Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm
-
Chương 258: Tính kế từng bước: Nếu số mệnh đã an bài, anh ta không trốn khỏi Trì Vi
Translator: Waveliterature Vietnam
Editor: Waveliterature Vietnam
Mưu đồ gì.
Con ngươi trong ánh mắt của Bạc Dạ Bạch nhạt đi, ngóng nhìn lên bầu trời đêm phía xa xa, lạnh lùng nói một câu:" Chuẩn bị đưa qua sinh nhật đến khách sạn Xuân Giang Thu Dạ."
Nghe xong Cung Tu không khỏi ngẩn ra, giọng điệu tràn đầy kinh ngạc:"Anh chưa đi sao."
Ngừng nói rồi tính toán thời gian, bổ sung thêm: "Bây giờ trời đã gần sáng, hơn nữa tiệc sinh nhật An An đã kết thúc từ lâu."
"Người còn đó, đưa quà. Nếu không có người, không cần đưa."
Vừa nói khuôn mặt Bạc Dạ Bạch vừa thể hiện một sự mệt mỏi không hề nhẹ.
Căn bản hắn cũng muốn tới khách sạn một chuyến.
Chỉ tiếc, cô gái này tự mình đuổi theo, còn cố ngăn cản… Sau đó nổi nóng đập vỡ quà tặng nên bản thân liền bỏ đi ý nghĩ đến gặp An An.
"Bạch, anh không muốn gặp mặt An An sao."
Đối với người bạn qua thư An An này, Cung Tu có không ít thiện cảm nên thuận miệng hỏi một câu như vậy.
Bạc Dạ Bạch nhíu mày nhìn cô gái đang nằm trong xe, đến cùng vẫn từ chối: "Không được, hiện tại tôi còn có việc."
Bây giờ cô ấy vẫn đang trong trạng thái suy yếu, tuy rằng thuốc trong cơ thể đã giảm bớt nhưng phải mang về nhà và thu xếp cho nghỉ ngơi.
Không rõ đã xảy ra chuyện gì, Cung Tu chỉ có thể đồng ý, nhưng vẫn hỏi thêm: "Nếu như, An An còn ở khách sạn, ngoài quà sinh nhật… Anh còn muốn nói lời chúc phúc nào không."
Chúc phúc sao, giống như là cầm một cây đàn thủy tinh rồi tự tay viết những dòng lưu niệm.
Nhắn gởi vài câu rồi Bạc Dạ Bạch ngắt điện thoại, lúc này mới lên xe rồi lái về Giang Trạch.
Dọc theo đường đi, trong xe hoàn toàn rất yên tĩnh.
Đằng sau ghế, cô gái vẫn còn ngủ, dáng dấp tỉnh táo và ngoan ngoãn, trông không khác nào một đứa bé.
Đôi mắt Bạc Dạ Bạch nhạt dần rồi từ từ đón lấy bóng đêm phía trước, hàng lông mi buông xuống che khuất những tâm tư ẩn chứa trong đó.
"Trì Vi…"
Nhẹ nhàng ghi nhớ hai chữ này, giọng nói anh ta không rõ lắm.
Sự tồn tại của cô, đối với anh ta mà nói… Là sự phiền phức.
Từ khi vừa mới bắt đầu, hắn đã nhận ra điều này.
Lần đầu gặp gỡ khi Trì Vi có thuốc kích thích ở bên trong, nhất thời anh ta nổi lòng tham chiếm lấy cô.
Sau đó, khi hai người gặp lại ở Học viện Ngôi sao, cô ấy đối với mình liền tránh mà không kịp…Bởi vậy, dù cho tên "kền kền" nguy hiểm kia còn ẩn náu ở Học viện Ngôi sao.
Thì, để thỏa mãn yêu cầu của cô, anh ta vẫn chấp nhận rời đi.
Rồi sau này, cô vẫn không ngừng xông vào cuộc sống của anh ta, luôn miệng nói chuyện "Bao dưỡng."
Mục đích của cô không trong sáng, hắn biết.
Cô diễn kịch, dĩ nhiên hắn cũng biết.
Và có ý đồ lợi dụng, anh ta cũng quá rõ.
…
Anh ta chấp nhận chuyện bao dưỡng, tham gia tiệc khiêu vũ của Lệ Gia, cùng cô chơi tiếp một trò chơi… Cho đến khi Hoắc Đình Thâm xuất hiện, đột nhiên cảm thấy thật vô vị.
Cô ấy đã có hôn phu, mình nên cách xa, không phải sao.
Chưa kể, hắn còn sinh mệnh ngắn ngủi, không phải người quan trọng thì không nên quấy rầy.
Bởi vậy anh ta sẽ tự tay cắt đứt quan hệ, nói cho cô biết sẽ không bao giờ gặp lại!
Nhưng không ngờ hôm nay cô lại lẫn vào một đám cô gái mặc sườn xám ở Xuân Giang Thu Dạ… Nhìn lại, cô luôn như vậy, mỗi lần xuất hiện thật khiến người ta bất ngờ.
Biết rõ cô đang tính kế, nỗ lực tiếp cận bản thân.
Nên hắn nghĩ người không nên thấy thì tốt hơn hết vẫn là không gặp.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy cô, mọi lý lẽ đều trở nên hỗn loạn.
Vì lẽ đó, khi cô rời đi, anh ta muốn hai người sẽ không có bất cứ dính dáng nào nữa!
Thế nhưng, rõ ràng đã có ý không gặp vậy mà trong chớp mắt cô không hề kiêng dè nhảy vào ôm ấp bản thân rồi cầu cứu từng chút một.
Cô ôm hắn, gọi từng tiếng "Lão sư" trong phút chốc, Bạc Dạ Bạc dần nhớ lại.
Nếu như không tránh, số mệnh an bài khiến hai người dây dưa thì chi bằng ở lại bên cô trong mọi hoàn cảnh.
Chỉ tiếc, anh ta đâu lạ gì tính nết của cô, một Trì Vi có cái tôi hết sức to lớn.
Editor: Waveliterature Vietnam
Mưu đồ gì.
Con ngươi trong ánh mắt của Bạc Dạ Bạch nhạt đi, ngóng nhìn lên bầu trời đêm phía xa xa, lạnh lùng nói một câu:" Chuẩn bị đưa qua sinh nhật đến khách sạn Xuân Giang Thu Dạ."
Nghe xong Cung Tu không khỏi ngẩn ra, giọng điệu tràn đầy kinh ngạc:"Anh chưa đi sao."
Ngừng nói rồi tính toán thời gian, bổ sung thêm: "Bây giờ trời đã gần sáng, hơn nữa tiệc sinh nhật An An đã kết thúc từ lâu."
"Người còn đó, đưa quà. Nếu không có người, không cần đưa."
Vừa nói khuôn mặt Bạc Dạ Bạch vừa thể hiện một sự mệt mỏi không hề nhẹ.
Căn bản hắn cũng muốn tới khách sạn một chuyến.
Chỉ tiếc, cô gái này tự mình đuổi theo, còn cố ngăn cản… Sau đó nổi nóng đập vỡ quà tặng nên bản thân liền bỏ đi ý nghĩ đến gặp An An.
"Bạch, anh không muốn gặp mặt An An sao."
Đối với người bạn qua thư An An này, Cung Tu có không ít thiện cảm nên thuận miệng hỏi một câu như vậy.
Bạc Dạ Bạch nhíu mày nhìn cô gái đang nằm trong xe, đến cùng vẫn từ chối: "Không được, hiện tại tôi còn có việc."
Bây giờ cô ấy vẫn đang trong trạng thái suy yếu, tuy rằng thuốc trong cơ thể đã giảm bớt nhưng phải mang về nhà và thu xếp cho nghỉ ngơi.
Không rõ đã xảy ra chuyện gì, Cung Tu chỉ có thể đồng ý, nhưng vẫn hỏi thêm: "Nếu như, An An còn ở khách sạn, ngoài quà sinh nhật… Anh còn muốn nói lời chúc phúc nào không."
Chúc phúc sao, giống như là cầm một cây đàn thủy tinh rồi tự tay viết những dòng lưu niệm.
Nhắn gởi vài câu rồi Bạc Dạ Bạch ngắt điện thoại, lúc này mới lên xe rồi lái về Giang Trạch.
Dọc theo đường đi, trong xe hoàn toàn rất yên tĩnh.
Đằng sau ghế, cô gái vẫn còn ngủ, dáng dấp tỉnh táo và ngoan ngoãn, trông không khác nào một đứa bé.
Đôi mắt Bạc Dạ Bạch nhạt dần rồi từ từ đón lấy bóng đêm phía trước, hàng lông mi buông xuống che khuất những tâm tư ẩn chứa trong đó.
"Trì Vi…"
Nhẹ nhàng ghi nhớ hai chữ này, giọng nói anh ta không rõ lắm.
Sự tồn tại của cô, đối với anh ta mà nói… Là sự phiền phức.
Từ khi vừa mới bắt đầu, hắn đã nhận ra điều này.
Lần đầu gặp gỡ khi Trì Vi có thuốc kích thích ở bên trong, nhất thời anh ta nổi lòng tham chiếm lấy cô.
Sau đó, khi hai người gặp lại ở Học viện Ngôi sao, cô ấy đối với mình liền tránh mà không kịp…Bởi vậy, dù cho tên "kền kền" nguy hiểm kia còn ẩn náu ở Học viện Ngôi sao.
Thì, để thỏa mãn yêu cầu của cô, anh ta vẫn chấp nhận rời đi.
Rồi sau này, cô vẫn không ngừng xông vào cuộc sống của anh ta, luôn miệng nói chuyện "Bao dưỡng."
Mục đích của cô không trong sáng, hắn biết.
Cô diễn kịch, dĩ nhiên hắn cũng biết.
Và có ý đồ lợi dụng, anh ta cũng quá rõ.
…
Anh ta chấp nhận chuyện bao dưỡng, tham gia tiệc khiêu vũ của Lệ Gia, cùng cô chơi tiếp một trò chơi… Cho đến khi Hoắc Đình Thâm xuất hiện, đột nhiên cảm thấy thật vô vị.
Cô ấy đã có hôn phu, mình nên cách xa, không phải sao.
Chưa kể, hắn còn sinh mệnh ngắn ngủi, không phải người quan trọng thì không nên quấy rầy.
Bởi vậy anh ta sẽ tự tay cắt đứt quan hệ, nói cho cô biết sẽ không bao giờ gặp lại!
Nhưng không ngờ hôm nay cô lại lẫn vào một đám cô gái mặc sườn xám ở Xuân Giang Thu Dạ… Nhìn lại, cô luôn như vậy, mỗi lần xuất hiện thật khiến người ta bất ngờ.
Biết rõ cô đang tính kế, nỗ lực tiếp cận bản thân.
Nên hắn nghĩ người không nên thấy thì tốt hơn hết vẫn là không gặp.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy cô, mọi lý lẽ đều trở nên hỗn loạn.
Vì lẽ đó, khi cô rời đi, anh ta muốn hai người sẽ không có bất cứ dính dáng nào nữa!
Thế nhưng, rõ ràng đã có ý không gặp vậy mà trong chớp mắt cô không hề kiêng dè nhảy vào ôm ấp bản thân rồi cầu cứu từng chút một.
Cô ôm hắn, gọi từng tiếng "Lão sư" trong phút chốc, Bạc Dạ Bạc dần nhớ lại.
Nếu như không tránh, số mệnh an bài khiến hai người dây dưa thì chi bằng ở lại bên cô trong mọi hoàn cảnh.
Chỉ tiếc, anh ta đâu lạ gì tính nết của cô, một Trì Vi có cái tôi hết sức to lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook