Cười Hỏi Họa Từ Nơi Nào Đến
-
Chương 37: Vào lầm kiếp đào hoa
Edited by Bà Còm
Sở Mộ Từ cùng Thẩm Ngọc Chiếu dẫn đầu, mang theo hai cặp kia ra ngoài dạo phố, lúc trở về đã gần giữa khuya, chợt thấy vị hộ vệ đã thu liễm cảm giác tồn tại thật lâu đột nhiên xuất hiện ở phía trước, thần bí hề hề chạy tới bẩm báo, nói Lệ Phi nương nương thỉnh Thẩm Ngọc Chiếu đi đến gặp mặt.
Đối với lần này, phản ứng đầu tiên của Thẩm Ngọc Chiếu là: "Có gì tốt mà gặp?"
"Thuộc hạ cũng không biết, thuộc hạ chỉ truyền lời mà thôi."
"Ngươi có thể đi nói cho bà ta biết ta đã ngủ hay không?"
Giang Trần ngạc nhiên nói: "Chủ tử đang trêu chọc ta sao? Bệ hạ cùng nương nương đều biết ngài bắt cóc Cửu gia và Công chúa đem ra dạo phố, làm sao có khả năng dối gạt được chứ?"
"... Cần ngươi có ích lợi gì." Thẩm Ngọc Chiếu mặt không chút thay đổi đập hắn một cái, "Trở về phòng của ngươi đi!"
Một vị hộ vệ trung thành nhưng luôn bi thống gạt nước mắt quay đi.
Sở Mộ Từ trầm mặt: "Bà ta muốn nói chuyện gì với nàng chứ? Để ta đi cùng với nàng."
"Còn có chuyện gì đâu chứ, coi bộ dường như muốn cố ý khiêu khích." Nàng ảo não thở dài, "Cho dù không thích cái kiểu tùy hứng của bà ta, nhưng cũng phải bận tâm đến Ngũ gia và bệ hạ, ta cứ đi một chuyến thôi, gặp chiêu phá chiêu là được rồi."
"Vậy... ta chờ nàng trở lại." Hắn vẫn tỏ ra không tình nguyện, "Có chuyện gì thì tìm cách báo cho ta, ta sẽ xông tới giúp nàng."
Thẩm Ngọc Chiếu hết ý kiến: "Chàng nghĩ gì thế? Chẳng lẽ nương nương còn có thể cầm đao uy hiếp ta hay sao?"
Bất quá nàng thật sự không chịu nổi cái kiểu nữ nhân "ỷ sủng mà kiêu" như vậy, nữ nhân tội gì phải khó xử nữ nhân khác chứ?!
Cho đến khi trở về phòng, Sở Mộ Từ vẫn không thoải mái nhớ đến chuyện này. Bình sinh hiếm khi "gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ", kết quả cứu lên chính là một kẻ phiền toái, đây coi như là chuyện gì thế?
Hắn ngồi bên bàn đợi thật lâu, càng chờ càng cảm thấy thời gian dài dằng dặc, vậy mà Thẩm Ngọc Chiếu vẫn chưa quay về, đến cuối cùng hắn đã bắt đầu mất kiên nhẫn, bèn uống hết chung trà này đến chung trà khác để nâng cao tinh thần.
Ai ngờ uống hơn hai mươi lăm chung trà, chỉ cảm thấy càng uống càng khó chịu, không bao lâu bắt đầu cảm thấy đau dạ dày, thần trí cũng từ từ trở nên mơ hồ, hắn chống đầu cố gắng trụ trong chốc lát, một khắc sau bèn mất ý thức phục trên bàn ngủ say sưa.
Xem như chân chính ngủ say như chết, có gõ chiêng trống bên tai cũng không tỉnh được.
Đáng tiếc lúc này Thẩm Ngọc Chiếu vẫn còn chưa biết đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì.
Nàng cùng Lệ Phi ngồi đối diện nhau, dưới ánh nhìn soi mói nhưng vẫn mang vẻ hiền lành ôn nhu của đối phương, toàn thân không được tự nhiên chỉ muốn tông cửa xông ra ngoài.
Làm gì đây chứ? Nàng tuyệt đối không muốn nghe một vị nương nương kể lể tâm sự, ví dụ như "Chuyện ngươi cùng Thái tử Bản cung thật bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy cao hứng cho các ngươi", "Tương lai đồ cưới của ngươi Bản cung sẽ lo", sau đó lại từ từ diễn biến thành "Ngươi là nữ quan mai mối, cần phải hiểu những khó xử khi thích một người", "Tương lai Thái tử sẽ là vua của một nước, vua của một nước nhất định phải có hậu cung ân huệ cùng hưởng, ngươi nhìn bệ hạ sẽ biết", "Ngươi là hài tử tốt khéo hiểu lòng người, nhất định không vì chuyện ngoài ý muốn hôm nay mà ghi hận Bản cung, đúng không"...
Đây rốt cuộc là đang ám chỉ cái gì thế? Rõ ràng đây là sách lược tẩy não muốn khuyên bảo chính thê tiếp tục truyền thống nạp thiếp chứ gì!
Nội tâm Thẩm Ngọc Chiếu cơ hồ sắp hỏng mất, nàng trưng bộ mặt than ngồi trên ghế, thỉnh thoảng góp vào một câu "Nương nương nói rất có đạo lý", "Thần sẽ suy nghĩ thật kỹ ", "Cũng không còn sớm nương nương có muốn nghỉ ngơi hay không"... Tuy nhiên Lệ Phi căn bản không có ý định thả nàng đi.
"Thẩm đại nhân."
"... Thần ở đây."
"Đêm nay lưu lại với Bản cung đi."
"..."
Lão! Thiên! Nàng! Vừa! Nghe! Cái! Gì! Thế! Này!
Thẩm Ngọc Chiếu ngay lúc này chỉ muốn đi tìm chết, nàng không thể lạnh lùng cự tuyệt nghênh ngang rời đi, đành phải tạm nhân nhượng, vì lợi ích toàn cục sẵn sàng phục vụ, cho dù nàng hoàn toàn không thể hiểu được trong hồ lô của Lệ Phi đang bán loại thuốc gì.
Hoàng đế không thấy gối đầu một mình khó ngủ hay sao? Mau tới khuyên nhủ lão bà của ngài đi chứ!
Thẩm Ngọc Chiếu cương cứng thân thể, thẳng tắp nằm bên cạnh Lệ Phi một đêm, rốt cục không thể chợp mắt đến sáng sớm ngày mai, lộ ra đôi mắt thâm quầng rời giường, chỉ cảm thấy cánh tay cùng sau lưng đều đau nhức.
Cho dù nàng và Sở Mộ Từ trong thời gian qua thật chưa đi đến mức độ chuyện gì cũng làm, nhưng sau này hắn vẫn có thói quen cứ buổi tối là phải ôm nàng ngủ, trước kia còn cảm thấy rất không được tự nhiên, bây giờ suy nghĩ một chút thì thấy mình quả thật "được voi đòi tiên", ngủ chung với Sở Mộ Từ nàng có thể tùy ý đạp chăn xoay người hoặc giành giường, bởi vì Sở Mộ Từ luôn tuyệt đối vô điều kiện bao dung cho nàng - - nhưng với Lệ Phi thì sao có thể như vậy? Nàng nếu không cẩn thận đạp Lệ Phi xuống giường thì còn muốn sống nữa hay không?
Dựa theo giải thích của Lệ Phi, muốn thông qua loại hình thức này để khéo gần hơn khoảng cách với nàng, khiến cho hai người không còn khúc mắc, nhưng trên thực tế, làm như vậy khúc mắc ngược lại sẽ sâu hơn! Nàng đối với Lệ Phi đã sinh ra bóng ma tâm lý!
Hiện tại nhu cầu cấp bách của nàng là trở về phòng ngủ bù, thuận tiện muốn Sở Mộ Từ an ủi một chút.
Ai ngờ còn chưa đi được đến nơi đã nghe thấy cách đó không xa truyền đến giọng to đặc thù của Sở Chi Ngang.
"Nè! Tam ca! Hai người xảy ra chuyện gì? Điên khùng rồi?!"
Không thể nghi ngờ, giọng này đã thu hút sự chú ý của mọi người, Thẩm Ngọc Chiếu thầm rùng mình, gấp rút tăng nhanh bước chân muốn đến nhìn xem đây là tình huống gì, kết quả phía bên kia Sở Tú Huỳnh đuổi tới bằng tốc độ nhanh hơn so với nàng, trực tiếp thò đầu vào phòng thăm dò.
"... Ngọc Chiếu tỷ đừng vào đây!" Mỗ Công chúa trong nháy mắt sắc mặt tràn đầy giận dữ, giơ hai tay ngăn trở nàng, ngược lại hướng về trong phòng hô to, "Tiện nhân ngươi mặc y phục vào!"
Một câu cuối cùng vừa nói xong, Thẩm Ngọc Chiếu cũng biết là chuyện gì rồi. Vẻ mặt trong phút chốc thay đổi từ nghi hoặc chuyển sang vô cùng bình tĩnh, nàng đẩy Sở Tú Huỳnh ra, thấy Sở Chi Ngang cùng Tô Mộc tựa hồ còn muốn ngăn trở mình, dứt khoát nhấc cánh cửa bên kia ra khỏi bản lề sải bước tiến vào phòng.
Sau đó nàng liền nhìn thấy một cảnh tượng kiều diễm đến cực điểm.
Diệp Tinh Nhi tóc dài tán loạn, chỉ che một tấm sa mỏng dựa vào đầu giường, hai đùi thon dài tuyệt đẹp như ẩn như hiện; còn Sở Mộ Từ nằm ở trên giường vẫn đang ngủ, trên người không một mảnh vải, vóc người hoàn mỹ đường cong lưu loát nhìn không sót một cái gì - - có thể tự hiểu, hai người này tối hôm qua đã trải qua một trận mây mưa dữ dội đến độ nào.
Quan trọng nhất là, trên chăn đệm máu xử nữ đỏ tươi như đóa mẫu đơn nở rộ, nhìn thấy mà giật cả mình.
Thoáng như có một đạo sấm sét nổ tung trong đầu, Thẩm Ngọc Chiếu nhẫn nại thật lâu, sau đó mới miễn cưỡng đè nén giọng nói run rẩy mở miệng: "Ta nghĩ ta cần một lời giải thích, Diệp cô nương dự định nói cho ta sao?"
"Xin lỗi, ta... ta không phải cố ý." Diệp Tinh Nhi nháy mắt một cái, hai hàng nước mắt thoáng chốc chảy xuống, "Tối hôm qua ta chỉ muốn đến tạ lỗi với Sở công tử, dù sao hôm qua ta đã làm phiền nhị vị... Ai ngờ Sở công tử tâm tình tựa hồ rất kích động, giống như thay đổi thành một người khác, đột nhiên ôm chặt lấy ta không tha, sau đó... sau đó..." Ả ta khóc không thành tiếng.
Thẩm Ngọc Chiếu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như hoa lê gặp mưa của ả ta: "Ý của ngươi là hắn động thủ với ngươi trước đúng không? Là hắn cưỡng bách ngươi?"
Diệp Tinh Nhi không lên tiếng, xem như chấp nhận.
"Rất tốt." Thẩm Ngọc Chiếu đột nhiên nở nụ cười, cười đến nổi Sở Tú Huỳnh đứng bên cạnh phải rùng mình, hiểu ra lúc nàng nghiêm mặt cũng không đáng sợ, chỉ làm người khác cảm thấy không yên, nhưng khi nàng ngậm sát khí nhe răng cười như vậy là lần đầu tiên lộ ra, quả thực khiến người không dám nhìn thẳng, "Vậy để ta tự mình hỏi hắn."
Lời còn chưa dứt, người đã lách mình tiến đến, nắm cổ Sở Mộ Từ trực tiếp lôi hắn lên, giơ tay giáng cho hắn một cái tát.
Diệp Tinh Nhi quả thực cũng bị sợ choáng váng.
Một cái tát kia xem như triệt để đánh thức Sở Mộ Từ, hắn mờ mịt hé mắt, trong tầm mắt nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Thẩm Ngọc Chiếu, chưa biết rõ tình huống, chỉ lười biếng cười nói: "Trở lại rồi? Rõ ràng đến sáng sớm mới về, ta đợi nàng lâu quá... Ôi chao?" Hắn đột nhiên thấy Diệp Tinh Nhi trên giường, nhất là phát hiện đối phương xiêm y không chỉnh tề, lúc này mới vô ý thức liếc về hướng thân thể của mình.
Rồi ngay sau đó - -
"Ta đang xảy ra chuyện gì thế này? Ai mang ta lên giường?!"
"Đây chính là vấn đề ta muốn hỏi chàng."
Sở Mộ Từ kinh hãi không hiểu nhìn về phía Diệp Tinh Nhi: "Là ngươi?"
"Sở công tử không phải đều đã quên?" Diệp Tinh Nhi biểu hiện càng thêm vô tội, hai mắt rưng rưng nhìn thẳng vào mắt của hắn, "Là công tử kéo Tinh Nhi lên giường, bây giờ ngược lại chất vấn Tinh Nhi sao?"
"..."
Thẩm Ngọc Chiếu rất có kiên nhẫn đưa ra kết luận: "Xem ý này, chuyện tối hôm qua xác thực tồn tại rồi?"
Diệp Tinh Nhi nước mắt như mưa: "Nghĩ đến Sở công tử cũng là nhất thời hồ đồ, kính xin Thẩm tiểu thư không cần chú ý..."
"Ta hỏi ngươi sao?" Thẩm Ngọc Chiếu lạnh lùng liếc xéo ả ta, "Ta đang cùng nam nhân của mình nói chuyện, ngươi chen miệng vào làm gì?"
"..."
Sở Mộ Từ bấu chặt mép giường đến nỗi gân xanh trên mu bàn tay xuất hiện, bởi vì dùng lực quá lớn nên khớp xương cũng trắng bệch, giờ khắc này hắn không hiểu phải như thế nào mở miệng, chỉ có thể không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt thật bướng bỉnh, giống như hài tử không giải thích được sự việc rõ ràng nhưng lại không chịu nhận sai.
Hắn ngóng trông nàng có thể tiếp tục cho mình thêm một cái tát, cũng giúp cho não của hắn thanh tỉnh một chút để đối mặt với cục diện rối rắm này.
Nhưng đến cuối cùng, Thẩm Ngọc Chiếu lại không cảm thấy xúc động đến nỗi muốn thưởng cho hắn một bạt tai nữa, cũng không kéo tóc Diệp Tinh Nhi khóc lóc om sòm, những chuyện đó đều quá mất thân phận, không phải là phong cách của đệ nhất mai mối của Hoàng gia.
Sau khi xác định giữa hai người quả thật đã xảy ra quan hệ, nàng chỉ thu liễm sát khí trong mắt, bình tĩnh gật nhẹ đầu, lập tức xoay người mắt nhìn thẳng rời khỏi phòng.
Nàng biết rõ Sở Mộ Từ nhất định sẽ đuổi theo.
Quả nhiên, còn chưa xuống hết tam cấp đã nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó Sở Mộ Từ y phục không chỉnh tề đuổi tới, một tay ôm nàng kéo vào trong lòng.
"Ngọc Chiếu, nàng... nàng phải tin ta."
"Sao lại phải tin chàng?" Nàng mặt không chút thay đổi, "Tin chàng trong một đêm đoạt trong sạch của người ta sao?"
Trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, Sở Mộ Từ ôm nàng càng chặt hơn, hạ giọng nói: "Ta thề sẽ xử lý việc này thỏa đáng, nếu xử lý không tốt thì nàng giết ta đều được."
"..."
"Ngọc Chiếu, ta tuyệt đối không có chạm qua ả ta, chỉ là hiện tại khổ nổi không có chứng cớ, ta phải nghĩ biện pháp - - người khác có hoài nghi cũng không quan hệ, nhưng nàng nhất định phải tin tưởng ta."
Vốn nên là thời khắc vô cùng lo lắng đến cực độ, hắn lại đột nhiên trở nên cực kỳ tỉnh táo, trừ cánh tay kia không chịu buông lỏng lực đạo.
Thẩm Ngọc Chiếu ở trong lòng hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng rút tay ra ngoài lui về phía sau một bước, thay hắn cài lại nút thắt trước ngực.
"Lần sau mặc y phục đàng hoàng rồi hẵng trở ra."
Lời này nói ra liền có nghĩa nàng ngầm đồng ý với lối nói của hắn, không chuẩn bị tiếp tục so đo.
Thân ảnh mảnh mai rất nhanh biến mất ở chỗ quẹo của boong tàu, Sở Mộ Từ không rời mắt khỏi hướng nàng vừa mới ly khai một hồi lâu, ánh mắt trong trẻo từ từ trầm xuống, cuối cùng biến thành một mảnh u ám vắng lặng.
Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì với mục đích nào, người mà ngay cả hắn cũng dám tính kế thì không thể tha thứ được.
Sở Mộ Từ cùng Thẩm Ngọc Chiếu dẫn đầu, mang theo hai cặp kia ra ngoài dạo phố, lúc trở về đã gần giữa khuya, chợt thấy vị hộ vệ đã thu liễm cảm giác tồn tại thật lâu đột nhiên xuất hiện ở phía trước, thần bí hề hề chạy tới bẩm báo, nói Lệ Phi nương nương thỉnh Thẩm Ngọc Chiếu đi đến gặp mặt.
Đối với lần này, phản ứng đầu tiên của Thẩm Ngọc Chiếu là: "Có gì tốt mà gặp?"
"Thuộc hạ cũng không biết, thuộc hạ chỉ truyền lời mà thôi."
"Ngươi có thể đi nói cho bà ta biết ta đã ngủ hay không?"
Giang Trần ngạc nhiên nói: "Chủ tử đang trêu chọc ta sao? Bệ hạ cùng nương nương đều biết ngài bắt cóc Cửu gia và Công chúa đem ra dạo phố, làm sao có khả năng dối gạt được chứ?"
"... Cần ngươi có ích lợi gì." Thẩm Ngọc Chiếu mặt không chút thay đổi đập hắn một cái, "Trở về phòng của ngươi đi!"
Một vị hộ vệ trung thành nhưng luôn bi thống gạt nước mắt quay đi.
Sở Mộ Từ trầm mặt: "Bà ta muốn nói chuyện gì với nàng chứ? Để ta đi cùng với nàng."
"Còn có chuyện gì đâu chứ, coi bộ dường như muốn cố ý khiêu khích." Nàng ảo não thở dài, "Cho dù không thích cái kiểu tùy hứng của bà ta, nhưng cũng phải bận tâm đến Ngũ gia và bệ hạ, ta cứ đi một chuyến thôi, gặp chiêu phá chiêu là được rồi."
"Vậy... ta chờ nàng trở lại." Hắn vẫn tỏ ra không tình nguyện, "Có chuyện gì thì tìm cách báo cho ta, ta sẽ xông tới giúp nàng."
Thẩm Ngọc Chiếu hết ý kiến: "Chàng nghĩ gì thế? Chẳng lẽ nương nương còn có thể cầm đao uy hiếp ta hay sao?"
Bất quá nàng thật sự không chịu nổi cái kiểu nữ nhân "ỷ sủng mà kiêu" như vậy, nữ nhân tội gì phải khó xử nữ nhân khác chứ?!
Cho đến khi trở về phòng, Sở Mộ Từ vẫn không thoải mái nhớ đến chuyện này. Bình sinh hiếm khi "gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ", kết quả cứu lên chính là một kẻ phiền toái, đây coi như là chuyện gì thế?
Hắn ngồi bên bàn đợi thật lâu, càng chờ càng cảm thấy thời gian dài dằng dặc, vậy mà Thẩm Ngọc Chiếu vẫn chưa quay về, đến cuối cùng hắn đã bắt đầu mất kiên nhẫn, bèn uống hết chung trà này đến chung trà khác để nâng cao tinh thần.
Ai ngờ uống hơn hai mươi lăm chung trà, chỉ cảm thấy càng uống càng khó chịu, không bao lâu bắt đầu cảm thấy đau dạ dày, thần trí cũng từ từ trở nên mơ hồ, hắn chống đầu cố gắng trụ trong chốc lát, một khắc sau bèn mất ý thức phục trên bàn ngủ say sưa.
Xem như chân chính ngủ say như chết, có gõ chiêng trống bên tai cũng không tỉnh được.
Đáng tiếc lúc này Thẩm Ngọc Chiếu vẫn còn chưa biết đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì.
Nàng cùng Lệ Phi ngồi đối diện nhau, dưới ánh nhìn soi mói nhưng vẫn mang vẻ hiền lành ôn nhu của đối phương, toàn thân không được tự nhiên chỉ muốn tông cửa xông ra ngoài.
Làm gì đây chứ? Nàng tuyệt đối không muốn nghe một vị nương nương kể lể tâm sự, ví dụ như "Chuyện ngươi cùng Thái tử Bản cung thật bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy cao hứng cho các ngươi", "Tương lai đồ cưới của ngươi Bản cung sẽ lo", sau đó lại từ từ diễn biến thành "Ngươi là nữ quan mai mối, cần phải hiểu những khó xử khi thích một người", "Tương lai Thái tử sẽ là vua của một nước, vua của một nước nhất định phải có hậu cung ân huệ cùng hưởng, ngươi nhìn bệ hạ sẽ biết", "Ngươi là hài tử tốt khéo hiểu lòng người, nhất định không vì chuyện ngoài ý muốn hôm nay mà ghi hận Bản cung, đúng không"...
Đây rốt cuộc là đang ám chỉ cái gì thế? Rõ ràng đây là sách lược tẩy não muốn khuyên bảo chính thê tiếp tục truyền thống nạp thiếp chứ gì!
Nội tâm Thẩm Ngọc Chiếu cơ hồ sắp hỏng mất, nàng trưng bộ mặt than ngồi trên ghế, thỉnh thoảng góp vào một câu "Nương nương nói rất có đạo lý", "Thần sẽ suy nghĩ thật kỹ ", "Cũng không còn sớm nương nương có muốn nghỉ ngơi hay không"... Tuy nhiên Lệ Phi căn bản không có ý định thả nàng đi.
"Thẩm đại nhân."
"... Thần ở đây."
"Đêm nay lưu lại với Bản cung đi."
"..."
Lão! Thiên! Nàng! Vừa! Nghe! Cái! Gì! Thế! Này!
Thẩm Ngọc Chiếu ngay lúc này chỉ muốn đi tìm chết, nàng không thể lạnh lùng cự tuyệt nghênh ngang rời đi, đành phải tạm nhân nhượng, vì lợi ích toàn cục sẵn sàng phục vụ, cho dù nàng hoàn toàn không thể hiểu được trong hồ lô của Lệ Phi đang bán loại thuốc gì.
Hoàng đế không thấy gối đầu một mình khó ngủ hay sao? Mau tới khuyên nhủ lão bà của ngài đi chứ!
Thẩm Ngọc Chiếu cương cứng thân thể, thẳng tắp nằm bên cạnh Lệ Phi một đêm, rốt cục không thể chợp mắt đến sáng sớm ngày mai, lộ ra đôi mắt thâm quầng rời giường, chỉ cảm thấy cánh tay cùng sau lưng đều đau nhức.
Cho dù nàng và Sở Mộ Từ trong thời gian qua thật chưa đi đến mức độ chuyện gì cũng làm, nhưng sau này hắn vẫn có thói quen cứ buổi tối là phải ôm nàng ngủ, trước kia còn cảm thấy rất không được tự nhiên, bây giờ suy nghĩ một chút thì thấy mình quả thật "được voi đòi tiên", ngủ chung với Sở Mộ Từ nàng có thể tùy ý đạp chăn xoay người hoặc giành giường, bởi vì Sở Mộ Từ luôn tuyệt đối vô điều kiện bao dung cho nàng - - nhưng với Lệ Phi thì sao có thể như vậy? Nàng nếu không cẩn thận đạp Lệ Phi xuống giường thì còn muốn sống nữa hay không?
Dựa theo giải thích của Lệ Phi, muốn thông qua loại hình thức này để khéo gần hơn khoảng cách với nàng, khiến cho hai người không còn khúc mắc, nhưng trên thực tế, làm như vậy khúc mắc ngược lại sẽ sâu hơn! Nàng đối với Lệ Phi đã sinh ra bóng ma tâm lý!
Hiện tại nhu cầu cấp bách của nàng là trở về phòng ngủ bù, thuận tiện muốn Sở Mộ Từ an ủi một chút.
Ai ngờ còn chưa đi được đến nơi đã nghe thấy cách đó không xa truyền đến giọng to đặc thù của Sở Chi Ngang.
"Nè! Tam ca! Hai người xảy ra chuyện gì? Điên khùng rồi?!"
Không thể nghi ngờ, giọng này đã thu hút sự chú ý của mọi người, Thẩm Ngọc Chiếu thầm rùng mình, gấp rút tăng nhanh bước chân muốn đến nhìn xem đây là tình huống gì, kết quả phía bên kia Sở Tú Huỳnh đuổi tới bằng tốc độ nhanh hơn so với nàng, trực tiếp thò đầu vào phòng thăm dò.
"... Ngọc Chiếu tỷ đừng vào đây!" Mỗ Công chúa trong nháy mắt sắc mặt tràn đầy giận dữ, giơ hai tay ngăn trở nàng, ngược lại hướng về trong phòng hô to, "Tiện nhân ngươi mặc y phục vào!"
Một câu cuối cùng vừa nói xong, Thẩm Ngọc Chiếu cũng biết là chuyện gì rồi. Vẻ mặt trong phút chốc thay đổi từ nghi hoặc chuyển sang vô cùng bình tĩnh, nàng đẩy Sở Tú Huỳnh ra, thấy Sở Chi Ngang cùng Tô Mộc tựa hồ còn muốn ngăn trở mình, dứt khoát nhấc cánh cửa bên kia ra khỏi bản lề sải bước tiến vào phòng.
Sau đó nàng liền nhìn thấy một cảnh tượng kiều diễm đến cực điểm.
Diệp Tinh Nhi tóc dài tán loạn, chỉ che một tấm sa mỏng dựa vào đầu giường, hai đùi thon dài tuyệt đẹp như ẩn như hiện; còn Sở Mộ Từ nằm ở trên giường vẫn đang ngủ, trên người không một mảnh vải, vóc người hoàn mỹ đường cong lưu loát nhìn không sót một cái gì - - có thể tự hiểu, hai người này tối hôm qua đã trải qua một trận mây mưa dữ dội đến độ nào.
Quan trọng nhất là, trên chăn đệm máu xử nữ đỏ tươi như đóa mẫu đơn nở rộ, nhìn thấy mà giật cả mình.
Thoáng như có một đạo sấm sét nổ tung trong đầu, Thẩm Ngọc Chiếu nhẫn nại thật lâu, sau đó mới miễn cưỡng đè nén giọng nói run rẩy mở miệng: "Ta nghĩ ta cần một lời giải thích, Diệp cô nương dự định nói cho ta sao?"
"Xin lỗi, ta... ta không phải cố ý." Diệp Tinh Nhi nháy mắt một cái, hai hàng nước mắt thoáng chốc chảy xuống, "Tối hôm qua ta chỉ muốn đến tạ lỗi với Sở công tử, dù sao hôm qua ta đã làm phiền nhị vị... Ai ngờ Sở công tử tâm tình tựa hồ rất kích động, giống như thay đổi thành một người khác, đột nhiên ôm chặt lấy ta không tha, sau đó... sau đó..." Ả ta khóc không thành tiếng.
Thẩm Ngọc Chiếu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như hoa lê gặp mưa của ả ta: "Ý của ngươi là hắn động thủ với ngươi trước đúng không? Là hắn cưỡng bách ngươi?"
Diệp Tinh Nhi không lên tiếng, xem như chấp nhận.
"Rất tốt." Thẩm Ngọc Chiếu đột nhiên nở nụ cười, cười đến nổi Sở Tú Huỳnh đứng bên cạnh phải rùng mình, hiểu ra lúc nàng nghiêm mặt cũng không đáng sợ, chỉ làm người khác cảm thấy không yên, nhưng khi nàng ngậm sát khí nhe răng cười như vậy là lần đầu tiên lộ ra, quả thực khiến người không dám nhìn thẳng, "Vậy để ta tự mình hỏi hắn."
Lời còn chưa dứt, người đã lách mình tiến đến, nắm cổ Sở Mộ Từ trực tiếp lôi hắn lên, giơ tay giáng cho hắn một cái tát.
Diệp Tinh Nhi quả thực cũng bị sợ choáng váng.
Một cái tát kia xem như triệt để đánh thức Sở Mộ Từ, hắn mờ mịt hé mắt, trong tầm mắt nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Thẩm Ngọc Chiếu, chưa biết rõ tình huống, chỉ lười biếng cười nói: "Trở lại rồi? Rõ ràng đến sáng sớm mới về, ta đợi nàng lâu quá... Ôi chao?" Hắn đột nhiên thấy Diệp Tinh Nhi trên giường, nhất là phát hiện đối phương xiêm y không chỉnh tề, lúc này mới vô ý thức liếc về hướng thân thể của mình.
Rồi ngay sau đó - -
"Ta đang xảy ra chuyện gì thế này? Ai mang ta lên giường?!"
"Đây chính là vấn đề ta muốn hỏi chàng."
Sở Mộ Từ kinh hãi không hiểu nhìn về phía Diệp Tinh Nhi: "Là ngươi?"
"Sở công tử không phải đều đã quên?" Diệp Tinh Nhi biểu hiện càng thêm vô tội, hai mắt rưng rưng nhìn thẳng vào mắt của hắn, "Là công tử kéo Tinh Nhi lên giường, bây giờ ngược lại chất vấn Tinh Nhi sao?"
"..."
Thẩm Ngọc Chiếu rất có kiên nhẫn đưa ra kết luận: "Xem ý này, chuyện tối hôm qua xác thực tồn tại rồi?"
Diệp Tinh Nhi nước mắt như mưa: "Nghĩ đến Sở công tử cũng là nhất thời hồ đồ, kính xin Thẩm tiểu thư không cần chú ý..."
"Ta hỏi ngươi sao?" Thẩm Ngọc Chiếu lạnh lùng liếc xéo ả ta, "Ta đang cùng nam nhân của mình nói chuyện, ngươi chen miệng vào làm gì?"
"..."
Sở Mộ Từ bấu chặt mép giường đến nỗi gân xanh trên mu bàn tay xuất hiện, bởi vì dùng lực quá lớn nên khớp xương cũng trắng bệch, giờ khắc này hắn không hiểu phải như thế nào mở miệng, chỉ có thể không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt thật bướng bỉnh, giống như hài tử không giải thích được sự việc rõ ràng nhưng lại không chịu nhận sai.
Hắn ngóng trông nàng có thể tiếp tục cho mình thêm một cái tát, cũng giúp cho não của hắn thanh tỉnh một chút để đối mặt với cục diện rối rắm này.
Nhưng đến cuối cùng, Thẩm Ngọc Chiếu lại không cảm thấy xúc động đến nỗi muốn thưởng cho hắn một bạt tai nữa, cũng không kéo tóc Diệp Tinh Nhi khóc lóc om sòm, những chuyện đó đều quá mất thân phận, không phải là phong cách của đệ nhất mai mối của Hoàng gia.
Sau khi xác định giữa hai người quả thật đã xảy ra quan hệ, nàng chỉ thu liễm sát khí trong mắt, bình tĩnh gật nhẹ đầu, lập tức xoay người mắt nhìn thẳng rời khỏi phòng.
Nàng biết rõ Sở Mộ Từ nhất định sẽ đuổi theo.
Quả nhiên, còn chưa xuống hết tam cấp đã nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó Sở Mộ Từ y phục không chỉnh tề đuổi tới, một tay ôm nàng kéo vào trong lòng.
"Ngọc Chiếu, nàng... nàng phải tin ta."
"Sao lại phải tin chàng?" Nàng mặt không chút thay đổi, "Tin chàng trong một đêm đoạt trong sạch của người ta sao?"
Trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, Sở Mộ Từ ôm nàng càng chặt hơn, hạ giọng nói: "Ta thề sẽ xử lý việc này thỏa đáng, nếu xử lý không tốt thì nàng giết ta đều được."
"..."
"Ngọc Chiếu, ta tuyệt đối không có chạm qua ả ta, chỉ là hiện tại khổ nổi không có chứng cớ, ta phải nghĩ biện pháp - - người khác có hoài nghi cũng không quan hệ, nhưng nàng nhất định phải tin tưởng ta."
Vốn nên là thời khắc vô cùng lo lắng đến cực độ, hắn lại đột nhiên trở nên cực kỳ tỉnh táo, trừ cánh tay kia không chịu buông lỏng lực đạo.
Thẩm Ngọc Chiếu ở trong lòng hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng rút tay ra ngoài lui về phía sau một bước, thay hắn cài lại nút thắt trước ngực.
"Lần sau mặc y phục đàng hoàng rồi hẵng trở ra."
Lời này nói ra liền có nghĩa nàng ngầm đồng ý với lối nói của hắn, không chuẩn bị tiếp tục so đo.
Thân ảnh mảnh mai rất nhanh biến mất ở chỗ quẹo của boong tàu, Sở Mộ Từ không rời mắt khỏi hướng nàng vừa mới ly khai một hồi lâu, ánh mắt trong trẻo từ từ trầm xuống, cuối cùng biến thành một mảnh u ám vắng lặng.
Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì với mục đích nào, người mà ngay cả hắn cũng dám tính kế thì không thể tha thứ được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook