Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm
-
Chương 289: Năm mười ba tuổi, Trì Vi mắc bệnh tâm lý rất nghiêm trọng
Editor: Waveliterature Vietnam
Bạc Dạ Bạch muốn có bản thân như bản thân … muốn có Hoắc Đình Thâm!
Vì tình yêu sao. Làm sao có khả năng!
Ngay từ khi mười ba tuổi, Trì Vi đã biết rõ, trên đời này tình ái là hư vô, bất cứ lúc nào đàn ông cũng có thể trở mặt vô tình.
Cô không tin vào ái tình và lại càng không tin vào đàn ông.
Bây giờ, cô phát hiện ra một điều tương tự.
Hoặc là, hắn chỉ coi trọng bề ngoài, thích thân thể của cô, hoặc… Anh ta rất cô đơn, cần có người bầu bạn.
Tình cảm, không có liên quan gì.
Nhận rõ điều này, hàng lông mi của Trì Vi buông chớp, không nói ra được cảm xúc gì.
Bạc Dạ Bạch đưa tay đóng cửa xe từ từ, anh ta cũng tạo chút khoảng cách với Trì Vi.
Sau đó xe lăn bánh rời khỏi Giang Trạch, khoảng cách xa dần, xa dần, cho đến khi… biến mất không còn tăm hơi nào.
Bạc Dạ Bạch đứng ở một chỗ, thân thể gầy gò không khác nào một cây chi lan lớn tuổi.
Những ngày đông vào lúc chạng vạng, bầu trời sáng lờ mờ, bầu không khí xung quanh cũng nhuốm màu ám trầm.
"Trì Vi…"
Tiếng nói nhẹ nhàng gọi tên cô, đôi mắt người đàn ông mờ ảo sương mù.
Có lúc cô hồ đồ, hành động tùy hứng, chẳng khác nào một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Nhưng có lúc cô lại rất thông minh, có thể hiểu được những gì bản thân nghĩ.
Kỳ thực, anh ta muốn có cô và không có chút liên quan tới tình cảm gì.
Cõi đời này, chuyện nam nữ quá là thường tình… Chỉ là gặp gỡ rồi tách biệt, e là sau này tình cảm vỡ tan chẳng thể nào như lúc ban đầu.
Cái gọi là ái tình, xưa nay vốn yếu đuối mà lại rẻ muội.
Muốn cùng nhau thì cùng nhau, cần gì phải dùng cái danh đi qua ngày tháng, như vậy là tình yêu sao!
Hàng lông mi Bạc Dạ Bạch chớp lên, ngày đông gió không ngừng thổi làm thân thể gầy gò của anh ta trở nên rét buốt.
"Khặc khục…"
Trái tim có hơi nặng nề, Bạc Dạ Bạch đưa tay che miệng, nhẹ nhàng ho khan mấy lần.
Nghĩ đến những thông tin mà Cung Tu gửi đến cách đây không lâu.
Liền quay trở lại Giang Trạch rồi bấm điện thoại gọi điện hỏi Cung Tu: "Đã từng có một năm cô ấy đều đến gặp bác sĩ tâm lý sao."
Không chỉ có như vậy, trong tài liệu còn viết, năm đó,… Cô mới tròn mười ba tuổi!
Sáu năm ròng rã đã qua đi, cô cũng đã từng điều trị bệnh tâm lý nhưng nguyên nhân gây bệnh là gì vẫn là một ẩn số.
Ở phía đầu dây bên kia, Cung Tu ngẩn ra, anh ta không nghĩ tới chi tiết nhỏ này cho đến khi Bạc Dạ Bạch quan tâm, hỏi sự thật: "Nếu theo thời gian thì nguồn cơn bắt đầu có lẽ là từ sau khi mẹ cô ấy từ trần, nhất thời cô ấy không nghĩ ra…"
"Mẹ cô ấy mất, sẽ không sản sinh vấn đề tâm lý nghiêm trọng đến vậy chứ, chưa kể còn trị liệu đến tận một năm. Chuyện này, anh hãy điều tra kĩ một chút…"
Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt cắt ngang.
Mười ba tuổi, vẫn là lứa tuổi của những đứa trẻ mới lớn, một giai đoạn đầy bồng bột… Mẹ cô ấy mất đi, dù cho khổ sở, thương tâm, tuyệt vọng ra sao thì cũng đúng là một sự đả kích lớn trong cuộc đời.
Nhưng với tính khí tiểu thư của Trì Vi, dường như điều này không có khả năng lắm, làm sao đến mức bế tắc tâm lý!
Cung Tu đáp lại, anh ta không khỏi cảm thấy bất ngờ, Bạc Dạ Bạch đối với Trì Vi mà nói… dường như không giống nhau lắm.
Tuy nhiên cũng chẳng có gì bất ngờ, Trì Vi là người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời anh ta… Đối xử đặc biệt, không phải là không thể lý giải!
Nghĩ đến đây Cung Tu nở một nụ cười mờ ám, mở miệng trêu chọc vài câu.
Bỗng dưng nghĩ đến một chuyện, nhất thời cảm thấy có chút kích thích.
Bạc Dạ Bạch coi trọng Trì Vi, điều này làm người khác bất ngờ… Dù sao thì trừ dung mạo xinh đẹp, khí chất cao sang thì dường như Trì Vi cũng ít chỗ hơn người.
Phải biết rằng, ngoài Hoa Thành thì Bạc Dạ Bạch vẫn ở trong nhà dưỡng bệnh, rất ít khi ra ngoài.
Trong khi có không ít người có ý đồ trao người đẹp cho anh ta…Ngay cả hoàng gia cũng đã từng đưa ra đề nghị kết thông gia, muốn đem con gái gả cho Bạc Dạ Bạch.
Chỉ tiếc, Bạc Dạ Bạch đã khước từ từng đề nghị đó.
Không thể không nói đến, Cung Tu đã từng lo lắng, Bạc Dạ Bạch mãi không chạm vào phụ nữ là vì thân thể… có khả năng có lòng nhưng vô lực!
Bây giờ, sự tồn tại của Trì Vi coi như đã lật đổ suy nghĩ này.
Nhưng mà, thiên kim tiểu thư như Trì Vi… đã có hôn phu!
Vậy thì… Tứ ca, xem là gì đây.
Chẳng lẽ nói… anh ấy là tiểu bạch kiểm!
Vào lúc ấy, không chờ Cung Tu mở miệng, Bạc Dạ Bạch với ánh mắt cô liêu đã bất ngờ hỏi: "Trong tài liệu anh viết, Trì Vi… cô ấy yêu tha thiết Hoắc Đình Thâm."
Bạc Dạ Bạch muốn có bản thân như bản thân … muốn có Hoắc Đình Thâm!
Vì tình yêu sao. Làm sao có khả năng!
Ngay từ khi mười ba tuổi, Trì Vi đã biết rõ, trên đời này tình ái là hư vô, bất cứ lúc nào đàn ông cũng có thể trở mặt vô tình.
Cô không tin vào ái tình và lại càng không tin vào đàn ông.
Bây giờ, cô phát hiện ra một điều tương tự.
Hoặc là, hắn chỉ coi trọng bề ngoài, thích thân thể của cô, hoặc… Anh ta rất cô đơn, cần có người bầu bạn.
Tình cảm, không có liên quan gì.
Nhận rõ điều này, hàng lông mi của Trì Vi buông chớp, không nói ra được cảm xúc gì.
Bạc Dạ Bạch đưa tay đóng cửa xe từ từ, anh ta cũng tạo chút khoảng cách với Trì Vi.
Sau đó xe lăn bánh rời khỏi Giang Trạch, khoảng cách xa dần, xa dần, cho đến khi… biến mất không còn tăm hơi nào.
Bạc Dạ Bạch đứng ở một chỗ, thân thể gầy gò không khác nào một cây chi lan lớn tuổi.
Những ngày đông vào lúc chạng vạng, bầu trời sáng lờ mờ, bầu không khí xung quanh cũng nhuốm màu ám trầm.
"Trì Vi…"
Tiếng nói nhẹ nhàng gọi tên cô, đôi mắt người đàn ông mờ ảo sương mù.
Có lúc cô hồ đồ, hành động tùy hứng, chẳng khác nào một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Nhưng có lúc cô lại rất thông minh, có thể hiểu được những gì bản thân nghĩ.
Kỳ thực, anh ta muốn có cô và không có chút liên quan tới tình cảm gì.
Cõi đời này, chuyện nam nữ quá là thường tình… Chỉ là gặp gỡ rồi tách biệt, e là sau này tình cảm vỡ tan chẳng thể nào như lúc ban đầu.
Cái gọi là ái tình, xưa nay vốn yếu đuối mà lại rẻ muội.
Muốn cùng nhau thì cùng nhau, cần gì phải dùng cái danh đi qua ngày tháng, như vậy là tình yêu sao!
Hàng lông mi Bạc Dạ Bạch chớp lên, ngày đông gió không ngừng thổi làm thân thể gầy gò của anh ta trở nên rét buốt.
"Khặc khục…"
Trái tim có hơi nặng nề, Bạc Dạ Bạch đưa tay che miệng, nhẹ nhàng ho khan mấy lần.
Nghĩ đến những thông tin mà Cung Tu gửi đến cách đây không lâu.
Liền quay trở lại Giang Trạch rồi bấm điện thoại gọi điện hỏi Cung Tu: "Đã từng có một năm cô ấy đều đến gặp bác sĩ tâm lý sao."
Không chỉ có như vậy, trong tài liệu còn viết, năm đó,… Cô mới tròn mười ba tuổi!
Sáu năm ròng rã đã qua đi, cô cũng đã từng điều trị bệnh tâm lý nhưng nguyên nhân gây bệnh là gì vẫn là một ẩn số.
Ở phía đầu dây bên kia, Cung Tu ngẩn ra, anh ta không nghĩ tới chi tiết nhỏ này cho đến khi Bạc Dạ Bạch quan tâm, hỏi sự thật: "Nếu theo thời gian thì nguồn cơn bắt đầu có lẽ là từ sau khi mẹ cô ấy từ trần, nhất thời cô ấy không nghĩ ra…"
"Mẹ cô ấy mất, sẽ không sản sinh vấn đề tâm lý nghiêm trọng đến vậy chứ, chưa kể còn trị liệu đến tận một năm. Chuyện này, anh hãy điều tra kĩ một chút…"
Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt cắt ngang.
Mười ba tuổi, vẫn là lứa tuổi của những đứa trẻ mới lớn, một giai đoạn đầy bồng bột… Mẹ cô ấy mất đi, dù cho khổ sở, thương tâm, tuyệt vọng ra sao thì cũng đúng là một sự đả kích lớn trong cuộc đời.
Nhưng với tính khí tiểu thư của Trì Vi, dường như điều này không có khả năng lắm, làm sao đến mức bế tắc tâm lý!
Cung Tu đáp lại, anh ta không khỏi cảm thấy bất ngờ, Bạc Dạ Bạch đối với Trì Vi mà nói… dường như không giống nhau lắm.
Tuy nhiên cũng chẳng có gì bất ngờ, Trì Vi là người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời anh ta… Đối xử đặc biệt, không phải là không thể lý giải!
Nghĩ đến đây Cung Tu nở một nụ cười mờ ám, mở miệng trêu chọc vài câu.
Bỗng dưng nghĩ đến một chuyện, nhất thời cảm thấy có chút kích thích.
Bạc Dạ Bạch coi trọng Trì Vi, điều này làm người khác bất ngờ… Dù sao thì trừ dung mạo xinh đẹp, khí chất cao sang thì dường như Trì Vi cũng ít chỗ hơn người.
Phải biết rằng, ngoài Hoa Thành thì Bạc Dạ Bạch vẫn ở trong nhà dưỡng bệnh, rất ít khi ra ngoài.
Trong khi có không ít người có ý đồ trao người đẹp cho anh ta…Ngay cả hoàng gia cũng đã từng đưa ra đề nghị kết thông gia, muốn đem con gái gả cho Bạc Dạ Bạch.
Chỉ tiếc, Bạc Dạ Bạch đã khước từ từng đề nghị đó.
Không thể không nói đến, Cung Tu đã từng lo lắng, Bạc Dạ Bạch mãi không chạm vào phụ nữ là vì thân thể… có khả năng có lòng nhưng vô lực!
Bây giờ, sự tồn tại của Trì Vi coi như đã lật đổ suy nghĩ này.
Nhưng mà, thiên kim tiểu thư như Trì Vi… đã có hôn phu!
Vậy thì… Tứ ca, xem là gì đây.
Chẳng lẽ nói… anh ấy là tiểu bạch kiểm!
Vào lúc ấy, không chờ Cung Tu mở miệng, Bạc Dạ Bạch với ánh mắt cô liêu đã bất ngờ hỏi: "Trong tài liệu anh viết, Trì Vi… cô ấy yêu tha thiết Hoắc Đình Thâm."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook