Sau khi một nhà Quý Giai Thành tới cửa xin lỗi, Quý Trạch An nghe Sầm Ân Thư nói vài câu về bọn họ, khẩu khí vẫn không tốt lắm, một bộ dáng dấp bị chiếm tiện nghi, Quý Trạch An có chút dở khóc dở cười.
Chỉ biết là Quý Giai Thành từ bỏ công tác tại Cảnh Thành, Quý Khâu Nguyên cùng Hạ Hoài San quyết định mang hắn về Giang Thành để ở bên người, lo lắng hắn sơ ý một chút liền gặp rắc rối, dù sao Cảnh Thành trời cao hoàng đế xa, tại Giang Thành bọn họ vẫn có thể giúp một tay, cũng không đến nỗi để cho hắn làm ra đại họa bọn họ không ứng phó kịp. Quý Trạch An ngược lại cảm thấy đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, nghĩ tới đây cậu thấy Sầm Ân Thư còn một bộ xấu mặt ngồi ở trên ghế sa lon, khóe miệng hơi ngoắc ngoắc.
Đám người bọn họ đi hay ở cũng không sửa được quan hệ giữa bọn họ, bất quá, đi cũng tốt…
Giữa thân thích, còn có công ơn đã từng nuôi dưỡng, cho dù bọn họ đối với cậu không tính là tốt, nhưng xương cốt đánh gãy còn liền với da, có một số việc cậu không thể không kiêng kỵ, Quý Trạch An không phải không gánh chịu được cái danh xấu kia, chỉ là thuần túy không muốn làm đến ác như vậy.
Cậu dần trở thành một người càng ngày càng bao dung, chỉ cần không liên quan tới vấn đề sinh tử, cậu có thể không để ý tận lực chậm rãi tiêu hóa, vấn đề vừa rồi cũng vậy, cũng không thể nói là bao dung hay không, bởi vì có chút vấn đề tuy rằng làm cho cậu khó chịu nhưng cũng không dính đến ranh giới cuối cùng của cậu.
Về phần Mục Nhạc Nhu, bất quá là vị học tỷ từng gặp qua mấy lần trong trường học thôi, Quý Trạch An chưa từng trêu chọc nàng, càng không thể có cái gọi là đắc tội, Quý Trạch An không nghĩ ra lý do vì sao nàng làm những chuyện này đối với cậu, cũng không muốn nghĩ, bất quá một lần, cũng chính là lần này, Quý Trạch An không dự định buông tha nàng, sự bao dung của cậu cũng không phải tràn lan như vậy, cậu bây giờ còn không làm được đến cảnh giới bao dung chúng sinh, còn sau đó, sau đó rất khó nói… Bất quá Quý Trạch An cảm thấy cho dù là sau đó cậu cũng không làm được, chỉ là nhìn từ xa, rồi tận lực tới gần mà thôi.
Quý Trạch An rất rõ ràng, dùng năng lực của mình bây giờ không làm được cái gì với Mục Nhạc Nhu, nhưng trong nhà có chân lớn có thể ôm a, cậu không chút nào cảm thấy ôm chân lớn nhà bọn họ thì có cái gì sỉ nhục, dù sao ôm chân lớn vẫn là một chuyện hết sức tốt đẹp.
Tại trong vòng giải trí, Mục Nhạc Nhu không thể nói là hết sức quan trọng, có fan, nhưng lại có bao nhiêu là thuỷ quân bao nhiêu là chân ái đây? Đối với loại tận hết sức lực trèo lên trên, bất luận người nào cũng xem thành đá kê chân như nàng, trái lại rất dễ đánh bại.
Chỉ cần làm cho nàng không có cách nào bò lên trên nữa là tốt rồi, cũng chính là cái gọi là phong sát, một câu nói đơn giản của Ninh Văn Ngạn là đủ, mặc dù không phải trăm phần trăm làm cho nàng không có cách nào hấp thụ ánh sáng ngay lập tức, nhưng “Lỗ hổng” ở phía trên kia sẽ từ từ khép lại, mãi đến tận khi không có tia sáng đi vào.
Một tuần trước khi ( đăng tiên) khởi quay, Quý Trạch An trái lại nhàn nhã, công tác chuẩn bị làm quá lâu, không thể nghi ngờ quả thật là đốt tiền, nhưng cậu cũng không hối hận, chuyện manh động như vậy cả đời cũng không nhất định có được vài lần, cho dù cuối cùng điện ảnh không đạt đến mong muốn, bán ra thường thường, cũng không đến nỗi lưu lạc đầu đường, bất quá là làm lại một lần.
Một bộ phim không phải một đời của cậu.
Quý Trạch An an ủi mình như thế, bất quá nếu nói cậu một chút lo lắng cũng không có là không thể nào.
Trong tầm mắt của cậu như trước nhiệt nhiệt nháo nháo, các loại văn tự trôi nhanh, khó được, cậu nhắm mắt lại, nằm ở bên trong ghế tựa bằng dây leo bên cửa sổ, rỗi rãnh che kín mắt lại.
Ghế tựa bằng dây leo: (?? Hỏa?) diêu a diêu diêu a diêu lay động đến cầu ngoại bà
Nếu Quý Trạch An tỉnh nhìn ghế tựa nói một câu như vậy, tâm lý nhất định sẽ nghĩ, đây đúng là một ghế tựa già cỗi bằng dây leo, lời nói viết ra đều có cảm giác thời đại như thế, đương nhiên, văn tự cảm xúc phía trước tốt nhất nên bị xóa đi.
Ghế tựa dây leo: Đột nhiên có một loại cảm giác bị ghét bỏ làm sao bây giờ… e? (? > hỏa <)? 3 Thời điểm Du Dịch bưng nước trái cây tươi mới đi tới nơi này liền nhìn thấy Quý Trạch An đang chợp mắt, cũng không có quấy rầy cậu, chỉ là bỏ thêm khối đá vào nước trái cây để ở một bên bàn nhỏ, để khối đá từ từ hòa tan. Quý Trạch An tính hàn, Du Dịch cũng tận lực không cho cậu ăn món ăn lạnh, nước trái cây vốn là không dự định thêm đá, nhưng hắn không chịu được Quý Trạch An “Cầu xin”, chỉ có thể thở một hơi nhượng bộ, tuyệt đại đa số Du Dịch đều nhường Quý Trạch An, trước tiên không nói niên kỷ hai người đặt ở đó, càng nhiều thời điểm thật ra là Du Dịch cưng chìu cậu. Cốc thủy tinh 2: (△) vì sao tại hạ có máy điều hòa còn như trước mồ hôi đầm đìa! Quý Trạch An nhắm hai mắt, không nhìn thấy lời nó, tự nhiên không trả lời được. Bất quá cho dù mở to mắt thấy được, Quý Trạch An cũng chỉ cười cho qua. Du Dịch để ly xuống liền đi tới một bên ngồi ở trên ghế salông cách không xa ghế tựa, đầu tiên là nhìn Quý Trạch An mấy lần, lúc này mới cầm lấy điện thoại đặt tại trên bàn tròn bên cạnh ghế sô pha xem tin tức. Quý Trạch An cũng không có ngủ, cậu tỉnh, có thể cảm giác Du Dịch đi vào gian phòng, cũng nghe được âm thanh cốc thủy tinh đặt lên bàn nhỏ. Chỉ là, giữa hai người dĩ nhiên không cần lễ phép nhiều như vậy. Có chút lễ phép không thể bỏ qua, có thể lễ phép quá nhiều chính là khách sáo, quan hệ giữa cậu và Du Dịch không phải xa lạ như vậy. Không nghe thấy tiếng động, Quý Trạch An mở mắt ra, nhìn về phía cái ghế salông Du Dịch thường xuyên ngồi, nhìn hắn tùy ý dựa vào, một tay cứng nhắc, một tay mạn bất kinh tâm di động ở trên màn ảnh, trên gương mặt không có chút biểu tình. Mặt của hắn rất sạch sẽ, vẫn là một cái văn tự đều không có. Quý Trạch An đến bây giờ cũng không biết tại sao chỉ có hắn là như vậy. Hắn là đặc biệt, Quý Trạch An rất khẳng định. Trong lòng Quý Trạch An cũng đặt Du Dịch ở vị trí rất khác. Mà chỉ có điểm này, cậu cũng không nghĩ thông, bất quá cậu ngược lại không có để tâm vào chuyện vụn vặt, như bây giờ liền rất tốt. Ghế sô pha: (=? w?)? Chủ nhân, ta phát hiện Tiểu An đang nhìn trộm ngươi, ngươi không có phát hiện đi, ha ha ha ha! Bất quá ghế sô pha không biết, Du Dịch cũng không phải không biết, hắn chỉ là hưởng thụ thời gian như vậy thôi. Quãng thời gian trước, Quý Trạch An quá mức bận bịu, quá nhiều tinh lực đều đặt trên ( đăng tiên), Du Dịch cũng biết chờ khởi quay sẽ bận rộn hơn, hắn chỉ muốn lẳng lặng hưởng dụng thời gian yên tĩnh hiếm có mà thôi. Bảy ngày nghỉ ngơi bày bất quá là chuẩn bị sau cùng cho diễn viên, cũng cho nhân viên đoàn làm phim bận rộn lâu như vậy một cái thời gian khôi phục. Được người mình thích lén lút nhìn chăm chú… Nếu ghế sô pha biết Du Dịch nghĩ như vậy, tránh không được đánh giá hắn một câu “(. -`w′-) đồ muộn tao!”. Du Dịch là muộn tao không sai, Quý Trạch An rất rõ ràng, cũng thích dựa vào điểm ấy trêu chọc hắn. Quý Trạch An xốc chăn đắp trên người lên, đứng lên, bưng cốc thủy tinh “Mồ hôi chảy đầy mặt” trên bàn nhỏ lên, uống một hớp nước chanh tươi mới bên trong, trong nháy mắt hạnh phúc nheo mắt lại, khóe miệng vô cùng tự nhiên câu lên. Cậu cười híp mắt cứng nhắc thả côc xuống, nhìn về phía Du Dịch nhào tới. Không sai, chính là “Nhào”. Ghế sô pha: (???) Tiểu An thật nhiệt tình!!! Ta dám đánh cuộc, trong lòng chủ nhân khẳng định vui muốn khóc rồi! Đánh cược một lần cơ hội spa! Ghế sô pha số 2 đối diện cốc thủy tinh lập tức lên tiếng:! Ta đoán trong lòng chủ nhân khẳng định đỏ mặt dập dờn (ФwФ)! Ta cá là hai lần cơ hội spa, thua nhớ tới đề xuất thưởng cá cược cùng Tiểu An nha! … Không quản vật phẩm suy nghĩ nội tâm Du Dịch ra sao, trên mặt hắn vẫn là không cảm xúc như bình thường, chỉ là đôi mắt càng sáng hơn so với trước. Quý Trạch An như ý nhào tới trong l*ng ngực Du Dịch, ngồi xổm tại bên trên hai đầu gối của hắn, ôm cơ bụng gầy gò cậu thích, đem đầu kề sát ở bên trong hõm cổ Du Dịch, thoải mái không nói thành lời, dùng mặt cà cà da dẻ trên cổ hắn. “Làm sao vậy?” Âm thanh Du Dịch nghe vào rất là bình thản, chỉ là hô hấp hắn nặng mấy phần, tay ôm Quý Trạch An cũng thuận thế chặt thêm không ít. Khoảng thời gian này, Du Dịch vẫn là bị Quý Trạch An “Lạnh nhạt”. Tuy rằng không thể nói là bất mãn, dù sao Du Dịch thông cảm cậu, nhưng nếu nói không hề có một chút mong đợi tuyệt đối là không thể nào. Hắn là nam nhân đã ăn thịt qua! Còn là một cái lão nam nhân đã từng ăn chay một quãng thời gian rất dài! Tuy rằng Du Dịch rất không thích thời điểm người khác so sánh nói hắn già hơn Quý Trạch An quá nhiều… Nhưng một vòng niên kỷ kia cũng không thể bỏ qua. “Sự tình Mục Nhạc Nhu giải quyết xong rồi sao?” Chuyện này bị Ninh Văn Ngạn cùng Du Dịch cùng làm, cậu còn chưa từng hỏi qua, khoảng thời gian này cũng không có mở ti vi máy vi tính xem tin tức giải trí, mà ở nhà cũng không có network, làm điện thoại di động luôn yêu thích học tập từ ngữ mới trên internet còn không quen mấy ngày. Ghế sô pha: (? д?) thời điểm như thế này đàm luận về nữ nhân khác thật sự được chứ… Cốc thủy tinh 2: o(-`д′-?) ngươi nên biết nam nhân quá khát khao sẽ nổi điên … Đèn treo: Tiểu An còn trẻ, không biết lão nam nhân khát khao lên đáng sợ như nào (◇). Ghế tựa dây leo: (? ·? Hỏa ·?)? Rống rống rống, tại hạ chỉ nhìn… Quý Trạch An dán vào cái cổ Du Dịch, không chú ý các loại phùn tào của quần chúng vây xem, còn Du Dịch là không nhìn thấy phùn tào của bọn họ. Bất quá, lúc này mọi người nói đúng. Du Dịch xác thực không vui. Hắn cảm thấy khó được thời điểm như vậy thì không cần đề cập đến nữ nhân kia, nàng bất quá chỉ là một khách qua đường đáng ghét thôi, trong mắt người sau lưng nàng nàng bất quá cũng là con rối mà thôi… Loại cảm giác người yêu của mình tại bên trong ngực mình bàn luận người khác… Cho dù người kia cùng người yêu không có bất cứ quan hệ gì, tâm Du Dịch cũng rất rõ ràng, nhưng là cái cảm giác này xác thực khó chịu, hắn vẫn không vui, quang minh chánh đại không vui, vì vậy Du Dịch khó được bại lộ tính khí, thuận tư thế giao cổ của Quý Trạch An cắn lấy cổ cậu. Không phải rất đau, chỉ là một khối da dẻ nhỏ bị hàm răng của đối phương ngậm vào cọ xát. Thế nhưng rất kích thích! Quý Trạch An là một người lanh lợi. Cậu lập tức liền ý thức được vấn đề xuất hiện ở nơi nào, rất nhanh lựa chọn câm miệng không nói đến đề tài này, chôn ở cổ hắn thầm nở nụ cười. Sau đó, cậu cũng học động tác nhỏ của đối phương đi kích thích hắn. Một lúc đi qua, nhiệt độ trong không khí giống như tăng thêm mấy phần. Từ cắn cổ đến hôn nhau. Không phải vô cùng dồn dập, vẫn là từ từ, từ từ tiến dần lên, không có thăm dò, chỉ là một cái hôn môi nhẹ nhàng thân thuộc giữa đôi tình nhân. Đôi môi vuốt nhẹ đôi môi, hai người đều khắc chế mấy phần Không phải không thể buông ra, mà là hưởng thụ quá trình này. Cũng không biết ai cạy miệng ai trước tiên… Đầu lưỡi ẩm ướt cùng múa, nước bọt hòa vào nhau. (chém) Đèn treo: (////) ban ngày rốt cục không cần bị giam, khà khà khà…
Chỉ biết là Quý Giai Thành từ bỏ công tác tại Cảnh Thành, Quý Khâu Nguyên cùng Hạ Hoài San quyết định mang hắn về Giang Thành để ở bên người, lo lắng hắn sơ ý một chút liền gặp rắc rối, dù sao Cảnh Thành trời cao hoàng đế xa, tại Giang Thành bọn họ vẫn có thể giúp một tay, cũng không đến nỗi để cho hắn làm ra đại họa bọn họ không ứng phó kịp. Quý Trạch An ngược lại cảm thấy đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, nghĩ tới đây cậu thấy Sầm Ân Thư còn một bộ xấu mặt ngồi ở trên ghế sa lon, khóe miệng hơi ngoắc ngoắc.
Đám người bọn họ đi hay ở cũng không sửa được quan hệ giữa bọn họ, bất quá, đi cũng tốt…
Giữa thân thích, còn có công ơn đã từng nuôi dưỡng, cho dù bọn họ đối với cậu không tính là tốt, nhưng xương cốt đánh gãy còn liền với da, có một số việc cậu không thể không kiêng kỵ, Quý Trạch An không phải không gánh chịu được cái danh xấu kia, chỉ là thuần túy không muốn làm đến ác như vậy.
Cậu dần trở thành một người càng ngày càng bao dung, chỉ cần không liên quan tới vấn đề sinh tử, cậu có thể không để ý tận lực chậm rãi tiêu hóa, vấn đề vừa rồi cũng vậy, cũng không thể nói là bao dung hay không, bởi vì có chút vấn đề tuy rằng làm cho cậu khó chịu nhưng cũng không dính đến ranh giới cuối cùng của cậu.
Về phần Mục Nhạc Nhu, bất quá là vị học tỷ từng gặp qua mấy lần trong trường học thôi, Quý Trạch An chưa từng trêu chọc nàng, càng không thể có cái gọi là đắc tội, Quý Trạch An không nghĩ ra lý do vì sao nàng làm những chuyện này đối với cậu, cũng không muốn nghĩ, bất quá một lần, cũng chính là lần này, Quý Trạch An không dự định buông tha nàng, sự bao dung của cậu cũng không phải tràn lan như vậy, cậu bây giờ còn không làm được đến cảnh giới bao dung chúng sinh, còn sau đó, sau đó rất khó nói… Bất quá Quý Trạch An cảm thấy cho dù là sau đó cậu cũng không làm được, chỉ là nhìn từ xa, rồi tận lực tới gần mà thôi.
Quý Trạch An rất rõ ràng, dùng năng lực của mình bây giờ không làm được cái gì với Mục Nhạc Nhu, nhưng trong nhà có chân lớn có thể ôm a, cậu không chút nào cảm thấy ôm chân lớn nhà bọn họ thì có cái gì sỉ nhục, dù sao ôm chân lớn vẫn là một chuyện hết sức tốt đẹp.
Tại trong vòng giải trí, Mục Nhạc Nhu không thể nói là hết sức quan trọng, có fan, nhưng lại có bao nhiêu là thuỷ quân bao nhiêu là chân ái đây? Đối với loại tận hết sức lực trèo lên trên, bất luận người nào cũng xem thành đá kê chân như nàng, trái lại rất dễ đánh bại.
Chỉ cần làm cho nàng không có cách nào bò lên trên nữa là tốt rồi, cũng chính là cái gọi là phong sát, một câu nói đơn giản của Ninh Văn Ngạn là đủ, mặc dù không phải trăm phần trăm làm cho nàng không có cách nào hấp thụ ánh sáng ngay lập tức, nhưng “Lỗ hổng” ở phía trên kia sẽ từ từ khép lại, mãi đến tận khi không có tia sáng đi vào.
Một tuần trước khi ( đăng tiên) khởi quay, Quý Trạch An trái lại nhàn nhã, công tác chuẩn bị làm quá lâu, không thể nghi ngờ quả thật là đốt tiền, nhưng cậu cũng không hối hận, chuyện manh động như vậy cả đời cũng không nhất định có được vài lần, cho dù cuối cùng điện ảnh không đạt đến mong muốn, bán ra thường thường, cũng không đến nỗi lưu lạc đầu đường, bất quá là làm lại một lần.
Một bộ phim không phải một đời của cậu.
Quý Trạch An an ủi mình như thế, bất quá nếu nói cậu một chút lo lắng cũng không có là không thể nào.
Trong tầm mắt của cậu như trước nhiệt nhiệt nháo nháo, các loại văn tự trôi nhanh, khó được, cậu nhắm mắt lại, nằm ở bên trong ghế tựa bằng dây leo bên cửa sổ, rỗi rãnh che kín mắt lại.
Ghế tựa bằng dây leo: (?? Hỏa?) diêu a diêu diêu a diêu lay động đến cầu ngoại bà
Nếu Quý Trạch An tỉnh nhìn ghế tựa nói một câu như vậy, tâm lý nhất định sẽ nghĩ, đây đúng là một ghế tựa già cỗi bằng dây leo, lời nói viết ra đều có cảm giác thời đại như thế, đương nhiên, văn tự cảm xúc phía trước tốt nhất nên bị xóa đi.
Ghế tựa dây leo: Đột nhiên có một loại cảm giác bị ghét bỏ làm sao bây giờ… e? (? > hỏa <)? 3 Thời điểm Du Dịch bưng nước trái cây tươi mới đi tới nơi này liền nhìn thấy Quý Trạch An đang chợp mắt, cũng không có quấy rầy cậu, chỉ là bỏ thêm khối đá vào nước trái cây để ở một bên bàn nhỏ, để khối đá từ từ hòa tan. Quý Trạch An tính hàn, Du Dịch cũng tận lực không cho cậu ăn món ăn lạnh, nước trái cây vốn là không dự định thêm đá, nhưng hắn không chịu được Quý Trạch An “Cầu xin”, chỉ có thể thở một hơi nhượng bộ, tuyệt đại đa số Du Dịch đều nhường Quý Trạch An, trước tiên không nói niên kỷ hai người đặt ở đó, càng nhiều thời điểm thật ra là Du Dịch cưng chìu cậu. Cốc thủy tinh 2: (△) vì sao tại hạ có máy điều hòa còn như trước mồ hôi đầm đìa! Quý Trạch An nhắm hai mắt, không nhìn thấy lời nó, tự nhiên không trả lời được. Bất quá cho dù mở to mắt thấy được, Quý Trạch An cũng chỉ cười cho qua. Du Dịch để ly xuống liền đi tới một bên ngồi ở trên ghế salông cách không xa ghế tựa, đầu tiên là nhìn Quý Trạch An mấy lần, lúc này mới cầm lấy điện thoại đặt tại trên bàn tròn bên cạnh ghế sô pha xem tin tức. Quý Trạch An cũng không có ngủ, cậu tỉnh, có thể cảm giác Du Dịch đi vào gian phòng, cũng nghe được âm thanh cốc thủy tinh đặt lên bàn nhỏ. Chỉ là, giữa hai người dĩ nhiên không cần lễ phép nhiều như vậy. Có chút lễ phép không thể bỏ qua, có thể lễ phép quá nhiều chính là khách sáo, quan hệ giữa cậu và Du Dịch không phải xa lạ như vậy. Không nghe thấy tiếng động, Quý Trạch An mở mắt ra, nhìn về phía cái ghế salông Du Dịch thường xuyên ngồi, nhìn hắn tùy ý dựa vào, một tay cứng nhắc, một tay mạn bất kinh tâm di động ở trên màn ảnh, trên gương mặt không có chút biểu tình. Mặt của hắn rất sạch sẽ, vẫn là một cái văn tự đều không có. Quý Trạch An đến bây giờ cũng không biết tại sao chỉ có hắn là như vậy. Hắn là đặc biệt, Quý Trạch An rất khẳng định. Trong lòng Quý Trạch An cũng đặt Du Dịch ở vị trí rất khác. Mà chỉ có điểm này, cậu cũng không nghĩ thông, bất quá cậu ngược lại không có để tâm vào chuyện vụn vặt, như bây giờ liền rất tốt. Ghế sô pha: (=? w?)? Chủ nhân, ta phát hiện Tiểu An đang nhìn trộm ngươi, ngươi không có phát hiện đi, ha ha ha ha! Bất quá ghế sô pha không biết, Du Dịch cũng không phải không biết, hắn chỉ là hưởng thụ thời gian như vậy thôi. Quãng thời gian trước, Quý Trạch An quá mức bận bịu, quá nhiều tinh lực đều đặt trên ( đăng tiên), Du Dịch cũng biết chờ khởi quay sẽ bận rộn hơn, hắn chỉ muốn lẳng lặng hưởng dụng thời gian yên tĩnh hiếm có mà thôi. Bảy ngày nghỉ ngơi bày bất quá là chuẩn bị sau cùng cho diễn viên, cũng cho nhân viên đoàn làm phim bận rộn lâu như vậy một cái thời gian khôi phục. Được người mình thích lén lút nhìn chăm chú… Nếu ghế sô pha biết Du Dịch nghĩ như vậy, tránh không được đánh giá hắn một câu “(. -`w′-) đồ muộn tao!”. Du Dịch là muộn tao không sai, Quý Trạch An rất rõ ràng, cũng thích dựa vào điểm ấy trêu chọc hắn. Quý Trạch An xốc chăn đắp trên người lên, đứng lên, bưng cốc thủy tinh “Mồ hôi chảy đầy mặt” trên bàn nhỏ lên, uống một hớp nước chanh tươi mới bên trong, trong nháy mắt hạnh phúc nheo mắt lại, khóe miệng vô cùng tự nhiên câu lên. Cậu cười híp mắt cứng nhắc thả côc xuống, nhìn về phía Du Dịch nhào tới. Không sai, chính là “Nhào”. Ghế sô pha: (???) Tiểu An thật nhiệt tình!!! Ta dám đánh cuộc, trong lòng chủ nhân khẳng định vui muốn khóc rồi! Đánh cược một lần cơ hội spa! Ghế sô pha số 2 đối diện cốc thủy tinh lập tức lên tiếng:! Ta đoán trong lòng chủ nhân khẳng định đỏ mặt dập dờn (ФwФ)! Ta cá là hai lần cơ hội spa, thua nhớ tới đề xuất thưởng cá cược cùng Tiểu An nha! … Không quản vật phẩm suy nghĩ nội tâm Du Dịch ra sao, trên mặt hắn vẫn là không cảm xúc như bình thường, chỉ là đôi mắt càng sáng hơn so với trước. Quý Trạch An như ý nhào tới trong l*ng ngực Du Dịch, ngồi xổm tại bên trên hai đầu gối của hắn, ôm cơ bụng gầy gò cậu thích, đem đầu kề sát ở bên trong hõm cổ Du Dịch, thoải mái không nói thành lời, dùng mặt cà cà da dẻ trên cổ hắn. “Làm sao vậy?” Âm thanh Du Dịch nghe vào rất là bình thản, chỉ là hô hấp hắn nặng mấy phần, tay ôm Quý Trạch An cũng thuận thế chặt thêm không ít. Khoảng thời gian này, Du Dịch vẫn là bị Quý Trạch An “Lạnh nhạt”. Tuy rằng không thể nói là bất mãn, dù sao Du Dịch thông cảm cậu, nhưng nếu nói không hề có một chút mong đợi tuyệt đối là không thể nào. Hắn là nam nhân đã ăn thịt qua! Còn là một cái lão nam nhân đã từng ăn chay một quãng thời gian rất dài! Tuy rằng Du Dịch rất không thích thời điểm người khác so sánh nói hắn già hơn Quý Trạch An quá nhiều… Nhưng một vòng niên kỷ kia cũng không thể bỏ qua. “Sự tình Mục Nhạc Nhu giải quyết xong rồi sao?” Chuyện này bị Ninh Văn Ngạn cùng Du Dịch cùng làm, cậu còn chưa từng hỏi qua, khoảng thời gian này cũng không có mở ti vi máy vi tính xem tin tức giải trí, mà ở nhà cũng không có network, làm điện thoại di động luôn yêu thích học tập từ ngữ mới trên internet còn không quen mấy ngày. Ghế sô pha: (? д?) thời điểm như thế này đàm luận về nữ nhân khác thật sự được chứ… Cốc thủy tinh 2: o(-`д′-?) ngươi nên biết nam nhân quá khát khao sẽ nổi điên … Đèn treo: Tiểu An còn trẻ, không biết lão nam nhân khát khao lên đáng sợ như nào (◇). Ghế tựa dây leo: (? ·? Hỏa ·?)? Rống rống rống, tại hạ chỉ nhìn… Quý Trạch An dán vào cái cổ Du Dịch, không chú ý các loại phùn tào của quần chúng vây xem, còn Du Dịch là không nhìn thấy phùn tào của bọn họ. Bất quá, lúc này mọi người nói đúng. Du Dịch xác thực không vui. Hắn cảm thấy khó được thời điểm như vậy thì không cần đề cập đến nữ nhân kia, nàng bất quá chỉ là một khách qua đường đáng ghét thôi, trong mắt người sau lưng nàng nàng bất quá cũng là con rối mà thôi… Loại cảm giác người yêu của mình tại bên trong ngực mình bàn luận người khác… Cho dù người kia cùng người yêu không có bất cứ quan hệ gì, tâm Du Dịch cũng rất rõ ràng, nhưng là cái cảm giác này xác thực khó chịu, hắn vẫn không vui, quang minh chánh đại không vui, vì vậy Du Dịch khó được bại lộ tính khí, thuận tư thế giao cổ của Quý Trạch An cắn lấy cổ cậu. Không phải rất đau, chỉ là một khối da dẻ nhỏ bị hàm răng của đối phương ngậm vào cọ xát. Thế nhưng rất kích thích! Quý Trạch An là một người lanh lợi. Cậu lập tức liền ý thức được vấn đề xuất hiện ở nơi nào, rất nhanh lựa chọn câm miệng không nói đến đề tài này, chôn ở cổ hắn thầm nở nụ cười. Sau đó, cậu cũng học động tác nhỏ của đối phương đi kích thích hắn. Một lúc đi qua, nhiệt độ trong không khí giống như tăng thêm mấy phần. Từ cắn cổ đến hôn nhau. Không phải vô cùng dồn dập, vẫn là từ từ, từ từ tiến dần lên, không có thăm dò, chỉ là một cái hôn môi nhẹ nhàng thân thuộc giữa đôi tình nhân. Đôi môi vuốt nhẹ đôi môi, hai người đều khắc chế mấy phần Không phải không thể buông ra, mà là hưởng thụ quá trình này. Cũng không biết ai cạy miệng ai trước tiên… Đầu lưỡi ẩm ướt cùng múa, nước bọt hòa vào nhau. (chém) Đèn treo: (////) ban ngày rốt cục không cần bị giam, khà khà khà…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook