Cường Gian
-
Chương 22
Gian tế nằm vùng lớn nhỏ đều báo cáo không sót việc gì, hiện tại mọi hành vi của Vu Vân đều nằm trong lòng bàn tay của Đỗ Lăng. Nhưng đến cuối cùng có hay không cho hắn một kích chí mạng? Rốt cuộc là muốn hăn đau khổ hay không? Đỗ Lăng trong lòng tự hỏi n lần.
Đối với người em họ duy nhất của Ngũ, Đỗ Lăng từng nghe đến, Ngũ đi Mỹ là do tìm kiếm hắn. Ngũ rất quan tâm hắn, nghĩ là xách hắn về để hắ thừa kế gia tộc còn mình thì cũng Đỗ Lăng song túc song phi (như hình với bóng) ở Mỹ, nhưng hắn không chịu mà hành tung của hắn lại không ổn định. Dì Thu đã từng hỏi Đỗ Lăng có biết người này ở noi nào hay không, sau khi Ngũ mất, Vu Vân là người thừa kế duy nhất của Vu gia. Lão bà bà quản lý Vu gia đã có thái độ rất hòa hoãn cho nên dì Thu cùng chồng vẫn ra sức tìm kiếm hắn.
Haizz! Bất luận là ai chỉ cần là anh cả hay anh hai phát hiện ra kẻ nào bắt nạt cậu thì hắn chỉ có nước chết. Nhưng mà… hắn là em họ của Ngũ… Đỗ lăng nhìn bức hình Vu Vân thở dài một hơi: Nếu lấy mắt kính xuống…. Haiz! Thật sự rất giống nhau!!
Nhưng mà chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha cho hắn? Có thể sao?
Hắc hắc…Dùng ngón chân nghĩ cũng chẳng thể nào có khả năng đó!
Nhưng mà… Haizz!! Ngay cả len lén thay đổi khóa cửa nhà hắn cũng đã làm, còn có cái gì không làm qua? Đỗ Lăng nhức đầu: Vu Vân ghét nhất là bị người khác châm chọc hắn nhỏ, mà cậu ngay cả núm giả cao su cũng đem tặng rồi, chẳng còn cái gì khác để tặng nữa?!! A… Thử tặng cái này xem sao…
Nhìn đồng hồ, Đỗ Lăng gọi điện thoại cho Tiêu thư ký.
“Xin chào! Phòng Chủ tịch xin nghe.”
“Chào! Tôi là Đỗ Lăng.”
“Chào Đỗ tiên sinh! ha ha…sáng sớm hoa anh bảo Tiểu Phi đưa đến thật đẹp nha, Vu chủ tịch nhìn thấy thì chưng nguyên khuôn mặt đen thui mà đi làm. Đỗ tiên sinh nêu tôi mà bị sa thải, anh phải nhận tôi làm thư ký đó!”
Đỗ Lăng cười cười: Điềm tốt!!!
“Hoan nghênh cô Tiêu đến Đỗ thị…ha ha ha… Tiểu Phi sẽ rất vui đấy!” 11: 30, giờ này là lúc Vu Vân nghỉ ngơi đi ăn trưa.
“Hừ! Không nghiêm chỉnh, không nói với anh!”
“Hử? Chẳng lẽ cô không thích Tiểu Phi? Chẳng lẽ Tiểu Phi lại tương tư đơn phương? Tôi phải khuyên nhủ nó mới được!”
“Anh… Anh sao lại có thể như vậy a~~”
“Ha ha ha… Sao vậy? Muốn cảm ơn tôi vì đã làm bà mối sao?”
“Mới không cảm ơn anh sao Đỗ tiên sinh, anh căn bản là có âm mưu bất lương…. Tôi…” điện thoại”cộp ” một tiếng, dường như là rơi xướng bàn sau đó Đỗ Lăng nghe thanh âm hổn hển của một người: ” Đỗ Lăng! Không được câu dẫn thư ký của tôi!!!!”
“Không được? Không cho tôi câu dẫn thư ký của anh?” Hắc hắc…. hắn ta chắc giận sắp ngất rồi.
“Em… rốt cuộc em muốn như thế nào? Em khi dễ tôi sao cũng được, tôi sẽ xin lỗi em. Thế nhưng tại sao em lại câu dẫn thư ký của tôi? Em… Em…” Vu Vân cưc kỳ kích động… Hắc hắc hắc…công lao mấy ngày nay thật không nhỏ nha…
�
“Tại sao tôi không thể? Tôi thích! Toi vui! Tôi thích ai là chuyện của tôi!”
“Khôn được chaạm vò thư ký của tôi!!” Vu Vân dùng thanh âm khàn khàn hô to.
Đỗ Lăng bỗng nhiên ngồi thẳng dậy: “Của anh? Anh đã chạm qua cô ấy?”
“Không…Không có…Thế nhưng em không được đụng vào cô ta!!”
“Hắc hắc…cô ấy là vị hôn thê của tôi, không phải là người của anh. Chàng hữu tình, thiếp hữu ý thì dính gì đến anh? Đánh nhau? Tôi sợ anh sao? Có bản lĩnh thì đến đây!!”
“Em! Em! Em! Được, em đợi đó!!!”
Hắc hắc… Tìm đến tận cửa sao? Hoan nghênh…Hoan nghênh a… Đỗ Lăng nhanh chóng gọi điện phân phó xuống dưới ai cũng không được ngăn cản, để Vu vân trực tiếp đi lên.
Lúc này Vu Vân cảm thấy tức điên, quẳng điện thoại xuống: Hắn làm sao vậy? Sao lại để chọc tức đến mức này!! Mặc dù biết rõ Tiêu thư ký bị oan, biết rõ Đỗ Lăng cố ý chọc giận hắn. Nhưng Vu Vân vẫn trừng mắt oán hận liếc nhìn Tiêu thư ký đang chạy nhanh xuống lầu.
Kế hoạch thất bại, con bài chưa lật đã bị Đỗ Lăng phá hỏng, Vu Vân ão não muốn chết. Không phải là sợ anh em Đỗ Lăng, đánh không lại, đấu cũng không lại chẳng lẽ lại chạy không khỏi sao? Cùng lắm thì từ bỏ mà cao chạy xa bay, nhưng như vậy thì cả kiếp này cũng không thể cùng Đỗ Lăng nên duyên… Vu Vân tuyệt vọng triệt để.
Thế nhưng, đột nhiên Vu vân lại có một cảm giác tuyệt vời. Kể từ hom đó trở đi, Đỗ Lăng vẫn một mực khi dễ hắn, một mực suy nghĩ làm thế nào cười nhạo hắn, chọc trúng chỗ đau hắn, lao lực tìm cách chọc ghẹo hắn, đả kích hắn…. Mặc dù rất nhiều lần Vu Vân bị tức điên, nổi trận lôi đình đập phá tất cả mọi thứ ngay tầm với thế nhưng sau khi tức giận xong, suy nghĩ một chút Vu Vân liền phát hiện: nếu Đỗ Trọng với Đỗ Phong biết đứa em trai mình cưng chiều nhất lại bị người khác khi dễ tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hai người kia vẫn không có động tĩnh nào thì tuyệt đối là do Đỗ Lăng một mực giấu diếm. Cậu ấy tại sao lại muốn giấu diếm? Nghĩ đến đáp án, Vu Vân hết sức vui vẻ.
Còn nữa, mặc dù Tiểu Lăng ác ý chỉnh hắn, lấy việc khi dễ hắn làm vui. Nếu là Đỗ gia thì việc cho sát thủ tiêu diệt hắn là chuyện nhỏ, nhưng gần đây lại rất vô cùng bình yên, cũng không có tai nạn ngoài ý muốn xảy ra. Trên thực tế Vu vân không hề bị một chút thương tổn nào ngoài việc lòng tự tôn bị đả kích không hề nhỏ thì chẳng có việc gì xảy ra. Vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, ở sâu trong nội tâm Vu Vân không ngừng mừng thầm: Tiểu Lăng Lăng của tôi rốt cục luyến tiếc tôi rồi~~~…
Cho dù có bị ác ý chỉnh đến như thế nào thì cũng xem như là do tức quá enn6 cần giải tỏa, Vu Vân cũng sẽ một mực nhẫn nại, chỉ mong là sau khi Đỗ Lăng hết giận thì cho hắn một cơ hội.
Thế nhưng đè chết hết bao nhiêu hi vọng của hắn lại là cú điện thoại hôm nay, Biết Đỗ Lăng không cố ý, biết là cậu và Tiêu thư ký là không có khả năng, biết rõ là do Đỗ Lăng cố ý nói cho mình nghe. Thế nhưng… Thế nhưng Vu Vân trong lòng vẫn không khỏi đố kị, Vu Vân biết chỉ số thông minh của hắn hiện tại đã trở nên vô cực, cũng biết hắn đang rất kích động. Trong đầu của Vu vân hiện tại luôn văng vẳng thanh âm: Tiểu Lăng là của tôi…. Tiểu Lăng là của tôii! Của tôi~~~~
Vu Vân một đường chạy hết tốc độ đến chỗ Đỗ Lăng, đằng đằng sát khí mà xông lên tầng 11 của Đỗ Lăng. Hắn không thèm quan tấm đến bất cứ kẻ nào, trực tiếp đi ngang qua phòng thư ký. Vu Vân mốt phát đá văng cửa phòng, cả người bừng bừng liệt hỏa đi vào.
Đối với người em họ duy nhất của Ngũ, Đỗ Lăng từng nghe đến, Ngũ đi Mỹ là do tìm kiếm hắn. Ngũ rất quan tâm hắn, nghĩ là xách hắn về để hắ thừa kế gia tộc còn mình thì cũng Đỗ Lăng song túc song phi (như hình với bóng) ở Mỹ, nhưng hắn không chịu mà hành tung của hắn lại không ổn định. Dì Thu đã từng hỏi Đỗ Lăng có biết người này ở noi nào hay không, sau khi Ngũ mất, Vu Vân là người thừa kế duy nhất của Vu gia. Lão bà bà quản lý Vu gia đã có thái độ rất hòa hoãn cho nên dì Thu cùng chồng vẫn ra sức tìm kiếm hắn.
Haizz! Bất luận là ai chỉ cần là anh cả hay anh hai phát hiện ra kẻ nào bắt nạt cậu thì hắn chỉ có nước chết. Nhưng mà… hắn là em họ của Ngũ… Đỗ lăng nhìn bức hình Vu Vân thở dài một hơi: Nếu lấy mắt kính xuống…. Haiz! Thật sự rất giống nhau!!
Nhưng mà chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha cho hắn? Có thể sao?
Hắc hắc…Dùng ngón chân nghĩ cũng chẳng thể nào có khả năng đó!
Nhưng mà… Haizz!! Ngay cả len lén thay đổi khóa cửa nhà hắn cũng đã làm, còn có cái gì không làm qua? Đỗ Lăng nhức đầu: Vu Vân ghét nhất là bị người khác châm chọc hắn nhỏ, mà cậu ngay cả núm giả cao su cũng đem tặng rồi, chẳng còn cái gì khác để tặng nữa?!! A… Thử tặng cái này xem sao…
Nhìn đồng hồ, Đỗ Lăng gọi điện thoại cho Tiêu thư ký.
“Xin chào! Phòng Chủ tịch xin nghe.”
“Chào! Tôi là Đỗ Lăng.”
“Chào Đỗ tiên sinh! ha ha…sáng sớm hoa anh bảo Tiểu Phi đưa đến thật đẹp nha, Vu chủ tịch nhìn thấy thì chưng nguyên khuôn mặt đen thui mà đi làm. Đỗ tiên sinh nêu tôi mà bị sa thải, anh phải nhận tôi làm thư ký đó!”
Đỗ Lăng cười cười: Điềm tốt!!!
“Hoan nghênh cô Tiêu đến Đỗ thị…ha ha ha… Tiểu Phi sẽ rất vui đấy!” 11: 30, giờ này là lúc Vu Vân nghỉ ngơi đi ăn trưa.
“Hừ! Không nghiêm chỉnh, không nói với anh!”
“Hử? Chẳng lẽ cô không thích Tiểu Phi? Chẳng lẽ Tiểu Phi lại tương tư đơn phương? Tôi phải khuyên nhủ nó mới được!”
“Anh… Anh sao lại có thể như vậy a~~”
“Ha ha ha… Sao vậy? Muốn cảm ơn tôi vì đã làm bà mối sao?”
“Mới không cảm ơn anh sao Đỗ tiên sinh, anh căn bản là có âm mưu bất lương…. Tôi…” điện thoại”cộp ” một tiếng, dường như là rơi xướng bàn sau đó Đỗ Lăng nghe thanh âm hổn hển của một người: ” Đỗ Lăng! Không được câu dẫn thư ký của tôi!!!!”
“Không được? Không cho tôi câu dẫn thư ký của anh?” Hắc hắc…. hắn ta chắc giận sắp ngất rồi.
“Em… rốt cuộc em muốn như thế nào? Em khi dễ tôi sao cũng được, tôi sẽ xin lỗi em. Thế nhưng tại sao em lại câu dẫn thư ký của tôi? Em… Em…” Vu Vân cưc kỳ kích động… Hắc hắc hắc…công lao mấy ngày nay thật không nhỏ nha…
�
“Tại sao tôi không thể? Tôi thích! Toi vui! Tôi thích ai là chuyện của tôi!”
“Khôn được chaạm vò thư ký của tôi!!” Vu Vân dùng thanh âm khàn khàn hô to.
Đỗ Lăng bỗng nhiên ngồi thẳng dậy: “Của anh? Anh đã chạm qua cô ấy?”
“Không…Không có…Thế nhưng em không được đụng vào cô ta!!”
“Hắc hắc…cô ấy là vị hôn thê của tôi, không phải là người của anh. Chàng hữu tình, thiếp hữu ý thì dính gì đến anh? Đánh nhau? Tôi sợ anh sao? Có bản lĩnh thì đến đây!!”
“Em! Em! Em! Được, em đợi đó!!!”
Hắc hắc… Tìm đến tận cửa sao? Hoan nghênh…Hoan nghênh a… Đỗ Lăng nhanh chóng gọi điện phân phó xuống dưới ai cũng không được ngăn cản, để Vu vân trực tiếp đi lên.
Lúc này Vu Vân cảm thấy tức điên, quẳng điện thoại xuống: Hắn làm sao vậy? Sao lại để chọc tức đến mức này!! Mặc dù biết rõ Tiêu thư ký bị oan, biết rõ Đỗ Lăng cố ý chọc giận hắn. Nhưng Vu Vân vẫn trừng mắt oán hận liếc nhìn Tiêu thư ký đang chạy nhanh xuống lầu.
Kế hoạch thất bại, con bài chưa lật đã bị Đỗ Lăng phá hỏng, Vu Vân ão não muốn chết. Không phải là sợ anh em Đỗ Lăng, đánh không lại, đấu cũng không lại chẳng lẽ lại chạy không khỏi sao? Cùng lắm thì từ bỏ mà cao chạy xa bay, nhưng như vậy thì cả kiếp này cũng không thể cùng Đỗ Lăng nên duyên… Vu Vân tuyệt vọng triệt để.
Thế nhưng, đột nhiên Vu vân lại có một cảm giác tuyệt vời. Kể từ hom đó trở đi, Đỗ Lăng vẫn một mực khi dễ hắn, một mực suy nghĩ làm thế nào cười nhạo hắn, chọc trúng chỗ đau hắn, lao lực tìm cách chọc ghẹo hắn, đả kích hắn…. Mặc dù rất nhiều lần Vu Vân bị tức điên, nổi trận lôi đình đập phá tất cả mọi thứ ngay tầm với thế nhưng sau khi tức giận xong, suy nghĩ một chút Vu Vân liền phát hiện: nếu Đỗ Trọng với Đỗ Phong biết đứa em trai mình cưng chiều nhất lại bị người khác khi dễ tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hai người kia vẫn không có động tĩnh nào thì tuyệt đối là do Đỗ Lăng một mực giấu diếm. Cậu ấy tại sao lại muốn giấu diếm? Nghĩ đến đáp án, Vu Vân hết sức vui vẻ.
Còn nữa, mặc dù Tiểu Lăng ác ý chỉnh hắn, lấy việc khi dễ hắn làm vui. Nếu là Đỗ gia thì việc cho sát thủ tiêu diệt hắn là chuyện nhỏ, nhưng gần đây lại rất vô cùng bình yên, cũng không có tai nạn ngoài ý muốn xảy ra. Trên thực tế Vu vân không hề bị một chút thương tổn nào ngoài việc lòng tự tôn bị đả kích không hề nhỏ thì chẳng có việc gì xảy ra. Vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, ở sâu trong nội tâm Vu Vân không ngừng mừng thầm: Tiểu Lăng Lăng của tôi rốt cục luyến tiếc tôi rồi~~~…
Cho dù có bị ác ý chỉnh đến như thế nào thì cũng xem như là do tức quá enn6 cần giải tỏa, Vu Vân cũng sẽ một mực nhẫn nại, chỉ mong là sau khi Đỗ Lăng hết giận thì cho hắn một cơ hội.
Thế nhưng đè chết hết bao nhiêu hi vọng của hắn lại là cú điện thoại hôm nay, Biết Đỗ Lăng không cố ý, biết là cậu và Tiêu thư ký là không có khả năng, biết rõ là do Đỗ Lăng cố ý nói cho mình nghe. Thế nhưng… Thế nhưng Vu Vân trong lòng vẫn không khỏi đố kị, Vu Vân biết chỉ số thông minh của hắn hiện tại đã trở nên vô cực, cũng biết hắn đang rất kích động. Trong đầu của Vu vân hiện tại luôn văng vẳng thanh âm: Tiểu Lăng là của tôi…. Tiểu Lăng là của tôii! Của tôi~~~~
Vu Vân một đường chạy hết tốc độ đến chỗ Đỗ Lăng, đằng đằng sát khí mà xông lên tầng 11 của Đỗ Lăng. Hắn không thèm quan tấm đến bất cứ kẻ nào, trực tiếp đi ngang qua phòng thư ký. Vu Vân mốt phát đá văng cửa phòng, cả người bừng bừng liệt hỏa đi vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook