Không có Hoắc Tiệp tham dự, Nghiêm Cẩm dĩ nhiên không thành tài được, hắn liền như Quý Trạch An nguyên bản mong đợi, rơi đến không bò dậy nổi. E rằng nói chắc chắn thì có chút khó, sự tình tương lai ai có thể nói chuẩn đây, bất quá Sầm Ân Thư cùng Ninh Văn Ngạn ngoài sáng nhúng tay, lại có Du Dịch trong bóng tối an bài, Quý Trạch An nghĩ Nghiêm Cẩm tại trong cái vòng này rốt cuộc không bò dậy nổi, rốt cuộc…
Tia chấp niệm sau cùng kia của Quý Trạch An triệt để không còn
Linh hồn giống như cởi bỏ khỏi tua rua quấn quanh.
Cả người cậu từ trong ra ngoài đều thoải mái, tia trầm trọng tình cờ xuất hiện kia cũng đã biến mất…
Gần đây khuôn mặt Quý Trạch An càng nhiều tươi cười, nhìn qua chính là tâm tình rất tốt.
Tâm tình tốt có hai cái lý do, sắp ăn tết là trọng yếu nhất, ( Nghịch Tiên) sắp công chiếu trong các rạp phim cũng là một sự tình trong đó, tình huống dự bán cũng rất tốt. Quý Trạch An không giống đạo diễn đoàn kịch khác chạy lắm địa phương đi quảng cáo, dù sao cũng là cuối năm, đoạn thời gian đó Quý Trạch An vẫn muốn hảo hảo bồi người nhà.
Quý Trạch An vẫn là sửa sang hành lễ thật sớm về tới Giang Thành cùng Du Dịch, hai người Sầm Ân Thư cùng Ninh Văn Ngạn chậm hơn bọn họ một chút. Đến Giang Thành trở lại ổ nhỏ của cậu, không có ngoại lệ là tổng vệ sinh, khi trời tối Quý Trạch An cùng Du Dịch liền thật sớm chen ở trên cái giường không tính là nhỏ của Quý Trạch An, tuy rằng chen, lại có thể dính chặt vào nhau, hai người cũng không cảm thấy khó chịu.
Ngôi nhà này là địa phương Quý Trạch An có lòng trung thành nhất.
Đèn: (੭ु̑w̑)੭ु⁾⁾ ôi chao hắc! Có phải là thời gian kéo đèn rồi không!
Đèn trần trên không tà ác một cái, bất quá hai người Quý Trạch An cùng Du Dịch ngược lại là thành thành thật thật, chỉ là ôm nhau, hưởng thụ một hồi mảnh yên tĩnh này mà thôi.
Trong đầu Quý Trạch An bắt đầu nhớ lại chuyện sau trọng sinh, còn lúc trước trọng sinh, cậu đã buông xuống, chân chính buông xuống, quá khứ thật sự thành quá khứ. Trọng sinh tám năm, tám năm này quá thông thuận, nếu như đặt ở đời trước nhất định là một cái mộng đẹp không thể với tới, nhưng đời này thứ cậu chân chính mong muốn đều chiếm được.
Người yêu, người nhà, cuộc sống đại học.
Quý Trạch An kỳ thực cũng không cầu công thành danh toại, cũng không cầu sinh hoạt phú quý, cậu chân chính muốn cũng không nhiều lắm, một người một nhà là tốt rồi.
Tất cả, giống như là khổ tận cam lai…
Một chuyện may mắn nhất, cũng là hạnh phúc nhất không nằm ngoài gặp hắn —— Du Dịch.
“A Dịch.” Quý Trạch An không khỏi rù rì nói.
Du Dịch ôm Quý Trạch An vào tay bên hông di động hướng lên trên mấy phần, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, như là dụ dỗ, “Ta ở đây.”
Vẻn vẹn ba chữ, làm Quý Trạch An không hiểu được an tâm.
…
Trời vừa sáng, Quý Trạch An chậm rãi tỉnh lại, Quý Trạch An lật cả người, theo thói quen dò tay sờ sờ, nhiệt độ phía ổ chăn khác đã lạnh, Quý Trạch An mở mắt ra, rồi lại híp lại, chen vào mi mắt trước tiên là thăm hỏi từ gối ngủ của đại bảo bối nhà cậu “(`・w・。)っ chào buổi sáng”, truyền vào trong tai chính là thanh âm làm cơm lúc ẩn lúc hiện truyền tới từ nhà bếp.
Phòng ở nhỏ, âm thanh lưu truyền nhanh, cậu không cảm thấy thanh âm này ồn ào, với cậu mà nói thật là thăm hỏi hạnh phúc.
Quý Trạch An trở mình, nhếch miệng lên, cong cong, làm mọi người đều biết tâm tình của cậu nhảy nhót. Dùng mặt cọ a cọ trên gối, có loại ý nghĩ muốn làm ổ trên giường, bất quá hương vị nhàn nhạt hiện lên trong phòng liền thúc giục cậu đi hưởng dụng, cũng thật là cục diện lưỡng nan a. Liền tại thời điểm Quý Trạch An xoắn xuýt, Du Dịch đã bưng sữa bò từ phòng khách đi tới phòng ngủ, ôm Quý Trạch An khỏi giường, cực kỳ tự nhiên hôn đôi môi cậu một cái, sau đó đưa sữa bò tới bên mép.
Hôn chào buổi sáng, mặt không đỏ tim không đập.
Ngay cả cốc thủy tinh trong tay Quý Trạch An đều không có phản ứng gì, vẫn là bộ dáng cao lãnh mang theo cái văn tự biểu tình cộng thêm một câu đơn giản: (△) chào buổi sáng!
Quý Trạch An rầm rầm rầm rầm uống sữa bò, dự định như thường ngày, thời điểm uống sữa tươi hai con mắt ngược lại là đánh giá ở trên người Du Dịch. Bất quá ngày hôm nay Du Dịch có chút khác thường, Quý Trạch An nhìn hắn thỉnh thoảng lại nhìn sữa bò trong ly, dáng dấp lúc ẩn lúc hiện thật giống có chút lo lắng?
Liền tại thời điểm Quý Trạch An muốn hỏi, ly sữa bò đã thấy đáy, Quý Trạch An còn không có chú ý tới có chút âm thanh không tầm thường, cũng cảm giác một cái dị vật tiến vào cuối cùng.
Theo bản năng, Quý Trạch An liền lấy ra mấy tờ giấy từ trong hộp giấy đầu giường, thả ở lòng bàn tay, phun đồ vật trong miệng ra ngoài.
Nhìn thấy vật trong tay, Quý Trạch An có chút giật mình.
Lại ngẩng đầu lên xem Du Dịch, lo lắng trên mặt hắn không có tản đi, “Không nghẹn đi?”
Thời điểm nhìn thấy nhẫn tình cảm trong nháy mắt tản đi, cậy có chút không nói được, có chút kích động vẽ lên trán mấy đường hắc tuyến.
Nếu lo lắng cậu nghẹn còn… Không đúng! Vấn đề trọng điểm là đại bảo bối nhà cậu thời điểm nào thì học được loại sự tình cẩu huyết này? Đem nhẫn đặt ở bên trong sữa bò và vân vân… Rất là tầm thường a! Nhưng đối đầu khuôn mặt đường nét tinh xảo dễ nhìn kia của Du Dịch Quý Trạch An thật không nói ra được lời đả kích, trọng yếu hơn là cậu không cảm thấy tầm thường, vẫn chân thực bị cảm động.
Du tiên sinh nhà cậu có thể làm ra sự tình “Lãng mạn” như vậy đã rất không dễ dàng.
Này giống như là một cái phải làm cho rõ ràng lại vì mỹ quan mà làm thành trừu tượng… (chém…= =)
Ai “Xúi bậy” ngươi?!
Câu nói này kẹt ở trong cổ họng Quý Trạch An vài giây lại bị cậu nuốt xuống.
Ly thủy tinh chứa sữa bò như trước không nói lời gì, Quý Trạch An trong nháy mắt liền rõ ràng vì sao nhẫn lại đặt ở bên trong ly thủy tinh. Cậu nhớ tới cậu từng nói qua tính cách ” nhóm tiểu tử” này với Du Dịch, chỉ có như cốc thủy tinh cao lãnh như thế mới không “Để lộ bí mật”, nếu nhẫn đặt ở bên trong Chén Trà Nhỏ, ngày hôm nay vừa mở mắt “Yêu sách” sẽ xoát đầy bình.
Chén Trà Nhỏ ngồi xổm vẽ vòng tròn ở trong góc: ヘ(′Д`ヘ) không ra gì, đều thích ghét bỏ ta…
Cúi đầu, Quý Trạch An đánh giá nhẫn trong lòng bàn tay.
Một cái vòng bạc kim bóng loáng vô cùng đơn giản, sờ lên tay cảm giác rất tốt, không có bất kỳ hoa văn, cũng không có góc cạnh ngay ngắn, còn trọng điểm chân chính là tại bên trong chiếc nhẫn, bên trong nạm một khỏa kim cương màu đỏ, màu đỏ tươi như máu đã bại lộ giá trị của nó, mà ở đối diện viên hình tròn máu đỏ cắt chém tinh xảo này quang lõa viết beloved.
Muộn tao!
Chiếc nhẫn này liền kế thừa thuộc tính của Du Dịch.
Loại bố trí này quả thực làm Quý Trạch An yêu chết rồi.
Chiếc nhẫn này liền như một cái Du tiên sinh khác □□, làm cho tầm mắt cậu không dời được.
Kim cương màu đỏ, người như Du Dịch sẽ không vẻn vẹn bởi vì giá trị của nó mà lựa chọn, Quý Trạch An biết rõ hắn, tự nhiên biết Du Dịch loại lựa chọn này chỉ là đem tình cảm thâm trầm của hắn dùng một loại phương thức khác biểu đạt mà ra.
Giống như Quý Trạch An biết, bên trong đỉnh kim cương rất “Không sạch sẽ”, đặt ở trong phòng tối, dùng đèn bắn chiếu rọi, bảo thạch phảng phất bắt đầu cháy rừng rực, loại thiêu đốt này liền như chinh phạt nội liễm nhiệt tình cả hắn, liền giống hỏa diễm vĩnh viễn không tắt. Ý nghĩa kim cương càng không cần nhiều lời, người ủng hộ trung thực, ái tình vĩnh hằng, cứng rắn khó chinh phục.
Quý Trạch An đột nhiên ngửa đầu nở nụ cười, lòng bàn tay nắm thật chặt chiếc nhẫn kia, từ tư thế ngồi đổi thành nửa quỳ, cái tay còn lại bắt lấy bàn tay Du Dịch, nắm, đem nhiệt độ lòng bàn tay truyền đạt cho hắn.
Cho dù là vào lúc này, Du Dịch hiển nhiên sẽ không dễ đột nhiên thông suốt, hắn thả tay xuống tiếp nhận ly, lôi kéo, đem người nửa quỳ bao vây lại, còn vô cùng đứng đắn nói: “Đừng để bị cảm.” (tụt mood =)))
Ngay cả chăn hai người ngày đêm đắp cũng không nhịn được phùn tào: (′ゝ`) nam nhân không tình thú ai có thể cứu vớt ngươi!
“Đây là đang cầu hôn?” Quý Trạch An hiển nhiên không phải rất “An phận”, nhẫn trong lòng bàn tay hiển nhiên đã nhiễm phải nhiệt độ da dẻ cậu, mà cái tay lôi người còn lại tựa hồ không có ý tứ buông ra.
“Không phải.”
Du Dịch phủ định rất quyết đoán, ánh mắt nhìn cậu như trước nhu hòa.
Quý Trạch An còn chưa mở miệng, Du Dịch lại tiếp tục nói, “Nhẫn kết hôn.”
“Chúng ta thời điểm nào thì kết hôn, ân?” Quý Trạch An có chút buồn cười nhạo báng, hôn nhân giữa hai nam nhân ở tại quốc gia bọn hắn bây giờ cũng không được đồng ý, tuy hai người người biết nước ngoài chấp nhận nhưng hứng thú cũng không lớn, tìm cha sứ kết hôn lấy một tờ giấy hôn thú không phải cái hai người bọn họ mong muốn.
Thậm chí hôn nhân, đối hai người kỳ thực đều là có thể có cũng có thể không, bọn họ mong muốn, muốn có, chỉ là sinh hoạt có lẫn nhau, có thể sinh hoạt liên tục, chỉ thế mà thôi.
Đạo là đơn giản, nhưng không dễ dàng như vậy.
Câu hỏi về môn học sinh sống này kéo dài mấy ngàn năm lại cũng không có đáp án chính xác…
“Ngày hôm nay, hiện tại.” Du Dịch nói ra từng chữ từng chữ, âm thanh rất nặng, cho người cảm giác đây không phải là chuyện cười.
Bất quá Quý Trạch An không sợ hắn, trên mặt vẫn là vẻ mặt tươi cười.
Ngược lại hỏi: “Phòng ngủ chính là hiện trường lễ cưới của chúng ta?”
Du Dịch gật đầu.
“Ngươi liền để ta mặc áo ngủ tham gia lễ cưới hai chúng ta.”
Du Dịch lần thứ hai gật đầu.
Quý Trạch An nhìn Du Dịch càng cảm thấy buồn cười, “Ngươi không cảm thấy ta mặc áo ngủ…”
“Rất dễ nhìn.” Nói còn chưa dứt lời liền bị Du Dịch chặn đứng.
Tựa hồ muốn triệt để ngăn chặn Quý Trạch An nói đùa, Du Dịch liền thêm vào nói: “Ta thích.”
o(////////)q ai nói chủ nhân không hiểu tình thú, nhanh đứng ra!
Các tiểu đồng bọn vẫn luôn vây xem không biết là ai mò mò quét mới văn tự trên người, Quý Trạch An còn bám vào vấn đề lễ cưới không tha.
“Gia trưởng đâu?”
Du Dịch cầm lấy tấm hình mẫu thân Quý Trạch An từ đầu giường kia.
Tầm mắt Quý Trạch An dừng ở tấm hình kia, lập tức đổi thành tươi cười, trong ánh mắt có hoài niệm, trong nụ cười ít đi mấy phần trêu đùa.
“Khách mời đâu?” Kết hôn phần lớn là nhiệt nhiệt nháo nháo đi…
Lúc này Du Dịch cúi đầu, dùng một cái tay nâng đầu Quý Trạch An lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu, giống như là muốn đem nghiêm túc trong mắt hắn lan truyền đến trong mắt của cậu, “Ta nghĩ hiện tại đã rất náo nhiệt đi, ở trong mắt ngươi tràn đầy khách mời, ta nghĩ chúng nó mới là trọng yếu nhất trong lòng ngươi.”
Cốc thủy tinh: Tân hôn hạnh phúc!
Chăn: (’ ’)/☆゜’ tung hoa
Gối: Vĩnh viễn kết đồng tâm nha! ゚. (ノ・w・)ノ. ☆゚・:☆
Đèn bàn: (>﹏<.) các ngươi phải vĩnh viễn hạnh phúc!!! Ta thật là cảm động! Để ta len lén khóc một chút… … Liền tại thời điểm Quý Trạch An nhếch miệng muốn nói, Du Dịch đã hôn xuống, vị sữa bò nhàn nhạt bắt đầu đan xen gắn bó ở giữa hai người… Lễ cưới vừa xong, thần ái tình là người đại biểu cùng chứng kiến, còn có vĩnh viễn tắm bể tình, vĩnh kết đồng tâm, trăm con giai lão không phải sao? Này không thể thiếu. —— toàn văn xong ——
Tia chấp niệm sau cùng kia của Quý Trạch An triệt để không còn
Linh hồn giống như cởi bỏ khỏi tua rua quấn quanh.
Cả người cậu từ trong ra ngoài đều thoải mái, tia trầm trọng tình cờ xuất hiện kia cũng đã biến mất…
Gần đây khuôn mặt Quý Trạch An càng nhiều tươi cười, nhìn qua chính là tâm tình rất tốt.
Tâm tình tốt có hai cái lý do, sắp ăn tết là trọng yếu nhất, ( Nghịch Tiên) sắp công chiếu trong các rạp phim cũng là một sự tình trong đó, tình huống dự bán cũng rất tốt. Quý Trạch An không giống đạo diễn đoàn kịch khác chạy lắm địa phương đi quảng cáo, dù sao cũng là cuối năm, đoạn thời gian đó Quý Trạch An vẫn muốn hảo hảo bồi người nhà.
Quý Trạch An vẫn là sửa sang hành lễ thật sớm về tới Giang Thành cùng Du Dịch, hai người Sầm Ân Thư cùng Ninh Văn Ngạn chậm hơn bọn họ một chút. Đến Giang Thành trở lại ổ nhỏ của cậu, không có ngoại lệ là tổng vệ sinh, khi trời tối Quý Trạch An cùng Du Dịch liền thật sớm chen ở trên cái giường không tính là nhỏ của Quý Trạch An, tuy rằng chen, lại có thể dính chặt vào nhau, hai người cũng không cảm thấy khó chịu.
Ngôi nhà này là địa phương Quý Trạch An có lòng trung thành nhất.
Đèn: (੭ु̑w̑)੭ु⁾⁾ ôi chao hắc! Có phải là thời gian kéo đèn rồi không!
Đèn trần trên không tà ác một cái, bất quá hai người Quý Trạch An cùng Du Dịch ngược lại là thành thành thật thật, chỉ là ôm nhau, hưởng thụ một hồi mảnh yên tĩnh này mà thôi.
Trong đầu Quý Trạch An bắt đầu nhớ lại chuyện sau trọng sinh, còn lúc trước trọng sinh, cậu đã buông xuống, chân chính buông xuống, quá khứ thật sự thành quá khứ. Trọng sinh tám năm, tám năm này quá thông thuận, nếu như đặt ở đời trước nhất định là một cái mộng đẹp không thể với tới, nhưng đời này thứ cậu chân chính mong muốn đều chiếm được.
Người yêu, người nhà, cuộc sống đại học.
Quý Trạch An kỳ thực cũng không cầu công thành danh toại, cũng không cầu sinh hoạt phú quý, cậu chân chính muốn cũng không nhiều lắm, một người một nhà là tốt rồi.
Tất cả, giống như là khổ tận cam lai…
Một chuyện may mắn nhất, cũng là hạnh phúc nhất không nằm ngoài gặp hắn —— Du Dịch.
“A Dịch.” Quý Trạch An không khỏi rù rì nói.
Du Dịch ôm Quý Trạch An vào tay bên hông di động hướng lên trên mấy phần, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, như là dụ dỗ, “Ta ở đây.”
Vẻn vẹn ba chữ, làm Quý Trạch An không hiểu được an tâm.
…
Trời vừa sáng, Quý Trạch An chậm rãi tỉnh lại, Quý Trạch An lật cả người, theo thói quen dò tay sờ sờ, nhiệt độ phía ổ chăn khác đã lạnh, Quý Trạch An mở mắt ra, rồi lại híp lại, chen vào mi mắt trước tiên là thăm hỏi từ gối ngủ của đại bảo bối nhà cậu “(`・w・。)っ chào buổi sáng”, truyền vào trong tai chính là thanh âm làm cơm lúc ẩn lúc hiện truyền tới từ nhà bếp.
Phòng ở nhỏ, âm thanh lưu truyền nhanh, cậu không cảm thấy thanh âm này ồn ào, với cậu mà nói thật là thăm hỏi hạnh phúc.
Quý Trạch An trở mình, nhếch miệng lên, cong cong, làm mọi người đều biết tâm tình của cậu nhảy nhót. Dùng mặt cọ a cọ trên gối, có loại ý nghĩ muốn làm ổ trên giường, bất quá hương vị nhàn nhạt hiện lên trong phòng liền thúc giục cậu đi hưởng dụng, cũng thật là cục diện lưỡng nan a. Liền tại thời điểm Quý Trạch An xoắn xuýt, Du Dịch đã bưng sữa bò từ phòng khách đi tới phòng ngủ, ôm Quý Trạch An khỏi giường, cực kỳ tự nhiên hôn đôi môi cậu một cái, sau đó đưa sữa bò tới bên mép.
Hôn chào buổi sáng, mặt không đỏ tim không đập.
Ngay cả cốc thủy tinh trong tay Quý Trạch An đều không có phản ứng gì, vẫn là bộ dáng cao lãnh mang theo cái văn tự biểu tình cộng thêm một câu đơn giản: (△) chào buổi sáng!
Quý Trạch An rầm rầm rầm rầm uống sữa bò, dự định như thường ngày, thời điểm uống sữa tươi hai con mắt ngược lại là đánh giá ở trên người Du Dịch. Bất quá ngày hôm nay Du Dịch có chút khác thường, Quý Trạch An nhìn hắn thỉnh thoảng lại nhìn sữa bò trong ly, dáng dấp lúc ẩn lúc hiện thật giống có chút lo lắng?
Liền tại thời điểm Quý Trạch An muốn hỏi, ly sữa bò đã thấy đáy, Quý Trạch An còn không có chú ý tới có chút âm thanh không tầm thường, cũng cảm giác một cái dị vật tiến vào cuối cùng.
Theo bản năng, Quý Trạch An liền lấy ra mấy tờ giấy từ trong hộp giấy đầu giường, thả ở lòng bàn tay, phun đồ vật trong miệng ra ngoài.
Nhìn thấy vật trong tay, Quý Trạch An có chút giật mình.
Lại ngẩng đầu lên xem Du Dịch, lo lắng trên mặt hắn không có tản đi, “Không nghẹn đi?”
Thời điểm nhìn thấy nhẫn tình cảm trong nháy mắt tản đi, cậy có chút không nói được, có chút kích động vẽ lên trán mấy đường hắc tuyến.
Nếu lo lắng cậu nghẹn còn… Không đúng! Vấn đề trọng điểm là đại bảo bối nhà cậu thời điểm nào thì học được loại sự tình cẩu huyết này? Đem nhẫn đặt ở bên trong sữa bò và vân vân… Rất là tầm thường a! Nhưng đối đầu khuôn mặt đường nét tinh xảo dễ nhìn kia của Du Dịch Quý Trạch An thật không nói ra được lời đả kích, trọng yếu hơn là cậu không cảm thấy tầm thường, vẫn chân thực bị cảm động.
Du tiên sinh nhà cậu có thể làm ra sự tình “Lãng mạn” như vậy đã rất không dễ dàng.
Này giống như là một cái phải làm cho rõ ràng lại vì mỹ quan mà làm thành trừu tượng… (chém…= =)
Ai “Xúi bậy” ngươi?!
Câu nói này kẹt ở trong cổ họng Quý Trạch An vài giây lại bị cậu nuốt xuống.
Ly thủy tinh chứa sữa bò như trước không nói lời gì, Quý Trạch An trong nháy mắt liền rõ ràng vì sao nhẫn lại đặt ở bên trong ly thủy tinh. Cậu nhớ tới cậu từng nói qua tính cách ” nhóm tiểu tử” này với Du Dịch, chỉ có như cốc thủy tinh cao lãnh như thế mới không “Để lộ bí mật”, nếu nhẫn đặt ở bên trong Chén Trà Nhỏ, ngày hôm nay vừa mở mắt “Yêu sách” sẽ xoát đầy bình.
Chén Trà Nhỏ ngồi xổm vẽ vòng tròn ở trong góc: ヘ(′Д`ヘ) không ra gì, đều thích ghét bỏ ta…
Cúi đầu, Quý Trạch An đánh giá nhẫn trong lòng bàn tay.
Một cái vòng bạc kim bóng loáng vô cùng đơn giản, sờ lên tay cảm giác rất tốt, không có bất kỳ hoa văn, cũng không có góc cạnh ngay ngắn, còn trọng điểm chân chính là tại bên trong chiếc nhẫn, bên trong nạm một khỏa kim cương màu đỏ, màu đỏ tươi như máu đã bại lộ giá trị của nó, mà ở đối diện viên hình tròn máu đỏ cắt chém tinh xảo này quang lõa viết beloved.
Muộn tao!
Chiếc nhẫn này liền kế thừa thuộc tính của Du Dịch.
Loại bố trí này quả thực làm Quý Trạch An yêu chết rồi.
Chiếc nhẫn này liền như một cái Du tiên sinh khác □□, làm cho tầm mắt cậu không dời được.
Kim cương màu đỏ, người như Du Dịch sẽ không vẻn vẹn bởi vì giá trị của nó mà lựa chọn, Quý Trạch An biết rõ hắn, tự nhiên biết Du Dịch loại lựa chọn này chỉ là đem tình cảm thâm trầm của hắn dùng một loại phương thức khác biểu đạt mà ra.
Giống như Quý Trạch An biết, bên trong đỉnh kim cương rất “Không sạch sẽ”, đặt ở trong phòng tối, dùng đèn bắn chiếu rọi, bảo thạch phảng phất bắt đầu cháy rừng rực, loại thiêu đốt này liền như chinh phạt nội liễm nhiệt tình cả hắn, liền giống hỏa diễm vĩnh viễn không tắt. Ý nghĩa kim cương càng không cần nhiều lời, người ủng hộ trung thực, ái tình vĩnh hằng, cứng rắn khó chinh phục.
Quý Trạch An đột nhiên ngửa đầu nở nụ cười, lòng bàn tay nắm thật chặt chiếc nhẫn kia, từ tư thế ngồi đổi thành nửa quỳ, cái tay còn lại bắt lấy bàn tay Du Dịch, nắm, đem nhiệt độ lòng bàn tay truyền đạt cho hắn.
Cho dù là vào lúc này, Du Dịch hiển nhiên sẽ không dễ đột nhiên thông suốt, hắn thả tay xuống tiếp nhận ly, lôi kéo, đem người nửa quỳ bao vây lại, còn vô cùng đứng đắn nói: “Đừng để bị cảm.” (tụt mood =)))
Ngay cả chăn hai người ngày đêm đắp cũng không nhịn được phùn tào: (′ゝ`) nam nhân không tình thú ai có thể cứu vớt ngươi!
“Đây là đang cầu hôn?” Quý Trạch An hiển nhiên không phải rất “An phận”, nhẫn trong lòng bàn tay hiển nhiên đã nhiễm phải nhiệt độ da dẻ cậu, mà cái tay lôi người còn lại tựa hồ không có ý tứ buông ra.
“Không phải.”
Du Dịch phủ định rất quyết đoán, ánh mắt nhìn cậu như trước nhu hòa.
Quý Trạch An còn chưa mở miệng, Du Dịch lại tiếp tục nói, “Nhẫn kết hôn.”
“Chúng ta thời điểm nào thì kết hôn, ân?” Quý Trạch An có chút buồn cười nhạo báng, hôn nhân giữa hai nam nhân ở tại quốc gia bọn hắn bây giờ cũng không được đồng ý, tuy hai người người biết nước ngoài chấp nhận nhưng hứng thú cũng không lớn, tìm cha sứ kết hôn lấy một tờ giấy hôn thú không phải cái hai người bọn họ mong muốn.
Thậm chí hôn nhân, đối hai người kỳ thực đều là có thể có cũng có thể không, bọn họ mong muốn, muốn có, chỉ là sinh hoạt có lẫn nhau, có thể sinh hoạt liên tục, chỉ thế mà thôi.
Đạo là đơn giản, nhưng không dễ dàng như vậy.
Câu hỏi về môn học sinh sống này kéo dài mấy ngàn năm lại cũng không có đáp án chính xác…
“Ngày hôm nay, hiện tại.” Du Dịch nói ra từng chữ từng chữ, âm thanh rất nặng, cho người cảm giác đây không phải là chuyện cười.
Bất quá Quý Trạch An không sợ hắn, trên mặt vẫn là vẻ mặt tươi cười.
Ngược lại hỏi: “Phòng ngủ chính là hiện trường lễ cưới của chúng ta?”
Du Dịch gật đầu.
“Ngươi liền để ta mặc áo ngủ tham gia lễ cưới hai chúng ta.”
Du Dịch lần thứ hai gật đầu.
Quý Trạch An nhìn Du Dịch càng cảm thấy buồn cười, “Ngươi không cảm thấy ta mặc áo ngủ…”
“Rất dễ nhìn.” Nói còn chưa dứt lời liền bị Du Dịch chặn đứng.
Tựa hồ muốn triệt để ngăn chặn Quý Trạch An nói đùa, Du Dịch liền thêm vào nói: “Ta thích.”
o(////////)q ai nói chủ nhân không hiểu tình thú, nhanh đứng ra!
Các tiểu đồng bọn vẫn luôn vây xem không biết là ai mò mò quét mới văn tự trên người, Quý Trạch An còn bám vào vấn đề lễ cưới không tha.
“Gia trưởng đâu?”
Du Dịch cầm lấy tấm hình mẫu thân Quý Trạch An từ đầu giường kia.
Tầm mắt Quý Trạch An dừng ở tấm hình kia, lập tức đổi thành tươi cười, trong ánh mắt có hoài niệm, trong nụ cười ít đi mấy phần trêu đùa.
“Khách mời đâu?” Kết hôn phần lớn là nhiệt nhiệt nháo nháo đi…
Lúc này Du Dịch cúi đầu, dùng một cái tay nâng đầu Quý Trạch An lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu, giống như là muốn đem nghiêm túc trong mắt hắn lan truyền đến trong mắt của cậu, “Ta nghĩ hiện tại đã rất náo nhiệt đi, ở trong mắt ngươi tràn đầy khách mời, ta nghĩ chúng nó mới là trọng yếu nhất trong lòng ngươi.”
Cốc thủy tinh: Tân hôn hạnh phúc!
Chăn: (’ ’)/☆゜’ tung hoa
Gối: Vĩnh viễn kết đồng tâm nha! ゚. (ノ・w・)ノ. ☆゚・:☆
Đèn bàn: (>﹏<.) các ngươi phải vĩnh viễn hạnh phúc!!! Ta thật là cảm động! Để ta len lén khóc một chút… … Liền tại thời điểm Quý Trạch An nhếch miệng muốn nói, Du Dịch đã hôn xuống, vị sữa bò nhàn nhạt bắt đầu đan xen gắn bó ở giữa hai người… Lễ cưới vừa xong, thần ái tình là người đại biểu cùng chứng kiến, còn có vĩnh viễn tắm bể tình, vĩnh kết đồng tâm, trăm con giai lão không phải sao? Này không thể thiếu. —— toàn văn xong ——
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook