Cường Giả Trở Lại
-
Chương 27: Thử thách cuối cùng
Khoảnh khắc đó, không ai có thể hiểu được niềm vui sướng trong lòng tôi.
Sau khi Tiểu Hân đi không lâu, tôi cũng rời nhà đến siêu thị, hôm nay không phải bốc hàng, tôi tìm một nơi nắng đẹp ngồi xuống, đeo kính râm, cầm một chai soda, bộ dạng hết sức nhàn nhã tự tại.
Ba nuôi rảnh rỗi cũng đến ngồi bên cạnh tôi, nghiêm túc nói: "Tiểu Phong, con có dự định gì cho tương lai không?"
Tôi cười mỉa: "Ba, sao tự dưng ba lại nhắc đến chuyện này."
Ba nuôi nghiêm túc nói: "Con cũng không còn nhỏ nữa đúng không? Ngay cả công việc nghiêm túc cũng không có, bạn cũ của ba nói bên ông còn dư một vị trí ở doanh nghiệp nhà nước, tuy lương không cao nhưng đãi ngộ không tồi, con có muốn thử không?"
Tôi biết ba nuôi là vì tốt cho mình. Dù sao thì bây giờ tôi cũng không có việc làm, ở nhà cả ngày. Trong mắt người ngoài, một kẻ vô công rỗi nghề như tôi rất khó kiếm vợ, nhưng thực tế, số tiền trong thẻ của tôi đủ để nuôi một nhà già trẻ lớn bé cả đời.
Tôi trầm ngâm một lúc, nói: "Hai ngày này con sẽ lên mạng tìm công việc, không cần làm phiền bạn của ba đâu."
Ba nuôi lộ ra nụ cười vui mừng: "Vậy thì tốt."
Lúc này, có một nhóm người đang đi đến trước mặt tôi và ba nuôi, bọn họ mặc vest, mang giày da, đeo kính râm, lòng tôi không khỏi chìm xuống, bởi vì tôi biết nhóm người này đến tìm tôi, bọn họ chính là người của Lâm Hách Văn.
Nhìn thấy những người này đi thẳng về phía chúng tôi, ba nuôi lo lắng nói: "Tiểu Phong, những người này có phải đến tìm chúng ta không?"
Tôi cười nói: "Ba, không sao đâu, con có người bạn đến tìm con, con đi nói chuyện với họ đây."
Nói xong, tôi đứng dậy đi tới trước mặt bọn họ, hỏi người dẫn đầu: "Các người muốn làm gì?"
Tên vệ sĩ hờ hững nói: "Anh Lâm có lời mời, nếu biết rồi thì ngoan ngoãn đi theo chúng tôi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng may những người này cũng khá khách khí, nếu bọn họ ra tay trước mặt ba nuôi, sợ rằng ba nuôi sẽ lo lắng.
Tôi gật đầu: "Được thôi! Tôi nói chuyện với ba tôi một chút được không?"
Vệ sĩ liếc nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: "Nửa phút."
Nghe vậy, tôi vội vàng đi lại chỗ ba nuôi, giả bộ thoải mái nói: "Ba, bạn con mời con ăn cơm, vậy con đi nhé?"
Ba nuôi căng thẳng nhìn chằm chằm nhóm người kia, nghiêm mặt nói với tôi: "Tiểu Phong, con đừng lừa ba, có phải bọn họ là người xấu không?"
Tôi xua tay, cười nói: "Không phải đâu, thực sự là bạn con, ba đừng lo lắng."
Ba nuôi còn có chút không tin, dù sao những người này thoạt nhìn cũng không phải người hiền lành gì, bộ dạng rất hung ác, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của tôi, ông ấy chỉ đành nói: “Đi nhanh rồi về, đừng giao du loạn đó!"
Tôi làm động rác đã hiểu, sau đó đến trước mặt nhóm vệ sĩ đó, giả bộ sợ hãi: "Các anh à, cho tôi chút mặt mũi được không? Đừng ra tay, tôi tự đi được."
Tên vệ sĩ dẫn đầu nở nụ cười khinh bỉ, mang người đi về phía trước, còn khinh thường nói: "Thật sự không biết anh Lâm nghĩ thế nào nữa, người như vậy làm sao dám ra tay với anh ta được."
Một chiếc xe Mercedes-Benz đỗ cách đó không xa, sau khi lên xe, tôi ngồi ở giữa, bên cạnh là hai vệ sĩ, tôi nuốt nước miếng, yếu ớt hỏi: "Anh Lâm còn không chịu tin tôi sao?"
Một vệ sĩ cũng bất đắc dĩ nói: "Coi như cậu xui xẻo đi, tìm cả ngày rồi cũng không có tin tức gì, chỉ có thể lấy cậu làm bia đỡ đạn. Chuyện này gây động tĩnh rất lớn, thế giới ngầm của thành phố Đông Dương đang tìm người, số tiền thưởng là 600 triệu, anh Lâm nói nhất định phải tìm bằng được."
Tôi ngây người: "Thế giới ngầm? Dưới đất có ai sống sao?"
Vệ sĩ cạn lời: "Ngay cả thế giới ngầm mà cậu còn không biết? Đó là..."
Anh ta còn chưa nói xong thì bị một người khác chen vào: "Nói với tên phế vật này làm gì, muốn bị chuốc họa vào thân hả?" Từ đầu đến cuối, tôi đều giả vờ lo lắng sợ hãi, mục đích là để gỡ bỏ sự nghi ngờ của Lâm Hách Văn đối với tôi.
Lâm Hách Văn vẫn còn hoài nghi tôi rất nhiều, tối hôm qua mình làm bộ sợ hãi như vậy mà anh ta vẫn không chịu tin, hôm nay nhất định phải nhịn, chỉ cần có thể sống sót, về sau anh ta sẽ không gây phiền phức cho mình nữa.
Hơn mười phút sau, xe dừng ở quán bar Dạ Hoàng.
Vào ban đêm, quán bar Dạ Hoàng đại biểu cho sự điên cuồng tột độ, xa hoa đồi trụy, hoang dâm vô độ.
Mà ban ngày, Dạ Hoàng rất yên tĩnh, sau khi bước vào, thấy một ca sĩ đang hát một bản tình ca buồn trên sân khấu, bên dưới có không ít người uống nước trái cây, hoặc bàn chuyện làm ăn, hoặc nói chuyện yêu đương.
Chẳng mấy chốc, tôi đã bị đưa đến trước mặt Lâm Hách Văn, anh ta mặc bộ quần áo màu trắng ngồi ở quầy bar, bartender cung kính đưa cho anh ta một ly rượu, Lâm Hách Văn nhấp một ngụm, trầm giọng nói: “Mùi chanh quá nặng, cậu bị sa sải."
Bartender mặt đầy vô tội, cúi đầu rời khỏi quầy bar.
Lâm Hách Văn ngẩng đầu lên nhìn tôi, mà tôi đang giả vờ thành một bộ dạng cái gì cũng mới mẻ, quan sát trang hoàng xung quanh.
Lâm Hách Văn khinh thường nói: "Chưa từng tới nơi cao cấp như vậy sao?"
Tôi cười khúc khích nói: "Trả lời anh Lâm, tôi chưa từng tới ạ..."
Quán bar trang trí cũng không tồi, nguy nga tráng lệ, thể hiện khí chất cao quý, nhưng nếu so với quán do Hạ Khinh Hàn mở ở Miến Điện thì còn kém xa.
Khi đó, Hạ Khinh Hàn đã thực sự đã đạt đến cảnh giới bất khả chiến bại, nghe nói anh ta đã chi hơn 150 tỷ cho việc trang trí, khi bước vào như giẫm lên vàng vậy, những chiếc cốc chuyên dùng của anh ta được làm bằng kim cương, tất cả đều toát lên khí chất sang trọng. Đó mới gọi là cao cấp thực sự, những người phụ nữ trong đó đều có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Lâm Hách Văn ồ một tiếng, cười lớn: "Muốn uống gì?"
Tôi run rẩy nói: "Không cần đâu anh Lâm, anh tìm tôi làm gì?"
Lâm Hách Văn vừa ý châm điếu thuốc, làm khói phả vào mặt tôi, lạnh nhạt nói: "Nếu cậu đã trực tiếp như vậy thì tôi cũng sẽ nói rõ. Tối hôm qua tôi đã điều tra cậu, khoảng thời gian trước cậu đã đánh Tề Thâm?"
Trái tim tôi chùng xuống, do dự chốc lát, tôi trả lời: "Đúng vậy, anh Lâm."
Lâm Hách Văn cười lạnh: "Tại sao cậu lại đánh cậu ta? Giữa hai người dường như không có thâm thù đại hận gì?"
Tôi giả bộ vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu ta xúc phạm em gái tôi, tôi không thể bỏ qua cho cậu ta!"
Lâm Hách Văn lạnh lùng nói: "Thật trùng hợp, tôi nhớ mang máng hai tháng trước, Trần Hân không có mắt phá xe của tôi, ở trước đám đông bị tôi đánh cho một trận. Cậu nói xem, lòng trả thù của cậu mạnh mẽ như vậy, tôi không thể không nghi ngờ vì tôi đánh em gái cậu nên đêm qua cậu đi báo thù tôi?”
Lâm Hách Văn chết tiệt này, thật là khách sáo, tôi vô lực nói: "Tề Thâm không thể so với anh, tôi dám đánh cậu ta, nhưng đối mặt với anh, tôi không có gan, cả thành phố Đông Dương này ai không biết tên anh Lâm anh chứ."
Có vẻ như Lâm Hách Văn rất thích người khác nịnh nọt mình, được tôi khen ngợi như vậy, anh ta càng thêm đắc ý: “Nói không sai, Lâm Hách Văn tôi là trời ở thành phố Đông Dương, nhưng nếu có người dám chống lại ông trời, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho người nào mình hiềm nghi, tôi đánh em gái cậu chẳng lẽ cậu không tức giận sao?"
Ta cúi đầu nói: "Tức giận."
Lâm Hách Văn biến sắc, híp mắt nói: "Cho nên?"
Tôi tái mặt nói: "Nhưng tôi không dám trả thù. Hơn nữa, trước đó, tôi cũng không biết anh Lâm đánh em gái tôi." Lâm Hách Văn cười lạnh nói: "Cậu đúng là đồ rác rưởi, em gái cậu bị tôi đánh, còn không dám báo thù? Nếu là tôi, hận không thể đánh chết mới thôi."
Tôi cúi thấp đầu, nghiến chặt răng, hai mắt nóng rực, tôi thật sự muốn giết chết Lâm Hách Văn! Thực sự, ngay cả khi xung quanh có nhiều người như thế thì tôi cũng đủ thực lực để đánh bại họ.
Anh ta đánh Tiểu Hân còn làm ra dáng vẻ đương nhiên như thế, loại người như anh ta chính là vì chiều chuộng quá mà sinh hư, nghĩ rằng cả thế giới đều là của mình.
Mặc dù tôi rất hận Lâm Hách Văn, nhưng tôi vẫn phải kìm chế cơn tức giận của mình.
Sau lần này, Lâm Hách Văn sẽ hoàn toàn tin tưởng tôi.
Lâm Hách Văn bóp nát tàn thuốc, nói với tôi: "Cậu khiến tôi rất hứng thú, câu hỏi cuối cùng, theo những gì tôi biết, năm năm trước có một tên nhà giàu tên là Dương Tuấn đã làm nhục em gái cậu ở KTV, sau đó cậu cũng bỏ nhà ra đi, biệt tích năm năm trời mới trở về gần đây thôi, cậu đi làm gì?"
Tôi thấp giọng nói: "Ra nước ngoài làm đầu bếp."
“Đầu bếp.” Lâm Hách Văn không nhịn được giễu cợt: “Công việc rất tốt, được rồi, tôi đã hỏi xong, tiếp theo, cần phải thực hiện thử thách cuối cùng.”
Tôi không khỏi sửng sốt, hỏi: "Thử thách gì?"
Lâm Hách Văn cười cười, sau đó vung tay căn dặn vệ sĩ: "Ra tay đi!"
Mệnh lệnh ban xuống, mấy tên vệ sĩ hung dữ đó mang theo khí thế dời non lấp biển dồn dập xông về phía tôi.
Lòng tôi nhất thời căng thẳng, mẹ nó, đánh tôi là thử thách cuối cùng hả?
Sau khi Tiểu Hân đi không lâu, tôi cũng rời nhà đến siêu thị, hôm nay không phải bốc hàng, tôi tìm một nơi nắng đẹp ngồi xuống, đeo kính râm, cầm một chai soda, bộ dạng hết sức nhàn nhã tự tại.
Ba nuôi rảnh rỗi cũng đến ngồi bên cạnh tôi, nghiêm túc nói: "Tiểu Phong, con có dự định gì cho tương lai không?"
Tôi cười mỉa: "Ba, sao tự dưng ba lại nhắc đến chuyện này."
Ba nuôi nghiêm túc nói: "Con cũng không còn nhỏ nữa đúng không? Ngay cả công việc nghiêm túc cũng không có, bạn cũ của ba nói bên ông còn dư một vị trí ở doanh nghiệp nhà nước, tuy lương không cao nhưng đãi ngộ không tồi, con có muốn thử không?"
Tôi biết ba nuôi là vì tốt cho mình. Dù sao thì bây giờ tôi cũng không có việc làm, ở nhà cả ngày. Trong mắt người ngoài, một kẻ vô công rỗi nghề như tôi rất khó kiếm vợ, nhưng thực tế, số tiền trong thẻ của tôi đủ để nuôi một nhà già trẻ lớn bé cả đời.
Tôi trầm ngâm một lúc, nói: "Hai ngày này con sẽ lên mạng tìm công việc, không cần làm phiền bạn của ba đâu."
Ba nuôi lộ ra nụ cười vui mừng: "Vậy thì tốt."
Lúc này, có một nhóm người đang đi đến trước mặt tôi và ba nuôi, bọn họ mặc vest, mang giày da, đeo kính râm, lòng tôi không khỏi chìm xuống, bởi vì tôi biết nhóm người này đến tìm tôi, bọn họ chính là người của Lâm Hách Văn.
Nhìn thấy những người này đi thẳng về phía chúng tôi, ba nuôi lo lắng nói: "Tiểu Phong, những người này có phải đến tìm chúng ta không?"
Tôi cười nói: "Ba, không sao đâu, con có người bạn đến tìm con, con đi nói chuyện với họ đây."
Nói xong, tôi đứng dậy đi tới trước mặt bọn họ, hỏi người dẫn đầu: "Các người muốn làm gì?"
Tên vệ sĩ hờ hững nói: "Anh Lâm có lời mời, nếu biết rồi thì ngoan ngoãn đi theo chúng tôi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng may những người này cũng khá khách khí, nếu bọn họ ra tay trước mặt ba nuôi, sợ rằng ba nuôi sẽ lo lắng.
Tôi gật đầu: "Được thôi! Tôi nói chuyện với ba tôi một chút được không?"
Vệ sĩ liếc nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: "Nửa phút."
Nghe vậy, tôi vội vàng đi lại chỗ ba nuôi, giả bộ thoải mái nói: "Ba, bạn con mời con ăn cơm, vậy con đi nhé?"
Ba nuôi căng thẳng nhìn chằm chằm nhóm người kia, nghiêm mặt nói với tôi: "Tiểu Phong, con đừng lừa ba, có phải bọn họ là người xấu không?"
Tôi xua tay, cười nói: "Không phải đâu, thực sự là bạn con, ba đừng lo lắng."
Ba nuôi còn có chút không tin, dù sao những người này thoạt nhìn cũng không phải người hiền lành gì, bộ dạng rất hung ác, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của tôi, ông ấy chỉ đành nói: “Đi nhanh rồi về, đừng giao du loạn đó!"
Tôi làm động rác đã hiểu, sau đó đến trước mặt nhóm vệ sĩ đó, giả bộ sợ hãi: "Các anh à, cho tôi chút mặt mũi được không? Đừng ra tay, tôi tự đi được."
Tên vệ sĩ dẫn đầu nở nụ cười khinh bỉ, mang người đi về phía trước, còn khinh thường nói: "Thật sự không biết anh Lâm nghĩ thế nào nữa, người như vậy làm sao dám ra tay với anh ta được."
Một chiếc xe Mercedes-Benz đỗ cách đó không xa, sau khi lên xe, tôi ngồi ở giữa, bên cạnh là hai vệ sĩ, tôi nuốt nước miếng, yếu ớt hỏi: "Anh Lâm còn không chịu tin tôi sao?"
Một vệ sĩ cũng bất đắc dĩ nói: "Coi như cậu xui xẻo đi, tìm cả ngày rồi cũng không có tin tức gì, chỉ có thể lấy cậu làm bia đỡ đạn. Chuyện này gây động tĩnh rất lớn, thế giới ngầm của thành phố Đông Dương đang tìm người, số tiền thưởng là 600 triệu, anh Lâm nói nhất định phải tìm bằng được."
Tôi ngây người: "Thế giới ngầm? Dưới đất có ai sống sao?"
Vệ sĩ cạn lời: "Ngay cả thế giới ngầm mà cậu còn không biết? Đó là..."
Anh ta còn chưa nói xong thì bị một người khác chen vào: "Nói với tên phế vật này làm gì, muốn bị chuốc họa vào thân hả?" Từ đầu đến cuối, tôi đều giả vờ lo lắng sợ hãi, mục đích là để gỡ bỏ sự nghi ngờ của Lâm Hách Văn đối với tôi.
Lâm Hách Văn vẫn còn hoài nghi tôi rất nhiều, tối hôm qua mình làm bộ sợ hãi như vậy mà anh ta vẫn không chịu tin, hôm nay nhất định phải nhịn, chỉ cần có thể sống sót, về sau anh ta sẽ không gây phiền phức cho mình nữa.
Hơn mười phút sau, xe dừng ở quán bar Dạ Hoàng.
Vào ban đêm, quán bar Dạ Hoàng đại biểu cho sự điên cuồng tột độ, xa hoa đồi trụy, hoang dâm vô độ.
Mà ban ngày, Dạ Hoàng rất yên tĩnh, sau khi bước vào, thấy một ca sĩ đang hát một bản tình ca buồn trên sân khấu, bên dưới có không ít người uống nước trái cây, hoặc bàn chuyện làm ăn, hoặc nói chuyện yêu đương.
Chẳng mấy chốc, tôi đã bị đưa đến trước mặt Lâm Hách Văn, anh ta mặc bộ quần áo màu trắng ngồi ở quầy bar, bartender cung kính đưa cho anh ta một ly rượu, Lâm Hách Văn nhấp một ngụm, trầm giọng nói: “Mùi chanh quá nặng, cậu bị sa sải."
Bartender mặt đầy vô tội, cúi đầu rời khỏi quầy bar.
Lâm Hách Văn ngẩng đầu lên nhìn tôi, mà tôi đang giả vờ thành một bộ dạng cái gì cũng mới mẻ, quan sát trang hoàng xung quanh.
Lâm Hách Văn khinh thường nói: "Chưa từng tới nơi cao cấp như vậy sao?"
Tôi cười khúc khích nói: "Trả lời anh Lâm, tôi chưa từng tới ạ..."
Quán bar trang trí cũng không tồi, nguy nga tráng lệ, thể hiện khí chất cao quý, nhưng nếu so với quán do Hạ Khinh Hàn mở ở Miến Điện thì còn kém xa.
Khi đó, Hạ Khinh Hàn đã thực sự đã đạt đến cảnh giới bất khả chiến bại, nghe nói anh ta đã chi hơn 150 tỷ cho việc trang trí, khi bước vào như giẫm lên vàng vậy, những chiếc cốc chuyên dùng của anh ta được làm bằng kim cương, tất cả đều toát lên khí chất sang trọng. Đó mới gọi là cao cấp thực sự, những người phụ nữ trong đó đều có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Lâm Hách Văn ồ một tiếng, cười lớn: "Muốn uống gì?"
Tôi run rẩy nói: "Không cần đâu anh Lâm, anh tìm tôi làm gì?"
Lâm Hách Văn vừa ý châm điếu thuốc, làm khói phả vào mặt tôi, lạnh nhạt nói: "Nếu cậu đã trực tiếp như vậy thì tôi cũng sẽ nói rõ. Tối hôm qua tôi đã điều tra cậu, khoảng thời gian trước cậu đã đánh Tề Thâm?"
Trái tim tôi chùng xuống, do dự chốc lát, tôi trả lời: "Đúng vậy, anh Lâm."
Lâm Hách Văn cười lạnh: "Tại sao cậu lại đánh cậu ta? Giữa hai người dường như không có thâm thù đại hận gì?"
Tôi giả bộ vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu ta xúc phạm em gái tôi, tôi không thể bỏ qua cho cậu ta!"
Lâm Hách Văn lạnh lùng nói: "Thật trùng hợp, tôi nhớ mang máng hai tháng trước, Trần Hân không có mắt phá xe của tôi, ở trước đám đông bị tôi đánh cho một trận. Cậu nói xem, lòng trả thù của cậu mạnh mẽ như vậy, tôi không thể không nghi ngờ vì tôi đánh em gái cậu nên đêm qua cậu đi báo thù tôi?”
Lâm Hách Văn chết tiệt này, thật là khách sáo, tôi vô lực nói: "Tề Thâm không thể so với anh, tôi dám đánh cậu ta, nhưng đối mặt với anh, tôi không có gan, cả thành phố Đông Dương này ai không biết tên anh Lâm anh chứ."
Có vẻ như Lâm Hách Văn rất thích người khác nịnh nọt mình, được tôi khen ngợi như vậy, anh ta càng thêm đắc ý: “Nói không sai, Lâm Hách Văn tôi là trời ở thành phố Đông Dương, nhưng nếu có người dám chống lại ông trời, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho người nào mình hiềm nghi, tôi đánh em gái cậu chẳng lẽ cậu không tức giận sao?"
Ta cúi đầu nói: "Tức giận."
Lâm Hách Văn biến sắc, híp mắt nói: "Cho nên?"
Tôi tái mặt nói: "Nhưng tôi không dám trả thù. Hơn nữa, trước đó, tôi cũng không biết anh Lâm đánh em gái tôi." Lâm Hách Văn cười lạnh nói: "Cậu đúng là đồ rác rưởi, em gái cậu bị tôi đánh, còn không dám báo thù? Nếu là tôi, hận không thể đánh chết mới thôi."
Tôi cúi thấp đầu, nghiến chặt răng, hai mắt nóng rực, tôi thật sự muốn giết chết Lâm Hách Văn! Thực sự, ngay cả khi xung quanh có nhiều người như thế thì tôi cũng đủ thực lực để đánh bại họ.
Anh ta đánh Tiểu Hân còn làm ra dáng vẻ đương nhiên như thế, loại người như anh ta chính là vì chiều chuộng quá mà sinh hư, nghĩ rằng cả thế giới đều là của mình.
Mặc dù tôi rất hận Lâm Hách Văn, nhưng tôi vẫn phải kìm chế cơn tức giận của mình.
Sau lần này, Lâm Hách Văn sẽ hoàn toàn tin tưởng tôi.
Lâm Hách Văn bóp nát tàn thuốc, nói với tôi: "Cậu khiến tôi rất hứng thú, câu hỏi cuối cùng, theo những gì tôi biết, năm năm trước có một tên nhà giàu tên là Dương Tuấn đã làm nhục em gái cậu ở KTV, sau đó cậu cũng bỏ nhà ra đi, biệt tích năm năm trời mới trở về gần đây thôi, cậu đi làm gì?"
Tôi thấp giọng nói: "Ra nước ngoài làm đầu bếp."
“Đầu bếp.” Lâm Hách Văn không nhịn được giễu cợt: “Công việc rất tốt, được rồi, tôi đã hỏi xong, tiếp theo, cần phải thực hiện thử thách cuối cùng.”
Tôi không khỏi sửng sốt, hỏi: "Thử thách gì?"
Lâm Hách Văn cười cười, sau đó vung tay căn dặn vệ sĩ: "Ra tay đi!"
Mệnh lệnh ban xuống, mấy tên vệ sĩ hung dữ đó mang theo khí thế dời non lấp biển dồn dập xông về phía tôi.
Lòng tôi nhất thời căng thẳng, mẹ nó, đánh tôi là thử thách cuối cùng hả?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook