Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị
-
Chương 38
Editor: Gió
Beta: Đá bào
Giản Hàng ngả người vào ngực người đàn ông, đếm ngược thời gian kết thúc việc mát-xa.
Cô cũng cảm nhận rõ ràng được, xoa bóp cho cô mười mấy hai mươi phút đồng hồ, lực đạo trên tay anh cũng nhẹ dần đi, có lẽ ngón tay đã mệt rồi.
Biết anh mệt nhưng Giản Hàng cũng không bảo anh dừng.
Tần Mặc Lĩnh buông tay ra khỏi sườn mặt cô, quả thực tay phải đã không còn sức nữa, hai tay anh ôm gương mặt cô, đỡ cô dậy.
Giản Hàng tưởng rằng việc mát-xa đã kết thúc tại đây. Ai ngờ một giây sau, Tần Mặc Lĩnh để cô ngả xuống vai bên kia, anh dùng tay trái tiếp tục xoa bóp.
Từ đầu đến cuối anh không hề hỏi cô đã đỡ hơn chưa, mà cô cũng không nói cho anh, rằng mình đã đỡ hơn nhiều rồi. Có lẽ là nhờ công lao mát-xa của anh, nhưng thực chất không tiếp tục nhìn màn hình 3D nữa, bản thân cô cũng dần hồi phục.
Nửa phút trôi qua, “Giản Hàng.” Giọng anh truyền đến.
Cả người Giản Hàng thoải mái, nằm trong lòng anh thiếu chút nữa đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Cô khẽ nghiêng mặt, mở mắt nhìn anh, “Sao vậy?”
Tần Mặc Lĩnh rũ mắt nhìn người trong lòng, muốn hỏi ý kiến của cô: “Năm nay sinh nhật em, anh tổ chức tiệc cho em nhé?”
Đầu tháng tám là sinh nhật của Giản Hàng, vẫn còn một tháng rưỡi nữa.
So với việc vui chơi ồn ào, Giản Hàng càng thích sự yên tĩnh hơn, “Hai chúng ta ăn một bữa đơn giản là được.”
Tần Mặc Lĩnh: “Không cần mời bạn bè đến cùng chung náo nhiệt sao?”
“Không cần đâu.”
Cô không có thói quen này. Mấy năm nay, mỗi lần sinh nhật cô đều bận đến độ ngay cả thời gian cùng gia đình ăn cơm cũng không có. Còn có một năm sinh nhật lúc ấy cô đang ngồi trên chuyến bay đường dài.
Tần Mặc Lĩnh tôn trọng ý muốn của cô, anh lại hỏi: “Em có đặc biệt muốn món quà sinh nhật nào không?”
Sợ cô hiểu lầm, anh lại bổ sung, “Anh có chuẩn bị một món, em có muốn gì khác không?” Anh muốn tặng cô hai món quà.
Sau khi phát sinh quan hệ ‘thực tế’ rồi, hai người đều định rằng yên bình chung sống, Giản Hàng cũng không khách sáo với anh, cô gật đầu, “Có.”
“Gì vậy?”
Giản Hàng không nói, nhìn thẳng vào mắt anh.
Ý tứ trong đôi mắt ấy, anh hiểu.
Tần Mặc Lĩnh và cô mắt đối mắt, từ ẩn ý thâm sâu trong đôi mắt cô, anh đoán được cô muốn có quà gì.
Nếu như anh đoán không lầm, cô vẫn chưa chết tâm, muốn anh lập một nick game rồi học chơi, đợi khi trình độ tăng lên rồi, đợi đến khi cô chơi được nửa ván mà đau đầu, anh sẽ chơi giúp cô nửa ván còn lại.
Không thể có chuyện anh chơi game được.
Tần Mặc Lĩnh từ chối không chút lưu tình: “Em đổi một món quà nào thực tế hơn đi.”
Giản Hàng: “Vậy thì thôi vậy.” Thực ra cô cũng không có hứng thú với món quà nào khác cả.
“Sau này nếu có muốn gì khác em sẽ nói với anh sau.” Giữa vợ chồng, không nhất định phải đến sinh nhật mới có thể tặng quà, cô cho rằng là như vậy.
Cô muốn ngồi thẳng lên, nhưng vừa động một chút, Tần Mặc Lĩnh lại kéo cô lại về bên vai mình, “Đừng ầm ĩ, Giản Hàng em bao nhiêu tuổi rồi, không cho em chơi game mà em còn giận dỗi.”
Giản Hàng: “…..” Quả thực là oan uổng cho cô rồi.
“Em ngồi mệt rồi, muốn đổi tư thế khác.”
Cả người cứ nghiêng qua một bên như vậy, ngồi lâu rồi eo cũng đau nhức.
Tần Mặc Lĩnh thấy cô vươn eo, cô ngồi trên ghế của mình ngả vào lòng anh, quả thực có chút mệt, anh buông cổ cô ra, “Em đứng dậy một chút.”
Giản Hàng không biết anh định làm gì nhưng vẫn nghe lời đứng dật.
Cô vừa rời khỏi chiêc ghế, anh đã đưa chân đẩy chiếc kế ra, sau đó ôm cô ngồi lên đùi mình.
Tư thế này vô cùng thuận tiện cho việc ngả vào lòng anh, nhưng đây cũng là tư thế ái muội nhất.
Giản Hàng cũng từng ngồi trong lòng anh như vậy, nhưng đó đều là chuyện khi ở trên giường, khi đó hai người sát lại thật chặt, cơ thể giao hoà.
Mà bây giờ hai người lại đang ở phòng ăn.
Trong lúc cô thất thần, Tần Mặc Lĩnh lại tiếp tục mát-xa vị trí huyệt đạo phía sau gáy. Tần Mặc Lĩnh vẫn nghĩ đến chuyện quà sinh nhật cho cô, chắc chắn rằng anh không thể cho Giản Hàng món quà mà cô muốn kia.
Suy nghĩ một hồi, anh nói: “Khi nào rảnh sẽ đưa em đến bệnh viện khám xem sao.”
“Khám xem sao lại choáng váng ư?”
“Ừm.”
Khám xem liệu có cách nào trị được bệnh say màn hình 3D này hay không, nếu không cô lại ngày ngày không vui. Anh có quen một bác sĩ chủ nhiệm khoa thần kinh, sẽ hẹn ông ngày mai đến khám.
Giản Hàng không ôm hy vọng quá lớn đối với việc chữa khỏi hoàn việc say màn hình 3D này, bởi nó giống với việc say xe vậy, căn bản không thể trị được.
Chủ đề nói chuyện qua đi, phòng ăn lại quay về với vẻ tĩnh lặng.
Lúc không nói chuyện, với tư thế ngồi như vậy của hai người, nếu nói không có chút suy nghĩ gì, ai tin?
Khi Tần Mặc Lĩnh cúi đầu xuống nhìn cô, không nhịn được mà khẽ hôn lên trán cô, thấp giọng hỏi: “Lên lầu chứ?”
“Ừm.”
Muốn lên lầu làm gì, trong lòng hai người đều rõ.
Tần Mặc Lĩnh mặc kệ laptop và văn kiện, nắm tay Giản Hàng bước lên lầu.
Anh đi ở phía trước, cô ở đằng sau. Giản Hàng nhìn bóng lưng anh, chỉ lúc chụp ảnh cưới anh mới từng nắm tay cô như vậy.
Bước vào phòng ngủ, Tần Mặc Lĩnh một tay khoá trái cửa lại, một tay tắt đèn đi.
Đột nhiên Giản Hàng không nhìn thấy gì, bàn tay khẽ men vào tường đi về phía giường.
Vừa đi được vài bước đã bị Tần Mặc Lĩnh kéo lại. Giản Hàng đứng không vững, lưng dán vào lòng anh. Tần Mặc Lĩnh ôm cô từ phía sau, vòng ôm của anh thật rắn chắc và mạnh mẽ.
Lần đầu tiên Giản Hàng được anh ôm như vậy, trái tim có loạn vài nhịp, cô quay đầu sang nhìn anh, trong bóng tối mờ cũng không thấy rõ. Tần Mặc Lĩnh cúi đầu hôn lên sống mũi của cô.
Một nụ hôn nóng bỏng.
Giản Hàng ở trong lòng anh xoay người lại ôm eo anh.
Về chuyện tình ái, cô và anh vô cùng hợp ý. Cô thích anh hôn cô, dường như anh cũng biết điều ấy, chỉ cần cô ngẩng đầu lên, anh sẽ lập tức trao cho cô một nụ hôn thật sâu.
Hai người không lên giường, ở ngay bên cạnh chiếc tủ đầu giường, Tần Mặc Lĩnh ôm cô, hôn cô, muốn cô. Một khắc cũng không muốn buông.
Anh mạnh mẽ mà muốn, ôn nhu mà hôn.
Những giọt mồ hôi hoà vào nhau.
Kết thúc, Giản Hàng ở trong lòng anh mất vài phút để bình phục lại, Tần Mặc Lĩnh vẫn ôm cô, không buông cô ra ngay.
Cô yêu thích nụ hôn của Tần Mặc Lĩnh, cũng yêu thích vòng ôm của anh, chỉ là hai điều này trừ ở phòng ngủ ra, đối với họ mà nói, đều rất không tự nhiên.
Nên cô thích trong những lần hoan lạc có thể ôm lâu hơn vài phút.
Giấy ăn trên đầu giường đã dùng hết. Tần Mặc Lĩnh không đi lấy hộp mới, chiếc áo sơ mi của anh đang ở đầu giường. Tần Mặc Lĩnh buông Giản Hàng ra, bước qua cầm lấy nó rồi khoác lên người cô.
Giản Hàng: “….”
Không phải anh có bệnh sạch sẽ sao? Lúc đó áo vest rơi xuống đất anh cũng không định mặc lại nữa mà bây giờ lại trực tiếp dùng áo sơ mi thay cho giấy ăn.
Giản Hàng giữ lấy tay anh, “Không cần, em đi tắm ngay đây.”
Tần Mặc Lĩnh không nghe cô, anh dùng áo sơ mi lau cho cô từng chút, từng chút một.
Anh bật đèn lên, Giản Hàng cầm chiếc váy ngủ ở bên giường tuỳ tiện mặc lên.
Tần Mặc Lĩnh nhìn cô, ánh mắt cô ươn ướt, ôn nhu hơn thường ngày. Anh không khỏi muốn hôn cô một chút, nhưng lại nhịn lại.
Giản Hàng đi tắm, còn Tần Mặc Lĩnh qua phòng tắm bên phòng ngủ phụ. Cô đứng trước gương nhìn, trước ngực sau lưng, còn cả phần cổ, dường như khắp nơi đều có dấu hôn của Tần Mặc Lĩnh để lại.
Tắm xong vẫn chưa thấy Tần Mặc Lĩnh quay lại phòng ngủ, Giản Hàng nhớ ra, hôm nay anh còn phải tăng ca.
–
Ngày hôm sau, Tần Mặc Lĩnh lập tức đặt lịch cùng Giản Hàng đi khám vào lịch trình của mình. Anh gọi điện thoại cho chú Chu, chú Chu là chuyên gia khoa thần kinh, lần trước Giản Hàng nhập viện anh cũng tìm chú Chu nhờ chuyện sắp xếp phòng bệnh.
Viện trưởng Chu vừa nghe thấy Giản Hàng cảm thấy không thoải mái, “Lần trước con bé nhập viện vì tụt huyết áp đúng không?”
“Vâng, có thể là do lần nhập viện đó để lại hậu chứng ạ.”
“….”
Viện trưởng Chu hỏi: “Có những triệu chứng gì vậy?”
Say màn hình 3D, không được chơi game trong một khoảng thời gian dài.
Quả thực Tần Mặc Lĩnh khó nói thành lời, “Triệu chứng cụ thể để Giản Hàng trực tiếp nói với chú đi ạ.”
Buổi chiều viện trưởng Chu còn có một cuộc hội nghị, trước năm giờ có thể tan họp, “Như vậy đi, khoảng năm giờ cháu đến văn phòng chú, để chú xem triệu chứng ra sao rồi xem sẽ sắp xếp làm kiểm tra gì.”
“Vâng, cháu sẽ qua đúng giờ.”
Tần Mặc Lĩnh bảo thư ký cao giúp anh huỷ tiệc xã giao vào tối nay, sau đó lại nhắn cho Giản Hàng: [Bốn giờ anh sẽ qua đón em tới bệnh viện, em nhớ sắp xếp công việc trước.]
Thư ký Cao đã cho người điều tra Đàm Mạc Hành và Đàm Phong, hai người chỉ cùng họ, ngoài ra không có bất kỳ quan hệ họ hàng thân thích nào, cũng không quen biết hay liên lạc.
Cô báo cáo cho Tần Mặc Lĩnh, yên lặng đợi chỉ thị tiếp theo của sếp.
Tần Mặc Lĩnh: “Bọn họ không quen biết sao?”
“Vâng, Đàm Phong chỉ chia sẻ video tuyên truyền phim mới của Đàm Mạc Hành trên weibo thôi ạ.” Hai người chỉ có duy nhất điểm này là có một chút liên quan. Giản Hàng cũng chia sẻ đoạn video tuyên truyền kia.
Nickname trên Weibo của Giản Hàng là “Olivia là Olive”, cô và Đàm Phong cùng theo dõi nhau.
Số người Đàm Phong theo dõi không nhiều, mỗi dòng trạng thái chỉ có một hai người để lại bình luận, một trong số đó là bình luận của “Olivia là Olive.”
Cô biết tên tiếng anh của Giản Hàng là Olive, cộng thêm nội dung bình luận của người ấy, có thể đoán ra được đó là Giản Hàng.
Không biết có phải là sếp đã xem Weibo của Giản Hàng, thấy Giản Hàng và Đàm Phong có bình luận qua lại, đang ghen với Đàm Phong hay không.
Loại suy nghĩ này hiện lên trong đầu, thư ký Cao bị chính bản thân mình doạ sợ.
Cô chỉ có thể giả bộ không biết “Olivia là Olive” là ai, cũng không nhắc đến ID này.
Tần Mặc Lĩnh dường như không nghĩ ngợi, “Bộ phận số một có muốn tiếp tục hợp đồng với Đàm Mạc Hành nữa không thì cứ tuỳ họ.”
Nếu Đàm Phong và Đàm Mạc Hành đã không có quan hệ gì, anh cũng không cần thiết phải nhúng tay vào chuyện người đại diện.
Còn về việc Giản Hàng đề xuất để Đàm Mạc Hành làm đại diện cho sản phẩm của bộ phận số bốn, anh sẽ cân nhắc sau.
Với lượng hàng tiêu thụ năm nay của bộ phận số bốn, căn bản không mời được người đại diện nổi tiếng như Đàm Mạc Hành. Giản Hàng không biết được tình trạng kinh doanh trên thực tế của bộ phận số bốn, bên đó vẫn đang lỗ vốn.
Đang nghĩ đến chuyện của bộ phận số bốn, chú ba liền gọi tới.
Trước đó chú Tần và Tần Mặc Lĩnh có suy nghĩ giống nhau, về vị trí tổng giám của bộ phận số bốn, tạm thời cứ đợi đã.
Nhưng cũng không thể kéo dài mãi.
Chú ba nói ra nỗi băn khoăn trong lòng, “Nếu tiếp tục kéo dài, người ở bộ phận số bốn sẽ nghĩ ngợi lung tung, rằng liệu có phải công ty định giải tán bộ phận số bốn hay không, nên mới chần chừ không bổ nhiệm vị trí giám đốc.”
Một khi bộ phận số bốn bị giải tán, sản phẩm bên đó sẽ được giao cho những bộ phận còn lại, cũng sẽ không giữ được lại nhiều nhân viên nữa.
Nếu người của bên đó đều nghĩ ngợi lung tung, sẽ không ai chuyên tâm làm việc cả.
Tần Mặc Lĩnh nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, “Quả thực cháu cũng từng có suy nghĩ muốn giải tán bộ phận số bốn.”
“Cháu để trong lòng là được, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không không thể đi nước cờ này được! Đến lúc đó dư luận có thể đè chết Lạc Mông, không ai quan tâm cháu giải tán bộ phận cả, truyền thông chỉ vì để thu hút người quan tâm mà nói Lạc Mông sắp không trụ được nữa nên cắt giảm nhân sự theo quy mô lớn. Lúc ấy đối thủ cạnh tranh lại giở trò bên trong, cổ phiếu nhất định sẽ bị giảm mạnh!”
Chú ba Tần khuyên ngăn, “Bộ phận số bốn có nhiều nhân viên nhất, trước mắt cũng là nơi được đầu tư nhiều nhất, không thể đi nước cờ ấy được.”
Tần Mặc Lĩnh để chú ba yên tâm, “Vậy nên không có giải tán.”
Chú ba Tần muốn biết nước đi tiếp theo của cháu trai, lúc đó anh sa thải Uất Minh và hai vị quản lý cấp cao khác đã khiến ông vô cùng ngạc nhiên, “Cháu có kế hoạch gì tiếp theo vậy?”
Tần Mặc Lĩnh: “Cháu sẽ cho bộ phận số bốn thời gian hai năm nữa, nếu có thể hồi sinh lại được thị trường, cháu sẽ tiếp tục giữ lại, nếu không được sẽ thu mua một công ty đồ uống có danh tiếng không tệ, sau đó tách bộ phận số bốn ra khỏi Lạc Mông, rồi xác nhập lại với công ty được thu mua kia rồi tái cơ cấu tổ chức.”
Sau khi tái cơ cấu, tiền công ty mới kiếm được cũng không liên quan trực tiếp với Lạc Mông nữa.
Chú ba Tần thở phào một hơi, cháu trai cũng dần dồn lại tâm tư về phía Lạc Mông.
Thời gian hai năm có lẽ cũng đủ để cứu lấy bộ phận số bốn. Ông lại quan tâm nói, “Vị trí giám đốc bộ phận số bốn, cháu vẫn chưa nghĩ xong sao?”
Tần Mặc Lĩnh nhìn lên chiếc nhẫn kết hôn, vừa rồi anh đội nhiên nghĩ đến Giản Hàng, nếu như bộ phận số bốn nằm trong tay cô, không biết cô sẽ làm như thế nào.
Nhưng Giản Hàng đã quen với giới đầu tư mạo hiểm, không thể chuyển sang làm ngành hàng tiêu dùng nhanh truyền thống này được. Vì vậy giả thuyết của anh, không có câu trả lời.
Ánh mắt Tần Mặc Lĩnh rời khỏi chiếc nhẫn, nói với đầu điện thoại bên kia, “Để người trong nội bộ cạnh tranh xem, ai có bản lĩnh thì người để người đó đảm nhận.”
Chú ba Tần đồng ý, “Được, cháu cứ tự quyết định đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Tần Mặc Lĩnh chỉ thị thư ký Cao thông báo xuống dưới, vị trí của tổng tài bộ phận số bốn, sẽ để người trong nội bộ cạnh tranh.
–
Sau khi Giản Hàng bị thu hồi quyền hành, công việc cần cô xử lý cũng không còn nhiều nữa, nếu như là trước đây, nhất định cô sẽ không có thời gian đến bệnh viện.
Cô sợ làm chậm trễ thời gian của Tần Mặc Lĩnh, [Anh nói với em là bác sĩ nào, em tự qua là được.]
Tần Mặc Lĩnh: [Bốn giờ anh qua đón em.] Giọng điệu không cho phép tiếp tục thương lượng.
Sự áp đặt duy nhất Giản Hàng có thể chấp nhận được đó là khi Tần Mặc Lĩnh quan tâm mình.
Vừa định đặt điện thoại xuống, luật sư Hình đã gọi cho cô, nói rằng anh ấy sắp đến nơi rồi.
Luật sư Hình đang ở trên đường đến Doãn Lâm, bà Cao cũng ngồi trên xe anh, đến tận nơi xin lỗi cô.
Phiên toà kiện bà Cao kia, cô đã thắng. Bản phán quyết cũng coi như đến kịp lúc, để trước khi từ chức cô có thể cho hội đồng quản trị một câu trả lời rõ ràng.
Trong lúc đợi luật sư Hình, Giản Hàng mở tài liệu về Liêu Vịnh Mân ra xem.
Trước kia Liêu Vịnh Mân là phó tổng bộ phận nhân sự của một công ty, sáu năm trước đã từ chức, sau đó ở nhà dành toàn thời gian chăm lo cho gia đình.
Năm nay là năm thứ sáu bà ta rời khỏi thương trường. Sở dĩ Liêu Vịnh Mân từ chức là để chăm lo cho con trai, con trai giống với tính cách của bà ta, rất hiếu thắng, cái gì cũng phải giành lấy hạng nhất, nhưng không biết vì sao năm lớp tám lại có vấn đề về tâm lý.
Bà và Cao Vực đều bận rộn chăm lo cho sự nghiệm, bình thường không quan tâm đến con trai, vì vậy Liêu Vịnh Mân luôn tự trách bản thân, sau đó liền từ chức để chuyên tâm chăm sóc, dạy con học hành.
Những năm này, Liêu Vịnh Mân đưa con đi khám bệnh, cùng con đi du lịch khắp nơi, không để con phải chịu bất kỳ áp lực nào, dồn toàn tâm toàn lực cho con trai.
Bây giờ con trai bà sáng ngời, năm ngoái thi đỗ trường đại học top 2 cả nước.
Buổi tối lễ tình nhân hôm đó, lúc ở dưới lầu cô còn nhìn thấy con trai Liêu Vịnh Mân cùng bạn gái đón lễ.
Con cái có cuộc sống riêng, ông xã được thăng chức, bản thân bà cũng đã rời xa sự nghiệp nhiều năm, muốn tìm một công việc phù hợp cũng rất khó.
Nếu chỉ chọn một việc làm công ăn lương bình thường, bản thân bà ta cũng coi thường.
Giản Hàng tắt tư liệu đi, phía quầy tiếp tân gọi điện thoại đến: “Olive, chị đang bận sao? Bà Cao nói đã hẹn trước với chị rồi?”
Cô nghe ra được giọng điệu căng thẳng của cô ấy, “Không sao, để họ vào đi.”
Bà Cao mua một bó hoa đem đến, mang theo thành ý tới xin lỗi. Sở dĩ chọn thời gian làm việc là để người trong Doãn Lâm biết, bà đến để xin lỗi.
Luận sư Hình không dám bảo đảm bà Cao có thật sự tin rằng Giản Hàng không chen chân vào cuộc hôn nhân của họ hay không, bởi vì con người vẫn thường cố chấp mù quáng, cho dù bằng chứng rõ ràng ngay trước mắt cũng vẫn coi như không thấy.
Vì vậy anh tự mình cùng bà qua đây. Nhỡ đâu vừa gặp Giản Hàng bà Cao lại trở nên kích động, anh ở bên cạnh cũng có thể ngăn chặn được chuyện không nên xảy ra.
Giản Hàng đã pha cà phê từ trước, mời họ vào phòng làm việc.
Liêu Vịnh Mân đưa bó hoa cho Giản Hàng, “Thật xin lỗi cô.”
“Đều đã qua rồi.” Giản Hàng nhận lấy hoa, đặt lên trên tủ trà.
Cô biết được thời gian của luật sư Hình vô cùng quý giá, anh là người nhận lương theo giờ.
Ngồi xuống uống xong ly cà phê, cô chủ động nói: “Luật sư Hình, anh cứ bận việc đi, không thể để chuyện của tôi ảnh hưởng đến tiến độ các vụ án khác của anh được.”
Quả thực luật sư Hình cũng không có thời gian uống cà phê nói chuyện phiếm, khi đi đến cửa văn phòng, anh nhỏ giọng hỏi: “Cô có thể giải quyết được chứ?”
Giản Hàng mìm cười, “Dám để bà ấy vào tôi cũng sẽ không sợ không giải quyết được.”
“Vậy thì tốt, có gì cứ liên lạc với tôi.” Luật sư Hình vội vã rời đi.
Sau khi tiễn luật sư Hình ra về, Giản Hàng đóng lại cửa phòng làm việc. Cho dù không có người khác nữa, cô vẫn rất khách sáo lịch sự với Liêu Vịnh Mân: “Bà có muốn thêm một ly nữa không?”
“Không cần, cảm ơn cô.”
Liêu Vịnh Mân đặt ly cà phê xuống, “Không ngờ cô lại rộng lượng như vậy.”
Giản Hàng đáp, “Không phải là rộng lượng, chỉ là cảm thấy một số người cũng không quan trọng đến vậy.”
Một số người không quan trọng chính là chỉ bà, Liêu Vịnh Mân gật đầu, “Cũng đúng.”
Năm đó bà cũng kiêu ngạo như vậy, cũng tao nhã giống như Giản Hàng, không thể có chuyện trở thành tiểu tam được.
Khôi phục lại vẻ bình thường, Liêu Vịnh Mân nói lời tạm biệt.
Giản Hàng không có phân biệt đối xử, vừa rồi tiễn luật sư Hình đến cửa, bây giờ cô cũng tiễn bà Cao tới đó.
Tin tức bà Cao đến xin lỗi đã truyền đi khắp nội bộ Doãn Lâm.
Giản Hàng không có hứng thú chú ý đến những chuyện này, gần bốn giờ, Tần Mặc Lĩnh đã đến nơi, anh gọi điện thoại bảo cô xuống dưới.
Hôm nay Tần Mặc Lĩnh tự mình lái xe, Giản Hàng ngồi bên ghế lái phụ.
Tần Mặc Lĩnh để cô chuẩn bị tâm lý trước, “Em nghĩ trước xem chút nữa nói về tình hình sức khoẻ của mình với chú Chu như thế nào.”
Giản Hàng nghe anh gọi là chú Chu, chứng tỏ quan hệ của vị bác sĩ ấy và Tần gia không tồi, nếu như để người ngoài biết được cô đến khám bệnh là để có thể chơi game thì thật xấu hổ.
Cô quay mặt qua, “Đến lúc đó anh nói giúp em nhé.”
Tần Mặc Lĩnh liếc cô, “Em tự nói.”
Giản Hàng không tiếp lời, nhìn anh.
Tần Mặc Lĩnh không khởi động xe, cũng nhìn cô, khi cô không cười ánh mắt vừa lạnh lùng vừa sâu thẳm.
Đột nhiên Giản Hàng ngồi thẳng lên, cởi dây an toàn ra.
Tần Mặc Lĩnh tưởng rằng cô muốn xuống xe, đưa tay giữ cô lại.
Giản Hàng đẩy bàn tay anh ra, cô hơi đứng lên, nhướn người qua chiếc hộp xe ngăn cách ở giữa, ôm anh một chút, rất nhẹ. Cô vẫn luôn muốn ôm anh, tại những nơi ở ngoài phòng ngủ.
Cô cũng không nói gì thêm, ôm anh xong rồi lại ngồi xuống, không nhìn anh mà cúi đầu thắt dây an toàn.
Tần Mặc Lĩnh nắm lấy vô lăng, yết hầu khẽ cuộn.
Giản Hàng thắt dây an toàn xong, lúc này mới lên tiếng, “Vậy ai sẽ nói với chú Chu vậy?”
Tần Mặc Lĩnh: “…”
Cô biết rõ còn cố hỏi.
Anh vô cùng bất đắc dĩ, nhưng lại vô cùng ôn nhu đáp: “Anh nói.”
Sau đó khởi động xe rời đi.
Beta: Đá bào
Giản Hàng ngả người vào ngực người đàn ông, đếm ngược thời gian kết thúc việc mát-xa.
Cô cũng cảm nhận rõ ràng được, xoa bóp cho cô mười mấy hai mươi phút đồng hồ, lực đạo trên tay anh cũng nhẹ dần đi, có lẽ ngón tay đã mệt rồi.
Biết anh mệt nhưng Giản Hàng cũng không bảo anh dừng.
Tần Mặc Lĩnh buông tay ra khỏi sườn mặt cô, quả thực tay phải đã không còn sức nữa, hai tay anh ôm gương mặt cô, đỡ cô dậy.
Giản Hàng tưởng rằng việc mát-xa đã kết thúc tại đây. Ai ngờ một giây sau, Tần Mặc Lĩnh để cô ngả xuống vai bên kia, anh dùng tay trái tiếp tục xoa bóp.
Từ đầu đến cuối anh không hề hỏi cô đã đỡ hơn chưa, mà cô cũng không nói cho anh, rằng mình đã đỡ hơn nhiều rồi. Có lẽ là nhờ công lao mát-xa của anh, nhưng thực chất không tiếp tục nhìn màn hình 3D nữa, bản thân cô cũng dần hồi phục.
Nửa phút trôi qua, “Giản Hàng.” Giọng anh truyền đến.
Cả người Giản Hàng thoải mái, nằm trong lòng anh thiếu chút nữa đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Cô khẽ nghiêng mặt, mở mắt nhìn anh, “Sao vậy?”
Tần Mặc Lĩnh rũ mắt nhìn người trong lòng, muốn hỏi ý kiến của cô: “Năm nay sinh nhật em, anh tổ chức tiệc cho em nhé?”
Đầu tháng tám là sinh nhật của Giản Hàng, vẫn còn một tháng rưỡi nữa.
So với việc vui chơi ồn ào, Giản Hàng càng thích sự yên tĩnh hơn, “Hai chúng ta ăn một bữa đơn giản là được.”
Tần Mặc Lĩnh: “Không cần mời bạn bè đến cùng chung náo nhiệt sao?”
“Không cần đâu.”
Cô không có thói quen này. Mấy năm nay, mỗi lần sinh nhật cô đều bận đến độ ngay cả thời gian cùng gia đình ăn cơm cũng không có. Còn có một năm sinh nhật lúc ấy cô đang ngồi trên chuyến bay đường dài.
Tần Mặc Lĩnh tôn trọng ý muốn của cô, anh lại hỏi: “Em có đặc biệt muốn món quà sinh nhật nào không?”
Sợ cô hiểu lầm, anh lại bổ sung, “Anh có chuẩn bị một món, em có muốn gì khác không?” Anh muốn tặng cô hai món quà.
Sau khi phát sinh quan hệ ‘thực tế’ rồi, hai người đều định rằng yên bình chung sống, Giản Hàng cũng không khách sáo với anh, cô gật đầu, “Có.”
“Gì vậy?”
Giản Hàng không nói, nhìn thẳng vào mắt anh.
Ý tứ trong đôi mắt ấy, anh hiểu.
Tần Mặc Lĩnh và cô mắt đối mắt, từ ẩn ý thâm sâu trong đôi mắt cô, anh đoán được cô muốn có quà gì.
Nếu như anh đoán không lầm, cô vẫn chưa chết tâm, muốn anh lập một nick game rồi học chơi, đợi khi trình độ tăng lên rồi, đợi đến khi cô chơi được nửa ván mà đau đầu, anh sẽ chơi giúp cô nửa ván còn lại.
Không thể có chuyện anh chơi game được.
Tần Mặc Lĩnh từ chối không chút lưu tình: “Em đổi một món quà nào thực tế hơn đi.”
Giản Hàng: “Vậy thì thôi vậy.” Thực ra cô cũng không có hứng thú với món quà nào khác cả.
“Sau này nếu có muốn gì khác em sẽ nói với anh sau.” Giữa vợ chồng, không nhất định phải đến sinh nhật mới có thể tặng quà, cô cho rằng là như vậy.
Cô muốn ngồi thẳng lên, nhưng vừa động một chút, Tần Mặc Lĩnh lại kéo cô lại về bên vai mình, “Đừng ầm ĩ, Giản Hàng em bao nhiêu tuổi rồi, không cho em chơi game mà em còn giận dỗi.”
Giản Hàng: “…..” Quả thực là oan uổng cho cô rồi.
“Em ngồi mệt rồi, muốn đổi tư thế khác.”
Cả người cứ nghiêng qua một bên như vậy, ngồi lâu rồi eo cũng đau nhức.
Tần Mặc Lĩnh thấy cô vươn eo, cô ngồi trên ghế của mình ngả vào lòng anh, quả thực có chút mệt, anh buông cổ cô ra, “Em đứng dậy một chút.”
Giản Hàng không biết anh định làm gì nhưng vẫn nghe lời đứng dật.
Cô vừa rời khỏi chiêc ghế, anh đã đưa chân đẩy chiếc kế ra, sau đó ôm cô ngồi lên đùi mình.
Tư thế này vô cùng thuận tiện cho việc ngả vào lòng anh, nhưng đây cũng là tư thế ái muội nhất.
Giản Hàng cũng từng ngồi trong lòng anh như vậy, nhưng đó đều là chuyện khi ở trên giường, khi đó hai người sát lại thật chặt, cơ thể giao hoà.
Mà bây giờ hai người lại đang ở phòng ăn.
Trong lúc cô thất thần, Tần Mặc Lĩnh lại tiếp tục mát-xa vị trí huyệt đạo phía sau gáy. Tần Mặc Lĩnh vẫn nghĩ đến chuyện quà sinh nhật cho cô, chắc chắn rằng anh không thể cho Giản Hàng món quà mà cô muốn kia.
Suy nghĩ một hồi, anh nói: “Khi nào rảnh sẽ đưa em đến bệnh viện khám xem sao.”
“Khám xem sao lại choáng váng ư?”
“Ừm.”
Khám xem liệu có cách nào trị được bệnh say màn hình 3D này hay không, nếu không cô lại ngày ngày không vui. Anh có quen một bác sĩ chủ nhiệm khoa thần kinh, sẽ hẹn ông ngày mai đến khám.
Giản Hàng không ôm hy vọng quá lớn đối với việc chữa khỏi hoàn việc say màn hình 3D này, bởi nó giống với việc say xe vậy, căn bản không thể trị được.
Chủ đề nói chuyện qua đi, phòng ăn lại quay về với vẻ tĩnh lặng.
Lúc không nói chuyện, với tư thế ngồi như vậy của hai người, nếu nói không có chút suy nghĩ gì, ai tin?
Khi Tần Mặc Lĩnh cúi đầu xuống nhìn cô, không nhịn được mà khẽ hôn lên trán cô, thấp giọng hỏi: “Lên lầu chứ?”
“Ừm.”
Muốn lên lầu làm gì, trong lòng hai người đều rõ.
Tần Mặc Lĩnh mặc kệ laptop và văn kiện, nắm tay Giản Hàng bước lên lầu.
Anh đi ở phía trước, cô ở đằng sau. Giản Hàng nhìn bóng lưng anh, chỉ lúc chụp ảnh cưới anh mới từng nắm tay cô như vậy.
Bước vào phòng ngủ, Tần Mặc Lĩnh một tay khoá trái cửa lại, một tay tắt đèn đi.
Đột nhiên Giản Hàng không nhìn thấy gì, bàn tay khẽ men vào tường đi về phía giường.
Vừa đi được vài bước đã bị Tần Mặc Lĩnh kéo lại. Giản Hàng đứng không vững, lưng dán vào lòng anh. Tần Mặc Lĩnh ôm cô từ phía sau, vòng ôm của anh thật rắn chắc và mạnh mẽ.
Lần đầu tiên Giản Hàng được anh ôm như vậy, trái tim có loạn vài nhịp, cô quay đầu sang nhìn anh, trong bóng tối mờ cũng không thấy rõ. Tần Mặc Lĩnh cúi đầu hôn lên sống mũi của cô.
Một nụ hôn nóng bỏng.
Giản Hàng ở trong lòng anh xoay người lại ôm eo anh.
Về chuyện tình ái, cô và anh vô cùng hợp ý. Cô thích anh hôn cô, dường như anh cũng biết điều ấy, chỉ cần cô ngẩng đầu lên, anh sẽ lập tức trao cho cô một nụ hôn thật sâu.
Hai người không lên giường, ở ngay bên cạnh chiếc tủ đầu giường, Tần Mặc Lĩnh ôm cô, hôn cô, muốn cô. Một khắc cũng không muốn buông.
Anh mạnh mẽ mà muốn, ôn nhu mà hôn.
Những giọt mồ hôi hoà vào nhau.
Kết thúc, Giản Hàng ở trong lòng anh mất vài phút để bình phục lại, Tần Mặc Lĩnh vẫn ôm cô, không buông cô ra ngay.
Cô yêu thích nụ hôn của Tần Mặc Lĩnh, cũng yêu thích vòng ôm của anh, chỉ là hai điều này trừ ở phòng ngủ ra, đối với họ mà nói, đều rất không tự nhiên.
Nên cô thích trong những lần hoan lạc có thể ôm lâu hơn vài phút.
Giấy ăn trên đầu giường đã dùng hết. Tần Mặc Lĩnh không đi lấy hộp mới, chiếc áo sơ mi của anh đang ở đầu giường. Tần Mặc Lĩnh buông Giản Hàng ra, bước qua cầm lấy nó rồi khoác lên người cô.
Giản Hàng: “….”
Không phải anh có bệnh sạch sẽ sao? Lúc đó áo vest rơi xuống đất anh cũng không định mặc lại nữa mà bây giờ lại trực tiếp dùng áo sơ mi thay cho giấy ăn.
Giản Hàng giữ lấy tay anh, “Không cần, em đi tắm ngay đây.”
Tần Mặc Lĩnh không nghe cô, anh dùng áo sơ mi lau cho cô từng chút, từng chút một.
Anh bật đèn lên, Giản Hàng cầm chiếc váy ngủ ở bên giường tuỳ tiện mặc lên.
Tần Mặc Lĩnh nhìn cô, ánh mắt cô ươn ướt, ôn nhu hơn thường ngày. Anh không khỏi muốn hôn cô một chút, nhưng lại nhịn lại.
Giản Hàng đi tắm, còn Tần Mặc Lĩnh qua phòng tắm bên phòng ngủ phụ. Cô đứng trước gương nhìn, trước ngực sau lưng, còn cả phần cổ, dường như khắp nơi đều có dấu hôn của Tần Mặc Lĩnh để lại.
Tắm xong vẫn chưa thấy Tần Mặc Lĩnh quay lại phòng ngủ, Giản Hàng nhớ ra, hôm nay anh còn phải tăng ca.
–
Ngày hôm sau, Tần Mặc Lĩnh lập tức đặt lịch cùng Giản Hàng đi khám vào lịch trình của mình. Anh gọi điện thoại cho chú Chu, chú Chu là chuyên gia khoa thần kinh, lần trước Giản Hàng nhập viện anh cũng tìm chú Chu nhờ chuyện sắp xếp phòng bệnh.
Viện trưởng Chu vừa nghe thấy Giản Hàng cảm thấy không thoải mái, “Lần trước con bé nhập viện vì tụt huyết áp đúng không?”
“Vâng, có thể là do lần nhập viện đó để lại hậu chứng ạ.”
“….”
Viện trưởng Chu hỏi: “Có những triệu chứng gì vậy?”
Say màn hình 3D, không được chơi game trong một khoảng thời gian dài.
Quả thực Tần Mặc Lĩnh khó nói thành lời, “Triệu chứng cụ thể để Giản Hàng trực tiếp nói với chú đi ạ.”
Buổi chiều viện trưởng Chu còn có một cuộc hội nghị, trước năm giờ có thể tan họp, “Như vậy đi, khoảng năm giờ cháu đến văn phòng chú, để chú xem triệu chứng ra sao rồi xem sẽ sắp xếp làm kiểm tra gì.”
“Vâng, cháu sẽ qua đúng giờ.”
Tần Mặc Lĩnh bảo thư ký cao giúp anh huỷ tiệc xã giao vào tối nay, sau đó lại nhắn cho Giản Hàng: [Bốn giờ anh sẽ qua đón em tới bệnh viện, em nhớ sắp xếp công việc trước.]
Thư ký Cao đã cho người điều tra Đàm Mạc Hành và Đàm Phong, hai người chỉ cùng họ, ngoài ra không có bất kỳ quan hệ họ hàng thân thích nào, cũng không quen biết hay liên lạc.
Cô báo cáo cho Tần Mặc Lĩnh, yên lặng đợi chỉ thị tiếp theo của sếp.
Tần Mặc Lĩnh: “Bọn họ không quen biết sao?”
“Vâng, Đàm Phong chỉ chia sẻ video tuyên truyền phim mới của Đàm Mạc Hành trên weibo thôi ạ.” Hai người chỉ có duy nhất điểm này là có một chút liên quan. Giản Hàng cũng chia sẻ đoạn video tuyên truyền kia.
Nickname trên Weibo của Giản Hàng là “Olivia là Olive”, cô và Đàm Phong cùng theo dõi nhau.
Số người Đàm Phong theo dõi không nhiều, mỗi dòng trạng thái chỉ có một hai người để lại bình luận, một trong số đó là bình luận của “Olivia là Olive.”
Cô biết tên tiếng anh của Giản Hàng là Olive, cộng thêm nội dung bình luận của người ấy, có thể đoán ra được đó là Giản Hàng.
Không biết có phải là sếp đã xem Weibo của Giản Hàng, thấy Giản Hàng và Đàm Phong có bình luận qua lại, đang ghen với Đàm Phong hay không.
Loại suy nghĩ này hiện lên trong đầu, thư ký Cao bị chính bản thân mình doạ sợ.
Cô chỉ có thể giả bộ không biết “Olivia là Olive” là ai, cũng không nhắc đến ID này.
Tần Mặc Lĩnh dường như không nghĩ ngợi, “Bộ phận số một có muốn tiếp tục hợp đồng với Đàm Mạc Hành nữa không thì cứ tuỳ họ.”
Nếu Đàm Phong và Đàm Mạc Hành đã không có quan hệ gì, anh cũng không cần thiết phải nhúng tay vào chuyện người đại diện.
Còn về việc Giản Hàng đề xuất để Đàm Mạc Hành làm đại diện cho sản phẩm của bộ phận số bốn, anh sẽ cân nhắc sau.
Với lượng hàng tiêu thụ năm nay của bộ phận số bốn, căn bản không mời được người đại diện nổi tiếng như Đàm Mạc Hành. Giản Hàng không biết được tình trạng kinh doanh trên thực tế của bộ phận số bốn, bên đó vẫn đang lỗ vốn.
Đang nghĩ đến chuyện của bộ phận số bốn, chú ba liền gọi tới.
Trước đó chú Tần và Tần Mặc Lĩnh có suy nghĩ giống nhau, về vị trí tổng giám của bộ phận số bốn, tạm thời cứ đợi đã.
Nhưng cũng không thể kéo dài mãi.
Chú ba nói ra nỗi băn khoăn trong lòng, “Nếu tiếp tục kéo dài, người ở bộ phận số bốn sẽ nghĩ ngợi lung tung, rằng liệu có phải công ty định giải tán bộ phận số bốn hay không, nên mới chần chừ không bổ nhiệm vị trí giám đốc.”
Một khi bộ phận số bốn bị giải tán, sản phẩm bên đó sẽ được giao cho những bộ phận còn lại, cũng sẽ không giữ được lại nhiều nhân viên nữa.
Nếu người của bên đó đều nghĩ ngợi lung tung, sẽ không ai chuyên tâm làm việc cả.
Tần Mặc Lĩnh nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, “Quả thực cháu cũng từng có suy nghĩ muốn giải tán bộ phận số bốn.”
“Cháu để trong lòng là được, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không không thể đi nước cờ này được! Đến lúc đó dư luận có thể đè chết Lạc Mông, không ai quan tâm cháu giải tán bộ phận cả, truyền thông chỉ vì để thu hút người quan tâm mà nói Lạc Mông sắp không trụ được nữa nên cắt giảm nhân sự theo quy mô lớn. Lúc ấy đối thủ cạnh tranh lại giở trò bên trong, cổ phiếu nhất định sẽ bị giảm mạnh!”
Chú ba Tần khuyên ngăn, “Bộ phận số bốn có nhiều nhân viên nhất, trước mắt cũng là nơi được đầu tư nhiều nhất, không thể đi nước cờ ấy được.”
Tần Mặc Lĩnh để chú ba yên tâm, “Vậy nên không có giải tán.”
Chú ba Tần muốn biết nước đi tiếp theo của cháu trai, lúc đó anh sa thải Uất Minh và hai vị quản lý cấp cao khác đã khiến ông vô cùng ngạc nhiên, “Cháu có kế hoạch gì tiếp theo vậy?”
Tần Mặc Lĩnh: “Cháu sẽ cho bộ phận số bốn thời gian hai năm nữa, nếu có thể hồi sinh lại được thị trường, cháu sẽ tiếp tục giữ lại, nếu không được sẽ thu mua một công ty đồ uống có danh tiếng không tệ, sau đó tách bộ phận số bốn ra khỏi Lạc Mông, rồi xác nhập lại với công ty được thu mua kia rồi tái cơ cấu tổ chức.”
Sau khi tái cơ cấu, tiền công ty mới kiếm được cũng không liên quan trực tiếp với Lạc Mông nữa.
Chú ba Tần thở phào một hơi, cháu trai cũng dần dồn lại tâm tư về phía Lạc Mông.
Thời gian hai năm có lẽ cũng đủ để cứu lấy bộ phận số bốn. Ông lại quan tâm nói, “Vị trí giám đốc bộ phận số bốn, cháu vẫn chưa nghĩ xong sao?”
Tần Mặc Lĩnh nhìn lên chiếc nhẫn kết hôn, vừa rồi anh đội nhiên nghĩ đến Giản Hàng, nếu như bộ phận số bốn nằm trong tay cô, không biết cô sẽ làm như thế nào.
Nhưng Giản Hàng đã quen với giới đầu tư mạo hiểm, không thể chuyển sang làm ngành hàng tiêu dùng nhanh truyền thống này được. Vì vậy giả thuyết của anh, không có câu trả lời.
Ánh mắt Tần Mặc Lĩnh rời khỏi chiếc nhẫn, nói với đầu điện thoại bên kia, “Để người trong nội bộ cạnh tranh xem, ai có bản lĩnh thì người để người đó đảm nhận.”
Chú ba Tần đồng ý, “Được, cháu cứ tự quyết định đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Tần Mặc Lĩnh chỉ thị thư ký Cao thông báo xuống dưới, vị trí của tổng tài bộ phận số bốn, sẽ để người trong nội bộ cạnh tranh.
–
Sau khi Giản Hàng bị thu hồi quyền hành, công việc cần cô xử lý cũng không còn nhiều nữa, nếu như là trước đây, nhất định cô sẽ không có thời gian đến bệnh viện.
Cô sợ làm chậm trễ thời gian của Tần Mặc Lĩnh, [Anh nói với em là bác sĩ nào, em tự qua là được.]
Tần Mặc Lĩnh: [Bốn giờ anh qua đón em.] Giọng điệu không cho phép tiếp tục thương lượng.
Sự áp đặt duy nhất Giản Hàng có thể chấp nhận được đó là khi Tần Mặc Lĩnh quan tâm mình.
Vừa định đặt điện thoại xuống, luật sư Hình đã gọi cho cô, nói rằng anh ấy sắp đến nơi rồi.
Luật sư Hình đang ở trên đường đến Doãn Lâm, bà Cao cũng ngồi trên xe anh, đến tận nơi xin lỗi cô.
Phiên toà kiện bà Cao kia, cô đã thắng. Bản phán quyết cũng coi như đến kịp lúc, để trước khi từ chức cô có thể cho hội đồng quản trị một câu trả lời rõ ràng.
Trong lúc đợi luật sư Hình, Giản Hàng mở tài liệu về Liêu Vịnh Mân ra xem.
Trước kia Liêu Vịnh Mân là phó tổng bộ phận nhân sự của một công ty, sáu năm trước đã từ chức, sau đó ở nhà dành toàn thời gian chăm lo cho gia đình.
Năm nay là năm thứ sáu bà ta rời khỏi thương trường. Sở dĩ Liêu Vịnh Mân từ chức là để chăm lo cho con trai, con trai giống với tính cách của bà ta, rất hiếu thắng, cái gì cũng phải giành lấy hạng nhất, nhưng không biết vì sao năm lớp tám lại có vấn đề về tâm lý.
Bà và Cao Vực đều bận rộn chăm lo cho sự nghiệm, bình thường không quan tâm đến con trai, vì vậy Liêu Vịnh Mân luôn tự trách bản thân, sau đó liền từ chức để chuyên tâm chăm sóc, dạy con học hành.
Những năm này, Liêu Vịnh Mân đưa con đi khám bệnh, cùng con đi du lịch khắp nơi, không để con phải chịu bất kỳ áp lực nào, dồn toàn tâm toàn lực cho con trai.
Bây giờ con trai bà sáng ngời, năm ngoái thi đỗ trường đại học top 2 cả nước.
Buổi tối lễ tình nhân hôm đó, lúc ở dưới lầu cô còn nhìn thấy con trai Liêu Vịnh Mân cùng bạn gái đón lễ.
Con cái có cuộc sống riêng, ông xã được thăng chức, bản thân bà cũng đã rời xa sự nghiệp nhiều năm, muốn tìm một công việc phù hợp cũng rất khó.
Nếu chỉ chọn một việc làm công ăn lương bình thường, bản thân bà ta cũng coi thường.
Giản Hàng tắt tư liệu đi, phía quầy tiếp tân gọi điện thoại đến: “Olive, chị đang bận sao? Bà Cao nói đã hẹn trước với chị rồi?”
Cô nghe ra được giọng điệu căng thẳng của cô ấy, “Không sao, để họ vào đi.”
Bà Cao mua một bó hoa đem đến, mang theo thành ý tới xin lỗi. Sở dĩ chọn thời gian làm việc là để người trong Doãn Lâm biết, bà đến để xin lỗi.
Luận sư Hình không dám bảo đảm bà Cao có thật sự tin rằng Giản Hàng không chen chân vào cuộc hôn nhân của họ hay không, bởi vì con người vẫn thường cố chấp mù quáng, cho dù bằng chứng rõ ràng ngay trước mắt cũng vẫn coi như không thấy.
Vì vậy anh tự mình cùng bà qua đây. Nhỡ đâu vừa gặp Giản Hàng bà Cao lại trở nên kích động, anh ở bên cạnh cũng có thể ngăn chặn được chuyện không nên xảy ra.
Giản Hàng đã pha cà phê từ trước, mời họ vào phòng làm việc.
Liêu Vịnh Mân đưa bó hoa cho Giản Hàng, “Thật xin lỗi cô.”
“Đều đã qua rồi.” Giản Hàng nhận lấy hoa, đặt lên trên tủ trà.
Cô biết được thời gian của luật sư Hình vô cùng quý giá, anh là người nhận lương theo giờ.
Ngồi xuống uống xong ly cà phê, cô chủ động nói: “Luật sư Hình, anh cứ bận việc đi, không thể để chuyện của tôi ảnh hưởng đến tiến độ các vụ án khác của anh được.”
Quả thực luật sư Hình cũng không có thời gian uống cà phê nói chuyện phiếm, khi đi đến cửa văn phòng, anh nhỏ giọng hỏi: “Cô có thể giải quyết được chứ?”
Giản Hàng mìm cười, “Dám để bà ấy vào tôi cũng sẽ không sợ không giải quyết được.”
“Vậy thì tốt, có gì cứ liên lạc với tôi.” Luật sư Hình vội vã rời đi.
Sau khi tiễn luật sư Hình ra về, Giản Hàng đóng lại cửa phòng làm việc. Cho dù không có người khác nữa, cô vẫn rất khách sáo lịch sự với Liêu Vịnh Mân: “Bà có muốn thêm một ly nữa không?”
“Không cần, cảm ơn cô.”
Liêu Vịnh Mân đặt ly cà phê xuống, “Không ngờ cô lại rộng lượng như vậy.”
Giản Hàng đáp, “Không phải là rộng lượng, chỉ là cảm thấy một số người cũng không quan trọng đến vậy.”
Một số người không quan trọng chính là chỉ bà, Liêu Vịnh Mân gật đầu, “Cũng đúng.”
Năm đó bà cũng kiêu ngạo như vậy, cũng tao nhã giống như Giản Hàng, không thể có chuyện trở thành tiểu tam được.
Khôi phục lại vẻ bình thường, Liêu Vịnh Mân nói lời tạm biệt.
Giản Hàng không có phân biệt đối xử, vừa rồi tiễn luật sư Hình đến cửa, bây giờ cô cũng tiễn bà Cao tới đó.
Tin tức bà Cao đến xin lỗi đã truyền đi khắp nội bộ Doãn Lâm.
Giản Hàng không có hứng thú chú ý đến những chuyện này, gần bốn giờ, Tần Mặc Lĩnh đã đến nơi, anh gọi điện thoại bảo cô xuống dưới.
Hôm nay Tần Mặc Lĩnh tự mình lái xe, Giản Hàng ngồi bên ghế lái phụ.
Tần Mặc Lĩnh để cô chuẩn bị tâm lý trước, “Em nghĩ trước xem chút nữa nói về tình hình sức khoẻ của mình với chú Chu như thế nào.”
Giản Hàng nghe anh gọi là chú Chu, chứng tỏ quan hệ của vị bác sĩ ấy và Tần gia không tồi, nếu như để người ngoài biết được cô đến khám bệnh là để có thể chơi game thì thật xấu hổ.
Cô quay mặt qua, “Đến lúc đó anh nói giúp em nhé.”
Tần Mặc Lĩnh liếc cô, “Em tự nói.”
Giản Hàng không tiếp lời, nhìn anh.
Tần Mặc Lĩnh không khởi động xe, cũng nhìn cô, khi cô không cười ánh mắt vừa lạnh lùng vừa sâu thẳm.
Đột nhiên Giản Hàng ngồi thẳng lên, cởi dây an toàn ra.
Tần Mặc Lĩnh tưởng rằng cô muốn xuống xe, đưa tay giữ cô lại.
Giản Hàng đẩy bàn tay anh ra, cô hơi đứng lên, nhướn người qua chiếc hộp xe ngăn cách ở giữa, ôm anh một chút, rất nhẹ. Cô vẫn luôn muốn ôm anh, tại những nơi ở ngoài phòng ngủ.
Cô cũng không nói gì thêm, ôm anh xong rồi lại ngồi xuống, không nhìn anh mà cúi đầu thắt dây an toàn.
Tần Mặc Lĩnh nắm lấy vô lăng, yết hầu khẽ cuộn.
Giản Hàng thắt dây an toàn xong, lúc này mới lên tiếng, “Vậy ai sẽ nói với chú Chu vậy?”
Tần Mặc Lĩnh: “…”
Cô biết rõ còn cố hỏi.
Anh vô cùng bất đắc dĩ, nhưng lại vô cùng ôn nhu đáp: “Anh nói.”
Sau đó khởi động xe rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook