Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh
-
Chương 58
Edit: Cửu Trùng Cát
Cuộc thi đã kết thúc, tối hôm đó cả lớp tụ tập, đến KTV gần trường học thuê một phòng lớn, mọi người ca hát hăng say quên trời đất, phát huy sức sống của tuổi thanh xuân.
Học cùng một lớp đã lâu, mỗi ngày đều gặp mặt, cho nên không cảm thấy có gì lạ, lúc này phải chia tay, mọi người đều có chút thổn thức, đồng thời, sau khi chia tay nhau cũng đại biểu phải tạm biệt với giai đoạn tuổi thanh xuân. Đây là một nghi thức khá long trọng. Mãi cho đến hừng đông, bọn họ mới tan cuộc.
Nghỉ hè, Cố Ninh hoàn toàn nhàn rỗi, mỗi ngày cô đều chạy đến chỗ công ty chuyển phát nhanh, chủ yếu vẫn do Thẩm Xán xử lý mọi việc, sau đó lại dán thông báo tuyển dụng rất nhiều nhân tài quản lý, Cố Ninh ngẫu nhiên sẽ đưa ra một vài đề nghị, mà mấy đề nghị này đều phát huy hết tính chất nhìn xa trông rộng của cô.
Hai năm qua, công ty chuyển phát nhanh phát triển rất tốt, không còn chỉ lẩn quẩn trong thành phố Z này mà đã mở thêm rất nhiều hướng phát triển khác, kim ngạch lợi nhuận cứ theo đó mà tăng lên, Thẩm Xán một điểm cũng không do dự, đem lợi nhuận mỗi tháng đều dồn vào việc mở rộng công ty, ngay cả đại đa số lợi nhuận của hội sở, Cố Ninh cũng dồn vào việc phát triển công ty chuyển phát nhanh, nhưng mà bấy nhiêu vẫn không đủ.
Tháng tư năm ngoái, chính phủ địa phương đã ra chính sách giúp đỡ cho các công ty, xí nghiệp, Thẩm Xán cắn răng, đến ngân hàng vay 2000 vạn để khuếch trương công ty. Công ty cứ như vậy mà phát triển, 2000 vạn đó lại không đủ, đảo mắt đã tiêu hao hết, Thẩm Xán vừa mừng vừa lo, mừng là vì xu thế phát triển rất tốt, lo là vì cần một lượng tài chính đầu vào. Cố Ninh suy nghĩ một hồi lầu, đem ra tấm thẻ mà ngày đó Triệu Dân đưa cho cô mượn.
Số tiền này tự nhiên là khẩn cấp cần dùng, nhưng Thẩm Xán vẫn hiếu kỳ, không biết Cố Ninh ở chỗ nào có được số tiền lớn như vậy, Cố Ninh cười nói là có người nhập cổ phần, người muốn nhập cổ phần vào công ty chuyển phát nhanh cũng là người có nửa số cổ phần ở hội sở tư nhân Lâm Hồ.
Người thần bí ngày đó đầu tư vào việc Cố Ninh xây dựng hội sở tư nhân, Thẩm Xán cũng có nghe thấy, cho nên mặc dù khá tò mò, nhưng vẫn nhận khoản tiền này, chung quy cũng không phải lấy không, người khác cũng được chiếm cổ phần.
Cùng ngày, Cố Ninh đem hợp đồng phân chia cổ phần đã được ký sẵn gửi cho Triệu Dân, nhưng khi hợp đồng gửi ra ngoài , bọt biển đều không thấy xuất hiện một cái, hệt như đá chìm đáy biển, Cố Ninh cũng không biết đối phương có nhận được hay không?
Từ tháng sáu năm nay là bắt đầu, công ty chuyển phát nhanh trải qua thương thảo, đưa ra một quyết sách mới, cho phép các hệ thống phân phối của công ty cùng gia nhập vào liên minh hoạt động, ngoại trừ việc mỗi tháng đúng hạn nộp cho công ty mẹ một khoản tiền lợi nhuận, các loại doanh thu khác đều tự phụ trách. (Cát: Chém tả tơi đoạn này… không hiểu gì về cách thức hoạt động của công ty, mong mọi người thông cảm T_T)
Đây là một lần hoạt động thử nghiệm, vì công ty vừa mới được mở rộng, có thể trong thời gian ngắn phát triển được thêm nhiều cửa hàng phân phối.
Hiện tại trong tay Cố Ninh có rủng rỉnh tiền bạc, ngược lại muốn tiếp tục niềm đam mê về mảng đồ dùng bằng gỗ, trong hội sở, ngay cả một cái bàn viết thông thường đều làm bằng gỗ sưa, giá tiền của toàn bộ đồ dùng bằng gỗ vô cùng xa xỉ, chung quy đồ dùng làm bằng gỗ tốt đương nhiên có phí tổn cao hơn nhiều so với đồ làm bằng gỗ thường.
Hai năm qua, xu thế sử dụng đồ dùng bằng gỗ cũng tương đối khởi sắc, nhưng mà vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được, nếu so sánh với giá cả trên trời của hơn chục năm sau, quả thực là Đại Vu gặp Tiểu Vu. Đương nhiên, Cố Ninh biết thứ có thể có giá trị cao hơn chính là ngọc phỉ thúy, hiện tại mua trang sức phỉ thúy tương đương với dạng đầu tư có hồi đáp ưu việt nhất, Cố Ninh không thèm để mắt đến những tảng đá màu xanh này, trong lòng không chút chú ý, cho nên cô không tham gia vào việc đầu tư đó. Chỉ là có người quen giới thiệu, cô giúp Thẩm Lan mua một bộ trang sức phỉ thúy, làm quà sinh nhật cho Thẩm Lan, lễ vật này tốn không ít tiền, Thẩm Lan thích thì cũng thích thật đó, so với những thứ đồ trang sức ánh vàng rực rỡ chói mắt, bà càng thích màu xanh phỉ thúy êm dịu này hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng không khỏi thầm oán Cố Ninh lại tiêu tiền bậy bạ.
Nửa tháng trôi qua, Cố Ninh chạy tới chạy lui khắp nơi, vừa ốm vừa đen đi một vòng, toàn bộ làn da đều đổi thành màu lúa mì, nhưng nhìn lại thấy khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Cuối tháng 6, thành tích thi đại học được công bố, Trương Giai Giai cũng được nghỉ hè, điểm của Cố Ninh vượt xa khỏi tổng điểm bình quân rất nhiều, với số điểm như vậy cho dù có ghi danh vào trường Đại học đứng đầu toàn quốc cũng không có gì phải lo sợ.
Lúc Cố Ninh dự thi, thì đã âm thầm tính toán số điểm mình sẽ đạt được, lần thi đại học lần này so với kiếp trước đại khái cao hơn khoảng 30 điểm, sau này thành tích được công bố, chênh lệch không nhiều lắm so với dự đoán của cô. Nhưng điều làm cô không ngờ đến, bản thân cô cư nhiên trở thành thủ khoa môn khoa học tự nhiên của thành phố Z, nhìn băng rôn chúc mừng treo trước cổng trường học, Cố Ninh quả thực không kịp phản ứng.
Thành tích thi chuyên nghiệp của Cố Ninh vô cùng tốt, ở trường Trung học Thanh Phong và các trường nghệ thuật khác đều có thể hiểu được, chung quy trước kỳ thi thử mô phỏng cuộc thi tốt nghiệp trung học, Cố Ninh vẫn giữ vững vị trí nằm trong top 3 toàn trường, hơn nữa còn đứng thứ nhất.
Trung học Thanh Phong là trường trung học tốt nhất trong thành phố Z, lần này Cố Ninh thi đậu thủ khoa, cẩn thận suy nghĩ lại, cũng hợp tình hợp lý, nhưng mà người ở ngoài thì nổ oành một tiếng, một người thi chuyên nghiệp thế nhưng có thể đạt được thành tích cao như vậy khi thi văn hóa! Hơn nữa, quan trọng nhất là người nọ còn là học sinh nhảy lớp vượt cấp.
Nhất thời cái tên Cố Ninh được nhắc đến càng ngày càng nhiều, so với lúc trước hầu như ở mỗi khóa đều có nhắc đến tên của cô như một dạng kỳ tích không tưởng.
757794p2mhlhr1i7[1]
Lúc Cố Xuân Sinh nghe thấy người khác chúc mừng mình, có chút không lấy lại được tinh thần, ông ta ngược lại không ngờ tới, Cố Ninh lại thi được số điểm cao như vậy, đứa con gái mà trước kia ông ta chưa từng để ý tới, trong mắt người khác, thế nhưng lại ưu tú như vậy.
Sắc mặt của người nhà họ Cố đương nhiên không thể nào tốt nổi, nghe người khác chúc mừng, bọn họ chỉ có thể ở tỏ vẻ vui vẻ gượng gạo, trong lòng thì lại không biết tư vị gì, bất kể Cố Ninh ưu tú ra sao, cũng không có quan hệ gì với bọn họ, hơn nữa Cố Ninh thi tốt như vậy, cũng là hung hăng đánh vào mặt bọn họ. Trên thực tế, lão thái thái nhà họ Cố mỗi ngày đều rất hối hận, vì sao trước kia bà ta lại hồ đồ như vậy, cư nhiên lại đồng ý cho con trai mình ly hôn với Thẩm Lan, thật là có cảm giác đi sai một nước thua cả bàn cờ.
Bây giờ hệ thống cửa hàng của Thẩm Lan đã phát triển đến thành phố bên cạnh, nhìn lại Cố Xuân Sinh, sau khi nguyên khí đại thương thì vẫn không có chút khởi sắc, lại không chịu cúi đầu hạ mình ra bên ngoài làm công, đành phải bắt đầu lại từ đầu, kéo theo mười mấy người, đợi chờ người ta giao việc cho làm, nhưng mà lúc này không giống như ngày xưa, muốn dựa vào việc này đứng lên là hết sức gian nan.
Đối lập giữa Thẩm Lan và Cố Xuân Sinh bây giờ, chênh lệch trong lòng lão thái thái nhà họ Cố không chỉ đơn giản là nửa điểm, chất lượng sinh hoạt của bản thân bà ta giảm xuống vô cùng thấp thì không nói, chủ yếu nhất là, lão thái thái nhà họ Cố đối với người cùng thôn không ngóc đầu lên được.
Sau khi Thẩm Lan và Cố Xuân Sinh ly hôn, cuộc sống của Thẩm Lan phong sinh thủy khởi, ngay cả con gái cũng có thể nuôi dưỡng tốt như vậy, khiến cho rất nhiều gia đình có con cái đều sinh ra hâm mộ. Người trong thôn, đều ở sau lưng bàn tán, trước kia là Cố Xuân Sinh liên lụy Thẩm Lan, là Thẩm Lan để cho Cố Xuân Sinh chế trụ. Bằng không, sau khi ly hôn Thẩm Lan cũng sẽ không có cuộc sống tốt như vậy, rốt cuộc cũng đổi vận.
Lão thái thái nhà họ Cố nghe xong mấy lời này thì khí huyết cuồn cuộn, lúc ấy liền cùng mấy cụ bà trong thôn tranh cãi ầm ĩ, xem như đã đắc tội với tất cả cụ bà cùng tuổi ở trong thôn, về sau bà ta chỉ nằm lì ở nhà, rất ít khi xuất hiện ở ngoài.
Mỗi ngày Cố Xuân Sinh đều phải ra công trường làm việc, rất ít khi trở về, khi về đến nhà cũng là một thân mồ hôi và bụi bẩn, sắc mặt Dương Mộng Đình càng ngày càng lạnh, người đàn ông của mình biến thành như vậy, làm cho bà ta cảm thấy hết sức mất mặt. Hơn nữa tiền Cố Xuân Sinh kiếm được càng ngày càng ít, Dương Mộng Đình đã quen tiêu tiền như nước, trước kia chưa từng chịu cảnh túng quẫn nghẹn khuất như vậy, tự nhiên là chịu không nổi, mà bà ta lại không chịu ra ngoài bôn ba tìm việc làm. Cảnh ngộ trong nhà như vậy, khiến cho tâm của Dương Mộng Đình càng ngày càng lạnh.
Cảm tình của hai vợ chồng càng lúc càng phai nhạt, hai năm đã trôi qua, hiện tại trên cơ bản không còn cãi nhau nữa, mà thường xuyên cả một tuần cũng không ai mở miệng nói với ai một câu nào.
Lần này sau khi thành tích của Cố Ninh được công bố, người nhà họ Cố ở bên ngoài ăn cục tức, tự nhiên là thái độ đối với Dương Mộng Đình càng thêm không tốt, trong lời nói đều chứa ý mỉa mai. Cố Xuân Sinh vốn đang có cuộc sống rất tốt, nếu như không phải do Dương Mộng Đình, cuộc sống bây giờ còn không biết là tốt đến mức độ nào, làm sao lại thê thảm đến tình trạng này? Dương Mộng Đình chán ghét nhất chính là người khác đem bà ta ra so sánh với Thẩm Lan, đây có lẽ là căn bệnh chung của tiểu Tam, bà ta chưa bao giờ là loại người biết nén cơn giận, tự nhiên là lại dẫn tới một phen đại chiến.
Lão thái thái nhà họ Cố mặc dù nhìn không vừa mắt Dương Mộng Đình, nhưng lại có chút đau lòng cho cháu trai đích tôn bảo bối của mình, Dương Mộng Đình đã nắm được điểm yếu này của bà ta mà uy hiếp, ôm con trai hơn hai tuổi trở về nhà mẹ đẻ. Mãi cho đến lúc lão thái thái nhà họ Cố muối mặt đi sang mời về.
Bên kia không khí cứng ngắc, bên này quả thật là cả nhà cùng vui.
Sau khi thành tích thi được công bố, trong lòng Thẩm Lan rất cao hứng, chờ Cố Ninh điền xong đơn nguyện vọng, lập tức mang theo 2 đứa con gái cùng đi du lịch, chuẩn bị ra nước ngoài một chuyến, hai năm gần đây, du lịch quốc tế đặc biệt thịnh hành, hơn nữa giá tiền cũng không cao, trong phạm vi có thể chấp nhận được. Cứ như vậy ba mẹ con Thẩm Lan cùng nhau đi chơi, sau khi trở về đã là 2 tuần sau đó, làn da của Cố Ninh và Trương Giai Giai đều đen đi 2 độ. Đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường, hai người vô cùng hưng phấn, ngược lại một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi trở lại thành phố Z, Trương Giai Giai bắt đầu đến trường đi học lại, tháng 9 khai giảng thì cô sẽ vào năm 3 trung học, đây chính là giai đoạn mấu chốt, kỳ nghỉ hè của trường học đã thông báo là sẽ có khóa học bù, một chút cũng không thể buông lỏng. Thành tích học của Trương Giai Giai càng ngày càng tăng lên vững chắc, hiện tại đã có thể nằm trong top 5 đến top 10 của lớp, trên cơ bản, muốn thi vào trường Đại học nào cũng không thành vấn đề.
Lúc thư thông báo trúng tuyển được gửi tới là vào lúc nghỉ hè kéo dài, ngày khai giảng là vào trung tuần tháng 9. Lúc này đang vào giai đoạn oi bức của cả năm; bên ngoài đều là ánh nắng gay gắt, không khí khô nóng, mỗi ngày Cố Ninh đều ở trong nhà, bật điều hóa trốn tránh cái nóng, ngoại trừ buổi tối đi ngủ, chỉ có lúc hoàng hôn buông xuống, cô mới chịu bước ra khỏi nhà.
Lúc cách ngày khai giảng còn nửa tháng nữa, Thẩm Lan mở tiệc mừng Cố Ninh thi đậu thủ khoa, mời thầy Nhâm chủ nhiệm lớp của Cố Ninh và thân thích trong nhà đến dự, mọi người cùng nhau náo nhiệt một chút. Khó có khi được tận hứng, Thẩm Lan cũng uống vài ly rượu, vui tươi hớn hở nói:
– “Năm nay Cố Ninh nhà chúng tôi mời rượu, sang năm thì đến Giai Giai, tôi thật là có phúc khí, cả hai đứa con gái đều có tiền đồ.”
Mọi người nói nói cười cười chúc mừng, khách chủ cùng vui.
Còn 3 ngày nữa là khai giảng năm học mới, Cố Ninh đến trường học báo danh, lần này hệ đạo diễn chiêu sinh tương đối nhiều, tổng cộng có 10 sinh viên trúng tuyển, 8 nam 2 nữ, xem như nam nhiều nữ ít, tỉ trọng tương đối cao.
Hôm nay, Cố Ninh dự lễ khai giảng xong, cầm chìa khóa đi đến phòng ngủ được phân, bởi vì cả một hệ đạo diễn năm nay chỉ có 2 sinh viên nữ, cả một kí túc xá đều thấy rất bất mãn, cho nên hai người được xếp ở cùng một phòng. Cố Ninh là người đầu tiên đến kí túc xá, cô chọn một vị trí ở gần cửa sổ, sắp xếp chăn đệm và sửa sang lại mọi thứ ổn thỏa, rồi cô mới ngồi xuống. Vừa rồi cô đã nhìn danh sách lớp, nữ sinh viên còn lại của lớp tên gọi Trần Triển, hai người vừa học chung một lớp lại vừa cùng chung một phòng ngủ, coi như cũng có bạn, bất quá từ ngày đầu tiên đến báo danh đến hôm khai giảng, cô chưa từng gặp qua đối phương.
7 giờ tối cả lớp tập hợp, gặp giáo viên phụ trách, Cố Ninh đúng giờ có mặt. Giáo viên phụ trách điểm danh xong, nhìn nhìn Cố Ninh, nghi hoặc nói:
– “Lớp chúng ta không phải có hai sinh viên nữ sao, sao chỉ thấy có một em vậy?”
Cả lớp an tĩnh nửa phút, đưa mắt nhìn nhau, tổng số sinh viên trong lớp thì đủ rồi, 10 người. Rốt cuộc, ở vị trí ngồi bên phải có một cánh tay giơ lên:
– “Thưa thầy, là em, em là nữ.”
“…” Cả lớp lại trầm mặc mười giây.
Người giơ tay, tóc vừa mỏng vừa ngắn, mặt quần lửng màu đen, cao khoảng 1m7, có chút giống con trai. Người khác lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ sợ sẽ cho rằng người nọ là một anh chàng đẹp trai. Dù sao cũng không thể dùng từ “Nữ sinh viên” để hình dung được, dáng dấp của người nọ khác xa phái nữ nha…
Giáo viên phụ trách giật mình rồi cũng kịp phản ứng:
– “Trần Triển phải không? Rất tốt, tôi đã xem qua bộ phim ngắn do em đạo diễn, hãy tiếp tục cố gắng.”
Trong giới điện ảnh, nhà họ Trần xem như là dòng dõi thế gia, cha của Trần Triển là một đạo diễn rất có tiếng tăm trong cả nước, ông nội cô trong nền lịch sử điện ảnh của Trung Quốc cũng có vị trí hết sức quan trọng. Nhưng Trần Triển có thể thi đậu vào hệ đạo diễn này, hoàn toàn là dựa vào sức lực của chính mình, thành tích học tập của cô luôn luôn đứng hạng nhất. Như vậy mà nói, người khác đều phải tự hỏi, thế nào vừa trúng tuyển vào hệ đạo diễn, Trần Triển lại có phim ngắn của riêng mình, chưa học mà sao có thể làm đạo diễn rồi?
Giáo viên phụ trách lại lời ít mà ý nhiều nói một ít chuyện cần phải chú ý, sau khi phát thời khóa biểu thì tuyên bố cả lớp giải tán. Đương nhiên, trước khi chính thức nhập học một tháng, chính là kỳ học quân sự, từ 6 giờ sáng ngày mai sẽ bắt đầu.
Cuộc thi đã kết thúc, tối hôm đó cả lớp tụ tập, đến KTV gần trường học thuê một phòng lớn, mọi người ca hát hăng say quên trời đất, phát huy sức sống của tuổi thanh xuân.
Học cùng một lớp đã lâu, mỗi ngày đều gặp mặt, cho nên không cảm thấy có gì lạ, lúc này phải chia tay, mọi người đều có chút thổn thức, đồng thời, sau khi chia tay nhau cũng đại biểu phải tạm biệt với giai đoạn tuổi thanh xuân. Đây là một nghi thức khá long trọng. Mãi cho đến hừng đông, bọn họ mới tan cuộc.
Nghỉ hè, Cố Ninh hoàn toàn nhàn rỗi, mỗi ngày cô đều chạy đến chỗ công ty chuyển phát nhanh, chủ yếu vẫn do Thẩm Xán xử lý mọi việc, sau đó lại dán thông báo tuyển dụng rất nhiều nhân tài quản lý, Cố Ninh ngẫu nhiên sẽ đưa ra một vài đề nghị, mà mấy đề nghị này đều phát huy hết tính chất nhìn xa trông rộng của cô.
Hai năm qua, công ty chuyển phát nhanh phát triển rất tốt, không còn chỉ lẩn quẩn trong thành phố Z này mà đã mở thêm rất nhiều hướng phát triển khác, kim ngạch lợi nhuận cứ theo đó mà tăng lên, Thẩm Xán một điểm cũng không do dự, đem lợi nhuận mỗi tháng đều dồn vào việc mở rộng công ty, ngay cả đại đa số lợi nhuận của hội sở, Cố Ninh cũng dồn vào việc phát triển công ty chuyển phát nhanh, nhưng mà bấy nhiêu vẫn không đủ.
Tháng tư năm ngoái, chính phủ địa phương đã ra chính sách giúp đỡ cho các công ty, xí nghiệp, Thẩm Xán cắn răng, đến ngân hàng vay 2000 vạn để khuếch trương công ty. Công ty cứ như vậy mà phát triển, 2000 vạn đó lại không đủ, đảo mắt đã tiêu hao hết, Thẩm Xán vừa mừng vừa lo, mừng là vì xu thế phát triển rất tốt, lo là vì cần một lượng tài chính đầu vào. Cố Ninh suy nghĩ một hồi lầu, đem ra tấm thẻ mà ngày đó Triệu Dân đưa cho cô mượn.
Số tiền này tự nhiên là khẩn cấp cần dùng, nhưng Thẩm Xán vẫn hiếu kỳ, không biết Cố Ninh ở chỗ nào có được số tiền lớn như vậy, Cố Ninh cười nói là có người nhập cổ phần, người muốn nhập cổ phần vào công ty chuyển phát nhanh cũng là người có nửa số cổ phần ở hội sở tư nhân Lâm Hồ.
Người thần bí ngày đó đầu tư vào việc Cố Ninh xây dựng hội sở tư nhân, Thẩm Xán cũng có nghe thấy, cho nên mặc dù khá tò mò, nhưng vẫn nhận khoản tiền này, chung quy cũng không phải lấy không, người khác cũng được chiếm cổ phần.
Cùng ngày, Cố Ninh đem hợp đồng phân chia cổ phần đã được ký sẵn gửi cho Triệu Dân, nhưng khi hợp đồng gửi ra ngoài , bọt biển đều không thấy xuất hiện một cái, hệt như đá chìm đáy biển, Cố Ninh cũng không biết đối phương có nhận được hay không?
Từ tháng sáu năm nay là bắt đầu, công ty chuyển phát nhanh trải qua thương thảo, đưa ra một quyết sách mới, cho phép các hệ thống phân phối của công ty cùng gia nhập vào liên minh hoạt động, ngoại trừ việc mỗi tháng đúng hạn nộp cho công ty mẹ một khoản tiền lợi nhuận, các loại doanh thu khác đều tự phụ trách. (Cát: Chém tả tơi đoạn này… không hiểu gì về cách thức hoạt động của công ty, mong mọi người thông cảm T_T)
Đây là một lần hoạt động thử nghiệm, vì công ty vừa mới được mở rộng, có thể trong thời gian ngắn phát triển được thêm nhiều cửa hàng phân phối.
Hiện tại trong tay Cố Ninh có rủng rỉnh tiền bạc, ngược lại muốn tiếp tục niềm đam mê về mảng đồ dùng bằng gỗ, trong hội sở, ngay cả một cái bàn viết thông thường đều làm bằng gỗ sưa, giá tiền của toàn bộ đồ dùng bằng gỗ vô cùng xa xỉ, chung quy đồ dùng làm bằng gỗ tốt đương nhiên có phí tổn cao hơn nhiều so với đồ làm bằng gỗ thường.
Hai năm qua, xu thế sử dụng đồ dùng bằng gỗ cũng tương đối khởi sắc, nhưng mà vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được, nếu so sánh với giá cả trên trời của hơn chục năm sau, quả thực là Đại Vu gặp Tiểu Vu. Đương nhiên, Cố Ninh biết thứ có thể có giá trị cao hơn chính là ngọc phỉ thúy, hiện tại mua trang sức phỉ thúy tương đương với dạng đầu tư có hồi đáp ưu việt nhất, Cố Ninh không thèm để mắt đến những tảng đá màu xanh này, trong lòng không chút chú ý, cho nên cô không tham gia vào việc đầu tư đó. Chỉ là có người quen giới thiệu, cô giúp Thẩm Lan mua một bộ trang sức phỉ thúy, làm quà sinh nhật cho Thẩm Lan, lễ vật này tốn không ít tiền, Thẩm Lan thích thì cũng thích thật đó, so với những thứ đồ trang sức ánh vàng rực rỡ chói mắt, bà càng thích màu xanh phỉ thúy êm dịu này hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng không khỏi thầm oán Cố Ninh lại tiêu tiền bậy bạ.
Nửa tháng trôi qua, Cố Ninh chạy tới chạy lui khắp nơi, vừa ốm vừa đen đi một vòng, toàn bộ làn da đều đổi thành màu lúa mì, nhưng nhìn lại thấy khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Cuối tháng 6, thành tích thi đại học được công bố, Trương Giai Giai cũng được nghỉ hè, điểm của Cố Ninh vượt xa khỏi tổng điểm bình quân rất nhiều, với số điểm như vậy cho dù có ghi danh vào trường Đại học đứng đầu toàn quốc cũng không có gì phải lo sợ.
Lúc Cố Ninh dự thi, thì đã âm thầm tính toán số điểm mình sẽ đạt được, lần thi đại học lần này so với kiếp trước đại khái cao hơn khoảng 30 điểm, sau này thành tích được công bố, chênh lệch không nhiều lắm so với dự đoán của cô. Nhưng điều làm cô không ngờ đến, bản thân cô cư nhiên trở thành thủ khoa môn khoa học tự nhiên của thành phố Z, nhìn băng rôn chúc mừng treo trước cổng trường học, Cố Ninh quả thực không kịp phản ứng.
Thành tích thi chuyên nghiệp của Cố Ninh vô cùng tốt, ở trường Trung học Thanh Phong và các trường nghệ thuật khác đều có thể hiểu được, chung quy trước kỳ thi thử mô phỏng cuộc thi tốt nghiệp trung học, Cố Ninh vẫn giữ vững vị trí nằm trong top 3 toàn trường, hơn nữa còn đứng thứ nhất.
Trung học Thanh Phong là trường trung học tốt nhất trong thành phố Z, lần này Cố Ninh thi đậu thủ khoa, cẩn thận suy nghĩ lại, cũng hợp tình hợp lý, nhưng mà người ở ngoài thì nổ oành một tiếng, một người thi chuyên nghiệp thế nhưng có thể đạt được thành tích cao như vậy khi thi văn hóa! Hơn nữa, quan trọng nhất là người nọ còn là học sinh nhảy lớp vượt cấp.
Nhất thời cái tên Cố Ninh được nhắc đến càng ngày càng nhiều, so với lúc trước hầu như ở mỗi khóa đều có nhắc đến tên của cô như một dạng kỳ tích không tưởng.
757794p2mhlhr1i7[1]
Lúc Cố Xuân Sinh nghe thấy người khác chúc mừng mình, có chút không lấy lại được tinh thần, ông ta ngược lại không ngờ tới, Cố Ninh lại thi được số điểm cao như vậy, đứa con gái mà trước kia ông ta chưa từng để ý tới, trong mắt người khác, thế nhưng lại ưu tú như vậy.
Sắc mặt của người nhà họ Cố đương nhiên không thể nào tốt nổi, nghe người khác chúc mừng, bọn họ chỉ có thể ở tỏ vẻ vui vẻ gượng gạo, trong lòng thì lại không biết tư vị gì, bất kể Cố Ninh ưu tú ra sao, cũng không có quan hệ gì với bọn họ, hơn nữa Cố Ninh thi tốt như vậy, cũng là hung hăng đánh vào mặt bọn họ. Trên thực tế, lão thái thái nhà họ Cố mỗi ngày đều rất hối hận, vì sao trước kia bà ta lại hồ đồ như vậy, cư nhiên lại đồng ý cho con trai mình ly hôn với Thẩm Lan, thật là có cảm giác đi sai một nước thua cả bàn cờ.
Bây giờ hệ thống cửa hàng của Thẩm Lan đã phát triển đến thành phố bên cạnh, nhìn lại Cố Xuân Sinh, sau khi nguyên khí đại thương thì vẫn không có chút khởi sắc, lại không chịu cúi đầu hạ mình ra bên ngoài làm công, đành phải bắt đầu lại từ đầu, kéo theo mười mấy người, đợi chờ người ta giao việc cho làm, nhưng mà lúc này không giống như ngày xưa, muốn dựa vào việc này đứng lên là hết sức gian nan.
Đối lập giữa Thẩm Lan và Cố Xuân Sinh bây giờ, chênh lệch trong lòng lão thái thái nhà họ Cố không chỉ đơn giản là nửa điểm, chất lượng sinh hoạt của bản thân bà ta giảm xuống vô cùng thấp thì không nói, chủ yếu nhất là, lão thái thái nhà họ Cố đối với người cùng thôn không ngóc đầu lên được.
Sau khi Thẩm Lan và Cố Xuân Sinh ly hôn, cuộc sống của Thẩm Lan phong sinh thủy khởi, ngay cả con gái cũng có thể nuôi dưỡng tốt như vậy, khiến cho rất nhiều gia đình có con cái đều sinh ra hâm mộ. Người trong thôn, đều ở sau lưng bàn tán, trước kia là Cố Xuân Sinh liên lụy Thẩm Lan, là Thẩm Lan để cho Cố Xuân Sinh chế trụ. Bằng không, sau khi ly hôn Thẩm Lan cũng sẽ không có cuộc sống tốt như vậy, rốt cuộc cũng đổi vận.
Lão thái thái nhà họ Cố nghe xong mấy lời này thì khí huyết cuồn cuộn, lúc ấy liền cùng mấy cụ bà trong thôn tranh cãi ầm ĩ, xem như đã đắc tội với tất cả cụ bà cùng tuổi ở trong thôn, về sau bà ta chỉ nằm lì ở nhà, rất ít khi xuất hiện ở ngoài.
Mỗi ngày Cố Xuân Sinh đều phải ra công trường làm việc, rất ít khi trở về, khi về đến nhà cũng là một thân mồ hôi và bụi bẩn, sắc mặt Dương Mộng Đình càng ngày càng lạnh, người đàn ông của mình biến thành như vậy, làm cho bà ta cảm thấy hết sức mất mặt. Hơn nữa tiền Cố Xuân Sinh kiếm được càng ngày càng ít, Dương Mộng Đình đã quen tiêu tiền như nước, trước kia chưa từng chịu cảnh túng quẫn nghẹn khuất như vậy, tự nhiên là chịu không nổi, mà bà ta lại không chịu ra ngoài bôn ba tìm việc làm. Cảnh ngộ trong nhà như vậy, khiến cho tâm của Dương Mộng Đình càng ngày càng lạnh.
Cảm tình của hai vợ chồng càng lúc càng phai nhạt, hai năm đã trôi qua, hiện tại trên cơ bản không còn cãi nhau nữa, mà thường xuyên cả một tuần cũng không ai mở miệng nói với ai một câu nào.
Lần này sau khi thành tích của Cố Ninh được công bố, người nhà họ Cố ở bên ngoài ăn cục tức, tự nhiên là thái độ đối với Dương Mộng Đình càng thêm không tốt, trong lời nói đều chứa ý mỉa mai. Cố Xuân Sinh vốn đang có cuộc sống rất tốt, nếu như không phải do Dương Mộng Đình, cuộc sống bây giờ còn không biết là tốt đến mức độ nào, làm sao lại thê thảm đến tình trạng này? Dương Mộng Đình chán ghét nhất chính là người khác đem bà ta ra so sánh với Thẩm Lan, đây có lẽ là căn bệnh chung của tiểu Tam, bà ta chưa bao giờ là loại người biết nén cơn giận, tự nhiên là lại dẫn tới một phen đại chiến.
Lão thái thái nhà họ Cố mặc dù nhìn không vừa mắt Dương Mộng Đình, nhưng lại có chút đau lòng cho cháu trai đích tôn bảo bối của mình, Dương Mộng Đình đã nắm được điểm yếu này của bà ta mà uy hiếp, ôm con trai hơn hai tuổi trở về nhà mẹ đẻ. Mãi cho đến lúc lão thái thái nhà họ Cố muối mặt đi sang mời về.
Bên kia không khí cứng ngắc, bên này quả thật là cả nhà cùng vui.
Sau khi thành tích thi được công bố, trong lòng Thẩm Lan rất cao hứng, chờ Cố Ninh điền xong đơn nguyện vọng, lập tức mang theo 2 đứa con gái cùng đi du lịch, chuẩn bị ra nước ngoài một chuyến, hai năm gần đây, du lịch quốc tế đặc biệt thịnh hành, hơn nữa giá tiền cũng không cao, trong phạm vi có thể chấp nhận được. Cứ như vậy ba mẹ con Thẩm Lan cùng nhau đi chơi, sau khi trở về đã là 2 tuần sau đó, làn da của Cố Ninh và Trương Giai Giai đều đen đi 2 độ. Đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường, hai người vô cùng hưng phấn, ngược lại một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi trở lại thành phố Z, Trương Giai Giai bắt đầu đến trường đi học lại, tháng 9 khai giảng thì cô sẽ vào năm 3 trung học, đây chính là giai đoạn mấu chốt, kỳ nghỉ hè của trường học đã thông báo là sẽ có khóa học bù, một chút cũng không thể buông lỏng. Thành tích học của Trương Giai Giai càng ngày càng tăng lên vững chắc, hiện tại đã có thể nằm trong top 5 đến top 10 của lớp, trên cơ bản, muốn thi vào trường Đại học nào cũng không thành vấn đề.
Lúc thư thông báo trúng tuyển được gửi tới là vào lúc nghỉ hè kéo dài, ngày khai giảng là vào trung tuần tháng 9. Lúc này đang vào giai đoạn oi bức của cả năm; bên ngoài đều là ánh nắng gay gắt, không khí khô nóng, mỗi ngày Cố Ninh đều ở trong nhà, bật điều hóa trốn tránh cái nóng, ngoại trừ buổi tối đi ngủ, chỉ có lúc hoàng hôn buông xuống, cô mới chịu bước ra khỏi nhà.
Lúc cách ngày khai giảng còn nửa tháng nữa, Thẩm Lan mở tiệc mừng Cố Ninh thi đậu thủ khoa, mời thầy Nhâm chủ nhiệm lớp của Cố Ninh và thân thích trong nhà đến dự, mọi người cùng nhau náo nhiệt một chút. Khó có khi được tận hứng, Thẩm Lan cũng uống vài ly rượu, vui tươi hớn hở nói:
– “Năm nay Cố Ninh nhà chúng tôi mời rượu, sang năm thì đến Giai Giai, tôi thật là có phúc khí, cả hai đứa con gái đều có tiền đồ.”
Mọi người nói nói cười cười chúc mừng, khách chủ cùng vui.
Còn 3 ngày nữa là khai giảng năm học mới, Cố Ninh đến trường học báo danh, lần này hệ đạo diễn chiêu sinh tương đối nhiều, tổng cộng có 10 sinh viên trúng tuyển, 8 nam 2 nữ, xem như nam nhiều nữ ít, tỉ trọng tương đối cao.
Hôm nay, Cố Ninh dự lễ khai giảng xong, cầm chìa khóa đi đến phòng ngủ được phân, bởi vì cả một hệ đạo diễn năm nay chỉ có 2 sinh viên nữ, cả một kí túc xá đều thấy rất bất mãn, cho nên hai người được xếp ở cùng một phòng. Cố Ninh là người đầu tiên đến kí túc xá, cô chọn một vị trí ở gần cửa sổ, sắp xếp chăn đệm và sửa sang lại mọi thứ ổn thỏa, rồi cô mới ngồi xuống. Vừa rồi cô đã nhìn danh sách lớp, nữ sinh viên còn lại của lớp tên gọi Trần Triển, hai người vừa học chung một lớp lại vừa cùng chung một phòng ngủ, coi như cũng có bạn, bất quá từ ngày đầu tiên đến báo danh đến hôm khai giảng, cô chưa từng gặp qua đối phương.
7 giờ tối cả lớp tập hợp, gặp giáo viên phụ trách, Cố Ninh đúng giờ có mặt. Giáo viên phụ trách điểm danh xong, nhìn nhìn Cố Ninh, nghi hoặc nói:
– “Lớp chúng ta không phải có hai sinh viên nữ sao, sao chỉ thấy có một em vậy?”
Cả lớp an tĩnh nửa phút, đưa mắt nhìn nhau, tổng số sinh viên trong lớp thì đủ rồi, 10 người. Rốt cuộc, ở vị trí ngồi bên phải có một cánh tay giơ lên:
– “Thưa thầy, là em, em là nữ.”
“…” Cả lớp lại trầm mặc mười giây.
Người giơ tay, tóc vừa mỏng vừa ngắn, mặt quần lửng màu đen, cao khoảng 1m7, có chút giống con trai. Người khác lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ sợ sẽ cho rằng người nọ là một anh chàng đẹp trai. Dù sao cũng không thể dùng từ “Nữ sinh viên” để hình dung được, dáng dấp của người nọ khác xa phái nữ nha…
Giáo viên phụ trách giật mình rồi cũng kịp phản ứng:
– “Trần Triển phải không? Rất tốt, tôi đã xem qua bộ phim ngắn do em đạo diễn, hãy tiếp tục cố gắng.”
Trong giới điện ảnh, nhà họ Trần xem như là dòng dõi thế gia, cha của Trần Triển là một đạo diễn rất có tiếng tăm trong cả nước, ông nội cô trong nền lịch sử điện ảnh của Trung Quốc cũng có vị trí hết sức quan trọng. Nhưng Trần Triển có thể thi đậu vào hệ đạo diễn này, hoàn toàn là dựa vào sức lực của chính mình, thành tích học tập của cô luôn luôn đứng hạng nhất. Như vậy mà nói, người khác đều phải tự hỏi, thế nào vừa trúng tuyển vào hệ đạo diễn, Trần Triển lại có phim ngắn của riêng mình, chưa học mà sao có thể làm đạo diễn rồi?
Giáo viên phụ trách lại lời ít mà ý nhiều nói một ít chuyện cần phải chú ý, sau khi phát thời khóa biểu thì tuyên bố cả lớp giải tán. Đương nhiên, trước khi chính thức nhập học một tháng, chính là kỳ học quân sự, từ 6 giờ sáng ngày mai sẽ bắt đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook