Băng qua vườn cây rộng lớn hoa mỹ là đến được hậu trạch của vương phủ.

Một loạt phòng ốc tinh tế chia thành nhiều khu nhỏ có sân, đây là nơi ở của thê thiếp trong vương phủ.
Phủ Tĩnh Vương ban đầu là nơi ở của một phú hào giàu nhất nhì nước, chiếm cứ một vùng đất rộng lớn, lại còn cực kỳ xa hoa tinh xảo.

Sau khi triều đình chạy nạn đến đây, phú hào sợ bản thân cây to đón gió không bảo vệ được mạng, bèn sung công không ít tài sản, thậm chí chấp tay dâng cả nhà cho người.
Từ đó, chỗ này trở thành phủ Tĩnh Vương.
Tĩnh Vương không giống như tên phú hào kia, mấy đời sống chung, con cháu đông đảo, phủ trạch lớn vậy cơ bản ở không hết.

Thế nên, dù hậu trạch nhiều phòng nhưng đa số để trống, để trống nhiều lại theo thời gian lâu dần, có không ít phòng cơ bản không ai quản lý.
Trong góc hẻo lánh, theo màn đêm buông xuống, một căn phòng lâu năm chưa được sửa sang thắp lên vài trản đèn cũ nát.
Một tiếng kẻo kẹt, cửa phòng bị đẩy ra.
Thị nữ cầm theo hộp cơm, băng qua cửa bước nhanh vào.

Phòng chính cũng không lớn, đồ đạc bên trong có lẽ do lâu không có người quét tước, vừa bước vào, khắp nơi đều là bụi bặm nên có chút ngộp.
Ả chịu không nổi mà nhăn mày, bước nhanh hơn, đi đến cạnh bàn trong phòng, đặt mạnh hộp cơm lên bàn.
“Cơm để ở đây, chủ nhân tự nhiên.” Giọng ả lạnh như băng, hai chữ “chủ nhân” mang theo mấy phần quái gở, trong bóng đêm yên tĩnh nghe cực kỳ chói tai.
Người ngồi trên xe lăn trong phòng cũng không đáp lại ả.
Thị nữ này sớm đã nhận ra, người nọ không chỉ tàn phế, còn bị câm nữa.

Chỉ cần người khác không động tay chạm vào y, bất kể ai ức hiếp y thế nào, y cũng không phản ứng lại.
Hiển nhiên là chỗ trút giận không thể tốt hơn.
Thị nữ này vừa vào phủ Tĩnh Vương được mấy tháng, không dễ gì lấy được cơ hội theo hầu hạ chủ tử.
Tuy nói mấy vị trong phủ đều là chủ tử nhưng cách biệt rất lớn, giả như chỗ Từ phu nhân, cũng không phải chỗ tốt để đi.
Ả sớm thăm dò được đường đi nước bước, nghĩ đủ cách để đến chỗ của Cố phu nhân hầu hạ, lại không ngờ rằng cuối cùng bị xếp đến chỗ tên tàn phế này.
Đến chỗ này, có thể mò được cái gì tốt chứ? Bản thân đã tàn phế, đến chỗ ở cũng tồi tàn tạt gió thế này đây.

Thị nữ ôm một bụng oán giận, nhìn đến xe lăn, liền cảm thấy bản thân đen đủi.
Thấy tên tàn phế này vẫn một mực im lặng không nói lời nào, ả cười lạnh nói: “Chắc ngươi còn chưa biết, hành động giữa trưa nay của ngươi đã bị nha hoàn của Cố phu nhân tố cáo với Vương gia.

Vương gia nghe xong, lập tức nói, tối nay sẽ tới phòng của Cố phu nhân.”
Hoắc Vô Cữu vẫn không có động thái gì.
Thị nữ cất giọng bén nhọn: “Ngươi có biết Cố phu nhân là ai không? Động thủ đánh đầu quả tim của Vương gia, ngươi nghĩ Vương gia sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Đến lúc đó Vương gia muốn trách phạt, nói không chừng còn liên lụy đến cả chúng ta.

Ta đúng là xui xẻo, bị xếp đến cái phòng nát này thì thôi đi, ngày đầu tiên đã gặp phải chuyện như vậy.”
Nói xong, nàng hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi một nước.
“Một tên tàn phế, còn muốn động thủ đánh người, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Cửa bị đóng sập lại.
Hoắc Vô Cữu chậm rãi nhắm mắt lại.

Được‎ copу‎ tại‎ ﹢‎ ????????Ù????????????????‎ ????Ệ????.V????‎ ﹢
Lúc này trán của y nóng như lửa, hiển nhiên do vết thương trên người chưa lành dẫn đến phát sốt.
Đầu óc y dần dần trở nên hỗn loạn, nhưng lại nhanh chóng thanh tỉnh.
Y giấu hết thảy cảm xúc vào sâu trong hai mắt.
Trong đôi mắt kia, có một con thú hoang, bị y dùng lý trí cưỡng chế nhốt lại trong lồng giam chật hẹp, bị các thanh sắt của lồng giam ma sát đến cả người đẫm máu.
Y từ nhỏ chỉ từng chịu đau, chưa từng chịu nhục.
Y biết, thua làm giặc, mặc người chém giết là điều hiển nhiên.

Y cũng biết chỉ cần giữ được núi xanh, nằm gai nếm mật, chỉ cần giữ lại một hơi tàn, chắc chắn sẽ có một ngày nợ máu trả bằng máu.
Y biết, không có nỗi đau nào mà không nhịn qua được, lại chưa từng biết, muốn giết chết một con hổ, không cần dùng đao thật.
Chỉ cần khiến nó chịu bị thương, nhốt nó lại, xong ở chỗ vết thương của nó thả một đám ruồi nhặn xua không đi, tránh không hết.
Nó tự sẽ chết, chết dần dần từng chút một.

Bất luận nó mạnh cỡ nào, đều không thể phản kháng.

—–
Giang Tùy Châu sững sờ nhìn họ, lại thấy Cố Trường Quân bước lên mời anh ngồi xuống, mở miệng liền hỏi: “Chủ thượng, hôm nay trên triều, Bàng Thiệu có hành động gì?”
Giang Tùy Châu bị câu hỏi của Cố Trường Quân làm cho bối rối.
Anh đã nghĩ tới nhiều loại khả năng, lại chưa từng nghĩ đến, hồ ly tinh này không phải hồ ly tinh, nhân duyên chớm nở kia cũng không phải nhân duyên chớm nở, hóa ra hai người đó là phụ tá do nguyên chủ lấy danh nghĩa thê thiếp để nuôi dưỡng.
Trong một thoáng, rất nhiều chuyện đều trở nên sáng tỏ hơn nhiều.
Hóa ra, “đoạn tụ” mà mọi người nói nguyên chủ, chỉ là giả vờ.

Không cần nghĩ cũng biết, giả vờ cho Hậu Chủ và Bàng Thiệu xem, lại có thể che giấu tai mắt, giảm thấp lo ngại của họ với mình, còn mấy thiếp thất bị hắn tàn bạo giết chết trong lời mọi người, hẳn là tai mắt được người ngoài đưa đến để dò xét hắn, nên chết thảm trong tay hắn.
Giang Tùy Châu nhất thời có hơi bội phục nguyên chủ.
Chịu nhục giỏi, tâm tư kín đáo, đoán rằng nếu người ngồi trên ngôi vị Hoàng đế là hắn, Cảnh Triều cũng sẽ không diệt vong nhanh đến vậy.
Anh một mặt từ tốn ngồi xuống ghế thái sư ở chính giữa, một mặt tiêu hóa số lượng tin tức khổng lồ đột nhiên ập đến.
Lát sau, anh châm chước câu chữ, nói một câu ngắn gọn: “Gã mượn miệng của Hoàng thượng, đòi về quyền tu sửa Tông Từ của bản vương.”
Nói xong, anh cầm chung trà Cố Trường Quân vừa rót cho mình, uống một ngụm.
Ban nãy anh ở trong thư phòng lật tư liệu quá nhập tâm, đến uống nước cũng quên mất, giờ đến đây ngồi xuống, mới phát hiện miệng đắng lưỡi khô.
Giang Tùy Châu uống một hơi, lại nghe trong phòng yên ắng hẳn, hai người kia không ai lên tiếng.
Anh đặt chung trà xuống, nhìn sang bọn họ.
Thì thấy Từ Độ đang ngồi một bên không nhanh không chậm mở miệng hỏi: “Lần này tu sửa Tông Miếu, dù ngân sách không nhiều, nhưng các vị đại nhân ở bộ Lễ cũng đã cố hết sức để giành được… Hôm nay, đã bị Bàng Thiệu cướp đi?”
Đường nét gương mặt của hắn ôn hòa, vẻ mặt cũng tỏ ra thản nhiên, chỉ mấy câu ngắn ngủi, lại khiến cho người khác cảm giác như tắm trong gió xuân.
Giang Tùy Châu không khỏi buông lỏng hơn: “Bệ hạ đã mở miệng yêu cầu, không còn cách nào.”
Kế bên, Cố Trường Quân mở miệng nói: “Gã đã mượn miệng của bệ hạ, Vương gia đúng là khó lòng từ chối.

Chỉ đáng tiếc, bạc lại rơi vào tay của Bàng Thiệu.”
Từ Độ nói: “Sau này sẽ còn cơ hội khác, im lặng chờ là được.

Nhưng các vị đại nhân của bộ Lễ, Vương gia có thể trấn an được không?”
Cố Trường Quân gật đầu: “Đúng vậy đấy.


Mấy vị đại nhân đó lần này giành giật thay Vương gia, ở bên trong đã làm không ít việc.

Nếu chọc giận họ, những lần qua lại của họ cùng Vương gia thời gian qua, đều sẽ thành nhược điểm của vương gia trong tay họ.”
Dứt lời, hai người đồng loạt đưa mắt qua, nhìn về phía Giang Tùy Châu.
Họ nói chuyện rất thẳng thắn, lại thêm rõ ràng rành mạch, liếc sơ liền biết, bình thường nguyên chủ nhận được tin tức, đều chia sẻ với hai người này, hai người này với hắn mà nói, là người rất đáng tín nhiệm.
Nhưng điều kiện tiên quyết là… Họ không phát hiện, Tĩnh Vương đã bị người khác tráo đổi.
Vậy nên, Giang Tùy Châu tương đối cẩn thận, sau khi ghi nhớ kỹ càng lời bọn họ, kể cả tên mấy vị đại thần, thì gật đầu, lời ít ý nhiều: “Bản vương hiểu, hôm nay cũng đã giải thích với Tề đại nhân.”
Hai người nhao nhao gật đầu.
Tiếp theo, Giang Tùy Châu kể ngắn gọn mấy chuyện còn lại trên triều cho họ hay.

Cũng may Hậu chủ là một tên hôn quân, lần tảo triều này cũng không có chuyện gì đáng nói xảy ra, nên Giang Tùy Châu cũng không hao phí nhiều dây thần kinh lắm.
Hai người bèn thuận theo bắt đầu thảo luận.
Họ suy xét, đều là thế cuộc triều chính tiếp sau này, Bàng Thiệu sẽ làm gì, họ lại có cơ hộ thế nào để từ giữa cản trở, thận tiện hưởng lợi từ nó.

Giang Tùy Châu dần hiểu rõ, hai người này chắc chắn là cố vấn của nguyên chủ, thay hắn phân tích suy luận, sau đó hắn sẽ đưa ra quyết định.
Nhưng vì nguyên chủ thế đơn lực bạc, nên lúc chống lại Bàng Thiệu, dùng thủ đoạn cũng chẳng vẻ vang hơn ai — ví như sự kiện tu sửa Tông Miếu, nguyên chủ cũng có ý tham ô, khác với Bàng Thiệu, cũng chỉ là tiền vào tay ai mà thôi.
Giang Tùy Châu trái lại khá hiểu hắn.

Dù sao triều đình đã đi đến nước này, cố gắng gìn giữ cương trực trong sạch, cơ bản vô dụng thôi.
Giang Tùy Châu bèn nghiêm túc lắng nghe hai người thương thảo, ghi nhớ những tin tức hữu dụng, để dành ngày sau có thể thừa nước đục thả câu.
Thời gian từng chút trôi qua, đợi đến lúc họ nghị sự xong, đèn trong dầu cũng đã cạn một nửa.
Mấy người dừng lại, Giang Tùy Châu nói đến khát cả cổ, lại cầm chung trà lên, nhấp một ngụm.
Đúng lúc này, Cố Trường Quân lại mở miệng.
“Chủ thượng… Cảm thấy Hoắc Vô Cữu thế nào?” hỏi anh.
Giang Tùy Châu sững người.
… Gì mà cảm thấy thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn ganh với y sao?
Anh nhìn về phía Cố Trường Quân, muốn nói lại thôi, nhất thời không lên tiếng đáp lại.
Lại thấy Cố Trường Quân xoa xoa cổ tay mình, bật cười thành tiếng.
“Chủ thượng đừng suy nghĩ lung tung, chỉ là hôm nay sau khi thuộc hạ và Từ Độ thương thảo với nhau, thấy bên phía Hoắc Vô Cữu… có một chuyện, cần chủ thượng tự mình làm.”
Giang Tùy Châu khó hiểu, hơi nghiên đầu, ra ý hắn nói tiếp.

Thấy hai người Từ Độ và Cố Trường Quân trao đổi ánh mắt.
Cố Trường Quân nói tiếp: “Hai năm trước, Bàng Thiệu và Hoàng thượng không phải không đưa người cho ngài.

Chẳng qua, những người đó đều bị chủ thượng xử lý sạch, một người cũng không giữ.

Hiện giờ, trong phủ chỉ có hai người chúng ta, đều do chủ thượng tự mình tìm… Vì vậy, lần này Bàng Thiệu hiến kế cho Hoàng thượng, muốn đưa Hoắc Vô Cữu cho chủ thượng làm thiếp, ắt hẳn cũng có lòng muốn thăm dò.”
Giang Tùy Châu nhíu mày: “Ý ngươi là…”
Cố Trường Quân gật đầu.
“Hoàng thượng tạm không nói đến, nhưng Bàng Thiệu đối với thân phận đoạn tụ của chủ thượng, vẫn còn chút hoài nghi.

Những người gã đưa đến trước đây đều là tai mắt, nhưng lần này Hoắc Vô Cữu lại không giống… Y không phải là người của Hoàng thượng và Bàng Thiệu, tướng mạo lại xuất chúng, cho nên, Bàng Thiệu chắc chắn sẽ phái người âm thầm dò xét, để xem Vương gia… có sủng ái Hoắc Vô Cữu hay không.”
Giang Tùy Châu: “…”
À, biểu anh đi sủng ái Hoắc Vô Cữu, để chứng minh anh là đoạn tụ? Sao mấy người không trực tiếp chặt đầu tôi, giao vào tay Hoắc Vô Cữu luôn đi?
Anh từ chối ngay lập tức: “Chẳng lẽ bản vương không sủng ái Hoắc Vô Cữu, thì có thể chứng minh bản vương giả đoạn tụ sao? Hành động này không ổn.”
Lại nghe Từ Độ vẫn luôn im lặng đột nghiên mở miệng.
Hắn nói: “Nhưng nếu sủng ái y mấy lần lại có thể chứng minh, Vương gia nhất định là đoạn tụ — Nếu không làm thế, chắc hẳn không bao lâu nữa, đảng Bàng Thiệu sẽ lại đưa người đến.

Nếu như Vương gia cứ đến một người giết một người… E rằng chẳng mấy chốc sẽ bại lộ thôi.”
Cố Trường Quân gật đầu: “Hai người chúng ta đã thảo luận kỹ rồi, cảm thấy làm vậy là thích hợp nhất.

Vương gia cũng không cần lo nghĩ nhiều đâu, chỉ cần trong khoảng thời gian này, thường qua đêm ở chỗ Hoắc Vô Cữu là được.”
Ngụ ý, bất luận ngươi có làm gì với y hay không, đều không quan trọng.
Chỉ cần dốc sức để cho Bàng Thiệu biết rằng, Giang Tùy Châu anh dù ghét nam tử đến cực điểm, chỉ cần ngoại hình không tệ, cũng có thể miễn cưỡng ngủ một đêm, vậy là đủ rồi.
Từ Độ nói tiếp: “Hôm nay cũng vừa hay.

Trường Quân mới cùng Hoắc Vô Cữu xảy ra xung đột, giờ chủ thượng đi qua chỗ y thăm hỏi, cũng hợp tình hợp lý.”
Trong một thoáng, hai đôi mắt cùng mang theo vẻ nghiêm túc, đồng loạt nhìn về phía Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu nhìn họ, rơi vào trầm mặc.
Anh đã chuẩn bị rất nhiều kế sách, chỉ để có thể không ngủ với tiểu thiếp của nguyên chủ.
Nhưng anh không ngờ tới, đám tiểu thiếp của nguyên chủ, đang tha thiết nhìn anh, để anh đi hầu Hoắc Vô Cữu ngủ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương