Cường Hãn Vương Phi Và Vương Gia Phúc Hắc
-
Chương 65: Chân tướng (2)
- Đứng lên đi Bảo Đồng, ta không trách em
Họa Lam nhíu đôi mày xinh đẹp thở ra một hơi mệt mỏi.
- Tiểu thư... người... thật sự không giận Bảo Đồng?
thân thể nhỏ bé quỳ dưới đất lâu đã mỏi nhừ, Bảo Đồng ngướt đôi mắt đỏ hoe,đẫm lệ lên nhìn Họa Lam
- Làm sao ta có thể giận em được
Họa Lam nhẹ nhàng cuối người vỗ đầu cô bé:
- Đừng khóc nữa, mau lau đi, xấu lắm
Nghe Họa Lam dỗ dành, Bảo Đồng liền kìm không được òa lên nhào vào lòng nàng.
Kể từ lúc gặp đại tiểu thư, Bảo Đồng mới cảm nhận được sự yêu thương, bảo bọc thứ mà nàng chưa từng cảm nhận khi ở chốn cung đình lạnh lẽo, trong thâm tâm nàng từ lâu đã để vị tiểu thư này lên trên mọi thứ, hôm nay lại càng củng cố điều đó.
- Ngươi đừng có ôm phu nhân của ta lâu thế.
Tên vô lại áo tím thấy Bảo Đồng được chiếm tiện nghi liền chu mỏ đứng đằng sau ganh tị khiến Họa Lam lắc đầu khổ não
- Em xem, có người ghen rồi
- Tam vương gia thật xấu tính!!!
Bảo Đồng lau nước mắt ngoái ra sau phồng má
- Được rồi, mau lau nước mắt lui ra đi, ta có chuyện muốn bàn riêng với Vương gia
Thấy Tiêu Chiến tối mặt, Họa Lam liền cười mỉm, đá mắt một cái với hắn, quả đúng như nàng dự định tên vô lại liền híp mắt cười tươi mãn nguyện.
___________
Sau khi Bảo Đồng đã lui ra ngoài. Họa Lam thu lại nụ cười dựa vào thành ghế
- Cha ta, sớm muộn gì cũng ra tay với con heo béo...
- Ý nàng là...
- Phải là " Phẩm tiệc", ta cần thế lực của chàng Tiêu Chiến
Đôi phượng mâu xanh biếc sâu thẫm của Họa Lam nhìn vào đôi tử long nhãn mỹ miều của Phong Tiêu Chiến.
- Họa Lam, kể từ khi ta gặp nàng, nàng đã là của ta, là Tam vương phi của An Trù, là người đứng trên vạn người, nàng làm gì, nói gì ta đều dựa theo đó mà thực hiện. Lời nói của nàng đối với ta là thánh chỉ, chỉ cần nàng muốn, thế giới này ta sẽ đem dâng cho nàng
Phong Tiêu Chiến tiến lại bên ghế Họa Lam nâng cằm nàng, mỉm cười ma mị, đẹp tới hút hồn.
- Một lời nói ra phải giữ
Họa Lam cũng mỉm cười nâng cằm Phong Tiêu Chiến.
Trong mắt họ giờ chỉ còn lại nhu tình.
Họa Lam nhíu đôi mày xinh đẹp thở ra một hơi mệt mỏi.
- Tiểu thư... người... thật sự không giận Bảo Đồng?
thân thể nhỏ bé quỳ dưới đất lâu đã mỏi nhừ, Bảo Đồng ngướt đôi mắt đỏ hoe,đẫm lệ lên nhìn Họa Lam
- Làm sao ta có thể giận em được
Họa Lam nhẹ nhàng cuối người vỗ đầu cô bé:
- Đừng khóc nữa, mau lau đi, xấu lắm
Nghe Họa Lam dỗ dành, Bảo Đồng liền kìm không được òa lên nhào vào lòng nàng.
Kể từ lúc gặp đại tiểu thư, Bảo Đồng mới cảm nhận được sự yêu thương, bảo bọc thứ mà nàng chưa từng cảm nhận khi ở chốn cung đình lạnh lẽo, trong thâm tâm nàng từ lâu đã để vị tiểu thư này lên trên mọi thứ, hôm nay lại càng củng cố điều đó.
- Ngươi đừng có ôm phu nhân của ta lâu thế.
Tên vô lại áo tím thấy Bảo Đồng được chiếm tiện nghi liền chu mỏ đứng đằng sau ganh tị khiến Họa Lam lắc đầu khổ não
- Em xem, có người ghen rồi
- Tam vương gia thật xấu tính!!!
Bảo Đồng lau nước mắt ngoái ra sau phồng má
- Được rồi, mau lau nước mắt lui ra đi, ta có chuyện muốn bàn riêng với Vương gia
Thấy Tiêu Chiến tối mặt, Họa Lam liền cười mỉm, đá mắt một cái với hắn, quả đúng như nàng dự định tên vô lại liền híp mắt cười tươi mãn nguyện.
___________
Sau khi Bảo Đồng đã lui ra ngoài. Họa Lam thu lại nụ cười dựa vào thành ghế
- Cha ta, sớm muộn gì cũng ra tay với con heo béo...
- Ý nàng là...
- Phải là " Phẩm tiệc", ta cần thế lực của chàng Tiêu Chiến
Đôi phượng mâu xanh biếc sâu thẫm của Họa Lam nhìn vào đôi tử long nhãn mỹ miều của Phong Tiêu Chiến.
- Họa Lam, kể từ khi ta gặp nàng, nàng đã là của ta, là Tam vương phi của An Trù, là người đứng trên vạn người, nàng làm gì, nói gì ta đều dựa theo đó mà thực hiện. Lời nói của nàng đối với ta là thánh chỉ, chỉ cần nàng muốn, thế giới này ta sẽ đem dâng cho nàng
Phong Tiêu Chiến tiến lại bên ghế Họa Lam nâng cằm nàng, mỉm cười ma mị, đẹp tới hút hồn.
- Một lời nói ra phải giữ
Họa Lam cũng mỉm cười nâng cằm Phong Tiêu Chiến.
Trong mắt họ giờ chỉ còn lại nhu tình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook