Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên
-
Chương 2: Thiếu Niên Nhu Nhược
Mặt trời nhô lên cao, mặc dù đã tiến vào tháng chín, nhưng thời tiết vẫn còn khá nóng bức, hiện tại mới chỉ hơn chín giờ sáng, nhưng cũng đã nóng đến độ làm cho người ta khó có thể chịu đựng.
Phía trước cổng trường đệ nhất cao trung thành phố Vọng Hải, một chiếc xe điện chậm rãi tiến đến, ngồi trên là một thiếu nữ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, dáng vẻ xinh đẹp tới mức khiến cho người khác hít thở không thông, nàng mặc trên người bộ đồng phục của đệ nhất cao trung, loại đồng phục có vẻ đơn giản này được dáng người linh lung hấp dẫn của nàng phụ trợ, nhìn qua còn phải mê người hơn vạn lần so với những trang phục sang trọng, quý phái hàng đầu ngoài kia, hiện tại thiếu nữ đang tươi cười sáng lạn, vui vẻ trò chuyện cùng người ngồi ở phía sau.
Ngồi ở phía sau xe là một thiếu niên cũng mặc đồng phục, người này nếu như không phải trên mình mặc một bộ đồng phục của nam sinh cùng một đầu tóc cắt ngắn, chỉ sợ người khác sẽ cho rằng hắn cũng là nữ sinh, bởi vì gia hỏa này vậy mà lớn lên không hề thua kém so với vị thiếu nữ tuyệt sắc kia, có khác cũng chỉ là trên mặt nhiều hơn vài phần anh khí mà thôi.
- Ca, ngươi nói xem lần này chúng ta có thể bị đổi một giáo viên khác hay không?
Vào đến cổng trường, thiếu nữ cho xe phóng chậm lại, nghiêng đầu qua hỏi thiếu niên ngồi phía sau.
Thiếu niên suy nghĩ một chút liền nói:
- Ta có nói cũng không có tác dụng gì a, không phải giáo viên ở Nhất Trung đều theo cùng ba năm sao, thế nào? Còn sợ Ngọc lão sư của ngươi chạy mất sao?
Thiếu niên nói xong liền nở nụ cười.
Thiếu nữ nghe được ca ca nói, không khỏi hờn dỗi liếc hắn. Theo lời hắn, Ngọc lão sư đúng là giáo viên chủ nhiệm lớp cao nhất của bọn họ, nàng và thiếu nữ cũng vô cùng hợp ý, thậm chí có khi tan học thiếu nữ cũng không về nhà, mà cùng Ngọc lão sư ở chung một chỗ tại ký túc xá của nàng, thiếu niên sau đó liền cười đùa kêu các nàng là đồng tính luyến ái, vì thế thiếu niên không ít lần bị muội muội đánh đập.
( Chương trình học cao trung { cấp 3 THPT } chia làm: cao nhất, cao nhị, cao tam tương ứng với các lớp 10,11,12 )
Phát một hồi tiểu tính tình, thiếu nữ nhìn thấy đã sắp tới lớp học, liền nói với thiếu niên:
- Ca, ngươi xuống xe trước, ở nơi này đợi ta một chút, ta đi cất xe liền quay lại, chúng ta cùng nhau đi vào.
Thiếu niên gật đầu, từ trên ghế ngồi của xe nhảy xuống, giương mắt nhìn lại, đã thấy vài tên học sinh dáng vẻ lưu manh đang không có ý tốt nhìn mình, không khỏi né tránh qua bên cạnh.
Người thiếu niên này gọi là Diệp Phi, nhũ danh Diệp Mãn Nhân, cho nên có một biệt danh là Dã Man Nhân, muốn nói bối cảnh gì đó, thì tại thành phố Vọng Hải này, chỉ sợ có thể coi là một vị đệ nhất Thái tử đảng rồi. Cha của hắn khi còn sống chính là lão đại của thế giới ngầm ở thành phố Vọng Hải, hiện tại tuy rằng đã mất, nhưng huynh đệ bên dưới đều nhớ rõ ân tình của hắn, đối với người nhà Diệp Phi cũng là cực kỳ lễ độ, hơn nữa mẹ của hắn điều hành một công ty cực lớn tài sản không dưới mười tỷ.
Cái này cũng chưa tính, mấu chốt là hai người dì của hắn, dì cả là thị trưởng thành phố Vọng Hải, mà dì nhỏ thì là đại đội trưởng bộ đội đặc chủng quân khu Vọng Hải, còn có thúc thúc của hắn, sau khi cha hắn qua đời, thúc thúc liền trở thành lão đại của thành phố Vọng Hải, hơn nữa ba người cô của hắn cũng đều là đại nhân vật các phương diện, tuy rằng không quá hòa thuận với mẹ của hắn, nhưng đối với chất nhi là hắn lại là hết sức yêu thương.
Bối cảnh của Diệp Phi cũng không phải là chuyện gì bí mật trong trường, vốn dĩ với thân phận như vậy, là không thể có người nào dám bắt nạt hắn. Thế nhưng Diệp Phi cũng không giống những Thái tử đảng khác, hắn chưa bao giờ xin người nhà giúp đỡ, cho dù bị bắt nạt càng hung ác, cũng sẽ đều tự mình chống đỡ, cho nên dần dần những học sinh không quá thành thật kia, liền bắt đầu tìm hắn gây sự.
- Ê, Dã Man Nhân, hôm nay tới đủ sớm ha! Làm sao, một kỳ nghỉ hè không gặp, nhớ mấy huynh đệ bọn ta rồi?
Một tên tóc tím từ trong đám lưu manh dùng giọng điệu quái dị nói xong, liền mang người tới đem Diệp Phi vây vào giữa, một tên đầu trọc khác nói:
- Thế nào? Lại là muội muội ngươi mang ngươi tới? Ta nói cái tên nhà ngươi thật đúng là vô dụng, ngay cả cái xe cũng không thể tự lái, còn phải nhờ muội muội đưa đi. Phí bảo kê hôm nay chuẩn bị xong chưa?
Diệp Phi dường như đã thành thói quen với chuyện này, không biến sắc, yên lặng lấy ra vài tờ một trăm tệ từ trong túi đưa cho tên đầu trọc, thản nhiên nói:
- Các ngươi đi nhanh đi, muội muội của ta tới nhà xe gửi xe, lập tức liền tới đây đấy!
Mấy tên kia vừa rồi cũng nhìn thấy muội muội Diệp Phi vừa đi tới nhà xe, nhận tiền, cũng không dám nói thêm cái gì, vội vàng rời đi, bởi vì muội muội của Diệp Phi, Diệp Vân Khinh, cũng không dễ bắt nạt giống như ca ca của nàng, thậm chí có thể nói là bá chủ Nhất Trung. Nàng có một thân công phu rất lợi hại, hơn nữa còn rất thích bênh vực kẻ yếu. Trong trường học, những tên côn đồ chưa từng nếm thử nắm đấm của nàng còn không có mấy người đâu. Người biết rõ về huynh muội bọn họ đều sẽ hoài nghi, mẹ bọn họ khi sinh một đôi nam nữ sinh đôi này, có phải là đã nhầm giới tính của bọn họ hay không?
Ở xa nhìn thấy một đám côn đồ từ bên người ca ca rời đi, Diệp Vân Khinh vội vàng chạy tới, hỏi:
- Ca ca, bọn họ không gây sự với ngươi chứ?
Diệp Phi cười nói:
- Làm sao có thể? Có ngươi ở đây, cho bọn họ hai lá gan cũng không dám a.
- Hừ, nhiều nữa bọn họ cũng không dám!
Diệp Vân Khinh đắc ý hừ một tiếng:
- Chính là, ta vừa nhìn thấy đám học sinh xấu này, đã muốn đánh cho bọn họ một trận.
Diệp Phi khẽ cười nói:
- Vẫn là bỏ đi, thật ra bọn họ cũng rất đáng thương đấy, biến thành như bây giờ, nếu không phải bởi vì gia đình bất hạnh, cũng là bị những phim ảnh xấu kia ảnh hưởng. Kỳ thật bản chất của bọn họ cũng không quá xấu. Có một lần ta còn chứng kiến gia hỏa đầu trọc kia giúp một người tàn tật đấy. Hơn nữa, bọn họ ở trong trường học bắt nạt người khác cũng không có bao nhiêu ác ý, chẳng qua là muốn để cho mọi người chú ý, làm cho người ta coi trọng bọn họ mà thôi.
- Là vậy sao.
Diệp Vân Khinh dường như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu:
- Được rồi, sau này ta không bắt nạt bọn họ là được! Đúng rồi, ca ca, cả kỳ nghỉ này ngươi đều rèn luyện ở chỗ tiểu di, ta cũng chưa kịp hỏi ngươi đây, có hiệu quả gì không?
- Cũng xem như có chút hiệu quả.
Nói đến đây Diệp Phi không nhịn được cười khổ :
- Lực tay của ta tăng lên một ít, hiện tại có thể miễn cưỡng nâng lên tạ ba mươi cân rồi, ta nhớ trước khi đi, ta còn không làm được đấy.
- Ba mươi cân? Ta dùng một tay cũng có thể nhẹ nhàng nâng được. ( 1 cân ở TQ bằng khoảng 0,6 kg )
Diệp Vân Khinh thầm nói, ngoài miệng lại không hề nói ra như vậy, nàng biết, đừng xem người ca ca này của mình luôn lộ ra dáng vẻ hiền lành, kỳ thật lòng tự trọng rất mạnh đấy, chẳng may mình nói một câu không tốt, trong lòng hắn sẽ lại rất khổ sở, vì vậy cười nói:
- Không tệ nha, tiếp tục luyện như vậy, ta liền không phải là đối thủ của ngươi.
Diệp Phi từ nhỏ cực kỳ thông minh, nơi nào không nhìn ra muội muội là nghĩ một đằng nói một nẻo, bất đắc dĩ cười cười, dẫn trước đi về phía phòng học.
Nhìn qua bóng lưng cao lớn nhưng thể chất lại nhu nhược không chịu nổi của ca ca, trong nội tâm Diệp Vân Khinh tràn ngập cảm giác đồng tình cùng hổ thẹn, ngẫm lại chính mình trước đây luôn bắt nạn hắn, thật hận không thể tự đánh mình mấy cái.
Nàng có được chuyển biến như vậy, cũng là bởi vì một câu vui đùa của mụ mụ lúc nghỉ hè kia. Lúc đó, đã lâu không nhìn thấy vị ca ca nhu nhược luôn ở cùng mình từ nhỏ đến lớn này, trong nội tâm có chút nhớ hắn, liền thuận miệng nói muốn đánh người ca ca này, mụ mụ liền nói thân thể của hắn yếu như vậy, thực ra là do lúc nàng sinh ra lấy đi đại bộ phận dinh dưỡng gây nên.
Không thể không nói, tâm tư thiếu nữ vẫn là rất nhạy cảm, một câu vui đùa này của mụ mụ, lại bị Diệp Vân Khinh cho là thật, luôn cảm thấy rất có lỗi với ca ca, đồng thời phát thề phải bảo vệ hắn cả đời, không để hắn chịu một chút uất ức.
Thân thể Diệp Phi thật sự là kém đến thái quá, phòng học của bọn họ nằm ở tầng bốn, mấy chục bậc cầu thang trong mắt người thường cũng không tính là gì, nhưng lại trở thành nan đề của hắn, lại ở giữa chừng nghỉ ngơi một lần, mới miễn cưỡng bò lên tới nơi. Diệp Vân Khinh đi theo phía sau hắn, tâm trạng so với hắn còn muốn sốt ruột hơn, nhưng cũng không tiến lên giúp hắn, bởi vì nàng biết rõ, ca ca nhất định sẽ không để cho mình giúp.
Phía trước cổng trường đệ nhất cao trung thành phố Vọng Hải, một chiếc xe điện chậm rãi tiến đến, ngồi trên là một thiếu nữ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, dáng vẻ xinh đẹp tới mức khiến cho người khác hít thở không thông, nàng mặc trên người bộ đồng phục của đệ nhất cao trung, loại đồng phục có vẻ đơn giản này được dáng người linh lung hấp dẫn của nàng phụ trợ, nhìn qua còn phải mê người hơn vạn lần so với những trang phục sang trọng, quý phái hàng đầu ngoài kia, hiện tại thiếu nữ đang tươi cười sáng lạn, vui vẻ trò chuyện cùng người ngồi ở phía sau.
Ngồi ở phía sau xe là một thiếu niên cũng mặc đồng phục, người này nếu như không phải trên mình mặc một bộ đồng phục của nam sinh cùng một đầu tóc cắt ngắn, chỉ sợ người khác sẽ cho rằng hắn cũng là nữ sinh, bởi vì gia hỏa này vậy mà lớn lên không hề thua kém so với vị thiếu nữ tuyệt sắc kia, có khác cũng chỉ là trên mặt nhiều hơn vài phần anh khí mà thôi.
- Ca, ngươi nói xem lần này chúng ta có thể bị đổi một giáo viên khác hay không?
Vào đến cổng trường, thiếu nữ cho xe phóng chậm lại, nghiêng đầu qua hỏi thiếu niên ngồi phía sau.
Thiếu niên suy nghĩ một chút liền nói:
- Ta có nói cũng không có tác dụng gì a, không phải giáo viên ở Nhất Trung đều theo cùng ba năm sao, thế nào? Còn sợ Ngọc lão sư của ngươi chạy mất sao?
Thiếu niên nói xong liền nở nụ cười.
Thiếu nữ nghe được ca ca nói, không khỏi hờn dỗi liếc hắn. Theo lời hắn, Ngọc lão sư đúng là giáo viên chủ nhiệm lớp cao nhất của bọn họ, nàng và thiếu nữ cũng vô cùng hợp ý, thậm chí có khi tan học thiếu nữ cũng không về nhà, mà cùng Ngọc lão sư ở chung một chỗ tại ký túc xá của nàng, thiếu niên sau đó liền cười đùa kêu các nàng là đồng tính luyến ái, vì thế thiếu niên không ít lần bị muội muội đánh đập.
( Chương trình học cao trung { cấp 3 THPT } chia làm: cao nhất, cao nhị, cao tam tương ứng với các lớp 10,11,12 )
Phát một hồi tiểu tính tình, thiếu nữ nhìn thấy đã sắp tới lớp học, liền nói với thiếu niên:
- Ca, ngươi xuống xe trước, ở nơi này đợi ta một chút, ta đi cất xe liền quay lại, chúng ta cùng nhau đi vào.
Thiếu niên gật đầu, từ trên ghế ngồi của xe nhảy xuống, giương mắt nhìn lại, đã thấy vài tên học sinh dáng vẻ lưu manh đang không có ý tốt nhìn mình, không khỏi né tránh qua bên cạnh.
Người thiếu niên này gọi là Diệp Phi, nhũ danh Diệp Mãn Nhân, cho nên có một biệt danh là Dã Man Nhân, muốn nói bối cảnh gì đó, thì tại thành phố Vọng Hải này, chỉ sợ có thể coi là một vị đệ nhất Thái tử đảng rồi. Cha của hắn khi còn sống chính là lão đại của thế giới ngầm ở thành phố Vọng Hải, hiện tại tuy rằng đã mất, nhưng huynh đệ bên dưới đều nhớ rõ ân tình của hắn, đối với người nhà Diệp Phi cũng là cực kỳ lễ độ, hơn nữa mẹ của hắn điều hành một công ty cực lớn tài sản không dưới mười tỷ.
Cái này cũng chưa tính, mấu chốt là hai người dì của hắn, dì cả là thị trưởng thành phố Vọng Hải, mà dì nhỏ thì là đại đội trưởng bộ đội đặc chủng quân khu Vọng Hải, còn có thúc thúc của hắn, sau khi cha hắn qua đời, thúc thúc liền trở thành lão đại của thành phố Vọng Hải, hơn nữa ba người cô của hắn cũng đều là đại nhân vật các phương diện, tuy rằng không quá hòa thuận với mẹ của hắn, nhưng đối với chất nhi là hắn lại là hết sức yêu thương.
Bối cảnh của Diệp Phi cũng không phải là chuyện gì bí mật trong trường, vốn dĩ với thân phận như vậy, là không thể có người nào dám bắt nạt hắn. Thế nhưng Diệp Phi cũng không giống những Thái tử đảng khác, hắn chưa bao giờ xin người nhà giúp đỡ, cho dù bị bắt nạt càng hung ác, cũng sẽ đều tự mình chống đỡ, cho nên dần dần những học sinh không quá thành thật kia, liền bắt đầu tìm hắn gây sự.
- Ê, Dã Man Nhân, hôm nay tới đủ sớm ha! Làm sao, một kỳ nghỉ hè không gặp, nhớ mấy huynh đệ bọn ta rồi?
Một tên tóc tím từ trong đám lưu manh dùng giọng điệu quái dị nói xong, liền mang người tới đem Diệp Phi vây vào giữa, một tên đầu trọc khác nói:
- Thế nào? Lại là muội muội ngươi mang ngươi tới? Ta nói cái tên nhà ngươi thật đúng là vô dụng, ngay cả cái xe cũng không thể tự lái, còn phải nhờ muội muội đưa đi. Phí bảo kê hôm nay chuẩn bị xong chưa?
Diệp Phi dường như đã thành thói quen với chuyện này, không biến sắc, yên lặng lấy ra vài tờ một trăm tệ từ trong túi đưa cho tên đầu trọc, thản nhiên nói:
- Các ngươi đi nhanh đi, muội muội của ta tới nhà xe gửi xe, lập tức liền tới đây đấy!
Mấy tên kia vừa rồi cũng nhìn thấy muội muội Diệp Phi vừa đi tới nhà xe, nhận tiền, cũng không dám nói thêm cái gì, vội vàng rời đi, bởi vì muội muội của Diệp Phi, Diệp Vân Khinh, cũng không dễ bắt nạt giống như ca ca của nàng, thậm chí có thể nói là bá chủ Nhất Trung. Nàng có một thân công phu rất lợi hại, hơn nữa còn rất thích bênh vực kẻ yếu. Trong trường học, những tên côn đồ chưa từng nếm thử nắm đấm của nàng còn không có mấy người đâu. Người biết rõ về huynh muội bọn họ đều sẽ hoài nghi, mẹ bọn họ khi sinh một đôi nam nữ sinh đôi này, có phải là đã nhầm giới tính của bọn họ hay không?
Ở xa nhìn thấy một đám côn đồ từ bên người ca ca rời đi, Diệp Vân Khinh vội vàng chạy tới, hỏi:
- Ca ca, bọn họ không gây sự với ngươi chứ?
Diệp Phi cười nói:
- Làm sao có thể? Có ngươi ở đây, cho bọn họ hai lá gan cũng không dám a.
- Hừ, nhiều nữa bọn họ cũng không dám!
Diệp Vân Khinh đắc ý hừ một tiếng:
- Chính là, ta vừa nhìn thấy đám học sinh xấu này, đã muốn đánh cho bọn họ một trận.
Diệp Phi khẽ cười nói:
- Vẫn là bỏ đi, thật ra bọn họ cũng rất đáng thương đấy, biến thành như bây giờ, nếu không phải bởi vì gia đình bất hạnh, cũng là bị những phim ảnh xấu kia ảnh hưởng. Kỳ thật bản chất của bọn họ cũng không quá xấu. Có một lần ta còn chứng kiến gia hỏa đầu trọc kia giúp một người tàn tật đấy. Hơn nữa, bọn họ ở trong trường học bắt nạt người khác cũng không có bao nhiêu ác ý, chẳng qua là muốn để cho mọi người chú ý, làm cho người ta coi trọng bọn họ mà thôi.
- Là vậy sao.
Diệp Vân Khinh dường như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu:
- Được rồi, sau này ta không bắt nạt bọn họ là được! Đúng rồi, ca ca, cả kỳ nghỉ này ngươi đều rèn luyện ở chỗ tiểu di, ta cũng chưa kịp hỏi ngươi đây, có hiệu quả gì không?
- Cũng xem như có chút hiệu quả.
Nói đến đây Diệp Phi không nhịn được cười khổ :
- Lực tay của ta tăng lên một ít, hiện tại có thể miễn cưỡng nâng lên tạ ba mươi cân rồi, ta nhớ trước khi đi, ta còn không làm được đấy.
- Ba mươi cân? Ta dùng một tay cũng có thể nhẹ nhàng nâng được. ( 1 cân ở TQ bằng khoảng 0,6 kg )
Diệp Vân Khinh thầm nói, ngoài miệng lại không hề nói ra như vậy, nàng biết, đừng xem người ca ca này của mình luôn lộ ra dáng vẻ hiền lành, kỳ thật lòng tự trọng rất mạnh đấy, chẳng may mình nói một câu không tốt, trong lòng hắn sẽ lại rất khổ sở, vì vậy cười nói:
- Không tệ nha, tiếp tục luyện như vậy, ta liền không phải là đối thủ của ngươi.
Diệp Phi từ nhỏ cực kỳ thông minh, nơi nào không nhìn ra muội muội là nghĩ một đằng nói một nẻo, bất đắc dĩ cười cười, dẫn trước đi về phía phòng học.
Nhìn qua bóng lưng cao lớn nhưng thể chất lại nhu nhược không chịu nổi của ca ca, trong nội tâm Diệp Vân Khinh tràn ngập cảm giác đồng tình cùng hổ thẹn, ngẫm lại chính mình trước đây luôn bắt nạn hắn, thật hận không thể tự đánh mình mấy cái.
Nàng có được chuyển biến như vậy, cũng là bởi vì một câu vui đùa của mụ mụ lúc nghỉ hè kia. Lúc đó, đã lâu không nhìn thấy vị ca ca nhu nhược luôn ở cùng mình từ nhỏ đến lớn này, trong nội tâm có chút nhớ hắn, liền thuận miệng nói muốn đánh người ca ca này, mụ mụ liền nói thân thể của hắn yếu như vậy, thực ra là do lúc nàng sinh ra lấy đi đại bộ phận dinh dưỡng gây nên.
Không thể không nói, tâm tư thiếu nữ vẫn là rất nhạy cảm, một câu vui đùa này của mụ mụ, lại bị Diệp Vân Khinh cho là thật, luôn cảm thấy rất có lỗi với ca ca, đồng thời phát thề phải bảo vệ hắn cả đời, không để hắn chịu một chút uất ức.
Thân thể Diệp Phi thật sự là kém đến thái quá, phòng học của bọn họ nằm ở tầng bốn, mấy chục bậc cầu thang trong mắt người thường cũng không tính là gì, nhưng lại trở thành nan đề của hắn, lại ở giữa chừng nghỉ ngơi một lần, mới miễn cưỡng bò lên tới nơi. Diệp Vân Khinh đi theo phía sau hắn, tâm trạng so với hắn còn muốn sốt ruột hơn, nhưng cũng không tiến lên giúp hắn, bởi vì nàng biết rõ, ca ca nhất định sẽ không để cho mình giúp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook