Cưới Chồng Điên
-
Chương 7
Thấy cô lặng thing nhìn anh, ánh mắt cô đợm buồn, trong lòng bà cứ nơm nớp lo sợ điều gì đó sắp xảy ra, Tuyết Như trở lại rồi, liệu cô con dâu của bà có chịu được sự đả kích của ả? Bà thở dài, mong không có đau thương gì xảy ra với cô.
Bỗng có ai đó mở cổng, trong lòng cô đột nhiên lo sợ, chẳng nhẽ cô ta lại đến. Không thể nào, rõ ràng cô ả vừa về chưa lâu mà...Cô liền đưa mắt ra phía cửa...
" Tôi về rồi! "
Thì ra là bố của anh, làm cô hết hồn hà.
Ông nhìn thấy anh ngồi thiếp đi ở tường, liền hoảng hốt đi lại:
" Thằng bé sao thế bà? Có chuyện gì vậy? "
Bà liền kể lại nội dung sự việc. Ông liền đứng dậy, để chiếc áo vest ra ghế.
" Vậy là con bé về rồi sao? Sao có thể thế được? Quả thật đột ngột! "
" Ông à, hay...hay là mình chuyển nhà ra chỗ khác. Cứ thế này thì Thần Vũ sẽ không chịu nổi mất! Hiếm khi thằng bé mới ổn định! "
Bà liền nắm chặt tay ông, cầu mong ông đồng ý.
" Bà nghĩ cái gì vậy? Giờ chúng ta chuyển đi đâu được chứ? Chẳng nhẽ con bé Tuyết Như bà cũng không ngăn nổi sao? Haizz..."
Ông chỉ nhìn bà rồi vỗ vỗ vai bà, cô có thể cảm nhận được cảm giác của bà...
" Để ta cõng thằng bé lên phòng! "
Ông cõng anh lên phòng còn cô lẽo đẽo theo sau.
Cô không ăn sáng, cũng chẳng ăn trưa, im lặng ngồi cạnh giường anh. Tay cô nắm chặt tay anh.
Cô chẳng hiểu nổi" yêu " là cái gì? Tại sao chỉ là "yêu "thôi mà anh lại ra nông nỗi này? Tình yêu có thể biến một người dễ gần, hòa đồng như anh thành một kẻ điên sao?
Cô nhẹ nhàng vuốt tóc anh, ngắm kĩ nét đẹp trên khuôn mặt anh.
Anh khẽ mở mắt, nhìn thấy cô anh liền bật dậy ôm chầm lấy cô.
Hơi bất ngờ nhưng trong lòng cô ấm áp...Cơ thể anh không run rẩy nữa...
" Đói " Anh khẽ mấp máy.
" Tôi lấy đồ ăn cho anh nha! Ăn cơm nhé! "
Anh nhìn cô khẽ lắc đầu.
" Vậy ăn kẹo? "
Thấy anh hớn hở, gật đầu, cô liềm mỉm cười.
" Nhưng tôi hết rồi, anh ngồi yên đây! Tôi đi mua cho anh! "
Anh ngoan ngoãn cười với cô. Cô liền đi ra ngoài.
Đến cửa hàng, cô mua rất nhiều túi kẹo. Trong lòng muốn về sớm để đưa cho anh.
Trên đường về chả hiểu sao lại bị vấp ngã, cô ngồi dậy suýt xoa.
Về đến nhà, cô liền đi luôn lên phòng anh nhưng lại không thấy anh...cô lại chạy xuống tầng.
" Mẹ, Thần Vũ đâu mẹ? " Cô hốt hoảng hỏi bà.
" Ta tưởng nó trên phòng với con! Nãy giờ ta ra sau vườn nên không để ý! "
Cô nhìn ra ngoài cửa không thấy giày dép của anh đâu, lúc nãy cô có nói là cô đi mua kẹo...hay là...hay là...anh...đã...
" Mẹ, anh ấy chạy ra đường rồi! "
" Cái gì? " Nghe thấy câu nói của cô, tim bà như nghẹn lại.
Túi kẹo trên tay cô liền rơi bịch xuống đất, cô liền lao ra ngoài. Cô đã dặn anh ngoan ngoãn ngồi ở nhà rồi mà...Tại sao lại...
Khóe mắt cô rưng rưng...
Đừng xảy ra chuyện gì nha...Thần Vũ...
Bỗng có ai đó mở cổng, trong lòng cô đột nhiên lo sợ, chẳng nhẽ cô ta lại đến. Không thể nào, rõ ràng cô ả vừa về chưa lâu mà...Cô liền đưa mắt ra phía cửa...
" Tôi về rồi! "
Thì ra là bố của anh, làm cô hết hồn hà.
Ông nhìn thấy anh ngồi thiếp đi ở tường, liền hoảng hốt đi lại:
" Thằng bé sao thế bà? Có chuyện gì vậy? "
Bà liền kể lại nội dung sự việc. Ông liền đứng dậy, để chiếc áo vest ra ghế.
" Vậy là con bé về rồi sao? Sao có thể thế được? Quả thật đột ngột! "
" Ông à, hay...hay là mình chuyển nhà ra chỗ khác. Cứ thế này thì Thần Vũ sẽ không chịu nổi mất! Hiếm khi thằng bé mới ổn định! "
Bà liền nắm chặt tay ông, cầu mong ông đồng ý.
" Bà nghĩ cái gì vậy? Giờ chúng ta chuyển đi đâu được chứ? Chẳng nhẽ con bé Tuyết Như bà cũng không ngăn nổi sao? Haizz..."
Ông chỉ nhìn bà rồi vỗ vỗ vai bà, cô có thể cảm nhận được cảm giác của bà...
" Để ta cõng thằng bé lên phòng! "
Ông cõng anh lên phòng còn cô lẽo đẽo theo sau.
Cô không ăn sáng, cũng chẳng ăn trưa, im lặng ngồi cạnh giường anh. Tay cô nắm chặt tay anh.
Cô chẳng hiểu nổi" yêu " là cái gì? Tại sao chỉ là "yêu "thôi mà anh lại ra nông nỗi này? Tình yêu có thể biến một người dễ gần, hòa đồng như anh thành một kẻ điên sao?
Cô nhẹ nhàng vuốt tóc anh, ngắm kĩ nét đẹp trên khuôn mặt anh.
Anh khẽ mở mắt, nhìn thấy cô anh liền bật dậy ôm chầm lấy cô.
Hơi bất ngờ nhưng trong lòng cô ấm áp...Cơ thể anh không run rẩy nữa...
" Đói " Anh khẽ mấp máy.
" Tôi lấy đồ ăn cho anh nha! Ăn cơm nhé! "
Anh nhìn cô khẽ lắc đầu.
" Vậy ăn kẹo? "
Thấy anh hớn hở, gật đầu, cô liềm mỉm cười.
" Nhưng tôi hết rồi, anh ngồi yên đây! Tôi đi mua cho anh! "
Anh ngoan ngoãn cười với cô. Cô liền đi ra ngoài.
Đến cửa hàng, cô mua rất nhiều túi kẹo. Trong lòng muốn về sớm để đưa cho anh.
Trên đường về chả hiểu sao lại bị vấp ngã, cô ngồi dậy suýt xoa.
Về đến nhà, cô liền đi luôn lên phòng anh nhưng lại không thấy anh...cô lại chạy xuống tầng.
" Mẹ, Thần Vũ đâu mẹ? " Cô hốt hoảng hỏi bà.
" Ta tưởng nó trên phòng với con! Nãy giờ ta ra sau vườn nên không để ý! "
Cô nhìn ra ngoài cửa không thấy giày dép của anh đâu, lúc nãy cô có nói là cô đi mua kẹo...hay là...hay là...anh...đã...
" Mẹ, anh ấy chạy ra đường rồi! "
" Cái gì? " Nghe thấy câu nói của cô, tim bà như nghẹn lại.
Túi kẹo trên tay cô liền rơi bịch xuống đất, cô liền lao ra ngoài. Cô đã dặn anh ngoan ngoãn ngồi ở nhà rồi mà...Tại sao lại...
Khóe mắt cô rưng rưng...
Đừng xảy ra chuyện gì nha...Thần Vũ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook