Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm
-
Chương 244: Đồ Chơi
Editor: Waveliterature Vietnam
Trong lòng không ngừng dậy sóng, đèn đường bên dưới cũng hết sức mông lung, xuyên qua màn mưa, nhìn rõ dung nhan như hoa của người đàn ông, lời phát ra hết sức bệnh hoạn: "Há, thật vậy không, đại tiểu thư... Thật là có khí phách a!"
Theo đó, hắn đánh giá từ trên xuống dưới trên cơ thể cô không sót điểm nào, đôi mắt biểu lộ vẻ thương hại: "Đáng tiếc, đại tiểu thư không đợi được nữa rồi, nhất định sẽ không thể nào đến kịp bệnh viện."
"Anh..."
Thân thể Trì Vi hiện tại hết sức suy yếu, chỉ là nhận ra lời người đàn ông nói có chút không đúng.
Đơn giản chỉ là, cô phá nát món quà sinh nhật, không cho Bạc Dạ Bạch gặp Trì An, coi như cũng đã đạt được mục đích.
Theo bản năng, Trì Vi không ngừng lảo đảo lùi về sau, đương nhiên muốn trốn chạy khỏi nơi này, âm thanh phát ra cố gắng để khắc chế sự run rẩy: "Nhất định chịu đựng được, ta sẽ đến bệnh viện, còn nếu như thật sự không thể chịu được nữa... Trên đường nhiều đàn ông đến vậy, tùy tiện tìm một người làm thuốc giải, căn bản cũng không phải là việc gì khó!"
Lấy hết dũng khí nói ra một câu, Trì Vi khẽ ngẩng cao đầu, cao cao tại thượng nhìn Bạc Dạ Bạch một cái, liền muốn xoay người rời đi.
"Ha, suy nghĩ của cô cũng thật kỳ lạ!"
Lại đúng lúc này, vẻ mặt Bạc Dạ Bạch hết sức lạnh nhạt, làn môi mỏng chỉ chậm rãi nói ra một câu.
Bỗng dưng, Bạc Dạ Bạch biểu lộ nét hắc ám hết sức nguy hiểm, cánh tay dài duỗi ra, vòng sau lưng ôm lấy eo cô, kéo lại vào bên trong lồng ngực mình.
Tiện đà, hàng lông mi hắn buông xuống, cúi đầu ghé sát vào tai cô:
"Theo Xuân Giang Thu Dạ tới được đây, tôi chính là chờ Đại tiểu thư, cuối cùng cũng xem như không phụ sự kỳ vọng. Vậy mà bây giờ muốn đến bệnh viện, lại muốn lựa chọn người đàn ông khác... Trì Vi, cô không xem trọng lời hứa với tôi sao?"
Trì Vi đổ vào lòng người đàn ông, để hắn ôm ấp, gò má dán chặt vào lồng ngực hắn, lắng nghe từng chữ từng chữ mà hắn nói.
Chút lý trí cuối cùng còn sót lại, không đủ để chống đỡ suy nghĩ của bản thân, cơ thể vô thức cảm thấy hết sức khó chịu, chỉ trong nháy mắt, suýt chút nữa đã chịu khuất phục!
"Bạc Dạ Bạch...anh nhanh thả tôi ra..."
Thân thể không ngừng giãy dụa, tiếc rằng sức cùng lực kiệt, Trì Vi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhìn sự phản kháng yếu ớt của cô, Bạc Dạ Bạch vẻ mặt hết sức lãnh đạm, lấy tay vuốt mái tóc dài của cô sang một bên, cúi đầu hôn lên môi cô.
Chậm rãi di chuyển lên trên, nhẹ nhàng vuốt nhẹ tai cô: "Trì Vi, chung quy cô cũng không cần phải cầu xin tôi, không phải sao?"
Hắn thật sự rất giổi khống chế lực bàn tay, tuy rằng quần áo Trì Vi mặc trên người hết sức mỏng manh, nhưng một chút cũng không hề thấy đau đớn...Chỉ là cuối cùng, Trì Vi nhất định không thể chịu khuất phục, lấy hết sức lực đẩy hắn ra: "Sẽ không, tôi sẽ khôn cầu xin anh! Bạc Dạ Bạch, Trì Vi tôi nhất định sẽ không cầu xin anh..."
Lời còn chưa dứt, nét mặt Bạc Dạ Bạch ngày càng nhạt, nhuộm đẫm mộ vệt đen tối, nhắm vào xương quai xanh của cô, đột nhiên gia tăng sức lực, lưu lại dấu vết đỏ thâm trên đó.
Cảm giác hết sức đau nhói, khiến cho thân thể Trì Vi bất giác run lên, móng tay ấn mạnh vào lòng bàn tay: "Bạc Dạ Bạch, anh nghe cho rõ, tôi không phải là đồ chơi! Ở thời điểm này, lại dùng chính loại thủ đoạn này, anh hật sự không cảm thấy bản thân hết sức đê tiện hay sao?"
"Trước đây không phải..."
Lúc này, Bạc Dạ Bạch hời hợt nói một hồi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, siết chặt bàn tay lên vai cô.
Trong nháy mắt, Trì Vi cảm thấy thân thể mềm nhũn, bị người đàn ông vòng ôm eo, cả người xoay một vòng, sau đó ngã nhoài vào lồng ngực hắn!
Tiếp đó, Trì Vi cảm thấy cằm bị bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông nắm lấy, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Đặp vào mắt chính là tướng mạo khôi ngô của Bạc Dạ Bạch, giống như thiện thắng tà, lành lạnh khó đoán định: "Chẳng qua, hiện tại đúng là như vậy."
Là cái gì?
Trì Vi ban đầu có chút mơ hồ không rõ, nhưng chỉ chưa tới ba giây sau, liền có thể nhận ra được thâm ý.
Điều hắn đang nói... Cô chính là món đồ chơi của hắn?!
Trong lòng không ngừng dậy sóng, đèn đường bên dưới cũng hết sức mông lung, xuyên qua màn mưa, nhìn rõ dung nhan như hoa của người đàn ông, lời phát ra hết sức bệnh hoạn: "Há, thật vậy không, đại tiểu thư... Thật là có khí phách a!"
Theo đó, hắn đánh giá từ trên xuống dưới trên cơ thể cô không sót điểm nào, đôi mắt biểu lộ vẻ thương hại: "Đáng tiếc, đại tiểu thư không đợi được nữa rồi, nhất định sẽ không thể nào đến kịp bệnh viện."
"Anh..."
Thân thể Trì Vi hiện tại hết sức suy yếu, chỉ là nhận ra lời người đàn ông nói có chút không đúng.
Đơn giản chỉ là, cô phá nát món quà sinh nhật, không cho Bạc Dạ Bạch gặp Trì An, coi như cũng đã đạt được mục đích.
Theo bản năng, Trì Vi không ngừng lảo đảo lùi về sau, đương nhiên muốn trốn chạy khỏi nơi này, âm thanh phát ra cố gắng để khắc chế sự run rẩy: "Nhất định chịu đựng được, ta sẽ đến bệnh viện, còn nếu như thật sự không thể chịu được nữa... Trên đường nhiều đàn ông đến vậy, tùy tiện tìm một người làm thuốc giải, căn bản cũng không phải là việc gì khó!"
Lấy hết dũng khí nói ra một câu, Trì Vi khẽ ngẩng cao đầu, cao cao tại thượng nhìn Bạc Dạ Bạch một cái, liền muốn xoay người rời đi.
"Ha, suy nghĩ của cô cũng thật kỳ lạ!"
Lại đúng lúc này, vẻ mặt Bạc Dạ Bạch hết sức lạnh nhạt, làn môi mỏng chỉ chậm rãi nói ra một câu.
Bỗng dưng, Bạc Dạ Bạch biểu lộ nét hắc ám hết sức nguy hiểm, cánh tay dài duỗi ra, vòng sau lưng ôm lấy eo cô, kéo lại vào bên trong lồng ngực mình.
Tiện đà, hàng lông mi hắn buông xuống, cúi đầu ghé sát vào tai cô:
"Theo Xuân Giang Thu Dạ tới được đây, tôi chính là chờ Đại tiểu thư, cuối cùng cũng xem như không phụ sự kỳ vọng. Vậy mà bây giờ muốn đến bệnh viện, lại muốn lựa chọn người đàn ông khác... Trì Vi, cô không xem trọng lời hứa với tôi sao?"
Trì Vi đổ vào lòng người đàn ông, để hắn ôm ấp, gò má dán chặt vào lồng ngực hắn, lắng nghe từng chữ từng chữ mà hắn nói.
Chút lý trí cuối cùng còn sót lại, không đủ để chống đỡ suy nghĩ của bản thân, cơ thể vô thức cảm thấy hết sức khó chịu, chỉ trong nháy mắt, suýt chút nữa đã chịu khuất phục!
"Bạc Dạ Bạch...anh nhanh thả tôi ra..."
Thân thể không ngừng giãy dụa, tiếc rằng sức cùng lực kiệt, Trì Vi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhìn sự phản kháng yếu ớt của cô, Bạc Dạ Bạch vẻ mặt hết sức lãnh đạm, lấy tay vuốt mái tóc dài của cô sang một bên, cúi đầu hôn lên môi cô.
Chậm rãi di chuyển lên trên, nhẹ nhàng vuốt nhẹ tai cô: "Trì Vi, chung quy cô cũng không cần phải cầu xin tôi, không phải sao?"
Hắn thật sự rất giổi khống chế lực bàn tay, tuy rằng quần áo Trì Vi mặc trên người hết sức mỏng manh, nhưng một chút cũng không hề thấy đau đớn...Chỉ là cuối cùng, Trì Vi nhất định không thể chịu khuất phục, lấy hết sức lực đẩy hắn ra: "Sẽ không, tôi sẽ khôn cầu xin anh! Bạc Dạ Bạch, Trì Vi tôi nhất định sẽ không cầu xin anh..."
Lời còn chưa dứt, nét mặt Bạc Dạ Bạch ngày càng nhạt, nhuộm đẫm mộ vệt đen tối, nhắm vào xương quai xanh của cô, đột nhiên gia tăng sức lực, lưu lại dấu vết đỏ thâm trên đó.
Cảm giác hết sức đau nhói, khiến cho thân thể Trì Vi bất giác run lên, móng tay ấn mạnh vào lòng bàn tay: "Bạc Dạ Bạch, anh nghe cho rõ, tôi không phải là đồ chơi! Ở thời điểm này, lại dùng chính loại thủ đoạn này, anh hật sự không cảm thấy bản thân hết sức đê tiện hay sao?"
"Trước đây không phải..."
Lúc này, Bạc Dạ Bạch hời hợt nói một hồi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, siết chặt bàn tay lên vai cô.
Trong nháy mắt, Trì Vi cảm thấy thân thể mềm nhũn, bị người đàn ông vòng ôm eo, cả người xoay một vòng, sau đó ngã nhoài vào lồng ngực hắn!
Tiếp đó, Trì Vi cảm thấy cằm bị bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông nắm lấy, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Đặp vào mắt chính là tướng mạo khôi ngô của Bạc Dạ Bạch, giống như thiện thắng tà, lành lạnh khó đoán định: "Chẳng qua, hiện tại đúng là như vậy."
Là cái gì?
Trì Vi ban đầu có chút mơ hồ không rõ, nhưng chỉ chưa tới ba giây sau, liền có thể nhận ra được thâm ý.
Điều hắn đang nói... Cô chính là món đồ chơi của hắn?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook