Bên trong tòa án, không khí trầm trọng nghiêm túc, một người đàn ông trung niên ăn mặc cũ rách ngồi ở chổ nguyên cáo, ánh mắt phiêu hốt lóe lên, thỉnh thoảng chột dạ nhìn về phía nam nhân thần sắc trong trẻo lạnh lùng đang thẳng lưng ngồi tại vị trí bị cáo.

Lúc quan tòa liên tiếp đặt câu hỏi, người trung niên lắp bắp trình bày cuộc sống khốn đốn nhiều năm, chưa từng thấy con trai thăm hỏi, cũng không có tận trách nhiệm nuôi dưỡng.

“Kháng nghị!” Đang lúc ông ta càng nói càng trôi chảy, giống như mình thật sự chịu nhiều oan ức, luật sư Giang Hâm Minh đột nhiên lên tiếng. “ Lúc bị cáo Tu Lập Hành còn trong bụng mẹ, bị cáo Trần Kiến Cát đã rời khỏi gia đình, bỏ vợ bỏ con nhiều năm, chưa bao giờ nuôi dạy bị cáo, căn cứ luật dân sự bổ sung và hiệu đính điều thứ mộTiểu MânộTiểu Mânột8-một , đối với cha mẹ chưa làm tròn trách nhiệm nuôi dưỡng, con cái có thể chủ động miễn trừ trách nhiệm phụng dưỡng.”

“Nói bậy!” Đột nhiên Trần Kiến cát bỏ vợ bỏ con kia tức giận kêu to: “ Con cái phụng dưỡng cha mẹ là chuyện hiển nhiên, dù nói thế nào máu trong người nó cũng là máu của ta, bây giờ ta già rồi, cần một chút phí sinh hoạt của nó cũng quá đáng sao?”

Lời nói vô sỉ không cần mặt mũi như thế, làm sao ông ta có thể nói thành quang minh chính đại như vậy? Ở chổ ngồi của bị cáo, sắc mặt Tu Lập Hành tái xanh, trong lòng vừa tức giận vừa không dám tin, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ cùng phỉ nhổ nhìn chằm chằm người được gọi là cha ruột của mình.

Mà tại hàng ghế dự thính, cả nhà họ Giang năm miệng người đến hỗ trợ thanh thế đều nhịn không được xôn xao, giọng của Giang Mãn Phúc và “Kỳ Nhạc huynh đệ” là lớn nhất, Tu Tu Dung thì lại khẩn trương vô cùng, may có Trần Nguyệt Tú ngồi bên cạnh thỉnh thoảng nhẹ giọng an ủi.

Giang Tâm Hồng nắm chặc hai quả đấm tức giận thay cho Tu Lập Hành, thấy vẻ mặt hắn cương cứng lại, sắc mặt màu gỉ sét, toàn thân căng thẳng như tùy thời đều có thể gảy làm hai, mắt nàng sáng rực nhìn hắn, mong hắn có thể nhìn thấy tâm ý của mình.

Giống như có thần giao cách cảm, trong phút chốc, Tu Lập Hành quay đầu nhìn về hàng ghế dự thính, cứ như vậy chạm tới ánh mắt của Giang Tâm Hồng, bên trong một mảnh huyên náo, hai người không tiếng động đưa mắt nhìn nhau, chợt thấy nàng giơ lên cánh tay làm ra động tác ủng hộ, đồng thời trong miệng cũng lớn tiếng kêu—

“Cố lên!”

Giọng nói vừa to vừa rõ, lấn át tiếng nói của mọi người, xông thẳng vào tai Tu Lập Hành, khiến hắn không khỏi nở nụ cười, vốn là oán giận đối địch lại biến thành ấm áp bao trùm.

“Yên lặng!” Quan tòa nhìn thấy ồn ào, cầm lên tiểu mộc (* cái cục để mấy anh đập lấy uy ấy mà, ta không biết gọi nó là cái giề nữa) gõ xuống mặt bàn, đợi mọi người yên tĩnh lại mới nhìn sang chổ luật sự của bị cáo. “ Bị cáo còn có lời gì muốn nói?”

“Đúng vậy!” Giang Hâm Minh bình tĩnh đứng lên trình bày chi tiết. “ Nếu như chỉ cống hiến một con t*ng trùng mà chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của người cha, sinh mà không nuôi, nhiều năm sau lại dùng quan hệ máu mủ yêu cầu bị cáo chu chấp phí sinh hoạt, như vậy không phải chúng ta cũng có thể nói năm xưa Trần Kiến Cát tiên sinh lúc tự an ủi xuất tinh ra ngoài giấy vệ sinh, t*ng trùng kia không phải cũng là con của hắn sao, chúng ta có thể kiện hắn mưu sát con ruột sao?”

( Ôi, em sợ Minh ca quá! Gõ đoạn này mà tay run run)

Ví dụ thiên tài như vậy vừa đưa ra, hàng ghế dự thính nhất thời tuông ra tiếng cười to điên cuồng, ngay cả quan tòa cũng thầm ho khan vài tiếng che giấu nụ cười, mà Tu Lập Hành lại phức tạp nhìn luật sư, không biết nên khóc hay nên cười.

(Ta cảm thấy máu mủ vô tình như thế này chỉ có bi ai chứ không có gì đáng cười hết.)

“Này, này, sao có thể so sánh như vậy?” Trần Kiến Cát tức giận, nóng nảy kêu to, “ Đây hoàn toàn là già mồm át lẽ phải, căn bản không thể so sánh như vậy…”

“ Yên lặng!” Quan tòa gõ tiểu mộc một cái, lần nữa trầm giọng yêu cầu, “ Nguyên cáo xin giữ yên lặng.”

Thật vất vả đợi tòa án khôi phục yên tĩnh, quan tòa lại đặt câu hỏi, hai bên lại lời qua tiếng lại một hồi, cuối cùng quan tòa quyết định lần sau mở phiên tòa bàn lại.

Vì vậy mọi người nối đuôi nhau rời khỏi tòa án, mà nguyên cáo Trần Kiến Các lúc nãy ở trong tòa lời lẽ hùng hồn, lúc này lại trốn trốn tránh tránh rời đi trước, giống như không còn mặt mũi gì nhìn mặt đưá con trai bị hắn lôi ra tòa.

Trong hành lang tòa án, Tu Lập Hành nhìn bóng lưng lén lén lút lút rời đi, trong lòng lẫn lộn đủ thứ cảm xúc, khó có thể hình dung.

Trong phiên tòa hùng hùng hổ hổ, ra khỏi tòa án lại chột dạ chạy mất, ngay cả mặt mũi nhìn mẹ con hắn cũng không có, buồn cười đến cỡ nào!

Với năng lực kinh tế của hắn hôm nay, mỗi tháng đưa cho người kia một khoảng phí nuôi dưỡng cũng không phải việc gì khó, vậy tại sao?

Nếu như năm đó người đàn ông kia đối với mẹ con hắn có một chút tình cảm, hôm nay có lẽ không cần phải ra nông nỗi này đi?

Cha con gặp nhau ở tòa án, xảy ra chuyện khó chịu như vậy hắn cũng không quá để ý, nhưng muốn hắn đưa tiền cho một người chưa từng nuôi dưỡng hắn, thậm chí còn không chút nương tình đánh mẹ con hắn, suýt chút nữa ép hai người bọn họ lưu lạc đầu đường xó chợ, điều này sao có thể khiến hắn cam tâm?

Hắn không phải người bác ái, cho nên đối với người đàn ông này, cho dù có máu mủ thâm tình đi nữa…

Rất xin lỗi, hắn vẫn không thể tha thứ!

Huống hồ năm hắn tốt nghiệp đại học, ông ta mượn tiền rồi mất tích, cũng không có nghe nói gì đến a!

Đủ rồi! Đã đủ rồi! Cuộc đời của mẹ con hắn nếu thiếu đi sự tồn tại của ông ta chỉ có thể tốt hơn mà thôi, cho nên cũng đừng có quay lại làm phiền bọn họ.

“Nhìn cái gì vậy?” Đột nhiên, Giang Tâm Hồng đi tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàn kéo bàn tay sắp lạnh như băng của hắn, trên mặt biểu lộ tò mò cùng lo lắng.

Tu Lập Hành lắc đầu một cai, thu hồi tầm mắt, nhìn nàng một chút, lại nhìn người nhà họ Giang đi phía trước đang cùng mẹ hắn vui vẻ nói chuyện phiếm, trong lòng hắn lại càng phức tạp, chỉ có thể trở tay nắm lấy bàn tay ấm áp của nàng. “ Anh rất hâm mộ em có một gia đình ấm áp hòa thuận như vậy.” Nhẹ nhàng, hắn không khỏi cảm thán nói ra hâm mộ trong lòng.

Giang Tâm Hồng nghe vậy ngượng ngùng cười một tiếng, đỏ mặt lắp bắp nhỏ giọng, “ Cái đó…anh…em với anh…chúng ta…có thể…người một nhà…”

Lời nói của nàng đứt quảng giống như ngậm trong miệng, vừa nhỏ lại mơ hồ không rõ. Nhưng Tu Lập Hành lại thính tai nghe được, lập tức không khỏi nhướn mày…

Đây là cầu hôn sao?

Hắn buồn cười, đang định đáp lời thì lại thấy “Kỳ Nhạc huynh đệ” không biết từ lúc nào quay ngược trở lại, mặc dù không nghe thấy lời ‘cầu hôn’ của em gái mình nhưng lại nghe thấy tâm tư ngưỡng mộ của hắn, lập tức cười ha ha vỗ vai hắn—-

“Người anh em, không cần hâm mộ…” Giang Hâm Kỳ cười đến như tên trộm.

“Chờ đến ngươi cũng Tiểu Mân đính hôn…”Giang Hâm Nhạc ăn ý tiếp lời.

“ Ba ta chính là ba ngươi….” Tiếp tục chơi không ngán tiếp lời.

“Nhà ta chính là nhà ngươi…” Anh em không ngán, hắn cũng không ngán.

“Ngươi muốn có thật nhiều người nhà thì sẽ có thật nhiều người nhà…” Hai tay vòng lại trước ngực.

“Ngươi muốn có thật nhiều yêu thương thì sẽ có thật nhiều yêu thương…” Ngẩn đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời.

“ Đến ở rể nhà ta đi!” Hợp xướng âm cao quảng tám. “ Để cho ngươi đạt được ước vọng, mở ra cuộc sống tốt đẹp.”

Tu Lập Hành bị hai anh em này ăn ý mười phần trêu chọc, tâm tình sầu não phức tạp nháy mắt biến mất, chỉ còn lại tràn đầy buồn cười và xao động.

“Hai người thật phiền!” Giang Tâm Hồng vừa thẹn vừa quẩn, đỏ mặt nghiêm nghị kêu to, cảm thấy hai người anh này cơ hồ là tận dụng mọi thời cơ để trêu chọc người khác, thật quá khiến người ta chán ghét.

Nếu mục đích trêu chọc đã đạt được, “Kỳ Nhạc huynh đệ” cũng không lãng phí thời gian cùng bọn họ dây dưa, thẳng cười ha ha chạy về phía trước.

“Anh, anh không cần để ý bọn họ, bọn họ đều thích nói hưu nói vượn!”Giang Tâm Hồng nhìn nam nhân bên cạnh, khí thế hung hăng vừa nãy lại biến thành lúng túng thẹn thùng.

Ô…Mặc dù nàng cũng muốn cùng hắn trở thành người một nhà, nhưng không phải là để cho hai người anh sanh đôi cứ như vậy kêu loạn ra ngoài, cảm giác rất không lãng mạn!

Tu Lập Hành nhìn thấy nàng khuôn mặt đỏ bừng, vui vẻ gợi lên khóe miệng, đang định mở miệng nói chuyện thì bả vai lại đột nhiên bị vỗ mạnh từ phía sau—

“Ở rễ cũng là lựa chọn không tệ!” Âm thanh chậm rãi phối hợp với tiếng cười, Giang Hâm Minh từ phía sau đi tới vô cùng thành ý thật lòng.

“Anh họ!” Giang Tâm Hồng thét chói tai, da mặt lại càng đỏ thêm.

“Ha ha ha ha ha…” Giang Hâm Minh lưu lại một chuỗi cười to, đuổi lên gia nhập với “Kỳ Nhạc huynh đệ” ở phía trước.

“ Xem ra sau này anh thật sẽ có thật nhiều người nhà cùng tình yêu thương.” Tu Lập Hành không nhịn được cười khẽ, trong lòng mong chờ ngày đó mau đến.

Di? Ý của hắn có phải…Giống như hiểu ra cái gì, Giang Tâm Hồng thoáng chốc toàn thân đỏ như tôm luộc, ngượng ngùng nhìn hắn. “ Cho nên…Anh đồng ý đến ở rể nhà em?”

Một hồi không nói gì, Tu Lập Hành trừng mắt nhìn cô gái trước mắt, vẻ mặt cổ quái, không biết nên cười hay nên khóc.

Ai! Tại sao nàng lại luôn nghe nhầm trọng điểm?

Những ngày kế tiếp xem như sóng yên gió lặng, Tu Lập Hành cùng Giang Tâm Hồng tới lui ổn định, Giang Mãn Phúc mặc dù có lời óan thán nhưng là không có phản đối nữa; mà Tu Tú Dung bởi vì đến dự phiên tòa mà chính thức quen biết người nhà họ Giang, thậm chí còn cùng Trần Nguyệt Tú tán gẫu rất hợp ý mà kết thành bạn tốt, thỉnh thỏang còn hẹn nhau ra ngoài dạo phố tán gẫu.

Về phần Vương Di Trăn bởi vì bị giám sát viên đánh điểm “kém” nên sau thời gian thử việc liền bị công ty sa thải, đối với kết quả này, “Kỳ Nhạc huynh đệ” sảng khóai vô cùng, còn mãnh liệt hoài nghi cái giám sát viên kia chính là Tu Lập Hành, nhưng bất kể nói gì, hắn vẫn thủy chung trầm mặt từ chối cho ý kiến.

Về vụ kiện bỏ rơi thân sinh, sau nhiều lần mở phiên tòa, luật sư của bị cáo là Giang Hâm Minh đã dùng tất lý lẽ rành mạch trình bày, một mực bác bỏ chỉ trích của Trần Kiến Cát, thậm chí còn mời hàng xóm cũ của bọn họ đến làm chứng, chứng thực Trần Kiến cát lúc trẻ thậ sự là lòng lang dạ sói, bỏ vợ bỏ con, chưa bao giờ làm tròn bổn phận người cha.

Cho nên đến phiên tòa cuối cùng, quan tòa anh minh phán quyết ông ta không có quyền đòi nuôi dưỡng.

Nói đơn giản, Tu Lập Hành thắng kiện, không cần chu cấp cho ông ta nửa xu sinh họat phí.

Phán quyết này vừa ra, hàng ghế dự thính trong tòa án liền vang lên tiếng hoan hô và vỗ tay kịch liệt, mà Trần Kiến Cát thua kiện lại chỉ có thể khó chịu chật vật rời đi.

Về phần Tu Lập Hành lại là hiếm khi vui đến không nén được như vậy, chạy lên hàng ghế dự thính ôm lấy mẹ, ngay sau đó lại buông ra, ôm lấy Giang tâm Hồng, ôm lâu một chút, đến khi Giang Mãn Phúc bất mãn rống to mới thôi.

Tóm lại, hết thảy đều thuận lợi, thuận lợi đến Tu Lập Hành cảm thấy cuộc sống thật là tươi đẹp.

Bất quá, đang ở trong một mảnh trời mộng ảo tốt đẹp, thực tế lại tới….

“Ba bảo chúng ta rảnh rỗi mang Tiểu Mân và họ Tu về Nghi Lan!” Mới gác điện thoại, Giang Mãn Phúc liền lập tức biến sắc nói, một đôi mắt không thiện ý trừng Tu Lập Hành đang ngồi trên sa lon trong phòng khách.

Mẹ nó! Họ Tu này gần đây chạy tới nhà hắn cứ như là chạy vô phòng bếp nhà mình vậy, không những bắt cóc con gái yêu quý mà còn dẫn mẹ đến bắt cóc thêm một người, để cho hắn gần đây làm một ông già cô đơn, thật tức chết đi được.

“ Ba làm sao biết Tiểu Mân có bạn trai?” Trần Nguyệt Tú rất là nghi ngờ.

“Đúng vậy! Ông nội làm sao biết?” Giang Tâm Hồng cùng chung ý nghĩ.

“Nhất định là anh Minh nói!” Giang Mãn Phúc nhìn có chút hả hê.

Hắc hắc…Họ Tu nếu theo bọn họ về Nghi Lan, nhất định bị chỉnh cho chết.

Nghĩ đến đây, Giang Mãn Phúc vui vẻ, đột nhiên cảm thấy dẫn hắn về gặp mặt mọi người cũng không đến nỗi khó chịu.

Không hổ là là cha con, Giang Tâm Hồng cũng nghĩ y như vậy, lập tức lòng tràn đầy bi thương nhìn nam nhân bên cạnh…

Nhìn xem thân thể gầy gò, hắn thật sư có thể chịu nỗi những chú bác, anh họ, em họ giống như hùm như hổ của nàng liên thủ tàn phá sao? Chỉ nghĩ thôi cũng khiến nàng run lên!

“Yên tâm!” Phảng phất nhìn ra lo lắng của nàng, Tu Lập Hành ngược lại rất bình tĩnh. “ Binh tới tướng đỡ, nước đến đê ngăn.”

Chỉ sợ binh quá nhiều, nước quá mạnh, hắn ngăn không nổi trốn cũng không được a! Giang Tâm Hồng thiếu chút nữa quỳ rợp xuống đất, nghĩ đến thủ đọan của những người kia, nàng khóc không ra nước mắt.

“ Anh sẽ không nữa chừng bỏ cuộc đi?” Như muốn lấy được cam kết khiến mình an tâm, nàng đáng thương nhìn hắn, lần nữa hỏi ra vấn đề đã hỏi tới hỏi lui nhiều lần.

“Sẽ không!” Tu Lập Hành cố nhịn cười, đưa ra ba ngón tay thề thốt.

“ Coi như bị một đám người hùng hổ kéo đi nghĩa trang cũng sẽ không?” Giang Tâm Hồng sắp khóc.

Ô…Năm đó bị bắt đi nghĩa trang, bây giờ nghĩ lại nàng còn sợ giống như gặp quỷ, khẩn trương đến có thể rút gân, chỉ sợ có người nấp trong bóng tối, tùy thời sẽ nhảy ra kéo hắn đi.

“ Em rốt cục còn có bao nhiêu tuyệt vọng?” Tu Lập Hành không nhịn được bật cười.

Xem ra lần đi nghĩa trang đó đã tạo thành bóng ma trong lòng nàng.

“Rất tuyệt vọng…Vô cùng tuyệt vọng…” Nàng vẻ mặt như đưa đám, che mặt rên rỉ.

“Yên tâm đi!” Một tay kéo Giang Tâm Hồng vào trong ngực, Tu Lập Hành vui vẻ cười to. “ Anh đối với nghĩa trang rất là quen thuộc, chỉ có thể có cảm giác ‘ giống như ở nhà’ thôi, không dọa anh được…”

Bên này, người có tình ôm nhau, bên kia, Giang Mãn Phúc đứng sau lưng bọn họ, phát hỏa thật lớn—

“ Mẹ nó! Ngươi lại dám ôm con gái ta? Lão tử còn chưa có chết, còn không mau buông ra!”

(Bóng đèn Điện Quang, ở đâu có điện, ở đó có Điện Quang!)

==================================

Nghi Lan, một tòa tam hợp viện rộng lớn, bên trong dị thường náo nhiệt.

Chủ nhân của tam hợp viện họ Giang, là gia tộc đầy đàn ông nổi danh khắp nơi, mặc dù đời ông cha đều cùng nhau ở chung tại đây, hòa thuận vui vẻ, nhưng mà con cháu khai chi tán dịêp, một phần vẫn ở gần vùng Nghi Lan này, một phần phân tán khắp Đài Loan.

Nhưng là hôm nay con cháu nhà họ Giang, bất kể gần xa, chỉ cần có thời gian rãnh rỗi đều sẽ trở về đất tổ, muốn nhìn xem là ai không sợ chết như vậy.

Cho nên một phút khi Tu Lập Hành theo một nhà năm người của Giang Mãn Phúc bước vào liền được hưởng siêu đãi ngộ —- trở thành tâm điểm của mấy chục cặp mắt!

“Chính là hắn…”

“Thật không sợ chết…”

“Hắc hắc..Để cho chúng ta khỏan đãi khách quý thật tốt đi…”

Lời nói cùng với tiếng bẻ ngón tay từ chổ nhóm nam nhân như hùm như hổ của nhà họ Giang không ngừng vang ra, làm cho người ta không nhịn được thay kẻ ‘ không sợ chết’ kia cảm thấy lo lắng.

Áp lực…Thật rất lớn!

Ngay cả đã bước ra xã hội nhiều năm, gặp phải nhiều tình huống như Tu Lập Hành, vào giờ phút này đứng dưới ánh mắt không có hảo ý của mọi người, lưng cũng nhịn không được đổ đầy mồ hôi lạnh.

Ai! Khó trách những nam nhân trước kia đều bị dọa đến tè ra quần, bỏ trốn mất dạng, đó hòan tòan là bản năng tự vệ lánh rủi tìm may của con người!

“Không nên bị khí thế của họ áp đảo!” Đang lúc hắn hồn vía bay lọan thì một giọng nói vang lên, Giang Tâm Hồng trên mặt cười lớn, nhưng ánh mắt lại tràn đầy bất đắc dĩ khóc không ra nước mắt.

Ô… Cũng không phải là xã hội đen sống chết với nhau, những chú bác anh em này của nàng sao lại cứ dọa người như vậy?

Nghe tiếng, Tu Lập Hành lấy lại tinh thần, dưới ánh mắt giết người của mọi người, hắn bình tĩnh dắt tay Giang Tâm Hồng, thoải mái đi về phía đông đảo nam nhân nhà họ Giang, mỉm cười gật đầu đấu trí, muốn có bao nhiên hòa nhã thì có bấy nhiêu hòa nhã.

Làm gì phần lớn nam nhân nhà họ Giang vẫn không thưởng thức sự hào phóng của hắn, ngược lại người tiếp người, lời tiếp lời, trong đó, giọng của Giang Mãn Phúc là lớn nhất.

Mắt thấy nhiều người tức giận, Giang Tâm Hồng không nói hai lời, lập tức lôi kéo Tu Lập Hành chạy vào trong thính đường, muốn tìm ba nhân vật lớn tuổi nhất cầu cứu.

“Ông—“ Vừa xông vào phòng khách, chỉ thấy ba vị lão nhân nghiêm mặt ngồi thành một hàng, Giang Tâm Hồng không nói hai lời liền ngọt giọng gọi. “ Ông bác, ông chú, con về thăm mọi người rồi!”

(Nhắc lại mộ tí, ba của Giang Mãn Phúc ở giữa, là ông nội của Giang Tâm Hồng, anh của ông nội, tức là bác của GMPthì GTHgọi là ông bác, em của ông nội thì gọi là ông chú, tương tự sẽ có bà cô, bà dì vân vân ( nếu có), cách xưng hô của họ như vậy chứ không có ông nội rồi ông Hai, ông Năm như mình, mình thấy phần đông người Hoa ở VN cũng gọi như vậy.)

“Tốt tốt tốt…” Liếc thấy cháu gái duy nhất của nhà họ Giang, ba vị lão gia thương yêu gật đầu liên tục bảo tốt, lối kéo nàng nhìn trái nhìn phải, xác định không ốm cũng không có thịt thừa, lúc này mới hài lòng cười.

Mà đang lúc này, Giang Mãn Phúc cùng một đám nam nhân cũng đuổi theo vào, vốn định tức giận mắng người lại nhìn thấy ba vị lão gia, nhất thời lại nuốt trở về—

“ Ba, bác, chú, con mang Tiểu Mân cùng tiểu tử thúi kia tới thăm các người.” Dứt lời, khó chịu trợn mắt nhìn ‘ tiểu tử thúi’ một cái.

Thẳng đến lúc này, ‘tiểu tử thúi’— Tu Lập Hành mới rốt cục vinh hạnh được ba vị lão nhân gia thóang nhìn, đồng thời liên tục hỏi tới—

“Họ gì?”

“Sống ở đâu?”

“Năm nay mấy tuổi?”

“ Có nhà có xe không?”

“ Lương tháng bao nhiêu?”

“ Nuôi được Tiểu Mân nhà ta sao?”

Chất vấn liên tục từ miệng ba vị lão gia thay phiên ném ra, khiến cho đông đảo nam nhân nhà họ Giang ở đó hài lòng gật đầu, mà Giang Tâm Hồng thì—-

“Ông, cũng không phải cảnh sát hỏi cung, như vậy sẽ hù chết người ta đó—“ Nàng xấu hổ đến muốn đào một cái lỗ chui vào.

Ô…Nàng sao lại ngu như vậy, tìm ba vị gia gia cầu cứu?

“Nếu chỉ như vậy liền hù được, vậy cũng quá vô dụng rồi, không có cũng được!” Ông nội vung tay lên, vô cùng hào khí nói, tại chổ thắng được đông đảo nam nhân nhà họ Giang hoan hô.

Tu Lập Hành một bên thủy chung không có cơ hội mở miệng, chỉ nhẹ cười, không chút nào bị thế trận hung mãnh này hù dọa, bình tĩnh, không nhanh không chậm đáp: “ Ba vị gia gia, con tên là Tu Lập Hành, nhà ở Đài Bắc, năm nay ba mươi hai tuổi, trong nhà chỉ có mẹ là người thân duy nhất, có nhà có xe, tiền lương hậu đãi, tuyệt đối nuôi được Tiểu Mân rất tốt.”

( Nghe giống giới thiệu đầu giờ học tiếng anh quá, Hi everbody, my name’sabc, I’m n years olds, I live with my mother…etc…

Btw, anh già quá, em muốn bay vô kêu ‘ chú chú’ quá, sợ chị Hồng đập bẹp mặt thôi.)

A…Binh tới tuớng đỡ, nước tới đê ngăn, hắn sớm đã có chuẩn bị tâm lí.

“A Kỳ, hắn nói là thật sao?” Ông bác nghiêm mặt nhìn cặp sinh đôi nghe nói là đồng nghiệp của Tu Lập Hành chứng thực thông tin vừa nghe.

“Ông bác, là thật!” Giang Hâm Kỳ nhịn cười, không dám nói lung tung gây sự, nếu không sau khi trở về Đài Bắc chắn chắn sẽ chết trong tay một người ‘không sợ chết’.

“A Nhạc, nhân phẩm hắn được không?” Ông chú hỏi.

“Cũng không tệ!” Giang Hâm Nhạc trả lời.

Đồng nghiệp quả nhiên không tệ! Nghe ‘Kỳ Nhạc huynh đệ’ trả lời, Tu Lập Hành rất hài lòng gật đầu, bất quá những người khác tại hiện trường đều xùy xùy hai anh em, cảm thấy bọn họ phản bội đồng đội.

Ngay sau đó ba vị lão gia quay sang một nhà năm người của Giang Mãn Phúc và người duy nhất từng tiếp xúc với Tu Lập Hành là Giang Hâm Minh hỏi mấy vấn đề, lấy được đáp án xem như hài lòng rồi, ông nội ruột của Giang Tâm Hồng mới lên tiếng hỏi thẳng vấn đề quan trọng nhất—

“Tiểu Mân, con có định gả cho hắn không?”

Câu hỏi này vừa nhanh vừa thẳng, uy lực phi phàm, mọi người đều xôn xao xôn xao, ánh mắt đồng lọat bắn về phía Giang Tâm Hồng, thậm chí cả Tu Lập Hành cũng một mặt đầy ý cười, hứng thú chờ câu trả lời của nàng.

“Ông nội!” Gò má non mềm nháy mắt bốc cháy, lửa càng lan càng lớn, Giang Tâm Hồng hét lên. “ Sao lại có thể hỏi như vậy chứ?”

Ở trước ánh mắt chăm chăm của mọi người, bảo nàng làm sao trả lời đây?

Rất mất thể diện!

“Ai nói không thể?” ông nội Giang cứ liến thóăng như thể mình rất đúng lí, vô cùng hào khí nói: “ Con nếu có ý muốn gả cho hắn, ông nội liền tán thành, ngược lại, ta liền cầm chổi quét hắn ra ngoài, không cho hắn đến gần con.”

Vấn đề quan trọng như vậy, liên quan đến sự tán thành của ba vị lão gia, cũng ảnh hưởng đến quan hệ của nàng cùng Tu Lập Hành có thuận lợi hay không, Giang Tâm Hồng mặc dù vừa lúng túng vừa quẩn bách nhưng cũng không thể không đỏ mặt gượng ngùng gật đầu—

“Có…Có tính tới!” Ô….Tại sao nàng phải ở trước mặt nhiều người như vậy công khai biểu lộ tình yêu? Bây giờ thật quá mất mặt rồi!

Ba chữ “có tính tới’ của nàng vừa ra, Tu Lập Hành mặt mày hớn hở, nắm tay Giang Tâm Hồng thật chặt không buông, tròng mắt trong súôt tràn đầy ánh sáng nhu hòa nhìn nàng; về phần nam nhân nhà họ Giang thì lại xôn xao một hồi, kêu la không ngừng, thậm chí còn có người bi thương rống to “ Đóa hoa hồng của nhà họ Giang bị người ta hái đi rồi.”

Bất kể con cháu đủ mọi sắc thái làm lọan trong phòng khách, ông nội Giang ngược lại cười vui vẻ. “ Có tính tới thì tốt, ông nội tán thành!”

“Ông nội, con biết ông thương con nhất mà!” Giang Tâm Hồng thấy được ông nội ủng hộ liền cao hứng chạy tới ôm cổ, cười rực rỡ tận tình làm nũng.

“Ông bác không lẽ không thương con sao?”

“Ông chú không lẽ không thương con sao?”

Ông bác, ông chú đỏ mặt ganh tị, nổi tính trẻ con trợn mắt kháng nghị.

“Ông nội, ông bác, ông chú đều thương con nhất mà!” Giang Tâm Hồng không dám bên nặng bên nhẹ, rất linh họat ôm hôn từng người, khiến cho ba lão nhân vui vẻ không thôi.

Quả nhiên là con gái làm nũng sẽ được người yêu mến mà! Ba vị gia gia vui vẻ đứng đậy rối rít lôi kéo nàng đi ra ngòai, vừa đi vừa không quên dụ dỗ–

“Tiểu Mân, con thích ăn nhất dây mướp ông nội trồng, ông đi cắt cho con mấy trái…”

“Tiểu Mân , năm ngóai ông bác có làm mức hoa quả, hôm nay vừa đúng lúc ăn được, ông đi lấy cho con…”

“Tiểu Mân, ông chú để dành cho con mấy con gà vườn, buổi tối làm thịt nấu cháo gà cho con bồi bổ…”

Chỉ một thóang, Giang Tâm Hồng chỉ có thể quay đầu ngượng ngùng nhìn Tu Lập Hành một cái liền bị kéo đi.

Mà Tu Lập Hành lại rơi vào vòng vây của nam nhân hà họ Giang, mọi người như sói hổ không thiện ý nhìn hắn chằm chằm, tình cảnh rất là hiểm ác—

“Người anh em, vận cức chó của ngươi đủ mạnh.” Giang Hâm Kỳ đột nhiên nhảy ra, đem tay gấu đập mạnh lên lưng người ta, vẻ mặt rất là ngạc nhiên. “ Ông nội sao lại đơn giản như vậy đã ủng hộ ngươi rồi, ngươi là đặc biệt có duyên với người già sao?”

“Ta hoài nghi hắn trước khi đến Nghi Lan đã có làm phép.” Giang Hâm Nhạc cũng vỗ tới một cái, dùng lực mạnh đến nỗi khiến người ta hoài nghi có hay không làm nạn nhân nội thương nghiêm trọng.

Sống lưng bị đau, Tu Lập Hành chỉ có thể cười khổ, bất quá, đơn giản như vậy liền có thể có được sự đồng tình của ba vị lão gia, hắn cũng rất ngạc nhiên.

“Đó là vì ông nội đã tìm ta thám thính qua trước.” Giang Hâm Minh cười cười chậm rãi nói ra nguyên nhân.

Được rồi! Phí luật sư cao gấp đôi bình thường kia cũng không phải vô dụng, Tu Lập Hành nghĩ thầm trong bụng, không khỏi nở nụ cười.

Thấy hắn cười, nam nhân họ Giang trong phòng khách cũng đồng lọat cười gằn…

Cười? Nhân lúc còn có thể cười thì cố mà cười đi!

Mặc dù ba vị lão gia đã đồng ý, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không làm gì được.

Hừ hừ… Tối nay sẽ để cho hắn biết cái gì gọi là sợ!

Đêm đó, sân trước nhà tổ họ Giang bày vài bàn ăn, ăn bữa tối mà giống như ăn tiệc, náo nhiệt vô cùng.

Trong bữa tiệc, Tu Lập Hành giống như bị đặc biệt chiếu cố, mỗi người trong nhà họ Giang, bất kể già trẻ đều tìm lý do rót rượu cho hắn, mặc dù có Giang Tâm Hồng ở một bên khéo léo từ chối nhưng vẫn không tránh được bao nhiêu.

Thật vất vả ăn xong bữa tối, nam nhân trẻ tuổi trong nhà lại bày ra trò chơi—

“Chơi bắn nước sơn dã chiến đi!”

Đề nghị này vừa ra đã được đông đảo mọi người tán thành, duy chỉ có Giang Tâm Hồng run lên, kháng cự kêu to—

“Đã muộn thế này, lại không có trang bị, chơi bắn nước sơn dã chiến cái gì a?”

“Yên tâm! Trang bị chúng ta sớm chuẩn bị xong.” Có người kích động từ trong nhà ôm ra một đống lớn vũ khí cùng trang bị, xem ra đã sớm lên kế hoạch tốt lắm.

“Uy, chơi không?” Một người quay sang Tu Lập Hành hỏi thăm, tràn đầy ý khiêu khích.

Đây rõ ràng là cố tình làm khó, Tu Lập Hành có thể từ chối sao? Nếu từ chối liền không chiếm được đồng thuận của tuổi trẻ họ Giang, cho nên hắn bình tĩnh mỉm cười gật đầu. “Chơi!”

“Vậy em cũng muốn chơi!” Giang Tâm Hồng thấy ngăn cản không được không thể làm gì khác hơn là vội vã nhập cuộc.

“ Em không được!” Nhũng người khác, gồm cả Tu Lập Hành đồng lọat phản đối.

“Tại sao?” Giang Tâm Hồng không phục.

“Bởi vì đánh ngoài đất hoang, em là con gái rất dễ gặp nguy hiểm a!” “Kỳ Nhạc huynh đệ” cười hắc hắc nói ra lý do.

“Không sai!” Tu Lập Hành gật đầu phụ họa, vô cùng đồng ý.

Vì bị nhiều người chèn ép như vậy, Giang Tâm Hồng cố gắn không có kết quả chỉ có thể không cam lòng chấp nhận.

Chỉ chốc lát sau, luật chơi được xác định—đánh lọan!

Cái gì gọi là đánh lọan? Chính là không chia đội, mỗi người một đơn vị, ngoại trừ chính mình ra, tất cả những người còn lại đều là địch, gặp là đánh.

Nếu bị nước sơn bắn trúng đầu và mình coi như tử trận, lập tức trở về nhà tổ; nếu bắn trúng tay chân, mặc dù không tính là tử trận nhưng mỗi vết sơn sẽ tính một điểm, đến bảy giờ sáng ngày hôm sau trò chơi kết thúc, ai ít điểm nhất sẽ là người thắng cuộc sau cùng.

Về phần thưởng…Mỗi người góp một ngàn, người thắng sẽ lấy hết, nhưng phải đem ra mời khách khao mọi người một bữa.

Chờ định xong quy tắc, vạch ra phạm vi dã chiến là khu rừng bên cạnh nhà tổ và nghĩa trang bên cạnh xong, mọi người nhanh chóng trang bị thật tốt, lên đường.

Mười phút sau, Giang Tâm Hồng ở nhà bắn pháo hiệu, trò chơi bắt đầu.

Ở khu dã chiến, bốn phía đen đặc, căn bản là khi dễ người chưa quen thuộc địa hình như Tu Lập Hành.

Bắn pháo xong, Giang Tâm Hồng miệng đô đô, cảm thấy điều này thật không công bằng.

Mà bên này, cỏ hoang tràn ngập, bên trong cánh rừng, Tu Lập Hành nghe phía trước chốc chốc lại truyền đến tiến bắn súng, cẩn thận ẩn núp đi tới, tuyệt không muốn vừa khai chiến đã tử trận, nếu không, chưa nói đến những người khác, chỉ là “Kỳ Nhạc huynh đệ” sẽ giễu cợt hắn cả đời.

Đang lúc hắn thầm nghĩ, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng súng, hắn cả kinh, trong nháy mắt nằm mọp xuống, xoay người bắn trả, thóang chốc liền nghe tiếng kêu ai óan, tức giận đùng đùng đi về hướng nhà tổ.

Ách…Không thể nào? Chẳng lẽ vận cức chó của hắn thật tốt như vậy, bắn lọan một cái cũng có thể mèo mù vớ được cá rán, hạ được một người?

Nghe âm thanh kia xa dần, Tu Lập Hành nhịn không được cười lên, ngay sau đó lại nín thở đi tới, trong lúc đi gặp phải mấy lần công kích, cũng đánh trả vài lần, tay chân mặc dù bị bắn trúng nhưng đầu và mình vẫn vô sự, cho nên chưa tử trận.

Đang lúc hết lần này đến lần khác bị công kích, hắn bất tri bất giác đi tới một khu mộ bên bìa rừng, trong bóng đêm thâm trầm, từng trận gió lạnh thổi qua, nếu là người bình thường khẳng định đã dựng cả tóc gáy, xoay người chạy trối chết rồi.

Nhưng Tu Lập Hành chẳng những không sợ hãi mà ngược lại còn dũng cảm tiến tới, chờ hắn nhìn được một ngôi mộ bởi vì được lấy cốt mà tạo ra một cái động lớn, hắn nhướng mày cười một tiếng, tiện tay lấy chút cành khô và cỏ dại che chở cho thân mình, sau đó không hề do dự nhày vào.

A…Bàn về kỹ xảo dã chiến và độ quen thuộc địa hình, hắn khẳng định không sánh bằng những nam nhân như hùm như hổ của nhà họ Giang, cứ tiếp tục đánh, sớm muộn cũng tử trận; chi bằng trốn đi?

Tìm một nơi không ai ngờ tới, cộng thêm cỏ cây che lấp, hắn nghĩ có thể chống đỡ được đến trời sáng.

Nằm trong hố to, hắn nhìn bầu trời trong vắt lóe lóe ánh sao, trận trận gió mát đánh tới, cảm thấy như vậy ngủ một giấc cũng không tệ.

Hôm sau buổi sáng bảy giờ , nam nhân họ Giang tham dự dã chiến đều mệt mỏi trở về, những người không tử trận rối rít kiểm tra vết sơn trên người, xem ai là người chiến thắng.

“Aha, ta chỉ có tám vết, ta thắng!” Giang Hâm Kỳ hoan hô kêu to, hưng phấn chuẩn bị lấy tiền thửơng.

Ngay lúc này, Giang Tâm Hồng suốt đêm canh giữ trong nhà tìm không được người khác, nàng kinh hỏang kêu lên, “ Các ngươi có nhìn thấy Lập Hành không?”

“Di? Hắn còn chưa trở về sao?” Giang Hâm Nhạc kinh ngạc hỏi ngược lại, cho rằng hắn sớm đã tử trận trở lại.

“Không có!” Giang Tâm Hồng kêu to, càng thêm hốt hỏang, vội vàng đi hỏi những người khác, tuy nhiên chỉ đổi lấy mọi người mờ mịt lắc đầu, rối rít bày tỏ không nhìn thấy hắn.

“Đừng lo lắng, có lẽ hắn sớm về phòng ngủ.” Nhìn thấy em họ lo lắng gấp gáp, Giang Hâm Minh vội vàng lên tiếng an ủi, đồng thời lấy ánh mắt ra hiệu mọi người đi tìm người.

Chỉ chốc lát sau, mọi người đem nhà tổ họ Giang tòan bộ lật lên cũng không tìm thấy người, lúc này mới giật mình kêu không ổn.

“Đều tại các ngươi! Buổi tối chơi dã chiến cái gì chứ?” Giang Tâm Hồng gấp đến độ sắp khóc. “ Lập hành không thông thuộc địa hình, nếu xảy anh chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?”

“Sẽ không! Sẽ không!” Giang Hâm Minh vội vàng trấn an. “ Tên kia không có vô dụng như vậy, nhất định là nấp ở chổ nào rồi quên giờ về, nếu không mọi người tản ra khắp nơi đi tìm.”

Haiz! Nếu thật gặp chuyện không may, bọn họ nhất định sẽ bị người lớn trong nhà cùng với Giang Tâm Hồng treo ngược lên.

Giang Tâm Hồng đỏ vành mắt gật đầu, theo mọi người đang định ra ngoài tìm người thì lại thấy Tu Lập Hành chậm rãi bước vào tam hợp viện.

“Lập Hành!” Vui mừng kêu to, nàng thật nhanh xông lên. “ Sao bây giờ mới về? Không có chuyện gì chứ?”

“Không phải bây giờ mới tập hợp sao?” Tu Lập Hành kỳ quái hỏi ngược lại, nhìn xuống đồng hồ đeo tay một chút, xem ra thời gian đi từ khu mộ đó về nhà nhiều hơn hắn tưởng, lập tức có chút áy náy nhìn mọi người, sau đó sắc mặt biến hóa, trong mắt tràn đầy ân cần.

“Sao mắt lại đỏ như thế?”

Giang Tâm Hồng còn chưa kịp trả lời, mọi người đã xông tới, trừng mắt nhìn hắn—

“ Bây giờ mới về, còn tưởng ngươi xảy ra chuyện…”

“Đúng là, Tiểu Mân cũng súyt khóc…”

“Không nghĩ đến người này thế nhưng lại có thể chống đỡ đến cuối cùng…”

Mọi người ngươi một lời, ta một lời tán gẫu, đối với việc hắn chẳng những không tử trận mà còn chống được đến cuối cùng, không khỏi có mấy phần tán thưởng cùng hảo cảm.

Bất quá Tu Lập Hành không tâm tư đâu nghe bọn họ nói, một đôi mắt trong suốt nhìn thẳng Giang Tâm Hồng. “ Vì lo lắng cho anh mà khóc sao?”

“ Mới, mới không phải!” nàng cảm thấy có chút mất thể diện, đỏ mặt lên phủ nhận.

Chẳng qua là nước mắt lưng tròng thôi, căn bản không coi là khóc, đúng không?

Thấy nàng rõ ràng hốc mắt đỏ bừng còn mạnh miệng phủ nhận, Tu Lập Hành vừa cảm thấy buồn cười lại nhịn không được cảm động, lập tức vạn phần êm ái an ủi. “ Anh không sao, đừng lo lắng!”

“Ừ.” Quẩn bách thấp giọng đáp một tiếng, nàng mặc dù cảm thấy mất mặt nhưng vẫn là nhịn không được cười với hắn một cái.

Đang lúc hai người chân tình nhìn nhau mỉm cừời thì một âm thanh phá phong cảnh vang lên—

“Mẹ nó! Trên người họ Tu có sáu điểm, ta thua!” Giang Hâm Kỳ đếm hết vết sơn trên người đối phương, căm giận kêu to, rất là không cam lòng.

Lời này vừa nói ra, mọi người đơn giản không dám tin, rối rít đếm tới đếm lui trên người hắn nhiều lần, xác định thật sự chỉ có sáu vết sơn, lúc này mới không thể không nhận thua.

“Người anh em, ngươi rốt cục nấp ở chổ nào?” Giang Hâm Nhạc tò mò hỏi thăm, trong lòng hiểu rõ lấy bản lãnh của hắn, nếu không phải tìm được chổ trốn không ai ngờ thì căn bản không thể thóat khỏi truy giết.

Câu hỏi vừa ra, mọi người rối rít tò mò chờ câu trả lời của hắn.

Tu Lập Hành nhếch môi cười, quét qua mọi người một vòng, rất bình tĩnh mở miệng. “ Người ta nhặt cốt để lại một cái động lớn, ta ở bên trong ngủ một đêm, cảm giác khá tốt.”

Vạn vạn không thể ngờ đến loại chổ trốn như vậy, mọi người đều há to mồm, kinh ngạc thật lâu không nói nên lời, hồi lâu mới có người lắc đầu than thở—

“ Kỳ nhân như vậy, chúng ta chịu! Chịu….”

“ Quả nhiên không sợ chết, ngay cả nơi đó cũng dám nằm…”

“Được rồi! Được rồi! Loại kỳ nhân này mới có tư cách gia nhập với chúng ta, trở thành người nhà họ Giang…”

Nghe mọi người chế nhạo cười nói không ngừng, Giang Tâm Hồng chỉ là ngơ ngác nhìn nam nhân bên cạnh…

Mẹ ơi! Khó trách hắn nói cho dù bị bắt đến nghĩa trang cũng sẽ có cảm giác như đang ở nhà.

“ Anh nói rồi!” Tu Lập Hành cảm thấy vẻ mặt nàng kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm rất thú vị, nhẹ cười nói. “ Nghĩa trang không dọa được anh…”

Kết thúc.

Trên một con đường thưa xe, một chiếc xe hoa hỏng đậu bên đường, mặc dù khiến người ta thương hại, nhưng chuyện như vậy cũng không phải không thể xảy ra, cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

Nhưng là chiếc xe hoa phía trước có chút đặc biệt, đặc biệt đến mỗi chiếc xe chạy ngang qua đều không nhịn được giảm tốc độ chạy chầm chậm nhìn cho rõ ràng, đến lúc đi xa, không hẹn mà cùng thương hại cô dâu, mắng chú rể!

Đúng vậy, chúng ta đến nhìn thử xem, cô dâu đáng thương đang làm gì, mà chú rể ghê tởm lại đang làm gì?

Nhìn kỹ lại, chỉ thấy cô dâu cao gầy một thân lụa trắng, nhưng lại ra sức dùng kích xe nâng xe lên, ôm bánh xe dự bị đến thay vào chổ bánh xe bị hỏng.

Mà chú rể đâu? Chú rể người người óan trách kia đang dựa vào một gốc cây to, thần thanh khí sảng uống nước giải khác.

Chớ trách! Chớ trách mọi người lái xe ngang qua đều quăng ánh mắt khinh bỉ nhìn chú rể, ngay cả nam sinh đi xe đạp bên cạnh cũng cảm thấy khinh thường.

Làm ơn! Thế nhưng lại để cho vợ mới cưới của mình hổn hển sửa xe, mình còn ở bên cạnh nạp thức uống, đây là đàn ông sao? Cô dâu còn không lo chạy? Loại nam nhân này là không nhờ vả được!

“Anh nghĩ để anh làm cho, nếu không sẽ bị người qua đường trừng chết.” Uống một hớp nước, chú rể mỉm cười nói như thế, lại thủy chung không có nhúc nhích, gương mặt tuấn tú ôn nhã càng thêm không có nửa điểm hổ thẹn.

“Anh mà cũng để ý cách nghĩ của người khác sao?” Tức giận trắng mặt nhìn hắn một cái, cô dâu vừa đổi bánh xe vừa nói: “ Em mới là thợ sửa xe chuyên nghiệp , nếu để anh làm, đó mới là ô nhục của em! Hãy nói, nếu để cho anh làm thật, anh sẽ làm được sao? Chẳng qua là lãng phí thời gian mà thôi!”

Cô dâu rất hiểu chú rể trước giờ đối với xe chỉ biết lái không biết sửa, một chút kiến thức sửa xe cũng không có.

Nghe vậy, chú rể không khỏi cười khẽ một tiếng, lúc một chiếc xe đi qua lại quăng cho hắn một ánh mắt khinh bỉ nữa, xe rốt cục sửa xong.

“Tốt lắm!” Vỗ vỗ hai tay vấy bẩn, cô dâu vui vẻ tuyên bố. “ Có thể lên đường.”

Chú rể cười yếu ớt đi lên phía trước, lấy ra khăn giấy ướt, cầm lấy bàn tay bẩn của cô dâu, giống như là cúng bái, từ lòng bàn tay tới mu bàn tay đến từng ngón tay, tỉ mỉ lại ôn nhau từng chút từng chút lau sạch cho nàng.

Bị đối xử như trân bảo như vậy, cô dâu không khỏi đỏ mặt lên, lòng đầy thẹn thùng, nhưng khóe miệng lại nổi lên lún đồng tiền hạnh phúc ngọt ngào.

“Khát nước rồi?” Chú rể cười hỏi, đồng thời đem thức uống mình chưa uống xong đưa cho nàng.

Thuận tay nhận lấy, cô dâu từng ngụm từng ngụm uống xong, ngay sau đó đem bình kính đáo đưa cho đối phương, mình tự động nhảy lên ghế phụ lái; mà chú rể xử lí xong cái bình cũng leo lên ghế lái.

Chỉ chốc lát sau, âm thanh trầm thấp vững vàng vang lên, xe hoa ở trên con đường cảnh sắc xinh đẹp chậm rãi đi về phía trước, chạy nhanh về phía tương lai hạnh phúc của cô dâu chú rể.

Hết.

Truyện này nam 9 mặc dù nhiều lúc cũng hơi bỉ ổi, hắc hắc, nhưng mà cũng tính là tốt đi.

Ta chỉ thật cảm động cho hòan cảnh trưởng thành của anh, có thể thành đạt như vậy, ta vinh dự xếp anh vào top 10 vai nam9 đáng phục nhất về mặt nghị lực cùng với anh Tô Niệm Khâm.

Trạm Lượng vik nhiều câu khá thâm.

“Lấy ân è báo óan, vậy lấy cái gì ? để báo ân?” Nghe rất phê, loại người bài trừ chủ nghĩa thánh nhân như ta là đồng ý cái câu này hai tay hai chân luôn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương