Cường Đại Chiến Y
-
Chương 5: Nợ máu trả bằng máu
Nhà họ Tiêu, gia tộc đứng đầu bốn gia tộc lớn ở thành phố Tử Đằng: Hôm nay là ngày đáng.chúc mừng của nhà họ Tiêu, thứ nhất là tập đoàn Long Đằng của nhà họ Tiêu sẽ ký kết:hiệp ước với tập đoàn Vạn Quân, trở thành đối tác thân thiết nhất, đại biểu cho thế lực của nhà họ Tiêu sẽ được nâng cao một bước.
Thứ hai là cụ Tiêu Bối Hoa của nhà họ Tiêu mừng thọ tám mươi tuổi.
Bên ngoài nhà họ Tiêu, siêu xe tụ tập, các nhân vật nổi tiếng của thành phố Tử Đằng đều xuất hiện chúc mừng đại thọ của cụ Tiêu, chúc mừng nhà họ Tiêu và tập đoàn Vạn Quân trở thành đối tác vĩnh cửu.
“Nhà họ Vương dâng tặng Ngọc Như Ý ngàn năm, trị giá 96 tỷ, chúc nhà họ Tiêu tài nguyên như nước”
“Nhà họ Triệu dâng tặng bản gốc của Đường Bá Hổ, trị giá 24 tỷ..”
Trước cổng nhà họ Tiêu, MC lễ nghi cầm microphone liên tục thông báo quà của khách quý. Trong đại sảnh biệt thự, Tiêu Bối Hoa mặc áo dài. Mặc dù đã hơn 80 tuổi,:song trông lão ta vẫn rất khỏe mạnh. Nghe tên món quà của các vị khách quý, lão ta cười không ngậm miệng lại được.
Bữa tiệc này tụ tập thành viên của các gia tộc lớn khắp thành phố Tử Đằng này. Ngay cả gia tộc hạng hai như nhà họ Đường cũng đến dự. Để nịnh bợ nhà họ Tiêu, Đường Thành Lâm cũng nhọc lòng bỏ ra rất nhiều tiền mua một viên ngọc phật tặng cho Tiêu Bối Hoa. Người của các gia tộc đều nhân dịp này kết giao với nhau, mở rộng mạng lưới quan hệ.
Bên ngoài biệt thự nhà họ Tiêu, một người đàn ông khoác áo gió màu nâu, đeo mặt nạ khiêng một chiếc quan tài đi tới. Chiếc quan tài này nặng ít nhất 100.ký, song người đàn ông này lại nâng nó chỉ bằng một tay mà không thấy cố Sức.
Người ñày chính là Giang Gung Tuấn, tướng Long uy chấn Nam Cương. Lần này anh trở về thứ nhất là trả ơn, thứ hai là báo thù. Bây giờ anh đã ở rể nhà họ Đường, là chồng của Đường Sở Vi. Anh không muốn rước phiền toái cho Đường Sở Vi nên mới đeo mặt nạ màu đen, hóa thân thành Diêm La mặt quỷ.
Đến trước cổng nhà họ Tiêu, anh dùng sức ném quan tài bay ra ngoài, đập bể cửa nhà họ Tiêu, rơi vào đại sảnh. Cảnh tượng này khiến mọi người hoảng sợ, bữa tiệc huyên náo bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Chuyện gì xảy ra vậy? Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của Tiêu Bối Hoa, ai dám cả gan tặng một chiếc quan tài?
Tiêu Bối Hoa đang trò chuyện với mấy người cầm quyền của gia tộc lớn. Thấy quan tài bay vào, lão ta trầm mặt quát lên: “Thế này là sao? Bảo vệ đâu? Làm ăn kiểu gì vậy hả? Kẻ nào mang thứ này tới đây?:Mau khiêng ra ngoài cho ta!”
“Tiêu Bối Hoa, chiếc quan tài này là quà tôi tặng cho ông. Hôm nay là mừng thọ tám mươi của ông, ngày này sang năm cũng sế là ngày giỗ của ông” Một tiếng nói vang lên, sau đó một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ, khoác áo gió màu nâu bước vào.
“Cậu… Cậu là ai?” Tiêu Bối Hoa nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn. Nơi này nhà họ Tiêu, lão ta chính là người cầm quyền của nhà họ Tiêu, là “Rắc!” Một cánh tay của Tiêu Bằng bị kéo đứt, máu tươi chảy lênh láng khắp sàn nhà.
“ÁII!” Tiêu Bằng cất tiếng hét cào xé tim gan.
Những người đến dự tiệc đều ngây ra như phỗng.
Họ sống trong thời đại hòa bình, chưa bao giờ thấy cảnh tượng đẫm máu thế này. Rất nhiều người đều lùi lại, sợ bị vạ lây.
Giang Cung Tuấn giống như sát thần, cầm cánh tay cụt ném xuống sàn nhà. Khí thế của anh rất mạnh, hơn nữa còn ra tay nhanh như chớp khiến người nhà họ Tiêu run lẩy bẩy, lùi lại liên tục.
Tiêu Bối Hoa cũng lùi lại, đưa tay sờ sau eo, chuẩn bị rút vũ khí giết chết khách không mời mà đến. Giang Cung Tuấn từng bước tới gần Tiêu Bối Hoa. Đại sảnh vô số người, nhưng chỉ có tiếng kêu la đau đớn của Tiêu Bằng, sau đó cậu ta ngất xỉu vì đau đớn, đại sảnh phút chốc trở nên tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng bước chân mang cái chết đến gần.
“Quỳ xuống!”
Giang Cung Tuấn quát lên. Khí thế của Giang Cung Tuấn rất mạnh, đó chính là sát khí sau khi đã trải qua chiến trường, giết chết vô số người mà hình thành. Dưới áp lực của sát khí, đám quyền quý cùng người nhà họ Tiêu đều run lẩy bẩy, lại thêm Tiêu Bằng bị bẻ đứt một cánh tay nên không một ai dám bước ra nói một lời.
Một tiếng quỳ xuống như chuông Báo động khiến Tiêu Bối Hoa run lên, hoang mang sợ hãi.
Lúc này lão ta đã quên phản kháng, không chịu khống chế quỳ xuống sàn nhà.
“Phịch!”
Thấy cảnh tượng này, đám quyền quý thành phố Tử Đằng há hốc mồm. Đây chính là Tiêu Bối Hoa, người cầm quyền của nhà họ Tiêu đứng đầu trong bốn gia tộc lớn, vậy mà bây giờ lại quỳ xuống như một con chó.
Một cây gậy sắt xuất hiện trong tay Giang Cung Tuấn. Cây gậy này rất kỳ lạ, thân gậy có từng khớp nối, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện nó được tạo ra từ vô số cây kim châm.
“Tiêu Bối Hoa, ông đã biết tội chưa?”
Giờ phút này, Tiêu Bối Hoa mới tỉnh táo lại.
Lưng lão ta toát ra mồ hôi lạnh. Thế là thế nào?
Tại sao mình lại quỳ xuống? Lão ta muốn đứng dậy, nhưng phát hiện hai chân mềm nhũn, không tài đứng lên nổi.
“Cậu kia, cậu biết mình đang nói chuyện với ai không?” Mặc dù không đứng lên được, song lão.
ta lại biểu hiện rất cường thế, sờ lên sau eo chuẩn bị bắn chết khách không mời mà đến bất cứ lúc nào. Người nhà họ Tiêu đều không dám ra mặt, sợ bị liên lụy.
“Tôi sẽ cho ông chết rõ ràng. Mười năm trước, ven hồ Hoa Cư, một trận hỏa hoạn cháy một ngày một đêm, ba mươi tám vong hồn cần máu tươi của ông để cúng tế” Giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp đại sảnh. Giang Cung Tuấn bỗng chốc xuất hiện sau lưng Tiêu Bối Hoa, cầm dây thép tạo ra từ kim châm vòng qua cổ lão ta, hơi dùng sức.
Máu tươi bắn tung tóe, thủ cấp rơi xuống mặt đất.
“Á”
Đám quyền quý đều hét toáng lên, quỳ rạp xuống mặt đất, run lẩy bẩy. Người nhà họ Tiêu thấy Tiêu Bối Hoa chết thảm cũng sợ hết hồn.
Giang Cung Tuấn cầm một chiếc túi màu đen bỏ thủ cấp của Tiêu Bối Hoa vào đó, xoay người bỏ đi.
Mặc dù anh ra rời đi, song đại sảnh biệt thự lại lặng ngắt như tờ, mọi người đều ngồi bệt xuống đất ôm đầu, còn thi thể không đầu của Nhã, chính là người phụ nữ đã làm cho nhà họ Giang trở nên rối loạn, hủy diệt nhà họ Diệp.
Gương mặt xinh đẹp của bà ta trầm xuống.
“Gọi điện cho anh tư chưa?” Tiếng rống của Tiêu Nhàn Nhã vang vọng giữa đại sảnh.
“Gọi… Gọi rồi”
“Cứ giữ nguyên hiện trường, chờ anh tư trở vê.
Đêm dài vắng lặng, mấy chiếc máy bay trực thăng hạ cánh trong quân khu Tử Đằng, trên thân máy bay khắc hai chữ Tây Cương. Một người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, khoác chiến bào bước xuống máy bay. Bên ngoài là hành loạt quân nhân được võ trang đứng thẳng lưng, giơ tay làm lễ chào. Ngay sau đó, từng chiếc xe.Jeep được mở cửa, người đàn ông trung niên bước lên xe, chạy thẳng tới biệt thự nhà họ Tiêu.
Người đàn ông trung niên vội vã trở về, thấy tình huống trong biệt thự nhà họ Tiêu, thấy thi thể không đầu của Tiêu Bối Hoa nằm giữa đại sảnh, lập tức cởi mũ, quỳ xuống đất.
“Ba, con đã đến trễ. Con thề, bất kể là kẻ nào, con cũng sẽ không tha cho hắn ta!” Giọng nói phẫn nộ vang lên.
“Anh tư” Tiêu Nhàn Nhã bước tới. Người này chính là con trai thứ tư của.Tiêu Bối Hơa, Tiêu Chinh.
Tiêu Chinh mặt không biểu cảm, trầm giọng nói: “Anh cần video theo dõi trên bữa tiệc.”
“Vâng, em sẽ đi lấy ngay” Tiêu Nhàn Nhã gật đầu, sau đó ra lệnh người hầu đi lấy video theo dõi. Tiêu Chinh đứng lên kiểm tra vết thương của Tiêu Bối Hoa, sau đó xem video, thấy được cảnh tượng Giang Cung Tuấn giết Tiêu Bối Hoa. Ông ta lạnh lùng hỏi: “Trước khi giết ba, người này đã nói gì?
Tiêu Nhàn Nhã đáp: “Mười năm trước, ven hồ Hoa Cư, một trận hỏa hoạn cháy một ngày một đêm, ba mươi tám vong hồn cần máu tươi của ông để cúng tế”
Nghe vậy, Tiêu Chinh siết chặt nắm tay, trầm mặt: “Dư nghiệt của nhà họ Giang ư?”
“Chắc vậy.”
Tiêu Chinh che mặt, nâng tay với Tiêu Nhàn Nhã, nói: “Cho ba xuống mồ yên nghỉ đi, lễ tang giản lược, anh sẽ đến thủ đô hỏi nhân vật lớn kia xem nhà họ Giang còn dư nghiệt nào sống sót”
Thứ hai là cụ Tiêu Bối Hoa của nhà họ Tiêu mừng thọ tám mươi tuổi.
Bên ngoài nhà họ Tiêu, siêu xe tụ tập, các nhân vật nổi tiếng của thành phố Tử Đằng đều xuất hiện chúc mừng đại thọ của cụ Tiêu, chúc mừng nhà họ Tiêu và tập đoàn Vạn Quân trở thành đối tác vĩnh cửu.
“Nhà họ Vương dâng tặng Ngọc Như Ý ngàn năm, trị giá 96 tỷ, chúc nhà họ Tiêu tài nguyên như nước”
“Nhà họ Triệu dâng tặng bản gốc của Đường Bá Hổ, trị giá 24 tỷ..”
Trước cổng nhà họ Tiêu, MC lễ nghi cầm microphone liên tục thông báo quà của khách quý. Trong đại sảnh biệt thự, Tiêu Bối Hoa mặc áo dài. Mặc dù đã hơn 80 tuổi,:song trông lão ta vẫn rất khỏe mạnh. Nghe tên món quà của các vị khách quý, lão ta cười không ngậm miệng lại được.
Bữa tiệc này tụ tập thành viên của các gia tộc lớn khắp thành phố Tử Đằng này. Ngay cả gia tộc hạng hai như nhà họ Đường cũng đến dự. Để nịnh bợ nhà họ Tiêu, Đường Thành Lâm cũng nhọc lòng bỏ ra rất nhiều tiền mua một viên ngọc phật tặng cho Tiêu Bối Hoa. Người của các gia tộc đều nhân dịp này kết giao với nhau, mở rộng mạng lưới quan hệ.
Bên ngoài biệt thự nhà họ Tiêu, một người đàn ông khoác áo gió màu nâu, đeo mặt nạ khiêng một chiếc quan tài đi tới. Chiếc quan tài này nặng ít nhất 100.ký, song người đàn ông này lại nâng nó chỉ bằng một tay mà không thấy cố Sức.
Người ñày chính là Giang Gung Tuấn, tướng Long uy chấn Nam Cương. Lần này anh trở về thứ nhất là trả ơn, thứ hai là báo thù. Bây giờ anh đã ở rể nhà họ Đường, là chồng của Đường Sở Vi. Anh không muốn rước phiền toái cho Đường Sở Vi nên mới đeo mặt nạ màu đen, hóa thân thành Diêm La mặt quỷ.
Đến trước cổng nhà họ Tiêu, anh dùng sức ném quan tài bay ra ngoài, đập bể cửa nhà họ Tiêu, rơi vào đại sảnh. Cảnh tượng này khiến mọi người hoảng sợ, bữa tiệc huyên náo bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Chuyện gì xảy ra vậy? Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của Tiêu Bối Hoa, ai dám cả gan tặng một chiếc quan tài?
Tiêu Bối Hoa đang trò chuyện với mấy người cầm quyền của gia tộc lớn. Thấy quan tài bay vào, lão ta trầm mặt quát lên: “Thế này là sao? Bảo vệ đâu? Làm ăn kiểu gì vậy hả? Kẻ nào mang thứ này tới đây?:Mau khiêng ra ngoài cho ta!”
“Tiêu Bối Hoa, chiếc quan tài này là quà tôi tặng cho ông. Hôm nay là mừng thọ tám mươi của ông, ngày này sang năm cũng sế là ngày giỗ của ông” Một tiếng nói vang lên, sau đó một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ, khoác áo gió màu nâu bước vào.
“Cậu… Cậu là ai?” Tiêu Bối Hoa nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn. Nơi này nhà họ Tiêu, lão ta chính là người cầm quyền của nhà họ Tiêu, là “Rắc!” Một cánh tay của Tiêu Bằng bị kéo đứt, máu tươi chảy lênh láng khắp sàn nhà.
“ÁII!” Tiêu Bằng cất tiếng hét cào xé tim gan.
Những người đến dự tiệc đều ngây ra như phỗng.
Họ sống trong thời đại hòa bình, chưa bao giờ thấy cảnh tượng đẫm máu thế này. Rất nhiều người đều lùi lại, sợ bị vạ lây.
Giang Cung Tuấn giống như sát thần, cầm cánh tay cụt ném xuống sàn nhà. Khí thế của anh rất mạnh, hơn nữa còn ra tay nhanh như chớp khiến người nhà họ Tiêu run lẩy bẩy, lùi lại liên tục.
Tiêu Bối Hoa cũng lùi lại, đưa tay sờ sau eo, chuẩn bị rút vũ khí giết chết khách không mời mà đến. Giang Cung Tuấn từng bước tới gần Tiêu Bối Hoa. Đại sảnh vô số người, nhưng chỉ có tiếng kêu la đau đớn của Tiêu Bằng, sau đó cậu ta ngất xỉu vì đau đớn, đại sảnh phút chốc trở nên tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng bước chân mang cái chết đến gần.
“Quỳ xuống!”
Giang Cung Tuấn quát lên. Khí thế của Giang Cung Tuấn rất mạnh, đó chính là sát khí sau khi đã trải qua chiến trường, giết chết vô số người mà hình thành. Dưới áp lực của sát khí, đám quyền quý cùng người nhà họ Tiêu đều run lẩy bẩy, lại thêm Tiêu Bằng bị bẻ đứt một cánh tay nên không một ai dám bước ra nói một lời.
Một tiếng quỳ xuống như chuông Báo động khiến Tiêu Bối Hoa run lên, hoang mang sợ hãi.
Lúc này lão ta đã quên phản kháng, không chịu khống chế quỳ xuống sàn nhà.
“Phịch!”
Thấy cảnh tượng này, đám quyền quý thành phố Tử Đằng há hốc mồm. Đây chính là Tiêu Bối Hoa, người cầm quyền của nhà họ Tiêu đứng đầu trong bốn gia tộc lớn, vậy mà bây giờ lại quỳ xuống như một con chó.
Một cây gậy sắt xuất hiện trong tay Giang Cung Tuấn. Cây gậy này rất kỳ lạ, thân gậy có từng khớp nối, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện nó được tạo ra từ vô số cây kim châm.
“Tiêu Bối Hoa, ông đã biết tội chưa?”
Giờ phút này, Tiêu Bối Hoa mới tỉnh táo lại.
Lưng lão ta toát ra mồ hôi lạnh. Thế là thế nào?
Tại sao mình lại quỳ xuống? Lão ta muốn đứng dậy, nhưng phát hiện hai chân mềm nhũn, không tài đứng lên nổi.
“Cậu kia, cậu biết mình đang nói chuyện với ai không?” Mặc dù không đứng lên được, song lão.
ta lại biểu hiện rất cường thế, sờ lên sau eo chuẩn bị bắn chết khách không mời mà đến bất cứ lúc nào. Người nhà họ Tiêu đều không dám ra mặt, sợ bị liên lụy.
“Tôi sẽ cho ông chết rõ ràng. Mười năm trước, ven hồ Hoa Cư, một trận hỏa hoạn cháy một ngày một đêm, ba mươi tám vong hồn cần máu tươi của ông để cúng tế” Giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp đại sảnh. Giang Cung Tuấn bỗng chốc xuất hiện sau lưng Tiêu Bối Hoa, cầm dây thép tạo ra từ kim châm vòng qua cổ lão ta, hơi dùng sức.
Máu tươi bắn tung tóe, thủ cấp rơi xuống mặt đất.
“Á”
Đám quyền quý đều hét toáng lên, quỳ rạp xuống mặt đất, run lẩy bẩy. Người nhà họ Tiêu thấy Tiêu Bối Hoa chết thảm cũng sợ hết hồn.
Giang Cung Tuấn cầm một chiếc túi màu đen bỏ thủ cấp của Tiêu Bối Hoa vào đó, xoay người bỏ đi.
Mặc dù anh ra rời đi, song đại sảnh biệt thự lại lặng ngắt như tờ, mọi người đều ngồi bệt xuống đất ôm đầu, còn thi thể không đầu của Nhã, chính là người phụ nữ đã làm cho nhà họ Giang trở nên rối loạn, hủy diệt nhà họ Diệp.
Gương mặt xinh đẹp của bà ta trầm xuống.
“Gọi điện cho anh tư chưa?” Tiếng rống của Tiêu Nhàn Nhã vang vọng giữa đại sảnh.
“Gọi… Gọi rồi”
“Cứ giữ nguyên hiện trường, chờ anh tư trở vê.
Đêm dài vắng lặng, mấy chiếc máy bay trực thăng hạ cánh trong quân khu Tử Đằng, trên thân máy bay khắc hai chữ Tây Cương. Một người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, khoác chiến bào bước xuống máy bay. Bên ngoài là hành loạt quân nhân được võ trang đứng thẳng lưng, giơ tay làm lễ chào. Ngay sau đó, từng chiếc xe.Jeep được mở cửa, người đàn ông trung niên bước lên xe, chạy thẳng tới biệt thự nhà họ Tiêu.
Người đàn ông trung niên vội vã trở về, thấy tình huống trong biệt thự nhà họ Tiêu, thấy thi thể không đầu của Tiêu Bối Hoa nằm giữa đại sảnh, lập tức cởi mũ, quỳ xuống đất.
“Ba, con đã đến trễ. Con thề, bất kể là kẻ nào, con cũng sẽ không tha cho hắn ta!” Giọng nói phẫn nộ vang lên.
“Anh tư” Tiêu Nhàn Nhã bước tới. Người này chính là con trai thứ tư của.Tiêu Bối Hơa, Tiêu Chinh.
Tiêu Chinh mặt không biểu cảm, trầm giọng nói: “Anh cần video theo dõi trên bữa tiệc.”
“Vâng, em sẽ đi lấy ngay” Tiêu Nhàn Nhã gật đầu, sau đó ra lệnh người hầu đi lấy video theo dõi. Tiêu Chinh đứng lên kiểm tra vết thương của Tiêu Bối Hoa, sau đó xem video, thấy được cảnh tượng Giang Cung Tuấn giết Tiêu Bối Hoa. Ông ta lạnh lùng hỏi: “Trước khi giết ba, người này đã nói gì?
Tiêu Nhàn Nhã đáp: “Mười năm trước, ven hồ Hoa Cư, một trận hỏa hoạn cháy một ngày một đêm, ba mươi tám vong hồn cần máu tươi của ông để cúng tế”
Nghe vậy, Tiêu Chinh siết chặt nắm tay, trầm mặt: “Dư nghiệt của nhà họ Giang ư?”
“Chắc vậy.”
Tiêu Chinh che mặt, nâng tay với Tiêu Nhàn Nhã, nói: “Cho ba xuống mồ yên nghỉ đi, lễ tang giản lược, anh sẽ đến thủ đô hỏi nhân vật lớn kia xem nhà họ Giang còn dư nghiệt nào sống sót”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook