Cưới Nhầm Chồng Hào Môn
-
17: Gọi Một Tiếng Chồng
Tần Kính Thiên ngồi thẳng lưng, vẫn ăn nghiêm túc ưu nhã như thường ngày, anh không nói nhiều, cũng không có nói ăn ngon hay là không.
Ở chung được mấy ngày, Giản Ánh Nhu biết anh nói ít, cũng không tính toán với anh những thứ này.
Hai người ăn gần hết, Giản Ánh Nhu nhìn thấy mặt Tần Kính Thiên đỏ lên một cách kỳ lạ, lo lắng nói: "Tần Kính Thiên, mặt của anh sao thế?"
"Không sao." Tần Kính Thiên đứng dậy: "Tôi phải ra ngoài một chuyến, có thể tối nay không quay về."
Giản Ánh Nhu nhìn anh, chán nản nói: "Vậy anh chú ý an toàn!"
Tần Kính Thiên trở về phòng lấy áo khoác, nhanh chóng rời đi, không nói thêm một chữ.
Đi xuống lầu, anh lấy điện thoại di động ra bấm gọi đi: "Lập tức lái xe đưa tôi đến bệnh viện."
Thứ hai, Tần Kính Thiên một đêm chưa về, anh gọi điện thoại tới báo cho Giản Ánh Nhu anh đi công tác, Giản Ánh Nhu cũng có dự án mới cần chuẩn bị.
Theo lời Triệu Linh Phân nói, người lãnh đạo Tinh Huy xem thiết kế sách của Giản Ánh Nhu lần trước rất thích, dự án lần này chỉ định để Giản Ánh Nhu phụ trách, cho cô thời gian trong ba ngày giao một phần bản thảo thiết kế sơ bộ lên.
Chỉ có thời gian ba ngày ngắn ngủi, muốn giao một phần thiết kế sách làm cho đối phương hài lòng tuyệt đối là chuyện không phải dễ dàng.
Giản Ánh Nhu lại là người vô cùng nghiêm khắc, một khi đâm đầu vào trong công việc là sẽ không thoát ra, là loại loay hoay ngay cả ăn cơm cũng không để ý tới.
Buổi trưa, Vương Sơn Tuấn đi tới, có chút đau lòng nhìn Giản Ánh Nhu: "Giản Ánh Nhu, cùng ra ngoài ăn cơm trưa đi."
Giản Ánh Nhu cũng không ngẩng đầu nói: "Mọi người đi đi.
Tôi còn chút chuyện vẫn chưa làm xong."
Anh và Giản Ánh Nhu làm việc với nhau cũng ba năm rồi, chẳng lẽ còn không biết đây là câu lịch sự nói của Giản Ánh Nhu sao, thế là anh ta tự đặt tay lên bàn tay đang cầm chuột của Giản Ánh Nhu: "Giản Ánh Nhu, đi ăn cơm trước, ăn xong quay lại làm tiếp được không?"
Giản Ánh Nhu rút về tay, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Vương Sơn Tuấn.
Nhìn thôi Giản Ánh Nhu đã cảm thấy có chút không đúng, dường như thấy được một ít tình cảm trong ánh mắt Vương Sơn Tuấn.
Trong lòng Giản Ánh Nhu hơi hồi hộp, xem ra có một số việc cô nhất định phải để Vương Sơn Tuấn biết, không thể để sai lầm tiếp tục nữa.
Cô ấn nút khóa tạm thời, đứng dậy: "Đi thôi."
Đây là lần đầu tiên Giản Ánh Nhu đồng ý ăn cơm với mình, trong lòng Vương Sơn Tuấn thầm vui mừng, chọn một nhà hàng tương đối yên tĩnh, muốn nhân cơ hội bày tỏ với Giản Ánh Nhu.
Ngồi xuống, Vương Sơn Tuấn tự chủ trương gọi mấy món đắt tiền, cũng không hỏi Giản Ánh Nhu có thích hay không ăn, sau đó nở nụ cười nhìn Giản Ánh Nhu.
Giản Ánh Nhu đã hiểu lại giả vờ không hiểu, nghĩ thầm nếu như hiện tại Tần Kính Thiên gọi điện thoại cho cô thì tốt biết mấy.
Vừa mới có suy nghĩ này, quả nhiên điện thoại Giản Ánh Nhu vang lên.
Giản Ánh Nhu cười áy náy với Vương Sơn Tuấn mới nghe: "Chồng à, em và đồng nghiệp ăn cơm ở bên ngoài, anh không cần lo lắng cho em."
"Giản Ánh Nhu, cậu cố ý khoe khoang trước mặt tớ đúng không?" Lăng Hoài Ngọc ở đầu bên kia điện thoại không vừa lòng nói.
Giản Ánh Nhu cười càng dịu dàng: "Ừm, em đã biết, em sẽ làm theo lời anh nói, sẽ không quên ăn cơm.
Nếu như anh không tin, lát nữa dọn thức ăn lên, em chụp ảnh cho anh xem."
Lăng Hoài Ngọc và Giản Ánh Nhu là bạn bè lâu năm, hai người cứ như là một người, nếu hiện tại không nghe ra được gì, vậy thì không phải là Lăng Hoài Ngọc rồi.
Thế là Lăng Hoài Ngọc cũng phối hợp nói với Giản Ánh Nhu: "Vậy tối nay cục cưng về sớm một chút, chồng chờ em về làm ấm giường."
Giản Ánh Nhu lại nở nụ cười thẹn thùng: "Anh đừng nói mấy câu buồn nôn như vậy."
Nói xong, Giản Ánh Nhu cúp điện thoại, nhưng vừa mới cúp máy là lại có điện thoại gọi đến, lần này là ông chồng chính Quý Tần Kính Thiên của cô!
Trong lòng Giản Ánh Nhu hơi khiếp sợ nhìn Vương Sơn Tuấn, lại cười ngượng ngùng mới nghe: "Alo?"
Giọng điệu trầm thấp quyến rũ của Tần Kính Thiên truyền đến từ trong điện thoại: "Tôi cho người chuẩn bị cơm trưa, sao em không đi qua?"
Giản Ánh Nhu không thể trả lời anh nói đang ăn được, chẳng phải màn kịch khi nãy nói trước mặt Vương Sơn Tuấn sẽ bị lộ à
Cô dứt khoát cắn răng, ngọt ngào nói: "Chồng à, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, anh đừng lo lắng."
Giản Ánh Nhu vừa thốt ra lời kia, đầu bên kia điện thoại im lặng thật lâu, im lặng đến Giản Ánh Nhu nghĩ rằng Tần Kính Thiên đã cúp điện thoại rồi.
Nửa ngày, không nghe thấy Tần Kính Thiên nói chuyện, trong lòng Giản Ánh Nhu thầm kêu không ổn, không biết Tần Kính Thiên sẽ nhìn mình như thế nào.
Qua hồi lâu, mới nghe thấy giọng nói từ tính trầm thấp của Tần Kính Thiên truyền từ trong điện thoại: "Thứ năm tôi mới trở về, tự em hãy chăm sóc tốt mình."
"Được." Giản Ánh Nhu âm thầm thở dài một hơi, cũng may Tần Kính Thiên không về trong mấy ngày gần đây, chờ lúc anh về hẳn là quên chuyện này rồi.
Vương Sơn Tuấn nghe thấy Giản Ánh Nhu gọi tiếng chồng thứ nhất là vẻ mặt đã rất đau khổ, chờ Giản Ánh Nhu cúp điện thoại anh ta mới nói: "Giản Ánh Nhu, cô kết hôn rồi à?"
Giản Ánh Nhu gật đầu nói: "Tuổi này tôi mới kết hôn hẳn không phải chuyện gì lạ chứ."
Vương Sơn Tuấn chuẩn bị rất nhiều câu nói đều nói không ra khỏi miệng, chỉ cười chán nản: "Chúc cô hạnh phúc."
Mặc dù anh ta có ý với Giản Ánh Nhu, nhưng trong lòng lại cảm thấy mình không xứng với Giản Ánh Nhu, anh ta tự an ủi mình Giản Ánh Nhu đã có kết hôn là một chuyện tốt.
Giản Ánh Nhu cười nói tiếng cảm ơn, trong lòng cũng tán thưởng vì sự thông minh của mình.
Trước khi Vương Sơn Tuấn nói ra đã cho anh ta biết cô đã kết hôn, sau đó mọi người còn có thể làm việc cho tốt giống như trước, gặp mặt cũng sẽ không xấu hổ.
Nhưng buổi tối Giản Ánh Nhu không cảm thấy mình thông minh bao nhiêu nữa.
Ban đêm đang ngủ mơ mơ màng màng, Giản Ánh Nhu cảm thấy bên cạnh có người đang ngồi.
Cô vốn đang không ngủ được, khẽ ngửi thấy hơi thở nam tính mát lạnh sạch sẽ quen thuộc, lập tức bị dọa tỉnh.
Cô vốn đang không ngủ được, dụi mắt, hơi ngạc nhiên nhìn người đàn ông bên giường: "Không phải anh…anh nói thứ năm mới về sao?"
Vẻ mặt Tần Kính Thiên lạnh nhạt đáp lại: "Tạm thời có việc cần tôi về xử lý, sau đó lại bay đến Tiêu Sơn."
Kế hoạch làm việc ban đầu của anh là thứ năm mới có thể hoàn thành, nhưng Giản Ánh Nhu đã mở miệng ám chỉ nói nhớ anh.
Làm chồng của cô, anh cũng không thể không nghe thấy được.
Sau cuộc trò chuyện giữa trưa với Giản Ánh Nhu, anh để trợ lý mua vé máy bay buổi tối trở về, sáng mai lại bay lại tiếp tục làm việc.
Nhớ tới cuộc gọi giữa trưa, Giản Ánh Nhu đỏ mặt gãi đầu: "Vậy anh ăn cơm tối chưa? Có muốn tôi đi nấu chút đồ ăn khuya không?"
Tần Kính Thiên bàn xong việc với người ta đã tám giờ tối, sau đó không ngừng chạy đến sân bay lên máy bay lúc mười giờ tối về Giang Bắc.
Từ thành phố Tiêu Sơn đến thành phố Giang Bắc cần hơn hai tiếng bay, trời vừa rạng sáng là đến sân bay thành phố Giang Bắc, lại trằn trọc, lúc này đã là hai giờ sáng.
Chín giờ sáng còn có một hội nghị quan trọng nhất định phải do anh chủ trì, thư ký đặt cho Tần Kính Thiên chuyến bay năm giờ từ thành phố Giang Bắc đến Tiêu Sơn, sau một tiếng anh lại phải xuất phát đến sân bay.
Thời gian đã gần đến, xưa nay Tần Kính Thiên lại không ăn đồ ăn được cung cấp trên máy bay, cho nên giữa trưa hôm qua đến bây giờ anh còn chưa ăn cơm.
Anh bận rộn ngay cả cơm cũng chưa ăn đã vội vàng trở về, cũng là bởi vì Giản Ánh Nhu ám chỉ nói nhớ anh.
Giản Ánh Nhu muốn làm bữa ăn khuya cho anh, nhất định là muốn ở bên cạnh anh thêm một lát..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook