Cường Giả Trở Lại
-
Chương 3: Đừng nói nhảm nữa, đánh nhanh thắng nhanh đi!
Tôi chỉ nghiêng người sang một bên thì liền tránh được dễ như trở bàn tay, tôi nắm lấy cánh tay của quản đốc ngăn chặn động tác của hắn ta.
Lúc đó, hắn ta cảm nhận được một lực ép trước giờ chưa từng có! Sức mạnh đó dường như có thể nghiền nát xương của hắn ta!
"Mày..." Quản đốc đau đến mức mặt đỏ tía tai, nhịn không được liền hít thở mạnh bằng miệng, sau đó đau đớn thốt ra tiếng.
Đối xử với loại người như thế này, bạn không nên hiền hậu nhân từ, chỉ có đánh hắn ta đầu rạp xuống đất thì anh ta mới biết sợ bạn, tôi đạp vào bụng dưới của hắn ta, ngay lập tức hắn ta liền bay ra bên ngoài, đập mạnh xuống đất phát ra một âm thanh trầm đục.
"Ưm..." Quản đốc đau đớn ôm bụng, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Tôi không dừng lại, đi về phía hắn ta, đồng tử hắn ta đột nhiên co lại, vừa chỉ ngón tay vào tôi vừa lùi lại.
“Mày… mày đừng qua đây! Tao cảnh cáo mày đó!” Anh ta sợ hãi hét lên.
Tôi không nói gì, nhìn hắn ta mà không có một chút thương hại.
Xúc phạm ba nuôi cũng chính là xúc phạm tôi, mà người xúc phạm tôi đã bước vào điện Diêm Vương từ lâu rồi.
Tôi nhặt một viên gạch lên, bước đến trước mặt hắn ta rồi đập vào đầu hắn ta một cách tàn nhẫn không một chút nể nang nào.
"A!"
Trong chớp mắt, viên gạch bị chia năm xẻ bảy nát thành nhiều mảnh, người đàn ông ở trước mặt tôi cũng hét lên một tiếng thét chói tai, máu trên đầu từ từ chảy xuống, bộ dạng vô cùng khủng khiếp, thê thảm đến mức không dám nhìn.
Một số đàn em của quản đốc cũng nóng lòng muốn thử tiến lên, nhưng khi tôi đưa tầm mắt nhìn về phía bọn họ, họ dường như đã nhìn thấy nỗi kinh hoàng to lớn của cuộc đời này, bọn họ thu ánh mắt lại, ngay lập tức dìu đỡ quản đốc chạy đi.
Tôi đã giảm bớt nỗi bực rồi, kìm lại sát khí, quay đầu lại nhìn ba mẹ nuôi cười nói: "Ba mẹ! Chúng ta về nhà thôi!" Ba mẹ nuôi nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, có vẻ có chút sợ hãi, lạ lẫm, khó hiểu...
Tôi biết rằng tôi tàn nhẫn hung ác như vậy là điều mà họ chưa từng thấy trước đây, như thể trong mắt tôi quản đốc không phải là người mà là một con vật.
Sau khi quản đốc rời đi, ba mẹ nuôi biết không làm việc được ở đây nên đưa tôi về nhà.
Trên đường về, chúng tôi nói chuyện và cười đùa, khi ba nuôi bất ngờ hỏi tôi đã ở đâu trong năm năm qua thì tôi bỗng im lặng.
Trong chốc lát, tôi miễn cưỡng gượng cười: "À... Con ra nước ngoài làm việc."
“Thảo nào!” Ba nuôi lẩm bẩm.
Sau khi về đến nhà, sự bày biện trong nhà thay đổi rất nhiều, tôi hỏi ba mẹ nuôi về tin tức của Tiểu Hân, bọn họ nói với tôi rằng Tiểu Hân học ở một trường đại học bình thường ở thành phố Đông Dương, mỗi ngày đều sẽ trở về vào buổi tối.
Tôi nghe thấy điều này thì không tránh khỏi có chút hơi thất vọng, trước đây ước muốn của Tiểu Hân là được đến thủ đô, em ấy cũng có khả năng, nhưng sau đó, em ấy không thể bỏ ba mẹ của mình, vì vậy em ấy đã bí mật lén lút ghi danh đến đại học Đông Dương mà không nói với họ.
Mẹ nuôi đã làm một bữa tối thịnh soạn, tất cả đều là những món mà tôi thích ăn hồi đó, tôi ngấu nghiến ăn như hổ đói, giống như một tên ăn xin đã vài ngày không ăn cơm, không còn giữ một chút hình tượng nào.
Đến tối thì Tiểu Hân mới quay về.
Cô ấy mở cửa, trông có vẻ hơi mệt mỏi, ba mẹ nuôi nói với tôi rằng sau giờ học thì Tiểu Hân sẽ đến một nhà hàng để làm thêm.
Khi Tiểu Hân ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi thì ngây người ra.
"Anh..." Tiểu Hân vừa bật khóc nước mắt rơi ròng ròng vừa cười tươi như hoa.
“Tiểu Hân.” Tôi cố gắng hết sức để kìm nén những giọt nước mắt.
Năm năm qua, tôi chịu rất nhiều đau khổ nhưng tôi chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, bởi vì xã hội tàn nhẫn không tin vào nước mắt.
Nhưng hôm nay tôi giống như một người phụ nữ đa cảm, tôi đã quên mất mình đã rơi nước mắt bao nhiêu lần.
Trước mặt người thân yêu nhất của mình, tôi không mạnh mẽ kiên cường được nữa, càng không thể giả tạo ngụy trang, tôi tên là Trần Chấn Phong, không phải Vương Vũ.
“Anh ơi!” Tiểu Hân lao vào vòng tay tôi, đập vào vai tôi rồi vừa khóc vừa nói: “Đồ khốn nạn nhà anh! Năm năm qua anh đã đi đâu, tại sao lại bỏ nhà ra đi? Anh có biết em nhớ anh nhiều như thế nào không?"
Họ đã tha thứ cho sự nhu nhược bồng bột tuổi trẻ của tôi, nhưng trái lại thì cả đời này của tôi sẽ luôn canh cánh trong lòng.
Tôi nhìn xuống vết sẹo trên cổ Tiểu Hân, trái tim tôi nhất thời đập đau nhói không thể giải thích được.
Trên làn da xinh đẹp không tì vết, vết sẹo đó vô cùng chói mắt, ảnh hưởng đến vẻ đẹp của toàn bộ cơ thể, cũng là bởi vì sự hèn nhát của tôi mới dẫn đến điều này.
“Anh xin lỗi.” Tôi vô cùng áy náy nói.
Tiểu Hân ngẩng đầu lên, đưa tay lên ôm mặt tôi rồi dịu dàng lên tiếng: "Anh đã thay đổi, trưởng thành hơn rất nhiều."
Trong năm năm qua, tôi đã trải qua những khó khăn mà rất nhiều người dùng cả một đời cũng không dám tưởng tượng đến, trưởng thành là điều không thể tránh khỏi.
Trong khoảng khắc cảm động này, tôi chỉ biết ôm Tiểu Hân cảm nhận hơi ấm của nhau, ba mẹ nuôi nở nụ cười vui vẻ an tâm, sau đó quay đầu lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân trên cầu thang, sau đó cánh cửa bất thình lình bị đá tung ra, cơ thể Tiểu Hân run lên trong vòng tay của tôi, ba mẹ nuôi cũng vô cùng hoảng sợ.
Tôi nhìn thấy một nhóm người đang đứng ở cửa, một thanh niên mặt mày bặm trợn, tay cầm gậy bóng chày, liếc mắt quanh phòng rồi ngang ngược quát lên: "Là ai đã đánh nó?"
Bên cạnh người này là tên quản đốc quấn đầy băng gạc, anh ta chỉ vào tôi nói một cách giận dữ: "Anh Thiên! Chính là tên nhóc này!"
Nhậm Thiên lạnh lùng nhìn tôi, sau đó đi tới trước mặt tôi, đưa tay lên vỗ vỗ mặt tôi, kiêu ngạo nói: "Là cậu đánh sao?"
Tôi đẩy Tiểu Hân nép ra phía sau lưng tôi rồi nói một cách bình tĩnh: "Không sai, là tôi đánh!"
Lúc này, ba nuôi vội vàng bước đến xin lỗi: "Tôi xin lỗi, con trai tôi không hiểu chuyện, đã xúc phạm đến ngài! Con xem..."
"Mẹ kiếp, ở đây có phần để ông lên tiếng à? Cút qua một bên cho tôi!" Không đợi ba nuôi nói hết câu, Nhậm Thiên liền không nể tình gì mà ngắt lời ông.
Ba nuôi cúi đầu, muốn mở miệng nói tiếp nhưng bị quản đốc trợn mắt nhìn hung dữ, đành bất lực thở dài bước sang một bên.
“Anh ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tiểu Hân ở sau lưng tôi sợ hãi hỏi.
Nhậm Thiên liếc nhìn Tiểu Hân, nhếch lên một nụ cười gian ác, liếm môi: "Người của tôi bị anh trai cô đánh bị thương, một là đền bù 30 triệu, hai là cô phải ở bên tôi một đêm."
Tiểu Hân nghe thế đột nhiên ngây người ra, ánh mắt đầy sự sợ hãi, như thể cô ấy lại nhớ đến dáng vẻ hung dữ của Dương Tuấn trong phòng riêng của KTV năm năm trước.
Tôi đau lòng xoa đầu cô ấy, cười nói: "Yên tâm, anh ở đây, không ai có thể dẫn em đi."
Tiểu Hân không khỏi đơ người ra, cô ấy nhìn thấy sự tự tin không gì sánh bằng từ trong mắt tôi.
Trần Chấn Phong hèn nhát như thỏ đế của 5 năm trước đã biến mất từ lâu rồi.
“Vâng!” Tiểu Hân gật đầu, cười tươi như hoa rồi ôm chặt lấy cánh tay tôi.
Nhậm Thiên cong môi, tỏ thái độ không vừa lòng nói: "Cậu nhóc, nói đi, bây giờ đền tiền hay là để em gái cậu ăn một bữa cơm với tôi?"
Tôi bình tĩnh quay đầu lại nhìn con ruồi phiền phức này, sau đó hờ hững lên tiếng: "Tôi không muốn chọn thì sao?"
Trong mắt Nhậm Thiên hiện lên một tia hiểm ác, anh ta nói một cách tàn nhẫn: "Vậy thì tôi chỉ có thể đánh gãy chân của cậu!"
Anh ta dẫn đến khoảng chục người, tất cả đều là lưu manh, xã hội đen, đầu tóc nhuộm rất nhiều màu sắc, ai nấy cũng đều lộ ra sự ngạo mạn kiêu căng tự coi mình là số một thế giới, ngay khi nghe thấy lời nói của Nhậm Thiên thì bọn họ đều hung hăng rút vũ khí ra chỉ vào tôi, bày ra tư thế sẵn sàng tiến lên bất cứ lúc nào.
Cảm xúc trong lòng ba mẹ nuôi và Tiểu Hân đều bị đẩy lên tới đỉnh điểm, bọn họ rất sợ đám người này, nhưng trong mắt tôi thì những người này cũng chỉ là con sâu con kiến, hoàn toàn không phải đối thủ cùng cấp bậc.
Tôi để Tiểu Hân đứng sang một bên để tôi có chỗ trống, sau đó tôi bình thản vẫy tay với Nhậm Thiên: "Đừng nói nhảm nữa, tốc chiến tốc thắng đi!"
Có lẽ giọng điệu của tôi quá khinh thường người khác khiến Thiến Thiên giận tím mặt, anh ta quát lớn: "Các anh em, đánh gãy chân của cậu ta cho tôi!"
Mệnh lệnh vừa vang lên, hơn chục người liền lao về phía tôi...
Lúc đó, hắn ta cảm nhận được một lực ép trước giờ chưa từng có! Sức mạnh đó dường như có thể nghiền nát xương của hắn ta!
"Mày..." Quản đốc đau đến mức mặt đỏ tía tai, nhịn không được liền hít thở mạnh bằng miệng, sau đó đau đớn thốt ra tiếng.
Đối xử với loại người như thế này, bạn không nên hiền hậu nhân từ, chỉ có đánh hắn ta đầu rạp xuống đất thì anh ta mới biết sợ bạn, tôi đạp vào bụng dưới của hắn ta, ngay lập tức hắn ta liền bay ra bên ngoài, đập mạnh xuống đất phát ra một âm thanh trầm đục.
"Ưm..." Quản đốc đau đớn ôm bụng, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Tôi không dừng lại, đi về phía hắn ta, đồng tử hắn ta đột nhiên co lại, vừa chỉ ngón tay vào tôi vừa lùi lại.
“Mày… mày đừng qua đây! Tao cảnh cáo mày đó!” Anh ta sợ hãi hét lên.
Tôi không nói gì, nhìn hắn ta mà không có một chút thương hại.
Xúc phạm ba nuôi cũng chính là xúc phạm tôi, mà người xúc phạm tôi đã bước vào điện Diêm Vương từ lâu rồi.
Tôi nhặt một viên gạch lên, bước đến trước mặt hắn ta rồi đập vào đầu hắn ta một cách tàn nhẫn không một chút nể nang nào.
"A!"
Trong chớp mắt, viên gạch bị chia năm xẻ bảy nát thành nhiều mảnh, người đàn ông ở trước mặt tôi cũng hét lên một tiếng thét chói tai, máu trên đầu từ từ chảy xuống, bộ dạng vô cùng khủng khiếp, thê thảm đến mức không dám nhìn.
Một số đàn em của quản đốc cũng nóng lòng muốn thử tiến lên, nhưng khi tôi đưa tầm mắt nhìn về phía bọn họ, họ dường như đã nhìn thấy nỗi kinh hoàng to lớn của cuộc đời này, bọn họ thu ánh mắt lại, ngay lập tức dìu đỡ quản đốc chạy đi.
Tôi đã giảm bớt nỗi bực rồi, kìm lại sát khí, quay đầu lại nhìn ba mẹ nuôi cười nói: "Ba mẹ! Chúng ta về nhà thôi!" Ba mẹ nuôi nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, có vẻ có chút sợ hãi, lạ lẫm, khó hiểu...
Tôi biết rằng tôi tàn nhẫn hung ác như vậy là điều mà họ chưa từng thấy trước đây, như thể trong mắt tôi quản đốc không phải là người mà là một con vật.
Sau khi quản đốc rời đi, ba mẹ nuôi biết không làm việc được ở đây nên đưa tôi về nhà.
Trên đường về, chúng tôi nói chuyện và cười đùa, khi ba nuôi bất ngờ hỏi tôi đã ở đâu trong năm năm qua thì tôi bỗng im lặng.
Trong chốc lát, tôi miễn cưỡng gượng cười: "À... Con ra nước ngoài làm việc."
“Thảo nào!” Ba nuôi lẩm bẩm.
Sau khi về đến nhà, sự bày biện trong nhà thay đổi rất nhiều, tôi hỏi ba mẹ nuôi về tin tức của Tiểu Hân, bọn họ nói với tôi rằng Tiểu Hân học ở một trường đại học bình thường ở thành phố Đông Dương, mỗi ngày đều sẽ trở về vào buổi tối.
Tôi nghe thấy điều này thì không tránh khỏi có chút hơi thất vọng, trước đây ước muốn của Tiểu Hân là được đến thủ đô, em ấy cũng có khả năng, nhưng sau đó, em ấy không thể bỏ ba mẹ của mình, vì vậy em ấy đã bí mật lén lút ghi danh đến đại học Đông Dương mà không nói với họ.
Mẹ nuôi đã làm một bữa tối thịnh soạn, tất cả đều là những món mà tôi thích ăn hồi đó, tôi ngấu nghiến ăn như hổ đói, giống như một tên ăn xin đã vài ngày không ăn cơm, không còn giữ một chút hình tượng nào.
Đến tối thì Tiểu Hân mới quay về.
Cô ấy mở cửa, trông có vẻ hơi mệt mỏi, ba mẹ nuôi nói với tôi rằng sau giờ học thì Tiểu Hân sẽ đến một nhà hàng để làm thêm.
Khi Tiểu Hân ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi thì ngây người ra.
"Anh..." Tiểu Hân vừa bật khóc nước mắt rơi ròng ròng vừa cười tươi như hoa.
“Tiểu Hân.” Tôi cố gắng hết sức để kìm nén những giọt nước mắt.
Năm năm qua, tôi chịu rất nhiều đau khổ nhưng tôi chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, bởi vì xã hội tàn nhẫn không tin vào nước mắt.
Nhưng hôm nay tôi giống như một người phụ nữ đa cảm, tôi đã quên mất mình đã rơi nước mắt bao nhiêu lần.
Trước mặt người thân yêu nhất của mình, tôi không mạnh mẽ kiên cường được nữa, càng không thể giả tạo ngụy trang, tôi tên là Trần Chấn Phong, không phải Vương Vũ.
“Anh ơi!” Tiểu Hân lao vào vòng tay tôi, đập vào vai tôi rồi vừa khóc vừa nói: “Đồ khốn nạn nhà anh! Năm năm qua anh đã đi đâu, tại sao lại bỏ nhà ra đi? Anh có biết em nhớ anh nhiều như thế nào không?"
Họ đã tha thứ cho sự nhu nhược bồng bột tuổi trẻ của tôi, nhưng trái lại thì cả đời này của tôi sẽ luôn canh cánh trong lòng.
Tôi nhìn xuống vết sẹo trên cổ Tiểu Hân, trái tim tôi nhất thời đập đau nhói không thể giải thích được.
Trên làn da xinh đẹp không tì vết, vết sẹo đó vô cùng chói mắt, ảnh hưởng đến vẻ đẹp của toàn bộ cơ thể, cũng là bởi vì sự hèn nhát của tôi mới dẫn đến điều này.
“Anh xin lỗi.” Tôi vô cùng áy náy nói.
Tiểu Hân ngẩng đầu lên, đưa tay lên ôm mặt tôi rồi dịu dàng lên tiếng: "Anh đã thay đổi, trưởng thành hơn rất nhiều."
Trong năm năm qua, tôi đã trải qua những khó khăn mà rất nhiều người dùng cả một đời cũng không dám tưởng tượng đến, trưởng thành là điều không thể tránh khỏi.
Trong khoảng khắc cảm động này, tôi chỉ biết ôm Tiểu Hân cảm nhận hơi ấm của nhau, ba mẹ nuôi nở nụ cười vui vẻ an tâm, sau đó quay đầu lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân trên cầu thang, sau đó cánh cửa bất thình lình bị đá tung ra, cơ thể Tiểu Hân run lên trong vòng tay của tôi, ba mẹ nuôi cũng vô cùng hoảng sợ.
Tôi nhìn thấy một nhóm người đang đứng ở cửa, một thanh niên mặt mày bặm trợn, tay cầm gậy bóng chày, liếc mắt quanh phòng rồi ngang ngược quát lên: "Là ai đã đánh nó?"
Bên cạnh người này là tên quản đốc quấn đầy băng gạc, anh ta chỉ vào tôi nói một cách giận dữ: "Anh Thiên! Chính là tên nhóc này!"
Nhậm Thiên lạnh lùng nhìn tôi, sau đó đi tới trước mặt tôi, đưa tay lên vỗ vỗ mặt tôi, kiêu ngạo nói: "Là cậu đánh sao?"
Tôi đẩy Tiểu Hân nép ra phía sau lưng tôi rồi nói một cách bình tĩnh: "Không sai, là tôi đánh!"
Lúc này, ba nuôi vội vàng bước đến xin lỗi: "Tôi xin lỗi, con trai tôi không hiểu chuyện, đã xúc phạm đến ngài! Con xem..."
"Mẹ kiếp, ở đây có phần để ông lên tiếng à? Cút qua một bên cho tôi!" Không đợi ba nuôi nói hết câu, Nhậm Thiên liền không nể tình gì mà ngắt lời ông.
Ba nuôi cúi đầu, muốn mở miệng nói tiếp nhưng bị quản đốc trợn mắt nhìn hung dữ, đành bất lực thở dài bước sang một bên.
“Anh ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tiểu Hân ở sau lưng tôi sợ hãi hỏi.
Nhậm Thiên liếc nhìn Tiểu Hân, nhếch lên một nụ cười gian ác, liếm môi: "Người của tôi bị anh trai cô đánh bị thương, một là đền bù 30 triệu, hai là cô phải ở bên tôi một đêm."
Tiểu Hân nghe thế đột nhiên ngây người ra, ánh mắt đầy sự sợ hãi, như thể cô ấy lại nhớ đến dáng vẻ hung dữ của Dương Tuấn trong phòng riêng của KTV năm năm trước.
Tôi đau lòng xoa đầu cô ấy, cười nói: "Yên tâm, anh ở đây, không ai có thể dẫn em đi."
Tiểu Hân không khỏi đơ người ra, cô ấy nhìn thấy sự tự tin không gì sánh bằng từ trong mắt tôi.
Trần Chấn Phong hèn nhát như thỏ đế của 5 năm trước đã biến mất từ lâu rồi.
“Vâng!” Tiểu Hân gật đầu, cười tươi như hoa rồi ôm chặt lấy cánh tay tôi.
Nhậm Thiên cong môi, tỏ thái độ không vừa lòng nói: "Cậu nhóc, nói đi, bây giờ đền tiền hay là để em gái cậu ăn một bữa cơm với tôi?"
Tôi bình tĩnh quay đầu lại nhìn con ruồi phiền phức này, sau đó hờ hững lên tiếng: "Tôi không muốn chọn thì sao?"
Trong mắt Nhậm Thiên hiện lên một tia hiểm ác, anh ta nói một cách tàn nhẫn: "Vậy thì tôi chỉ có thể đánh gãy chân của cậu!"
Anh ta dẫn đến khoảng chục người, tất cả đều là lưu manh, xã hội đen, đầu tóc nhuộm rất nhiều màu sắc, ai nấy cũng đều lộ ra sự ngạo mạn kiêu căng tự coi mình là số một thế giới, ngay khi nghe thấy lời nói của Nhậm Thiên thì bọn họ đều hung hăng rút vũ khí ra chỉ vào tôi, bày ra tư thế sẵn sàng tiến lên bất cứ lúc nào.
Cảm xúc trong lòng ba mẹ nuôi và Tiểu Hân đều bị đẩy lên tới đỉnh điểm, bọn họ rất sợ đám người này, nhưng trong mắt tôi thì những người này cũng chỉ là con sâu con kiến, hoàn toàn không phải đối thủ cùng cấp bậc.
Tôi để Tiểu Hân đứng sang một bên để tôi có chỗ trống, sau đó tôi bình thản vẫy tay với Nhậm Thiên: "Đừng nói nhảm nữa, tốc chiến tốc thắng đi!"
Có lẽ giọng điệu của tôi quá khinh thường người khác khiến Thiến Thiên giận tím mặt, anh ta quát lớn: "Các anh em, đánh gãy chân của cậu ta cho tôi!"
Mệnh lệnh vừa vang lên, hơn chục người liền lao về phía tôi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook