Cưới Đi Rồi Yêu
-
Chương 3: Chịu trách nhiệm
- Diệp phàm, anh có muốn qua nhà Lâm Nguyệt xem cô ấy như nào rồi không?- nằm trên giường của khách sạn gần quán bar, Thanh Thanh ôm lấy Diệp phàm nở nụ cười tà mị
- cũng được- anh bước xuống giường, ôm thanh thanh vào lòng rồi bước đi.
_______đến nơi______
- Lâm Nguyệt, em có nhà không?- Diệp phàm bấm chuông liên tục, vẫn không thấy ai ra mở cửa. Mà cửa nhà không khoá liền bước vào trong
- Lâm Nguyệt,cô....
- Á.......-Thanh Thanh la lên
Lâm Nguyệt và Diệp Minh mở mắt nhìn xung quanh
- Hai người...hai người dám ngoại tình. Vài hôm nữa cô kết hôn với Diệp phàm mà lại ngủ chung với anh trai Diệp phàm ấy? Còn ra thể thống gì nữa?- thanh thanh bước lại tát cô một cái thật mạnh làm cô đang ngồi trên giường chưa định thần được, đã té sõng soài.
- Lâm Nguyệt.... hủy hôn đi. Thanh Thanh, chúng ta đi, ở đây tôi thật ghê tởm- Diệp phàm nhổ nước bọt lên sàn rồi ôm eo thanh thanh bỏ đi
- Hức.. hức...- cô ôm mặt khóc nức nở. Hôm qua... rõ ràng cô bị hạ dược
- Lâm Nguyệt, x...xin lỗi em. Tôi không thể kìm chế được, tôi....
- Không sao!- cô lắc đầu rồi lấy khăn quấn quanh cơ thể,đứng dậy...
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em...- anh cố gắng an ủi cô. Diệp phàm là người cô theo đuổi và yêu rất lâu. Diệp Minh rất rõ điều đó. Mẹ của anh rất yêu thích cô. Cô thường đến nhà anh nấu cơm cho mọi người. Lúc nào cũng rất vui vẻ và đầm ấm. Nay chuyện đã đến nước này, anh là người có lỗi. Anh nên chịu trách nhiệm thì hơn...
- Ừm...- cô gật đầu rồi vào tắm
__________tối đó Diệp Minh về thưa với ba mẹ về chuyện tối qua _________
Ba mẹ Diệp Minh rất yêu thương anh. Không phải vì anh tiếp quản công ty mấy năm nay. Cũng chẳng phải vì anh là con trai đầu. Mà vì anh rất hiền lành, và biết nghe lời. Chỉ mới 22 tuổi, hơn Diệp Phàm hai tuổi. Nhưng anh rất chính chắn. Không như Diệp phàm, rất nông nổi, bướng bỉnh, cứng đầu.
Đám cưới diễn ra. Thay vì chú rể là Diệp phàm thì chú rể lại là Diệp Minh. Mọi người rất hiếu kỳ vì chuyện này. Nhưng mà gia đình hộ Diệp lại bỏ ngoài tai
_______Đêm tân hôn_______
Cô ôm chiếu và một cái gối xuống đất
- Anh ngủ dưới đất, tôi ngủ trên giường- cô leo lên giường nằm như không có chuyện gì
- Em... đây là nhà tôi.... giường cũng của tôi...
- Vậy anh ngủ trên giường, tôi ở dưới đất- cô chồm dậy...
- Em... được ngủ dưới đất thì ngủ dưới đất. - anh cũng nằm xuống đất, nhắm mắt. Một lúc sau, trời về đêm trở lạnh. Anh lạnh quá liền leo lên giường chui vào trong chăn ôm lấy cô
- Ai cho anh lên đây hả- cô hét lên, tay đập bình bịch vào bàn tay đang ôm chặt mình
- Em định để tôi chết rét mới chịu? Tôi lạnh lắm. - anh cứ ôm lấy cô. Cô thì dãy dụa, la hét. Một lúc sau, mệt quá nên đành để Diệp Minh ôm. Rồi cô cũng ngủ
Đêm tân hôn kết thúc như thế đấy. Sáng hôm sau, gió dìu dịu thổi qua, cuốn theo những chiếc lá úa vàng. Mùa Thu đã đến. trời cũng mát hơn. Không oi bức như mùa hạ cũng chẳng lạnh lẽo như mua đông. Cô và anh thức dậy. Vệ sinh cá nhân xong liền xuống ăn sáng.
Cô không phải là lần đầu tiên ăn cùng gia đình anh, nhưng cũng hơi ngượng vì lấy tư cách là vợ Diệp Minh. Hơn nữa, Diệp phàm- người đáng ra phải cưới cô lại cùng bàn ăn. Khiến không khí vô cùng nặng nề
- Oẹ...oẹ...- vừa đưa miếng cá vào miệng, cô lập tức chạy đi, nhổ hết thức ăn ra.
- tiểu Nguyệt,em sao vậy?- Diệp phàm thấy vậy lo lắng chạy lại chỗ cô,vỗ vỗ sau lưng...
- Không... không sao rồi...oẹ....- vừa ngước lên nhìn anh, cơn buồn nôn lại dâng lên. Cô ói, nhưng mà bụng chẳng có gì để ói.
Một lúc sau, cô hết buồn nôn mới ngồi lại bàn ăn
- Con dâu, con ói mửa như vậy, có phải có quý tử cho mẹ rồi không?- mẹ chồng hớn hở vui mừng. Bà thương cô lắm. Cô mà có bầu. Chắc chắn sẽ không xa cô nửa bước....
- Con....
- Chắc là vậy đó bà, con dâu à, lát nữa con đi khám thử xem- bố chồng cũng rất mừng nha...
- Dạ... nhưng...
- Lát anh đưa em đi khám thử xem- Diệp Minh liền ngắt lời cô. Mang thai là chuyện hệ trọng mà.
Sau khi ăn sáng, Diệp Minh chở cô đi khám.
- Xét nghiệm đã xong. Thưa ngài, phu nhân đã mang thai...
- Thật sao? Tốt quá...
- cũng được- anh bước xuống giường, ôm thanh thanh vào lòng rồi bước đi.
_______đến nơi______
- Lâm Nguyệt, em có nhà không?- Diệp phàm bấm chuông liên tục, vẫn không thấy ai ra mở cửa. Mà cửa nhà không khoá liền bước vào trong
- Lâm Nguyệt,cô....
- Á.......-Thanh Thanh la lên
Lâm Nguyệt và Diệp Minh mở mắt nhìn xung quanh
- Hai người...hai người dám ngoại tình. Vài hôm nữa cô kết hôn với Diệp phàm mà lại ngủ chung với anh trai Diệp phàm ấy? Còn ra thể thống gì nữa?- thanh thanh bước lại tát cô một cái thật mạnh làm cô đang ngồi trên giường chưa định thần được, đã té sõng soài.
- Lâm Nguyệt.... hủy hôn đi. Thanh Thanh, chúng ta đi, ở đây tôi thật ghê tởm- Diệp phàm nhổ nước bọt lên sàn rồi ôm eo thanh thanh bỏ đi
- Hức.. hức...- cô ôm mặt khóc nức nở. Hôm qua... rõ ràng cô bị hạ dược
- Lâm Nguyệt, x...xin lỗi em. Tôi không thể kìm chế được, tôi....
- Không sao!- cô lắc đầu rồi lấy khăn quấn quanh cơ thể,đứng dậy...
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em...- anh cố gắng an ủi cô. Diệp phàm là người cô theo đuổi và yêu rất lâu. Diệp Minh rất rõ điều đó. Mẹ của anh rất yêu thích cô. Cô thường đến nhà anh nấu cơm cho mọi người. Lúc nào cũng rất vui vẻ và đầm ấm. Nay chuyện đã đến nước này, anh là người có lỗi. Anh nên chịu trách nhiệm thì hơn...
- Ừm...- cô gật đầu rồi vào tắm
__________tối đó Diệp Minh về thưa với ba mẹ về chuyện tối qua _________
Ba mẹ Diệp Minh rất yêu thương anh. Không phải vì anh tiếp quản công ty mấy năm nay. Cũng chẳng phải vì anh là con trai đầu. Mà vì anh rất hiền lành, và biết nghe lời. Chỉ mới 22 tuổi, hơn Diệp Phàm hai tuổi. Nhưng anh rất chính chắn. Không như Diệp phàm, rất nông nổi, bướng bỉnh, cứng đầu.
Đám cưới diễn ra. Thay vì chú rể là Diệp phàm thì chú rể lại là Diệp Minh. Mọi người rất hiếu kỳ vì chuyện này. Nhưng mà gia đình hộ Diệp lại bỏ ngoài tai
_______Đêm tân hôn_______
Cô ôm chiếu và một cái gối xuống đất
- Anh ngủ dưới đất, tôi ngủ trên giường- cô leo lên giường nằm như không có chuyện gì
- Em... đây là nhà tôi.... giường cũng của tôi...
- Vậy anh ngủ trên giường, tôi ở dưới đất- cô chồm dậy...
- Em... được ngủ dưới đất thì ngủ dưới đất. - anh cũng nằm xuống đất, nhắm mắt. Một lúc sau, trời về đêm trở lạnh. Anh lạnh quá liền leo lên giường chui vào trong chăn ôm lấy cô
- Ai cho anh lên đây hả- cô hét lên, tay đập bình bịch vào bàn tay đang ôm chặt mình
- Em định để tôi chết rét mới chịu? Tôi lạnh lắm. - anh cứ ôm lấy cô. Cô thì dãy dụa, la hét. Một lúc sau, mệt quá nên đành để Diệp Minh ôm. Rồi cô cũng ngủ
Đêm tân hôn kết thúc như thế đấy. Sáng hôm sau, gió dìu dịu thổi qua, cuốn theo những chiếc lá úa vàng. Mùa Thu đã đến. trời cũng mát hơn. Không oi bức như mùa hạ cũng chẳng lạnh lẽo như mua đông. Cô và anh thức dậy. Vệ sinh cá nhân xong liền xuống ăn sáng.
Cô không phải là lần đầu tiên ăn cùng gia đình anh, nhưng cũng hơi ngượng vì lấy tư cách là vợ Diệp Minh. Hơn nữa, Diệp phàm- người đáng ra phải cưới cô lại cùng bàn ăn. Khiến không khí vô cùng nặng nề
- Oẹ...oẹ...- vừa đưa miếng cá vào miệng, cô lập tức chạy đi, nhổ hết thức ăn ra.
- tiểu Nguyệt,em sao vậy?- Diệp phàm thấy vậy lo lắng chạy lại chỗ cô,vỗ vỗ sau lưng...
- Không... không sao rồi...oẹ....- vừa ngước lên nhìn anh, cơn buồn nôn lại dâng lên. Cô ói, nhưng mà bụng chẳng có gì để ói.
Một lúc sau, cô hết buồn nôn mới ngồi lại bàn ăn
- Con dâu, con ói mửa như vậy, có phải có quý tử cho mẹ rồi không?- mẹ chồng hớn hở vui mừng. Bà thương cô lắm. Cô mà có bầu. Chắc chắn sẽ không xa cô nửa bước....
- Con....
- Chắc là vậy đó bà, con dâu à, lát nữa con đi khám thử xem- bố chồng cũng rất mừng nha...
- Dạ... nhưng...
- Lát anh đưa em đi khám thử xem- Diệp Minh liền ngắt lời cô. Mang thai là chuyện hệ trọng mà.
Sau khi ăn sáng, Diệp Minh chở cô đi khám.
- Xét nghiệm đã xong. Thưa ngài, phu nhân đã mang thai...
- Thật sao? Tốt quá...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook