Hôn lễ của Lưu Vũ vào ngày 18 tháng 1, nhưng bây giờ Giai Giai đã mang thai, hôn lễ của cô ấy càng phải làm và đây là một vấn đề nhức đầu.

Vì em gái, Lưu Vũ bắt đầu bắt tay chuẩn bị hàng loạt vấn đề về báo cáo kết hôn của Cao Phong, việc này đối với Lưu Vũ, còn lớn hơn chuyện kết hôn của mình.

Bởi vì bụng Giai Giai càng ngày lại càng lớn, nên cô không có nhiều thời gian.

Tình yêu của Cao Phong dành cho Giai Giai, người nhà họ Lưu thấy đều rất cảm động, người đàn ông bình thường luôn lạnh lùng, nhưng gặp vấn đề về Giai Giai, lại cho thấy một loại dịu dàng không nói được, việc này quả đúng với câu —— sắt đá dịu dàng.

Điều này làm cho Từ Nhan ghen tỵ, mỗi lần đều vỗ Lưu Vũ lồng ngực nói: "Anh xem em rể anh, đối xử với Giai Giai thật tốt."

"Anh đối xử với em không tốt sao?" Lưu Vũ cảm thấy phụ nữ có lúc thật không phải loài động vật dễ thỏa mãn.

"Không đủ, còn thiếu rất nhiều."

Sau khi kết hôn, Từ Nhan càng muốn nhiều hơn.

Lưu Vũ đáp lại cô bằng nụ hôn nhiệt tình.

Đối với chuyện Cao Phong có thể khiến Giai Giai một lần liền trúng, Lưu Vũ vẫn canh cánh trong lòng.

Có lúc thậm chí hoài nghi phương diện này của mình có chỗ thiếu hụt.

Từ Nhan thì luôn cười anh: "Anh và em kết hôn mới bao lâu? Chưa tới hai tháng mà sao anh nóng lòng thế?"

Nóng lòng, không phải lỗi của anh, thật sự là anh quá muốn con, cũng bởi vì tuổi của anh, và con của chiến hữu cùng năm với anh bây giờ đã có thể đi vòng vòng rồi, trong khi con của anh còn không biết đang ở đâu.

Còn nhớ rõ lúc ấy anh nghĩ đi nghĩ lại, không sợ mất mặt để hỏi Cao Phong chuyện làm thế nào để một lần liền trúng, trong sự khinh bỉ của cậu ta, lại lấy được đáp án như vậy: "Em thật sự chưa từng muốn khiến Giai Giai mang thai, cũng áp dụng cách bên ngoài cơ thể, vậy mà vẫn dính. Xe tăng quả đúng là xe tăng, súng máy của anh làm sao so được với xe tăng."

Ý là, ở phương diện này anh vĩnh viễn không thể bằng Cao Phong.

Điều này khiến anh hận nghiến răng nghiến lợi.

Ba mẹ nhà họ Lưu quyết định, trước tiên làm hôn lễ cho Lưu Vũ và Từ Nhan, rồi mới đến Giai Giai.

Người ở thành phố G khá mê tín, mặc dù ba Lưu mẹ Lưu là quân nhân, không tin lắm nhưng cũng vẫn để ý.

Trong hôn lễ nếu như hai đôi cùng kết hôn, chắc chắn sẽ có một cặp may mắn một đôi xui xẻo, tin đồn mê tín này làm mẹ Lưu để ý.

"Mẹ, sao mẹ lại tin việc này?" Lưu Vũ cảm thấy không thể tin được, một giáo viên trường quân đội như mẹ sao lại mê tín thế chứ.

"Thà tin là có, không thể tin là không. Việc này quan hệ đến hạnh phúc cả đời của hai đứa, mẹ không thể thử được, việc này không đùa được đâu." Mẹ Lưu rất nghiêm túc nói.

"Nhưng bụng của Giai Giai không chờ nổi." Lưu Vũ ném ra những lời này.

Đúng, hôn sự của anh và Từ Nhan có thể lui về sau, nhưng bụng Giai Giai mỗi ngày mỗi lớn, nó căn bản không có cách nào tranh với thời gian, càng không thể chịu được.

"Không sao đâu anh hai, chỉ cần Cao Phong nộp báo cáo kết hôn, chuyện hôn lễ cũng không nóng nảy." kể từ sau khi Giai Giai mang thai, tính khí cũng thay đổi.

Mang thai, có lúc có thể khiến con người trở nên nóng nảy, nhưng cũng có khi làm cho người ta dịu dàng hơn.

Nghe nói, sau khi mang thai mà trở nên nóng nảy là có con trai, còn trở nên dịu dàng thì là con gái. Đây là cách nói của dân gian, nhưng có đúng hay không thì phải tùy xem có tin hay không.

Chuyện hôn lệ đang được chuẩn bị, mà đồ cần dùng sau khi sinh cho Giai Giai cũng đang được chuẩn bị.

Người hai nhà, cũng là người một nhà, vừa bận chuẩn bị việc kết hôn, cũng vừa vội mua đồ cho em bé.

Lưu Vũ ghen tỵ, là bởi vì Cao Phong có thể cùng với Giai Giai đến khu trẻ con xem trang phục, giầy, còn có những đồ dùng của trẻ em, có thể thảo luận về sau nuôi sữa mẹ hay sữa bột.

Nhưng chuyện con cái, thật không gấp được.

Tựa như mẹ Lưu nói, chuyện mang thai phải dựa vào duyên phận.

Nếu như đứa bé muốn đến đoàn tụ với ba mẹ thì sẽ mang thai, nhưng nếu như nó không muốn ra sớm, thì chuyện mang thai sẽ bị đùn đẩy lại.

Việc này bọn họ không thể gấp được.

Gấp khôngđược, nên Lưu Vũ để mặc cho cảm giác, tùy duyên thôi.

Đứa bé thích đi đến nhân thế lúc nào, cứ để nó tự quyết định.

"A Vũ, anh thấy cái áo cưới này thế nào?" Từ Nhan chỉ vào một cái áo cưới hỏi Lưu Vũ.

Đối với áo cưới, anh thật sự không biết nhiều lắm, dù sao trong hôn lễ anh cũng mặc quân trang, về phần Từ Nhan mặc gì, anh thật không cho ý kiến được, cũng không biết trong xã hội hiện tại đang có mốt thời trang nào.

"Xinh đẹp." Lưu Vũ cười ca ngợi.

"Cái này thì sao?" Từ Nhan lại chỉ một cái áo cưới màu trắng.

"Cũng đẹp." Lưu Vũ vẫn ca ngợi.

"Cái này. . . . . ."

"Đẹp."

Từ Nhan đột nhiên tức giận, Lưu Vũ không nghiêm túc đánh giá trang phục gì cả, chỉ biết khen thôi.

Cô tức giận nên quay đầu bước đi.

Lưu Vũ bắt lấy cánh tay của cô, vội hỏi: "Bảo bối của anh, em sao thế?"

"Anh không để tâm." Từ Nhan tức giận chỉ trích.

"Sao anh không để tâm được?" Lưu Vũ không hiểu hỏi cô.

"Anh trừ nói xinh đẹp, còn có thể nói cái gì? Em hỏi anh, không phải muốn nghe anh khen, em cần ý kiến của anh." Từ Nhan nói ra vấn đề của anh.

Lưu Vũ cảm thấy nhức đầu, suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ vĩnh viễn không giống nhau.

Anh hết cách đành đau lòng thở dài, nói: "Anh sẽ nghiêm túc đối đãi từng vấn đề của em được chứ? Đừng nóng giận, bảo bối của anh, đi nào, chúng ta đi chọn áo cưới."

Kéo tay của cô muốn đi về phía bên kia của tiệm áo cưới, thấy Từ Nhan bĩu môi không nói lời nào, anh đột nhiên cười lên.

Thừa dịp cô không chú ý, anh đột nhiên xoay mặt cô qua, hôn lên mặt cô một cái.

"Ai nha, anh làm gì đấy?" Bị anh hôn bất thình lình, trái tim liền nhảy thình thịch.

Cô không ngờ Lưu Vũ lại to gan hôn cô trên đường cái thế, mặc dù chỉ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng vẫn kích động ra tất cả tình cảm trong nội tâm cô, tựa như đẩy ra từng vòng từng vòng nước gợn.

"Đi thôi, bà xã, chúng ta xem áo cưới đi."

Ánh mặt trời sáng rỡ, chiếu xạ ở trên lưng hai người, kéo bóng của họ ra thật xa, có vẻ rất là hài hòa và ấm áp.

Sau lưng họ, một đôi người yêu khác cũng đi tới.

"Hình như lúc nãy anh hai hôn chị dâu trên đường cái." Giai Giai hồ nghi nói.

Cao Phong lại cười, vịn đầu Giai Giai, cũng hôn lên.

"Cao Phong, trên đường cái anh nổi điên cái gì? mặt của Giai Giai mắc cở đỏ bừng, thiếu chút đã chui vào lòng đất.

"Chúng ta cũng sắp kết hôn, em đã làm mẹ rồi, có gì phải xấu hổ?" Cao Phong nlại không cho là đúng, không hề cảm thấy đó là chuyện mất mặt.

"Anh là quân nhân." Giai Giai nhỏ giọng nói thầm.

"Anh không có mặc quân trang." Cao Phong nhìn người xung quanh, cảm thấy không khí thật tốt.

Không có mặc quân trang thì thật dễ dàng, sẽ không có ai dùng quân trang nói chuyện, nói anh làm hại nghề nghiệp quân nhân thần thánh.

Hai người vui vẻ đi, nhưng không biết phía sau đang có một đôi mắt ác độc nhìn chằm chằm bên này, cắn răng nghiến lợi.

Đang lúc mọi người chuẩn bị hôn lễ lại xảy ra một chuyện, khiến tất cả mọi người cảm thấy bó tay và đau lòng.

Lưu Vũ chưa kịp nghênh đón hôn lễ đã bị gọi về quân khu.

Quân đội luôn như thế, có lúc rõ ràng có thể buông lỏng nghỉ phép, lại sẽ bởi vì một cú điện thoại của cấp trên mà phải trả phép trước, nói trước trả phép.

Nhưng hôn lễ này làm thế nào?

Thật phải hủy bỏ sao?

Nhìn những thiệp mời đã in xong nhưng lại chưa kịp pháp trên tay, ba mẹ Lưu thậtsuự khó xử.

"Trở thành phế thải." Lưu Vũ chỉ nói một câu, hôm sau anh sẽ phải lên xe lửa về quân khu, đây là quân lệnh, không cãi được.

Đúng, trong hôn lễ nếu như không có chú rễ, thì hôn lễ này có tác dụng gì?

"Cho Cao Phong và Giai Giai đi." Việc này thật sự không còn cách nào cả.

Giai Giai không nói gì, Từ Nhan càng thêm không nói một câu.

Mặc dù Từ Nhan không quá để ý đến việc có tổ chức hôn lễ hay không, nhưng mỗi người phụ nữ đều có một giấc mộng mặc áo cưới.

"Cô à, ngày nghỉ của cháu cũng bị bỏ rồi." Khi Cao Phong nói việc này với ba mẹ Lưu, thì cả nhà họ Lưu cũng hết cách.

Lần này hủy bỏ nghỉ phép, không phải chuyện một mình, mà là chuyện toàn quân.

Sắp chiến tranh rồi, nên cũng phải diễn tập trận chiến.

"Anh làm ở phòng chính trị, diễn tập có gì liên quan tới anh chứ?" Từ Nhan bất mãn nói.

Nếu như Cao Phong bị hủy ngày nghỉ, như vậy còn có lý, dù sao cậu ta là lính chủ lực, nhưng Lưu Vũ là chính trị viên, lại cũng phải hủy ngày nghỉ vì diễn tập thì thật vô lý.

"Quyền giải thích vĩnh viễn chỉ thuộc về quân đội." Lưu Vũ cũng hết cách.

Nguyên nhân bị hủy ngày nghỉ là do phải diễn tập với nhiều nước liên minh vào tháng ba, nhưng thuộc bộ đội chủ lực nên phải chuẩn bị trước.

Nhiều xe liên hiệp diễn tập mấy năm trước đã tiến hành một lần, chuyện này lúc ấy Lưu Vũ cũng tham gia, kết quả lần này lại cử hành diễn tập chống khủng bố đạn thật, thời gian còn đúng lúc này.

Lưu Vũ, Cao Phong, và cả hai người phụ nữ đều rất đau lòng.

Hôn lễ bị hủy là chuyện rất lúng túng, vì việc này bao hàm kỳ vọng của nhiều người.

"A Vũ. . . . . ." Ban đêm, Từ Nhan cũng nhịn không được nữa, ôm lấy Lưu Vũ cắn mạnh một hồi.

Từ Nhan biết rõ hơn ai khác, một khi đi diễn tập, cô sẽ có một thời gian dài không thể gặp Lưu Vũ, ít nhất cũng một tháng, thật là khổ sở mà.

Bởi vì biết sự khổ sở khi chia lìa nên cô đột nhiên trở nên chủ động.

Dòng nước xiết tình yêu chảy giữa hai người khiến kích tình bắn ra bốn phía, trình diễn trong căn phòng nhỏ.

Từ Nhan cũng đi theo chồng vì mình cô ở lại nhà họ Lưu cũng không làm gì cả, hơn nữa thời gian nghỉ phép của cô cũng hết rồi, nhân lễ mừng năm mới cô phải về nhà mẹ một chuyến.

Sau khi Cao Phong trở về, Giai Giai cũng vội vàng đi theo, đôi người yêu này thật sự không xa nhau được.

Ba mẹ Lưu hết cách, người tới cùng nhau tới, mà đi thì cũng đi hết.

Người vừa đi, nhà họ Lưu liền có vẻ vắng lạnh không ít, nhìn thiếp mời, ba mẹ Lưu chỉ thấy lòng chua xót, đây là mặt trái của việc họ muốn con trai đi bộ đội.

Dù chuẩn bị diễn tập, nhưng Lưu Vũ vẫn không quên báo cáo kết hôn của Cao Phong và Giai Giai, ở trong lòng anh, chuyện này còn quan trọng hơn diễn tập nhiều.

Nhưng anh không biết, sắp tới anh phải nghênh đón một cơn bão lớn.

Rất nhiều năm sau đó nhớ tới chuyện này, Lưu Vũ vẫn còn sợ hãi, nhưng lúc này anh lại không biết gì cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương