Cường Giả Trở Lại
-
Chương 10: Em muốn thịt bò kho
Tề Thâm vặn cổ tay, nhìn tôi với đôi mắt tràn đầy tức giận đến mức gần như tách ra, hung hãn nói: “Đúng là ngông cuồng nha, dám gây chuyện trong sinh nhật của tôi, xem ra anh chán sống rồi phải không?”
Tôi bình tĩnh nói: “Đừng nói linh tinh, ra tay đi!”
Tề Thâm giận tím mặt, hướng về những người khác hét lên: “Anh đã muốn chết như vậy, tôi sẽ thành toàn cho anh, đánh cho tôi!”
Một tiếng hạ lệnh, những người khác lập tức hành động, giơ nanh múa vuốt về lao về phía tôi, có người cầm ghế, có người cầm chai rượu.
Những cô gái nhát gan, đều sợ hãi đến mức nhắm mắt lại, không dám chứng kiến bộ dạng thê thảm của tôi khi bị đánh.
Nhưng tôi lại bình tình và ung dung, tập trung sức mạnh vào nắm đấm, bắt đầu màn biểu diễn của mình!
Phòng bao rất lớn để tôi có duỗi tay duỗi chân, tôi giống như một con ngựa hoang bị tuột dây cương, trong căn phòng chỉ có ảo ảnh của tôi, động tác của tôi rất nhanh, đi đến đâu là có người ngã xuống!
Chỉ trong vòng 3 phút, tôi đã giải quyết được nhóm “bạn nhỏ” này.
Hiện trường trở nên yên tĩnh, những nữ sinh kia cứ nghĩ là đã đánh xong, lập tức mở mắt ra, nhưng cảnh tượng trước mặt khiến sắc mặt bọn họ trở nên trắng bệnh.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy tất cả mọi người đều đã ngã xuống, chỉ có mỗi mình tôi vẫn đứng một cách ung dung như trước.
Một địch mười, sao tôi có thể làm được?
Trong mắt bọn họ là chuyện không thể tin được, nhưng trong mắt tôi, lại là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tôi từ trên cao nhìn xuống Tề Thâm, cúi người xuống, vỗ vào mặt anh ta, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ lời tôi nói, không được trêu chọc Tiểu Hân.”
Sau khi nói xong, tôi quay người rời đi, Tề Thâm ở sau lưng tôi hét lên: “Tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Tôi khẽ nhíu mày, nói một cách rất nghiêm túc: “Vậy tôi sẽ bổ sung thêm một câu, đừng chọc giận tôi, nếu không anh sẽ hối hận đó!”
Nói xong, không đợi Tề Thâm suy nghĩ, tôi đầy cửa ra, rời đi.
Bên ngoài cửa, Tiểu Hân chờ đợi trong sự lo lắng, thấy tôi đi ra, lập tức bổ nhào vào vòng tay của tôi, quan sát cơ thể của tôi, lo lắng hỏi: “Anh, anh không sao chứ?”
Tôi cưng chiều vuốt ve mái tóc của em ấy, nhìn dáng vẻ đáng thương, rơm rớm nước mắt của em ấy, an ủi nói: “Không sao, cô gái ngốc nghếch, chúng ta về nhà thôi!”
Tiểu Hân nhìn về phía cánh cửa muốn nhìn vào bên trong, nhưng quả nhiên cánh cửa đã bị đóng chặt, không nhìn thấy được dáng vẻ bị đánh của Tề Thâm và những người khác, cô thắc mắc hỏi tôi: “Anh, anh giải quyết như thế nào?”
Tôi cong môi: “Dùng cách rất quang minh chính đại! Yên tâm đi!”
“Ừ!” Tiểu Hân gật đầu, nhưng vẫn có chút không tin, cô cau mày nói: “Anh, nghe lời em được không? Sau này đừng đánh nhau nữa, em không muốn anh….”
Tôi dùng tay che miệng em ấy lại, cười nói: “Anh biết rồi!”
Tiểu Hân lo lắng tôi phải ngồi tù vì đánh nhau, mất đi những ngày tháng an nhàn, tự tại.
Tôi biết Tiểu Hân muốn sống một cuộc sông vô lo, vô nghĩ, bình yên, tự tại.
Nhưng đâu có dễ dàng như vậy?
Năm năm nằm vùng đã nói cho tôi biết, người lương thiện sẽ bị người khác ức hiếp, người khác sẽ không nhìn vào sự trung thực, thật thà của bạn để đối xử tốt với bạn.
Cái xã hội này rất kỳ lạ, những người mồm mép, láu lỉnh lại nổi tiếng, còn những người thật thà, chất phác lại có một cuộc sống âm thầm, không ai biết đến.
Nhẫn nhịn một chút gió yên biển nặng, nhẫn nhịn thêm chút nữa sẽ ngày một tồi tệ hơn! Đây là đạo lý mà Hạ Khinh Hàn đã dạy cho tôi, tôi luôn ghi nhớ ở trong lòng.
Đối mặt với khó khăn, bạn chỉ có thể đối mắt với nó, chiến đấu với nó bạn mới có thể có được niềm hạnh phúc mà bạn hằng mong muốn.
Trong phòng bao, Tề Thâm từ trên mặt đất bò dậy, anh ta lau vết máu ở khóe miệng, đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn hai bóng hình ở phía xa, tức giận nói: “Để tôi hối hận? Ông đây sẽ khiến mày hối hận! Mày cho rằng mày có thể đánh lại cả thế giới này sao?”
Những thuộc hạ của Tề Thâm cũng lần lượt đứng dậy, bi thương nói: “Anh Thâm, bạn trai của Trần Hân thật sự rất giỏi đánh nhau!”
“Đúng vậy! Tôi còn không biết anh ta ra tay như thế nào đã ngã rồi! Bây giờ cả người tôi vô cùng đau!”
“Chúng ta nên làm gì? Anh Thâm, nhất định không thể bỏ qua chuyện này.”
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Uyên lướt qua, mắng: “Im mồm hết cho tao!”
Toàn bộ căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Tề Thâm thở hổn hển, chuyện hôm nay vô cùng khó chịu, vốn dĩ muốn khiến bạn trai của Trần Hân phải xấu hổ, nhưng đến cuối cùng, hơn mười người, bị đánh đến mức không đứng dậy được.
Hơn nữa, ở đây còn có nhiều nữ sinh đứng xem như vậy, Tề Thâm anh ta sao có thể lấy lại uy nghiêm chứ?
Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, bản thân anh ta sẽ bị mất mặt chết mất, sao có thể ở lại đại học Đông Dương chứ?
Tề Thâm tức giận đến mức khuôn mặt đỏ ửng, đập mạnh xuống bàn, tức giận hét lên: “Mẹ nó! Dám đánh tao! Ông đây sẽ chơi chết mày!”
Tất mọi người ở hiện trường đều không dám nói gì, đều đợi Tề Thâm nói xong, không biết qua bao lâu, Tề Thâm nhìn về phía một nữ sinh, lạnh lùng nói: “Cô là bạn thân của Trần Hân, cô có biết người đàn ông này không? Có lai lịch như thế nào?”
Nữ sinh kia run rẩy, lắp bắp nói: “Cụ thể tôi cũng không rõ, tối nào cũng đến đón cô ấy.”
Tề Thâm nghe thấy vậy, ánh mắt hiện lên tia hung ác, khóe miệng hơi cong lên: “Đúng với ý của tôi!”
Sau khi về đến nhà, tôi và Tiểu Hân đều chưa ăn gì, nên xuống bếp nấu gì đó, lần này là do Tiểu Hân nấu cơm.
Trong lòng tôi rất mong đợi, bởi vì tôi chưa được ăn cơm do Tiểu Hân nấu, lúc nhỏ, ba mẹ tan làm khá sớm, hai người chúng tôi căn bản không phải lo lắng về chuyện ăn uống.
Tôi ngồi trên sofa, nhìn dáng vẻ cần cù của Tiểu Hân trong phòng bếp, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cảnh tượng này khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Giống như một người chồng cả ngày làm việc mệt nhọc, về đến nhà đọc báo, vợ ở trong phòng bếp nấu ăn, một bức tranh rất ấm áp, thật sự hi vọng cuộc sống cứ như vậy, ngày này qua ngày khác.
Không lâu sau, Tiểu Hân bưng hai đĩa thức ăn đặt trước mặt tôi.
Nhưng, sự thật lại khiến tôi sững sờ.
Tiểu Hân ngồi xuống, chống cằm nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hi vọng: “Anh, sững sờ cái gì? Sao anh lại không ăn?”
Tôi dùng đũa gắp một cái gì đó đen xì trong đĩa, đen mặt hỏi: “Tiểu Hân, đây là gì?”
Tiểu Hân không vui nói: “Anh không nhìn ra sao? Đây là trứng xào cà chua.”
Khóe miệng tôi giật giật, lại chỉ vào một cái đĩa màu đỏ khác: “Nếu như anh không mù màu, cái này mới là trứng xào cà chua?”
Tiểu Hân chu cái miệng nhỏ ra, kêu lên: “Đây là đậu đỏ xào thịt!”
Tôi: “????”
Tôi cố gắng kiềm chế sự kháng cự trong lòng, mỉm cười, gắp một miếng cà chua đen xì cho vào miệng.
Lúc đó, vị giác của tôi lập tức bùng nổ! Tôi cảm thấy tôi đã bay lên rồi!
Tôi không có cách nào để hình dung ra mùi vị của nó, dù sao, chua, ngọt, đắng, cay đều có, còn nhão nhão, tôi cảm thấy có chút buồn nôn.
Ban đầu tôi muốn cho Tiểu Hân chút mặt mũi, cố gắng nuốt xuống, nhưng tôi thực sự không thể chịu được nữa, nhổ vào thùng rác bên cạnh.
Lau miệng, tôi cười khổ nói: “Hay là…ăn mỳ gói?”
Trên mặt Tiểu Hân hiện lên vạch đen, cầm đũa gắp một miếng đậu, oán giận nói với tôi: “Đến nỗi này sao? Khó ăn như vậy sao?”
Nói xong, em ấy cho vào miệng, tôi mở to mắt để nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt của em ấy.
Nghi ngờ cau mày, lại đến sự chán ghét
Không đến ba phút, em ấy nhổ vào thùng rác, đặt đũa xuống, đỏ mặt, nghiêm nghị nói: “Em muốn thịt bò kho!”
Tôi bình tĩnh nói: “Đừng nói linh tinh, ra tay đi!”
Tề Thâm giận tím mặt, hướng về những người khác hét lên: “Anh đã muốn chết như vậy, tôi sẽ thành toàn cho anh, đánh cho tôi!”
Một tiếng hạ lệnh, những người khác lập tức hành động, giơ nanh múa vuốt về lao về phía tôi, có người cầm ghế, có người cầm chai rượu.
Những cô gái nhát gan, đều sợ hãi đến mức nhắm mắt lại, không dám chứng kiến bộ dạng thê thảm của tôi khi bị đánh.
Nhưng tôi lại bình tình và ung dung, tập trung sức mạnh vào nắm đấm, bắt đầu màn biểu diễn của mình!
Phòng bao rất lớn để tôi có duỗi tay duỗi chân, tôi giống như một con ngựa hoang bị tuột dây cương, trong căn phòng chỉ có ảo ảnh của tôi, động tác của tôi rất nhanh, đi đến đâu là có người ngã xuống!
Chỉ trong vòng 3 phút, tôi đã giải quyết được nhóm “bạn nhỏ” này.
Hiện trường trở nên yên tĩnh, những nữ sinh kia cứ nghĩ là đã đánh xong, lập tức mở mắt ra, nhưng cảnh tượng trước mặt khiến sắc mặt bọn họ trở nên trắng bệnh.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy tất cả mọi người đều đã ngã xuống, chỉ có mỗi mình tôi vẫn đứng một cách ung dung như trước.
Một địch mười, sao tôi có thể làm được?
Trong mắt bọn họ là chuyện không thể tin được, nhưng trong mắt tôi, lại là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tôi từ trên cao nhìn xuống Tề Thâm, cúi người xuống, vỗ vào mặt anh ta, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ lời tôi nói, không được trêu chọc Tiểu Hân.”
Sau khi nói xong, tôi quay người rời đi, Tề Thâm ở sau lưng tôi hét lên: “Tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Tôi khẽ nhíu mày, nói một cách rất nghiêm túc: “Vậy tôi sẽ bổ sung thêm một câu, đừng chọc giận tôi, nếu không anh sẽ hối hận đó!”
Nói xong, không đợi Tề Thâm suy nghĩ, tôi đầy cửa ra, rời đi.
Bên ngoài cửa, Tiểu Hân chờ đợi trong sự lo lắng, thấy tôi đi ra, lập tức bổ nhào vào vòng tay của tôi, quan sát cơ thể của tôi, lo lắng hỏi: “Anh, anh không sao chứ?”
Tôi cưng chiều vuốt ve mái tóc của em ấy, nhìn dáng vẻ đáng thương, rơm rớm nước mắt của em ấy, an ủi nói: “Không sao, cô gái ngốc nghếch, chúng ta về nhà thôi!”
Tiểu Hân nhìn về phía cánh cửa muốn nhìn vào bên trong, nhưng quả nhiên cánh cửa đã bị đóng chặt, không nhìn thấy được dáng vẻ bị đánh của Tề Thâm và những người khác, cô thắc mắc hỏi tôi: “Anh, anh giải quyết như thế nào?”
Tôi cong môi: “Dùng cách rất quang minh chính đại! Yên tâm đi!”
“Ừ!” Tiểu Hân gật đầu, nhưng vẫn có chút không tin, cô cau mày nói: “Anh, nghe lời em được không? Sau này đừng đánh nhau nữa, em không muốn anh….”
Tôi dùng tay che miệng em ấy lại, cười nói: “Anh biết rồi!”
Tiểu Hân lo lắng tôi phải ngồi tù vì đánh nhau, mất đi những ngày tháng an nhàn, tự tại.
Tôi biết Tiểu Hân muốn sống một cuộc sông vô lo, vô nghĩ, bình yên, tự tại.
Nhưng đâu có dễ dàng như vậy?
Năm năm nằm vùng đã nói cho tôi biết, người lương thiện sẽ bị người khác ức hiếp, người khác sẽ không nhìn vào sự trung thực, thật thà của bạn để đối xử tốt với bạn.
Cái xã hội này rất kỳ lạ, những người mồm mép, láu lỉnh lại nổi tiếng, còn những người thật thà, chất phác lại có một cuộc sống âm thầm, không ai biết đến.
Nhẫn nhịn một chút gió yên biển nặng, nhẫn nhịn thêm chút nữa sẽ ngày một tồi tệ hơn! Đây là đạo lý mà Hạ Khinh Hàn đã dạy cho tôi, tôi luôn ghi nhớ ở trong lòng.
Đối mặt với khó khăn, bạn chỉ có thể đối mắt với nó, chiến đấu với nó bạn mới có thể có được niềm hạnh phúc mà bạn hằng mong muốn.
Trong phòng bao, Tề Thâm từ trên mặt đất bò dậy, anh ta lau vết máu ở khóe miệng, đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn hai bóng hình ở phía xa, tức giận nói: “Để tôi hối hận? Ông đây sẽ khiến mày hối hận! Mày cho rằng mày có thể đánh lại cả thế giới này sao?”
Những thuộc hạ của Tề Thâm cũng lần lượt đứng dậy, bi thương nói: “Anh Thâm, bạn trai của Trần Hân thật sự rất giỏi đánh nhau!”
“Đúng vậy! Tôi còn không biết anh ta ra tay như thế nào đã ngã rồi! Bây giờ cả người tôi vô cùng đau!”
“Chúng ta nên làm gì? Anh Thâm, nhất định không thể bỏ qua chuyện này.”
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Uyên lướt qua, mắng: “Im mồm hết cho tao!”
Toàn bộ căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Tề Thâm thở hổn hển, chuyện hôm nay vô cùng khó chịu, vốn dĩ muốn khiến bạn trai của Trần Hân phải xấu hổ, nhưng đến cuối cùng, hơn mười người, bị đánh đến mức không đứng dậy được.
Hơn nữa, ở đây còn có nhiều nữ sinh đứng xem như vậy, Tề Thâm anh ta sao có thể lấy lại uy nghiêm chứ?
Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, bản thân anh ta sẽ bị mất mặt chết mất, sao có thể ở lại đại học Đông Dương chứ?
Tề Thâm tức giận đến mức khuôn mặt đỏ ửng, đập mạnh xuống bàn, tức giận hét lên: “Mẹ nó! Dám đánh tao! Ông đây sẽ chơi chết mày!”
Tất mọi người ở hiện trường đều không dám nói gì, đều đợi Tề Thâm nói xong, không biết qua bao lâu, Tề Thâm nhìn về phía một nữ sinh, lạnh lùng nói: “Cô là bạn thân của Trần Hân, cô có biết người đàn ông này không? Có lai lịch như thế nào?”
Nữ sinh kia run rẩy, lắp bắp nói: “Cụ thể tôi cũng không rõ, tối nào cũng đến đón cô ấy.”
Tề Thâm nghe thấy vậy, ánh mắt hiện lên tia hung ác, khóe miệng hơi cong lên: “Đúng với ý của tôi!”
Sau khi về đến nhà, tôi và Tiểu Hân đều chưa ăn gì, nên xuống bếp nấu gì đó, lần này là do Tiểu Hân nấu cơm.
Trong lòng tôi rất mong đợi, bởi vì tôi chưa được ăn cơm do Tiểu Hân nấu, lúc nhỏ, ba mẹ tan làm khá sớm, hai người chúng tôi căn bản không phải lo lắng về chuyện ăn uống.
Tôi ngồi trên sofa, nhìn dáng vẻ cần cù của Tiểu Hân trong phòng bếp, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cảnh tượng này khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Giống như một người chồng cả ngày làm việc mệt nhọc, về đến nhà đọc báo, vợ ở trong phòng bếp nấu ăn, một bức tranh rất ấm áp, thật sự hi vọng cuộc sống cứ như vậy, ngày này qua ngày khác.
Không lâu sau, Tiểu Hân bưng hai đĩa thức ăn đặt trước mặt tôi.
Nhưng, sự thật lại khiến tôi sững sờ.
Tiểu Hân ngồi xuống, chống cằm nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hi vọng: “Anh, sững sờ cái gì? Sao anh lại không ăn?”
Tôi dùng đũa gắp một cái gì đó đen xì trong đĩa, đen mặt hỏi: “Tiểu Hân, đây là gì?”
Tiểu Hân không vui nói: “Anh không nhìn ra sao? Đây là trứng xào cà chua.”
Khóe miệng tôi giật giật, lại chỉ vào một cái đĩa màu đỏ khác: “Nếu như anh không mù màu, cái này mới là trứng xào cà chua?”
Tiểu Hân chu cái miệng nhỏ ra, kêu lên: “Đây là đậu đỏ xào thịt!”
Tôi: “????”
Tôi cố gắng kiềm chế sự kháng cự trong lòng, mỉm cười, gắp một miếng cà chua đen xì cho vào miệng.
Lúc đó, vị giác của tôi lập tức bùng nổ! Tôi cảm thấy tôi đã bay lên rồi!
Tôi không có cách nào để hình dung ra mùi vị của nó, dù sao, chua, ngọt, đắng, cay đều có, còn nhão nhão, tôi cảm thấy có chút buồn nôn.
Ban đầu tôi muốn cho Tiểu Hân chút mặt mũi, cố gắng nuốt xuống, nhưng tôi thực sự không thể chịu được nữa, nhổ vào thùng rác bên cạnh.
Lau miệng, tôi cười khổ nói: “Hay là…ăn mỳ gói?”
Trên mặt Tiểu Hân hiện lên vạch đen, cầm đũa gắp một miếng đậu, oán giận nói với tôi: “Đến nỗi này sao? Khó ăn như vậy sao?”
Nói xong, em ấy cho vào miệng, tôi mở to mắt để nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt của em ấy.
Nghi ngờ cau mày, lại đến sự chán ghét
Không đến ba phút, em ấy nhổ vào thùng rác, đặt đũa xuống, đỏ mặt, nghiêm nghị nói: “Em muốn thịt bò kho!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook