Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc
-
Chương 56: Phiền não của em trai
Hô hấp cứng lại, cậu cảm thấy tâm tình đột nhiên bị bàn tay vô hình bóp chặt đến không thở nổi, tiếng chuông vẫn vang lên liên tục, thu lại ánh mắt nghi hoặc của A Ly, cậu do dự một hồi cuối cùng vẫn phải ấn nút nghe.
‘Uy ?’
‘Năm phút, bằng không tôi sẽ muốn cậu ngay trước mặt em trai cậu.’
Nhàn nhạt uy hiếp đem toàn thân cậu rét run, từ trong đáy lòng nổi lên sợ hãi lẫn phẫn nộ, tức giận mắc kẹt giữa cuống họng muốn hét lên thật to !
Nửa giờ sau Tô Thần đã đến đại học MD, vội vã đi đến kí túc xá sinh viên nam, liếc đã thấy A Ly đứng chờ mình.
‘A Thần, xin lỗi…’ em trai vẻ mặt xấu hổ, hiển nhiên nguyên nhân là cho rằng đã quấy rầy công việc của cậu.
Tô Thần nhìn bộ dạng nhóc có vẻ uể oải, trong ngực tuy rằng lo lắng nhưng nét mặt vẫn tận lực nở nụ cười tươi: “Công việc sao so được với em, đối với anh mà nói không có thứ gì quan trọng hơn em cả.”
Tô Ly lắc đầu không nói lời nào, chỉ làn thần tình càng thêm phức tạp, đè ép tâm sự nặng nề trong ngực.
Tô Thần cùng nhóc chậm rãi đi bộ quanh khuôn viên giảng dạy, vòng vo trong đầu mấy ý niệm, nhìn thần sắc của em mình, có phải là “chuyện kia” hay không?
“Yêu đương?”
Vốn chỉ là suy đoán cũng không chắc chắn, ai ngờ Tô Ly lại như mèo bị đạp phải đuổi nhảy dựng lên: “Không phải chuyện ấy! A Thần, anh đừng nói lung tung!”
“Thời kì trưởng thành nam hài tử có đối tượng thầm mến là rất binh thường nha! Em sao phải khoa trương như vậy.” Cậu có chút kinh ngạc nhìn phản ứng của em trai, sắc mặt Tô Ly trở nên tái nhợt không rõ chuyện gì.
Miễn cưỡng mỉm cười, Tô Ly ngượng ngùng tự nói: “Không phải là chuyện tình cảm! Tâm tình gấn đây thường xuyên phiền muộn…”
“Phiền toái?” Nghi ngờ nhìn nhóc, Tô Thần dùng tay sờ trán: “ Không có sinh bệnh?”
Tô Ly lắc đầu: “Không có, kỳ thực cái gì cũng không có! Hay là em muốn gặp A Thần.”
Cậu nghe lời nhóc không nhịn được bật cười: “Đúng là tiểu hài tử, gặp được rồi, em an tâm chưa?”
“Ân, quả nhiên gặp được A Thần tâm của em liền yên ổn.” Tô Ly cũng cười, tâm tình đã khá hơn rất nhiều: “Cái kia…anh cùng anh Tần Bách vẫn như cũ?”
Nhìn nhóc lộ bộ dáng chân thật cười tươi, Tô Thần rốt cuộc cũng yên tâm, tiếp theo A Ly lại nhắc đến cái tên khiến cậu lập tức cững ngắc, cẩn thận nhìn lại em trai mình, cậu miễn cưỡng cười đáp lại: “Chúng ta..vẫn tốt…”
A Ly đã sớm biết tính tướng của cậu, cậu cũng không tận lực giấu diếm, Tô Gia rất dân chủ, với việc tìm kiếm bạn đời cho con mình không khắt khe, tất cả đều tùy tâm, chỉ cần bàn thân nghĩ tốt, như vậy có phải cha mẹ quá tín nhiệm với mấy đứa con hay không?
Sự tình cẩu huyết phát sinh giữa mình và Tần Bách vẫn chưa nói cho A Ly, không dưng lại khiến người thân mình lo lắng, có thể tự xở lí cậu vẫn luôn tự làm, huống hồ hiện nay rơi vào tình cảnh đáng xấu hổ với Tiếu Nam, cậu vô luận thế nào cũng không nói được.
“A Thần…anh cùng anh Tần là yêu nhau từ thời sinh viên sao? Hai người…hai người không sợ bị người khác phát hiện?” A Ly ngoái đầu lại chần chừ đặt câu hỏi, Tô Thần dừng bước chợt nhớ đến khoảng thời gian đại học.
Nhớ tới lúc ấy cả cậu và Tần Bách đều đơn thuần thiện lương, trái tim không khỏi mềm đi vài phần: “Phát hiện thì làm sao? Lưỡng tình tương duyệt, chấp nhận lời đồn đại cũng là cái giá của tình yêu. Bất quá bọn anh may mắn, thẳng đến lúc tốt nghiệp cũng không hề bị phát hiện.”
“A Thần, em vẫn luôn muốn hỏi, anh tại sao lại đi yêu một người nam nhân?”
“Ân..Chính anh cũng không biết, chờ phát giác được thì đã yêu, mới phát hiện được Tần Bách là nam nhân. Ha ha. Có thể đây là điều kì diệu của tình yêu a? không tính toán, tên tuổi, địa điểm, thời gian hẹn ước, cứ tự nhiên lúc anh lơ đãng mà xảy ra.”
Tô Thần nhớ lại khoảng kí ức ngọt ngào không thể quay trở lại ấy, chưa phát giác được mình có một tia hy vọng được quay lại thời gian ấy, hiện thực xã hội quá tàn khốc, nhưng vẫn phải trải qua.
Chỉ là thời gian không ngừng tiến về phía trước, cậu chung quy cũng không quay lại được thời quá khứ.
“Sao lại bắt đầu nói chuyện của anh? Sinh hoạt thời đại học của em có tốt không? Còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi, em phải cố gắng thật nhiều.”Tô Thần rất nhanh thu thập tâm tình cô đơn của mình, một lần nữa bước đi theo đường mòn trong khuôn viên.
“Mau mau tốt nghiệp mới tốt! Cuộc sống như thế này em quả thực không chịu nổi.” Tô Ly lập tức gầm nhẹ, làm cậu kinh nạc không thôi, em trai cậu ghét cuộc sống đại học?
“Em…”
“A Ly.”
Đang muốn mở miệng hỏi, bỗng nhiên phía trước truyền đến một đạo âm thanh nhàn nhạt ẩn chứa đầy hờn giận, vừa dứt lời đã thân ảnh xuất hiện trước mặt hai người.
Tô Thần nhìn lại, sắc mặt phút chốc cứng đờ, người nọ anh tuấn ưu nhã lại đang kìm nén băng lãnh, rõ ràng không giống, nhưng cậu lỗi giác trong nháy mắt nghĩ đấy là Tiếu Nam!
Mồ hôi lạnh lập tức toát đầy lưng, định hình tâm trạng cậu không muốn thất thố trước mặt em trai mình, đối phương chắc là bạn cùng lớp với A Ly, bất quá so với nhóc ấy thì trầm ổn hơn rất nhiều.
“…Có chuyện gi?” Tô Thần đứng ra ngoài đường nhìn thẳng tắp của đối phương, thấp giọng đáp lại.
“Nói cậu quay về kí túc xá.” Thanh âm kiên quyết không thể phản bác.
Tô Thần nhíu mày nhìn thần sắc tránh né của em trai, không khỏi đánh giá sắc mặt tức giận của nam hài trước mặt, trong lòng bỗng nhiên xẹt đến một tia dự cảm.
“A Ly, vị này là?” Cậu vỗ lây vai A ly, ý bảo nhóc giới thiệu đối phương một chút, thế nhưng A Ly chi lo cúi đầu im lặng không lên tiếng, căn bản là không hề để ý đến.
“Tôi tên Lâm Hà, học hệ Tiếng Trung, là bằng hữu tốt nhất của A Ly. Anh là ai ?’ âm thanh lạnh lùng lọt vào tai, Tô Thần dù trì độn cũng nghe được địch ý của đối phương, chỉ là cậu và Lâm Hà lần đầu tiên gặp mặt, địch ý này khiến cậu vô cùng khó hiểu.
Nghiêng đầu nhìn thái độ khác thường, thần tình cứng ngắc của em trai, tựa hồ rất không muốn nghe những lời Lâm Hà nói, cũng không giống như trước đây gặp người đáng ghét liền động thủ. Mà Lâm hà cũng chỉ trầm trầm đứng nhìn, ánh mắt nhớ lại khi cậu và A Ly đứng với nhau, nhiệt độ không khí ngày càng giảm, nhất thời bầu không khí giữa ba người trở nên lúng túng.
Tô Thần một bụng đầy nghi hoặc, vỗ vỗ lấy A Ly định lên tiếng, chuông điện thoại trong túi áo bõng vang lên, bất đắc dĩ lấy ra một lát, trên màn hình hiện lên hai chữ « Tiếu Nam »
Hô hấp cứng lại, cậu cảm thấy tâm tình đột nhiên bị bàn tay vô hình bóp chặt đến không thở nổi, tiếng chuông vẫn vang lên liên tục, thu lại ánh mắt nghi hoặc của A Ly, cậu do dự một hồi cuối cùng vẫn phải ấn nút nghe.
‘Uy ?’
‘Cho cậu năm phút, bằng không tôi sẽ muốn cậu ngay trước mặt em trai cậu.’
Nhàn nhạt uy hiếp đem toàn thân cậu rét run, từ trong đáy lòng nổi lên sợ hãi lẫn phẫn nộ, tức giận mắc kẹt giữa cuống họng muốn hét lên thật to !
‘A Thần ?’ Nhận thấy khác thường của Tô Thần, Tô Ly cầm lấy tay cậu quan tâm hỏi thăm.
‘Không..không có việc gì !’ Cậu cúp máy, miễn cưỡng nở nụ cười với em trai : ‘Công ty có việc gấp, anh phải đi trước, có chuyện gì em gọi vào điện thoại nha.’
Cảm thụ được bàn tay đang cầm lấy tay mình chặt thêm một chút, cậu gải vờ ôn hòa nở nụ cười thoải mái nói : ‘Công ty gần đây có một case, tương đối rối ren, chờ hoàn thành xong hợp đồng, em có thể gọi điện thoại 24 tiếng mỗi ngày cũng được nha !’
Thấy em trai lộ dáng vẻ tươi cười, vươn tay xoa lấy đỉnh đầu nhóc, Tô Thần vội vàng hướng cổng lớn trường học đi ra.
‘Uy ?’
‘Năm phút, bằng không tôi sẽ muốn cậu ngay trước mặt em trai cậu.’
Nhàn nhạt uy hiếp đem toàn thân cậu rét run, từ trong đáy lòng nổi lên sợ hãi lẫn phẫn nộ, tức giận mắc kẹt giữa cuống họng muốn hét lên thật to !
Nửa giờ sau Tô Thần đã đến đại học MD, vội vã đi đến kí túc xá sinh viên nam, liếc đã thấy A Ly đứng chờ mình.
‘A Thần, xin lỗi…’ em trai vẻ mặt xấu hổ, hiển nhiên nguyên nhân là cho rằng đã quấy rầy công việc của cậu.
Tô Thần nhìn bộ dạng nhóc có vẻ uể oải, trong ngực tuy rằng lo lắng nhưng nét mặt vẫn tận lực nở nụ cười tươi: “Công việc sao so được với em, đối với anh mà nói không có thứ gì quan trọng hơn em cả.”
Tô Ly lắc đầu không nói lời nào, chỉ làn thần tình càng thêm phức tạp, đè ép tâm sự nặng nề trong ngực.
Tô Thần cùng nhóc chậm rãi đi bộ quanh khuôn viên giảng dạy, vòng vo trong đầu mấy ý niệm, nhìn thần sắc của em mình, có phải là “chuyện kia” hay không?
“Yêu đương?”
Vốn chỉ là suy đoán cũng không chắc chắn, ai ngờ Tô Ly lại như mèo bị đạp phải đuổi nhảy dựng lên: “Không phải chuyện ấy! A Thần, anh đừng nói lung tung!”
“Thời kì trưởng thành nam hài tử có đối tượng thầm mến là rất binh thường nha! Em sao phải khoa trương như vậy.” Cậu có chút kinh ngạc nhìn phản ứng của em trai, sắc mặt Tô Ly trở nên tái nhợt không rõ chuyện gì.
Miễn cưỡng mỉm cười, Tô Ly ngượng ngùng tự nói: “Không phải là chuyện tình cảm! Tâm tình gấn đây thường xuyên phiền muộn…”
“Phiền toái?” Nghi ngờ nhìn nhóc, Tô Thần dùng tay sờ trán: “ Không có sinh bệnh?”
Tô Ly lắc đầu: “Không có, kỳ thực cái gì cũng không có! Hay là em muốn gặp A Thần.”
Cậu nghe lời nhóc không nhịn được bật cười: “Đúng là tiểu hài tử, gặp được rồi, em an tâm chưa?”
“Ân, quả nhiên gặp được A Thần tâm của em liền yên ổn.” Tô Ly cũng cười, tâm tình đã khá hơn rất nhiều: “Cái kia…anh cùng anh Tần Bách vẫn như cũ?”
Nhìn nhóc lộ bộ dáng chân thật cười tươi, Tô Thần rốt cuộc cũng yên tâm, tiếp theo A Ly lại nhắc đến cái tên khiến cậu lập tức cững ngắc, cẩn thận nhìn lại em trai mình, cậu miễn cưỡng cười đáp lại: “Chúng ta..vẫn tốt…”
A Ly đã sớm biết tính tướng của cậu, cậu cũng không tận lực giấu diếm, Tô Gia rất dân chủ, với việc tìm kiếm bạn đời cho con mình không khắt khe, tất cả đều tùy tâm, chỉ cần bàn thân nghĩ tốt, như vậy có phải cha mẹ quá tín nhiệm với mấy đứa con hay không?
Sự tình cẩu huyết phát sinh giữa mình và Tần Bách vẫn chưa nói cho A Ly, không dưng lại khiến người thân mình lo lắng, có thể tự xở lí cậu vẫn luôn tự làm, huống hồ hiện nay rơi vào tình cảnh đáng xấu hổ với Tiếu Nam, cậu vô luận thế nào cũng không nói được.
“A Thần…anh cùng anh Tần là yêu nhau từ thời sinh viên sao? Hai người…hai người không sợ bị người khác phát hiện?” A Ly ngoái đầu lại chần chừ đặt câu hỏi, Tô Thần dừng bước chợt nhớ đến khoảng thời gian đại học.
Nhớ tới lúc ấy cả cậu và Tần Bách đều đơn thuần thiện lương, trái tim không khỏi mềm đi vài phần: “Phát hiện thì làm sao? Lưỡng tình tương duyệt, chấp nhận lời đồn đại cũng là cái giá của tình yêu. Bất quá bọn anh may mắn, thẳng đến lúc tốt nghiệp cũng không hề bị phát hiện.”
“A Thần, em vẫn luôn muốn hỏi, anh tại sao lại đi yêu một người nam nhân?”
“Ân..Chính anh cũng không biết, chờ phát giác được thì đã yêu, mới phát hiện được Tần Bách là nam nhân. Ha ha. Có thể đây là điều kì diệu của tình yêu a? không tính toán, tên tuổi, địa điểm, thời gian hẹn ước, cứ tự nhiên lúc anh lơ đãng mà xảy ra.”
Tô Thần nhớ lại khoảng kí ức ngọt ngào không thể quay trở lại ấy, chưa phát giác được mình có một tia hy vọng được quay lại thời gian ấy, hiện thực xã hội quá tàn khốc, nhưng vẫn phải trải qua.
Chỉ là thời gian không ngừng tiến về phía trước, cậu chung quy cũng không quay lại được thời quá khứ.
“Sao lại bắt đầu nói chuyện của anh? Sinh hoạt thời đại học của em có tốt không? Còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi, em phải cố gắng thật nhiều.”Tô Thần rất nhanh thu thập tâm tình cô đơn của mình, một lần nữa bước đi theo đường mòn trong khuôn viên.
“Mau mau tốt nghiệp mới tốt! Cuộc sống như thế này em quả thực không chịu nổi.” Tô Ly lập tức gầm nhẹ, làm cậu kinh nạc không thôi, em trai cậu ghét cuộc sống đại học?
“Em…”
“A Ly.”
Đang muốn mở miệng hỏi, bỗng nhiên phía trước truyền đến một đạo âm thanh nhàn nhạt ẩn chứa đầy hờn giận, vừa dứt lời đã thân ảnh xuất hiện trước mặt hai người.
Tô Thần nhìn lại, sắc mặt phút chốc cứng đờ, người nọ anh tuấn ưu nhã lại đang kìm nén băng lãnh, rõ ràng không giống, nhưng cậu lỗi giác trong nháy mắt nghĩ đấy là Tiếu Nam!
Mồ hôi lạnh lập tức toát đầy lưng, định hình tâm trạng cậu không muốn thất thố trước mặt em trai mình, đối phương chắc là bạn cùng lớp với A Ly, bất quá so với nhóc ấy thì trầm ổn hơn rất nhiều.
“…Có chuyện gi?” Tô Thần đứng ra ngoài đường nhìn thẳng tắp của đối phương, thấp giọng đáp lại.
“Nói cậu quay về kí túc xá.” Thanh âm kiên quyết không thể phản bác.
Tô Thần nhíu mày nhìn thần sắc tránh né của em trai, không khỏi đánh giá sắc mặt tức giận của nam hài trước mặt, trong lòng bỗng nhiên xẹt đến một tia dự cảm.
“A Ly, vị này là?” Cậu vỗ lây vai A ly, ý bảo nhóc giới thiệu đối phương một chút, thế nhưng A Ly chi lo cúi đầu im lặng không lên tiếng, căn bản là không hề để ý đến.
“Tôi tên Lâm Hà, học hệ Tiếng Trung, là bằng hữu tốt nhất của A Ly. Anh là ai ?’ âm thanh lạnh lùng lọt vào tai, Tô Thần dù trì độn cũng nghe được địch ý của đối phương, chỉ là cậu và Lâm Hà lần đầu tiên gặp mặt, địch ý này khiến cậu vô cùng khó hiểu.
Nghiêng đầu nhìn thái độ khác thường, thần tình cứng ngắc của em trai, tựa hồ rất không muốn nghe những lời Lâm Hà nói, cũng không giống như trước đây gặp người đáng ghét liền động thủ. Mà Lâm hà cũng chỉ trầm trầm đứng nhìn, ánh mắt nhớ lại khi cậu và A Ly đứng với nhau, nhiệt độ không khí ngày càng giảm, nhất thời bầu không khí giữa ba người trở nên lúng túng.
Tô Thần một bụng đầy nghi hoặc, vỗ vỗ lấy A Ly định lên tiếng, chuông điện thoại trong túi áo bõng vang lên, bất đắc dĩ lấy ra một lát, trên màn hình hiện lên hai chữ « Tiếu Nam »
Hô hấp cứng lại, cậu cảm thấy tâm tình đột nhiên bị bàn tay vô hình bóp chặt đến không thở nổi, tiếng chuông vẫn vang lên liên tục, thu lại ánh mắt nghi hoặc của A Ly, cậu do dự một hồi cuối cùng vẫn phải ấn nút nghe.
‘Uy ?’
‘Cho cậu năm phút, bằng không tôi sẽ muốn cậu ngay trước mặt em trai cậu.’
Nhàn nhạt uy hiếp đem toàn thân cậu rét run, từ trong đáy lòng nổi lên sợ hãi lẫn phẫn nộ, tức giận mắc kẹt giữa cuống họng muốn hét lên thật to !
‘A Thần ?’ Nhận thấy khác thường của Tô Thần, Tô Ly cầm lấy tay cậu quan tâm hỏi thăm.
‘Không..không có việc gì !’ Cậu cúp máy, miễn cưỡng nở nụ cười với em trai : ‘Công ty có việc gấp, anh phải đi trước, có chuyện gì em gọi vào điện thoại nha.’
Cảm thụ được bàn tay đang cầm lấy tay mình chặt thêm một chút, cậu gải vờ ôn hòa nở nụ cười thoải mái nói : ‘Công ty gần đây có một case, tương đối rối ren, chờ hoàn thành xong hợp đồng, em có thể gọi điện thoại 24 tiếng mỗi ngày cũng được nha !’
Thấy em trai lộ dáng vẻ tươi cười, vươn tay xoa lấy đỉnh đầu nhóc, Tô Thần vội vàng hướng cổng lớn trường học đi ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook