CHƯƠNG 245: ĐỊA NGỤC
“Ông nội….ông nói thật sao?”
Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến giọng nói tuyệt vọng của Trịnh Thiên Hi, Ông cụ Trịnh, Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân đều quay đầu lại nhìn về phía cửa.
Cả người Trịnh Thiên Hi run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, không có một chút máu, bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào ông cụ Trịnh.
Mai Thùy Hân và Trịnh Thiên Ngọc liếc nhìn nhau, trong lòng đều có chút lo lắng không yên.
Không ngờ Trịnh Thiên Hi sẽ đột nhiên quay về, còn bị cô ta nghe được chuyện liên quan đến thân thế của mình.
Từ trước đến nay cô ta luôn tự hào về thân phận cô chủ nhà họ Trịnh, bây giờ, sự tự trọng và kiêu ngạo của cô ta, đều bị nghiền nát thành bột một cách rất vô tình. Cô ta có thể chấp nhận được sự đả kích này sao?
“Thiên Hi, em nghe anh nói….” Trịnh Thiên Ngọc buông Mai Thùy Hân ra, đi đến bên cạnh Trịnh Thiên Hi, cố gắng an ủi cô ta.
“Tránh ra!” Trịnh Thiên Hi đẩy Trịnh Thiên Ngọc ra, chỉ vào mũi anh, hét lên: “Em không cần anh đồng cảm với em! Không cần anh giả vờ làm người tốt!”
Thấy Trịnh Thiên Ngọc bị mắng, Mai Thùy Hân vội vàng đi qua, khẽ kéo cánh tay anh, muốn giúp anh khuyên Thiên Hi: “Thiên Hi, anh trai em đối xử với em như thế nào, có lẽ trong lòng em cũng hiểu được, em nói ra những lời này, có phải là có chút quá đáng rồi không?”
Những giọt nước mắt mà Trịnh Thiên Hi cố gắng kìm lại đột nhiên rơi xuống, cô ta lạnh lùng cười một tiếng: “Mai Thùy Hân! Cô đứng xem kịch nhất định cảm thấy rất vui đúng không? Tôi không phải là cô chủ, tôi chỉ là đứa con hoang! Chắc chắn cô rất vui đúng không?”
“Đủ rồi!” Ông cụ Trịnh đột nhiên tức giận, hét lên: “Trịnh Thiên Hi! Cháu im miệng cho ông!”
Ông cụ Trịnh là một người uy nghiêm chứ không dễ tức giận, một khi ông tức giận, vô cùng đáng sợ.
Trịnh Thiên Hi sững sờ, che mặt, bật khóc.
“Thiên Hi, cháu đúng là không hiểu chuyện mà! Cháu phải biết là năm đó vì giữ lại cháu mà Thiên Ngọc và ba nó cãi nhau rất lớn? Ba của Thiên Ngọc ở lại Mỹ đã 20 năm rồi, cháu nghĩ rằng nó chỉ vì trốn tránh mẹ cháu sao? Nó là vì trốn tránh cháu!”
Nói đến đứa con trai duy nhất, Ông cụ Trịnh cũng không kiềm được nước mắt: “Con trai tốt của ta, bị Lưu Tiên hại đến mức người không ra người, ma không ra ma! Ngay cả máu thịt của mình cũng không cần! Ta thấy thà nó bị điên còn hơn, bị trầm cảm nghiêm trọng như vậy, còn đau khổ hơn là bị điên!”
Trong lòng Mai Thùy Hân run rẩy, hóa ra, giữa Trịnh Thiên Ngọc vào ba anh còn có một khoảng thời gian như vậy, chả trách năm đó ông lại ra tay tàn nhẫn với con trai của mình như vậy.
Đối với một người bị trầm cảm nghiêm trọng như vậy, thế giới chính là một nơi điên khùng. Bất cứ ai cũng có thể là hung thủ hãm hại bọn họ.
Trong tiềm thức của ông ấy, người ông ấy bắn không phải là Trịnh Thiên Ngọc, mà chính là người phụ nữ khiến ông ấy vừa yêu đến tận xương tủy vừa hận đến tận xương tủy-Lưu Tiên.
Trịnh Thiên Hi khóc lóc thảm thiết, cả thế giới của cô ta đã bị hủy diệt hoàn toàn.
Lúc còn rất nhỏ, cô đã biết có một người phụ nữ điên khùng, rất đáng sợ sống ở nhà, cô ta đã nhìn trộm bà ta một lần qua hàng rào sắt.
Sau này, cô và anh trai chuyển đến biệt thự nhà họ Trịnh, người phụ nữ bí ẩn kia cũng bị chôn sâu trong ký ức.
Sau hơn mười mấy năm, đột nhiên có người nói với cô ta, người phụ nữ xấu xí đến đáng sợ kia là mẹ ruột của cô ta!
Mà cô ta, căn bản không có quan hệ gì với nhà họ Trịnh, chỉ là một đứa con hoang!
Mai Thùy Hân nắm chặt tay Trịnh Thiên Ngọc, viền mắt dần dần đỏ lên.
Trong chuyện này, tất cả mọi người đều thua.
Ba của Trịnh Thiên Ngọc là một bi kịch, tuổi thơ của Trịnh Thiên Ngọc là một bi kịch, Lưu Tiên là một bi kịch, Trịnh Thiên Hi cũng là một bi kịch.
Nếu như năm đó Lưu Tiên không chạy trốn cùng tên côn đồ kia, nếu như ba của Trịnh Thiên Ngọc không hủy hoại vẻ ngoài của bà ta…., mọi thứ có lẽ sẽ khác.
Nhưng đời người sao có thể có nếu như chứ?
Tình yêu, là mật ngọt, cũng là thuốc độc.
Sự cố chấp của con người, đôi khi chính là địa ngục.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương