Edit: Cửu Trùng Cát

Thẩm Lan đi vào phòng bếp, nhìn thấy máy rửa chén còn mới tinh, lần trước lúc đi mua vật dụng trong nhà, bà cũng nhìn thấy loại máy này, giá cả của máy rửa chén gia dụng tốt nhất không phải thấp.

Lúc ấy Thẩm Lan suy xét, sau khi ăn cơm xong thuận tay rửa chén bát cũng không phải chuyện phiền phức gì, cho nên bà không mua thêm.

Máy rửa chén trong giai đoạn này có thể xem như là một loại điện gia dụng mới lạ tân tiến, kỳ thật, không có nhiều người sử dụng nó.

– “Ninh Ninh, con mua máy rửa chén lúc nào vậy?” Thẩm Lan quay đầu lại hỏi Cố Ninh, theo như bà thấy, máy rửa chén này vẫn còn rất mới, thậm chí màng nilon bao quanh vẫn còn chưa xé sạch, hẳn là vẫn chưa sử dụng được mấy lần.

– “Không phải con mua đâu.” Cố Ninh đem tầm mắt chỉa về phía tên phú hào vừa ôm cái máy rửa chén đến đây…

Triệu Dân xin lỗi cười cười:

– “Dì, là do cháu vừa mua.” Dừng một chút, hắn lại giải thích tiếp: “Cháu thường xuyên ở lại đây ăn cơm, các bạn ấy nói muốn ở lại ăn cơm thì phải chia sẻ việc nhà, cháu nhận trách nhiệm mỗi ngày rửa chén bát, nhưng mà cháu lại không thích rửa chén, cho nên cháu liền mua cái máy này.”

Ngược lại hắn hết sức thẳng thắn thành khẩn, hai câu đã đem tiền căn hậu quả giải thích rõ ràng.

Thẩm Lan sửng sốt:

– “Cháu thật là lãng phí tiền quá, nhà của cháu không cần dùng sao?”

– “Nhà cháu chỉ có một mình cháu ở, chén bát còn không có chứ đừng nói gì đến máy rửa chén.” Triệu Dân xin lỗi gãi gãi đầu, trên mặt là loại ngượng ngùng đặc thù của thiếu niên.

Thẩm Lan nghĩ tới nghĩ lui rồi nói:

– “Vậy được rồi, máy rửa chén này cứ để lại đây, dì sẽ trả tiền lại cho cháu, coi như dì mua máy rửa chén này cũng được, về sau cháu không cần phải rửa chén nữa.”

Bà tự nhiên không muốn nhận thứ đắt tiền gì đó của một thiếu niên như hắn, sau khi suy tính kỹ càng, thì đây là phương pháp xử lý tốt nhất.

Triệu Dân nói hết nước hết cái, thấy Thẩm Lan đã quyết định như vậy cũng không tiện phản đối gì nữa, cho nên chỉ gật đầu cười.

– “Cháu ở đây xem TV đi, dì đi nấu cơm, lập tức có thể ăn.”

Thẩm Lan đẩy Cố Ninh và Trương Giai Giai đang chuẩn bị tiến vào làm trợ thủ ra ngoài:

– “Hai con ra ngoài ngồi đi.”

Trương Giai Giai nhìn tâm tình đắc ý của Triệu Dân, cố ý nói:

– “Hiện tại có máy rửa chén rồi, về sau trừ bỏ chuyện rửa chén, để mình suy nghĩ thử xem bạn còn có thể làm cái gì?”

Khóe miệng Triệu Dân co rút một chút, trên mặt xuất hiện biểu tình thất bại, ảo não nói:

– “Mình có thể làm cơm chiên trứng… Nếu quả thật các bạn muốn ăn.”

Ăn cơm không tốn tiền phi thường khoái trá, Triệu Dân quả thực biến thành một tiểu thiên sứ khả ái… Ác liệt của lúc trước hoàn toàn đều thu liễm lại, dỗ dành Thẩm Lan vui vẻ đến không khép miệng được.

Trong ấn tượng của Thẩm Lan, Triệu Dân là một thiếu niên nhu thuận, đẹp trai, có phần hơi lãng tử, bà rất có cảm tình tốt với đứa trẻ này.

Thẩm Lan ở lại chơi đến hơn 3 giờ chiều mới rời khỏi. Sau khi Thẩm Lan rời đi, Trương Giai Giai lấy sách giáo khoa ra, rút ra một bộ bài thi mẫu, đem sách giáo khoa đặt trên đầu gối, kẹp bài thi giữa quyển sách bắt đầu luyện tập.

Triệu Dân nhìn Trương Giai Giai, nói:

– “Quả thật bạn học hành rất nghiêm túc a, lớp trưởng đại nhân.” Dừng một chút, hắn lại liếc mắt nhìn qua Cố Ninh: “Bạn không làm bài tập sao?”

Trương Giai Giai ngẩng đầu, đáp:

– “Mình chưa từng nhìn thấy Cố Ninh ở nhà học hành bao giờ! Bất quá, hiệu suất làm bài tập của bạn ấy rất nhanh, hơn nữa tính chính xác đặc biệt cao, giống như cái gì bạn ấy cũng biết vậy đó…”

Triệu Dân đối với điểm ấy rất tin tưởng không chút nghi ngờ, bởi vì là lớp chuyên của trường, năng lực lý giải mạnh hơn so với học sinh bình thường cũng không có gì lạ, đương nhiên, việc này cũng chỉ có thể áp dụng trên phương diện tự giác học tập, tri thức tích lũy sẽ khiến cho năng lực tự lý giải tăng lên, trong 10 phút nghỉ giải lao ở lớp, thường xuyên có thể thấy được có người tận dụng triệt để khoảng thời gian này để học thuộc từ vựng hoặc là làm bài tập gì đó…

Tiết tấu học tập trên lớp rất nhanh, sau mỗi tiết học, giáo viên sẽ thường xuyên cho các bài tập ngoại khóa gì đó, giúp cho học sinh có thể tự rèn luyện tư duy của bản thân.

Tiết toán đại số chiều hôm qua, giáo viên dạy toán ra hai đề toán khó, trong lớp tổng cộng có tám người bị kêu lên giải 2 đề này, Cố Ninh tự nhiên cũng nằm trong số đó, làm cho người ta kinh ngạc là, Cố Ninh tương đối tính toán ít hơn một trang giấy so với những người khác, chỉ có vài bước giải ít ỏi. Trong đó trích dẫn một công thức, là kiến thức giải toán chỉ có ở đại học.

Lúc ấy, Cố Ninh chưa từng nghĩ nhiều, cô chỉ nghĩ dùng phương pháp đơn giản nhất giải mấy đề mục này, nhưng lại làm cho giáo viên dạy toán chấn kinh. Phải biết rằng, cho dù là cuối cấp ba, cũng không có mấy người dùng được loại phương pháp này để giải đáp. Ông nhìn học trò đắc ý của mình, khi vào tiết, liền đem Cố Ninh ra khen một đống, trong lời nói không có gì là không tự hào. Còn đem quá trình giải bài của Cố Ninh, viết lên bảng đen, cứ như vậy, cả lớp ai cũng chấn kinh, chung quy công thức như vậy, trong đám bọn họ không ai nghĩ ra. Hơn nữa đưa ra đáp án, quả thật vô cùng chính xác.

Triệu Dân xoay người, nhìn Cố Ninh đang đọc sách gì đó ở một bên, đương nhiên, Cố Ninh đang đọc không phải là sách giáo khoa, mà là tài liệu hôm nay chủ nhiệm lớp tìm được đưa cho cô, liên quan đến ngành biên đạo chuyên nghiệp.

Kỳ thật Cố Ninh muốn thi vào hệ đạo diễn, nhưng rất ít trường mở lớp đào tạo về chuyên ngành này, hơn nữa chuyên ngành như vậy cũng không phải hàng năm đều chiêu sinh, cho nên, cô nghĩ trước tiên cứ tìm tư liệu về ngành biên đạo này đọc trước đã, đợi đến lúc rảnh rỗi lại lấy ra nghiên cứu.

Phần tài liệu mà Tiêu Cúc đưa cho cô có đề cử 100 bộ phim, trong đó đại đa số là phim nước ngoài, Cố Ninh nghĩ rằng, xem ra sau này mỗi ngày cô lại được xem một bộ phim rồi…

Nhận thấy được hai đạo tầm mắt đang bắn về phía mình, Cố Ninh ngẩng đầu lên:

– “Sao vậy?”

Trương Giai Giai nghĩ đi nghĩ lại rồi hỏi:

– “Ninh Ninh, bạn nói bạn muốn thì vào ngành biên đạo chuyên nghiệp, có phải thật vậy hay không a?”

Danh từ biên đạo này, đối với phần lớn học sinh vẫn còn rất xa lạ, huống chi, hiện tại các cô mới học năm nhất trung học, lúc này mà đã cảm thấy về sau muốn theo học chuyên ngành gì đó, có thể có chút sớm quá hay không?

Hơn nữa trước mắt không còn chưa phân khoa, rất nhiều người đều suy đoán Cố Ninh về sau sẽ theo học Thanh Hoa hay là Bắc Đại gì đó…

Nói thật, Trương Giai Giai cảm thấy Cố Ninh rất mạnh, cô không tự giác được sẽ muốn chạy theo bước chân của Cố Ninh, tự nhiên lại càng thêm nỗ lực.

– “Ừ.” Cố Ninh đứng lên: “Mình đang suy nghĩ, muốn đi mua một cái máy chiếu.” Quan sát bốn phía một chút, Cố Ninh tiếp tục nói: “Sau khi mua chắc sẽ đặt ở phòng khách, dù sao ở chỗ này cũng không có khách khứa gì, phòng khách vẫn để trống, bày thêm một bộ sô pha vào đó, về sau mình có thể xem phim.”

Mắt Triệu Dân sáng rực lên:

– “Good! Cố Ninh, bạn thật là biết hưởng thụ quá đi! Mình tán thành hai tay hai chân luôn!”

Trương Giai Giai cười tủm tỉm nhìn Triệu Dân:

– “Bạn kích động như vậy làm gì?” Sau đó lại nói: “Ninh Ninh, VCD cũng có thể xem được mà.”

Triệu Dân không cho là đúng:

– “Làm sao mà giống nhau được, đúng rồi, mình có thể cung cấp máy chiếu, vừa vặn có người tặng cho mình một cái, vẫn còn chưa dùng đâu, ngày mai mình sẽ gọi người nhà gửi tới đây.”

Triệu Dân thoạt nhìn rất hưng phấn khoái chí, chắc là đang ảo tưởng về sau có thể đơn độc ngồi trong phòng chiếu phim xem phim điện ảnh, nghe một chút ca kịch gì đó, tuy rằng phòng chiếu phim này không phải của hắn, nhưng mà đối với hắn mà nói, bình thường có thể sử dụng ké một chút là đủ rồi.

Cố Ninh nhìn Triệu Dân, tiểu tử này ngược lại không xem mình là người ngoài a, da mặt dày như vậy, nhìn như không có có tâm cơ gì, kì thực là dạng thùng rỗng kêu to.

Cô nhớ lại có lần Trương Giai Giai từng hỏi Triệu Dân, vì sao ở ngàn dặm xa xôi lại chạy đến học ở thành phố Z, ngay lúc đó, Triệu Dân đã trả lời rằng, không muốn bị người ta quản thúc, ở đây sống tự do tự tại vui vẻ hơn. Cứ như vậy nghe vào tai, lý do này quả thật có chút hồ nháo.

– “Mình muốn thiết kế nơi này thành nơi chuyên dùng để xem phim, vậy cũng xem như là một dạng … bài tập nhẹ nhàng, phải không?” Cố Ninh nghĩ đi nghĩ lại rồi nói.

Kỳ thật cô cũng không muốn phải lãng phí thời gian 3 năm học trung học, nhưng nếu quả thật phải nhảy lớp, thì cần phải đi tìm giáo viên chủ nhiệm lớp hảo hảo thương lượng một chút, chung quy cần phải xử lý các loại giấy tờ học bạ, cũng không phải là vấn đề đơn giản.

Bất quá lại nói, hiện tại dù sao vẫn đang là học kỳ một của năm nhất Trung học, vẫn phải hảo hảo học cho tốt, thi cho xong học kỳ này đã, sau đó mới có thể tính toán tiếp.

Triệu Dân liếc mắt quan sát Cố Ninh:

– “Bạn quả nhiên không giống bình thường.” Dừng một chút, Triệu Dân từ trên sô pha đứng lên: “Tối hôm nay có hoạt động gì không? Thật vất vả mới được nghỉ một ngày, ở nhà siêu cấp nhàm chán.”

Cố Ninh cất giọng nhàn nhạt:

– “Không có hoạt động gì cả.”

Trương Giai Giai lập tức cúi thấp đầu xuống, tiếp tục chúi đầu vào đống bài tập.

Thời gian qua thật sự rất nhanh, nháy mắt đã tới ngày so tài chạy Marathon, người đăng ký tham dự đổi giày thể thao, điều chỉnh quần áo lại cho gọn gàng rồi bắt đầu bước đến vạch xuất phát.

Thẩm Lan biết Trương Giai Giai và Cố Ninh muốn dự thi chạy Marathon, cho nên đã mua cho hai người hai bộ đồ thể thao, một trắng một đen, hai loại màu sắc đối lập nhau.

Lúc Triệu Dân nhìn thấy “tạo hình” của hai người Cố Ninh, còn vạ miệng nói hai người là “Hắc Bạch Vô Thường”, khí thế kia quả thật rất hù dọa người, có thể hù những tuyển thủ khác bước cũng không dám bước một bước, rất có khả năng giành được giải nhất.

Đương nhiên, cuối cùng hắn bị Trương Giai Giai đuổi theo đánh cho một trận, quả thật không đáng nhận được nửa phần đồng tình nào.

Một đám người trùng trùng điệp điệp tham gia thi chạy, tiếng súng vừa vang lên, tất cả đều chạy vội khỏi vạch xuất phát.

Trên đường không ngừng có người bỏ cuộc, Cố Ninh có thể cảm giác được thể lực của bản thân trôi qua từng chút một, cô cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, tim đập va chạm đến màng tai, nếu muốn kiên trì chạy Marathon đến giai đoạn cuối cùng, trừ bỏ cần có thể lực, quan trọng hơn là phải có ý chí.

Ba người Cố Ninh vốn dĩ chạy cùng một chỗ, nhưng khi bắt đầu xuất phát đã bị đám người dự thi tách ra, Cố Ninh ở trong đám đông không tìm thấy bóng dáng của Trương Giai Giai và Triệu Dân, cô đành phải cố gắng chạy về phía trước, dù sao đích cuối của mọi người đều giống nhau, cuối cùng rồi cũng sẽ nhìn thấy.

Không biết chạy được bao lâu, tốc độ của cô dần chậm lại, lồng ngực càng ngày càng khó chịu, Cố Ninh ý thức được có người đang chạy theo phía sau mình, cô vốn tưởng rằng là Triệu Dân hoặc Trương Giai Giai, nhưng mà không phải…

Là gương mặt của một người nằm ngoài dự kiến của cô, Hà Cảnh.

Hà Cảnh chạy tới bên người Cố Ninh, lộ ra hai hàm răng chỉnh tề trắng tinh, cười đến tỏa ra vài phần tà khí, ánh mắt lại trong suốt sáng ngời, hỏi:

– “Còn đủ sức không? Mình chạy cùng bạn.”

Giống như tình cảnh sau khi thi tốt nghiệp xong, trong một tuần nghỉ hè hai người cùng nhau chạy bộ buổi sáng.

Bất quá đã hơn hai tháng không gặp mặt, Cố Ninh luôn cảm thấy người bên cạnh, có chỗ nào đó không còn giống như xưa nữa, tuy rằng, vẫn là điệu bộ đó, giọng nói đó. Mất một lúc lâu, cô xác định được là một loại khí chất đã thay đổi rất khó phát giác, nhưng vào giờ khắc này, Cố Ninh lại cảm ứng được.

Vốn dĩ, Cố Ninh muốn hỏi Hà Cảnh tại sao lại ở chỗ này, nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, cô vẫn dằn nghi vấn xuống, ngược lại nện bước chạy theo Hà Cảnh, dần dần nhanh hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương