Cười Hỏi Họa Từ Nơi Nào Đến
Chương 45: Ân oán đời trước

Edited by Bà Còm

Sở Vân Khanh nghe Hoàng đế chất vấn cũng không biểu lộ vẻ mặt căng thẳng, ngược lại trấn định một cách thần kỳ: "Nhi thần không phải đang thương lượng với phụ hoàng đây sao, chẳng lẽ phụ hoàng cảm thấy Ngọc Chiếu không xứng chức với chức Vương phi?"

"... Trẫm không phải là ý tứ này, trẫm là nói về chuyện hai người các con muốn thành thân, làm sao có thể phát triển nhanh như vậy?"

"Nhanh hay sao, dù gì nhi thần cùng Ngọc Chiếu từng có hơn mười năm tình cảm làm trụ cột, là thanh mai trúc mã, cũng không tính là rất nhanh."

Hoàng đế run rẩy chỉ tay về hướng Sở Vân Khanh, không nói gì thật lâu mới rốt cục nghẹn ra một câu: "Nhưng nàng là nữ nhân Tam ca của con thích nhất! Con làm vậy chính là "vung đao đoạt ái"!"

"Phụ hoàng rõ ràng đang cùng nhi thần nói về vấn đề "vung đao đoạt ái" sao?" Sở Vân Khanh kinh ngạc, "Ngài đã gật đầu đáp ứng cho Ngọc Kính Quận chúa gả vào phủ Thái tử, ngay cả đem Ngọc Chiếu bức đi cũng không thương tiếc, nhưng bây giờ lại đàm luận với nhi thần về loại vấn đề này?"

"Con có phải muốn làm tức chết trẫm hay không?" Hoàng đế vỗ bàn thật mạnh, "Dù sao trẫm cũng không đồng ý! Tứ hôn cái gì chứ, nghĩ cũng đừng nên nghĩ!"

Lệ Phi thờ ơ lạnh nhạt một hồi lâu lúc này cuối cùng mới mở miệng, nhưng mục tiêu bà ta nhằm vào là Thẩm Ngọc Chiếu: "Thẩm đại nhân quả thật rất được các Hoàng tử hoan nghênh, Thái tử thành thân thì còn có Ngũ vương gia, vĩnh viễn không cần phải lo lắng bản thân không ai thèm lấy, Bản cung đến cùng nên bội phục Thẩm đại nhân quá mức ưu tú, hay nên tán thưởng ngươi rất có thủ đoạn?"

Thẩm Ngọc Chiếu vốn bị Sở Vân Khanh đột nhiên thỉnh tứ hôn dọa cho bối rối, nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần, nhưng một câu này của Lệ Phi trong nháy mắt làm nàng thanh tỉnh, hơn nữa là thanh tỉnh gấp bội, nàng rùng mình ngước mắt nhìn lại, không tránh né nghênh tiếp ánh mắt cừu thị của đối phương.

"Nương nương khen nhầm, thật ra thủ đoạn của thần nữ không theo kịp nương nương một phần vạn, huống chi nương nương đích xác đã hiểu lầm, thần nữ cũng không có hy vọng xa vời muốn gả cho Ngũ gia."

"Ngọc Chiếu." Sở Vân Khanh thong thả mà cương quyết ngăn nàng nói tiếp tục, bản thân thì vẫn quỳ không đứng dậy, "Bản vương biết trong lòng muội còn nhớ tới Tam ca, nhưng thời gian sẽ xóa tan hết thảy, nếu muội gả cho Bản vương làm Vương phi, Bản vương chắc chắn cho muội cuộc sống an ổn và hạnh phúc nhất, muội hãy tin Bản vương."

"Ngũ gia, đó cũng không phải là vấn đề tin hay không..." Mà nàng căn bản không ngờ tới hướng đi của vở kịch này!

Lệ Phi bị tức đến sắc mặt xanh mét, phải nói bà ta không phải là không thông minh, nhưng nhược điểm lớn nhất của bà ta chính là càng tức giận thì càng nhất định không lựa lời để nói: "Vân Khanh, Bản cung đã cảnh cáo ngươi rồi mà, không nên động tình với người không đáng? Khi đó ngươi đã đáp ứng Bản cung như thế nào?!"

"Trên thực tế, nhi thần không hề đáp ứng mẫu phi bất cứ chuyện gì." Sở Vân Khanh lạnh nhạt nói, "Hiểu được mẫu phi có quyền lựa chọn, vậy nhi thần cũng đồng dạng có quyền lựa chọn - - cưới Ngọc Chiếu làm phi, nhi thần cũng không biết có gì không ổn."

"Có gì không ổn sao? Bất kỳ chỗ nào cũng không ổn thỏa!" Hoàng đế cảm giác mình đang giãy chết, ngài vạn lần không nghĩ tới làm vua của một nước lại bị vãn bối bức đến nước này, "Con cưới Ngọc Chiếu, tương lai muốn đối mặt với Tam ca của con thế nào?"

Sở Vân Khanh lộ ra vẻ nghi hoặc: "Đây có gì khó đối mặt đâu chứ? Tam ca có Ngọc Kính Quận chúa, phụ hoàng không phải cũng cảm thấy đó là mối nhân duyên tốt nhất hay sao?"

"..."

"Chẳng lẽ phụ hoàng cho rằng Tam ca cưới Quận chúa sẽ không hạnh phúc? Vậy thì người mà Tam ca nên oán hận cũng phải là người đã chia rẽ huynh ấy cùng Ngọc Chiếu chứ không phải nhi thần."

"Làm càn!" Phảng phất trong nháy mắt bị chọt trúng chỗ đau, Hoàng đế dứt khoát đem chén trà thứ hai cũng ném ra ngoài, chén trà vỡ vụn dưới chân Sở Vân Khanh, phát ra tiếng vang thanh thúy, "Trẫm không cho phép! Con sớm để tâm tư này chết đi!"

Lệ Phi thấy Hoàng đế tỏ thái độ kiên quyết dường như thở phào nhẹ nhõm, sau khi tâm tình tỉnh táo lại, bà ta bắt đầu vội vàng muốn đuổi hai người đi.

"Sau này không cần bởi vì xúc động nhất thời mà làm ra quyết định quá khích, không duyên cớ chọc giận phụ hoàng của ngươi, mau đưa Thẩm đại nhân trở về đi... À thẹn thùng, Bản cung thiếu chút nữa đã quên, Thẩm đại nhân đã không phải là nữ quan mai mối nữa rồi." Ngay cả giờ phút này bà ta vẫn còn vô ý thức mở miệng nói móc đối phương,

Thẩm Ngọc Chiếu nghe vậy xoay người rời đi, ngay cả đáp lại cũng ngại dư thừa.

"Ngọc Chiếu, chờ một chút, Bản vương còn có câu nói sau cùng."

"... Ngũ gia thỉnh giảng."

"Có chút chân tướng, phụ hoàng cùng mẫu phi thà rằng vĩnh viễn giấu ở trong lòng cũng không muốn nói cho chúng ta nghe, nhưng hôm nay chuyện đã đến mức này, tiếp tục giấu diếm nữa thì đối với muội cũng không công bằng."

Thẩm Ngọc Chiếu kinh ngạc quay đầu lại, cơ hồ là trong cùng thời khắc đó, nàng phát giác sắc mặt Lệ Phi tự dưng trở nên tái nhợt.

Sở Vân Khanh bình tĩnh đứng dậy, tiện tay phủi bụi đất trên vạt áo, sau đó ngước mắt, từng chữ từng câu nói năng rất rõ ràng: "Thật ra nhi thần cần phải cảm tạ phụ hoàng khoan dung nhân từ, nhiều năm như một ngày đã dưỡng dục nhi thần tới lớn, cũng hết sức giữ kín hết thảy chuyện cũ năm đó, chưa bao giờ báo cho Ngọc Chiếu thật ra nhi thần là ca ca ruột của nàng."

Là ca ca ruột của nàng.

Tựa như có một tràng pháo đang nổ vang bên tai, Thẩm Ngọc Chiếu chỉ cảm thấy trước mặt bỗng nhiên tối sầm, liền lùi lại vài bước mới miễn cưỡng đứng vững, nàng mờ mịt thất thố nhìn thẳng Hoàng đế, như đang đợi ngài cấp cho một lời giải thích.

"Bệ hạ, đây là nói đùa, đúng không?"

Hoàng tử mà nàng đã từng thầm mến nhiều năm qua, cuối cùng lại ở dưới trường hợp như vậy chính miệng thừa nhận mình là ca ca của nàng, đây là chuyện gì?

Hoàng đế trầm mặc thật lâu, giống như chỉ trong thoáng chốc già thêm mười mấy tuổi, ngài muốn cầm lên ấm trà cách đó không xa, nhưng bất đắc dĩ tay lại run rẩy không khống chế được, cuối cùng chán nản buông ra một tiếng thở dài.

"Vân Khanh, đây là... ai nói cho con?"

Sở Vân Khanh nói: "Phụ hoàng nên nghĩ đến, dù sao người biết được chân tướng, ngoại trừ phụ hoàng thì cũng chỉ có mẫu phi mà thôi."

Ngón tay thon dài của Lệ Phi sít sao siết chặt mép váy, răng ngọc thầm nghiến lại không nói một lời.

"Được, được, đã như vậy, trẫm cũng đúng là không thể giấu giếm được rồi." Hoàng đế ngược lại nhìn về phía Thẩm Ngọc Chiếu, đáy mắt hình như có sự áy náy, "Ngọc Chiếu, Vân Khanh nói đều là sự thật, hắn với con cùng cha khác nương, là hài tử của Vân Tiêu và Như Sương."

Tên của Lệ Phi là Tiêu Như Sương, hay nói cách khác, Sở Vân Khanh vốn là hậu duệ của Lệ Phi và Thẩm đại tướng quân.

Đầu óc trống rỗng, Thẩm Ngọc Chiếu cố gắng há miệng, vừa phát ra tiếng mới nhận ra tiếng nói của mình khô khốc gay gắt: "Như vậy... nương của con thì sao? Cha đối với nương cuồng dại chung tình, như thế nào lại..."

"Không cần hoài nghi, cha của con yêu nương của con đều là thật, chuyện phạm sai lầm khi đó cũng không thể trách cha của con."

"Đúng, muốn trách nên trách ta." Lệ Phi cuối cùng mở miệng, nhưng cũng không phải là giọng điệu sám hối, ngược lại mang theo một chút trào phúng lạnh lùng, "Là ta lừa gạt hắn uống cạn trà bị hạ dược, lừa gạt hắn ở cùng với ta một đêm, nếu không phải như thế, ta tuyệt đối sẽ không mang thai Vân Khanh."

Hai đầu gối Thẩm Ngọc Chiếu như nhũn ra, sắp muốn đứng không vững, cuối cùng vẫn là Sở Vân Khanh dùng sức nâng trụ nàng, huynh ấy ghé sát vào tai của nàng, giọng có chút khổ sở nhẹ nhàng nói: "Trước đây lúc mẫu phi nhắc tới chuyện này, huynh cũng có phản ứng giống muội."

Có thể làm gì được chứ? Dù sao hắn với nàng đều là người bị hại vô tội nhất trong câu chuyện xưa hoang đường này.

Lệ Phi vẫn đang tiếp tục ý nghĩ của mình, có thể nhìn ra bà ta thủy chung đối với chuyện cũ khó có thể tiêu tan: "Ta vốn tưởng rằng nếu đã như vậy thì hắn sẽ hồi tâm chuyển ý yêu ta, nhưng đến cuối cùng ta vẫn thua trắng tay, người hắn yêu chỉ có Bạch Linh, cho tới bây giờ cũng không chịu liếc ta một cái!"

Bạch Linh là tên của mẫu thân Thẩm Ngọc Chiếu, đúng là cái tên này đã khiến bà ta nghiến răng thống hận hai mươi năm, thậm chí khi nghe phu thê Thẩm thị ở trên chiến trường tự tử vì tình thì hận ý lại càng sâu sắc. Khi chứng kiến nữ nhi của bọn họ Thẩm Ngọc Chiếu cũng có được hạnh phúc giống như Bạch Linh, loại oán hận này liền tự động phát tác lên đám hậu bối.

"Như Sương à..." Hoàng đế thở dài, "Nàng chẳng lẽ không nghĩ tới sao? Có lẽ năm đó Vân Tiêu căn bản cũng không biết được nàng đã có mang."

Lệ Phi đột nhiên ngẩng đầu: "Bệ hạ nói cái gì?"

"Trẫm sở dĩ muốn ngay lúc đó kiên trì nạp nàng làm phi, nói dối với nàng Vân Tiêu không muốn tiếp nhận mẫu tử các người, là vì trẫm rất rõ ràng, với tính tình của Vân Tiêu, nếu biết được chuyện này chắc chắn sẽ giãy giụa hết sức thống khổ." Hoàng đế thấp giọng nói, "Nàng lúc nào cũng rất cố chấp tùy hứng, cho rằng dựa vào phương thức như thế có thể buộc lại trái tim của Vân Tiêu, lại không biết từ đầu đến cuối Vân Tiêu đều khăng khăng một mực chỉ yêu Bạch Linh, còn người chân chính yêu nàng lại chính là trẫm."

Lệ Phi vì Thẩm Vân Tiêu mà nổi lên chấp niệm hai mươi năm, hoàn toàn không biết Hoàng đế cũng vì Lệ Phi chờ đợi hai mươi năm, chính là ngóng trông một ngày kia bà ta có thể đặt xuống chấp niệm mà quay qua lãnh nhận tình yêu của ngài.

Đường đường đế vương có được cả một giang sơn, nhưng không đổi được một phần thật lòng từ chỗ của người mình yêu, từ trước đến nay Hoàng đế đã yêu hèn mọn như vậy.

Một khắc kia, Thẩm Ngọc Chiếu đột nhiên thật sự cảm thấy chua xót cho Hoàng đế, nàng từng chứng kiến vô số nhân duyên, cũng nghe qua vô số lời thổ lộ động lòng người, nhưng cũng không ai có thể giống như Hoàng đế, nói ra một cách nhẫn nại mà ẩn chứa đau thương.

Nàng có chút hoang mang, đến tột cùng trong thời khắc này nàng nên dùng thân phận gì lập trường gì đứng ở chỗ này, những chuyện xưa này rõ ràng cũng có chút liên quan tới nàng, nhưng lại làm cho nàng có cảm giác không chân thật không muốn đếm xỉa tới, chỉ muốn mau chóng thoát đi.

Nhưng ngoài điện truyền tới giọng nam quen thuộc trong nháy mắt khiến nàng như bị đóng đinh tại chỗ.

"Nhi thần cũng không rõ ràng lắm ân oán của một đời trước nên làm rõ như thế nào, nhi thần chỉ muốn vì bản thân cùng Ngọc Chiếu cầu xin một phần công đạo - - phụ hoàng, về chuyện Ngọc Kính Quận chúa vốn là chất nữ của Lệ Phi nương nương, phụ hoàng có muốn biết thêm một chút hay không?"

Trong tầm mắt xuất hiện thân ảnh thon dài của Sở Mộ Từ, hắn vén mành đi vào nội điện, kéo tay Diệp Tinh Nhi trực tiếp ném ả ta trên mặt đất, không có chút nào "thương hương tiếc ngọc".

Lần này đến phiên Hoàng đế bối rối: "Cái gì mà chất nữ chứ?"

"Diệp Tinh Nhi vốn tên là Tiêu Tinh Nhi, là chất nữ của Lệ Phi nương nương, người Giang Nam. Tình lang của ả ta họ Chu, là người buôn dược có chút danh tiếng ở địa phương, hai người bọn họ là bốn tháng trước mới tách ra. Theo lời Chu chưởng quỹ, Tiêu Tinh Nhi cũng không phải là ca nữ hát rong để kiếm sống, ngược lại gia cảnh giàu có, cũng coi như nửa cái thiên kim tiểu thư rồi." Sở Mộ Từ mỉm cười nhìn về phía Diệp Tinh Nhi, chỉ là đáy mắt lại không hề chứa nửa tia vui vẻ mà lạnh như băng sương, "Như thế nào, Bản cung nói ra có phải là tình hình thực tế hay không?"

Diệp Tinh Nhi hơi có vẻ lo sợ nghi hoặc, dè dặt ngước mắt nhìn Lệ Phi một cái, gặp bà ta không có phản ứng gì, lúc này mới điềm đạm đáng yêu mở miệng: "Điện hạ cớ gì nói ra lời ấy? Dù không muốn cưới Tinh Nhi làm phi, cũng không cần nghĩ ra lý do hoang đường như vậy để giội nước bẩn lên người Tinh Nhi! Điện hạ hiếu thắng bưng bít cấp cho Tinh Nhi tội danh khi quân, có thể có bằng chứng gì không?"

"Ngươi muốn chứng cớ à? Có chứ!" Đang khi nói chuyện thì Sở Tú Huỳnh cũng tiến vào, đằng sau là Giang Trần, Giang Trần mang theo một nam tử trẻ tuổi tiến điện, "Giang hộ vệ cố ý đi một chuyến Giang Nam, đem tình lang của ngươi đưa đến đây rồi, hai người các ngươi tự ôn chuyện đi!"

Lúc thấy rõ bộ dáng người nọ, sác mặt Diệp Tinh Nhi trong nháy mắt trở nên tái nhợt: "Ta, ta không biết người này..."

Chu chưởng quỹ không khỏi thở dài: "Ngươi không muốn cùng ta quen biết nhau vốn dĩ cũng thuộc về tình cảm không thể ép buộc, nhưng ta thật không nghĩ tới... lúc đầu ta chỉ cho rằng mình đối đãi ngươi chưa đủ tốt mới khiến ngươi lạnh tâm rời đi, bây giờ nhìn lại dĩ nhiên là vì vinh hoa phú quý... Tình cảm bao nhiêu năm của ta rốt cục đã trao lầm người."

Hoàng đế đã sắp ngồi không yên, ngài khiếp sợ vạn phần nhìn hai người đang quỳ không xa, hồi lâu mới có thể khó tin ngẩng đầu nhìn về phía Sở Mộ Từ: "Con làm sao mà biết được chuyện này?"

"À, vụ này nói ra cũng rất dài dòng." Sở Mộ Từ bình tĩnh giải thích, "Nhi thần có nghe nói qua, hồng nhan tri kỷ của Tô Thái sư tức lão bản nương của Túy tiên lầu cũng là người Giang Nam, hồi trước lại xông xáo trong giang hồ, vì vậy liền thông qua Thái sư ủy thác lão bản nương, mời lão bản nương cùng Giang Trần trở về Giang Nam một chuyến, hiệp trợ điều tra rõ ràng hết thảy chân tướng này."

Giang Trần khom người vái chào cung kính trả lời: "Thuộc hạ có thể chứng minh Thái tử nói đều là sự thật, hơn nữa thuộc hạ còn điều tra rõ Ngọc Kính Quận chúa trước khi quen biết với Thái tử đã không phải là tấm thân xử nữ - - điểm này là Chu chưởng quỹ có thể đích thân làm chứng."

Diệp Tinh Nhi vô ý thức thét ra một tiếng chói tai: "Các ngươi đây là ngậm máu phun người!"

"Ngậm máu phun người ở chỗ nào chứ? Có muốn đem phụ mẫu của ngươi đều tiến cung đứng ngay tại đây cùng ta giằng co một chút?" Sở Tú Huỳnh cười lạnh, "Bất quá vì Tam ca có lòng từ bi, suy tính có thể là ngươi tự chủ trương, cho nên mới không để người nhà của ngươi đều bị liên lụy vào - - nếu như ta không đoán sai, lúc trước hạ xuyên tâm liên trong chén trà của Tam ca cũng là dấu tích của ngươi chứ gì? Dù sao ngươi đã từng là nữ nhân của người buôn dược."

Liễu Như Anh sau đó lại đi nghiên cứu sách thuốc chuyên môn, phát hiện xuyên tâm liên mặc dù là mê dược bình thường, nhưng chỉ phổ biến ở vùng Giang Nam, huống chi người bình thường cũng sẽ không dùng loại được này, tra được ngọn nguồn chế dược rất dễ dàng.

Mắt thấy Diệp Tinh Nhi còn muốn tiếp tục ngụy biện, Sở Mộ Từ mỉm cười giải quyết dứt khoát: "Ngươi không thừa nhận cũng không quan hệ, cùng lắm thì Bản cung sẽ chờ ngươi sinh hạ hài tử rồi cùng hắn lấy máu nghiệm thân, đến lúc đó cũng đem Chu chưởng quỹ tới, xem đến tột cùng ai mới là thân phụ của hài tử - - nếu như chuyện thật chứng minh Bản cung sai rồi, Bản cung lập tức cưới ngươi làm phi quyết không nuốt lời, như thế nào?"

"..." Trong mắt Diệp Tinh Nhi rốt cục hiện ra vài phần sợ hãi, nhất là nghe xong Sở Tú Huỳnh lẩm bẩm "Chỉ cần thân phụ không phải là Tam ca, nữ nhân này nên lấy tội khi quân phán xử, diệt cửu tộc", môi ả ta trắng bệch, trong nháy mắt héo rũ trên mặt đất.

Thẩm Ngọc Chiếu cúi đầu đứng yên không nói gì, cho đến khi Sở Mộ Từ đi tới đưa tay ôm nàng, nàng nghe được hắn nói với Hoàng đế: "Nếu không phải nương nương cố tình bức bách, nhi thần cũng không muốn làm đến mức cực đoan như vậy, nhưng một khắc kia khi Ngọc Chiếu từ quan nhi thần đã hiểu, có một số việc không thể nhẫn nhịn được, nhất định phải "nạo xương rút gân" thanh toán sạch sẽ mới xong."

Ánh mắt đã từng thuộc về chân long thiên tử rạng rỡ chói lọi từ từ ảm đạm xuống, Hoàng đế đỡ đài án tim đập mạnh và loạn nhịp không nói được gì thật lâu, cuối cùng chậm rãi quay đầu lại, không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào Lệ Phi: "Như Sương, quả thật là vậy sao?"

"Đúng, bọn họ nói đều đúng, thật ra lúc vừa rồi Vân Khanh thỉnh cầu tứ hôn thần thiếp liền ý thức được, đoàn vãn bối này đang hợp hỏa lực đến chuẩn bị đối phó thần thiếp." Lệ Phi cúi đầu chăm chú xem xét mười ngón tay thon dài sơn đỏ thắm, khóe môi mỉm cười, thần sắc cũng không hoảng loạn, "Tinh Nhi đúng là họ Tiêu, là chất nữ phương xa của thần thiếp, đêm đó nàng ngoài ý muốn rơi xuống nước đều là trước đó đã an bài tốt, cố gắng đến gần Thái tử cũng là thần thiếp chỉ điểm, xuyên tâm liên trong trà là thần thiếp phái người hạ - - dĩ nhiên, đêm hôm đó nàng cùng Thái tử cũng không có phát sinh điều gì, trước đó nàng đã cùng với tình lang họ Chu hoan hảo, còn việc mang thai chỉ là ngẫu nhiên thần xui quỷ khiến mà thôi, nếu như hết thảy đều tiến triển thuận lợi, sau khi gả vào phủ Thái tử thì nàng sẽ sinh non một tháng."

Nói theo cách khác, hết thảy đều là ván cờ được bố trí để chia rẽ Sở Mộ Từ cùng Thẩm Ngọc Chiếu, mà Diệp Tinh Nhi nhiều lắm chỉ có thể coi như là một con cờ bị thao túng.

Lồng ngực phảng phất như có một ngọn lửa đang bùng cháy thiêu đốt trái tim, Hoàng đế phải dùng hết sức lực mới miễn cưỡng bình phục tâm tình, hỏi gằn từng chữ từng câu: "Tại sao phải làm như vậy? Bọn nhỏ trêu chọc gì đến nàng sao?"

"Bệ hạ cần gì phải hỏi vấn đề ngu xuẩn này? Vào thời điểm bệ hạ quyết định giấu giếm chân tướng thần thiếp mang thai, cũng nên dự liệu được kết cục không phải sao?" Khuôn mặt xinh đẹp đã không còn sự dịu dàng ngày xưa, Lệ Phi lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt của Hoàng đế, "Thần thiếp đã nói rồi còn gì? Thần thiếp hận Bạch Linh, kể cả nữ nhi kia cực kỳ giống nàng ta, thần thiếp đều chán ghét tới cực điểm. Năm đó Bạch Linh đoạt người trong lòng của thần thiếp, vậy thì hai mươi năm sau hãy để nữ nhi của nàng ta trả nợ đi, thần thiếp muốn làm cho nàng ta ở dưới cửu tuyền trơ mắt nhìn, nữ nhi của nàng ta rốt cuộc cũng không đến được với nam nhân nàng yêu!"

Hoàng đế thống khổ không chịu nổi hỏi ngược lại: "Ngay cả làm hại đến Vân Khanh nàng cũng không tiếc? Nhưng hắn là hài tử của nàng mà!"

"Hắn cũng là hài tử của Thẩm Vân Tiêu, vừa nhìn thấy hắn thần thiếp liền nhớ tới chuyện cũ đau xót! Huống chi không phải thần thiếp đã không nhắc nhở cho hắn, gặp dịp mà chơi thì có thể, nhưng không cần thật sự động tâm với Thẩm Ngọc Chiếu, lại càng không nên mưu toan can thiệp quyết định của thần thiếp, chính là do bản thân hắn không có tiền đồ!"

Thẩm Ngọc Chiếu nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực thâm trầm, bắn ra tia nhìn thông duệ lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi: "Lệ Phi nương nương cũng nên hiểu, cho dù thời gian có thể xoay ngược lại, người cha ta yêu cũng vẫn là nương của ta mà không phải là nương nương. Chuyện tình cảm không hề có chỗ cho sự oán giận, càng không có đạo lý bởi vì chấp niệm mà sinh ra hận ý khó có thể hóa giải, cha ta chưa từng thua thiệt nương nương, chỉ là nương nương tình nguyên yêu đơn phương suốt hai mươi năm mà thôi."

Tình cảm của Thẩm Vân Tiêu và Bạch Linh như là một tín ngưỡng được nàng tôn sùng trong nhiều năm qua, cũng là động lực khiến nàng kiên trì ở lại Hoàng thành đảm nhiệm chức nữ quan mai mối, chỉ để thành toàn cho tất cả mối nhân duyên xứng đáng, nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào làm bẩn thỉu và xâm phạm tín ngưỡng của mình.

Nghe thấy Hoàng đế chán nản thở dài nói: "Hai mươi năm, trẫm cũng đợi hai mươi năm, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục chật vật như vậy, thậm chí còn ngu xuẩn dung túng nàng, thiếu chút nữa đã chôn vùi cả đời hạnh phúc của đám vãn bối."

Lệ Phi bỗng nhiên như người mắc bệnh thần kinh cười lên ha hả, cười không ngừng được khiến hai má ửng hồng, cười đến nỗi nước mắt trào ra: "Đúng vậy, bệ hạ quả thật ngu xuẩn cực kỳ! Cho nên ngài hiện đang hối hận sao?"

"Trẫm không hối hận, chưa bao giờ hối hận qua, nhưng...Trẫm cũng không thể tha thứ cho sự hồ nháo của nàng."

Lệ Phi yên lặng ngắm nhìn Hoàng thượng, nhìn nam nhân đã cùng giường chung gối với bà hai mươi năm qua, nam nhân mà từ đầu đến cuối đều sủng bà yêu bà, biết rõ bà nhớ tới người cũ mà cũng chưa từng có nửa phần oán hận. Nam nhân đã từng vì bà vắng vẻ hậu cung giai lệ, vì bà cự tuyệt chọn lựa tú nữ, vì bà đi Giang Nam, vì bà ủy khuất hậu bối...

Nam nhân đã một mình gánh chịu hết thảy chuyện năm đó, cũng tiếp nhận bà phạm sai lầm, cho tới bây giờ tuy biết bà ngầm vụng trộm làm những chuyện gì, cũng vẫn không đành lòng nói nặng nửa câu.

Nam nhân này quả nhiên là một Hoàng đế cực ngốc từ xưa đến nay, nhưng cũng chính vì nam nhân này quá ngốc, bà mới không muốn ở thời điểm này khiến ngài phải hổ thẹn đối mặt với sự chất vấn của nhi nữ - - bà biết rất rõ ràng, ngài nhất định không thể nhẫn tâm trừng phạt bà.

Nếu đã như vậy, bà cũng không thể tiếp tục thiếu nợ nhân tình của ngài, dù sao chuyện sai cũng đã làm rồi, bà đã đem tất cả hận ý nhiều năm qua đều phát tiết ra, kế tiếp cho dù thế nào cũng không thành vấn đề.

Đợi đến lúc đi đến hoàng tuyền gặp được phu thê Thẩm thị, bà sẽ chính miệng nói một tiếng xin lỗi, sau đó nói cho Thẩm Vân Tiêu biết, bà không hề cảm thấy tiếc nuối về những chuyện đã xảy ra, vì chấp niệm mà bà không thể tha thứ, nhưng về mặt tình cảm thì bà cũng chưa hề hối hận đã yêu ông.

"Bệ hạ không cần tha thứ cho tính tình của thần thiếp, bởi vì sau này thần thiếp sẽ không bao giờ mang thêm phiền toái cho bệ hạ."

Sở Vân Khanh nghe được câu này liền cảm thấy không thích hợp, trong lòng rùng mình, theo bản năng hướng về phía Lệ Phi chạy tới.

"Mẫu phi!"

Tuy nhiên đúng là vẫn đến muộn một bước, Lệ Phi dứt khoát kiên quyết xoay người, vọt đến đâm đầu vào cột trụ sơn son thiếp vàng sau lưng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương