Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên
Chương 4: Lão Sư Ngọc Vô Hà

Cười cười, Diệp Phi cùng Diệp Vân Khinh đổi lại chỗ ngồi, cũng không tìm Lâm Linh nói chuyện, nàng đã nghĩ dùng phương pháp như vậy khích lệ mình thì mình sao có thể làm cho nàng thất vọng đây?

Không lâu sau, cuối cùng tiếng chuông vào học tiết học thứ nhất vang lên, mọi người đều biết chủ nhiệm lớp sẽ đến dạy học tiết này, cả đám liền an tĩnh lại, dù sao Nhất Trung là trường học tốt nhất trong thành phố, phương diện quản lý vẫn rất nghiêm khắc đấy.

Mọi người vừa an tĩnh lại không lâu, cửa phòng học đã bị người đẩy ra, đi vào là một nữ lão sư thân cao tầm một mét bảy năm, nếu như so sánh cùng với Lâm Linh thì Diệp Vân Khinh là một cô gái nhỏ trẻ trung, như vậy nếu Lâm Linh so sánh nữ nhân này, thì nàng càng là một cái tiểu nha đầu rồi. Nữ nhân này chừng hơn 30 tuổi, mái tóc dài đen mượt như thác nước, hai mắt thật to, sống mũi thật cao, cái miệng nhỏ nhắn, lại thêm khuôn mặt ôn nhuận như ngọc hình trứng ngỗng, hợp thành một dung nhan hoàn mỹ cực kỳ vũ mị, đặc biệt trên mũi của nàng còn mang lên một gọng kính cận càng thêm tô đậm phần tài trí.

Mỹ nữ trên thân mặc một bộ ngắn tay, áo sơ mi đen, phần ngực nhô cao lộ ra một ít da thịt tuyết trắng trước ngực, còn có hai cánh tay lỏa lồ bên ngoài cũng là trong suốt như ngọc, không có nửa điểm tỳ vết nào, áo sơ mi buộc chặt tại phần eo, buộc vòng quanh tại vòng eo xíu xiu duyên dáng của nàng, phần eo phía dưới lại là kịch liệt to ra, cái mông vừa tròn vừa nhô lên đem kiện váy ngắn màu đen chèn ép quá chặt chẽ, theo nàng đi đi lại lại, bờ mông thật to nhẹ nhàng vặn vẹo, quả thực có thể đem người định lực kém một chút điên cuồng phun máu mũi, một đôi đùi đẹp thon dài được tất chân màu da trong suốt bao vây ánh lên hào quang cực kỳ bức người, chân ngọc khéo léo đi một đôi giày cao gót màu đen, dọc đường đi liên tục phát ra tiếng vang thanh thúy.

Nữ nhân này chính là lão sư chủ nhiệm lớp của Diệp Phi, Ngọc Vô Hà rồi. Thật sự là người cũng như tên, tuy rằng chỉ là một thân quần áo màu đen, lại thêm da thịt trắng noãn như ngọc chẳng qua cũng chỉ là hai màu đen trắng mà thôi, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy nàng chính là một khối ngọc đẹp không có nửa điểm tỳ vết.

Đi đến bục giảng, Ngọc Vô Hà hướng mọi người nhu hòa cười nói:

- Các bạn học, nghỉ hè trôi qua thế nào?

Học sinh trong lớp đều nghị luận sôi nổi lên, đều nói trôi qua rất không tồi, có mấy tên nịnh hót còn nói có chút nhớ lão sư.

Yên lặng đợi mọi người nghị luận một lúc, Ngọc Vô Hà mới để cho cả đám im lặng xuống, cười nói:

- Xem ra thời gian nghỉ hè của mọi người cũng không tệ, chỉ là không biết bài tập nghỉ hè của các trò hoàn thành thế nào rồi?



Nói đến đây cái, thiệt nhiều học sinh đều cúi đầu, bọn họ chỉ lo chơi, nơi nào còn thời gian để lo đến bài tập gì, Ngọc Vô Hà chứng kiến biểu lộ của những người này, cũng biết là chuyện gì xảy ra, cười nói:

- Xem ra có rất nhiều bạn học đều chưa hoàn thành, nhưng lão sư cũng không muốn nhắc nhở cái gì. Cho các ngươi thời gian ba ngày, nhất định phải làm đủ, nếu như đến lúc đó còn không làm xong, lão sư liền không khách khí!

- Lão sư anh minh!

Những kia học sinh chưa kịp hoàn thành bài tập kia vừa nghe có thêm thời gian ba ngày, đều hoan hô lên, vụng trộm mượn sách bài tập của bạn học đã làm xong bài tập bên cạnh, nhanh chóng chép lại.

Ngọc Vô Hà chỉ cười cười, cũng không hề ngăn cản động tác của bọn họ, nàng quản lý học sinh luôn là rất thoải mái đấy. Hơn nữa nàng cũng cho rằng, bài tập trong ngày nghỉ cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, đơn giản chỉ là để cho học sinh không làm sao nhãng bầu không khí học tập thôi, mà những học sinh không làm bài tập, có thời gian ba ngày này, cũng đều có thể tìm trở về trạng thái cũ, cho nên không cần phải quấn quýt việc bọn họ nghỉ hè làm những thứ gì.

Đi xuống bục giảng, Ngọc Vô Hà chậm rãi đi về phía Diệp Phi, Diệp Phi sớm đã đem bài tập hoàn thành, lúc này đang không có việc gì, con mắt không khỏi chăm chú vào dáng người vô cùng mê người của Ngọc Vô Hà, nhìn nàng đi đi lại lại, bộ ngực sữa cao ngất không ngừng rung động, con mắt hắn đều có chút thẳng.

Hai tháng này một mực ở trong quân doanh, cùng những binh sĩ kia ăn ở cùng một chỗ, Diệp Phi cảm giác mình có chút học xấu. Trước kia hắn còn chưa từng chú ý qua những chuyện này, thế nhưng thời điểm ở trong ký túc xá nói chuyện phiếm cùng những binh sĩ kia, hắn học được không ít đồ vật mới lạ, cũng đã bắt đầu biết thưởng thức nữ nhân.

Kỳ thật hắn cũng đã mười sáu tuổi, tại độ tuổi này của hắn, còn tinh khiết giống như hắn lúc trước, thật sự cũng đã tuyệt chủng rồi. Cái này cũng trách không được hắn, sinh hoạt bên trong một gia đình như vậy: ba tỷ tỷ, một muội muội, lại thêm một mụ mụ, năm nữ nhân tùy tiện lôi ra một người đều là mỹ nữ tuyệt sắc trong vạn người mới có một. Hơn nữa các nàng cũng đều không xem Diệp Phi là nam nhân, quần áo lúc ở nhà đều là tùy tiện, đặc biệt can đảm nhất vẫn là tam tỷ thậm chí nửa đêm cả người trần truồng tiến đến gian phòng Diệp Phi, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, Diệp Phi cảm thấy hứng thú đối với những thứ này mới là chuyện lạ.

Nhưng mà hai tháng ở trong quân doanh, lại làm cho hắn ý thức được nam nữ khác biệt, cũng làm cho hắn biết được cảm giác hứng thú đối với những thứ này. Ngọc Vô Hà đi đến trước bàn Diệp Phi, hai tay chống lên bàn học của hắn, thân trên hơi cúi xuống, cười nói:

- Tiểu Phi, nghe nói nghỉ hè ngươi tới chỗ dì nhỏ của ngươi? Thế nào, không phải chịu khổ gì chứ?

- Khá tốt, khá tốt, những binh sĩ kia cũng không tệ.



Chính Diệp Phi lúc này cũng không biết mình đang nói cái gì, bởi vì cảnh xuân trước mắt đã hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của hắn, theo Ngọc Vô Hà cúi người, quần áo trước ngực nàng hơi nới rộng, lộ ra mảng lớn da thịt trong suốt trước ngực cùng khe rãnh sâu không thấy đáy.

Nhìn chằm chằm vào địa phương vô cùng mê người kia, con mắt Diệp Phi nửa khắc cũng không muốn rời đi, âm thầm nuốt từng ngụm nước bọt, hắn phát hiện, phía dưới của mình thậm chí có dấu hiệu ngẩng đầu.

Ngọc Vô Hà cũng phát hiện Diệp Phi không đúng, theo ánh mắt của hắn cúi đầu nhìn xuống, trên mặt không khỏi ửng hồng, vội vã đứng thẳng người, hai tay sửa sang lại quần áo trước ngực một chút, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được thầm mắng: "tiểu sắc lang!", sau đó xoay người đi ra.

Lần này nàng vừa rời đi, lại để cho Diệp Phi thấy được một cảnh tượng cực kỳ mê người khác, theo hai cái tất chân, đùi đẹp di chuyển, mông lớn rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên của nàng liền không ngừng đong đưa, tựa hồ là dụ dỗ Diệp Phi đi lên vuốt ve chúng.

Trong nội tâm Diệp Phi một mảnh khinh niệm, phía dưới đều nhanh chóng muốn bạo liệt rồi, lúc này lại chợt nghe được một tiếng hừ lạnh, để cho suy nghĩ của hắn rất nhanh khôi phục bình thường, hướng về phương hướng tiếng hừ lạnh truyền đến mà nhìn lại, đã thấy Lâm Linh vẻ mặt tức giận nhìn mình chằm chằm.

Diệp Phi trông thấy Lâm Linh bởi vì tức giận mà bộ ngực cao ngất phập phồng rất nhanh, chỗ đó của nàng mặc dù không lớn như Ngọc Vô Hà, nhưng quy mô cũng có chút không nhỏ rồi, hơn nữa lúc này nàng còn đang thở phì phò tức giận, hai luồng cao ngất như muốn lộ rõ làm Diệp Phi có chút mù mắt.

Diệp Phi lắc đầu, đè xuống dục hỏa trong lòng, cười hỏi:

- Tiểu Linh, làm sao vậy ?

Lâm Linh oán hận nhìn chằm chằm Diệp Phi một hồi lâu, mới hỏi:

- Chỗ đó của Ngọc lão sư có đẹp không ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương