Cường Giả Trở Lại
-
Chương 19: Trùng hợp
Quan bar Dạ Hoàng, trong phòng bao 888.
Đây là phòng bao xa hoa nhất của Dạ Hoàng, hôm nay nghi thức tỏ tình của Lâm Hàn Vũ được tổ chức tại đây.
Căn phòng bao được đã được thiết kế tỉ mỉ qua, bong bóng ngũ sắc rực rỡ bay lơ lửng bên trên căn phòng, trên vách tường kim bích huy hoàng, được khảm những ánh sao nhỏ, còn có chú gấu đồ chơi khổng lồ nằm trên ghế sofa.
Tiếng nhạc mạnh mẽ chấn động đến mặt đất cũng phải run rẩy, trong phòng bao có không ít người vây xung quanh, ai nấy cũng uống nhiều đến nỗi đỏ cả cổ, trong cái hình huống xa hoa đồi truỵ này, rất khó khiến người ta không say cho được.
“Các vị cạn ly, cảm ơn cậu chủ Lâm khoản đãi!” Một người dẫn đầu, sau đó người trong cả phòng bao đều cùng nâng ly lên, hô lên tên của Lâm Hách Văn.
Còn Lâm Hách Văn, chỉ nhàn nhạt cười cười, không có quan tâm.
Lâm Hách Văn đang ngồi ở giữa, tướng mạo tuấn dật, giữa mi tâm lộ ra một sự lưu manh vô lại nồng đậm, phẩm hạnh không đoan chính, mặc một chiếc áo sơ mi đắt tiền màu xanh đậm, cử chỉ rất sang trọng, khoé miệng cong lên một nụ cười bỡn cợt với đời.
Ánh mắt của hắn ta toàn bộ đều đổ dồn vào một cô gái ngồi ở đối diện mình!
Giang Hiểu.
Giang Hiểu thoải mái uống rượu, không hề biết gì về những chuyện sắp xảy ra, cô gái vô tâm vô tư này, vẫn không biết hôm nay sự chuẩn bị tận tâm này chính là vì mình.
Giang Hiểu rất thanh thuần, mái tóc như thác nước xõa ngang vai, khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi môi đỏ mọng mềm mại, đôi mắt trong veo, toát ra hơi thở tươi mát tự nhiên từ trong ra ngoài, tựa như một bức tranh tuyệt diễm, dáng người mảnh mai, đôi chân ngọc mềm mại thon gọn, làn da ngọc ngọc ngà trắng nõn, tất cả đều thể hiện khí chất thanh xuân của triều dương.
Lúc này, bữa tiệc rượu cũng tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, người có mặt cũng uống khá nhiều rồi, Lâm Hách Văn nháy mắt ra hiệu với tay sai.
Tay sai lập tức hiểu ý, dọn dẹp hiện trường, đưa những người khác rời khỏi phòng bao.
Khuê mật của Giang Hiểu chú ý thấy Giang Hiểu không có theo cùng, không khỏi bối rối mà nói: “Tiểu Hiểu đâu?”
Một người thanh niên dời chủ đề mà nói: “Hôm nay chơi vui chứ?”
“Đương nhiên là vui, tên của loại rượu đó tôi còn không biết nữa, chắc là không rẻ đâu nhỉ?”
“Low! Đó là Spade, một chai cả hơn 30 triệu đó.”
“Hả? Vậy tối nay chúng ta uống nhiều như vậy, cậu chủ Lâm tiêu xài hết bao nhiêu rồi a?”
“Hơn 300 triệu đó, nhưng chỉ là chuyện nhỏ thôi, dù sao cả quán bar Dạ Hoàng đều là của nhà hắn ta, đi thôi, tôi đưa các người đến nơi tiếp theo.”
Một đám người cười nói vui vẻ mà rời khỏi quán bar Dạ Hoàng, toàn bộ đều quên đi Giang Hiểu vẫn còn ở trong phòng bao.
Trong phòng bao, Giang Hiểu cẩn thận mà nhìn Lâm Hách Văn, hỏi: “Bọn họ đi chỗ nào vậy?”
Lâm Hách Văn cười ha ha nói: “Tiểu Dương đưa bọn họ đi rồi.”
Giang Hiểu nghi hoặc nói: “Chắc không phải hôm nay chỗ này là do anh làm đó chứ?”
Lâm Hách Văn ngạo nghễ mà nói: “Không sai, có thích không?”
Giang Hiểu lập tức giật bắn mình, đứng dậy: “Không thích, tôi phải đi rồi.”
Lâm Hách Văn vội vàng túm lấy cánh tay của Giang Hiểu, tình tứ mà nói: “Đừng đi, nghe tôi nói xong có được không?”
Giang Hiểu nhíu mày, do dự rồi nói: “Anh nói đi.”
Trong lòng Lâm Hách Văn vui mừng, nghiêm túc mà nói: “Em biết, tôi thích em, người trong cả trường đều rõ tình yêu của tôi đối với em cố chấp đến nhường nào.”
Giang Hiểu trầm mặc, cô đương nhiên là biết, nhưng tình yêu này, cô không nhận nổi!
Lâm Hách Văn hành sự bá đạo, thậm chí là nói có chút thần kinh, kể từ sau khi bị Lâm Hách Văn quấn lấy, Giang Hiểu ngay cả cơ hội tiếp xúc với bạn khác giới cũng không có nữa, lần trước, chỉ vì lúc đi ăn cơm ở nhà ăn, có một bạn học không cẩn thận đụng trúng mình, lúc đó Giang Hiểu không có để ý, nhưng sau khi bị Lâm Hách Văn biết chuyện, trực tiếp đánh gãy cánh tay của người đó, sau đó Lâm Hách Văn còn nói với cả trường, ai dám tiếp xúc với Giang Hiểu, nhất định sẽ khiến hắn hối hận!
Ở trường, thậm chí là cả thành phố Đông Dương, thật sự là không có ai dám làm trái lại Lâm Hách Văn, ai bảo cha của hắn ta lợi hại, hắn ta cũng được hưởng uy phong chứ.
Kể từ sau đó, Giang Hiểu trở thành một kẻ lạc loài, không có tên nam nào dám tiếp xúc với cô, đều sợ hãi Lâm Hách Văn, cuộc sống của Giang Hiểu rất không thoải mái.
Lâm Hách Văn tiếp tục nói: “Làm bạn gái của tôi được không? Tôi thề, từ nay về sau, trong sinh mạng của tôi chỉ có em, cả thành phố Đông Dường này không ai dám động đến Giang Hiểu em! Em chính là người phụ nữ của Hoàng Đế.”
Lâm Hách Văn nói rất hùng hồn có lực, trong ngữ khí mang theo sự không cho người khác nghi ngờ, điều hắn ta không thiếu nhất chính là sự tự tin.
Nhiều năm như vậy, có nữ thần dung mạo như hoa nào chưa bị hắn ta tiến công chứ?
Hắn ta tin, Giang Hiểu sẽ không từ chối mình.
Nhưng, chỉ trong ba giây, Giang Hiểu đã nghiêm túc mà nói: “Xin lỗi, tôi không đồng ý.”
Một câu nói, khiến cho nụ cười tự tin của Lâm Hách Văn đột nhiên tắt lịm, hắn ta trầm mặc rất lâu, cười khổ một tiếng, đến trước bàn, nghiêm túc mà nói: “Tôi vốn dĩ tưởng em sẽ đồng ý, xem ra, tôi vẫn làm chưa tốt.”
Lời này, khiến cho Giang Hiểu có chút áy náy, cô xin lỗi: “Tôi chỉ là cảm thấy, chúng ta không hợp nhau lắm.”
Lâm Hách Văn xua xua tay: “Được rồi, tuy có chút đau lòng, nhưng tôi vẫn tôn trọng em, ai bảo tôi thích em chứ, uống xong ly rượu này, từ nay về sau, tôi sẽ không nhúng chân vào cuộc sống của em, có được không?”
Nói xong, Lâm Hách Văn đưa rượu cho Giang Hiểu.
Giang Hiểu còn rất là vui nữa, mấy ngày nay, sắp bị trở nên trầm cảm tự kỷ rồi, chỉ có điều, cô có chút bối rối, bình thường tên Lâm Hách Văn này mặt dày dai như đỉa, sao lại đột nhiên thoải mái như vậy rồi?
Nhưng mà, Giang Hiểu cũng không có nghĩ nhiều, có lẽ là Lâm Hách Văn đã thật sự nghĩ thông rồi, như vậy, đối với hai người đều tốt, Lâm Hách Văn cũng không cần lãng phí thời gian trên người mình nữa.
Nghĩ xong, Giang Hiểu bưng ly rượu trong tay lên, một hơi uống cạn.
Sau khi uống xong, Giang Hiểu ngẩng đầu lên, phát hiện khoé miệng Lâm Hách Văn mang theo một nụ cười lạnh, cô không khỏi nhíu mày, hỏi: “Sao thế?”
Lâm Hách Văn nhàn nhạt nói: “Không có gì.”
Giang Hiểu không để ý, nói: “Vậy tôi đi đây?”
Lâm Hách Văn mỉm cười gian tà: “Đừng gấp như vậy, hôm nay em đến, còn chưa chơi đã đúng chứ? Ngồi một chút nữa đi, coi như là lần cuối cùng ở cùng tôi, có được không?”
Giang Hiểu thật sự là không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, nhưng nghĩ đến sau này có thể tạm biệt tên ruồi nhặng phiền phức Lâm Hách Văn này, liền bất lực mà ngồi xuống.
Chỉ là, còn chưa đến một phút, Giang Hiểu liền cảm thấy toàn thân mình nóng rực, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ bừng, cả người đều khó chịu, có một loại dục vọng nguyên thuỷ nồng đậm, ánh mắt cũng trở nên có chút mờ mịt rồi.
Giang Hiểu không phải tên ngốc, cô biết, rượu này tuyệt đối có trò quỷ!
Ngay lập tức, Giang Hiểu phẫn nộ, cất giọng tức giận với Lâm Hách Văn: “Trong rượu có gì đó?”
Sự tình bại lộ, Lâm Hách Văn không cần phải tiếp tục giả vờ nữa, lạnh lùng cười một cái: “Đương nhiên rồi, là sản phẩm đặc hiệu mà tôi mang về từ Oa Quốc, em là người đầu tiên nếm thử, bây giờ cảm thấy thế nào? Có phải là sắp không chịu nổi nữa rồi không?”
Toàn thân Giang Hiểu nóng nực vô cùng, cô ta rất muốn cởi phăng đi quần áo của mình, nhưng cô ta đã nhịn lại, tức giận với Lâm Hách Văn: “Tên khốn nhà anh!”
Lâm Hách Văn cười hăng hắc: “Dược hiệu của thuốc này quả nhiên là mãnh liệt, nếu như hôm nay em không được giải quyết, chỉ e là ngày mau sẽ bị kìm nén thành tên ngốc, trong phòng bao này chỉ có hai người chúng ta, chi bằng phục tùng tôi đi!”
Nói xong lời này, Lâm Hách Văn đứng dậy, cởi đi thắt lưng của mình, mang theo nụ cười dâm tặc đi về phía Giang Hiểu.
Nội tâm Giang Hiểu vô cùng kháng cự, cô ta nhanh chóng chạy đến trước cửa, muốn ra ngoài, nhưng bên ngoài không biết đã bị thứ gì đó chặn cứng lại rồi.
Lâm Hách Văn thấy vậy, cười lạnh mà nói: “Đừng phí sức nữa, không có sự cho phép của tôi, ai cũng không mở đâu!”
Giang Hiểu thật sự có chút tuyệt vọng rồi, cô ta la hét tên của bạn bè mình, nhưng không ai trả lời cả.
Bên ngoài càng không có chút tiếng động nào, điều này nói rõ, bạn bè của cô ta đã bỏ rơi cô ta rồi!
Nên làm sao đây? Giang Hiểu luống cuống tay chân, nhìn tên Lâm Hách Văn như lang như hổ, nội tâm như thể xuất hiện hai giọng nói.
Mau phục tùng hắn ta đi! Nếu không mày sẽ bị kìm nén thành tên ngốc đó!
Không được, vì sự trong sạch của mình, tuyệt đối không được phục tùng ác ma!
Giang Hiểu chìm sâu vào trong sự đấu tranh, cô ta chán ghét mà nói: “Lâm Hách Văn, anh đừng có mơ làm được!”
Lâm Hách Văn nhún nhún vai đầy hờ hững: “Không sao, trong phòng này chỉ hai chúng ta, dược hiệu còn chưa phát huy hoàn toàn, đến lúc đó, em sẽ mất đi ý thức, còn không phải để tôi bày bố sao?”
Đầu óc của Giang Hiểu lúc này quả thực có chút hỗn loạn rồi, có chút không tỉnh táo, chắc không lâu nữa, sẽ thật sự trả thành một cỗ ‘thi thể’ không biết phản kháng như Lâm Hách Văn nói mất.
Hai hàng nước mắt tuôn rơi, Giang Hiểu chán nản mà nói: “Chỉ cần anh đụng vào tôi, ba tôi nhất định sẽ không tha cho anh! Mau thả tôi đi.”
Lâm Hách Văn nghe vậy, cười khẩy nói: “Nếu như không có nhà họ Lâm của tôi, nhà các người có thể có quy mô lớn như vậy sao? Chỉ cần một câu nói của tôi, có tin nhà họ Lâm tôi sẽ giải trừ mối quan hệ hợp tác với nhà họ Giang của em không?” Nói đến đây, khoé miệng Lâm Hách Văn cong lên một nụ cười tà mị, siết lấy cằm của Giang Hiểu: “Hơn nữa, không phải mẹ em nói tôi không tệ sao? Còn khao khát em sinh cho bà ta một tên nhóc mập mạp nữa.”
Lúc này, Giang Hiểu đã không còn năng lực suy nghĩ nữa, đầu óc cô ta trống rỗng, đôi mắt lờ đờ, như một cỗ thi thể biết đu, đây là dược hiệu đã phát huy tác dụng lớn nhất, mất đi ý thức.
Lâm Hách Văn đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của Giang Hiểu, hương thơm của mỹ nhân phả đến, Lâm Hách Văn liếm liếm môi, cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của Giang Hiểu, trái tim chợt run lên: “Đẹp quá.”
Cái làn da mềm mại nóng bừng đó, khiến cho toàn thân Lâm Hách Văn chợt run lên, còn Giang Hiểu thì không tự chủ được mà khẽ rên một tiếng.
Lâm Hách Văn điên cuồng, hắn ta theo đuổi Giang Hiểu cũng được một thời gian rồi, hôm nay, hắn ta cũng không muốn như vậy, nhưng không ngờ Giang Hiểu lại không biết tốt xấu như vậy, chỉ có thể ra hạ sách này.
“Giang Hiểu à Giang Hiểu, không phải em vẫn ngoan ngoãn đến tay của tôi rồi sao?” Lâm Hách Văn nhàn nhạt cười một cái, cởi áo ngoài của mình ra, lộ ra phần ngực.
Vào lúc Lâm Hách Văn đang cúi người muốn chinh phục Giang Hiểu, thì cửa lại bị gõ.
Lâm Hách Văn nghiến răng, phẫn nộ vô cùng, vào lúc quan trọng thế này, là ai đã ăn gan hùm mật gấu đến làm phiền mình chứ?
Lâm Hách Văn không quan tâm, không có chuyện gì quan trọng hơn mỹ nữ trước mắt nữa!
Lâm Hách Văn chu môi hướng đến đôi môi đỏ của Giang Hiểu, nhưng ngay lập tức, cánh cửa đột nhiên ‘ầm’ lên một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất.
Ngay lập tức, khiến Lâm Hách Văn giật mình đến suýt nữa hồn bay phách lạc rồi.
Mũi tên đã lên dây, vậy mà lại bị người ta đột nhiên cắt ngang, là ai thì cũng tức chết thôi!
Lâm Hách Văn tức giận quay đầu qua, nhìn về phía người đến.
Còn tôi ở phía ngoài cửa, nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng, không khỏi sững sờ.
Mẹ nó!
Tôi chẳng qua chỉ là đến báo thù thay Tiểu Hân.
Có cần trùng hợp như vậy không?!
Đây là phòng bao xa hoa nhất của Dạ Hoàng, hôm nay nghi thức tỏ tình của Lâm Hàn Vũ được tổ chức tại đây.
Căn phòng bao được đã được thiết kế tỉ mỉ qua, bong bóng ngũ sắc rực rỡ bay lơ lửng bên trên căn phòng, trên vách tường kim bích huy hoàng, được khảm những ánh sao nhỏ, còn có chú gấu đồ chơi khổng lồ nằm trên ghế sofa.
Tiếng nhạc mạnh mẽ chấn động đến mặt đất cũng phải run rẩy, trong phòng bao có không ít người vây xung quanh, ai nấy cũng uống nhiều đến nỗi đỏ cả cổ, trong cái hình huống xa hoa đồi truỵ này, rất khó khiến người ta không say cho được.
“Các vị cạn ly, cảm ơn cậu chủ Lâm khoản đãi!” Một người dẫn đầu, sau đó người trong cả phòng bao đều cùng nâng ly lên, hô lên tên của Lâm Hách Văn.
Còn Lâm Hách Văn, chỉ nhàn nhạt cười cười, không có quan tâm.
Lâm Hách Văn đang ngồi ở giữa, tướng mạo tuấn dật, giữa mi tâm lộ ra một sự lưu manh vô lại nồng đậm, phẩm hạnh không đoan chính, mặc một chiếc áo sơ mi đắt tiền màu xanh đậm, cử chỉ rất sang trọng, khoé miệng cong lên một nụ cười bỡn cợt với đời.
Ánh mắt của hắn ta toàn bộ đều đổ dồn vào một cô gái ngồi ở đối diện mình!
Giang Hiểu.
Giang Hiểu thoải mái uống rượu, không hề biết gì về những chuyện sắp xảy ra, cô gái vô tâm vô tư này, vẫn không biết hôm nay sự chuẩn bị tận tâm này chính là vì mình.
Giang Hiểu rất thanh thuần, mái tóc như thác nước xõa ngang vai, khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi môi đỏ mọng mềm mại, đôi mắt trong veo, toát ra hơi thở tươi mát tự nhiên từ trong ra ngoài, tựa như một bức tranh tuyệt diễm, dáng người mảnh mai, đôi chân ngọc mềm mại thon gọn, làn da ngọc ngọc ngà trắng nõn, tất cả đều thể hiện khí chất thanh xuân của triều dương.
Lúc này, bữa tiệc rượu cũng tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, người có mặt cũng uống khá nhiều rồi, Lâm Hách Văn nháy mắt ra hiệu với tay sai.
Tay sai lập tức hiểu ý, dọn dẹp hiện trường, đưa những người khác rời khỏi phòng bao.
Khuê mật của Giang Hiểu chú ý thấy Giang Hiểu không có theo cùng, không khỏi bối rối mà nói: “Tiểu Hiểu đâu?”
Một người thanh niên dời chủ đề mà nói: “Hôm nay chơi vui chứ?”
“Đương nhiên là vui, tên của loại rượu đó tôi còn không biết nữa, chắc là không rẻ đâu nhỉ?”
“Low! Đó là Spade, một chai cả hơn 30 triệu đó.”
“Hả? Vậy tối nay chúng ta uống nhiều như vậy, cậu chủ Lâm tiêu xài hết bao nhiêu rồi a?”
“Hơn 300 triệu đó, nhưng chỉ là chuyện nhỏ thôi, dù sao cả quán bar Dạ Hoàng đều là của nhà hắn ta, đi thôi, tôi đưa các người đến nơi tiếp theo.”
Một đám người cười nói vui vẻ mà rời khỏi quán bar Dạ Hoàng, toàn bộ đều quên đi Giang Hiểu vẫn còn ở trong phòng bao.
Trong phòng bao, Giang Hiểu cẩn thận mà nhìn Lâm Hách Văn, hỏi: “Bọn họ đi chỗ nào vậy?”
Lâm Hách Văn cười ha ha nói: “Tiểu Dương đưa bọn họ đi rồi.”
Giang Hiểu nghi hoặc nói: “Chắc không phải hôm nay chỗ này là do anh làm đó chứ?”
Lâm Hách Văn ngạo nghễ mà nói: “Không sai, có thích không?”
Giang Hiểu lập tức giật bắn mình, đứng dậy: “Không thích, tôi phải đi rồi.”
Lâm Hách Văn vội vàng túm lấy cánh tay của Giang Hiểu, tình tứ mà nói: “Đừng đi, nghe tôi nói xong có được không?”
Giang Hiểu nhíu mày, do dự rồi nói: “Anh nói đi.”
Trong lòng Lâm Hách Văn vui mừng, nghiêm túc mà nói: “Em biết, tôi thích em, người trong cả trường đều rõ tình yêu của tôi đối với em cố chấp đến nhường nào.”
Giang Hiểu trầm mặc, cô đương nhiên là biết, nhưng tình yêu này, cô không nhận nổi!
Lâm Hách Văn hành sự bá đạo, thậm chí là nói có chút thần kinh, kể từ sau khi bị Lâm Hách Văn quấn lấy, Giang Hiểu ngay cả cơ hội tiếp xúc với bạn khác giới cũng không có nữa, lần trước, chỉ vì lúc đi ăn cơm ở nhà ăn, có một bạn học không cẩn thận đụng trúng mình, lúc đó Giang Hiểu không có để ý, nhưng sau khi bị Lâm Hách Văn biết chuyện, trực tiếp đánh gãy cánh tay của người đó, sau đó Lâm Hách Văn còn nói với cả trường, ai dám tiếp xúc với Giang Hiểu, nhất định sẽ khiến hắn hối hận!
Ở trường, thậm chí là cả thành phố Đông Dương, thật sự là không có ai dám làm trái lại Lâm Hách Văn, ai bảo cha của hắn ta lợi hại, hắn ta cũng được hưởng uy phong chứ.
Kể từ sau đó, Giang Hiểu trở thành một kẻ lạc loài, không có tên nam nào dám tiếp xúc với cô, đều sợ hãi Lâm Hách Văn, cuộc sống của Giang Hiểu rất không thoải mái.
Lâm Hách Văn tiếp tục nói: “Làm bạn gái của tôi được không? Tôi thề, từ nay về sau, trong sinh mạng của tôi chỉ có em, cả thành phố Đông Dường này không ai dám động đến Giang Hiểu em! Em chính là người phụ nữ của Hoàng Đế.”
Lâm Hách Văn nói rất hùng hồn có lực, trong ngữ khí mang theo sự không cho người khác nghi ngờ, điều hắn ta không thiếu nhất chính là sự tự tin.
Nhiều năm như vậy, có nữ thần dung mạo như hoa nào chưa bị hắn ta tiến công chứ?
Hắn ta tin, Giang Hiểu sẽ không từ chối mình.
Nhưng, chỉ trong ba giây, Giang Hiểu đã nghiêm túc mà nói: “Xin lỗi, tôi không đồng ý.”
Một câu nói, khiến cho nụ cười tự tin của Lâm Hách Văn đột nhiên tắt lịm, hắn ta trầm mặc rất lâu, cười khổ một tiếng, đến trước bàn, nghiêm túc mà nói: “Tôi vốn dĩ tưởng em sẽ đồng ý, xem ra, tôi vẫn làm chưa tốt.”
Lời này, khiến cho Giang Hiểu có chút áy náy, cô xin lỗi: “Tôi chỉ là cảm thấy, chúng ta không hợp nhau lắm.”
Lâm Hách Văn xua xua tay: “Được rồi, tuy có chút đau lòng, nhưng tôi vẫn tôn trọng em, ai bảo tôi thích em chứ, uống xong ly rượu này, từ nay về sau, tôi sẽ không nhúng chân vào cuộc sống của em, có được không?”
Nói xong, Lâm Hách Văn đưa rượu cho Giang Hiểu.
Giang Hiểu còn rất là vui nữa, mấy ngày nay, sắp bị trở nên trầm cảm tự kỷ rồi, chỉ có điều, cô có chút bối rối, bình thường tên Lâm Hách Văn này mặt dày dai như đỉa, sao lại đột nhiên thoải mái như vậy rồi?
Nhưng mà, Giang Hiểu cũng không có nghĩ nhiều, có lẽ là Lâm Hách Văn đã thật sự nghĩ thông rồi, như vậy, đối với hai người đều tốt, Lâm Hách Văn cũng không cần lãng phí thời gian trên người mình nữa.
Nghĩ xong, Giang Hiểu bưng ly rượu trong tay lên, một hơi uống cạn.
Sau khi uống xong, Giang Hiểu ngẩng đầu lên, phát hiện khoé miệng Lâm Hách Văn mang theo một nụ cười lạnh, cô không khỏi nhíu mày, hỏi: “Sao thế?”
Lâm Hách Văn nhàn nhạt nói: “Không có gì.”
Giang Hiểu không để ý, nói: “Vậy tôi đi đây?”
Lâm Hách Văn mỉm cười gian tà: “Đừng gấp như vậy, hôm nay em đến, còn chưa chơi đã đúng chứ? Ngồi một chút nữa đi, coi như là lần cuối cùng ở cùng tôi, có được không?”
Giang Hiểu thật sự là không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, nhưng nghĩ đến sau này có thể tạm biệt tên ruồi nhặng phiền phức Lâm Hách Văn này, liền bất lực mà ngồi xuống.
Chỉ là, còn chưa đến một phút, Giang Hiểu liền cảm thấy toàn thân mình nóng rực, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ bừng, cả người đều khó chịu, có một loại dục vọng nguyên thuỷ nồng đậm, ánh mắt cũng trở nên có chút mờ mịt rồi.
Giang Hiểu không phải tên ngốc, cô biết, rượu này tuyệt đối có trò quỷ!
Ngay lập tức, Giang Hiểu phẫn nộ, cất giọng tức giận với Lâm Hách Văn: “Trong rượu có gì đó?”
Sự tình bại lộ, Lâm Hách Văn không cần phải tiếp tục giả vờ nữa, lạnh lùng cười một cái: “Đương nhiên rồi, là sản phẩm đặc hiệu mà tôi mang về từ Oa Quốc, em là người đầu tiên nếm thử, bây giờ cảm thấy thế nào? Có phải là sắp không chịu nổi nữa rồi không?”
Toàn thân Giang Hiểu nóng nực vô cùng, cô ta rất muốn cởi phăng đi quần áo của mình, nhưng cô ta đã nhịn lại, tức giận với Lâm Hách Văn: “Tên khốn nhà anh!”
Lâm Hách Văn cười hăng hắc: “Dược hiệu của thuốc này quả nhiên là mãnh liệt, nếu như hôm nay em không được giải quyết, chỉ e là ngày mau sẽ bị kìm nén thành tên ngốc, trong phòng bao này chỉ có hai người chúng ta, chi bằng phục tùng tôi đi!”
Nói xong lời này, Lâm Hách Văn đứng dậy, cởi đi thắt lưng của mình, mang theo nụ cười dâm tặc đi về phía Giang Hiểu.
Nội tâm Giang Hiểu vô cùng kháng cự, cô ta nhanh chóng chạy đến trước cửa, muốn ra ngoài, nhưng bên ngoài không biết đã bị thứ gì đó chặn cứng lại rồi.
Lâm Hách Văn thấy vậy, cười lạnh mà nói: “Đừng phí sức nữa, không có sự cho phép của tôi, ai cũng không mở đâu!”
Giang Hiểu thật sự có chút tuyệt vọng rồi, cô ta la hét tên của bạn bè mình, nhưng không ai trả lời cả.
Bên ngoài càng không có chút tiếng động nào, điều này nói rõ, bạn bè của cô ta đã bỏ rơi cô ta rồi!
Nên làm sao đây? Giang Hiểu luống cuống tay chân, nhìn tên Lâm Hách Văn như lang như hổ, nội tâm như thể xuất hiện hai giọng nói.
Mau phục tùng hắn ta đi! Nếu không mày sẽ bị kìm nén thành tên ngốc đó!
Không được, vì sự trong sạch của mình, tuyệt đối không được phục tùng ác ma!
Giang Hiểu chìm sâu vào trong sự đấu tranh, cô ta chán ghét mà nói: “Lâm Hách Văn, anh đừng có mơ làm được!”
Lâm Hách Văn nhún nhún vai đầy hờ hững: “Không sao, trong phòng này chỉ hai chúng ta, dược hiệu còn chưa phát huy hoàn toàn, đến lúc đó, em sẽ mất đi ý thức, còn không phải để tôi bày bố sao?”
Đầu óc của Giang Hiểu lúc này quả thực có chút hỗn loạn rồi, có chút không tỉnh táo, chắc không lâu nữa, sẽ thật sự trả thành một cỗ ‘thi thể’ không biết phản kháng như Lâm Hách Văn nói mất.
Hai hàng nước mắt tuôn rơi, Giang Hiểu chán nản mà nói: “Chỉ cần anh đụng vào tôi, ba tôi nhất định sẽ không tha cho anh! Mau thả tôi đi.”
Lâm Hách Văn nghe vậy, cười khẩy nói: “Nếu như không có nhà họ Lâm của tôi, nhà các người có thể có quy mô lớn như vậy sao? Chỉ cần một câu nói của tôi, có tin nhà họ Lâm tôi sẽ giải trừ mối quan hệ hợp tác với nhà họ Giang của em không?” Nói đến đây, khoé miệng Lâm Hách Văn cong lên một nụ cười tà mị, siết lấy cằm của Giang Hiểu: “Hơn nữa, không phải mẹ em nói tôi không tệ sao? Còn khao khát em sinh cho bà ta một tên nhóc mập mạp nữa.”
Lúc này, Giang Hiểu đã không còn năng lực suy nghĩ nữa, đầu óc cô ta trống rỗng, đôi mắt lờ đờ, như một cỗ thi thể biết đu, đây là dược hiệu đã phát huy tác dụng lớn nhất, mất đi ý thức.
Lâm Hách Văn đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của Giang Hiểu, hương thơm của mỹ nhân phả đến, Lâm Hách Văn liếm liếm môi, cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của Giang Hiểu, trái tim chợt run lên: “Đẹp quá.”
Cái làn da mềm mại nóng bừng đó, khiến cho toàn thân Lâm Hách Văn chợt run lên, còn Giang Hiểu thì không tự chủ được mà khẽ rên một tiếng.
Lâm Hách Văn điên cuồng, hắn ta theo đuổi Giang Hiểu cũng được một thời gian rồi, hôm nay, hắn ta cũng không muốn như vậy, nhưng không ngờ Giang Hiểu lại không biết tốt xấu như vậy, chỉ có thể ra hạ sách này.
“Giang Hiểu à Giang Hiểu, không phải em vẫn ngoan ngoãn đến tay của tôi rồi sao?” Lâm Hách Văn nhàn nhạt cười một cái, cởi áo ngoài của mình ra, lộ ra phần ngực.
Vào lúc Lâm Hách Văn đang cúi người muốn chinh phục Giang Hiểu, thì cửa lại bị gõ.
Lâm Hách Văn nghiến răng, phẫn nộ vô cùng, vào lúc quan trọng thế này, là ai đã ăn gan hùm mật gấu đến làm phiền mình chứ?
Lâm Hách Văn không quan tâm, không có chuyện gì quan trọng hơn mỹ nữ trước mắt nữa!
Lâm Hách Văn chu môi hướng đến đôi môi đỏ của Giang Hiểu, nhưng ngay lập tức, cánh cửa đột nhiên ‘ầm’ lên một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất.
Ngay lập tức, khiến Lâm Hách Văn giật mình đến suýt nữa hồn bay phách lạc rồi.
Mũi tên đã lên dây, vậy mà lại bị người ta đột nhiên cắt ngang, là ai thì cũng tức chết thôi!
Lâm Hách Văn tức giận quay đầu qua, nhìn về phía người đến.
Còn tôi ở phía ngoài cửa, nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng, không khỏi sững sờ.
Mẹ nó!
Tôi chẳng qua chỉ là đến báo thù thay Tiểu Hân.
Có cần trùng hợp như vậy không?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook