Cuối Con Đường Ta Lại Thấy Nhau
-
Chương 15: Ngoại Truyện 2
Người ta thường nói, phụ nữ mang thai tính tình thường hay thay đổi, anh trước đây chưa bao giờ tin lời này, nhưng bây giờ thì vô cùng tin tưởng. Bởi hiện tại anh đang lâm vào tình cảnh bế tắc ấy.
Bà xã đại nhân dạo gần đây không biết vì sao lại luôn lạnh nhạt với anh. Anh dám đảm bảo rằng bản thân luôn rất ngoan ngoãn, sáng đi làm gần sát giờ vào, chiều tan tầm liền lập tức về với bà xã đại nhân, tuyệt đối không làm điều gì có lỗi với cô.
Nhưng không hiểu sao, gần một tuần đây, bà xã đại nhân lại không thèm đếm xỉa đến anh, nếu chạm mắt thì cũng lườm đến nỗi khiến anh rụt đầu lại.
Một hôm anh về nhà, chợt thấy bà xã đại nhân khóc thút thít, anh hoảng hồn, quăng luôn cặp hồ sơ trong tay, lao đến bên cô. Anh ôm cô vào lòng đau lòng hỏi: "Bà xã, em sao vậy, sao lại khóc?"
Bà xã đại nhân không nói gì, chỉ mạnh bạo xô anh ra sao đó vào phòng đóng cửa lại. Anh cảm thấy trong lòng rối bời, cố ngẫm nghĩ thử xem, rốt cuộc hôm nay đã làm gì khiến cho bà xã đại nhân đau lòng. Anh nghĩ mãi vẫn không ra, có chút buồn bực. Đi đến bên cửa, anh vặn tay nắm cộc cộc có chút buồn cười. Bà xã đại nhân ấy vậy mà lại khóa bên trong.
Anh đành thở dài, đứng bên ngoài cửa gọi vào: "Bà xã, em mở cửa cho anh được không."
Ngoài dự đoán, cô bên trong vậy mà lên tiếng: "Không muốn."
Anh bị thái độ trẻ con của cô làm cho khó xử, cô không cho anh vào bên trong anh làm sao dỗ cô. Anh lại nói vào bên trong: "Bà xã, ai làm cho em giận, anh giúp em đánh vào mông người đó."
Bên trong không có tiếng đáp lại, một lát sau, khi anh bắt đầu cảm thấy bồn chồn thì cô bỗng lên tiếng: "Lấy cây roi mây."
"Hả?" Anh có chút ngớ người, một lúc sau mới hiểu ý cô: "Được, anh sẽ lấy cây roi mây đánh người đó."
Anh thầm than khổ. Cây roi đó mà quất lên người nhất định bị rách da, anh thầm hỏi không biết ai xui xẻo như vậy.
Anh lại nói vọng vào bên trong: "Anh lấy cây rồi, nói cho anh biết, là ai chọc giận em để anh đánh mông người đó."
"Anh"
Một chữ ngắn gọn khiến cho anh ngây người. anh cười cười hỏi lại: "Em nói ai?"
Bên trong lại vang ra ngắn gọn một chữ "Anh."
Anh bên ngoài chơi trò đánh trống lảng, giọng cười khan nói: "Bà xã, anh đói bụng, nấu cơm cho anh ăn được không."
Bên trong im lặng, sau đó đáp: "Anh đánh xong em cho anh ăn."
Anh bên ngoài dở khóc dở cười, chưa bao giờ anh thấy bà xã đại nhân lại có thể trẻ con đến vậy. Anh lại tiếp tục trò năn nỉ: "Bà xã, anh rất đói, em không nấu anh nhất định sẽ xỉu."
Nói đoạn, anh nhìn dáo dác xung quanh, ánh mắt nhìn thấy cái ghế bên kia, thoáng cười một cái.
Tiếng "đùng" vang lên.
Cô ngồi trong phòng bị tiếng động làm cho giật bắn người, nhưng rất nhanh ổn định được tâm trạng, cô nói vọng ra ngoài: "Anh đừng có giở trò với em."
Bên ngoài vẫn im phăng phắc.
"Này"
Bên ngoài vẫn im lặng.
Lúc này trong lòng cô có chút không yên. Cô hướng ra bên ngoài đe dọa: "Anh đừng đùa nữa, không vui đâu."
Bên ngoài vẫn không có tiếng đáp lại cô. Lần này cô lo lắng thật sự. Cô dẹp sự buồn phiền trong lòng qua một bên, bèn đứng dậy mở cửa. Cánh cửa mở ra, đập vào mắt cô chính là thân thể anh nằm dưới đất, gần đó chiếc ghế cao cũng bị đổ. Nơi anh nằm, một chất lỏng màu đỏ bỗng chảy ra, cô hoàn toàn khiếp sợ thật sự. Cô quên mất bản thân đang rất giận anh, không chần chừ ngồi thụp xuống đỡ đầu anh dậy, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô ôm lấy anh lắc lắc: "Hạo Thiên, Hạo Thiên, anh đừng làm em sợ, mau tỉnh dậy đi."
Hạo Thiên trong vòng tay cô cứ nằm im bất động.
Nhìn thấy chất lỏng màu đỏ đã dính đầy tay cô, cô cảm thấy đầu mình choáng váng. Dương Hạo Thiên vốn tính hù cô một chút, đang tính mở mắt ra cười hì hì trước mặt cô thì thấy cô bỗng dưng lảo đảo, có xu hướng ngã ra phía sau. Anh giật mình ngồi dậy, đỡ lấy cô, lần này tới phiên cô nằm trong tay anh bất tỉnh.
Anh hoảng sợ, vội bế cô vào phòng, gấp rút gọi bác sĩ riêng tới, bác sĩ khám xong chỉ bảo do quá hoảng sợ nên mới bất tỉnh. Nghe xong, sắc mặt anh u ám, thầm trách mình ngu ngốc, sao lại có thể đùa quá trớn như vậy.
Tầm ba tiếng sau, cô băt đầu tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mặt, cảm giác như mình đang nằm mơ, bất giác lấy tay sờ mặt anh. Cảm giác ấm nóng từ khuôn mặt anh truyền đến vô cùng chân thật, cô mới biết đây không phải là mơ.
Nhìn vẻ mặt sửng sờ của cô, anh không khỏi đau lòng, bàn tay to lớn lau đi nước mắt bên khóe mắt của cô. Anh đau lòng nói: "Anh xin lỗi, là anh đùa quá trớn."
Cô không nói gì, vẫn sững sờ nhìn anh chằm chằm. Anh hôn nhẹ lên môi cô, ăn năn nói: "Bà xã, nói anh nghe, anh đã làm sai điều gì, anh nhất định sẽ sửa đổi, đừng lạnh nhạt với anh nữa được không."
Cô không nói gì, nước mắt chỉ khẽ tiếp tục rơi, Hạo Thiên thấy vậy thì hoảng sợ thật sự, tay chân anh lúng túng không biết phải làm sao. Anh đang nghĩ làm cách nào để dỗ cô thì cô bỗng lên tiếng: "Hạo Thiên, trước khi lấy em, anh yêu người khác phải không?"
Anh bị câu nói của cô làm cho thừ người, chân mày anh khẽ nhíu lại. Cô là đang kiếm cớ để đòi ly dị với anh? Anh bị suy nghĩ này làm cho không vui, lạnh nhạt nói: "Ai bảo như vậy?"
Nhìn sắc mặt sa sầm của anh khiến cô có chút sợ hãi, cảm giác như bản thân cô mới là người làm sai, cô ấp úng nói: "Thế Phương Hồng là ai, trong lúc say, em nghe anh gọi cái tên này." Cái tên này dù nhìn thế nào cũng thây là tên con gái.
Hạo Thiên ngớ người, sau đó là hai vai run run, cuối cùng là không nén được mà bật cười thành tiếng. Cô nằm trong lòng anh thấy anh không ngừng cười thì có chút không vui nói: "Này"
Hạo Thiên không nói gì chỉ không ngừng cười, anh nheo mắt mờ ám nhìn cô hỏi: "Bà xã, anh có thể nghĩ rằng em đang ghen không?"
Cô bị anh chọc ngượng đổ cả mặt, cô đấm bụp bụp vào ngực anh mấy cái, quay mặt sang hướng khác nói: "Hừ, ai thèm ghen vì anh, em chỉ muốn hỏi để biết, sau đó rộng lượng tặng anh cái đơn ly hôn, sau đó chúc phúc cho hai người."
Ba từ đơn ly hôn xuất phát từ miệng cô khiến anh không vui chút nào, nhưng bà xã đại nhân là vì anh nên mới ghen, anh bỏ qua. Bàn tay thô ráp của anh kéo mặt cô lại đối diện với mình, giọng đầy ẩn ý nói: "Bà xã, em xinh đẹp như vậy, anh nào dám nhận quà của em để lấy một con cún, quà của em anh xin nhận tấm lòng."
Lời nói của anh khiến cô xoay mòng mòng, một lúc sau cô mới nhận thấy được có gì đó không đúng, cô thần người hỏi lại: "Con cún?"
Anh vui vẻ gật đầu.
"Phương Hồng là con cún?"
Anh lại gật đầu.
Trời ạ, có cần đặt tên con cún như vậy không. Nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của cô khiến anh muốn chọc cô mãi, anh chọc chọc vào má cô nói: "Bà xã anh thật đáng yêu."
Hừm, cô đáng yêu? Ý anh là cô trẻ con đến nỗi đi ghen với một con cún? Hừm, Dương Hạo Thiên, anh đợi đó!
Bà xã đại nhân dạo gần đây không biết vì sao lại luôn lạnh nhạt với anh. Anh dám đảm bảo rằng bản thân luôn rất ngoan ngoãn, sáng đi làm gần sát giờ vào, chiều tan tầm liền lập tức về với bà xã đại nhân, tuyệt đối không làm điều gì có lỗi với cô.
Nhưng không hiểu sao, gần một tuần đây, bà xã đại nhân lại không thèm đếm xỉa đến anh, nếu chạm mắt thì cũng lườm đến nỗi khiến anh rụt đầu lại.
Một hôm anh về nhà, chợt thấy bà xã đại nhân khóc thút thít, anh hoảng hồn, quăng luôn cặp hồ sơ trong tay, lao đến bên cô. Anh ôm cô vào lòng đau lòng hỏi: "Bà xã, em sao vậy, sao lại khóc?"
Bà xã đại nhân không nói gì, chỉ mạnh bạo xô anh ra sao đó vào phòng đóng cửa lại. Anh cảm thấy trong lòng rối bời, cố ngẫm nghĩ thử xem, rốt cuộc hôm nay đã làm gì khiến cho bà xã đại nhân đau lòng. Anh nghĩ mãi vẫn không ra, có chút buồn bực. Đi đến bên cửa, anh vặn tay nắm cộc cộc có chút buồn cười. Bà xã đại nhân ấy vậy mà lại khóa bên trong.
Anh đành thở dài, đứng bên ngoài cửa gọi vào: "Bà xã, em mở cửa cho anh được không."
Ngoài dự đoán, cô bên trong vậy mà lên tiếng: "Không muốn."
Anh bị thái độ trẻ con của cô làm cho khó xử, cô không cho anh vào bên trong anh làm sao dỗ cô. Anh lại nói vào bên trong: "Bà xã, ai làm cho em giận, anh giúp em đánh vào mông người đó."
Bên trong không có tiếng đáp lại, một lát sau, khi anh bắt đầu cảm thấy bồn chồn thì cô bỗng lên tiếng: "Lấy cây roi mây."
"Hả?" Anh có chút ngớ người, một lúc sau mới hiểu ý cô: "Được, anh sẽ lấy cây roi mây đánh người đó."
Anh thầm than khổ. Cây roi đó mà quất lên người nhất định bị rách da, anh thầm hỏi không biết ai xui xẻo như vậy.
Anh lại nói vọng vào bên trong: "Anh lấy cây rồi, nói cho anh biết, là ai chọc giận em để anh đánh mông người đó."
"Anh"
Một chữ ngắn gọn khiến cho anh ngây người. anh cười cười hỏi lại: "Em nói ai?"
Bên trong lại vang ra ngắn gọn một chữ "Anh."
Anh bên ngoài chơi trò đánh trống lảng, giọng cười khan nói: "Bà xã, anh đói bụng, nấu cơm cho anh ăn được không."
Bên trong im lặng, sau đó đáp: "Anh đánh xong em cho anh ăn."
Anh bên ngoài dở khóc dở cười, chưa bao giờ anh thấy bà xã đại nhân lại có thể trẻ con đến vậy. Anh lại tiếp tục trò năn nỉ: "Bà xã, anh rất đói, em không nấu anh nhất định sẽ xỉu."
Nói đoạn, anh nhìn dáo dác xung quanh, ánh mắt nhìn thấy cái ghế bên kia, thoáng cười một cái.
Tiếng "đùng" vang lên.
Cô ngồi trong phòng bị tiếng động làm cho giật bắn người, nhưng rất nhanh ổn định được tâm trạng, cô nói vọng ra ngoài: "Anh đừng có giở trò với em."
Bên ngoài vẫn im phăng phắc.
"Này"
Bên ngoài vẫn im lặng.
Lúc này trong lòng cô có chút không yên. Cô hướng ra bên ngoài đe dọa: "Anh đừng đùa nữa, không vui đâu."
Bên ngoài vẫn không có tiếng đáp lại cô. Lần này cô lo lắng thật sự. Cô dẹp sự buồn phiền trong lòng qua một bên, bèn đứng dậy mở cửa. Cánh cửa mở ra, đập vào mắt cô chính là thân thể anh nằm dưới đất, gần đó chiếc ghế cao cũng bị đổ. Nơi anh nằm, một chất lỏng màu đỏ bỗng chảy ra, cô hoàn toàn khiếp sợ thật sự. Cô quên mất bản thân đang rất giận anh, không chần chừ ngồi thụp xuống đỡ đầu anh dậy, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô ôm lấy anh lắc lắc: "Hạo Thiên, Hạo Thiên, anh đừng làm em sợ, mau tỉnh dậy đi."
Hạo Thiên trong vòng tay cô cứ nằm im bất động.
Nhìn thấy chất lỏng màu đỏ đã dính đầy tay cô, cô cảm thấy đầu mình choáng váng. Dương Hạo Thiên vốn tính hù cô một chút, đang tính mở mắt ra cười hì hì trước mặt cô thì thấy cô bỗng dưng lảo đảo, có xu hướng ngã ra phía sau. Anh giật mình ngồi dậy, đỡ lấy cô, lần này tới phiên cô nằm trong tay anh bất tỉnh.
Anh hoảng sợ, vội bế cô vào phòng, gấp rút gọi bác sĩ riêng tới, bác sĩ khám xong chỉ bảo do quá hoảng sợ nên mới bất tỉnh. Nghe xong, sắc mặt anh u ám, thầm trách mình ngu ngốc, sao lại có thể đùa quá trớn như vậy.
Tầm ba tiếng sau, cô băt đầu tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mặt, cảm giác như mình đang nằm mơ, bất giác lấy tay sờ mặt anh. Cảm giác ấm nóng từ khuôn mặt anh truyền đến vô cùng chân thật, cô mới biết đây không phải là mơ.
Nhìn vẻ mặt sửng sờ của cô, anh không khỏi đau lòng, bàn tay to lớn lau đi nước mắt bên khóe mắt của cô. Anh đau lòng nói: "Anh xin lỗi, là anh đùa quá trớn."
Cô không nói gì, vẫn sững sờ nhìn anh chằm chằm. Anh hôn nhẹ lên môi cô, ăn năn nói: "Bà xã, nói anh nghe, anh đã làm sai điều gì, anh nhất định sẽ sửa đổi, đừng lạnh nhạt với anh nữa được không."
Cô không nói gì, nước mắt chỉ khẽ tiếp tục rơi, Hạo Thiên thấy vậy thì hoảng sợ thật sự, tay chân anh lúng túng không biết phải làm sao. Anh đang nghĩ làm cách nào để dỗ cô thì cô bỗng lên tiếng: "Hạo Thiên, trước khi lấy em, anh yêu người khác phải không?"
Anh bị câu nói của cô làm cho thừ người, chân mày anh khẽ nhíu lại. Cô là đang kiếm cớ để đòi ly dị với anh? Anh bị suy nghĩ này làm cho không vui, lạnh nhạt nói: "Ai bảo như vậy?"
Nhìn sắc mặt sa sầm của anh khiến cô có chút sợ hãi, cảm giác như bản thân cô mới là người làm sai, cô ấp úng nói: "Thế Phương Hồng là ai, trong lúc say, em nghe anh gọi cái tên này." Cái tên này dù nhìn thế nào cũng thây là tên con gái.
Hạo Thiên ngớ người, sau đó là hai vai run run, cuối cùng là không nén được mà bật cười thành tiếng. Cô nằm trong lòng anh thấy anh không ngừng cười thì có chút không vui nói: "Này"
Hạo Thiên không nói gì chỉ không ngừng cười, anh nheo mắt mờ ám nhìn cô hỏi: "Bà xã, anh có thể nghĩ rằng em đang ghen không?"
Cô bị anh chọc ngượng đổ cả mặt, cô đấm bụp bụp vào ngực anh mấy cái, quay mặt sang hướng khác nói: "Hừ, ai thèm ghen vì anh, em chỉ muốn hỏi để biết, sau đó rộng lượng tặng anh cái đơn ly hôn, sau đó chúc phúc cho hai người."
Ba từ đơn ly hôn xuất phát từ miệng cô khiến anh không vui chút nào, nhưng bà xã đại nhân là vì anh nên mới ghen, anh bỏ qua. Bàn tay thô ráp của anh kéo mặt cô lại đối diện với mình, giọng đầy ẩn ý nói: "Bà xã, em xinh đẹp như vậy, anh nào dám nhận quà của em để lấy một con cún, quà của em anh xin nhận tấm lòng."
Lời nói của anh khiến cô xoay mòng mòng, một lúc sau cô mới nhận thấy được có gì đó không đúng, cô thần người hỏi lại: "Con cún?"
Anh vui vẻ gật đầu.
"Phương Hồng là con cún?"
Anh lại gật đầu.
Trời ạ, có cần đặt tên con cún như vậy không. Nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của cô khiến anh muốn chọc cô mãi, anh chọc chọc vào má cô nói: "Bà xã anh thật đáng yêu."
Hừm, cô đáng yêu? Ý anh là cô trẻ con đến nỗi đi ghen với một con cún? Hừm, Dương Hạo Thiên, anh đợi đó!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook