Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh
-
Chương 12
Edit & Beta: Cửu Trùng Cát
Trần Diễm Hồng nhìn hai mẹ con Thẩm Lan vào cửa thì nhíu nhíu mày, cũng không nhận thấy được sắc mặt của Thẩm Lan không thích hợp, đổ ập xuống lập tức mắng:
– “Các người không muốn đến đây thì đừng đến, không cần thiết cố ý đến muộn như vậy, đi ra ngoài cho tôi!”
Một phòng người đều sửng sốt, Trần Diễm Hồng từ trước đến nay vẫn không thích Thẩm Lan, bà ta cảm thấy Thẩm Lan gả vào Cố gia, kết hôn với con trai của bà ta là Thẩm Lan đã trèo cành cao, bình thường Trần Diễm Hồng đối với Thẩm Lan không hài lòng lập tức sẽ bày ra ở trên mặt, không ít lần châm chọc khiêu khích, người của Cố gia ai cũng biết. Nhưng lớn tiếng ở trước mặt nhiều người như vậy, không lưu lại một chút mặt mũi nào cho Thẩm Lan, ngược lại đây là lần đầu tiên.
Ai cũng không mở miệng nói chuyện giúp Thẩm Lan, bọn họ cũng chờ xem Thẩm Lan không xuống đài được, chờ để chế giễu Thẩm Lan, tính tình lão thái thái trước giờ vẫn không tốt, không phải là người thiện tâm gì, lần này Thẩm Lan xem như đụng vào họng súng rồi.
Ánh mắt Cố Hồng đảo quanh người Thẩm Lan đánh giá một vòng, lúc này mới nghiêng người tiến tới, cười nói với Trần Diễm Hồng:
– “Mẹ, người đừng nóng giận, hôm nay là sinh nhật của mẹ mà, chúng ta vô cùng cao hứng, có lẽ do em dâu ở trên đường có việc trì hoãn, bằng không ai lại cố ý tới trễ chứ.”
Trần Diễm Hồng nghe Cố Hồng ở mặt ngoài thì an ủi, kì thực chính là lời nói lửa cháy đổ thêm dầu, tức giận trong lòng bà ta càng ngày càng đậm, bà ta nói với Cố Xuân Sinh đang ở một bên:
– “Cô ta thật ghê gớm! Cô ta sợ mẹ dựa dẫm vào con! Đợi về sau lúc mẹ không còn đi đứng nổi nữa, không chừng còn ngồi lên trên đầu mẹ.”
Cố Minh Hạo không kiên nhẫn nhìn thoáng qua Thẩm Lan, nói với Cố Xuân Sinh:
– “Con nhanh bảo cô ta giải thích với mẹ con đi, hiếu kính lão nhân cũng không phải chỉ để ở trong lòng, cô ta lại để cho cả nhà chúng ta phải chờ lâu như vậy.”
Cố Xuân Sinh cảm thấy có chút khó chịu, ông ta không nghĩ tới tại thời khắc mấu chốt thế này, Thẩm Lan lại đến đây. Tuy rằng ông ta không thích Thẩm Lan, nhưng cũng không muốn Thẩm Lan mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, điều này cũng bẻ gãy mặt mũi của ông ta.
Cố Xuân Sinh cố gắng hạ giọng thật thấp:
– “Còn đứng ở đó làm gì? Không nghe thấy sao? Còn không mau giải thích với mẹ đi.”
Lúc nãy Thẩm Lan đã xác định quyết tâm, một màn này bất quá cũng làm cho bà thấy rõ sắc mặt của người Cố gia, bà nhớ lại đủ mọi sỉ nhục của nhà họ Cố đối với bà trong mấy năm qua, nhớ lại sự nhân nhượng của bản thân bà lúc trước, bà chỉ cảm thấy thật là ghê tởm.
Đến nơi này một lát, ngược lại Thẩm Lan càng đặc biệt bình tĩnh, có lẽ là với ứng câu nói kia, mặc cho ai chết tâm, xấu nhất vẫn cứ như vậy, bà còn sợ cái gì?
Tiếng Thẩm Lan nhàn nhạt:
– “Cố Xuân Sinh, anh có biết hôm nay tôi tới đây là để làm gì không?”
Cố Xuân Sinh giật mình, nhìn biểu tình trên mặt Thẩm Lan, đột nhiên ông ta có dự cảm không tốt lắm.
Thẩm Lan nhìn quanh người có mặt trong phòng này một vòng, nói tiếp:
– “Hôm nay tôi tới, không phải để mừng thọ cho mẹ của anh, việc này không còn quan trọng nữa, bởi vì bà ta là mẹ anh, chẳng có quan hệ gì với tôi. Cố Xuân Sinh, tôi tới đây là để ly hôn với anh! Chuyện của anh cùng người đàn bà kia, tôi đều biết.”
Đồng tử Cố Xuân Sinh co quắp một chút, quát:
– “Cô nói cái gì?”
– “Tôi nói gì, chẳng lẽ anh không phải là người hiểu rõ nhất sao? Cái gì tôi cũng biết, tôi sẽ không thỏa hiệp đâu.” Thẩm Lan nói xong câu đó, nhìn sắc mặt Cố Xuân Sinh trở nên trắng bệch từng chút một, thế nhưng bà lại cảm thấy có chút khoái trá. Bà chậm rãi nói tiếp: “Hiện tại anh biết sợ rồi sao? Cố Xuân Sinh, anh đi ngoại tình, lại cùng người đàn bà kia sinh con riêng, tuy rằng tôi không được học hành bao nhiêu, nhưng tôi cũng biết đây là tội trùng hôn, tôi sẽ báo với tòa án đưa ra tố tụng, chuyện này, tôi nhất định phải đòi cho được công đạo.”
Thẩm Lan nói xong, không đợi Cố Xuân Sinh trả lời, nghiêng mặt nói cùng Cố Ninh:
– “Ninh Ninh, chúng ta về nhà đi.”
Một phòng người Cố gia đều ngồi đó ngây ngốc, vẫn là Trần Diễm Hồng kịp phản ứng trước tiên, bà ta nghe Thẩm Lan nói muốn đi tòa án tố cáo Cố Xuân Sinh, lập tức cảm thấy nóng nảy, tiến lên một phen nắm chặt lấy Thẩm Lan:
– “Cô không được đi, người đàn bà hư hỏng này cô muốn làm gì? Cô muốn hại con trai tôi sao?”
Thật ra người một nhà Cố gia đều biết sự tồn tại của Dương Mộng Đình, trước kia lúc Thẩm Lan hoài nghi, hai chị gái của Cố Xuân Sinh là Cố Hồng cùng Cố Dương, vì để cho Thẩm Lan đánh mất nghi ngờ, hai người này còn giúp Cố Xuân Sinh đánh lạc hướng vài lần.
Kể từ khi biết được sự tồn tại của Dương Mộng Đình về sau, bọn họ vẫn chế giễu Thẩm Lan như cũ, nhưng bọn họ không nghĩ tới, đột nhiên Thẩm Lan sẽ nói ra những lời khi nãy, muốn đi tố cáo Cố Xuân Sinh, bọn họ đều vạn phần kinh ngạc.
Thẩm Lan rút tay về, nói:
– “Tôi làm hại con trai của bà ư? Nếu anh ta không làm ra mấy chuyện này, tôi có thể hại được anh ta sao?”
– “Cô là người đàn bà không biết xấu hổ.” Trần Diễm Hồng cũng biết chuyện này nháo lớn ra, bàn về tình hay về lý, vẫn là con trai của bà ta chịu thiệt, bà ta vô luận như thế cũng không để cho cái loại đàn bà không biết xấu hổ như Thẩm Lan đạt được ý đồ. Bắt gặp Thẩm Lan muốn đi khỏi, thế nhưng bà ta nhảy đến một bước xa nắm được tóc Thẩm Lan.
Thẩm Lan bị Trần Diễm Hồng nắm tóc kéo về phía sau, trong nháy mắt hai người đánh nhau loạn thành một đoàn, Trần Diễm Hồng nổi danh mạnh mẽ, tuy rằng đã 50, nhưng thân thể vẫn thật khoẻ mạnh, vật lộn với Thẩm Lan mới ngoài 30 thế nhưng bà ta vẫn có thể chiếm thế thượng phong.
Người chung quanh nhìn cảnh đánh nhau này, đều không kịp phản ứng, không một người nào chạy đến can ngăn.
Trần Diễm Hồng cưỡi trên người Thẩm Lan, Cố Ninh tiến lên không hề nghĩ ngợi một cước đá vào lưng Trần Diễm Hồng, lão thái bà này đời trước làm ra không ít chuyện thiếu đạo đức, lúc này cô lớn lối như vậy cũng do nóng nảy, hoàn toàn là động tác phản xạ có điều kiện, cô còn không kịp suy nghĩ nữa.
Trần Diễm Hồng bị Cố Ninh đá trúng một cước từ trên người Thẩm Lan ngã xuống đất. Đúng lúc này, Cố Xuân Sinh tiến lên, đánh một bạt tai vào mặt Cố Ninh:
– “Không biết lớn nhỏ, mày đá bà nội mày, không sợ bị Thiên Lôi đánh chết sao?”
Mặt Cố Ninh bị đánh đến lệch hẳn qua một bên, trên mặt lập tức liền xuất hiện 5 dấu ngón tay đỏ tươi, ánh mắt của cô gắt gao nhìn chằm chằm Cố Xuân Sinh, thét:
– “Cho dù có bị Thiên Lôi đánh xuống thì kẻ đáng chết cũng là ông!”
Hận ý quyết tuyệt như vậy, khiếu cho tất cả mọi người đều cảm thấy sửng sốt, trong lòng bỗng chốc sinh ra một trận hàn ý.
Hai con gái của Cố gia đỡ Trần Diễm Hồng đứng lên, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, đột nhiên Cố Ninh tiến lên, xốc một bàn tiệc trước mặt đổ ngã đầy đất. Bàn tiệc bị xốc bất ngờ, từng cái đĩa cái ly đều “loảng xoảng” rớt xuống, xảy ra một tiếng vang thật lớn.
Từ lúc con trai phát đạt về sau, mỗi khi Trần Diễm Hồng đi ở trong thôn đều rất kiêu ngạo hống hách, bà ta cảm thấy bản thân bà ta tài trí hơn người, cho nên khi đãi tiệc sinh nhật, bà rất thích khoe khoang trước mặt không ít người.
Trong thôn không thể so với trong thành phố, mọi người đều là hàng xóm, có động tĩnh gì đều nghe thấy được, lúc này nghe được tiếng vang lớn như vậy, một đám người vốn đang đứng hóng mát ngay tại cửa thôn đều đi tới bên này, bọn họ muốn nhìn một chút xem đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?
Bọn họ vừa đi vào, lập tức nhìn thấy cháu gái của Cố gia đang ngồi khóc ngay cửa, trên mặt con bé còn hằn 5 dấu ngón tay đỏ chót. Cố Ninh ngồi trước cửa, lớn tiếng khóc lên, nói:
– “Con biết cha không cần con và mẹ nữa, năm xưa mẹ đem toàn bộ tiền dành dụm đưa cho cha đi làm ăn. Đến bây giờ trong lòng cậu cùng ông ngoại vẫn còn oán trách mẹ. Hiện tại thật vất vả trong nhà mới tốt lên, cha lại đi tìm người đàn bà xinh đẹp khác, còn sinh ra con riêng, sớm biết như vậy, con tình nguyện để nhà của chúng ta không có tiền như trước đây.”
Một bên Cố Ninh khóc nức nở, một bên còn cố tình trưng ra nửa gương mặt bị tát đến sưng đỏ, khiến cho lòng người kinh hãi, người vây xem không cần đoán, cũng biết là xảy ra chuyện gì. Đứa nhỏ khóc đến lợi hại như vậy, thế nhưng không có một người nào đến dỗ dành, xem ra những gì con bé nói đều là thật.
Đại bộ phận phụ nữ đối tiểu Tam cùng với người đàn ông phụ bạc đều rất chán ghét, người đứng xem ở một bên bắt đầu dùng ánh mắt không được bình thường nhìn vào Cố Xuân Sinh. Thẩm Lan thấy con gái bà khóc đến thương tâm, bà cũng bị dọa cho sợ hãi, lập tức đem Cố Ninh ôm vào trong ngực, nói:
– “Ninh Ninh không khóc, mẹ lập tức ly hôn cùng ông ta, về sau hai chúng ta cũng có thể sống tốt, con còn có mẹ.”
Nói xong lời này, bà lại nghĩ tới chuyện xảy ra vài ngày nay, Thẩm Lan cũng bắt đầu rớt nước mắt. Hai mẹ con khóc thành một đoàn, người của Cố gia chỉ đứng nhìn ở một bên, không có ai tiến lên cả.
Đã có người nhỏ giọng nghị luận, chuyện vứt bỏ người vợ kết tóc, bất kể ở nơi nào cũng không có ai thích.
Trên mặt Cố Minh Hạo có chút đông cứng, rốt cuộc nhịn không được nữa mới mở miệng:
– “Đừng khóc lóc ở đây, có chuyện gì về nhà rồi nói.” Ông ta cảm thấy không biết phải giấu mặt mũi vào đâu, việc này không phải để cho người ta thấy được điểm yếu của ông ta sao? Đến lúc đó, sao ông ta có thể còn chỗ đứng trong thôn nữa?
Thôn này được gọi là Cố gia thôn, bảy mươi phần trăm người ở đây đều mang họ Cố, đại bộ phận cũng có chút quan hệ họ hàng với Cố gia ông, Cố Xuân Sinh làm ra chuyện này, chỉ sợ một nhà ông ta cũng sẽ nổi danh, trong tộc hỏi tới, còn không biết phải giải thích như thế nào.
Rốt cuộc Cố Ninh cũng ngừng khóc, ánh mắt hồng hồng nhìn Cố Xuân Sinh:
– “Cha ở nhà chỉ cần hơi khó chịu một chút liền phát giận, lập tức mắng con là thứ phế vật, cuộc thi này con đứng thứ nhì, thật sự con đã rất nỗ lực, cô giáo cũng nói rằng con có thể đậu đại học, con biết cha không thích con, cha có thể mắng con, nhưng không được mắng mẹ con, cha có cái gì bất mãn thì cứ trút lên đầu con, muốn đánh thì cũng đánh con đây, không cần đánh mẹ con.”
Cố Xuân Sinh không biết vì sao Cố Ninh vừa nãy còn lật cả bàn tiệc, bây giờ lại nói ra những lời này, đến khi ông ta bắt gặp người chung quanh nhìn mình bằng ánh mắt không bình thường, rốt cuộc Cố Xuân Sinh cũng hiểu rõ, Cố Ninh là đang tính kế với ông ta! Ông ta bước nhanh lên phía trước, quát:
– “Con nói hưu nói vượn cái gì, sao con lại nói như vậy? Có phải mẹ con đã xúi giục con hay không?”
Thẩm Lan nhìn Cố Xuân Sinh:
– “Tôi xúi giục con bé ư? Tôi xúi giục con bé ở chỗ nào? Anh gạt tôi nhiều năm như vậy, tính kế nhiều năm như vậy, con riêng của anh cùng người đàn bà kia cũng đã lớn như vậy, chị gái anh còn giúp anh gạt tôi, người Cố gia các người không phải muốn bức tử mẹ con chúng tôi sao?”
Dừng một chút, Thẩm Lan cười thê lương nói tiếp:
– “Không phải anh sợ tôi chia tài sản của anh sao, Cố Xuân Sinh, tôi cho anh biết, không dễ dàng vậy đâu. Anh hỏi lương tâm của anh một chút đi, nếu như lúc trước tôi không lấy tiền dành dụm của tôi ra cho anh làm ăn, anh có thể có ngày hôm nay sao? Những thứ của tôi thì như thế nào cũng là của tôi, không phải anh sợ tôi đoạt tài sản của anh sao? Tôi nhất định phải cùng anh tranh giành cho bằng được!”
Đến lúc này, những người vây xem cũng hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, ánh mắt mọi người nhìn Cố Xuân Sinh tràn đầy khinh thường, nhìn người Cố gia cũng tràn đầy trào phúng. Người của Cố gia có cái gì đắc ý chứ? Thì ra đứa con trai được Trần Diễm Hồng mỗi ngày đều treo trước cửa miệng hóa ra cũng chỉ như vậy!
Thẩm Lan đỡ Cố Ninh đứng lên, bà hỏi:
– “Ninh Ninh, mặt con có đau lắm không? Chúng ta về nhà đi.”
– “Vâng.” Vẻ mặt Cô Ninh cô đơn gật gật đầu.
Trần Diễm Hồng nghe thấy mẹ con Thẩm Lan muốn đi, lập tức bước đến ngăn đón ở phía trước.
– “Các người không được đi.”
Thẩm Lan đã khôi phục bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi lại:
– “Như thế nào, chẳng lẽ bà còn muốn bắt tôi lại giam ở đây, mỗi một người nhà họ Cố các người đều tính toán tốt thật, trước kia là do mắt tôi mù mới nhìn lầm các người.”
Trần Diễm Hồng không quản được nhiều như vậy, bà ta chỉ biết không thể để cho Thẩm Lan đi thưa con trai của bà ta.
– “Để cho họ đi đi.” Cố Minh Hạo đứng ở một bên mở miệng.
Ông ta biết chuyện này, nếu không giải thích rõ ràng đã để cho Thẩm Lan rời đi, sau lưng người khác không biết sẽ nhìn ông ta như thế nào, mặt mũi già nua của ông ta cũng lập tức vứt sạch, nhưng mà lúc này ngăn cản Thẩm Lan, thì có thể giải thích được cái gì? Không phải để cho những người này càng chế giễu thêm sao? Nhìn xem ông ta đã bạc đãi con dâu và cháu gái khắc nghiệt như thế nào?
Hôm nay đã đủ mất thể diện lắm rồi.
Trần Diễm Hồng chần chờ một lúc, tiếng Cố Minh Hạo lại rống lên:
– “Để cho bọn họ đi!”
Cố Minh Hạo làm chủ trong nhà, nói chuyện luôn là nói một chứ không thích nói hai, Trần Diễm Hồng cũng nghe ra được ông ta đang tức giận, bà ta có chút do dự.
Lúc nãy, chiếc taxi chở Thẩm Lan đến đây vẫn không rời đi, là do Thẩm Lan sợ một lát quá trễ lại không bắt được xe trở về thành phố, bà tình nguyện trả nhiều tiền, cũng không muốn ngồi chung xe với Cố Xuân Sinh, cho nên bà đã căn dặn tài xế chờ ở một bên, tiền xe bà sẽ trả gấp đôi. Tài xế taxi là người đàn ông sắp 30 tuổi, đem xe ngừng ở ven đường, khi nghe thấy động tĩnh thì anh ta bước tới, lúc này nhìn thấy như vậy trong lòng anh ta cũng tràn đầy căm phẫn.
– “Chị, hôm nay tôi mang chị đi , tôi xem ai dám ngăn cản! Tiền xe một đồng tôi cũng không lấy.” Tài xế từ trong đám người đi ra cất tiếng nói. Anh ta lại trừng mắt nhìn Cố Xuân Sinh còn đứng ở một bên, gắt một cái: “Phi, hôm nay tao coi như cũng được nhìn thấy, như thế nào là khi dễ vợ đánh con gái, đàn ông phong lưu là thứ bại hoại, mẹ nó, mày không xứng là đàn ông!”
Mặt Cố Xuân Sinh tái đi rồi chuyển sang xanh lét, chung quy không có nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm hai mẹ con Thẩm Lan lên xe rời đi.
Trần Diễm Hồng nhìn hai mẹ con Thẩm Lan vào cửa thì nhíu nhíu mày, cũng không nhận thấy được sắc mặt của Thẩm Lan không thích hợp, đổ ập xuống lập tức mắng:
– “Các người không muốn đến đây thì đừng đến, không cần thiết cố ý đến muộn như vậy, đi ra ngoài cho tôi!”
Một phòng người đều sửng sốt, Trần Diễm Hồng từ trước đến nay vẫn không thích Thẩm Lan, bà ta cảm thấy Thẩm Lan gả vào Cố gia, kết hôn với con trai của bà ta là Thẩm Lan đã trèo cành cao, bình thường Trần Diễm Hồng đối với Thẩm Lan không hài lòng lập tức sẽ bày ra ở trên mặt, không ít lần châm chọc khiêu khích, người của Cố gia ai cũng biết. Nhưng lớn tiếng ở trước mặt nhiều người như vậy, không lưu lại một chút mặt mũi nào cho Thẩm Lan, ngược lại đây là lần đầu tiên.
Ai cũng không mở miệng nói chuyện giúp Thẩm Lan, bọn họ cũng chờ xem Thẩm Lan không xuống đài được, chờ để chế giễu Thẩm Lan, tính tình lão thái thái trước giờ vẫn không tốt, không phải là người thiện tâm gì, lần này Thẩm Lan xem như đụng vào họng súng rồi.
Ánh mắt Cố Hồng đảo quanh người Thẩm Lan đánh giá một vòng, lúc này mới nghiêng người tiến tới, cười nói với Trần Diễm Hồng:
– “Mẹ, người đừng nóng giận, hôm nay là sinh nhật của mẹ mà, chúng ta vô cùng cao hứng, có lẽ do em dâu ở trên đường có việc trì hoãn, bằng không ai lại cố ý tới trễ chứ.”
Trần Diễm Hồng nghe Cố Hồng ở mặt ngoài thì an ủi, kì thực chính là lời nói lửa cháy đổ thêm dầu, tức giận trong lòng bà ta càng ngày càng đậm, bà ta nói với Cố Xuân Sinh đang ở một bên:
– “Cô ta thật ghê gớm! Cô ta sợ mẹ dựa dẫm vào con! Đợi về sau lúc mẹ không còn đi đứng nổi nữa, không chừng còn ngồi lên trên đầu mẹ.”
Cố Minh Hạo không kiên nhẫn nhìn thoáng qua Thẩm Lan, nói với Cố Xuân Sinh:
– “Con nhanh bảo cô ta giải thích với mẹ con đi, hiếu kính lão nhân cũng không phải chỉ để ở trong lòng, cô ta lại để cho cả nhà chúng ta phải chờ lâu như vậy.”
Cố Xuân Sinh cảm thấy có chút khó chịu, ông ta không nghĩ tới tại thời khắc mấu chốt thế này, Thẩm Lan lại đến đây. Tuy rằng ông ta không thích Thẩm Lan, nhưng cũng không muốn Thẩm Lan mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, điều này cũng bẻ gãy mặt mũi của ông ta.
Cố Xuân Sinh cố gắng hạ giọng thật thấp:
– “Còn đứng ở đó làm gì? Không nghe thấy sao? Còn không mau giải thích với mẹ đi.”
Lúc nãy Thẩm Lan đã xác định quyết tâm, một màn này bất quá cũng làm cho bà thấy rõ sắc mặt của người Cố gia, bà nhớ lại đủ mọi sỉ nhục của nhà họ Cố đối với bà trong mấy năm qua, nhớ lại sự nhân nhượng của bản thân bà lúc trước, bà chỉ cảm thấy thật là ghê tởm.
Đến nơi này một lát, ngược lại Thẩm Lan càng đặc biệt bình tĩnh, có lẽ là với ứng câu nói kia, mặc cho ai chết tâm, xấu nhất vẫn cứ như vậy, bà còn sợ cái gì?
Tiếng Thẩm Lan nhàn nhạt:
– “Cố Xuân Sinh, anh có biết hôm nay tôi tới đây là để làm gì không?”
Cố Xuân Sinh giật mình, nhìn biểu tình trên mặt Thẩm Lan, đột nhiên ông ta có dự cảm không tốt lắm.
Thẩm Lan nhìn quanh người có mặt trong phòng này một vòng, nói tiếp:
– “Hôm nay tôi tới, không phải để mừng thọ cho mẹ của anh, việc này không còn quan trọng nữa, bởi vì bà ta là mẹ anh, chẳng có quan hệ gì với tôi. Cố Xuân Sinh, tôi tới đây là để ly hôn với anh! Chuyện của anh cùng người đàn bà kia, tôi đều biết.”
Đồng tử Cố Xuân Sinh co quắp một chút, quát:
– “Cô nói cái gì?”
– “Tôi nói gì, chẳng lẽ anh không phải là người hiểu rõ nhất sao? Cái gì tôi cũng biết, tôi sẽ không thỏa hiệp đâu.” Thẩm Lan nói xong câu đó, nhìn sắc mặt Cố Xuân Sinh trở nên trắng bệch từng chút một, thế nhưng bà lại cảm thấy có chút khoái trá. Bà chậm rãi nói tiếp: “Hiện tại anh biết sợ rồi sao? Cố Xuân Sinh, anh đi ngoại tình, lại cùng người đàn bà kia sinh con riêng, tuy rằng tôi không được học hành bao nhiêu, nhưng tôi cũng biết đây là tội trùng hôn, tôi sẽ báo với tòa án đưa ra tố tụng, chuyện này, tôi nhất định phải đòi cho được công đạo.”
Thẩm Lan nói xong, không đợi Cố Xuân Sinh trả lời, nghiêng mặt nói cùng Cố Ninh:
– “Ninh Ninh, chúng ta về nhà đi.”
Một phòng người Cố gia đều ngồi đó ngây ngốc, vẫn là Trần Diễm Hồng kịp phản ứng trước tiên, bà ta nghe Thẩm Lan nói muốn đi tòa án tố cáo Cố Xuân Sinh, lập tức cảm thấy nóng nảy, tiến lên một phen nắm chặt lấy Thẩm Lan:
– “Cô không được đi, người đàn bà hư hỏng này cô muốn làm gì? Cô muốn hại con trai tôi sao?”
Thật ra người một nhà Cố gia đều biết sự tồn tại của Dương Mộng Đình, trước kia lúc Thẩm Lan hoài nghi, hai chị gái của Cố Xuân Sinh là Cố Hồng cùng Cố Dương, vì để cho Thẩm Lan đánh mất nghi ngờ, hai người này còn giúp Cố Xuân Sinh đánh lạc hướng vài lần.
Kể từ khi biết được sự tồn tại của Dương Mộng Đình về sau, bọn họ vẫn chế giễu Thẩm Lan như cũ, nhưng bọn họ không nghĩ tới, đột nhiên Thẩm Lan sẽ nói ra những lời khi nãy, muốn đi tố cáo Cố Xuân Sinh, bọn họ đều vạn phần kinh ngạc.
Thẩm Lan rút tay về, nói:
– “Tôi làm hại con trai của bà ư? Nếu anh ta không làm ra mấy chuyện này, tôi có thể hại được anh ta sao?”
– “Cô là người đàn bà không biết xấu hổ.” Trần Diễm Hồng cũng biết chuyện này nháo lớn ra, bàn về tình hay về lý, vẫn là con trai của bà ta chịu thiệt, bà ta vô luận như thế cũng không để cho cái loại đàn bà không biết xấu hổ như Thẩm Lan đạt được ý đồ. Bắt gặp Thẩm Lan muốn đi khỏi, thế nhưng bà ta nhảy đến một bước xa nắm được tóc Thẩm Lan.
Thẩm Lan bị Trần Diễm Hồng nắm tóc kéo về phía sau, trong nháy mắt hai người đánh nhau loạn thành một đoàn, Trần Diễm Hồng nổi danh mạnh mẽ, tuy rằng đã 50, nhưng thân thể vẫn thật khoẻ mạnh, vật lộn với Thẩm Lan mới ngoài 30 thế nhưng bà ta vẫn có thể chiếm thế thượng phong.
Người chung quanh nhìn cảnh đánh nhau này, đều không kịp phản ứng, không một người nào chạy đến can ngăn.
Trần Diễm Hồng cưỡi trên người Thẩm Lan, Cố Ninh tiến lên không hề nghĩ ngợi một cước đá vào lưng Trần Diễm Hồng, lão thái bà này đời trước làm ra không ít chuyện thiếu đạo đức, lúc này cô lớn lối như vậy cũng do nóng nảy, hoàn toàn là động tác phản xạ có điều kiện, cô còn không kịp suy nghĩ nữa.
Trần Diễm Hồng bị Cố Ninh đá trúng một cước từ trên người Thẩm Lan ngã xuống đất. Đúng lúc này, Cố Xuân Sinh tiến lên, đánh một bạt tai vào mặt Cố Ninh:
– “Không biết lớn nhỏ, mày đá bà nội mày, không sợ bị Thiên Lôi đánh chết sao?”
Mặt Cố Ninh bị đánh đến lệch hẳn qua một bên, trên mặt lập tức liền xuất hiện 5 dấu ngón tay đỏ tươi, ánh mắt của cô gắt gao nhìn chằm chằm Cố Xuân Sinh, thét:
– “Cho dù có bị Thiên Lôi đánh xuống thì kẻ đáng chết cũng là ông!”
Hận ý quyết tuyệt như vậy, khiếu cho tất cả mọi người đều cảm thấy sửng sốt, trong lòng bỗng chốc sinh ra một trận hàn ý.
Hai con gái của Cố gia đỡ Trần Diễm Hồng đứng lên, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, đột nhiên Cố Ninh tiến lên, xốc một bàn tiệc trước mặt đổ ngã đầy đất. Bàn tiệc bị xốc bất ngờ, từng cái đĩa cái ly đều “loảng xoảng” rớt xuống, xảy ra một tiếng vang thật lớn.
Từ lúc con trai phát đạt về sau, mỗi khi Trần Diễm Hồng đi ở trong thôn đều rất kiêu ngạo hống hách, bà ta cảm thấy bản thân bà ta tài trí hơn người, cho nên khi đãi tiệc sinh nhật, bà rất thích khoe khoang trước mặt không ít người.
Trong thôn không thể so với trong thành phố, mọi người đều là hàng xóm, có động tĩnh gì đều nghe thấy được, lúc này nghe được tiếng vang lớn như vậy, một đám người vốn đang đứng hóng mát ngay tại cửa thôn đều đi tới bên này, bọn họ muốn nhìn một chút xem đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?
Bọn họ vừa đi vào, lập tức nhìn thấy cháu gái của Cố gia đang ngồi khóc ngay cửa, trên mặt con bé còn hằn 5 dấu ngón tay đỏ chót. Cố Ninh ngồi trước cửa, lớn tiếng khóc lên, nói:
– “Con biết cha không cần con và mẹ nữa, năm xưa mẹ đem toàn bộ tiền dành dụm đưa cho cha đi làm ăn. Đến bây giờ trong lòng cậu cùng ông ngoại vẫn còn oán trách mẹ. Hiện tại thật vất vả trong nhà mới tốt lên, cha lại đi tìm người đàn bà xinh đẹp khác, còn sinh ra con riêng, sớm biết như vậy, con tình nguyện để nhà của chúng ta không có tiền như trước đây.”
Một bên Cố Ninh khóc nức nở, một bên còn cố tình trưng ra nửa gương mặt bị tát đến sưng đỏ, khiến cho lòng người kinh hãi, người vây xem không cần đoán, cũng biết là xảy ra chuyện gì. Đứa nhỏ khóc đến lợi hại như vậy, thế nhưng không có một người nào đến dỗ dành, xem ra những gì con bé nói đều là thật.
Đại bộ phận phụ nữ đối tiểu Tam cùng với người đàn ông phụ bạc đều rất chán ghét, người đứng xem ở một bên bắt đầu dùng ánh mắt không được bình thường nhìn vào Cố Xuân Sinh. Thẩm Lan thấy con gái bà khóc đến thương tâm, bà cũng bị dọa cho sợ hãi, lập tức đem Cố Ninh ôm vào trong ngực, nói:
– “Ninh Ninh không khóc, mẹ lập tức ly hôn cùng ông ta, về sau hai chúng ta cũng có thể sống tốt, con còn có mẹ.”
Nói xong lời này, bà lại nghĩ tới chuyện xảy ra vài ngày nay, Thẩm Lan cũng bắt đầu rớt nước mắt. Hai mẹ con khóc thành một đoàn, người của Cố gia chỉ đứng nhìn ở một bên, không có ai tiến lên cả.
Đã có người nhỏ giọng nghị luận, chuyện vứt bỏ người vợ kết tóc, bất kể ở nơi nào cũng không có ai thích.
Trên mặt Cố Minh Hạo có chút đông cứng, rốt cuộc nhịn không được nữa mới mở miệng:
– “Đừng khóc lóc ở đây, có chuyện gì về nhà rồi nói.” Ông ta cảm thấy không biết phải giấu mặt mũi vào đâu, việc này không phải để cho người ta thấy được điểm yếu của ông ta sao? Đến lúc đó, sao ông ta có thể còn chỗ đứng trong thôn nữa?
Thôn này được gọi là Cố gia thôn, bảy mươi phần trăm người ở đây đều mang họ Cố, đại bộ phận cũng có chút quan hệ họ hàng với Cố gia ông, Cố Xuân Sinh làm ra chuyện này, chỉ sợ một nhà ông ta cũng sẽ nổi danh, trong tộc hỏi tới, còn không biết phải giải thích như thế nào.
Rốt cuộc Cố Ninh cũng ngừng khóc, ánh mắt hồng hồng nhìn Cố Xuân Sinh:
– “Cha ở nhà chỉ cần hơi khó chịu một chút liền phát giận, lập tức mắng con là thứ phế vật, cuộc thi này con đứng thứ nhì, thật sự con đã rất nỗ lực, cô giáo cũng nói rằng con có thể đậu đại học, con biết cha không thích con, cha có thể mắng con, nhưng không được mắng mẹ con, cha có cái gì bất mãn thì cứ trút lên đầu con, muốn đánh thì cũng đánh con đây, không cần đánh mẹ con.”
Cố Xuân Sinh không biết vì sao Cố Ninh vừa nãy còn lật cả bàn tiệc, bây giờ lại nói ra những lời này, đến khi ông ta bắt gặp người chung quanh nhìn mình bằng ánh mắt không bình thường, rốt cuộc Cố Xuân Sinh cũng hiểu rõ, Cố Ninh là đang tính kế với ông ta! Ông ta bước nhanh lên phía trước, quát:
– “Con nói hưu nói vượn cái gì, sao con lại nói như vậy? Có phải mẹ con đã xúi giục con hay không?”
Thẩm Lan nhìn Cố Xuân Sinh:
– “Tôi xúi giục con bé ư? Tôi xúi giục con bé ở chỗ nào? Anh gạt tôi nhiều năm như vậy, tính kế nhiều năm như vậy, con riêng của anh cùng người đàn bà kia cũng đã lớn như vậy, chị gái anh còn giúp anh gạt tôi, người Cố gia các người không phải muốn bức tử mẹ con chúng tôi sao?”
Dừng một chút, Thẩm Lan cười thê lương nói tiếp:
– “Không phải anh sợ tôi chia tài sản của anh sao, Cố Xuân Sinh, tôi cho anh biết, không dễ dàng vậy đâu. Anh hỏi lương tâm của anh một chút đi, nếu như lúc trước tôi không lấy tiền dành dụm của tôi ra cho anh làm ăn, anh có thể có ngày hôm nay sao? Những thứ của tôi thì như thế nào cũng là của tôi, không phải anh sợ tôi đoạt tài sản của anh sao? Tôi nhất định phải cùng anh tranh giành cho bằng được!”
Đến lúc này, những người vây xem cũng hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, ánh mắt mọi người nhìn Cố Xuân Sinh tràn đầy khinh thường, nhìn người Cố gia cũng tràn đầy trào phúng. Người của Cố gia có cái gì đắc ý chứ? Thì ra đứa con trai được Trần Diễm Hồng mỗi ngày đều treo trước cửa miệng hóa ra cũng chỉ như vậy!
Thẩm Lan đỡ Cố Ninh đứng lên, bà hỏi:
– “Ninh Ninh, mặt con có đau lắm không? Chúng ta về nhà đi.”
– “Vâng.” Vẻ mặt Cô Ninh cô đơn gật gật đầu.
Trần Diễm Hồng nghe thấy mẹ con Thẩm Lan muốn đi, lập tức bước đến ngăn đón ở phía trước.
– “Các người không được đi.”
Thẩm Lan đã khôi phục bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi lại:
– “Như thế nào, chẳng lẽ bà còn muốn bắt tôi lại giam ở đây, mỗi một người nhà họ Cố các người đều tính toán tốt thật, trước kia là do mắt tôi mù mới nhìn lầm các người.”
Trần Diễm Hồng không quản được nhiều như vậy, bà ta chỉ biết không thể để cho Thẩm Lan đi thưa con trai của bà ta.
– “Để cho họ đi đi.” Cố Minh Hạo đứng ở một bên mở miệng.
Ông ta biết chuyện này, nếu không giải thích rõ ràng đã để cho Thẩm Lan rời đi, sau lưng người khác không biết sẽ nhìn ông ta như thế nào, mặt mũi già nua của ông ta cũng lập tức vứt sạch, nhưng mà lúc này ngăn cản Thẩm Lan, thì có thể giải thích được cái gì? Không phải để cho những người này càng chế giễu thêm sao? Nhìn xem ông ta đã bạc đãi con dâu và cháu gái khắc nghiệt như thế nào?
Hôm nay đã đủ mất thể diện lắm rồi.
Trần Diễm Hồng chần chờ một lúc, tiếng Cố Minh Hạo lại rống lên:
– “Để cho bọn họ đi!”
Cố Minh Hạo làm chủ trong nhà, nói chuyện luôn là nói một chứ không thích nói hai, Trần Diễm Hồng cũng nghe ra được ông ta đang tức giận, bà ta có chút do dự.
Lúc nãy, chiếc taxi chở Thẩm Lan đến đây vẫn không rời đi, là do Thẩm Lan sợ một lát quá trễ lại không bắt được xe trở về thành phố, bà tình nguyện trả nhiều tiền, cũng không muốn ngồi chung xe với Cố Xuân Sinh, cho nên bà đã căn dặn tài xế chờ ở một bên, tiền xe bà sẽ trả gấp đôi. Tài xế taxi là người đàn ông sắp 30 tuổi, đem xe ngừng ở ven đường, khi nghe thấy động tĩnh thì anh ta bước tới, lúc này nhìn thấy như vậy trong lòng anh ta cũng tràn đầy căm phẫn.
– “Chị, hôm nay tôi mang chị đi , tôi xem ai dám ngăn cản! Tiền xe một đồng tôi cũng không lấy.” Tài xế từ trong đám người đi ra cất tiếng nói. Anh ta lại trừng mắt nhìn Cố Xuân Sinh còn đứng ở một bên, gắt một cái: “Phi, hôm nay tao coi như cũng được nhìn thấy, như thế nào là khi dễ vợ đánh con gái, đàn ông phong lưu là thứ bại hoại, mẹ nó, mày không xứng là đàn ông!”
Mặt Cố Xuân Sinh tái đi rồi chuyển sang xanh lét, chung quy không có nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm hai mẹ con Thẩm Lan lên xe rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook