Cưới Trước Yêu Sau
-
Chương 26: Làm bộ không quen
Trịnh Thiên Ngọc cố gắng vứt bỏ mớ suy nghĩ lằng nhằng và bóng dáng cô gái nhỏ kia ra khỏi đầu mình. Lúc này, hắn chỉ muốn xả hơi. Bất cứ ai, bất cứ tìm tới người phụ nữ nào, chỉ cần có thể giải quyết sạch sẽ đầu óc đang hỗn loạn của hắn là được!
Hắn nhàn nhã dựa trên sofa, con mắt thâm thúy hơi nhắm lại, cánh tay rắn chắc nhân tiện ôm lấy eo của cô ả kia!
Chỉ là, vừa mới chạm vào cô ta, cơ thể hắn lập tức cứng ngắc lại.
Chết tiệt! Đây là cảm giác gì chứ!
“Cút!” Trịnh Thiên Ngọc hung dữ đẩy mạnh cô ả trên thân ra, đôi con ngươi sâu thẳm lạnh lùng bỗng trợn trừng đầy lạnh lẽo!
“Anh Trịnh… Anh Trịnh anh…..” Người phụ nữ hoảng hốt mở to mắt.
Vẻ mặt Trịnh Thiên Ngọc khó coi vô cùng! Hắn nhận ra mình chẳng hề có chút cảm giác nào với người phụ nữ trước mắt!
Chỉ vì người mà hắn muốn chạm vào lúc này, người hắn muốn nhốt chặt trong lồng ngực, không phải cô ta!
“Đáng chết! Cút mau!” Trịnh Thiên Ngọc kiên quyết quát to. Hắn giữ chặt cơ thể người phụ nữ vẫn đang vặn vẹo lại rồi đẩy cô ta ra khỏi người mình. Thân người cao ngất của hắn đứng dậy đi tới bên cửa sổ, khuôn mặt được chiếu sáng đang rất giận dữ!
Mở điện thoại, hắn thông qua hệ thống định vị trên cổ tay của Mai Thùy Hân để tra tìm vị trí của cô.
Đôi mày Trịnh Thiên Ngọc nhíu chặt.
Muộn thế này rồi, hệ thống định vị lại hiển thị Mai Thùy Hân đang ở một tiệm hoa trong nội thành. Cô ấy ở tiệm hoa làm gì? Người đàn ông kia đang mua hoa cho cô sao?
Không dễ gì mới cắt xong mấy trăm bó hoa hồng, đồng thời giữ cho hoa tươi để bọc vào giấy, Mai Thùy Han mệt tới mức đầu đầy mồ hôi, cô vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi thì chuông điện thoại vang lên.
Là một dãy số xa lạ.
Cô nghi hoặc nghe máy. Muộn thế này rồi, ai còn gọi điện thoại tới cho cô nhỉ? Ba chắc đi ngủ từ lâu rồi mới phải!
“Xin chào.”
“Đang ở đâu?” Một giọng nói trầm thấp truyền đến, vừa lạnh lùng lại kiêu căng.
“Anh là?” Mai Thùy Hân cảm thấy giọng nói này rất quen nhưng vì quá mệt, đầu óc cô đang trong trạng thái đình công, lười động não xem đây là ai.
Trịnh Thiên Ngọc ở đầu điện thoại bên kia bị nghẹn tới mức không nói ra lời. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn nổi lên biểu cảm đầy lạnh lùng và tức giận.
Cô nhóc này, ngay cả giọng nói của hắn cũng không nhận ra!
Hay là vì có đàn ông bên cạnh nên muốn làm bộ không quen?
Trong điện thoại chợt yên tĩnh lại, Mai Thùy Hân thấy kỳ quái bèn lấy di động xuống nhìn thử, còn cho là mình đang nghe nhầm chứ.
“Đáng chết! Cô đang ở với ai!” Trịnh Thiên Ngọc tức giận quát to.
Bấy giờ Mai Thùy Hân mới phản ứng kịp, đôi lòng mày cau chặt: “Sao anh lại có số điện thoại của tôi?”
Hắn nhàn nhã dựa trên sofa, con mắt thâm thúy hơi nhắm lại, cánh tay rắn chắc nhân tiện ôm lấy eo của cô ả kia!
Chỉ là, vừa mới chạm vào cô ta, cơ thể hắn lập tức cứng ngắc lại.
Chết tiệt! Đây là cảm giác gì chứ!
“Cút!” Trịnh Thiên Ngọc hung dữ đẩy mạnh cô ả trên thân ra, đôi con ngươi sâu thẳm lạnh lùng bỗng trợn trừng đầy lạnh lẽo!
“Anh Trịnh… Anh Trịnh anh…..” Người phụ nữ hoảng hốt mở to mắt.
Vẻ mặt Trịnh Thiên Ngọc khó coi vô cùng! Hắn nhận ra mình chẳng hề có chút cảm giác nào với người phụ nữ trước mắt!
Chỉ vì người mà hắn muốn chạm vào lúc này, người hắn muốn nhốt chặt trong lồng ngực, không phải cô ta!
“Đáng chết! Cút mau!” Trịnh Thiên Ngọc kiên quyết quát to. Hắn giữ chặt cơ thể người phụ nữ vẫn đang vặn vẹo lại rồi đẩy cô ta ra khỏi người mình. Thân người cao ngất của hắn đứng dậy đi tới bên cửa sổ, khuôn mặt được chiếu sáng đang rất giận dữ!
Mở điện thoại, hắn thông qua hệ thống định vị trên cổ tay của Mai Thùy Hân để tra tìm vị trí của cô.
Đôi mày Trịnh Thiên Ngọc nhíu chặt.
Muộn thế này rồi, hệ thống định vị lại hiển thị Mai Thùy Hân đang ở một tiệm hoa trong nội thành. Cô ấy ở tiệm hoa làm gì? Người đàn ông kia đang mua hoa cho cô sao?
Không dễ gì mới cắt xong mấy trăm bó hoa hồng, đồng thời giữ cho hoa tươi để bọc vào giấy, Mai Thùy Han mệt tới mức đầu đầy mồ hôi, cô vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi thì chuông điện thoại vang lên.
Là một dãy số xa lạ.
Cô nghi hoặc nghe máy. Muộn thế này rồi, ai còn gọi điện thoại tới cho cô nhỉ? Ba chắc đi ngủ từ lâu rồi mới phải!
“Xin chào.”
“Đang ở đâu?” Một giọng nói trầm thấp truyền đến, vừa lạnh lùng lại kiêu căng.
“Anh là?” Mai Thùy Hân cảm thấy giọng nói này rất quen nhưng vì quá mệt, đầu óc cô đang trong trạng thái đình công, lười động não xem đây là ai.
Trịnh Thiên Ngọc ở đầu điện thoại bên kia bị nghẹn tới mức không nói ra lời. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn nổi lên biểu cảm đầy lạnh lùng và tức giận.
Cô nhóc này, ngay cả giọng nói của hắn cũng không nhận ra!
Hay là vì có đàn ông bên cạnh nên muốn làm bộ không quen?
Trong điện thoại chợt yên tĩnh lại, Mai Thùy Hân thấy kỳ quái bèn lấy di động xuống nhìn thử, còn cho là mình đang nghe nhầm chứ.
“Đáng chết! Cô đang ở với ai!” Trịnh Thiên Ngọc tức giận quát to.
Bấy giờ Mai Thùy Hân mới phản ứng kịp, đôi lòng mày cau chặt: “Sao anh lại có số điện thoại của tôi?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook