Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh
-
Chương 36: Con đường nghệ sĩ
"Tổng giám đốc Trình, ngài định để Bạch tiểu thư và phu nhân ở cùng một đoàn phim?"
Trình Tự Cẩm chỉ nhìn lướt qua Hàn Lỗi, nhíu mày trầm giọng nói: "Bằng không, tôi
giữ cô ta lại để làm gì?"
Nghe vậy, khóe môi Hàn Lỗi co rút, quả nhiên, giống như anh nghĩ, vị tổng giám đốc này thật sự là kẻ giết người không thấy máu, ăn tươi nuốt sống!
"Trợ lý Hàn."
"Dạ? Vâng, tổng giám đốc."
"Cậu đang mắng tôi?"
"..." Hàn Lỗi kinh sợ, nhịn không được chửi thề, khỉ thật, vậy mà cũng biết? Nhưng anh lại không dám thừa nhận, đành vội vàng lắc đầu.
Trình Tự Cẩm nhìn dáng vẻ như nuốt phải ruồi của anh ta, khóe môi khẽ cong lên, trầm giọng nói: "Ngài mai cậu phải sang Pháp một chuyến."
"Vâng, tổng giám đốc Trình." Hàn Lỗi thấy tổng giám đốc không hề so đo tính toán thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong căn hộ của Tô Nhan, hai cô gái ngồi trên sô pha, mắt to trừng mắt nhỏ!
Cuối cùng đồng loạt rơi vào xấp kịch bản trên bàn trà, sau đó...
"Cậu bị ngu à, dĩ nhiên phải nhận, cậu đừng có nói là cậu không muốn đóng phim, tớ không tin." Tiết Cầm Cầm nhìn Tô Nhan nói.
Tô Nhan nhìn vẻ mặt hưng phấn không thôi của Tiết Cầm Cầm, ngã người xuống sô pha, ôm gối thở dài nói: "Cầm Cầm, cậu phải biết là con đường này không tốt, làng giải trí là nơi thế nào tớ đã rõ quá rồi, có biết bao người đã từ thiên đường rơi xuống địa ngục, lại có biết bao bí mật không muốn ai biết."
Tiết Cầm Cầm nghe nói xong thì trầm mặc một hồi, nhìn vẻ mặt rối rắm của Tô Nhan nói: "Vậy cậu định làm gì, không thể không nói đây là một cơ hội, cơ hội ngàn năm có một đó."
Tô Nhan nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Dĩ nhiên tớ biết đây là cơ hội hiếm có cỡ nào, nhưng mà, Cầm Cầm, tớ sợ..."
Tiết Cầm Cầm nhìn cô chốc lát, tiến lên cầm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: "Không phải sợ, chỉ cần cậu cẩn thận là được, huống chi dù có xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, chẳng phải cậu vẫn còn một thân phận khác có thể bảo vệ được mình hay sao."
Nghe vậy, mắt Tô Nhan bỗng sáng lên, nhìn Tiết Cầm Cầm như có điều suy nghĩ, cuối cùng khóe môi cong lên, vỗ vai Tiết Cầm Cầm cười nói.
"Cầm Cầm, cậu thật đúng là một câu thức tỉnh người trong mộng, cảm ơn."
Tiết Cầm Cầm cười đắc chí, chớp mắt nói: "Ha ha, không cần khách sáo, sau này tớ sẽ trở thành bạn thân của ngôi sao lớn Tô Nhan, hahahaha..."
"..."
Sau một hồi cân nhắc, rốt cuộc Tô Nhan cũng đưa ra quyết định, sống thì phải biết mạo hiểm.
"Tô Nhan, cậu làm được mà."
Khi cô bước vào trường quay, cô nhận ra có vô số ánh mắt chíu vào người mình, nắm chặt tay, hít sâu một hơi, thầm an ủi mình.
Tô Nhan, mày phải quen dần đi, nếu đã lựa chọn con đường này, sẽ phải thích ứng với những ánh mắt của người xung quanh.
"Đạo diễn."
Đạo diễn liếc mắt nhìn Tô Nhan, sau đó hỏi: "Đã thuộc kịch bản chưa?"
Tô Nhan sửng sốt, như không ngờ tới đạo diễn sẽ trực tiếp hỏi cô đã học thuộc kịch bản chưa.
"Thuộc rồi."
Đạo diễn hài lòng gật đầu, nhìn Tô Nhan với vẻ bí hiểm nói: "Vậy thì tốt, nhanh đi thay trang phục đi."
"Dạ, được." Tô Nhan vừa đi vừa thắc mắc, cảm giác là lạ, nhưng lại không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào.
Đạo diễn nhìn theo bóng lưng Tô Nhan, hai mắt nheo lại đầy suy tư, nhớ lại những lời người đó đã nói với hắn ngày đó.
"Đừng có nhiều chuyện, cô ấy không phải là người mà bất kỳ ai trong các ông có thể đụng tới."
Bất kỳ ai trong bọn ông? Tô Nhan này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Trình Tự Cẩm chỉ nhìn lướt qua Hàn Lỗi, nhíu mày trầm giọng nói: "Bằng không, tôi
giữ cô ta lại để làm gì?"
Nghe vậy, khóe môi Hàn Lỗi co rút, quả nhiên, giống như anh nghĩ, vị tổng giám đốc này thật sự là kẻ giết người không thấy máu, ăn tươi nuốt sống!
"Trợ lý Hàn."
"Dạ? Vâng, tổng giám đốc."
"Cậu đang mắng tôi?"
"..." Hàn Lỗi kinh sợ, nhịn không được chửi thề, khỉ thật, vậy mà cũng biết? Nhưng anh lại không dám thừa nhận, đành vội vàng lắc đầu.
Trình Tự Cẩm nhìn dáng vẻ như nuốt phải ruồi của anh ta, khóe môi khẽ cong lên, trầm giọng nói: "Ngài mai cậu phải sang Pháp một chuyến."
"Vâng, tổng giám đốc Trình." Hàn Lỗi thấy tổng giám đốc không hề so đo tính toán thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong căn hộ của Tô Nhan, hai cô gái ngồi trên sô pha, mắt to trừng mắt nhỏ!
Cuối cùng đồng loạt rơi vào xấp kịch bản trên bàn trà, sau đó...
"Cậu bị ngu à, dĩ nhiên phải nhận, cậu đừng có nói là cậu không muốn đóng phim, tớ không tin." Tiết Cầm Cầm nhìn Tô Nhan nói.
Tô Nhan nhìn vẻ mặt hưng phấn không thôi của Tiết Cầm Cầm, ngã người xuống sô pha, ôm gối thở dài nói: "Cầm Cầm, cậu phải biết là con đường này không tốt, làng giải trí là nơi thế nào tớ đã rõ quá rồi, có biết bao người đã từ thiên đường rơi xuống địa ngục, lại có biết bao bí mật không muốn ai biết."
Tiết Cầm Cầm nghe nói xong thì trầm mặc một hồi, nhìn vẻ mặt rối rắm của Tô Nhan nói: "Vậy cậu định làm gì, không thể không nói đây là một cơ hội, cơ hội ngàn năm có một đó."
Tô Nhan nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Dĩ nhiên tớ biết đây là cơ hội hiếm có cỡ nào, nhưng mà, Cầm Cầm, tớ sợ..."
Tiết Cầm Cầm nhìn cô chốc lát, tiến lên cầm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: "Không phải sợ, chỉ cần cậu cẩn thận là được, huống chi dù có xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, chẳng phải cậu vẫn còn một thân phận khác có thể bảo vệ được mình hay sao."
Nghe vậy, mắt Tô Nhan bỗng sáng lên, nhìn Tiết Cầm Cầm như có điều suy nghĩ, cuối cùng khóe môi cong lên, vỗ vai Tiết Cầm Cầm cười nói.
"Cầm Cầm, cậu thật đúng là một câu thức tỉnh người trong mộng, cảm ơn."
Tiết Cầm Cầm cười đắc chí, chớp mắt nói: "Ha ha, không cần khách sáo, sau này tớ sẽ trở thành bạn thân của ngôi sao lớn Tô Nhan, hahahaha..."
"..."
Sau một hồi cân nhắc, rốt cuộc Tô Nhan cũng đưa ra quyết định, sống thì phải biết mạo hiểm.
"Tô Nhan, cậu làm được mà."
Khi cô bước vào trường quay, cô nhận ra có vô số ánh mắt chíu vào người mình, nắm chặt tay, hít sâu một hơi, thầm an ủi mình.
Tô Nhan, mày phải quen dần đi, nếu đã lựa chọn con đường này, sẽ phải thích ứng với những ánh mắt của người xung quanh.
"Đạo diễn."
Đạo diễn liếc mắt nhìn Tô Nhan, sau đó hỏi: "Đã thuộc kịch bản chưa?"
Tô Nhan sửng sốt, như không ngờ tới đạo diễn sẽ trực tiếp hỏi cô đã học thuộc kịch bản chưa.
"Thuộc rồi."
Đạo diễn hài lòng gật đầu, nhìn Tô Nhan với vẻ bí hiểm nói: "Vậy thì tốt, nhanh đi thay trang phục đi."
"Dạ, được." Tô Nhan vừa đi vừa thắc mắc, cảm giác là lạ, nhưng lại không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào.
Đạo diễn nhìn theo bóng lưng Tô Nhan, hai mắt nheo lại đầy suy tư, nhớ lại những lời người đó đã nói với hắn ngày đó.
"Đừng có nhiều chuyện, cô ấy không phải là người mà bất kỳ ai trong các ông có thể đụng tới."
Bất kỳ ai trong bọn ông? Tô Nhan này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook