Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng
Chương 37: Kéo loạn nhân duyên? Buồn cười!

Nam Ức Tịch theo Trương Sở Sở trở về cung, Trương Sở Sở liền ân cần sắp xếp xong xuôi chỗ ở cho nàng, gọi Thanh nhi phục vụ nàng.

Thanh nhi là cung nữ do một tay Trương Sở Sở đề bạt, kể từ sau khi Nam Ức Tịch "Chết", lại trở về bên cạnh phục vụ Trương Sở Sở, hôm nay lại bị phái tới phục vụ thân phận Cung chủ Ma Cung của Nam Ức Tịch, đây thật sự là một chuyện cười đáng mỉa mai.

"Ngươi tên là Thanh nhi?" Nam Ức Tịch nhíu mày nhìn bóng dáng quen thuộc trước mắt, nhớ tới thời điểm lúc ấy mẫu hậu rót xuống ly rượu độc kia ép nàng uống , Thanh nhi đứng ở một bên vẻ mặt nóng nảy, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Thật ra thì khi đó, Thanh nhi muốn nhắc nhở nàng trong rượu có độc. Chỉ là vì ngại uy thế của mẫu hậu và phụ hoàng, nàng vẫn không dám nói ra khỏi miệng. Thật ra thì nàng cũng không trách Thanh nhi, dù sao mọi người đều ích kỷ, Thanh nhi vì mình tánh mạng mà không dám nhắc nhở nàng, cũng là chuyện thường tình.

Thanh nhi nghe được Nam Ức Tịch hỏi, chỉ gật đầu một cái, trong mắt không còn hoạt bát linh động như năm xưa nữa. Kể từ lúc trơ mắt nhìn Nam Ức Tịch bị Trương Sở Sở hại chết, Thanh nhi vẫn ăn ngủ không yên.

Một mặt, nàng chính mắt thấy hoàng hậu làm chuyện ác độc, chỉ sợ một ngày hoàng hậu cũng sẽ đối phó nàng như vậy, vì vậy kinh hồn bạt vía, chỉ sợ nói sai một chút, làm sai một chút việc. Mặt khác, ban đầu mặc dù do hoàng hậu phái nàng đi giám thị hành động Nam Ức Tịch, nhưng hầu hạ Nam Ức Tịch ba năm, dù sao cũng có tình cảm với Nam Ức Tịch, trơ mắt nhìn nàng chết ở trước mặt, trong lòng Thanh nhi thật sự rất áy náy.

Nam Ức Tịch thấy vẻ mặt Thanh nhi đần độn, không khỏi nhíu mày, trong ấn tượng của nàng Thanh nhi rất hoạt bát, bây giờ làm sao lại biến thành bộ dáng này?

"Ta nghe hoàng hậu nương nương nói, ngày trước ngươi phục vụ công chúa Ức Tịch? Hoàng hậu nương nương nói ta rất giống nàng, thật vậy sao?" Giống như lơ đãng lướt qua mặt Thanh nhi, Nam Ức Tịch nhíu lông mày, xinh đẹp lười biếng hỏi.

Nghe được Nam Ức Tịch nói, vẻ mặt Thanh nhi hơi đổi, ngước mắt cẩn thận nhìn Nam Ức Tịch, trong mắt có hồi ức và mê mang, nàng khó lộ ra được nụ cười, sâu kín nói, " Nô tỳ chích xác là người phục vụ công chúa. Chỉ tiếc, công chúa tốt như vậy người, lại. . ."

Không biết là bởi vì nghẹn ngào nói không ra lời, hay là bởi vì sợ nói nhiều sẽ chọc tới họa sát thân, Thanh nhi tránh được chủ đề về Nam Ức Tịch, vừa cẩn thận suy nghĩ lời Nam Ức Tịch, nói, "Ánh mắt Quỳnh Lạc cô nương thật sự có chút giống công chúa, chỉ là vẻ mặt phong cách này lại khác biệt quá xa, nếu không phải cô nương hỏi, nô tỳ thật sự không phát hiện ra."

Nam Ức Tịch nghe vậy, chỉ là cười nhẹ. Xác thực, đến chính nàng cũng không nhận ra mình, người khác sao có thể nhận ra được đây.

"Quỳnh Lạc, ngươi chưa ngủ sao?" Giọng nói Trương Sở Sở hòa ái dễ gần ở ngoài phòng vang lên.

Nam Ức Tịch khẽ nhíu mày, còn Thanh nhi cả người run lên, giống như sợ Trương Sở Sở nghe được chuyện nàng và Nam Ức Tịch mới vừa nói. Nam Ức Tịch liếc mắt nhìn Thanh nhi đứng sững sờ, chậm rãi đi tới cửa, mở cửa, từ từ hỏi, "Hoàng hậu nương nương có việc gì thế?"

Trương Sở Sở thấy Nam Ức Tịch tự mình đến mở cửa, không khỏi nhíu mày, nhìn về phía Thanh nhi quát lớn, "Thanh nhi, ngươi phục vụ thế nào?! Lại để Quỳnh Lạc tự mình đến mở cửa?!"

Thanh nhi bị Trương Sở Sở quát lớn, lúc này mới xoay người lại, lập tức quỳ xuống nói, "Nô tỳ đáng chết!"

"Là tự ta muốn tới mở cửa, không trách nàng." Nam Ức Tịch liếc mắt nhìn Thanh nhi run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, nhớ tới trước ở trong thâm cung ba năm nàng nửa bước cũng không thể rời khỏi cửa cung, đều là Thanh nhi ở bên cạnh hầu hạ nàng bồi nàng nói chuyện giải buồn, nàng vẫn có chút mềm lòng nên giải thích cho Trương Sở Sở.

Trương Sở Sở nghe vậy, cũng không nhìn Thanh nhi nữa, lần nữa nhìn về phía Nam Ức Tịch trên khuôn mặt hiện lên tươi cười, tiếp tục nói, "Quỳnh Lạc, Bổn cung biết ngươi ở trong cung sẽ cảm thấy nhàm chán, như vậy, ngày mai ta bảo Dận Nhi vào cung nói chuyện cùng ngươi, được không?"

Nghe được Trương Sở Sở nói, vẻ mặt Nam Ức Tịch không thay đổi chút nào, đôi tròng mắt đen vẫn mang theo tĩnh mịch thăm thẳm, nhưng trong lòng khẽ nhấc lên gợn sóng.

Trương Sở Sở có ý gì? Muốn tác hợp nàng và Nam Dận hay sao?! Vì hi vọng nàng giao ra kho báu Ma Cung, biện pháp tốt nhất chính là để cho nàng gả cho Nam Dận, chỉ cần nàng gả cho Nam Dận, kho báu Ma Cung tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay Trương Sở Sở rồi.

Tính toán thật tốt! Thật là tức cười!

Nếu như Trương Sở Sở biết đứng ở trước mặt nàng là nữ nhi ruột thịt của nàng, nàng còn có thể muốn nàng gả cho ca ca ruột sao?! Tác hợp một đôi nam nữ, thật sự là chuyện nhất thiên hạ này, cực kỳ châm chọc buồn cười.

"Làm phiền hoàng hậu nương nương phí tâm." Trong lòng Nam Ức Tịch sóng lớn mãnh liệt, trên mặt vẫn như cũ không biến sắc, chính nàng cũng không biết nàng sao có thể khiến cho giọng nói của nàng bình thản như vậy, không có tiết lộ chút nào sự châm chọc trong đáy lòng nàng.

Nghe được Nam Ức Tịch nói, Trương Sở Sở lộ ra một nụ cười đắc ý. Mặc dù con trai của nàng tính khí không tốt, thế nhưng tướng mạo hiếm người có được, sợ rằng thiên hạ này tìm không ra nam tử tuấn mỹ hơn Nam Dận. (Nhi: bả này tự đắc :v hừ hừ làm sao có thể so được soái ca Lạc của ta đúng k các nàng)

Vì vậy, chỉ cần nàng nhắc nhở Nam Dận chú ý ngôn từ cử chỉ của mình, khiến cho Cung chủ Ma Cung toàn tâm toàn ý, muốn cưới Cung chủ Ma Cung này, ắt hẳn không phải là việc khó. Một khi Cung chủ Ma Cung gả cho Nam Dận, kho báu Ma Cung dĩ nhiên sẽ là của Nam Dận rồi, như vậy ngôi vị hoàng đế Nam Dận liền ngồi vững.

Nghĩ tới đây, trên mặt Trương Sở Sở không tự chủ lộ ra nụ cười, ánh mắt nhìn Nam Ức Tịch càng thêm dịu dàng, chỉ là trong mặt dịu dàng này cất giấu từng tia tính toán.

Nam Ức Tịch vẫn không biến sắc nhìn Trương Sở Sở, nàng mặc kệ Trương Sở Sở có ý định gì, nàng chỉ cần gặp chiêu phá chiêu là được rồi. Đợi đến khi nàng vạch trần tất cả chân tướng, nàng sẽ cho Trương Sở Sở xem nàng ta đã làm ra sự tình hoang đường như thế nào!

"Tốt lắm, Bổn cung không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi." Đạt được mục đích, Trương Sở Sở liền vui mừng rời đi, nếu không phải vì kho báu Ma Cung, nàng sẽ không hạ giọng xuống nói chuyện với Nam Ức Tịch. Cũng chỉ là một kẻ giang hồ mà thôi! Đợi sau khi Dận nhi lên ngôi, sẽ không cần khách khí với nàng nữa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương