Cưới Nhanh Với Thiếu Gia Ác Ma
-
Chương 39: Đừng có đánh chủ ý lên đầu vợ tôi
“Dịch Trạch với Tần Di vẫn chưa dậy?
“Thưa lão phu nhân, cậu chủ với cô chủ tối qua giày vò một đêm, sợ là sẽ không dậy sớm như thế!” Quản gia khoanh tay đứng trước mặt bà Nghiêm, trên mặt mang ý cười, do dự một chút hỏi, “Hay đợi chút nữa tôi lên gọi hai người dậy ăn cơm trưa?” “Không cần, để hai đứa ngủ đi! Đói sẽ tự xuống lầu!” Bà Nghiêm gật đầu rồi nhíu mày hỏi, “Việc tối hôm trước ở quán bar điều tra đến đâu rồi?”
“Người của cậu chủ vẫn đang điều tra nên tôi không để người nhúng tay vào nữa, tôi nghe nói sẽ sớm có kết quả!” “Ừ!”.
Bà Nghiêm mặt không thay đổi gật đầu, mở cuốn sách trên tay tiếp tục đọc, không hỏi nữa.
Gần đến trưa mới thấy Nghiêm Dịch Trạch từ trong phòng đi ra nhẹ nhàng khép cửa phòng đi dưới lầu ăn cơm.
Bà Nghiêm hỏi sao không thấy Tần Di thì anh mới gãi đầu cười nói Tần Di còn đang ngủ, bà Nghiêm gật đầu nhìn khuôn mặt rã rời Nghiêm Dịch Trạch, hơi nhíu mày.
“Dịch Trạch, bà nghe nói hai đứa cả đêm không ngủ” thì thấy anh gật đầu, sắc mặt bà dần trở nên nghiêm túc, “Chuyện của mấy người trẻ tuổi các con bà đáng ra không nên hỏi nhưng bà vẫn phải nhắc nhở con”.
“Bà nội người nói đi!” Nghiêm Dịch Trạch đặt đũa xuống nhìn bà.
“Đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng, chuyện phòng the thì phải biết kiềm chế! Dù sao thân phận hiện giờ của con cung không có nhiều thời gian và tinh lực để tiêu xài!”
Bà nói xong cũng cười bảo anh ăn cơm, gọi quản gia đến để gắp thức ăn cho anh, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Cơm nước xong xuôi, Nghiêm Dịch Trạch quay về phòng lần nữa thấy Tần Di còn đang ngủ, lại rón rén lui ra ngoài, tiến thư phòng cách vách.
La Kỳ đến rất nhanh, gần như Nghiêm Dịch Trạch vừa gọi anh đã đến. “Cậu chủ, anh tìm tôi!”
Nghiêm Dịch Trạch nhìn vào hình ảnh trên màn hình mặt không thay đổi nhìn anh một cái, hơi gật đầu, “Chuyện này làm không tồi!”
Tin tức xôn xao về Tần Di trước đó trên Internet đã dần được giải quyết. Mặc dù ảnh hưởng của việc này vẫn chưa được xoá bỏ hoàn toàn, nhưng lực chú ý của dân mạng đã thành công chuyển đến thân phận thật sự của Lăng Mục Dương.
Là một nhân vật có tiếng ở Nhuận Thành, mọi hành động của của Nghiêm Dịch Trạch đều không có gì bí mật, dưới sự điều khiển của La Kỳ, chuyện tối hôm qua anh ngồi uống rượu trò chuyện vui vẻ ở quán bar với Lăng Mục Dương đã xuất hiện trên lnternet.
Lại thêm La Kỳ sai người đóng giả làm nhân viên của khách sạn để lộ ra hình ảnh đêm hôm trước anh cùng Lăng Mục Dương cùng đưa Tần Di đến khách sạn, cư dân mạng có mù quáng cũng cho rằng anh và Lăng Mục Dương là bạn tốt, tối hôm đó Lăng Mục Dương chỉ là tình cờ gặp vợ bạn mình say xỉn nên có lòng đưa cô đến khách sạn.
Lúc này, tin đồn vượt quá giới hạn của Tần Di lập tức tự sụp đổ.
“Cám ơn cậu chủ!” La Kỳ sắc mặt bình tĩnh gật đầu, nghe Nghiêm Dịch Trạch hỏi thăm kết quả điều tra của việc này sắc mặt La Kỳ lập tức có chút khó coi.
“Không điều tra được?” Nghiêm Dịch Trạch lập tức nhíu mày, sắc mặt có một chút không vui.
“Cũng không tính là không tra được, chỉ là khi tôi sắp tra ra được người đứng sau việc này thì manh mối đồng loạt mất dấu! Chỉ bắt được mấy con cá nhỏ, tôi vừa mới cho người xử lý xong! Cậu chủ, thật xin lỗi!”
La Kỳ cúi đầu tự trách, Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày phất tay nói, “Thôi, dù sao cậu cũng đã làm hết sức mình! Thế hai kẻ cặn bã kia nói thế nào, có nói ai là người chỉ điểm họ không?”
“Nghe nói là có người trên mạng liên hệ với bọn họ trước, cho bọn họ
20 vạn…” Phía sau La Kỳ không dám nói, “Hai kẻ cặn bã kia cũng không biết người kia là ai! Tôi cũng để người kiểm tra tất cả các IP của đối phương nhưng đều chỉ là giả mạo. Đối phương đã sớm đoán được có ngày này nên chuẩn bị rất nhiều bàn đạp. Địa chỉ cuối cùng của IP là một máy tính công cộng của một công ty thương mại ở Thái Lan, nhưng không ai sử dụng máy tính này vào thời điểm đó!”
“Nghĩa là đầu mối lại mất dấu?” Lông mày Nghiêm Dịch Trạch gắt gao nhíu lại.
“Thật ra cũng không tính là mất dấu, còn một manh mối có thể điều tra. Hai kẻ cặn bã kia nói nhận được tiền mặt. Bọn họ nói đối phương đã bỏ nó vào thùng rác ở cửa của quảng trường Đế Hào ở trung tâm thành phố.”
“Tôi biết rồi, cậu tiếp tục để mọi người theo dõi, tra đến cùng cho tôi! Hai tên cặn bã kia.” Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt âm trầm nói tiếp, “Chuyển giới cho hai kẻ kia, đưa đến khu đèn đỏ ở Chiang Mai tiếp khách! Nhớ kỹ, tôi muốn cả hai ở đó đến chết!”
“Rõ, thưa cậu chủ! Tôi lập tức đi sắp xếp!” La Kỳ run rẩy đáp. Phương pháp đối xử này thậm chí còn tàn nhẫn hơn là giết chết.
Xem ra cuộc đời của hai kẻ không may này đã bị huỷ, chờ đợi hai kẻ chính là cuộc đời bi thảm về sau.
Nếu may mắn hai kẻ kia có thể sống thêm mấy chục năm, nhưng nếu không may thì không đến ba đến năm năm sẽ bị chơi đến chết.
Về phần chạy trốn, nghĩ cũng đừng nghĩ. Những kẻ ở Chiang Mai không ăn chay. Ít nhất cho đến nay, La Kỳ vẫn chưa thấy ai dưới sự chỉ đạo của mình chạy ra ngoài.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt lãnh khốc của Nghiêm Dịch Trạch, La Kỳ sợ hãi nhỏ giọng hỏi,
“Cậu chủ, Lăng Mục Dương bên kia…”
“Hẹn anh ta một giờ sau uống trà!”
Nghiêm Dịch Trạch nói xong đứng dậy rời đi phòng sách, trở về phòng tắm rửa thay quần áo.
Nửa tiếng sau, Nghiêm Dịch Trạch chuẩn bị ra ngoài thì Tần Di tỉnh dậy, nhìn lên bầu trời bên ngoài và hỏi, “Dịch Trạch, em ngủ bao lâu rồi? Bây giờ là mấy giờ?”
“Một giờ rưỡi chiều, em có muốn ngủ một lát nữa không?” Nghiêm Dịch Trạch cười đi tới lôi kéo tay cô nói.
“Đã trễ thế như vậy? Không được, em phải dậy rồi, bà nội sẽ tức giận!” Tần Di rút tay về liền muốn vén chăn mền rời giường nhưng bị anh đè xuống cười lắc đầu, “Không sao đâu, bà nội đều biết mà, lúc ăn cơm còn cố ý gọi quản gia phần đồ ăn cho em! Đói rồi đúng không, ngoan ngoãn nằm trên giường đợi anh bưng đến cho em!”
“Không cần đâu? Em tự làm!” Tần Di thấy anh quần áo chỉnh tề, hiếu kì
hỏi, “Anh mặc thế này là muốn ra ngoài sao?”
“Hẹn một người bạn!”
“Thế anh đi đi! Đợi em tắm xong thay đồ rồi xuống lầu ăn!”
Tần Di biết Nghiêm Dịch Trạch quan tâm cô nhưng cô không muốn mình làm trễ việc của anh.
“Không sau, không thiếu mấy phút này!” Nghiêm Dịch Trạch cười cười để Tần Di ngoan ngoãn nằm xuống, quay người đi ra ngoài.
Lúc anh bưng đồ ăn lúc đi vào, Tần Di đã mặc quần áo xong, tóc ướt sũng, hiển nhiên cũng đã tắm gội.
“Không phải nói em đừng dậy sao nằm trên giường đợi anh sao, sao em lại không nghe lời?” Nghiêm Dịch Trạch cố ý nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn hỏi, Tần Di hơi sững sờ, Nghiêm Dịch Trạch lại làm sao không biết? Cô dựa vào cái gì phải nghe anh? “Đồ ngốc anh chỉ đùa em thôi!”
Không đợi Tần Di nói xong, Nghiêm Dịch Trạch ôm lấy eo của cô hôn lên gò má thanh tú của cô cười tủm tỉm nói.
“Thế anh đùa xong chưa? Còn không ra ngoài?”
Tần Di lườm anh, khiến Nghiêm Dịch Trạch bật cười.
Lúc đầu anh còn muốn giúp cô sấy tóc rồi mới ra ngoài nhưng kết quả cuối cùng vẫn bị Tần Di đuổi ra ngoài. “Trên đường chú ý an toàn!”
Nghiêm Dịch Trạch đứng ở lầu dưới nhìn thấy cô đang ở trên lầu nhìn anh thì cười phất phất tay, “Vợ ơi anh đi nhé!”
Lúc Nghiêm Dịch Trạch đến chỗ hẹn đã muộn mười mấy phút.
Thấy Nghiêm Dịch Trạch khoan thai tới chậm, Lăng Mục Dương nửa đùa nửa thật nói, “Anh được đấy, rõ ràng là anh hẹn tôi mà tôi đến còn phải đợi anh!”
“Có chút việc nên đến muộn!” Nghiêm Dịch Trạch thuận miệng lấy cớ rồi ngồi xuống.
“Để tôi đoán xem là chuyện gì?” Lăng Mục Dương cười tủm tỉm nhìn anh, sắc mặt chút đặc sắc, “Sẽ không phải là..vừa mới tạo người đi? Nhưng đây là ban ngày đó! Nghiêm Dịch Trạch, được đấy!”
Nghiêm Dịch Trạch liếc mắt nhìn Lăng Mục Dương đang giơ ngón cái nhếch miệng, “Mắc mớ gì tới anh.”
“Ừ, không liên quan chuyện tôi, không liên quan đến tôi!” Lăng Mục Dương lắc đầu, nghiêm túc nói, “Nói đến việc chính đi, tìm tôi làm gì?”.
“Chuyện kia có kết quả rồi, nhưng…”
Nghiêm Dịch Trạch vừa nói được một nửa liền dừng. Anh thấy một bóng dáng xinh đẹp đang mở cửa phòng trà bước vào nhìn xung quanh thấy anh lập tức cười đi tới, “Dịch Trạch, khéo thật đấy anh cũng đến uống trà!”.
“Khéo thật mà! Lăng Lâm, cô thay đỔi tính nết à, nếu tôi nhớ không nhầm thì cô không thích uống trà đâu?”
Ánh mắt thâm thúy của Nghiêm Dịch Trạch rơi trên mặt Lăng Lâm tò mò hỏi.
“Em có thay đổi gì đâu, là có người hẹn em!” Lăng Lâm cười tủm tỉm nhìn anh quay đầu hiếu kì nhìn Lăng Mục Dương cười hỏi, “Anh chàng đẹp trai này là ai? Không giới thiệu chút sao?”.
Lăng Lâm vừa đi, Lăng Mục Dương liền cười trêu ghẹo nói, “Cô nàng Lăng Lâm vừa rồi có ý với anh! Nghiêm Dịch Trạch mị lực không nhỏ nha! Anh nói xem số tôi có khổ không, khó khăn lắm mới gặp được một người đẹp lại là đồ ăn trong bát của anh!”.
“Anh..Có ý gì?” Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt lạnh lẽo, chau mày nói, “Tôi cảnh cáo anh đừng có đánh chủ ý lên vợ tôi”.
“Anh cũng nhạy cảm quá đi? Tôi chỉ…” Lăng Mục Dương thấy anh sắc mặt càng ngày càng lạnh bất đắc dĩ cười nói, “Tôi sai rồi có được không? Nhưng mà tôi nói thật, anh đã yêu vợ anh như thế, vậy chắc sẽ không để ý đến Lăng Lâm nữa, nếu không nhường cho tôi, bạn anh đến giờ vẫn chưa có bạn gái đâu!”
“Anh có hứng thú thì cứ việc đuổi theo!“ Sắc mặt Nghiêm Dịch Trạch thoáng dịu lại, nhín sang bên kia thấy Lăng Lâm đang mỉm cười con ngươi lóe lên, “Nhưng anh phải cần thận, cô ta trông không đơn giản như bề ngoài đâu!”.
“Hoa hồng có gai? Anh càng nói tôi lại càng cảm thấy hứng thú”.
Lăng Mục Dương hào hứng quay đầu nhìn Lăng Lâm, cười khẽ với cô.
“Thôi đi, tôi không phải hẹn anh đến đây để tán gái! Nói chuyện chính, chuyện đêm đó có chút manh mối, nhưng không tra ra được người đứng đằng sau”
“Anh mà còn không tra được? Ý anh nói là chuyện này không có kết quả!”
Nghiêm Dịch Trạch gật đầu tưởng Lăng Mục Dương sẽ không vui, không nghĩ tới anh không thèm để ý chút nào, ngược lại nở nụ cười, “Không sao, trong thời gian ngắn tôi sẽ không rời khỏi đây! Anh cứ tra từ từ!”
“Vậy thì tốt!” Nghiêm Dịch Trạch gật đầu, lên tiếng chào hỏi rồi đứng dậy rời đi.
Lăng Mục Dương tiễn Nghiêm Dịch Trạch ra cửa nhìn thấy anh lên xe, lúc này mới quay người trở về, đi thẳng tới trước mặt Lăng Lâm ngồi xuống, “Người đẹp Lăng Lâm, tôi ngồi đây được không?”
“Được chứ, uống trà với anh Lâm là vinh hạnh của tôi!” Lăng Lâm cười đứng dậy rót cho Lăng Mục Dương một chén trà ra hiệu cho anh nếm thử.
“Được người đẹp rót trà đúng là vị ngon hơn hẳn! Tôi vừa mới đến đây, nếu người đẹp có thời gian thì có thể dẫn tôi đi nhìn xung quanh một chút? Để hiểu thêm về phong tục tập quán và con người nơi đây?”
Lăng Mục Dương cười tủm tỉm nhìn Lăng Lâm hỏi, cô liền mỉm cười, “Tất nhiên là được, anh Lâm là bạn của Dịch Trạch, cũng là bạn của tôi, tôi đương nhiên sẽ thay mặt anh ấy chăm sóc anh”.
“Quyết định như vậy đi! Đây là danh thiếp của tôi! Người đẹp Lăng Lâm có thời gian thì gọi cho tôi, tôi sẽ lập tức có mặt!” Lăng Mục Dương rút một tấm danh thiếp đưa cho cô cười đứng dậy, “Tôi còn có việc, hôm khác gặp!”
Lăng Lâm nhìn chằm chằm bóng lưng của Lăng Mục Dương hồi lâu mới thu tầm mắt, tuỳ ý liếc mắt nhìn tấm danh thiếp đưa cho Âu Nhược Lan đang đứng ở phía sau, “Cầm lấy!”
“Chị Lâm, hai người kia đã đi rồi, chúng ta về luôn không?”
“Ngồi thêm một lúc! Diễn kịch thì cũng phải diễn cho tròn vai! Sai người theo dõi Lăng Mục Dương cho tôi, tôi muốn biết mọi hành động của anh ta!” Lăng Lâm nói xong, nâng chung trà lên khẽ nhấp một ngụp, cười lạnh nói.
Xe của Nghiêm Dịch Trạch vừa dừng trước cửa biệt thự nhà họ Nghiêm thì một chiếc xe thể thao Porsche màu xanh da trời cũng lái vào. Tiêu Hạng cười xuống xe chào hỏi với Nghiêm Dịch Trạch. “A Hạng đến chơi đấy à?”
“Em nghe nói anh khoẻ lại nên đến thăm anh, thuận tiện giúp mẹ em mang chút đồ cho bà ngoại!” Nói xong Tiêu Hạng giơ cái hộp trong tay lên.
“Thế vào đi! Bà nội giờ này chắc đang ở phòng sách để tôi cho người đi gọi bà!” Nghiêm Dịch Trạch gật đầu đưa Tiêu Hạng vào phòng khách đang định bảo người làm đi phòng sách thì Tiêu Hạng lắc đầu nói không cần, “Em tự đi được rồi!”
“Cũng được, tôi cũng về phòng sách, đi thôi!”
Đứng ở cửa phòng thấy Tiêu Hạng gõ cửa tiến vào phòng sách Nghiêm Dịch Trạch mới thu lại tầm mắt đầy cửa phòng.
Nhưng anh lại không thấy Tần Di đâu, chỉ thấy người làm đang thu dọn phòng. “Cô chủ đâu?” “Thưa cậu, cô chủ ra ngoài rồi ạ!”
“Ra ngoài rồi?” Lông mày Nghiêm Dịch Trạch bỗng nhiên nhíu lại, quay người ra ngoài, suýt nữa đâm vào La Kỳ đang tìm anh. “Cậu chủ!”
“Tần Di ra ngoài rồi?” Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày hỏi, La Kỳ gật đầu, “Dạ, tôi đi tìm anh để nói chuyện này!”
“Có biết đi đâu không? Có sai người đi theo không?”
Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm đó anh vô cùng lo lắng, sắc mặt liền thay đổi.
“Hai mươi phút trước, người của chúng ta nói cô chủ và Tiết Vãn Tình đang ở quảng trường Hoa Thương dạo phố!”
“Đến quảng trường Hoa Thương!”
Nghiêm Dịch Trạch nhanh chóng bước xuống cầu thang, La Kỳ theo sát phía sau.
“Hỏi xem giờ họ đang ở đâu?” Nghiêm Dịch Trạch vừa lên xe liền phân phó La Kỳ, anh nhanh chóng lấy điện thoại cầm tay ra gọi.
Thấy La Kỳ hồi lâu không nói gì trong lòng Nghiêm Dịch Trạch bỗng nhiên có chút bất an.
Mấy phút sau, La Kỳ đặt điện thoại di động xuống, thấp thỏm thấp giọng nói, “Cậu chủ, điện thoại của hai người ngoài vùng phủ sóng!” “Gọi cho Tần Di chưa?”.
“Tôi gọi cho cô chủ rồi nhưng vẫn ngoài vùng phủ sóng!”
Trong lòng bất an biến thành hiện thực, lòng anh chìm đến đáy cốc, phân phó La Kỳ gọi điện phái người đi tìm rồi bảo tài xế nhanh chóng đến quảng trường Hoa Thương.
Nhìn thấy thời gian nhanh chóng trôi qua, nghe tiếng tiếng tổng đài trong điện thoại nói “ngoài vùng phủ sóng” làm anh càng lo lắng trên trán đều là mồ hôi lạnh: Tần Di em đừng xảy ra chuyện gì!
“Thưa lão phu nhân, cậu chủ với cô chủ tối qua giày vò một đêm, sợ là sẽ không dậy sớm như thế!” Quản gia khoanh tay đứng trước mặt bà Nghiêm, trên mặt mang ý cười, do dự một chút hỏi, “Hay đợi chút nữa tôi lên gọi hai người dậy ăn cơm trưa?” “Không cần, để hai đứa ngủ đi! Đói sẽ tự xuống lầu!” Bà Nghiêm gật đầu rồi nhíu mày hỏi, “Việc tối hôm trước ở quán bar điều tra đến đâu rồi?”
“Người của cậu chủ vẫn đang điều tra nên tôi không để người nhúng tay vào nữa, tôi nghe nói sẽ sớm có kết quả!” “Ừ!”.
Bà Nghiêm mặt không thay đổi gật đầu, mở cuốn sách trên tay tiếp tục đọc, không hỏi nữa.
Gần đến trưa mới thấy Nghiêm Dịch Trạch từ trong phòng đi ra nhẹ nhàng khép cửa phòng đi dưới lầu ăn cơm.
Bà Nghiêm hỏi sao không thấy Tần Di thì anh mới gãi đầu cười nói Tần Di còn đang ngủ, bà Nghiêm gật đầu nhìn khuôn mặt rã rời Nghiêm Dịch Trạch, hơi nhíu mày.
“Dịch Trạch, bà nghe nói hai đứa cả đêm không ngủ” thì thấy anh gật đầu, sắc mặt bà dần trở nên nghiêm túc, “Chuyện của mấy người trẻ tuổi các con bà đáng ra không nên hỏi nhưng bà vẫn phải nhắc nhở con”.
“Bà nội người nói đi!” Nghiêm Dịch Trạch đặt đũa xuống nhìn bà.
“Đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng, chuyện phòng the thì phải biết kiềm chế! Dù sao thân phận hiện giờ của con cung không có nhiều thời gian và tinh lực để tiêu xài!”
Bà nói xong cũng cười bảo anh ăn cơm, gọi quản gia đến để gắp thức ăn cho anh, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Cơm nước xong xuôi, Nghiêm Dịch Trạch quay về phòng lần nữa thấy Tần Di còn đang ngủ, lại rón rén lui ra ngoài, tiến thư phòng cách vách.
La Kỳ đến rất nhanh, gần như Nghiêm Dịch Trạch vừa gọi anh đã đến. “Cậu chủ, anh tìm tôi!”
Nghiêm Dịch Trạch nhìn vào hình ảnh trên màn hình mặt không thay đổi nhìn anh một cái, hơi gật đầu, “Chuyện này làm không tồi!”
Tin tức xôn xao về Tần Di trước đó trên Internet đã dần được giải quyết. Mặc dù ảnh hưởng của việc này vẫn chưa được xoá bỏ hoàn toàn, nhưng lực chú ý của dân mạng đã thành công chuyển đến thân phận thật sự của Lăng Mục Dương.
Là một nhân vật có tiếng ở Nhuận Thành, mọi hành động của của Nghiêm Dịch Trạch đều không có gì bí mật, dưới sự điều khiển của La Kỳ, chuyện tối hôm qua anh ngồi uống rượu trò chuyện vui vẻ ở quán bar với Lăng Mục Dương đã xuất hiện trên lnternet.
Lại thêm La Kỳ sai người đóng giả làm nhân viên của khách sạn để lộ ra hình ảnh đêm hôm trước anh cùng Lăng Mục Dương cùng đưa Tần Di đến khách sạn, cư dân mạng có mù quáng cũng cho rằng anh và Lăng Mục Dương là bạn tốt, tối hôm đó Lăng Mục Dương chỉ là tình cờ gặp vợ bạn mình say xỉn nên có lòng đưa cô đến khách sạn.
Lúc này, tin đồn vượt quá giới hạn của Tần Di lập tức tự sụp đổ.
“Cám ơn cậu chủ!” La Kỳ sắc mặt bình tĩnh gật đầu, nghe Nghiêm Dịch Trạch hỏi thăm kết quả điều tra của việc này sắc mặt La Kỳ lập tức có chút khó coi.
“Không điều tra được?” Nghiêm Dịch Trạch lập tức nhíu mày, sắc mặt có một chút không vui.
“Cũng không tính là không tra được, chỉ là khi tôi sắp tra ra được người đứng sau việc này thì manh mối đồng loạt mất dấu! Chỉ bắt được mấy con cá nhỏ, tôi vừa mới cho người xử lý xong! Cậu chủ, thật xin lỗi!”
La Kỳ cúi đầu tự trách, Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày phất tay nói, “Thôi, dù sao cậu cũng đã làm hết sức mình! Thế hai kẻ cặn bã kia nói thế nào, có nói ai là người chỉ điểm họ không?”
“Nghe nói là có người trên mạng liên hệ với bọn họ trước, cho bọn họ
20 vạn…” Phía sau La Kỳ không dám nói, “Hai kẻ cặn bã kia cũng không biết người kia là ai! Tôi cũng để người kiểm tra tất cả các IP của đối phương nhưng đều chỉ là giả mạo. Đối phương đã sớm đoán được có ngày này nên chuẩn bị rất nhiều bàn đạp. Địa chỉ cuối cùng của IP là một máy tính công cộng của một công ty thương mại ở Thái Lan, nhưng không ai sử dụng máy tính này vào thời điểm đó!”
“Nghĩa là đầu mối lại mất dấu?” Lông mày Nghiêm Dịch Trạch gắt gao nhíu lại.
“Thật ra cũng không tính là mất dấu, còn một manh mối có thể điều tra. Hai kẻ cặn bã kia nói nhận được tiền mặt. Bọn họ nói đối phương đã bỏ nó vào thùng rác ở cửa của quảng trường Đế Hào ở trung tâm thành phố.”
“Tôi biết rồi, cậu tiếp tục để mọi người theo dõi, tra đến cùng cho tôi! Hai tên cặn bã kia.” Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt âm trầm nói tiếp, “Chuyển giới cho hai kẻ kia, đưa đến khu đèn đỏ ở Chiang Mai tiếp khách! Nhớ kỹ, tôi muốn cả hai ở đó đến chết!”
“Rõ, thưa cậu chủ! Tôi lập tức đi sắp xếp!” La Kỳ run rẩy đáp. Phương pháp đối xử này thậm chí còn tàn nhẫn hơn là giết chết.
Xem ra cuộc đời của hai kẻ không may này đã bị huỷ, chờ đợi hai kẻ chính là cuộc đời bi thảm về sau.
Nếu may mắn hai kẻ kia có thể sống thêm mấy chục năm, nhưng nếu không may thì không đến ba đến năm năm sẽ bị chơi đến chết.
Về phần chạy trốn, nghĩ cũng đừng nghĩ. Những kẻ ở Chiang Mai không ăn chay. Ít nhất cho đến nay, La Kỳ vẫn chưa thấy ai dưới sự chỉ đạo của mình chạy ra ngoài.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt lãnh khốc của Nghiêm Dịch Trạch, La Kỳ sợ hãi nhỏ giọng hỏi,
“Cậu chủ, Lăng Mục Dương bên kia…”
“Hẹn anh ta một giờ sau uống trà!”
Nghiêm Dịch Trạch nói xong đứng dậy rời đi phòng sách, trở về phòng tắm rửa thay quần áo.
Nửa tiếng sau, Nghiêm Dịch Trạch chuẩn bị ra ngoài thì Tần Di tỉnh dậy, nhìn lên bầu trời bên ngoài và hỏi, “Dịch Trạch, em ngủ bao lâu rồi? Bây giờ là mấy giờ?”
“Một giờ rưỡi chiều, em có muốn ngủ một lát nữa không?” Nghiêm Dịch Trạch cười đi tới lôi kéo tay cô nói.
“Đã trễ thế như vậy? Không được, em phải dậy rồi, bà nội sẽ tức giận!” Tần Di rút tay về liền muốn vén chăn mền rời giường nhưng bị anh đè xuống cười lắc đầu, “Không sao đâu, bà nội đều biết mà, lúc ăn cơm còn cố ý gọi quản gia phần đồ ăn cho em! Đói rồi đúng không, ngoan ngoãn nằm trên giường đợi anh bưng đến cho em!”
“Không cần đâu? Em tự làm!” Tần Di thấy anh quần áo chỉnh tề, hiếu kì
hỏi, “Anh mặc thế này là muốn ra ngoài sao?”
“Hẹn một người bạn!”
“Thế anh đi đi! Đợi em tắm xong thay đồ rồi xuống lầu ăn!”
Tần Di biết Nghiêm Dịch Trạch quan tâm cô nhưng cô không muốn mình làm trễ việc của anh.
“Không sau, không thiếu mấy phút này!” Nghiêm Dịch Trạch cười cười để Tần Di ngoan ngoãn nằm xuống, quay người đi ra ngoài.
Lúc anh bưng đồ ăn lúc đi vào, Tần Di đã mặc quần áo xong, tóc ướt sũng, hiển nhiên cũng đã tắm gội.
“Không phải nói em đừng dậy sao nằm trên giường đợi anh sao, sao em lại không nghe lời?” Nghiêm Dịch Trạch cố ý nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn hỏi, Tần Di hơi sững sờ, Nghiêm Dịch Trạch lại làm sao không biết? Cô dựa vào cái gì phải nghe anh? “Đồ ngốc anh chỉ đùa em thôi!”
Không đợi Tần Di nói xong, Nghiêm Dịch Trạch ôm lấy eo của cô hôn lên gò má thanh tú của cô cười tủm tỉm nói.
“Thế anh đùa xong chưa? Còn không ra ngoài?”
Tần Di lườm anh, khiến Nghiêm Dịch Trạch bật cười.
Lúc đầu anh còn muốn giúp cô sấy tóc rồi mới ra ngoài nhưng kết quả cuối cùng vẫn bị Tần Di đuổi ra ngoài. “Trên đường chú ý an toàn!”
Nghiêm Dịch Trạch đứng ở lầu dưới nhìn thấy cô đang ở trên lầu nhìn anh thì cười phất phất tay, “Vợ ơi anh đi nhé!”
Lúc Nghiêm Dịch Trạch đến chỗ hẹn đã muộn mười mấy phút.
Thấy Nghiêm Dịch Trạch khoan thai tới chậm, Lăng Mục Dương nửa đùa nửa thật nói, “Anh được đấy, rõ ràng là anh hẹn tôi mà tôi đến còn phải đợi anh!”
“Có chút việc nên đến muộn!” Nghiêm Dịch Trạch thuận miệng lấy cớ rồi ngồi xuống.
“Để tôi đoán xem là chuyện gì?” Lăng Mục Dương cười tủm tỉm nhìn anh, sắc mặt chút đặc sắc, “Sẽ không phải là..vừa mới tạo người đi? Nhưng đây là ban ngày đó! Nghiêm Dịch Trạch, được đấy!”
Nghiêm Dịch Trạch liếc mắt nhìn Lăng Mục Dương đang giơ ngón cái nhếch miệng, “Mắc mớ gì tới anh.”
“Ừ, không liên quan chuyện tôi, không liên quan đến tôi!” Lăng Mục Dương lắc đầu, nghiêm túc nói, “Nói đến việc chính đi, tìm tôi làm gì?”.
“Chuyện kia có kết quả rồi, nhưng…”
Nghiêm Dịch Trạch vừa nói được một nửa liền dừng. Anh thấy một bóng dáng xinh đẹp đang mở cửa phòng trà bước vào nhìn xung quanh thấy anh lập tức cười đi tới, “Dịch Trạch, khéo thật đấy anh cũng đến uống trà!”.
“Khéo thật mà! Lăng Lâm, cô thay đỔi tính nết à, nếu tôi nhớ không nhầm thì cô không thích uống trà đâu?”
Ánh mắt thâm thúy của Nghiêm Dịch Trạch rơi trên mặt Lăng Lâm tò mò hỏi.
“Em có thay đổi gì đâu, là có người hẹn em!” Lăng Lâm cười tủm tỉm nhìn anh quay đầu hiếu kì nhìn Lăng Mục Dương cười hỏi, “Anh chàng đẹp trai này là ai? Không giới thiệu chút sao?”.
Lăng Lâm vừa đi, Lăng Mục Dương liền cười trêu ghẹo nói, “Cô nàng Lăng Lâm vừa rồi có ý với anh! Nghiêm Dịch Trạch mị lực không nhỏ nha! Anh nói xem số tôi có khổ không, khó khăn lắm mới gặp được một người đẹp lại là đồ ăn trong bát của anh!”.
“Anh..Có ý gì?” Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt lạnh lẽo, chau mày nói, “Tôi cảnh cáo anh đừng có đánh chủ ý lên vợ tôi”.
“Anh cũng nhạy cảm quá đi? Tôi chỉ…” Lăng Mục Dương thấy anh sắc mặt càng ngày càng lạnh bất đắc dĩ cười nói, “Tôi sai rồi có được không? Nhưng mà tôi nói thật, anh đã yêu vợ anh như thế, vậy chắc sẽ không để ý đến Lăng Lâm nữa, nếu không nhường cho tôi, bạn anh đến giờ vẫn chưa có bạn gái đâu!”
“Anh có hứng thú thì cứ việc đuổi theo!“ Sắc mặt Nghiêm Dịch Trạch thoáng dịu lại, nhín sang bên kia thấy Lăng Lâm đang mỉm cười con ngươi lóe lên, “Nhưng anh phải cần thận, cô ta trông không đơn giản như bề ngoài đâu!”.
“Hoa hồng có gai? Anh càng nói tôi lại càng cảm thấy hứng thú”.
Lăng Mục Dương hào hứng quay đầu nhìn Lăng Lâm, cười khẽ với cô.
“Thôi đi, tôi không phải hẹn anh đến đây để tán gái! Nói chuyện chính, chuyện đêm đó có chút manh mối, nhưng không tra ra được người đứng đằng sau”
“Anh mà còn không tra được? Ý anh nói là chuyện này không có kết quả!”
Nghiêm Dịch Trạch gật đầu tưởng Lăng Mục Dương sẽ không vui, không nghĩ tới anh không thèm để ý chút nào, ngược lại nở nụ cười, “Không sao, trong thời gian ngắn tôi sẽ không rời khỏi đây! Anh cứ tra từ từ!”
“Vậy thì tốt!” Nghiêm Dịch Trạch gật đầu, lên tiếng chào hỏi rồi đứng dậy rời đi.
Lăng Mục Dương tiễn Nghiêm Dịch Trạch ra cửa nhìn thấy anh lên xe, lúc này mới quay người trở về, đi thẳng tới trước mặt Lăng Lâm ngồi xuống, “Người đẹp Lăng Lâm, tôi ngồi đây được không?”
“Được chứ, uống trà với anh Lâm là vinh hạnh của tôi!” Lăng Lâm cười đứng dậy rót cho Lăng Mục Dương một chén trà ra hiệu cho anh nếm thử.
“Được người đẹp rót trà đúng là vị ngon hơn hẳn! Tôi vừa mới đến đây, nếu người đẹp có thời gian thì có thể dẫn tôi đi nhìn xung quanh một chút? Để hiểu thêm về phong tục tập quán và con người nơi đây?”
Lăng Mục Dương cười tủm tỉm nhìn Lăng Lâm hỏi, cô liền mỉm cười, “Tất nhiên là được, anh Lâm là bạn của Dịch Trạch, cũng là bạn của tôi, tôi đương nhiên sẽ thay mặt anh ấy chăm sóc anh”.
“Quyết định như vậy đi! Đây là danh thiếp của tôi! Người đẹp Lăng Lâm có thời gian thì gọi cho tôi, tôi sẽ lập tức có mặt!” Lăng Mục Dương rút một tấm danh thiếp đưa cho cô cười đứng dậy, “Tôi còn có việc, hôm khác gặp!”
Lăng Lâm nhìn chằm chằm bóng lưng của Lăng Mục Dương hồi lâu mới thu tầm mắt, tuỳ ý liếc mắt nhìn tấm danh thiếp đưa cho Âu Nhược Lan đang đứng ở phía sau, “Cầm lấy!”
“Chị Lâm, hai người kia đã đi rồi, chúng ta về luôn không?”
“Ngồi thêm một lúc! Diễn kịch thì cũng phải diễn cho tròn vai! Sai người theo dõi Lăng Mục Dương cho tôi, tôi muốn biết mọi hành động của anh ta!” Lăng Lâm nói xong, nâng chung trà lên khẽ nhấp một ngụp, cười lạnh nói.
Xe của Nghiêm Dịch Trạch vừa dừng trước cửa biệt thự nhà họ Nghiêm thì một chiếc xe thể thao Porsche màu xanh da trời cũng lái vào. Tiêu Hạng cười xuống xe chào hỏi với Nghiêm Dịch Trạch. “A Hạng đến chơi đấy à?”
“Em nghe nói anh khoẻ lại nên đến thăm anh, thuận tiện giúp mẹ em mang chút đồ cho bà ngoại!” Nói xong Tiêu Hạng giơ cái hộp trong tay lên.
“Thế vào đi! Bà nội giờ này chắc đang ở phòng sách để tôi cho người đi gọi bà!” Nghiêm Dịch Trạch gật đầu đưa Tiêu Hạng vào phòng khách đang định bảo người làm đi phòng sách thì Tiêu Hạng lắc đầu nói không cần, “Em tự đi được rồi!”
“Cũng được, tôi cũng về phòng sách, đi thôi!”
Đứng ở cửa phòng thấy Tiêu Hạng gõ cửa tiến vào phòng sách Nghiêm Dịch Trạch mới thu lại tầm mắt đầy cửa phòng.
Nhưng anh lại không thấy Tần Di đâu, chỉ thấy người làm đang thu dọn phòng. “Cô chủ đâu?” “Thưa cậu, cô chủ ra ngoài rồi ạ!”
“Ra ngoài rồi?” Lông mày Nghiêm Dịch Trạch bỗng nhiên nhíu lại, quay người ra ngoài, suýt nữa đâm vào La Kỳ đang tìm anh. “Cậu chủ!”
“Tần Di ra ngoài rồi?” Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày hỏi, La Kỳ gật đầu, “Dạ, tôi đi tìm anh để nói chuyện này!”
“Có biết đi đâu không? Có sai người đi theo không?”
Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm đó anh vô cùng lo lắng, sắc mặt liền thay đổi.
“Hai mươi phút trước, người của chúng ta nói cô chủ và Tiết Vãn Tình đang ở quảng trường Hoa Thương dạo phố!”
“Đến quảng trường Hoa Thương!”
Nghiêm Dịch Trạch nhanh chóng bước xuống cầu thang, La Kỳ theo sát phía sau.
“Hỏi xem giờ họ đang ở đâu?” Nghiêm Dịch Trạch vừa lên xe liền phân phó La Kỳ, anh nhanh chóng lấy điện thoại cầm tay ra gọi.
Thấy La Kỳ hồi lâu không nói gì trong lòng Nghiêm Dịch Trạch bỗng nhiên có chút bất an.
Mấy phút sau, La Kỳ đặt điện thoại di động xuống, thấp thỏm thấp giọng nói, “Cậu chủ, điện thoại của hai người ngoài vùng phủ sóng!” “Gọi cho Tần Di chưa?”.
“Tôi gọi cho cô chủ rồi nhưng vẫn ngoài vùng phủ sóng!”
Trong lòng bất an biến thành hiện thực, lòng anh chìm đến đáy cốc, phân phó La Kỳ gọi điện phái người đi tìm rồi bảo tài xế nhanh chóng đến quảng trường Hoa Thương.
Nhìn thấy thời gian nhanh chóng trôi qua, nghe tiếng tiếng tổng đài trong điện thoại nói “ngoài vùng phủ sóng” làm anh càng lo lắng trên trán đều là mồ hôi lạnh: Tần Di em đừng xảy ra chuyện gì!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook