Cường Giả Trở Lại
Chương 15: Kiếp sau, bớt tham đi

Trên đường đến đồn cảnh sát, mấy người này đã lộ nguyên hình.

Một cậu thanh niên cởi mũ cảnh sát xuống, khuôn mặt dữ tợn, nói với tôi một cách hung ác và tàn nhẫn: “Tiểu tử, có biết mình đã đắc tội với ai không?”

Tôi không nói gì, nhắm mắt lại, bộ dạng giống như một cao nhân đang bày mưu tính kế.

“Còn không nói?” Cậu thanh niên kia vô cùng thích thú nói: “Được, đến sở sẽ để cho cậu biết mặt.”

10 phút sau, chiếc xe dừng lại trước sở cảnh sát thành phố Đông Dương, tôi bị đưa đến phòng thẩm vấn.

“Anh Trương!” Người thẩm vấn cúi đầu nịnh hót nói.

Anh Trương khẽ gật dầu, căn dặn nói: “Hình như camera hỏng rồi, cậu đi kiểm tra đi!”

Người thẩm vấn sững sờ, có chút cảm thông liếc nhìn tôi, sau đó rời đi.

Đúng như dự đoán, một phút sau, tia hồng ngoại của camera đã biến mất.

Anh Trương rút chiếc dùi cui từ thắt lưng ra, hung hăng đi đến trước mặt tôi, hung dữ nói: “Phó giám đốc sở có lệnh, đối với những người như anh nên dạy cho một bài học! Nếu như anh muốn trách thì đừng trách tôi, có trách thì hãy trách mình đã động đến người không nên động đến!”

Trong phòng làm việc của phó giám đốc sở.

Chú hai của Tề Thâm Tề Đức lười biếng ngồi trên ghế xoay, trên bụng có một đống mỡ thừa, tư thế rất bất nhã.

Từ trên người anh ta, rất khó có thể nhìn ra sự chính nghĩa của một cảnh sát.

“Cốc cốc cốc.”

Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, Tề Đức lên tiếng cho vào, sau đó, một cậu thanh niên đi vào phòng làm việc, trên trán đều là mồ hôi.

“Tiểu Trương, chuyện của cháu tôi xử lý như thế nào rồi?” Tề Đức hỏi.

Tiểu Trương mệt mỏi thở hổn hển, có chút không nói nên lời: “Cục trưởng, tên tiểu tử kia thật sự rất cứng, dí dùi cui điện lên người mà vẫn không sao cả.”

Tề Đức nhìn vào camera, trong video tôi đang rủ đầu xuống, tóc tai bù xù che cả mắt của tôi, cơ thể đang run rẩy, nhưng không hề phát ra một tiếng nào.

“Tên tiểu tử này, có lai lịch thế nào?” Tề Đức thờ ơ nói.

Tiểu Trương khinh thường nói: “Điều tra rồi, không có bối cảnh gì cả, yên tâm đi!”

Tề Đức hài lòng gật đầu, khen ngợi nói: “Làm tốt lắm.”

Tiểu Trương lập tức đứng thẳng người, cung kính lại mạnh mẽ nói: “Tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của cục phó với tôi!”

Tề Đức khó chịu nói: “Tốt nhất đừng làm ầm ĩ lên, bây giờ có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào tôi, đặc biệt là tiểu Thâm, mấy năm nay, giúp nó xử lý rất nhiều phiền phức.”

Tiểu Trương lập tức mỉm cười nói: “Có những lúc, chuyện nhiều cũng tốt, vị trí phía trước của ngài, lập tức sẽ được thăng chức, đến lúc đó vị trí cục trưởng này….”

Không có ai muốn phía trước chức vị của mình có thêm một chữ, Tề Đức cũng không ngoại lệ.

Tề Đức cau mày, mắng: “Không được nói linh tinh.”

Tiểu Trương lập tức rụt đầu lại, anh ta biết, Tề Đức rất thận trọng, lo lắng, tường bên cạnh có tai, sau đó nói: “À, đúng rồi Tề cục, có một số văn kiện tôi gửi đến nhà của ngài, ngài có thời gian thì xem một chút!”

Tề Đức nở một nụ cười vui mừng: “Thông minh!”

Thứ gửi đến không phải là văn kiện, không cần tìm hiểu đã biết, may mà Tiểu Trương này không ngu ngốc đến mức hối lộ ngay ở trong cục.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tề Đức lại yên tâm giao việc cho Tiểu Trương đi làm.

“Mệt rồi phải không?” Tề Đức đứng dậy, rót trà cho Tiểu Trương, khẽ nói: “Ngồi xuống uống chén trà đã.”

Tiểu Trương được quan tâm mà cảm thấy sợ hãi, ngồi đối diện với Tề Đức giống như ngồi lên kim, nhấp một ngụm trà, giơ ngón tay cái của mình lên làm biểu tượng khen ngợi: “Tề cục, trà này rất ngon!”

Tề Đức cười: “Đương nhiên rồi, hiếm thấy có người trẻ nào lại hiểu trà như cậu, cậu cũng đã cảm thấy trà này không tồi, lát nữa ta sẽ cho cậu phương thức liên hệ với nhà bán trà này, mua về uống thử xem?”

“Mẹ nó! Đúng là không cần mặt mũi mà!” Tiểu Trương khóc không ra nước mắt, đương nhiên anh ta hiểu ý của Tề Đức, mặc dù anh ta không biết thưởng thức trà, nhưng từ trong hương vị cũng có thể biết đươc giá của loai trà này chắc chắc rất cao.

Tên Tề Đức này, đúng là lòng tham không đáy!

Lúc này, điện thoại trên bàn rung lên, Tề Đức liếc nhìn, lông mày cau lại, không vui nói: “Không phải đang nghỉ ngơi sao? Gọi điện thoại cho tôi làm gì?”

Tiểu Trương cũng liếc qua, cảm thấy khó hiểu nói: “Cục trưởng?”

Tề Đức do dự một lúc, sau đó nhận điện thoại, đang định lên tiếng, đã nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng hét như bị bệnh tâm thần: “Tề Đức! Mẹ nó, cậu không cần mạng nữa đúng không?”

Tề Đức sững sờ, trong lòng cảm thấy không vui, đùa nhau à, vừa lên tiếng đã mắng người?

Tề Đức cố gắng kềm chế ngọn lửa tức giận trong lòng, trầm giọng nói: “Cục trưởng Tô, tôi làm sao?”

Cục trưởng Tô lạnh lùng cười một tiếng nói: “Cậu chết chắc rồi Tề Đức, thật là, người nào cũng dám bắt, với cái nền tảng này của cậu, có mười cái mạng cũng không đủ!”

Nghe thấy câu này, khuôn mặt Tề Đức lập tức biến sắc, vội vàng nói: “Cục trưởng Tô, ông nói rõ ràng một chút, rốt cuộc tôi đã làm cái gì?”

Cục trưởng Tô nói một cách sâu sắc: “Thả người, hiểu chưa? Trần Chấn Phong, có phải cậu bắt một người tên là Trần Chấn Phong?”

Trong lòng Tề Đức run rẩy, sợ hãi nói: “Cậu ta….cậu ta làm sao?”

“Không làm sao, điện thoại của Kinh Thành, chỉ đích danh phải thả Trần Chấn Phong ra, cậu xong đời rồi, 10 phút sau, viện kiểm sát sẽ đến văn phòng của cậu, chuẩn bị đi tù đi!”

Nói xong câu này, cục trưởng Tô cúp máy một cách vô tình.

Cả phòng làm việc im lặng giống như rơi vào cái chết vậy, vẻ mặt Tề Đức trắng bệch.

Ông ta chỉ cảm thấy trời sập rồi!

Tiêu đời rồi!

Người của viện kiểm sát đến bắt ông ta!

“Tiểu Trương, mau thả Trần Chấn Phong ra!” Tề Đức hét lớn.

Tiểu Trương đang ở trong trạng thái hoang mang, lập tức hoàn hồn lại, vội vàng chạy về phía phòng thẩm vấn.

Tề Đức sa sút tinh thần ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, mấy năm nay ông ta nhận hối lộ và tham nhũng rất nhiều, tóm được một cái đủ để ông ta bóc lịch cả đời.

Trong phòng thẩm vấn.

Tiểu Trương lao đến trước mặt tôi, cơ thể run rẩy dữ dội, có thể nhìn ra anh ta đang rất sợ hãi.

Trên người tôi bốc lên một mùi hôi thối, mùi này có sau khi tôi bị dùi cui điện dí lên người.

Tiểu Trương cởi mọi sự trói buộc cho tôi, tôi lấy lại được sự tự do, nhưng tôi lại không muốn động đậy, dư chấn của việc bị điện dựt vẫn chưa qua, cơ thể của tôi không thể động đậy, chỉ có tay, chân mới có thể cử động được một chút.

Tôi run rẩy lấy ra một bao thuốc từ trong túi ra, muốn bật lửa nhưng lại không có một chút sức lực nào.

Tôi mơ hồ nhớ là, hai năm trước có thủ lĩnh của một băng đảng bắt được tôi, sau khi dí tôi đến mức chết giả, sau đó ném tôi vào một hồ cá sấu, may mắn tôi vẫn sống sót, Hạ Khinh Hàn đích thân dẫn người đến tìm tên thủ lĩnh kia, cho điện giựt chết hắn ta, đến mức cả cơ thể cháy đen thui, cuối cùng cầm súng ép người nhà của hắn ta ăn, hiện trường vô cùng tàn khốc, vì được sống sót, cả gia đình kia phải ăn, nôn thốc nôn tháo, nhưng sau đó, Hạ Khinh Hàn không tôn trọng quy tắc, vẫn giết chết họ bằng cách rất tàn nhẫn.

Tiểu Trương sợ hãi tiến lại gần tôi, lấy bật lửa ra châm thuốc cho tôi, sợ hãi nói với tôi: “Đại….đại ca, tha cho tôi được không?”

Giữa làn khói thuốc, tôi nở một nụ cười xấu xa, cơ thể miễn cưỡng có thể cử động được, tôi đứng dậy, vỗ lên vai anh ta, không nói gì, quay người rời khỏi phòng thẩm vấn.

Đi ra đến bên ngoài, tôi ngầng đầu lên nhìn hoang hôn, đúng lúc trước của sở cảnh sát có hai chiếc xe dừng lại, có mấy người từ trên xe đi xuống, lướt qua tôi, đi thằng vào phòng làm việc.

“Trần Chấn Phong….không phải anh Trần, ông nội Trần!” Một giọng nói sắc bén vang lên sau lưng tôi.

Tôi khẽ quay đầu lại, nhìn thấy Tề Đức đang vô cùng sợ hãi chạy về phía tôi, ông ta kích động rơi cả nước mắt, quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin: “Cầu xin anh, tha thứ cho tôi! Tôi sai rồi! Tôi sẽ không đắc tội với anh nữa, tôi…có mắt không biết núi Thái Sơn, anh đại nhân đại lượng bỏ qua cho con heo ngu ngốc này được không?”

Tôi trầm mặc, không nói gì.

Người của Viện kiểm sát cũng đến trước mặt Tề Đức, một người lấy giấy chứng nhận cảnh sát từ trong ngực ra, nói một cách nghiêm túc: “Tề Đức đúng không? Tôi là công tố viên của viện kiểm sát nhân dân tỉnh Giang Đông, ông bị nghi ngờ có liên quan đến chuyện tham nhũng và nhận hối lộ, mời phối hợp với chúng tôi để điều tra!”

“Tôi không tham ô, cũng không nhận hối lộ! Các người có bằng chứng gì để bắt tôi?” Tề Đức mặt đỏ tía tai ngụy biện.

Dương Đào cười khẩy: “Số 304 gia viên Sơn Thủy, ông mua cho em rể ông? Ngày 3/12 năm ngoán, quán bar Miss xảy ra một vụ án giết người, ông chủ hối lộ cho anh 9 tỷ, ông giúp ông ta che giấu, đúng không? Có cần tôi đưa bằng chứng cụ thể ra trước mặt ông không?”

Nghe thấy vậy, chân Tề Đức mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, mặt như tro tàn, ông ta từ bỏ, không giải thích nữa!

Lúc này, ông ta mới biết được bản thân mình không phải không có kẽ hở, không phải thông minh tuyệt đỉnh. Mà là hành vi của mình vẫn chưa chạm đến giới hạn của quốc gia.

Nếu đụng đến quyền lợi của đất nước, đứng trước bộ máy nhà nước quyền lực vô hạn bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì cũng đều lộ ra!

Tề Đức từ bỏ đấu tranh chủ động đưa tay ra, Dương Đào còng tay ông ta lại, sau đó đi đến trước mặt tôi, bước chân của Dương Đào đột ngột dừng lại, sau đó, cúi đầu chào tôi

Tôi đứng trước mặt Tề Đức, vỗ lên vai ông ta, cười nói: “Kiếp sau, bớt tham lam đi!”

Sau khi nói xong, tôi quay người rời đi…..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương