Cường Giả Trở Lại
Chương 20: Có thể giúp tôi không?

Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, thực sự có chút ngây người, đánh sai đánh nhầm mà còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?

Nhưng tôi không phải anh hùng gì, cũng không muốn cứu mỹ nhân gì hết.

Lâm Hách Văn tức giận trừng tôi, hung dữ nói: “Anh là ai? Không có sự cho phép của tôi sao lại xông vào?”

Vì để che giấu thân phận của mình, tôi đặc biệt đội một cái khẩu trang và mũ màu đen, nếu như không phải lo lắng cho Tiểu Hân, tôi có thể không màng tất cả, đánh Lâm Hách Văn một trận thoải mái, nhưng tôi bây giờ không giống như trước kia nữa, có cái để lo lắng, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận.

Tôi kìm giọng lại, trầm giọng nói: “Một người đến báo thù!”

Nói xong lời này, tôi sải bước đi về phía Lâm Hách Văn, chỉ có điều, Lâm Hách Văn không có hoảng loạn gì, cười lạnh nói: “Biết chỗ này là đâu không? Địa bàn của tôi, anh dám đánh tôi sao?”

Tôi không nói nhiều, trực tiếp vươn tay lụm một bình rượu, đập về phía Lâm Hách Văn, khiến hắn ta hoảng sợ lập tức né đi, chiếc bình đập lên tường, lập tức tan vỡ vụn, phát ra tiếng kêu chói tai.

Lâm Hách Văn kinh hoảng, lạnh lẽo nói: “Anh muốn làm gì?”

“Đương nhiên là đánh mày rồi!” Nói xong lời này, thân ảnh tôi nhanh như gió, lập tức xuất hiện ở trước mặt Lâm Hách Văn, sau đó siết chặt cổ hắn ta.

Lâm Hách Văn bị nghẹt thở đến mặt đỏ tía tai, đôi mắt như sắp lòi ra ngoài, hắn ta điên cuồng mà đánh đấm giãy dụa lưng tôi, ánh mắt đó, hệt như muốn ăn tôi vậy.

“Cứu mạng! Người đâu!” Lâm Hách Văn hét lên khàn khàn, nhưng dưới tiếng nhạc ầm ĩ, không có ai nghe được cả.

Càng huống hồ, hai tên vệ sĩ canh ở bên ngoài cửa, đã bị tôi giải quyết từ lâu rồi.

Tôi nhìn khuôn mặt nhăn nhó dữ dằn của Lâm Hách Văn, trong lòng bùng lên ngọn lửa giận ngập trời, chính tên đáng chết này đã sỉ nhục Tiểu Hân trước mặt nhiều người như vậy, còn đưa ra tin vịt, khiến Tiểu Hân sống cảnh mịt mù tăm tối!

Tay tôi càng thêm dùng sức, Lâm Hách Văn bắt đầu không ngừng trợn trắng mắt, còn không thở được nữa, chỉ e sắp phải chết rồi!

“Mày có biết tao muốn giết chết mày đến nhường nào không?” Tôi gằn giọng nói từng câu từng chữ, sau đó buông Lâm Hách Văn ra.

Lâm Hách Văn sau khi được giải thoát hệt như được ban lệnh ân xá vậy, mềm nhũn trên mặt đất, thở hổn thở hển.

Trên mặt hắn ta không có một tia huyết sắc nào, cả người cũng như là chìm vào đầm lầy vậy.

Lâm Hách Văn hắn ta, từ nhỏ được yêu chiều tôn kính, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, hôm nay vậy mà lại bị một người thần bí suýt nữa thì bóp chết.

Cái này thật sự quá uất ức rồi!

Sau khi hồi phục được chút sức lực, Lâm Hách Văn liền nghiến răng, hung dữ mà nói với tôi: “Có giỏi thì mày đừng có đi! Tao gọi điện thoại cái.”

Nói xong, Lâm Hách Văn cầm lấy di động trên bàn, đang định gọi điện thoại, thì tôi đột nhiên tiến lên trước, trực tiếp đá hắn xuống đất.

Hắn ta nhếch nhác muốn bò dậy, nhưng đầu lại bị tôi giẫm dưới chân, hung hăng đá cho mấy phát, khuôn mặt anh tuấn đó bị giẫm đến gần như méo mó.

Cái bị giẫm đạp không chỉ là cơ thể, mà còn có trái tim và tôn nghiêm!

Cái cảm giác nhục nhã đầy máu tanh đó, khiến cho Lâm Hách Văn suýt nữa thổ huyết, hắn ta trừng mắt phẫn nộ nhìn tôi, gào lên: “Có bản lĩnh thì để tao kêu người!”

Kêu người? Khoé môi tôi cong lên một nụ cười đùa giỡn.

Tôi không có nhiều thời gian cho hắn lãng phí như vậy, tuy hắn có kêu nhiều người đến đi nữa thì tôi cũng không sợ, nhưng tôi chỉ muốn ức hiếp hắn, khiến hắn chịu cái cảm giác bất lực sâu vào xương tuỷ này là đau đớn đến thế nào.

Đợi sau khi tôi đi, hắn muốn báo thù, cũng không có cơ hội nữa, vậy thì sẽ phải nhịn đến khó chịu thế nào a!

Đợi Lâm Hách Văn hoàn toàn mất đi sự giãy dụa, tôi mới buông hắn ra, nghênh ngang ngồi trên ghế sofa, ra lệnh với hắn: “Quỳ xuống.”

“Cái gì?” Lâm Hách Văn đột nhiên đơ người, không dám tin vào tai mình.

“Quỳ xuống!” Tôi nhàn nhạt lặp lại.

“Mẹ nó mày điên rồi sao?” Lâm Hách Văn gào thét với đôi mắt đỏ ngầu: “Bảo tao quỳ xuống với mày? Nằm mơ ban ngày!”

Nghe vậy, tôi ung dung cười một cái, đứng dậy lại vươn chân ra, hắn cũng không cam chịu yếu thế, hét lớn mà xông tới, nhưng cái cơ thể nhỏ bé của hắn đối với tôi mà nói, ngay cả một ngón tay của tôi cũng không bằng.

Quả nhiên, Lâm Hách Văn lại bị đôi đá một cái xuống đất lần nữa, nhổ ra một ngụm nước, bộ dạng cực kỳ đau khổ.

“Quỳ!” Tôi lạnh lùng nói, trong ngữ khí mang theo sự kiên quyết không cho phép người ta nghi ngờ.

Lâm Hách Văn sợ hãi bất an mà nhìn chằm chằm vào tôi, lần này, cuối cùng cũng khuất phục rồi.

Bởi vì hắn ta căn bản không có người giúp đỡ, vì để không bị ai quấy rầy, hắn ta đã đặc biệt bảo tay sai đưa những người khác đi, còn đưa ra tử lệnh, không có sự cho phép của hắn thì không ai được vào, bên ngoài phòng bao, cũng chỉ có hai tên vệ sĩ canh giữ, bây giờ xem ra, hoặc là vệ sĩ đã rời đi, hoặc là đã bị tôi quật ngã rồi.

Vào giây phút hai đầu gối chạm vào mặt sàn, Lâm Hách Văn cảm nhận được sự nhục nhã vô tận, hắn cắn răng, vô cùng bất lực.

Tôi mỉm cười hài lòng, vỗ vỗ mặt của hắn, nói: “Tao biết, mày chắc chắn rất muốn báo thù, nhưng tao khuyên mày đừng nên phí sức nữa!”

Lâm Hách Văn không có nói chuyện, trong mắt toàn là sự căm hận, nhưng có thể nhìn ra, hắn vô cùng khát vọng.

Nhưng vào giây phút đứng dậy, tôi liếc nhìn Giang Hiểu đang nằm ở trong góc sofa như một xác chết, có hơi khựng lại, lại vác cô ta lên, quay người biến mất.

Hai mươi mấy phút sau, tôi đưa Giang Hiểu đến một khách sạn, lúc thuê phòng, ánh mắt kỳ lạ của nhân viên phục vụ khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ.

“Phù…”

Ném Giang Hiểu lên giường, tôi ngồi ở ghế sofa bên cạnh thở hổn hển, có chút sầu não.

Có lẽ là gần đây không có tập luyện buổi sáng, nên lúc này mới có chút xíu đã khiến tôi thở hổn hển rồi.

Nghỉ ngơi vài phút, tôi liền định rời đi, nhưng ai ngờ, Giang Hiểu trên giường lại đột nhiên kêu lên: “Nước…khát…”

Bất đắc dĩ, tôi lại rót cho cô ta ly nước uống.

Lúc này tôi mới chú ý thấy, mặt Giang Hiểu đỏ bừng, cổ họng khô rát, toàn thân đều đang nóng bừng, khoé môi khô khốc, ánh mắt nheo lại rất mê ly.

Tôi không khỏi cau mày, tôi biết, tuyệt đối là tên khốn Lâm Hách Văn đó đã hạ thuốc cô ta rồi!

Đã hơn nửa tiếng rồi, dược hiệu không những không thuyên giảm mà thậm chí còn mãnh liệt hơn, dưới tình hình cơ thể nhiệt độ cao này, có thể sẽ nóng thành tên ngốc.

Nhất thời, tôi bất giác chìm vào sự xoắn xuýt, cô nam quả nữ, cùng chung một phòng, không lẽ ông đây phải hy sinh mình giúp cô ta sao?

Rất nhanh, tôi liền xua đi suy nghĩ này, một mặt, tôi sẽ không nhân lúc người ta gặp nguy, thứ hai, người tôi yêu là Tiểu Hân, còn Giang Hiểu, tuy tướng mạo xinh xắn, body cũng đẹp, nhưng tôi khó mà có hứng thú.

Nhưng nếu bảo tôi trơ mắt nhìn cô ta trở thành tên ngốc, tôi có chút không đành.

Đột nhiên, tôi chợt loé lên một suy nghĩ, đến nhà vệ sinh, mở một bồn nước lạnh đầy, có lẽ đây là một cách giải quyết không tồi!

Khi nước sắp tràn ra ngoài, tôi bế Giang Hiểu vào đặt trong bồn tắm.

Quả nhiên, sắc mặt cô ta đỡ hơn rất nhiều, cũng hồi phục được lý trí.

Giang Hiểu từ từ mở mắt ra, đôi mắt lim dim nhìn tôi, đột nhiên kinh hoảng, sợ hãi nói: “Anh anh anh…”

“Anh gì mà anh.” Tôi cạn lời mà nói: “Là tôi đã cứu cô!”

Giang Hiểu nghi hoặc mà nhìn xung quanh, nhớ lại chuyện xảy ra trong quán bar, tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Tên Lâm Hách Văn chết tiệt, đại hiệp, cảm ơn anh!”

“Không cần cảm ơn, nếu như không có gì, thì tôi đi trước đây!” Tôi nói thẳng thừng, nói xong liền định rời khỏi.

Nhưng Giang Hiểu lúc này lại đột nhiên túm lấy cánh tay tôi, tôi quay đầu lại, không vui mà nói: “Còn chuyện gì nữa sao?”

Chắc không phải là anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó lấy thân báo đáp như trong tiểu thuyết cẩu huyết đó chứ?

Giang Hiểu cảm kích mà nói: “Tôi còn chưa biết anh là ai nữa, có thể nói tôi biết không?”

Tôi lắc lắc đầu: “Cô tốt nhất đừng biết, không có lợi cho cô.”

Quần áo trên người Giang Hiểu đã bị ướt rồi, cô ta mặc sơ mi trắng, quần jeans trắng ngà, bây giờ, tôi có thể nhìn rõ làn da của cô ta thông qua chiếc áo sơ mi ướt đẫm này.

Làn nước mờ, làn sương lạnh, Giang Hiểu mê người hệt như một đoá hoa sen.

Giang Hiểu nghe tôi nói như vậy, bất giác nghi hoặc mà nói: “Tại sao? Anh không thể tháo khẩu trang ra cho tôi xem chút sao?”

Sau đó, cô ta che miệng một cách kinh ngạc: “Không lẽ anh là sứ giả do gia tộc tôi phái đến? Âm thầm bảo vệ tôi?”

Tôi có chút cạn lời, trong đầu cô ta đang nghĩ cái gì vậy?

Nhưng lúc tôi đang nghĩ mấy cái này, Giang Hiểu lại hoang tưởng ra thêm một thân phận của tôi.

Binh vương trở lại, hoặc là vệ sĩ mà bá đạo tổng tài phái đến, cũng có thể là người ái mộ cô ta.

“Đủ rồi!” Tôi quát, cô ta bĩu môi im lặng.

Tôi trầm giọng nói: “Tôi chỉ là đến báo thù thôi, không có liên quan đến cô.”

“Được thôi!” Giang Hiểu có chút thất vọng, cúi đầu xuống.

Tôi đứng dậy lạnh nhạt mà nói: “Tôi đi đây.”

“Đợi đã…” Khuôn mặt Giang Hiểu có chút nóng bừng, nói với tôi: “Tôi cảm thấy, nước này hình như không có ích lắm…”

Mi tâm tôi chợt nhíu lại, ngoảnh mắt nhìn qua, quả nhiên, Giang Hiểu vẫn mặt đỏ tía tai, tôi lúc này mới bừng tỉnh ngộ.

Sự kích thích của làn nước lạnh có thể khiến Giang Hiểu hồi phục lý trí, nhưng cách giải quyết thật sự, chỉ e vẫn cần một người đàn ông…

Giang Hiểu cắn đôi môi đỏ, đôi chân ngọc ngàng thon dài đó ma sát vào nhau, cô ta thấp giọng e thẹn nói với tôi: “Anh…anh có thể giúp tôi không? Tôi thật sự rất khó chịu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương