Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ
-
Chương 34-1: Kết
Mùa thu năm đó, giữa đêm truyền đến tin Tĩnh phi lâm bồn, thái hậu bắt đầu ngồi trước bàn phật tụng kinh cầu bình an cho Khuynh Nhan và cháu nội, An phi và Lan tần thì lập tức trang điểm xinh đẹp vọt đến Phong Lữ Cung để có thể nhìn thấy hoàng thượng, suốt một đêm cung nữ ra ra vào vào, lần nào cũng mang ra một chậu nước đỏ tươi, mang theo mùi tanh đặc trưng của máu. Quái lạ là chỉ nghe tiếng mama đỡ đẻ chứ không hề nghe tiếng của Tĩnh phi.
Chính Đức đế ở bên ngoài phòng sinh đi qua đi lại, đầu chân mày nhíu chặt đến nỗi có thể ép chết một con muỗi, ánh mắt ngập tràn lo lắng chốc chốc lại hỏi:
“Sao lại lâu như thế chứ?”
Khi ấy Tiểu Thuận Tử sẽ cúi đầu thật thấp vờ như không nghe thấy, thật hiếm khi vạn tuế gia tâm thần không yên như vậy nha. An phi và Lan tần mới lúc đầu cũng dịu dàng tiến lên mềm mại an ủi nhưng vạn tuế gia vẫn không thèm quan tâm, vẫn tiếp tục đi qua đi lại nên cuối cùng các nàng cũng chỉ biết im lặng đứng một bên, lặp lại mấy lần như thế, cuối cùng trong phòng sinh cũng nghe thấy Khuynh Nhan kêu lên một tiếng, một tiếng này tràn đầy đau đớn và mệt mỏi, lại nói đồng chí hoàng đế sau khi nghe thấy, ngay lập tức, dưới sự ngăn cản quyết liệt của của Tiểu Thuận Tử và những người khác, hắn bất chấp bước vào phòng sinh. Trước khi bước vào còn quay đầu khuôn mặt toát lên vẻ khó chịu cùng không kiên nhẫn, ra lệnh mọi người giải tán, ai cũng không được đến gần Phong Lữ Cung.
Vừa mở cửa, một luồng khí nóng ập vào mặt, mùi tanh nồng đậm xông lên mũi. Chính Đức đế đến gần ngồi bên đầu giường, thấy trán Khuynh Nhan đầy mồ hôi, mái tóc đen mượt cũng bị mồ hôi làm cho bết dính lại, sắc mặt tái nhợt. Các mama và cung nữ nhìn thấy hoàng thượng của bọn họ cư nhiên đi vào phòng sinh thì giật thót tim, nhưng cũng không dám lên tiếng khuyên can, cúi đầu ai làm việc nấy.
Khuynh Nhan trong mơ màng, yếu ớt đưa mắt, nhìn thấy hắn, trên mặt lại tràn đầy vẻ tươi cười:
“Người đã đến rồi”
“Ừ trẫm ở đây cùng nàng đón cục cưng ra đời” Vừa nói hắn vừa nắm lấy tay nàng nhẹ nhàng xoa. Sau đó lại dịu dàng nói:
“Nàng cứ nắm tay của trẫm, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé, được không?”
“Được, được” Vành mắt nàng bây giờ đã ươn ướt, đau quá nhưng có hắn bên cạnh nàng thấy mình như mạnh mẽ hơn nhiều.
Khuynh Nhan bắt đầu cố hết sức theo lời của mama, răng cắn chặt cái khăn trắng, cắn đến cái khăn trắng tinh đã nhiễm chút màu đỏ chói, cơn đau đớn đến tê tâm liệt phế, nàng vô thức nắm chặt lấy tay Chính Đức đế, móng tay nàng cào rách da, đâm vào tận thịt của hắn, nhưng hắn lúc này làm gì có tâm trạng cảm nhận đau đớn của bản thân, hắn càng nhíu chặt mày lại, suy nghĩ, thầm hạ quyết tâm chỉ một lần này thôi, sau này không sinh cục cưng nữa.
Đến tận nửa ngày hôm sau, lại truyền ra tin, do trước đây lúc mang thai đã từng rơi xuống vực, gần đây lại còn bị va đập mạnh vì chuyện Lệ Tần nên Tĩnh phi và đứa bé đều không qua khỏi, hoàng thượng hôm đó không lâm triều, ra lệnh mang giường băng đến để đặt di thể của Tĩnh Phi và đứa bé lên, hắn cũng ở lại đó, không cho phép bất cứ ai được đến Phong Lữ Cung quấy rầy.
Đến ngày thứ ba, tam vương gia kiên quyết đến Phong Lữ Cung, mạnh mẽ mang hoàng thượng nào đó đang ở bộ dạng vô hồn ra ngoài. Vài ngày sau, hoàng thượng hạ chỉ phong Tĩnh Phi làm Tĩnh Nhan hoàng hậu, đứa bé phong làm An Lạc Vương, quốc tang ba ngày.
Sau quốc tang, hoàng thượng vì thương tâm quá độ, ốm bệnh không dậy nổi, Liễu tướng quân dâng sớ lập tam vương gia làm hoàng đế, thái hậu cùng các triều thần cũng đồng ý với kiến nghị này, tam vương gia không đồng ý lên ngôi, hắn cho là hoàng huynh sẽ vượt qua được nên chỉ tạm giám sát triều chính.
Năm Chính Đức thứ năm, hoàng đế băng hà tại Phong Lữ Cung. Tam vương gia Vũ Văn Trác bị buộc phải lên ngôi, lấy hiệu là Minh Thuần đế.
……………ta là đường phân cách Thiên Môn…………
“Nhan tỷ tỷ, tiểu Dực cười với muội này” Niệm Niệm rất yêu thích vị đệ đệ trắng trẻo mập mạp người gặp người thích, ôm mãi không chán này, nên suốt ngày không quanh quẩn bên giường của Khuynh Nhan.
Khuynh Nhan và Lý Na nhìn hai đứa trẻ rồi lại nhìn nhau mỉm cười.
Khuynh Nhan đến giờ vẫn còn nhớ như in hôm đó, sau khi nàng hạ sinh cục cưng vì quá mệt mỏi nên thiếp đi, sau khi tỉnh lại nàng thấy Lý Na ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn nàng, lúc đó nàng còn tưởng bản thân mình đã chết nên mới nhìn thấy Lý Na. Cuối cùng, nghe Lý Na kể rõ ngọn nguồn đầu đuôi mới biết, hóa ra Lý Na và chủ nhân Thiên Môn mới là một đôi thật sự, lại còn có hóa ra Niệm Niệm là con gái của hai người bọn họ.
“Đệ đệ ngoan, đệ mau lớn lên đi, đệ lớn lên, tỷ sẽ dạy đệ vẽ, nhé” Niệm Niệm bây giờ ấp ủ ước mơ trở thành cô giáo dạy vẽ của tiểu Dực.
“Niệm nhi đến giờ đi học cùng lão sư rồi” Lý Na nhẹ nhàng nhắc nhở bé.
“Niệm nhi biết rồi” Niệm Niệm ôn tư tưởng học giỏi sau này còn dạy lại cho tiểu Dực nên càng ngày càng chăm chỉ.
“Tiểu thư, thứ người dặn Bích Dao chuẩn bị đã xong, có cần mang lên bây giờ hay không?” Tiểu Mãn tươi cười đi vào.
“Ừ, muội mang lên đi, để lại ba người các muội mỗi người một ít”
“Dạ”
“Tỷ tỷ, cái này bảo đảm tỷ hài lòng” Khuynh Nhan hí hửng quay sang Lý Na nói.
Nghe xong hai mắt Lý Na tỏa sáng, mấy tháng này các nàng cùng nhau làm đẹp từ các loại cao do Khuynh Nhan sáng chế, thật sự da càng ngày càng mịn, người lúc nào cũng tỏa hương thơm.
“Tiểu Thanh muội mang Dực nhi sang nôi, nhớ đốt thêm hỏa lò cho ấm nhé”
Cũng lập đông rồi, sao hắn còn chưa đến?
Đêm đó, người nào đó vô cùng khó chịu khi phải tỉnh dậy giữa đêm, vì trước ngực như có thứ gì chà xát, rất nhột. Sau khi thanh tỉnh mới thấy phía sau có người đang ôm lấy nàng, ma chảo của hắn sờ loạn khắp người nàng, ngửi được hơi thở quen thuộc, nàng liền dứt khoát nhắm mắt lại, kéo chăn trùm kín, mặc kệ người bên cạnh có trêu chọc thế nào cũng không thèm mở mắt.
Người bên cạnh than nhẹ một tiếng, sau đó bàn tay lấy tốc độ sấm sét nhanh chóng trút hết quần áo trên người nàng, người nào đó lúc này không thể bảo trì chế độ mặc kệ được nữa, nàng lật người quay sang lên án hắn:
“Người vô…ưm..”
Môi bị chiếm, nhất thời tròn mắt thấy đôi mắt hồ ly của người bên trên tràn ngập sắc tình cùng nhớ nhung nhìn mình, nhất thời tâm mềm nhũn, nàng chủ động ôm lấy cổ của hắn, nhiệt tình đáp trả.
Một đêm này ngọt ngào, xuân sắc. Một đêm này thỏa nỗi nhớ nhung. Một đêm này ngập tràn hương vị hạnh phúc. Một đêm này người nào đó mới thấm thía câu ‘Tiểu biệt thắng tân hôn’.
Khi người nào đó tỉnh lại đã là buổi tối của ngày hôm sau
“Nàng dậy rồi à, nào, đến dùng chút thức ăn đi” Chính Đức đế à không Chính Đức đế đã băng hà rồi, Vũ Văn Triệt hai mắt hồ ly cong lên như trăng non, miệng cũng là một vòng cung tuyệt mỹ, nhìn nàng dịu dàng, vui vẻ.
“Thiếp muốn tắm đã” Cũng một ngày một đêm không tắm rồi, tuy không có cảm giác dinh dính hay rinh ríc nhưng nàng vẫn phải tắm.
“Vi phu đã giúp nàng tắm rồi” Vũ Văn Triệt thản nhiên nói.
Nghe vậy khóe miệng người nào đó co quắp lại, sau đó bình tĩnh nói:
“À, cảm ơn chàng”
“Chăm sóc nương tử là chuyện nên làm, không cần nói cảm ơn với ta” .
……………………Tiêu Dao………………………
Ở bên ngoài kinh thành, có một đội xe ngựa đi chậm rãi. Người bên ngoài nhìn vào thì thấy giống như một vị lắm tiền nào đó mang theo vợ con ra ngoài du lịch. Bên trong xe ngựa lúc này, người nào đó vẫn con kinh hãi quá độ mà thần người ra, toàn bộ thần kinh nhất thời bị đình chỉ hoạt động.
Thấy bộ dạng ngây ngốc của người nào đó, Vũ Văn Triệt đang ôm tiểu Dực bỗng thấy buồn cười, nhưng cũng không có lòng tốt đánh thức thần kinh của nàng, mà nhàn nhã trêu đùa cùng tiểu Dực, hắn muốn chờ xem, nàng rốt cuộc có thể ngây ngốc bao lâu rồi tỉnh.
Lát sau, người nào đó vì đói mà thức tỉnh, thấy khuôn mặt cười nhạo của hắn, liền lập tức nổi giận. Hắn lại không cho nàng hay biết gì, lại trực tiếp khiến nàng ngất đi rồi mang đi. Lúc nàng chuẩn bị phát hỏa thì hắn lại tủm tỉm cười, rồi ra lệnh cho người chuẩn bị thức ăn.
No bụng, người nào đó cũng không còn tinh thần phát hỏa nữa, bắt đầu hứng trí bừng bừng:
“Tướng công, chúng ta đi đâu?”
Vũ Văn Triệt nghe hai chữ ‘tướng công’ tâm tình liền nhộn nhạo, đặt tiểu Dực vào cái nôi bên cạnh, kéo nàng vào lòng, hỏi ngược lại:
“Nương tử muốn đi đâu?”
“Đi theo chàng” Nàng ngước mắt nhìn hắn.
“Được, chúng ta đến Mộc Châu”
“Mộc Châu?” Nàng thật sự không biết địa lý nơi này.
“Mộc Châu là một vùng đất ở phía nam, nơi đây là vùng núi thấp, khí hậu ôn hòa, không có cái nóng của mùa hè, cũng không có cái rét lạnh của mùa đông, quanh năm mát mẻ.” Hắn từ tốn giải thích.
Đoàn người tiếp tục di chuyển về phía nam, lâý mục tiêu ngắm cảnh là chính nên gần hai tháng sau mới đặt chân đến Mộc Châu. Tới trước một tòa nhà lớn, đoàn người dừng lại, mọi người cùng nhau xuống xe.
Bọn Tiểu Mãn nhìn thấy cảnh vật xung quanh, nhất thời oa lên một tiếng, xung quanh tòa nhà trồng toàn đào là đào, quang cảnh đẹp động lòng người, vì đến đây đúng vào mùa xuân nên hương hoa đào phảng phất thơm ngát.
Người nào đó được trượng phu dắt tay kéo đến cửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy chữ: “Diệp Phủ”
“Gia và phu nhân đã trở về” Cửa lớn mở ra, một lão bá tóc hoa râm, khuôn mặt chất phác mừng rỡ bước ra nghênh đón. Gia? Phu nhân?
Người nào đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh theo vào bên trong. Hắn đưa nàng đi tham quan khắp nơi trong phủ, nàng nhận ra trong phủ đều trồng những loại cây mà trước đây nơi nàng ở đều có. Sau khi hai người về phòng, hắn cười hỏi:
“Nàng có thích nơi này không?”
“Dạ, thích ạ” Nơi này yên tĩnh, không khí trong lành, thơ mộng, vô cùng thích hợp với sâu gạo như nàng.
“À có điều ta phải nói với nàng, chúng ta bây giờ sống ở một thân phận mới, ta là Diệp Khai một phú thương nhỏ ở Mộc Châu, nàng là thê tử của ta, tên nàng là Nhạc Nhan.”
Nàng gật đầu mỉm cười nhìn hắn, nam nhân này vì nàng mà bỏ cả thiên hạ, nàng sẽ dùng cả cuộc đời này ở bên hắn, yêu thương hắn, tặng hắn cả cuộc đời còn lại của mình.
Cuộc sống sâu gạo của người nào đó tiếp tục bắt đầu!
Chính Đức đế ở bên ngoài phòng sinh đi qua đi lại, đầu chân mày nhíu chặt đến nỗi có thể ép chết một con muỗi, ánh mắt ngập tràn lo lắng chốc chốc lại hỏi:
“Sao lại lâu như thế chứ?”
Khi ấy Tiểu Thuận Tử sẽ cúi đầu thật thấp vờ như không nghe thấy, thật hiếm khi vạn tuế gia tâm thần không yên như vậy nha. An phi và Lan tần mới lúc đầu cũng dịu dàng tiến lên mềm mại an ủi nhưng vạn tuế gia vẫn không thèm quan tâm, vẫn tiếp tục đi qua đi lại nên cuối cùng các nàng cũng chỉ biết im lặng đứng một bên, lặp lại mấy lần như thế, cuối cùng trong phòng sinh cũng nghe thấy Khuynh Nhan kêu lên một tiếng, một tiếng này tràn đầy đau đớn và mệt mỏi, lại nói đồng chí hoàng đế sau khi nghe thấy, ngay lập tức, dưới sự ngăn cản quyết liệt của của Tiểu Thuận Tử và những người khác, hắn bất chấp bước vào phòng sinh. Trước khi bước vào còn quay đầu khuôn mặt toát lên vẻ khó chịu cùng không kiên nhẫn, ra lệnh mọi người giải tán, ai cũng không được đến gần Phong Lữ Cung.
Vừa mở cửa, một luồng khí nóng ập vào mặt, mùi tanh nồng đậm xông lên mũi. Chính Đức đế đến gần ngồi bên đầu giường, thấy trán Khuynh Nhan đầy mồ hôi, mái tóc đen mượt cũng bị mồ hôi làm cho bết dính lại, sắc mặt tái nhợt. Các mama và cung nữ nhìn thấy hoàng thượng của bọn họ cư nhiên đi vào phòng sinh thì giật thót tim, nhưng cũng không dám lên tiếng khuyên can, cúi đầu ai làm việc nấy.
Khuynh Nhan trong mơ màng, yếu ớt đưa mắt, nhìn thấy hắn, trên mặt lại tràn đầy vẻ tươi cười:
“Người đã đến rồi”
“Ừ trẫm ở đây cùng nàng đón cục cưng ra đời” Vừa nói hắn vừa nắm lấy tay nàng nhẹ nhàng xoa. Sau đó lại dịu dàng nói:
“Nàng cứ nắm tay của trẫm, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé, được không?”
“Được, được” Vành mắt nàng bây giờ đã ươn ướt, đau quá nhưng có hắn bên cạnh nàng thấy mình như mạnh mẽ hơn nhiều.
Khuynh Nhan bắt đầu cố hết sức theo lời của mama, răng cắn chặt cái khăn trắng, cắn đến cái khăn trắng tinh đã nhiễm chút màu đỏ chói, cơn đau đớn đến tê tâm liệt phế, nàng vô thức nắm chặt lấy tay Chính Đức đế, móng tay nàng cào rách da, đâm vào tận thịt của hắn, nhưng hắn lúc này làm gì có tâm trạng cảm nhận đau đớn của bản thân, hắn càng nhíu chặt mày lại, suy nghĩ, thầm hạ quyết tâm chỉ một lần này thôi, sau này không sinh cục cưng nữa.
Đến tận nửa ngày hôm sau, lại truyền ra tin, do trước đây lúc mang thai đã từng rơi xuống vực, gần đây lại còn bị va đập mạnh vì chuyện Lệ Tần nên Tĩnh phi và đứa bé đều không qua khỏi, hoàng thượng hôm đó không lâm triều, ra lệnh mang giường băng đến để đặt di thể của Tĩnh Phi và đứa bé lên, hắn cũng ở lại đó, không cho phép bất cứ ai được đến Phong Lữ Cung quấy rầy.
Đến ngày thứ ba, tam vương gia kiên quyết đến Phong Lữ Cung, mạnh mẽ mang hoàng thượng nào đó đang ở bộ dạng vô hồn ra ngoài. Vài ngày sau, hoàng thượng hạ chỉ phong Tĩnh Phi làm Tĩnh Nhan hoàng hậu, đứa bé phong làm An Lạc Vương, quốc tang ba ngày.
Sau quốc tang, hoàng thượng vì thương tâm quá độ, ốm bệnh không dậy nổi, Liễu tướng quân dâng sớ lập tam vương gia làm hoàng đế, thái hậu cùng các triều thần cũng đồng ý với kiến nghị này, tam vương gia không đồng ý lên ngôi, hắn cho là hoàng huynh sẽ vượt qua được nên chỉ tạm giám sát triều chính.
Năm Chính Đức thứ năm, hoàng đế băng hà tại Phong Lữ Cung. Tam vương gia Vũ Văn Trác bị buộc phải lên ngôi, lấy hiệu là Minh Thuần đế.
……………ta là đường phân cách Thiên Môn…………
“Nhan tỷ tỷ, tiểu Dực cười với muội này” Niệm Niệm rất yêu thích vị đệ đệ trắng trẻo mập mạp người gặp người thích, ôm mãi không chán này, nên suốt ngày không quanh quẩn bên giường của Khuynh Nhan.
Khuynh Nhan và Lý Na nhìn hai đứa trẻ rồi lại nhìn nhau mỉm cười.
Khuynh Nhan đến giờ vẫn còn nhớ như in hôm đó, sau khi nàng hạ sinh cục cưng vì quá mệt mỏi nên thiếp đi, sau khi tỉnh lại nàng thấy Lý Na ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn nàng, lúc đó nàng còn tưởng bản thân mình đã chết nên mới nhìn thấy Lý Na. Cuối cùng, nghe Lý Na kể rõ ngọn nguồn đầu đuôi mới biết, hóa ra Lý Na và chủ nhân Thiên Môn mới là một đôi thật sự, lại còn có hóa ra Niệm Niệm là con gái của hai người bọn họ.
“Đệ đệ ngoan, đệ mau lớn lên đi, đệ lớn lên, tỷ sẽ dạy đệ vẽ, nhé” Niệm Niệm bây giờ ấp ủ ước mơ trở thành cô giáo dạy vẽ của tiểu Dực.
“Niệm nhi đến giờ đi học cùng lão sư rồi” Lý Na nhẹ nhàng nhắc nhở bé.
“Niệm nhi biết rồi” Niệm Niệm ôn tư tưởng học giỏi sau này còn dạy lại cho tiểu Dực nên càng ngày càng chăm chỉ.
“Tiểu thư, thứ người dặn Bích Dao chuẩn bị đã xong, có cần mang lên bây giờ hay không?” Tiểu Mãn tươi cười đi vào.
“Ừ, muội mang lên đi, để lại ba người các muội mỗi người một ít”
“Dạ”
“Tỷ tỷ, cái này bảo đảm tỷ hài lòng” Khuynh Nhan hí hửng quay sang Lý Na nói.
Nghe xong hai mắt Lý Na tỏa sáng, mấy tháng này các nàng cùng nhau làm đẹp từ các loại cao do Khuynh Nhan sáng chế, thật sự da càng ngày càng mịn, người lúc nào cũng tỏa hương thơm.
“Tiểu Thanh muội mang Dực nhi sang nôi, nhớ đốt thêm hỏa lò cho ấm nhé”
Cũng lập đông rồi, sao hắn còn chưa đến?
Đêm đó, người nào đó vô cùng khó chịu khi phải tỉnh dậy giữa đêm, vì trước ngực như có thứ gì chà xát, rất nhột. Sau khi thanh tỉnh mới thấy phía sau có người đang ôm lấy nàng, ma chảo của hắn sờ loạn khắp người nàng, ngửi được hơi thở quen thuộc, nàng liền dứt khoát nhắm mắt lại, kéo chăn trùm kín, mặc kệ người bên cạnh có trêu chọc thế nào cũng không thèm mở mắt.
Người bên cạnh than nhẹ một tiếng, sau đó bàn tay lấy tốc độ sấm sét nhanh chóng trút hết quần áo trên người nàng, người nào đó lúc này không thể bảo trì chế độ mặc kệ được nữa, nàng lật người quay sang lên án hắn:
“Người vô…ưm..”
Môi bị chiếm, nhất thời tròn mắt thấy đôi mắt hồ ly của người bên trên tràn ngập sắc tình cùng nhớ nhung nhìn mình, nhất thời tâm mềm nhũn, nàng chủ động ôm lấy cổ của hắn, nhiệt tình đáp trả.
Một đêm này ngọt ngào, xuân sắc. Một đêm này thỏa nỗi nhớ nhung. Một đêm này ngập tràn hương vị hạnh phúc. Một đêm này người nào đó mới thấm thía câu ‘Tiểu biệt thắng tân hôn’.
Khi người nào đó tỉnh lại đã là buổi tối của ngày hôm sau
“Nàng dậy rồi à, nào, đến dùng chút thức ăn đi” Chính Đức đế à không Chính Đức đế đã băng hà rồi, Vũ Văn Triệt hai mắt hồ ly cong lên như trăng non, miệng cũng là một vòng cung tuyệt mỹ, nhìn nàng dịu dàng, vui vẻ.
“Thiếp muốn tắm đã” Cũng một ngày một đêm không tắm rồi, tuy không có cảm giác dinh dính hay rinh ríc nhưng nàng vẫn phải tắm.
“Vi phu đã giúp nàng tắm rồi” Vũ Văn Triệt thản nhiên nói.
Nghe vậy khóe miệng người nào đó co quắp lại, sau đó bình tĩnh nói:
“À, cảm ơn chàng”
“Chăm sóc nương tử là chuyện nên làm, không cần nói cảm ơn với ta” .
……………………Tiêu Dao………………………
Ở bên ngoài kinh thành, có một đội xe ngựa đi chậm rãi. Người bên ngoài nhìn vào thì thấy giống như một vị lắm tiền nào đó mang theo vợ con ra ngoài du lịch. Bên trong xe ngựa lúc này, người nào đó vẫn con kinh hãi quá độ mà thần người ra, toàn bộ thần kinh nhất thời bị đình chỉ hoạt động.
Thấy bộ dạng ngây ngốc của người nào đó, Vũ Văn Triệt đang ôm tiểu Dực bỗng thấy buồn cười, nhưng cũng không có lòng tốt đánh thức thần kinh của nàng, mà nhàn nhã trêu đùa cùng tiểu Dực, hắn muốn chờ xem, nàng rốt cuộc có thể ngây ngốc bao lâu rồi tỉnh.
Lát sau, người nào đó vì đói mà thức tỉnh, thấy khuôn mặt cười nhạo của hắn, liền lập tức nổi giận. Hắn lại không cho nàng hay biết gì, lại trực tiếp khiến nàng ngất đi rồi mang đi. Lúc nàng chuẩn bị phát hỏa thì hắn lại tủm tỉm cười, rồi ra lệnh cho người chuẩn bị thức ăn.
No bụng, người nào đó cũng không còn tinh thần phát hỏa nữa, bắt đầu hứng trí bừng bừng:
“Tướng công, chúng ta đi đâu?”
Vũ Văn Triệt nghe hai chữ ‘tướng công’ tâm tình liền nhộn nhạo, đặt tiểu Dực vào cái nôi bên cạnh, kéo nàng vào lòng, hỏi ngược lại:
“Nương tử muốn đi đâu?”
“Đi theo chàng” Nàng ngước mắt nhìn hắn.
“Được, chúng ta đến Mộc Châu”
“Mộc Châu?” Nàng thật sự không biết địa lý nơi này.
“Mộc Châu là một vùng đất ở phía nam, nơi đây là vùng núi thấp, khí hậu ôn hòa, không có cái nóng của mùa hè, cũng không có cái rét lạnh của mùa đông, quanh năm mát mẻ.” Hắn từ tốn giải thích.
Đoàn người tiếp tục di chuyển về phía nam, lâý mục tiêu ngắm cảnh là chính nên gần hai tháng sau mới đặt chân đến Mộc Châu. Tới trước một tòa nhà lớn, đoàn người dừng lại, mọi người cùng nhau xuống xe.
Bọn Tiểu Mãn nhìn thấy cảnh vật xung quanh, nhất thời oa lên một tiếng, xung quanh tòa nhà trồng toàn đào là đào, quang cảnh đẹp động lòng người, vì đến đây đúng vào mùa xuân nên hương hoa đào phảng phất thơm ngát.
Người nào đó được trượng phu dắt tay kéo đến cửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy chữ: “Diệp Phủ”
“Gia và phu nhân đã trở về” Cửa lớn mở ra, một lão bá tóc hoa râm, khuôn mặt chất phác mừng rỡ bước ra nghênh đón. Gia? Phu nhân?
Người nào đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh theo vào bên trong. Hắn đưa nàng đi tham quan khắp nơi trong phủ, nàng nhận ra trong phủ đều trồng những loại cây mà trước đây nơi nàng ở đều có. Sau khi hai người về phòng, hắn cười hỏi:
“Nàng có thích nơi này không?”
“Dạ, thích ạ” Nơi này yên tĩnh, không khí trong lành, thơ mộng, vô cùng thích hợp với sâu gạo như nàng.
“À có điều ta phải nói với nàng, chúng ta bây giờ sống ở một thân phận mới, ta là Diệp Khai một phú thương nhỏ ở Mộc Châu, nàng là thê tử của ta, tên nàng là Nhạc Nhan.”
Nàng gật đầu mỉm cười nhìn hắn, nam nhân này vì nàng mà bỏ cả thiên hạ, nàng sẽ dùng cả cuộc đời này ở bên hắn, yêu thương hắn, tặng hắn cả cuộc đời còn lại của mình.
Cuộc sống sâu gạo của người nào đó tiếp tục bắt đầu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook