Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm
-
Chương 229: Một câu “Không cứu ” làm Trì Vi một lần nữa rơi xuống vực sâu!
Editor: Waveliterature Vietnam
Sự cố này làm tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Phó đạo diễn Lâm cùng đám người của mình dừng lại ở một chỗ cách đó vài bước không xa, không thể xác định được rõ cảnh tượng phía trước.
Rõ ràng Trì Vi cùng tên đàn ông này là người xa lạ mà.
Xuân Giang Thu Dạ có tổng cộng mười một tầng, tuy rằng phí dịch vụ tăng dần từ dưới lên trên…
Nhưng nếu ở tầng mười một thì xem ra, không chỉ có tiền mà chắc chắn còn có địa vị khá cao.
Còn nữa, Xuân Giang Thu Dạ là một nơi ăn chơi giải trí có tiếng ở thành phố này, Phó đạo diễn Lâm lui tới đây không chỉ một lần.
Đối với tin tức này từ lâu đã nắm được.
Nghe nói chủ nhân của Xuân Giang Thu Dạ có thân phận thần bí khó đoán, vẫn không người nào tra ra.
Tuy rằng tiếp xúc với người ngoài nhưng anh ta vẫn ẩn giấu khuôn mặt thực sự dưới lớp mặt nạ kia, người người gọi bằng "Tu Gia".
Đúng như dự đoán, phía sau lớp mặt nạ kia chính là Tu Gia!
Nhất thời trong lòng Phó đạo diễn Lâm cảm thấy hồi hộp… Chắc chắn, không thể đắc tội với người này.
Nhưng mà, Qúy Thiếu vẫn còn đang đợi mình, cũng không thể trêu chọc hắn ta được!
Biện pháp duy nhất hiện tại chính là quan sát kỹ diễn biến mọi chuyện, xem là Trì Vi có quen đối phương và hắn ta có ý giúp đỡ không.
"Đại tiểu thư, cô đang làm gì vậy."
Bạc Dạ Bạch đứng yên, mặc kệ cho cô ôm, cũng không hề đáp lại mà chỉ hững hờ hỏi.
Vì bị Hàn Phương bỏ thuốc nên thân thể Trì Vi nóng ran, cảm giác trống rỗng cứ vậy mà xuất hiện…
Cuối cùng lại bị Qúy Thiên Trạch chích thuốc kích thích, bắt buộc bản thân phải tỉnh táo chịu đựng sự dằn vặt bên trong.
"Lão sư… Tôi bị người ta bỏ thuốc…"
Trì Vi khó chịu không nói nên lời nên chỉ thều thào giải thích một câu.
Tiếp đó vì thân thể càng lúc càng nóng rực hơn, cô không thể đứng vững mà ôm chặt eo người đàn ông: "Lão sư… Lão sư… Lão sư…"
Cứ mãi lẩm bẩm hai chữ, mỗi lần cô gọi tên anh ta đều nghe triền miên đến tận xương tủy.
Bạc Dạ Bạch nghe thấy vô ích liền buông hàng lông mi đen xuống nhìn thân dưới rồi đưa tay ra nâng cằm cô lên rồi quan sát khuôn mặt và nói:"Bị người ta bỏ thuốc."
Giọng nói nhàn nhạt mà lại lạnh lùng, khuôn mặt không chút thay đổi nào: "Đại tiểu thư, hiện tại cô cần đàn ông mà, nên tự đi tìm đi."
Nghe vậy đôi mắt Trì Vi chìm xuống, đầu óc hỗn độn rối bời rồi thở hổn hển hỏi lại: "Lão sư… Anh có ý gì…"
Đứng ở một bên nhìn Trì Vi một chút rồi Cung Tu lên tiếng: "Bạch, cô ta như vậy… E là không chống đỡ được lâu nữa đâu. Anh định làm gì. Mau đưa cô ta đến bệnh viện đi…"
Thật sự thì Cung Tu không rõ lắm, đến cuối cùng thì giữa Bạc Dạ Bạch và Trì Vi tồn tại chuyện gì.
Chẳng qua mấy năm quen anh ta, xem như là anh ta cũng biết về Bạc Dạ Bạch, nếu như không muốn người khác nhìn thấu thì chính là như vậy.
Bây giờ Trì Vi bị người ta người ta bỏ thuốc, vừa nhìn vào đã biết đây chính là thủ đoạn dơ bẩn, hoặc chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc là cần đàn ông, hoặc là đưa đi bệnh viện, chắc chắn không có kiểu thứ ba.
"Chuyện của cô ta, không liên quan đến tôi."
Không ngờ Bạc Dạ Bạch lại nói một câu như vậy, tiếng nói lành lạnh không chút cảm xúc nào.
Trong nháy mắt Cung Tu trở nên kinh ngạc, không nén được sự bất ngờ mà hỏi lại: "Bạch, anh nói…
Anh không cứu cô ấy sao."
"Không cứu."
Hai chữ nhẹ nhàng, phá hủy niềm hy vọng duy nhất của cô, một lần nữa Trì Vi như bị rơi xuống vực sâu.
Trong lúc giật mình cô ngửa khuôn mặt trắng bệch của mình lên nhìn anh ta.
Trong tầm mắt mơ hồ của cô là một con mắt âm trầm, đẹp đẽ nhưng lại xa xôi: "Anh không cứu tôi…
Tại sao…"
"Đại tiểu thư, tại sao tôi lại phải cứu cô."
Bạch Dạ Bạch không trả lời mà chỉ hỏi lại, giọng điệu bình tĩnh mà lại tàn nhẫn đến tận cùng.
"Bạc Dạ Bạch…"
Trì Vi tức giận đến mức run rẩy, cô không thể tin được trong tình huống này anh ta sẽ phản ứng như vậy nên nức nở gào khóc:" Tại sao anh không cứu tôi. Tại sao anh không thể cứu tôi…"
Trái lại, Bạc Dạ Bạch vẫn cự tuyệt cô, đưa tay ra đẩy hai cánh tay của Trì Vi: "Đại tiểu thư, cô phải biết, mọi việc không bao giờ như ý muốn của mình được… Giống như hiện tại, tôi sẽ không cứu cô."
Sự cố này làm tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Phó đạo diễn Lâm cùng đám người của mình dừng lại ở một chỗ cách đó vài bước không xa, không thể xác định được rõ cảnh tượng phía trước.
Rõ ràng Trì Vi cùng tên đàn ông này là người xa lạ mà.
Xuân Giang Thu Dạ có tổng cộng mười một tầng, tuy rằng phí dịch vụ tăng dần từ dưới lên trên…
Nhưng nếu ở tầng mười một thì xem ra, không chỉ có tiền mà chắc chắn còn có địa vị khá cao.
Còn nữa, Xuân Giang Thu Dạ là một nơi ăn chơi giải trí có tiếng ở thành phố này, Phó đạo diễn Lâm lui tới đây không chỉ một lần.
Đối với tin tức này từ lâu đã nắm được.
Nghe nói chủ nhân của Xuân Giang Thu Dạ có thân phận thần bí khó đoán, vẫn không người nào tra ra.
Tuy rằng tiếp xúc với người ngoài nhưng anh ta vẫn ẩn giấu khuôn mặt thực sự dưới lớp mặt nạ kia, người người gọi bằng "Tu Gia".
Đúng như dự đoán, phía sau lớp mặt nạ kia chính là Tu Gia!
Nhất thời trong lòng Phó đạo diễn Lâm cảm thấy hồi hộp… Chắc chắn, không thể đắc tội với người này.
Nhưng mà, Qúy Thiếu vẫn còn đang đợi mình, cũng không thể trêu chọc hắn ta được!
Biện pháp duy nhất hiện tại chính là quan sát kỹ diễn biến mọi chuyện, xem là Trì Vi có quen đối phương và hắn ta có ý giúp đỡ không.
"Đại tiểu thư, cô đang làm gì vậy."
Bạc Dạ Bạch đứng yên, mặc kệ cho cô ôm, cũng không hề đáp lại mà chỉ hững hờ hỏi.
Vì bị Hàn Phương bỏ thuốc nên thân thể Trì Vi nóng ran, cảm giác trống rỗng cứ vậy mà xuất hiện…
Cuối cùng lại bị Qúy Thiên Trạch chích thuốc kích thích, bắt buộc bản thân phải tỉnh táo chịu đựng sự dằn vặt bên trong.
"Lão sư… Tôi bị người ta bỏ thuốc…"
Trì Vi khó chịu không nói nên lời nên chỉ thều thào giải thích một câu.
Tiếp đó vì thân thể càng lúc càng nóng rực hơn, cô không thể đứng vững mà ôm chặt eo người đàn ông: "Lão sư… Lão sư… Lão sư…"
Cứ mãi lẩm bẩm hai chữ, mỗi lần cô gọi tên anh ta đều nghe triền miên đến tận xương tủy.
Bạc Dạ Bạch nghe thấy vô ích liền buông hàng lông mi đen xuống nhìn thân dưới rồi đưa tay ra nâng cằm cô lên rồi quan sát khuôn mặt và nói:"Bị người ta bỏ thuốc."
Giọng nói nhàn nhạt mà lại lạnh lùng, khuôn mặt không chút thay đổi nào: "Đại tiểu thư, hiện tại cô cần đàn ông mà, nên tự đi tìm đi."
Nghe vậy đôi mắt Trì Vi chìm xuống, đầu óc hỗn độn rối bời rồi thở hổn hển hỏi lại: "Lão sư… Anh có ý gì…"
Đứng ở một bên nhìn Trì Vi một chút rồi Cung Tu lên tiếng: "Bạch, cô ta như vậy… E là không chống đỡ được lâu nữa đâu. Anh định làm gì. Mau đưa cô ta đến bệnh viện đi…"
Thật sự thì Cung Tu không rõ lắm, đến cuối cùng thì giữa Bạc Dạ Bạch và Trì Vi tồn tại chuyện gì.
Chẳng qua mấy năm quen anh ta, xem như là anh ta cũng biết về Bạc Dạ Bạch, nếu như không muốn người khác nhìn thấu thì chính là như vậy.
Bây giờ Trì Vi bị người ta người ta bỏ thuốc, vừa nhìn vào đã biết đây chính là thủ đoạn dơ bẩn, hoặc chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc là cần đàn ông, hoặc là đưa đi bệnh viện, chắc chắn không có kiểu thứ ba.
"Chuyện của cô ta, không liên quan đến tôi."
Không ngờ Bạc Dạ Bạch lại nói một câu như vậy, tiếng nói lành lạnh không chút cảm xúc nào.
Trong nháy mắt Cung Tu trở nên kinh ngạc, không nén được sự bất ngờ mà hỏi lại: "Bạch, anh nói…
Anh không cứu cô ấy sao."
"Không cứu."
Hai chữ nhẹ nhàng, phá hủy niềm hy vọng duy nhất của cô, một lần nữa Trì Vi như bị rơi xuống vực sâu.
Trong lúc giật mình cô ngửa khuôn mặt trắng bệch của mình lên nhìn anh ta.
Trong tầm mắt mơ hồ của cô là một con mắt âm trầm, đẹp đẽ nhưng lại xa xôi: "Anh không cứu tôi…
Tại sao…"
"Đại tiểu thư, tại sao tôi lại phải cứu cô."
Bạch Dạ Bạch không trả lời mà chỉ hỏi lại, giọng điệu bình tĩnh mà lại tàn nhẫn đến tận cùng.
"Bạc Dạ Bạch…"
Trì Vi tức giận đến mức run rẩy, cô không thể tin được trong tình huống này anh ta sẽ phản ứng như vậy nên nức nở gào khóc:" Tại sao anh không cứu tôi. Tại sao anh không thể cứu tôi…"
Trái lại, Bạc Dạ Bạch vẫn cự tuyệt cô, đưa tay ra đẩy hai cánh tay của Trì Vi: "Đại tiểu thư, cô phải biết, mọi việc không bao giờ như ý muốn của mình được… Giống như hiện tại, tôi sẽ không cứu cô."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook