Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm
-
Chương 285: Tôi phải về nhà…
Editor: Waveliterature Vietnam
"Không liên quan đến anh!"
Trì Vi tức giận nói, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của anh ta, cố chấp không giải thích gì thêm.
Trong trí óc vài hình ảnh chậm rãi hiện về.
Ba năm trước khi cô mới mười sáu tuổi, lúc đó Hoắc Đình Thâm đang chuẩn bị tốt nghiệp đại học.
Ngày đông năm ấy, các trường đại học trong thành phố tổ chức Núi tuyết, bất ngờ gặp phải tuyết lở.
Trong trận tuyết lở ấy cô bị thương đến mức hôn mê, kém chút nữa đã bỏ mạng tại nơi đó.
Tuy rằng thoát khỏi nguy hiểm nhưng vẫn có một vết sẹo lưu lại trên người… Cô đã đi loại bỏ nó ở rất nhiều bệnh viện nhưng kết quả vẫn là không thể!
Thấy Trì Vi cố ý lảng tránh không muốn đáp, Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt nhìn vết sẹo rồi nhẹ nhàng hôn ở phía trên.
Trong khoảnh khắc ấy, thân thể Trì Vi không ngừng run rẩy, như thể có một dòng điện xẹt qua, còn chưa cảm nhận rõ.
"Lạch cạch…"
Bên tai cô vang lên âm thanh mở dây lưng quần.
Rất nhanh sự đau đớn kia lại một lần nữa bao phủ toàn bộ thân thể Trì Vi.
Trì Vi cắn môi, cố gắng gồng mình chống cự, trên trán cô mồ hôi chảy ra như nước.
Thời khắc này, cô biết…Anh lại muốn chiếm đoạt bản thân, một lần nữa.
Nếu như tối hôm qua còn có tác dụng của thuốc, quá trình có chút mông lung… Thì vào giờ khắc này, so với khi ấy cô hoàn toàn tỉnh táo.
Nằm trên bàn ăn, chiếc lưng trần mát lạnh, đột nhiên Trì Vi từ bỏ giãy dụa, nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu đang chói lóe và dường như nó đang lảo đà lảo đảo.
Lần này, thời gian chắc không lâu không ngắn.
Trong lúc Bạc Dạ Bạch nắm lấy vòng eo cô rồi đưa người ôm vào ngực mình, đối xử giống như báu vật, cẩn thận từng li từng tí một, nhưng cũng lại giống như đồ chơi, bất chấp thưởng thức, bắt nạt, chà đạp.
Khí lực đã cạn kiệt, Trì Vi xấu hổ gần chết, cô ngửa đầu thám thính một chút rồi cố đứng dậy, cắn vào cổ Bạc Dạ Bạch.
Cô lại kích động và khơi trào máu mãnh liệt của hắn.
Trì Vi cảm giác được rằng bất cứ lúc nào bản thân cũng có thể tan vỡ!
…
Một lúc sau, cuối cùng cuộc vui cũng coi như đã kết thúc.
Trì Vi chống vào cạnh bàn ăn, hai chân run run, đôi mắt đỏ chót đầy oan ức: "Bạc Dạ Bạch, anh chờ tôi!"
"Được, tôi chờ."
Vẻ mặt anh ta vẫn rất yên tĩnh, ngoại trừ đôi mắt đầy mong mỏi thì hoàn toàn chẳng nhìn ra được điều gì, hình như cũng có chút dằn vặt với cô.
Bất chợt Bạc Dạ Bạch với lấy dây lưng, sửa sang bản thân một chút rồi lấy lại dáng dấp quý phái của một quân tử.
Không giống như Trì Vi, trông cô rất chật vật và cũng không thèm chỉnh lại quần áo trên người.
Từ đầu đến cuối, quần áo anh ta chưa hề bị tuột ra, chẳng khác nào một cây chi lan nói không với khói bụi hồng trần.
Đột nhiên anh ta tiến đến gần cô một lần nữa, vừa mới đưa tay ra.
"Oành…"
Ngay lập tức Trì Vi không thèm nhìn một chút nào, đập thẳng xuống tay anh ta, âm thanh vui vẻ từ lúc nào đã nhiễm phải chút khàn khàn, còn xen lẫn cả những nức nở: "Đừng đụng vào! Tôi đau…"
Thấy vậy, đôi mắt Bạc Dạ Bạch nhạt đi, vẻ mặt có chút không tự nhiên và cả chút miễn cưỡng.
Không ai rõ hơn anh ta, vừa mới nãy… Lại một lần nữa đánh mất chính mình.
Biết rõ chuyện tối hôm qua, cô còn chưa khôi phục nhưng lại nhất thời không nhịn được.
E là hiện tại, cô chắc chắn không thoải mái, lần này… quả thực có chút tham lam.
Đây là hình dung về suy nghĩ của cô, hay… thực sự là như vậy!
Nghĩ xong Bạc Dạ Bạch chậm rãi nói rồi bước tới gần: "Lại đây, tôi dìu cô lên lầu."
Trì Vi ngồi co quắp trên bàn ăn, trông vô cùng đáng thương, như một con chim chích nhỏ bé: "Tôi không lên lầu! Tôi muốn về nhà…"
Người đàn ông đã được thỏa mãn vẫn kiên trì, âm thanh dịu dàng: "Đại tiểu thư, tình trạng bây giờ của cô, làm sao về nhà."
"Không, tôi sẽ về nhà…"
Tùy hứng lặp lại câu này, Trì Vi cảm thấy bản thân đang rất khó chịu.
Mặc dù không phải lần đầu tiên nhưng vẫn không thể chịu nổi.
Hay là vì anh ta, bên ngoài nhìn gầy gò yếu đuối nhưng thực tế… Nhỏ bé kinh người, cô hoàn toàn không thể chịu được!
"Không liên quan đến anh!"
Trì Vi tức giận nói, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của anh ta, cố chấp không giải thích gì thêm.
Trong trí óc vài hình ảnh chậm rãi hiện về.
Ba năm trước khi cô mới mười sáu tuổi, lúc đó Hoắc Đình Thâm đang chuẩn bị tốt nghiệp đại học.
Ngày đông năm ấy, các trường đại học trong thành phố tổ chức Núi tuyết, bất ngờ gặp phải tuyết lở.
Trong trận tuyết lở ấy cô bị thương đến mức hôn mê, kém chút nữa đã bỏ mạng tại nơi đó.
Tuy rằng thoát khỏi nguy hiểm nhưng vẫn có một vết sẹo lưu lại trên người… Cô đã đi loại bỏ nó ở rất nhiều bệnh viện nhưng kết quả vẫn là không thể!
Thấy Trì Vi cố ý lảng tránh không muốn đáp, Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt nhìn vết sẹo rồi nhẹ nhàng hôn ở phía trên.
Trong khoảnh khắc ấy, thân thể Trì Vi không ngừng run rẩy, như thể có một dòng điện xẹt qua, còn chưa cảm nhận rõ.
"Lạch cạch…"
Bên tai cô vang lên âm thanh mở dây lưng quần.
Rất nhanh sự đau đớn kia lại một lần nữa bao phủ toàn bộ thân thể Trì Vi.
Trì Vi cắn môi, cố gắng gồng mình chống cự, trên trán cô mồ hôi chảy ra như nước.
Thời khắc này, cô biết…Anh lại muốn chiếm đoạt bản thân, một lần nữa.
Nếu như tối hôm qua còn có tác dụng của thuốc, quá trình có chút mông lung… Thì vào giờ khắc này, so với khi ấy cô hoàn toàn tỉnh táo.
Nằm trên bàn ăn, chiếc lưng trần mát lạnh, đột nhiên Trì Vi từ bỏ giãy dụa, nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu đang chói lóe và dường như nó đang lảo đà lảo đảo.
Lần này, thời gian chắc không lâu không ngắn.
Trong lúc Bạc Dạ Bạch nắm lấy vòng eo cô rồi đưa người ôm vào ngực mình, đối xử giống như báu vật, cẩn thận từng li từng tí một, nhưng cũng lại giống như đồ chơi, bất chấp thưởng thức, bắt nạt, chà đạp.
Khí lực đã cạn kiệt, Trì Vi xấu hổ gần chết, cô ngửa đầu thám thính một chút rồi cố đứng dậy, cắn vào cổ Bạc Dạ Bạch.
Cô lại kích động và khơi trào máu mãnh liệt của hắn.
Trì Vi cảm giác được rằng bất cứ lúc nào bản thân cũng có thể tan vỡ!
…
Một lúc sau, cuối cùng cuộc vui cũng coi như đã kết thúc.
Trì Vi chống vào cạnh bàn ăn, hai chân run run, đôi mắt đỏ chót đầy oan ức: "Bạc Dạ Bạch, anh chờ tôi!"
"Được, tôi chờ."
Vẻ mặt anh ta vẫn rất yên tĩnh, ngoại trừ đôi mắt đầy mong mỏi thì hoàn toàn chẳng nhìn ra được điều gì, hình như cũng có chút dằn vặt với cô.
Bất chợt Bạc Dạ Bạch với lấy dây lưng, sửa sang bản thân một chút rồi lấy lại dáng dấp quý phái của một quân tử.
Không giống như Trì Vi, trông cô rất chật vật và cũng không thèm chỉnh lại quần áo trên người.
Từ đầu đến cuối, quần áo anh ta chưa hề bị tuột ra, chẳng khác nào một cây chi lan nói không với khói bụi hồng trần.
Đột nhiên anh ta tiến đến gần cô một lần nữa, vừa mới đưa tay ra.
"Oành…"
Ngay lập tức Trì Vi không thèm nhìn một chút nào, đập thẳng xuống tay anh ta, âm thanh vui vẻ từ lúc nào đã nhiễm phải chút khàn khàn, còn xen lẫn cả những nức nở: "Đừng đụng vào! Tôi đau…"
Thấy vậy, đôi mắt Bạc Dạ Bạch nhạt đi, vẻ mặt có chút không tự nhiên và cả chút miễn cưỡng.
Không ai rõ hơn anh ta, vừa mới nãy… Lại một lần nữa đánh mất chính mình.
Biết rõ chuyện tối hôm qua, cô còn chưa khôi phục nhưng lại nhất thời không nhịn được.
E là hiện tại, cô chắc chắn không thoải mái, lần này… quả thực có chút tham lam.
Đây là hình dung về suy nghĩ của cô, hay… thực sự là như vậy!
Nghĩ xong Bạc Dạ Bạch chậm rãi nói rồi bước tới gần: "Lại đây, tôi dìu cô lên lầu."
Trì Vi ngồi co quắp trên bàn ăn, trông vô cùng đáng thương, như một con chim chích nhỏ bé: "Tôi không lên lầu! Tôi muốn về nhà…"
Người đàn ông đã được thỏa mãn vẫn kiên trì, âm thanh dịu dàng: "Đại tiểu thư, tình trạng bây giờ của cô, làm sao về nhà."
"Không, tôi sẽ về nhà…"
Tùy hứng lặp lại câu này, Trì Vi cảm thấy bản thân đang rất khó chịu.
Mặc dù không phải lần đầu tiên nhưng vẫn không thể chịu nổi.
Hay là vì anh ta, bên ngoài nhìn gầy gò yếu đuối nhưng thực tế… Nhỏ bé kinh người, cô hoàn toàn không thể chịu được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook