Cuộc Sống Tình Yêu Của Nữ Bác Sĩ (Nhật Ký Lấy Chồng)
-
Chương 1: Lần xem mắt thứ ba mươi
Đây là lần thứ ba mươi Tô Diệp đi xem mắt. Người tiến cử là cô nàng cùng khoá nghiên cứu sinh với cô Lý Mi, không thể nói quan hệ của họ tốt, may ra chỉ được coi là có chút quen biết. Trên thực tế, Tô Diệp cũng không có lấy một người được gọi là bạn, về phần bạn thân, càng không có!
Tốt nghiệp gần ba năm rồi, cô cùng Lý Mi ngoại trừ từng là bạn học cùng khoá nghiên cứu sinh ra, thì chỉ khi vào ngày lễ ngày tết mới liên lạc với nhau, bình thường, đoán chừng là ai cũng sẽ không nhớ tới ai.
Cho nên, đối với Lý Mi đang ngà say ngoài nhất thời cao hứng nói muốn tìm bạn trai cho cô, Tô Diệp cũng chỉ coi như một truyện cười mà cho qua, nhưng chưa từng nghĩ, Lý Mi cư nhiên thật sự giới thiệu cho cô một người đàn ông, hơn nữa, còn là một sĩ quan quân sự!
Tô Diệp đồng ý, không có lý do gì để từ chối đi! Cô cũng đã đi xem mắt 29 người rồi, cũng không quan tâm nhiều, huống chi, người đàn ông này điều kiện nghe không tồi: Ba mươi tuổi thiếu tá sĩ quan, người Bắc Kinh, gia cảnh tốt, đến nay chưa lập gia đình, mặc dù hiện đang làm việc ở Nội Mông, nhưng sang năm sẽ được điều về quân khu ở Bắc Kinh nhậm chức.
"Nội Mông": là một khu tự trụ nằm ở phía Bắc của Cộng hoà nhân dân Trung Hoa.
Tô Diệp chuẩn bị một chút, thật ra chỉ là thoa một ít phấn lót, vẽ lông mày, bôi chút son dưỡng môi, đối với cô mà nói, đây chính là trang điểm, bởi vì, phức tạp hơn một chút như là đánh phấn mắt... Cô cũng sẽ không, một là vì cô chẳng muốn học, hai là vì cô rất bận, mà cô cũng không có hứng thú với việc trang điểm.
Lý Mi hẹn ở nơi cách trường học rất gần, ngay tại cửa nam gần quán Starbucks, Tô Diệp cũng không nóng nảy, càng không khẩn trương, hiện tại, việc xem mắt cùng với viết luận văn đối với cô đều giống như cưỡi xe đạp đi đường quen.
Nghĩ đến luận văn, liền liên tưởng đến tốt nghiệp, huyệt thái dương của Tô Diệp giật giật, chỉ trong một năm làm nghiên cứu sinh cô đã thuận lợi thông qua kì thi thạc sĩ, sau đó lại tiếp tục học lên tiến sĩ, nhưng đến nay cũng đã khá lâu rồi. Thông thường mà nói, năm trước cô bắt đầu xây dựng đề tài, đến mùa xuân năm nay là có thể biện hộ, tháng Bảy nhận bằng, sau đó cuộc sống dần đi vào quỹ đạo bình thường, nhưng mà, giáo sư hướng dẫn cô lại lấy lý do dùng phòng thí nghiệm cho cuộc thi nhân tài để từ chối cô mở đề, hơn nữa, là hết lần này tới lần khác từ chối.... Năm nay, cô lại bị kéo dài thời hạn rồi.
Tô Diệp bất lực thở dài, cô đã hai mươi bảy tuổi rồi, nửa tháng nữa, liền bước vào tuổi hai mươi tám, nhưng đời sống tình cảm của cô cho tới nay vẫn là con số không, chưa từng có đàn ông, thậm chí đến hôn còn chưa từng thử qua, là một thiếu nữ trong sáng ngây thơ.
Tô Diệp cũng không thể nói rõ ràng mình rốt cuộc tại sao lại thê thảm như vậy, cô tuy không thể nói là như hoa như ngọc, thế nhưng cũng được coi là có nhan sắc, tính tình ngoài cứng trong mềm, đối với người khác rất chân thành, hai năm qua, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, cô tỏ ra nghiêm túc trong mối quan hệ với đối phương thì họ lại càng không muốn tiến đến, vì vậy, cô vẫn thành gái ế.
Nghiêm túc ngẫm lại, cũng có lẽ bởi vì cô quá mức chăm chú vào việc học cùng với nghiên cứu khoa học, từ khi đi học đến nay, thành tích của cô vẫn luôn rất tốt, bằng hữu thân thích ai cũng khen cô, tương lai là nhất định có thể đậu vào đại học Thanh Hoa, nhưng nào có ai biết rằng trước kì thi đại học hai ngày cô lại đột nhiên bị cảm, hỗn loạn vào trường thi, đần độn bước ra trường thi, Tô Diệp vận mệnh từ đó xuất hiện bước ngoặc. Cô không có thi đậu đại học Thanh Hoa, chỉ có thể vào được trường đại học hạng hai, cha mẹ không muốn, khuyên cô học lại, cô lại cảm thấy, học lại là lãng phí thanh xuân, cô cho dù bây giờ không đỗ đại học Thanh Hoa nhưng bốn năm sau cô sẽ học thạc sĩ ở đó! Đem lời nói hùng hồn làm phấn chấn lòng dạ con người, cô khoác lên bọc hành lý bước tới cánh cổng đại học, bốn năm cuộc sống đại học trôi qua cũng không khác cấp ba là mấy, ký túc xá lớp học thư viện ba điểm trên một đường thẳng, nhạt nhẽo làm cho người mở to mắt. Khi đó, cô cũng có không ít người theo đuổi, nhưng cô không thèm quan tâm, cô không muốn lưu lại cái chốn nhỏ này, thay vì khóc sướt mướt vào lúc tốt nghiệp, chi bằng từ chối ngay từ đầu, xem như đem lại tốt nhất cho tương lai. Vì vậy, cô bỏ lỡ cuộc sống đẹp nhất của tuổi thanh xuân, khi đó, cô thoả mãn với cuộc sống như vậy, vốn không biết hối hận, chỉ biết tiến lên trước, lên trước, tiến về phía trước! Sau đó, cô rốt cục cũng thoả ước nguyện, nhưng chờ đi vào mới phát hiện, để đạt được những danh hiệu kia cô đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, cô vẫn luôn là người nổi bật, tình hình như vậy cô không tiếp thu được, vì vậy cô càng khắc khổ, xin miễn hết tất cả các hoạt động sinh hoạt giải trí, cả ngày chỉ ở trong thư viện nghiên cứu thấu kính lõm thấu kính lồi sợi quang học cáp quang con quay hướng dẫn nghi.
Tìm hiểu những thứ này thật sự rất huyền diệu, một khi đã dính vào rồi, thì muốn ngừng lại cũng không được. Tô Diệp chuyên tu một năm, phát hiện mình thật sự đã yêu quang học, giáo sư chờ đúng thời cơ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nói cho cô biết sự tuyệt diệu của quang học, Tô Diệp triệt để rơi vào tay giặc, thề dành cả đời phấn đấu vì sự nghiệp quang học cho tổ quốc. Vì vậy, cô không chùn bước lựa chọn trở thành Tô bác sĩ, trong hai năm đầu, cô dành toàn bộ thời gian ở trong phòng thí nghiệm thậm chí giống như mẫu số của quang điện, mỗi ngày 0,354166666666667 đúng giờ khởi công, buổi tối bật đèn đọc được mười giờ mới ngừng, ngày thứ bảy cơ bản không nghỉ ngơi, phong ba bão táp vẫn kiên trì, giáo sư đối với cô rất hài lòng, bảo vệ luận văn, tất cả hạng mục cô đều tham dự, hơn nữa còn có một vài mục là cô trực tiếp phụ trách. Có thể là đọc nhiều sách, người liền choáng váng, Tô Diệp càng ngày càng không quan tâm tới bên ngoài, mà ngay cả bên cạnh phòng thí nghiệm có một vị giáo sư hơn ba mươi tuổi cũng không thèm để ý, có một lần cùng đi công tác, đang trên xe lửa nói chuyện phiếm thì vị giáo sư kia chân thành nói với Tô Diệp: "Cô gái, học nhiều cũng vô dụng, chi bằng tìm một người đàn ông đáng tin cậy sớm kết hôn!" Tô Diệp trì độn vô cùng, lại không quan tâm, sau khi trở về có một vị sư muội cứ luôn lấy việc này ra để giễu cợt cô, thẳng đến mùa thu năm trước, cô cùng giáo sư hướng dẫn bởi vì mở đề gây ra mâu thuẫn giờ mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra nàng đã trên con đường sai lầm mỗi lúc một xa dần rồi.
May mà phát hiện kịp thời, mất bò mới lo làm chuồng vẫn còn kịp, Tô Diệp huy động hết các mối quan hệ, thả ra tin tức, muốn tìm bạn trai, mọi người ai có thì giới thiệu, không có thì tích cực tìm kiếm.
Thế sự thường khó lường, Tô Diệp nếu có nhỏ đi một hai ba tuổi, cũng vẫn chỉ là cô gái đơn thuần, cho dù là mang theo danh hiệu tiến sĩ, cũng sẽ không khó để kiếm bạn trai, nhưng lúc này cô lại gặp chút vấn đề khó giải quyết. Người được cho là phù hợp, vừa nghe nói cô hai mươi bảy tuổi đã là tiến sĩ, dù còn chưa nói đến chuyện yêu đương đã đều tỏ ra vẻ mặt quái dị, không cần hỏi cũng biết, bình thường nữ nhân nào sẽ như vậy hả! Người coi là tạm được, Tô Diệp lại không cam lòng, cô cũng không phải dạng không đứng đắn, có tài năng, có nhan sắc, tính cách tuy nói không phải mềm mại động lòng người, nhưng cũng không quá dữ dằn. Huống chi, tuổi của cô cũng đã đứng, nhưng vẫn chỉ là một cô gái ngây thơ, điều kiện lại không kém, làm sao lại có thể chọn người một cách tùy tùy tiện tiện được.
Tả Tướng Hữu Tướng, cùng là đến để xem mắt, Tô Diệp phẫn hận, làm sao lại không tìm gặp được một người phù hợp với mình!
Xem mắt 29 lần, trong tình huống không ngừng nghỉ, cũng đã gặp qua đủ loại đàn ông, Tô Diệp thở dài một hơi, thầm nghĩ: Lần này, cũng không nên quá mong chờ!
Đẩy cửa chính Starbucks ra, nhân viên phục vụ chào đón, Tô Diệp mỉm cười, vừa muốn mở miệng nói mình có hẹn, liền thấy trong góc gần cửa sổ Lý Mi đang nhìn cô vẫy tay. Nhân viên phục vụ cũng nhìn thấy, xoay người làm động tác mời, mang theo Tô Diệp đi vào trong. Bên cạnh Lý Mi là một người đàn ông, mặc áo lông dê dệt kim hở cổ màu vàng nhạt, kết hợp bên trong là áo sơmi màu tím đen, dung mạo tuấn tú, khí chất nho nhã, nhìn Tô Diệp ôn hoà gật đầu mỉm cười. Tô Diệp đáp lại bằng một nụ cười, người này cô nhận ra, là chồng của Lý Mi Cố Tuấn Huy, trên bàn tiệc tại hôn lễ của bọn họ, Lý Mi hùng hổ thông báo, ôm lấy chồng mình.
Đưa lưng về phía cô là người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, áo lông màu xanh đậm cổ chữ V, hẳn là đã chú ý tới hành động của vợ chồng Lý Mi, lúc này đang quay đầu đứng dậy. Cách vài bước xa, Tô Diệp nhìn thật cẩn thận, người đàn ông này rất phong độ, da có hơi đen, mặt mày tuy đẹp trai nhưng rất nghiêm nghị, hắn khẽ cau mày, môi mỏng khẽ nhếch, thần thái luôn toả ra một cỗ uy nghiêm. Ánh mắt của hắn xẹt qua nhân viên phục vụ hướng tới chỗ Tô Diệp, khẽ gật đầu thăm hỏi, Tô Diệp đang cao thấp dò xét hắn, bỗng trở tay không kịp, liền chìm trong đôi mắt đen thâm thuý của hắn, trong lòng khẽ động, không khỏi lại có chút khẩn trương.
Chưa kịp điều chỉnh cảm xúc, mấy người trước mặt đã đi đến, Tô Diệp để tùy Lý Mi kéo tay cô, nhét cô ngồi xuống bên cạnh người đàn ông đó, trêu đùa: "Bác sĩ Tô, mau, mời ngồi!"
Tô Diệp ngại quá, hắng giọng cười một tiếng, đuôi khóe mắt thoáng nhìn người đàn ông đã ngồi xuống, phảng phất đang quay đầu nhìn nàng, mặt liền đỏ, không khỏi cảm thấy khẩn trương, nắm chặt hai tay, người cũng trở nên có chút cứng nhắc. Cô cố gắng định thần lại, giương mắt nhìn hướng đối diện Lý Mi, tận lực mà nhìn không chớp mắt, mỉm cười nói: "Ngại quá, đã để mọi người đợi lâu!"
"Không có, là chúng tôi đến sớm!" Cố Tuấn Huy tựa lưng vào ghế ngồi, thái độ nhàn hạ, cười híp mắt nhìn Tô Diệp nói: "Chờ mỹ nữ là vinh hạnh của chúng tôi, thấy tôi nói có đúng không, Dương Nghị?" Câu nói sau cùng lại có ý muốn hỏi người đàn ông bên cạnh Tô Diệp.
Dương Nghị sớm đã điều chỉnh tư thế ngồi, nghe được Cố Tuấn Huy dẫn đề tài đến hắn, liền đưa tay nhìn đồng hồ một cái, nghiêm trang đáp lại: "Cách thời gian hẹn còn năm phút, cô rất đúng giờ!"
Tô Diệp cũng không hiểu hắn là đang khen cô hay là đang tổn hại cô, nếu nói là là tự hào, ngôn ngữ cứng nhắc giống như là tin tức thông báo, đúng là không chút nào mang tình cảm sắc thái, nhưng nếu nói là tổn hại, hắn vốn lại nghiêm trang, ánh mắt sáng quắc, làm cho người ta không phải làm thế nào. Tô Diệp nhất thời bối rối, lúng ta lúng túng, liền đưa mắt nhìn sang Lý Mi, đã thấy cô nàng cúi đầu cắn môi dưới, dùng một tay nâng trán, đang vất vả nén cười, nào còn tâm tư thay cô giải vây? Tô Diệp ngượng ngùng, đúng lúc nhân viên phục vụ tới đây gọi cơm, coi như là giúp cô giải thoát, chỉ là, cô ít khi tới chỗ như thế này, cà phê cũng chỉ biết mỗi Cabo Keno, nhận thực đơn lung tung lật vài tờ, liền làm ra vẻ gọi một ly.
"Mọi người vẫn chưa có chính thức giới thiệu với nhau nhỉ!" Nhân viên phục vụ quay người lại, Lý Mi liền ổn định mặt nghiêm chỉnh cất tiếng nói: "Đây là Dương Nghị, thiếu tá sĩ quan, tốt nghiệp thạc sĩ trường quốc phòng, cùng là bạn học của Cố Tuấn Huy." Lại chỉ vào Tô Diệp: "Đây là bạn học của tôi Tô Diệp, bây giờ là tiến sĩ, thành tích cực kỳ ưu tú, đã viết rất nhiều luận văn, bây giờ còn một mình phụ trách mấy hạng mục, là một nữ cường nhân, tiền đồ rộng mở trước mắt!"
Tô Diệp sợ nhất người khác khen cô như vậy, căn cứ vào kinh nghiệm xem mắt hơn một năm qua của cô, nói như vậy kết quả chính là, sau buổi gặp mặt sẽ không thể có thêm cuộc hẹn nào nữa với người đàn ông này. Nhưng mà cô cũng không thể ngăn lại, bởi vì người ta là đang khen cô, đây là sự thật, trong nội tâm cô tuy không muốn nhưng ngoài miệng vẫn cười nói: "Cậu quá khoa trương rồi, tớ nào có lợi hại như vậy, cũng không phải là cái gì nữ cường nhân, chỉ là một cô gái đơn thuần thôi!"
Lý Mi thì thầm: "Chớ khiêm tốn, khiêm tốn chính là ngụy biện rồi!"
Tô Diệp cười, khó khăn chuyển chủ đề: "Cậu gần đây như thế nào?"
Lý Mi bĩu môi: "Vẫn vậy, chẳng có gì đặc sắc cả!"
"Thân ở trong phúc mà chẳng biết hưởng! Công việc như vậy thật nhẹ nhàng, người khác mong còn không được, thế mà đến lượt cậu lại than trời than đất, theo ý tớ, cái người làm giám đốc đáng lẽ ra phải hung hăng nghiền ép cậu, cho cậu biết thế nào là vất vả khổ sở." Tô Diệp hài hước.
Cố Tuấn Huy tỏ vẻ đồng cảm, nhìn Tô Diệp liên tiếp gật đầu, Lý Mi liếc mắt, một cái tát vỗ vào phía sau lưng hắn, Cố Tuấn huy không dám trốn tránh, hứng chịu một chưởng này, nhe răng nhếch miệng giả bộ đau.
Dương Nghị bật cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, hai mắt tỏa sáng, Tô Diệp lập tức có một loại ảo giác. Hắn ngồi dậy, khoé mắt tràn đầy vui vẻ, không còn vẻ cau có lúc đầu, Tô Diệp ngồi bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, không khỏi thầm oán, tuy nói vẻ hời hợt cũng tốt, chỉ là trông có vẻ hơi già một chút, nhìn không giống 30 mà giống như là bốn mươi tuổi!
"Cậu cũng có hôm nay!" Dương Nghị nhìn Cố Tuấn Huy, nhìn có chút hả hê đắc ý vị.
"Nếu là hôm nay của tôi thì sẽ là tương lai của cậu." Cố Tuấn Huy hữu ý vô ý liếc nhìn Tô Diệp, cười híp mắt nói: "Không cần hâm mộ ghen ghét tôi, chỉ cần cậu cố gắng, ngày này sẽ sớm đến thôi."
"Hơn nữa sẽ đặc sắc hơn nhiều!" Lý Mi sáng mắt, cười phá lên.
Hai vợ chồng kẻ tung người hứng, phối hợp không chê vào đâu được, rất giống kịch bản biểu diễn, Tô Diệp tuy bị chọc cười, nhưng hết lần này tới lần khác tuy giận mà không thể bộc phát, đành phải cúi đầu giả bộ nghe không hiểu, Dương Nghị giống như là có chút hưởng thụ, bưng cà phê dựa vào thành ghế, yên tĩnh mỉm cười, không nói được lời nào.
Lý Mi ngó ngó Dương Nghị lại nhìn xem Tô Diệp, trong lòng thầm nghĩ, hai người thật thú vị!
Tốt nghiệp gần ba năm rồi, cô cùng Lý Mi ngoại trừ từng là bạn học cùng khoá nghiên cứu sinh ra, thì chỉ khi vào ngày lễ ngày tết mới liên lạc với nhau, bình thường, đoán chừng là ai cũng sẽ không nhớ tới ai.
Cho nên, đối với Lý Mi đang ngà say ngoài nhất thời cao hứng nói muốn tìm bạn trai cho cô, Tô Diệp cũng chỉ coi như một truyện cười mà cho qua, nhưng chưa từng nghĩ, Lý Mi cư nhiên thật sự giới thiệu cho cô một người đàn ông, hơn nữa, còn là một sĩ quan quân sự!
Tô Diệp đồng ý, không có lý do gì để từ chối đi! Cô cũng đã đi xem mắt 29 người rồi, cũng không quan tâm nhiều, huống chi, người đàn ông này điều kiện nghe không tồi: Ba mươi tuổi thiếu tá sĩ quan, người Bắc Kinh, gia cảnh tốt, đến nay chưa lập gia đình, mặc dù hiện đang làm việc ở Nội Mông, nhưng sang năm sẽ được điều về quân khu ở Bắc Kinh nhậm chức.
"Nội Mông": là một khu tự trụ nằm ở phía Bắc của Cộng hoà nhân dân Trung Hoa.
Tô Diệp chuẩn bị một chút, thật ra chỉ là thoa một ít phấn lót, vẽ lông mày, bôi chút son dưỡng môi, đối với cô mà nói, đây chính là trang điểm, bởi vì, phức tạp hơn một chút như là đánh phấn mắt... Cô cũng sẽ không, một là vì cô chẳng muốn học, hai là vì cô rất bận, mà cô cũng không có hứng thú với việc trang điểm.
Lý Mi hẹn ở nơi cách trường học rất gần, ngay tại cửa nam gần quán Starbucks, Tô Diệp cũng không nóng nảy, càng không khẩn trương, hiện tại, việc xem mắt cùng với viết luận văn đối với cô đều giống như cưỡi xe đạp đi đường quen.
Nghĩ đến luận văn, liền liên tưởng đến tốt nghiệp, huyệt thái dương của Tô Diệp giật giật, chỉ trong một năm làm nghiên cứu sinh cô đã thuận lợi thông qua kì thi thạc sĩ, sau đó lại tiếp tục học lên tiến sĩ, nhưng đến nay cũng đã khá lâu rồi. Thông thường mà nói, năm trước cô bắt đầu xây dựng đề tài, đến mùa xuân năm nay là có thể biện hộ, tháng Bảy nhận bằng, sau đó cuộc sống dần đi vào quỹ đạo bình thường, nhưng mà, giáo sư hướng dẫn cô lại lấy lý do dùng phòng thí nghiệm cho cuộc thi nhân tài để từ chối cô mở đề, hơn nữa, là hết lần này tới lần khác từ chối.... Năm nay, cô lại bị kéo dài thời hạn rồi.
Tô Diệp bất lực thở dài, cô đã hai mươi bảy tuổi rồi, nửa tháng nữa, liền bước vào tuổi hai mươi tám, nhưng đời sống tình cảm của cô cho tới nay vẫn là con số không, chưa từng có đàn ông, thậm chí đến hôn còn chưa từng thử qua, là một thiếu nữ trong sáng ngây thơ.
Tô Diệp cũng không thể nói rõ ràng mình rốt cuộc tại sao lại thê thảm như vậy, cô tuy không thể nói là như hoa như ngọc, thế nhưng cũng được coi là có nhan sắc, tính tình ngoài cứng trong mềm, đối với người khác rất chân thành, hai năm qua, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, cô tỏ ra nghiêm túc trong mối quan hệ với đối phương thì họ lại càng không muốn tiến đến, vì vậy, cô vẫn thành gái ế.
Nghiêm túc ngẫm lại, cũng có lẽ bởi vì cô quá mức chăm chú vào việc học cùng với nghiên cứu khoa học, từ khi đi học đến nay, thành tích của cô vẫn luôn rất tốt, bằng hữu thân thích ai cũng khen cô, tương lai là nhất định có thể đậu vào đại học Thanh Hoa, nhưng nào có ai biết rằng trước kì thi đại học hai ngày cô lại đột nhiên bị cảm, hỗn loạn vào trường thi, đần độn bước ra trường thi, Tô Diệp vận mệnh từ đó xuất hiện bước ngoặc. Cô không có thi đậu đại học Thanh Hoa, chỉ có thể vào được trường đại học hạng hai, cha mẹ không muốn, khuyên cô học lại, cô lại cảm thấy, học lại là lãng phí thanh xuân, cô cho dù bây giờ không đỗ đại học Thanh Hoa nhưng bốn năm sau cô sẽ học thạc sĩ ở đó! Đem lời nói hùng hồn làm phấn chấn lòng dạ con người, cô khoác lên bọc hành lý bước tới cánh cổng đại học, bốn năm cuộc sống đại học trôi qua cũng không khác cấp ba là mấy, ký túc xá lớp học thư viện ba điểm trên một đường thẳng, nhạt nhẽo làm cho người mở to mắt. Khi đó, cô cũng có không ít người theo đuổi, nhưng cô không thèm quan tâm, cô không muốn lưu lại cái chốn nhỏ này, thay vì khóc sướt mướt vào lúc tốt nghiệp, chi bằng từ chối ngay từ đầu, xem như đem lại tốt nhất cho tương lai. Vì vậy, cô bỏ lỡ cuộc sống đẹp nhất của tuổi thanh xuân, khi đó, cô thoả mãn với cuộc sống như vậy, vốn không biết hối hận, chỉ biết tiến lên trước, lên trước, tiến về phía trước! Sau đó, cô rốt cục cũng thoả ước nguyện, nhưng chờ đi vào mới phát hiện, để đạt được những danh hiệu kia cô đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, cô vẫn luôn là người nổi bật, tình hình như vậy cô không tiếp thu được, vì vậy cô càng khắc khổ, xin miễn hết tất cả các hoạt động sinh hoạt giải trí, cả ngày chỉ ở trong thư viện nghiên cứu thấu kính lõm thấu kính lồi sợi quang học cáp quang con quay hướng dẫn nghi.
Tìm hiểu những thứ này thật sự rất huyền diệu, một khi đã dính vào rồi, thì muốn ngừng lại cũng không được. Tô Diệp chuyên tu một năm, phát hiện mình thật sự đã yêu quang học, giáo sư chờ đúng thời cơ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nói cho cô biết sự tuyệt diệu của quang học, Tô Diệp triệt để rơi vào tay giặc, thề dành cả đời phấn đấu vì sự nghiệp quang học cho tổ quốc. Vì vậy, cô không chùn bước lựa chọn trở thành Tô bác sĩ, trong hai năm đầu, cô dành toàn bộ thời gian ở trong phòng thí nghiệm thậm chí giống như mẫu số của quang điện, mỗi ngày 0,354166666666667 đúng giờ khởi công, buổi tối bật đèn đọc được mười giờ mới ngừng, ngày thứ bảy cơ bản không nghỉ ngơi, phong ba bão táp vẫn kiên trì, giáo sư đối với cô rất hài lòng, bảo vệ luận văn, tất cả hạng mục cô đều tham dự, hơn nữa còn có một vài mục là cô trực tiếp phụ trách. Có thể là đọc nhiều sách, người liền choáng váng, Tô Diệp càng ngày càng không quan tâm tới bên ngoài, mà ngay cả bên cạnh phòng thí nghiệm có một vị giáo sư hơn ba mươi tuổi cũng không thèm để ý, có một lần cùng đi công tác, đang trên xe lửa nói chuyện phiếm thì vị giáo sư kia chân thành nói với Tô Diệp: "Cô gái, học nhiều cũng vô dụng, chi bằng tìm một người đàn ông đáng tin cậy sớm kết hôn!" Tô Diệp trì độn vô cùng, lại không quan tâm, sau khi trở về có một vị sư muội cứ luôn lấy việc này ra để giễu cợt cô, thẳng đến mùa thu năm trước, cô cùng giáo sư hướng dẫn bởi vì mở đề gây ra mâu thuẫn giờ mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra nàng đã trên con đường sai lầm mỗi lúc một xa dần rồi.
May mà phát hiện kịp thời, mất bò mới lo làm chuồng vẫn còn kịp, Tô Diệp huy động hết các mối quan hệ, thả ra tin tức, muốn tìm bạn trai, mọi người ai có thì giới thiệu, không có thì tích cực tìm kiếm.
Thế sự thường khó lường, Tô Diệp nếu có nhỏ đi một hai ba tuổi, cũng vẫn chỉ là cô gái đơn thuần, cho dù là mang theo danh hiệu tiến sĩ, cũng sẽ không khó để kiếm bạn trai, nhưng lúc này cô lại gặp chút vấn đề khó giải quyết. Người được cho là phù hợp, vừa nghe nói cô hai mươi bảy tuổi đã là tiến sĩ, dù còn chưa nói đến chuyện yêu đương đã đều tỏ ra vẻ mặt quái dị, không cần hỏi cũng biết, bình thường nữ nhân nào sẽ như vậy hả! Người coi là tạm được, Tô Diệp lại không cam lòng, cô cũng không phải dạng không đứng đắn, có tài năng, có nhan sắc, tính cách tuy nói không phải mềm mại động lòng người, nhưng cũng không quá dữ dằn. Huống chi, tuổi của cô cũng đã đứng, nhưng vẫn chỉ là một cô gái ngây thơ, điều kiện lại không kém, làm sao lại có thể chọn người một cách tùy tùy tiện tiện được.
Tả Tướng Hữu Tướng, cùng là đến để xem mắt, Tô Diệp phẫn hận, làm sao lại không tìm gặp được một người phù hợp với mình!
Xem mắt 29 lần, trong tình huống không ngừng nghỉ, cũng đã gặp qua đủ loại đàn ông, Tô Diệp thở dài một hơi, thầm nghĩ: Lần này, cũng không nên quá mong chờ!
Đẩy cửa chính Starbucks ra, nhân viên phục vụ chào đón, Tô Diệp mỉm cười, vừa muốn mở miệng nói mình có hẹn, liền thấy trong góc gần cửa sổ Lý Mi đang nhìn cô vẫy tay. Nhân viên phục vụ cũng nhìn thấy, xoay người làm động tác mời, mang theo Tô Diệp đi vào trong. Bên cạnh Lý Mi là một người đàn ông, mặc áo lông dê dệt kim hở cổ màu vàng nhạt, kết hợp bên trong là áo sơmi màu tím đen, dung mạo tuấn tú, khí chất nho nhã, nhìn Tô Diệp ôn hoà gật đầu mỉm cười. Tô Diệp đáp lại bằng một nụ cười, người này cô nhận ra, là chồng của Lý Mi Cố Tuấn Huy, trên bàn tiệc tại hôn lễ của bọn họ, Lý Mi hùng hổ thông báo, ôm lấy chồng mình.
Đưa lưng về phía cô là người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, áo lông màu xanh đậm cổ chữ V, hẳn là đã chú ý tới hành động của vợ chồng Lý Mi, lúc này đang quay đầu đứng dậy. Cách vài bước xa, Tô Diệp nhìn thật cẩn thận, người đàn ông này rất phong độ, da có hơi đen, mặt mày tuy đẹp trai nhưng rất nghiêm nghị, hắn khẽ cau mày, môi mỏng khẽ nhếch, thần thái luôn toả ra một cỗ uy nghiêm. Ánh mắt của hắn xẹt qua nhân viên phục vụ hướng tới chỗ Tô Diệp, khẽ gật đầu thăm hỏi, Tô Diệp đang cao thấp dò xét hắn, bỗng trở tay không kịp, liền chìm trong đôi mắt đen thâm thuý của hắn, trong lòng khẽ động, không khỏi lại có chút khẩn trương.
Chưa kịp điều chỉnh cảm xúc, mấy người trước mặt đã đi đến, Tô Diệp để tùy Lý Mi kéo tay cô, nhét cô ngồi xuống bên cạnh người đàn ông đó, trêu đùa: "Bác sĩ Tô, mau, mời ngồi!"
Tô Diệp ngại quá, hắng giọng cười một tiếng, đuôi khóe mắt thoáng nhìn người đàn ông đã ngồi xuống, phảng phất đang quay đầu nhìn nàng, mặt liền đỏ, không khỏi cảm thấy khẩn trương, nắm chặt hai tay, người cũng trở nên có chút cứng nhắc. Cô cố gắng định thần lại, giương mắt nhìn hướng đối diện Lý Mi, tận lực mà nhìn không chớp mắt, mỉm cười nói: "Ngại quá, đã để mọi người đợi lâu!"
"Không có, là chúng tôi đến sớm!" Cố Tuấn Huy tựa lưng vào ghế ngồi, thái độ nhàn hạ, cười híp mắt nhìn Tô Diệp nói: "Chờ mỹ nữ là vinh hạnh của chúng tôi, thấy tôi nói có đúng không, Dương Nghị?" Câu nói sau cùng lại có ý muốn hỏi người đàn ông bên cạnh Tô Diệp.
Dương Nghị sớm đã điều chỉnh tư thế ngồi, nghe được Cố Tuấn Huy dẫn đề tài đến hắn, liền đưa tay nhìn đồng hồ một cái, nghiêm trang đáp lại: "Cách thời gian hẹn còn năm phút, cô rất đúng giờ!"
Tô Diệp cũng không hiểu hắn là đang khen cô hay là đang tổn hại cô, nếu nói là là tự hào, ngôn ngữ cứng nhắc giống như là tin tức thông báo, đúng là không chút nào mang tình cảm sắc thái, nhưng nếu nói là tổn hại, hắn vốn lại nghiêm trang, ánh mắt sáng quắc, làm cho người ta không phải làm thế nào. Tô Diệp nhất thời bối rối, lúng ta lúng túng, liền đưa mắt nhìn sang Lý Mi, đã thấy cô nàng cúi đầu cắn môi dưới, dùng một tay nâng trán, đang vất vả nén cười, nào còn tâm tư thay cô giải vây? Tô Diệp ngượng ngùng, đúng lúc nhân viên phục vụ tới đây gọi cơm, coi như là giúp cô giải thoát, chỉ là, cô ít khi tới chỗ như thế này, cà phê cũng chỉ biết mỗi Cabo Keno, nhận thực đơn lung tung lật vài tờ, liền làm ra vẻ gọi một ly.
"Mọi người vẫn chưa có chính thức giới thiệu với nhau nhỉ!" Nhân viên phục vụ quay người lại, Lý Mi liền ổn định mặt nghiêm chỉnh cất tiếng nói: "Đây là Dương Nghị, thiếu tá sĩ quan, tốt nghiệp thạc sĩ trường quốc phòng, cùng là bạn học của Cố Tuấn Huy." Lại chỉ vào Tô Diệp: "Đây là bạn học của tôi Tô Diệp, bây giờ là tiến sĩ, thành tích cực kỳ ưu tú, đã viết rất nhiều luận văn, bây giờ còn một mình phụ trách mấy hạng mục, là một nữ cường nhân, tiền đồ rộng mở trước mắt!"
Tô Diệp sợ nhất người khác khen cô như vậy, căn cứ vào kinh nghiệm xem mắt hơn một năm qua của cô, nói như vậy kết quả chính là, sau buổi gặp mặt sẽ không thể có thêm cuộc hẹn nào nữa với người đàn ông này. Nhưng mà cô cũng không thể ngăn lại, bởi vì người ta là đang khen cô, đây là sự thật, trong nội tâm cô tuy không muốn nhưng ngoài miệng vẫn cười nói: "Cậu quá khoa trương rồi, tớ nào có lợi hại như vậy, cũng không phải là cái gì nữ cường nhân, chỉ là một cô gái đơn thuần thôi!"
Lý Mi thì thầm: "Chớ khiêm tốn, khiêm tốn chính là ngụy biện rồi!"
Tô Diệp cười, khó khăn chuyển chủ đề: "Cậu gần đây như thế nào?"
Lý Mi bĩu môi: "Vẫn vậy, chẳng có gì đặc sắc cả!"
"Thân ở trong phúc mà chẳng biết hưởng! Công việc như vậy thật nhẹ nhàng, người khác mong còn không được, thế mà đến lượt cậu lại than trời than đất, theo ý tớ, cái người làm giám đốc đáng lẽ ra phải hung hăng nghiền ép cậu, cho cậu biết thế nào là vất vả khổ sở." Tô Diệp hài hước.
Cố Tuấn Huy tỏ vẻ đồng cảm, nhìn Tô Diệp liên tiếp gật đầu, Lý Mi liếc mắt, một cái tát vỗ vào phía sau lưng hắn, Cố Tuấn huy không dám trốn tránh, hứng chịu một chưởng này, nhe răng nhếch miệng giả bộ đau.
Dương Nghị bật cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, hai mắt tỏa sáng, Tô Diệp lập tức có một loại ảo giác. Hắn ngồi dậy, khoé mắt tràn đầy vui vẻ, không còn vẻ cau có lúc đầu, Tô Diệp ngồi bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, không khỏi thầm oán, tuy nói vẻ hời hợt cũng tốt, chỉ là trông có vẻ hơi già một chút, nhìn không giống 30 mà giống như là bốn mươi tuổi!
"Cậu cũng có hôm nay!" Dương Nghị nhìn Cố Tuấn Huy, nhìn có chút hả hê đắc ý vị.
"Nếu là hôm nay của tôi thì sẽ là tương lai của cậu." Cố Tuấn Huy hữu ý vô ý liếc nhìn Tô Diệp, cười híp mắt nói: "Không cần hâm mộ ghen ghét tôi, chỉ cần cậu cố gắng, ngày này sẽ sớm đến thôi."
"Hơn nữa sẽ đặc sắc hơn nhiều!" Lý Mi sáng mắt, cười phá lên.
Hai vợ chồng kẻ tung người hứng, phối hợp không chê vào đâu được, rất giống kịch bản biểu diễn, Tô Diệp tuy bị chọc cười, nhưng hết lần này tới lần khác tuy giận mà không thể bộc phát, đành phải cúi đầu giả bộ nghe không hiểu, Dương Nghị giống như là có chút hưởng thụ, bưng cà phê dựa vào thành ghế, yên tĩnh mỉm cười, không nói được lời nào.
Lý Mi ngó ngó Dương Nghị lại nhìn xem Tô Diệp, trong lòng thầm nghĩ, hai người thật thú vị!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook