Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm
-
Chương 262: Tôi đang đợi một người… Có thể sẽ không đến
Editor: Waveliterature Vietnam
Khách sạn Xuân Giang Thu Dạ, tại phòng riêng lầu ba.
Tiệc sinh nhật lần này, Trì An mời không ít bạn bè đến dự.
Học đại học bậc nhất ở trung tâm thành phố, Trì An là người có tính cách tốt, lại là cô gái giỏi dương cầm, đương nhiên mối quan hệ trong lớp cũng vô cùng tốt.
Chỉ là ngay từ lúc mới bắt đầu, Trì An luôn mất tập trung, không ngừng đi đến bàn rượu, giống như đang chờ đợi người nào đó.
"An An, khách mời đều đã đến đông đủ, còn đợi ai nữa sao?"
Biểu hiện của Trì An như vậy, thật sự có không ít bạn bè dò hỏi.
Trì An không ngừng nhìn ra bầu trời bên ngoài, dung nhan hài hòa xinh đẹp nhưng cũng hết sức thẹn thùng, nhẹ nhàng trả lời: "Tôi đang đợi một người."
"Ai vậy?"
Có người hỏi thêm, dường như rất hiếu kỳ.
Lúc đó, khi mưa vừa giảm đi, Trì An cũng chỉ cười mà không nói gì cả, chỉ đưa tay ra trước mái hiên, tùy ý để mưa rơi xuống tay, lòng khẽ thở dài một tiếng.
Chỉ là muốn gặp một người, được nhìn thấy người mà bản thân ái mộ đã lâu, chỉ là lo sợ... Người ấy sẽ không đến.
Cuối cùng, vẫn không thể nào đợi được.
Là vì bạn bè đã chờ đợi rất lâu, không thể nào để họ tiếp tục đợi nữa, Trì An chỉ có thể cố gắng căn dặn nhân viên khách sạn cẩn thận.
Một khi có người tìm đến, nhất định phải nói với cô ta, nhất định không được làm khó dễ họ!
Buổi tiệc sinh nhật này, dự định sẽ kéo dài bởi vô cùng náo nhiệt.
Ước nguyện, thổi nến, còn đang định cắt bánh gato.
Đột nhiên, ánh sáng trên mặt đất khiến cho khong cảnh nhẹ nhàng, tạo cảm giác dịu dàng thắm thiết.
Từ bên trong xuất hiện một người đàn ông, trên tay cầm một đóa hoa bách hợp, tiến tới đứng trước mặt Trì An: "An An, tôi thích cô, cũng đã hai năm qua. Chúng ta hãy ở bên nhau đi, có được hay không?"
Bỗng nhiên, ở biên dưới không ngừng vang lên tiếng vỗ tay, hoan hô, cổ vũ, không ngừng lặp lại hai chữ "Bên nhau".
Chỉ có điều Trì An nhẹ nhàng lắc đầu từ chối: "Xin lỗi học trưởng, tôi vốn dĩ đã có người trong lòng."
"An An, đã làm liền làm đến cùng, tôi vẫn không ngừng quan tâm cô. Lần nào cũng thế, lí do cô từ chối đều như vậy! Lúc đầu, vốn dĩ tôi cũng muốn từ bỏ... Nhưng mà, người trong lòng cô xưa nay vốn dĩ chưa từng một lần xuất hiện!"
Tề Tu mạnh bạo nói chuyện, khuôn mặt cũng hết sức ôn hòa, bình tĩnh.
"Tôi không muốn ép buộc cô ngay lập tức đồng ý, chỉ là hy vọng...Có thể cho tôi một cơ hội! Tôi biết rõ, người trong lòng cô, căn bản không hề tồn tại, đây cũng chỉ là một lý do để từ chối..."
"Học trưởng, anh ấy tồn tại, tôi đương nhiên không thể qua loa lấy chuyện này ra để nói."
Trì An chậm rãi đứng dậy, tuy rằng vẫn đang cười, nhưng trên mặt để lộ ra vẻ xót xa, đau thương.
Cô ta lại một lần nữa đi đến phòng riêng, dừng lại ở quầy rượu.
"Học trưởng, anh qua vội vàng rồi! An An lúc này chưa có tình cảm với anh, đương nhiên không thể nào đồng ý được..."
Có người nói an ủi như vậy, cố gắng làm bầu không khí bớt căng thẳng.
Vốn dĩ là một sinh viên nam nổi tiếng ở trường đại học, Tề Tu từ lâu đã được không ít nữ sinh khác ái mộ, tuy nhiên hắn lại chỉ một lòng mến mộ Trì An, lúc này cũng chỉ có thể ôn nhu như ánh trăng nói: "Tôi biết, bản thân thật sự có chút nóng vội. Thế nhưng An An, mỗi lần đề cập đến vấn đề này, cô ấy đều nói cùng một lý do..."
"Học trưởng, bạn trai của An An, thật sự có tồn tại. Tôi còn từng tận mắt nhìn thấy tướng mạo hắn..."
Đúng lúc này, một nữ sinh đứng dậy, mặt hết sức nghiêm trọng nói.
"Trước đây, tôi từng vào nhà An An, có thể chắc chắn chuyện này. An An thầm thương người ấy đã rất lâu rồi..."
Lời vừa nói ra liền khiến cho mọi người không ngừng bàn tán.
Trì An đang đứng ở cửa khách sạn, xoay người để lộ mái tóc đen dài, đứng thật lâu chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa.
Loáng thoáng thấy có người đi qua, nghe thấy tiếng họ thì thầm to nhỏ: "Trời ạ! Vừa nãy ở thác phun nước, có một cô gái nhảy vào bên trong..."
"Đang là mùa đông mà lại nhảy vào thác phun nước, đúng thật là không muốn sống nữa mà!"
Lập tức liền có người phụ họa thêm một câu.
"Cô thì biết cái gì? Không thấy người ta có bạn trai ở ngay bên cạnh bảo vệ hay sao! Hiện tại còn có tiểu tình nhân đến làm loạn, dĩ nhiên không muốn sống nữa..."
Trì An nghe thấy, cũng chỉ là chuyện thường tình, mỉm cười cho qua.
Đối với người có suy nghĩ cực đoan, chuyện ái tình, đều khiến người khác mất đi lý trí... Đến mức quên đi cả bản thân!
Khách sạn Xuân Giang Thu Dạ, tại phòng riêng lầu ba.
Tiệc sinh nhật lần này, Trì An mời không ít bạn bè đến dự.
Học đại học bậc nhất ở trung tâm thành phố, Trì An là người có tính cách tốt, lại là cô gái giỏi dương cầm, đương nhiên mối quan hệ trong lớp cũng vô cùng tốt.
Chỉ là ngay từ lúc mới bắt đầu, Trì An luôn mất tập trung, không ngừng đi đến bàn rượu, giống như đang chờ đợi người nào đó.
"An An, khách mời đều đã đến đông đủ, còn đợi ai nữa sao?"
Biểu hiện của Trì An như vậy, thật sự có không ít bạn bè dò hỏi.
Trì An không ngừng nhìn ra bầu trời bên ngoài, dung nhan hài hòa xinh đẹp nhưng cũng hết sức thẹn thùng, nhẹ nhàng trả lời: "Tôi đang đợi một người."
"Ai vậy?"
Có người hỏi thêm, dường như rất hiếu kỳ.
Lúc đó, khi mưa vừa giảm đi, Trì An cũng chỉ cười mà không nói gì cả, chỉ đưa tay ra trước mái hiên, tùy ý để mưa rơi xuống tay, lòng khẽ thở dài một tiếng.
Chỉ là muốn gặp một người, được nhìn thấy người mà bản thân ái mộ đã lâu, chỉ là lo sợ... Người ấy sẽ không đến.
Cuối cùng, vẫn không thể nào đợi được.
Là vì bạn bè đã chờ đợi rất lâu, không thể nào để họ tiếp tục đợi nữa, Trì An chỉ có thể cố gắng căn dặn nhân viên khách sạn cẩn thận.
Một khi có người tìm đến, nhất định phải nói với cô ta, nhất định không được làm khó dễ họ!
Buổi tiệc sinh nhật này, dự định sẽ kéo dài bởi vô cùng náo nhiệt.
Ước nguyện, thổi nến, còn đang định cắt bánh gato.
Đột nhiên, ánh sáng trên mặt đất khiến cho khong cảnh nhẹ nhàng, tạo cảm giác dịu dàng thắm thiết.
Từ bên trong xuất hiện một người đàn ông, trên tay cầm một đóa hoa bách hợp, tiến tới đứng trước mặt Trì An: "An An, tôi thích cô, cũng đã hai năm qua. Chúng ta hãy ở bên nhau đi, có được hay không?"
Bỗng nhiên, ở biên dưới không ngừng vang lên tiếng vỗ tay, hoan hô, cổ vũ, không ngừng lặp lại hai chữ "Bên nhau".
Chỉ có điều Trì An nhẹ nhàng lắc đầu từ chối: "Xin lỗi học trưởng, tôi vốn dĩ đã có người trong lòng."
"An An, đã làm liền làm đến cùng, tôi vẫn không ngừng quan tâm cô. Lần nào cũng thế, lí do cô từ chối đều như vậy! Lúc đầu, vốn dĩ tôi cũng muốn từ bỏ... Nhưng mà, người trong lòng cô xưa nay vốn dĩ chưa từng một lần xuất hiện!"
Tề Tu mạnh bạo nói chuyện, khuôn mặt cũng hết sức ôn hòa, bình tĩnh.
"Tôi không muốn ép buộc cô ngay lập tức đồng ý, chỉ là hy vọng...Có thể cho tôi một cơ hội! Tôi biết rõ, người trong lòng cô, căn bản không hề tồn tại, đây cũng chỉ là một lý do để từ chối..."
"Học trưởng, anh ấy tồn tại, tôi đương nhiên không thể qua loa lấy chuyện này ra để nói."
Trì An chậm rãi đứng dậy, tuy rằng vẫn đang cười, nhưng trên mặt để lộ ra vẻ xót xa, đau thương.
Cô ta lại một lần nữa đi đến phòng riêng, dừng lại ở quầy rượu.
"Học trưởng, anh qua vội vàng rồi! An An lúc này chưa có tình cảm với anh, đương nhiên không thể nào đồng ý được..."
Có người nói an ủi như vậy, cố gắng làm bầu không khí bớt căng thẳng.
Vốn dĩ là một sinh viên nam nổi tiếng ở trường đại học, Tề Tu từ lâu đã được không ít nữ sinh khác ái mộ, tuy nhiên hắn lại chỉ một lòng mến mộ Trì An, lúc này cũng chỉ có thể ôn nhu như ánh trăng nói: "Tôi biết, bản thân thật sự có chút nóng vội. Thế nhưng An An, mỗi lần đề cập đến vấn đề này, cô ấy đều nói cùng một lý do..."
"Học trưởng, bạn trai của An An, thật sự có tồn tại. Tôi còn từng tận mắt nhìn thấy tướng mạo hắn..."
Đúng lúc này, một nữ sinh đứng dậy, mặt hết sức nghiêm trọng nói.
"Trước đây, tôi từng vào nhà An An, có thể chắc chắn chuyện này. An An thầm thương người ấy đã rất lâu rồi..."
Lời vừa nói ra liền khiến cho mọi người không ngừng bàn tán.
Trì An đang đứng ở cửa khách sạn, xoay người để lộ mái tóc đen dài, đứng thật lâu chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa.
Loáng thoáng thấy có người đi qua, nghe thấy tiếng họ thì thầm to nhỏ: "Trời ạ! Vừa nãy ở thác phun nước, có một cô gái nhảy vào bên trong..."
"Đang là mùa đông mà lại nhảy vào thác phun nước, đúng thật là không muốn sống nữa mà!"
Lập tức liền có người phụ họa thêm một câu.
"Cô thì biết cái gì? Không thấy người ta có bạn trai ở ngay bên cạnh bảo vệ hay sao! Hiện tại còn có tiểu tình nhân đến làm loạn, dĩ nhiên không muốn sống nữa..."
Trì An nghe thấy, cũng chỉ là chuyện thường tình, mỉm cười cho qua.
Đối với người có suy nghĩ cực đoan, chuyện ái tình, đều khiến người khác mất đi lý trí... Đến mức quên đi cả bản thân!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook