Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ
-
Chương 33: Lựa Chọn
Người nào đó khẽ động hàng mi, cố gắng muốn mở mắt lên nhưng mi mắt mặt trĩu, nhớ lại nguyên nhân mình nằm đây liền nghĩ muốn nhấc tay lên sờ bụng, nhưng cũng vô lực. Nàng mơ hồ thấy được gương mặt những người thân yêu của nàng ở hiện đại, họ đứng đó, tất cả đều đang mỉm cười, đưa tay vẫy gọi nàng, Khuynh Nhan không chút do dự, đưa chân định bước đến, lại nghe một giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên:
“Nhan nhi, Nhan nhi,..Nhan nhi”
Nàng quay mặt lại, là hắn, hắn đang đứng đó gấp gáp gọi nàng, Khuynh Nhan có chút do dự, đứng yên tại chỗ ngơ ngác nhìn hai bên. Ba mẹ nàng đang gọi nàng quay về, nàng phải quay về thôi, ở đó mới là cuộc sống của nàng, nàng quay người hướng về người thân định nhấc chân bước đến. Bất chợt từ bụng truyền đến một cơn đau khiến Khuynh Nhan nhớ đến nơi này nàng còn có cục cưng, có hắn, sao nàng có thể bỏ lại bọn họ chứ.
Nàng hướng về ba mẹ quỳ xuống chấp tay ba lạy, ba mẹ con gái bất hiếu không thể quay về được, ngẩng đầu lên nàng nhìn thấy ba mẹ đang trìu mến nhìn nàng, họ mỉm cười rồi khẽ gật đầu.
Khuynh Nhan đứng lên, quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt yêu nghiệt khẩn trương nhìn nàng, như lo sợ nàng sẽ bỏ lại hắn, nàng liền cười rộ lên, dứt khoát bước về phía hắn.
“Nhan nhi, nàng sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?” Chính Đức đế ngồi bên giường, nhìn nàng mi mắt nhẹ rung, ngón tay khẽ động, hắn vui mừng cùng khẩn trương gọi nàng, lại thấy trán nàng ướt đẫm mồ hôi, hắn lo lắng không biết nàng có làm sao hay không. Vừa định cho người gọi thái y thì “Ưm” một tiếng, người trên giường yếu ớt mở mắt.
“Nhan nhi nàng tỉnh lại rồi, có thấy đau ở đâu không?” Giọng nói ấm áp, ánh mắt tràn ngập ôn nhu cùng lo lắng.
Khuynh Nhan muốn trả lời nhưng vô lực, thấy ánh mắt nàng liếc về phía bụng, hắn hiểu ý, đưa tay vuốt tóc nàng, nhẹ giọng trấn an:
“Cục cưng rất tốt, nàng yên tâm nhé”
Khuynh Nhan nghe vậy liền yên tâm, lòng ngập tràn vui sướng, sau đó quá mệt mỏi, lại thiếp đi.
Mấy ngày nay nếu không lâm triều hay có chuyện gì quan trọng cần nghị sự, thì hắn sẽ mang tấu chương đến cạnh giường nàng để vừa xem vừa theo dõi nàng, cứ lo không ở đây thì sẽ đến không kịp nhìn nàng tỉnh lại.
Rất nhanh hắn cho nguời gọi thái y vào kiểm tra cho nàng một lần nữa, nhận được câu trả lời tình trạng rất tốt, lúc bấy giờ tâm tình của hắn mới chính thức thả lỏng.
“Ai gia nghe nói Nhan nhỉ đã tỉnh?” Giọng nói từ tính của thái hậu vang lên, theo sau bà là tướng quân đại nhân vừa trở về từ biên ải, ông cũng gần sáu mươi thôi mà tóc đã bạc trắng, da nhăn nhún, nhìn cứ như đã tám mươi tuổi rồi vậy. Cũng phải, ông chịu đả kích quá lớn, cư nhiên mất đi một đứa con gái và cháu ngoại, khi ấy đã muốn quay trở về nhưng chiến sự không cho phép, bây giờ lại thêm một đứa con gái và cháu ngoại nữa, sắc mặt trắng bệt, yếu ớt nằm trên giường bệnh.
“Mẫu hậu, bá phụ, Nhan nhi vừa tỉnh lại một chút, nhưng có lẽ quá mệt mỏi nên lại ngủ thiếp đi rồi, thái y cũng vừa kiểm tra, hiện tại tất cả đều ổn rồi” Chính Đức đế nhỏ giọng, lo sợ nàng thức giấc.
Thái hậu và Liễu tướng quân nhìn nhìn Khuynh Nhan một chút, bước ra gian ngoài, Chính Đức đế gọi Tiểu Mãn vào xem chừng, sau đó bước nhanh theo hai người thái hậu.
“Tiểu Triệt à bây giờ quyền lực triều chính cũng đều tập trung trong tay chúng ta, con có thể giải tán hậu cung, lập Nhan nhi làm hậu, cớ sao phải rắc rối như vậy chứ” Giọng thái hậu bất đắc dĩ cùng lo lắng, đứa con này luôn khiến bà không thể nhìn thấu.
“So với Trẫm thì tam đệ thích hợp hơn” Chính Đức đế nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của mình.
“Bạn già ông cho chút ý kiến đi chứ” Thái hậu liếc nhìn về Liễu tướng quân.
“Chuyện này thứ cho lão thần không dám có ý kiến” Liễu tướng quân cung kính nói. Đùa gì chứ, chuyện này sao ông có thể nói vào được chứ, nếu xét về khía cạnh một người làm cha mà nói thì suy nghĩ của hoàng thượng rất hợp ý ông, còn nếu xét về khía cạnh thần tử thì ông nên ngăn cản.
“Trẫm muốn thông báo thế thôi, không phải hỏi ý kiến” Chính Đức đế khóe miệng cong lên, mắt hồ ly cũng tràn ngập ý cười. Thái hậu nghe thấy con trai bà dùng cách nói của bà để nói chuyện với bà, nhất thời nghẹn họng, thôi kệ nó, con cháu có phúc của con cháu.
“Tùy con vậy, nhưng tiểu Trác nó có đồng ý hay không nữa”
“Nó sẽ” Chính Đức đế vẻ mặt đắc ý, cười gian xảo. Chỉ cần chờ ngày Nhan nhi lâm bồn thì kế hoạch liền có thể thực hiện.
Đêm ở Phong Lữ Cung yên tĩnh, Chính Đức đế ngồi cạnh giường Khuynh Nhan, chông đèn chăm chú xem tấu chương, lúc chiều này nàng đã tỉnh một lúc lâu, đã mỉm cười, thều thào nói chuyện cùng hắn, sau khi dùng chút canh sâm, uống thuốc an thai, sau đó y theo đồng hồ sinh học, giờ tuất liền ngủ.
Đang nhíu mày xem tấu chương, đột nhiên hắn dừng lại, đặt quyển tấu chương xuống, nhanh chóng bước ra gian ngoài. Thấy người một thân hắc y, đang chắp tay ra sau kiêu ngạo đứng đó, liền nhanh chóng đen mặt, tên này sao lại xuất hiện ở đây, đừng có nói đây cũng là tình địch của hắn nha. Có thể lắm chứ, lần trước còn giúp đỡ tìm tung tích của nàng nữa mà. Nghĩ đến đây mắt hồ ly híp lại, cười như không cười chào hỏi:
“Hàn huynh đêm hôm đến tẩm cung ái phi của trẫm là có chuyện gì sao?”
“Đón Niệm Niệm” Hàn Khanh tích chữ như vàng.
Thì ra là vì Niệm nhi, chả lẽ biểu tỷ đã thành công rồi sao? Hai mắt Chính Đức đế lóe lên một tia sáng tính toán, khiến Hàn Khanh phải nâng cao cảnh giác.
“Biểu tỷ phu đến đón Niệm nhi cũng được thôi, nhưng trẫm và Nhan nhi chăm sóc Niệm nhi vô cùng vất vả, lại thêm lâu ngày có tình cảm sâu sắc, nếu Nhan nhi tỉnh lại không nhìn thấy Niệm nhi, nàng sẽ rất buồn” Hoàng đế hồ ly bắt đầu kể lể, giọng điệu vô cùng chân thật.
Hàn Khanh mờ mịt không biết trong hồ lô của tên hồ ly này đựng thuốc gì, có chút khó chịu, tên này khiến hắn không nhìn ra suy nghĩ. Nhất thời quên luôn cách xưng hô ‘biểu tỷ phu’ của Chính Đức đế.
“Nguơi có ý gì?”
Chính Đức đế thấy cá đã mắc câu, liền không nhanh không chậm nói:
“Trẫm chỉ là muốn nhờ biểu tỷ phu….”
Nghe xong tất cả, Hàn Khanh cảm thấy tên hồ ly này vô cùng bất chấp. Song song đó lại thấy vô cùng đồng cảm với tam vương gia, bị ca ca ruột của mình thông đồng với người ngoài tính kế.
“Được, ta đồng ý giúp ngươi, Niệm Niệm đâu?”
“Viện phía tây, không tiễn” Nếu Niệm nhi biết bị nghĩa phụ của mình bán đi như vậy, bé sẽ như thế nào đây?
“Nhan nhi, Nhan nhi,..Nhan nhi”
Nàng quay mặt lại, là hắn, hắn đang đứng đó gấp gáp gọi nàng, Khuynh Nhan có chút do dự, đứng yên tại chỗ ngơ ngác nhìn hai bên. Ba mẹ nàng đang gọi nàng quay về, nàng phải quay về thôi, ở đó mới là cuộc sống của nàng, nàng quay người hướng về người thân định nhấc chân bước đến. Bất chợt từ bụng truyền đến một cơn đau khiến Khuynh Nhan nhớ đến nơi này nàng còn có cục cưng, có hắn, sao nàng có thể bỏ lại bọn họ chứ.
Nàng hướng về ba mẹ quỳ xuống chấp tay ba lạy, ba mẹ con gái bất hiếu không thể quay về được, ngẩng đầu lên nàng nhìn thấy ba mẹ đang trìu mến nhìn nàng, họ mỉm cười rồi khẽ gật đầu.
Khuynh Nhan đứng lên, quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt yêu nghiệt khẩn trương nhìn nàng, như lo sợ nàng sẽ bỏ lại hắn, nàng liền cười rộ lên, dứt khoát bước về phía hắn.
“Nhan nhi, nàng sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?” Chính Đức đế ngồi bên giường, nhìn nàng mi mắt nhẹ rung, ngón tay khẽ động, hắn vui mừng cùng khẩn trương gọi nàng, lại thấy trán nàng ướt đẫm mồ hôi, hắn lo lắng không biết nàng có làm sao hay không. Vừa định cho người gọi thái y thì “Ưm” một tiếng, người trên giường yếu ớt mở mắt.
“Nhan nhi nàng tỉnh lại rồi, có thấy đau ở đâu không?” Giọng nói ấm áp, ánh mắt tràn ngập ôn nhu cùng lo lắng.
Khuynh Nhan muốn trả lời nhưng vô lực, thấy ánh mắt nàng liếc về phía bụng, hắn hiểu ý, đưa tay vuốt tóc nàng, nhẹ giọng trấn an:
“Cục cưng rất tốt, nàng yên tâm nhé”
Khuynh Nhan nghe vậy liền yên tâm, lòng ngập tràn vui sướng, sau đó quá mệt mỏi, lại thiếp đi.
Mấy ngày nay nếu không lâm triều hay có chuyện gì quan trọng cần nghị sự, thì hắn sẽ mang tấu chương đến cạnh giường nàng để vừa xem vừa theo dõi nàng, cứ lo không ở đây thì sẽ đến không kịp nhìn nàng tỉnh lại.
Rất nhanh hắn cho nguời gọi thái y vào kiểm tra cho nàng một lần nữa, nhận được câu trả lời tình trạng rất tốt, lúc bấy giờ tâm tình của hắn mới chính thức thả lỏng.
“Ai gia nghe nói Nhan nhỉ đã tỉnh?” Giọng nói từ tính của thái hậu vang lên, theo sau bà là tướng quân đại nhân vừa trở về từ biên ải, ông cũng gần sáu mươi thôi mà tóc đã bạc trắng, da nhăn nhún, nhìn cứ như đã tám mươi tuổi rồi vậy. Cũng phải, ông chịu đả kích quá lớn, cư nhiên mất đi một đứa con gái và cháu ngoại, khi ấy đã muốn quay trở về nhưng chiến sự không cho phép, bây giờ lại thêm một đứa con gái và cháu ngoại nữa, sắc mặt trắng bệt, yếu ớt nằm trên giường bệnh.
“Mẫu hậu, bá phụ, Nhan nhi vừa tỉnh lại một chút, nhưng có lẽ quá mệt mỏi nên lại ngủ thiếp đi rồi, thái y cũng vừa kiểm tra, hiện tại tất cả đều ổn rồi” Chính Đức đế nhỏ giọng, lo sợ nàng thức giấc.
Thái hậu và Liễu tướng quân nhìn nhìn Khuynh Nhan một chút, bước ra gian ngoài, Chính Đức đế gọi Tiểu Mãn vào xem chừng, sau đó bước nhanh theo hai người thái hậu.
“Tiểu Triệt à bây giờ quyền lực triều chính cũng đều tập trung trong tay chúng ta, con có thể giải tán hậu cung, lập Nhan nhi làm hậu, cớ sao phải rắc rối như vậy chứ” Giọng thái hậu bất đắc dĩ cùng lo lắng, đứa con này luôn khiến bà không thể nhìn thấu.
“So với Trẫm thì tam đệ thích hợp hơn” Chính Đức đế nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của mình.
“Bạn già ông cho chút ý kiến đi chứ” Thái hậu liếc nhìn về Liễu tướng quân.
“Chuyện này thứ cho lão thần không dám có ý kiến” Liễu tướng quân cung kính nói. Đùa gì chứ, chuyện này sao ông có thể nói vào được chứ, nếu xét về khía cạnh một người làm cha mà nói thì suy nghĩ của hoàng thượng rất hợp ý ông, còn nếu xét về khía cạnh thần tử thì ông nên ngăn cản.
“Trẫm muốn thông báo thế thôi, không phải hỏi ý kiến” Chính Đức đế khóe miệng cong lên, mắt hồ ly cũng tràn ngập ý cười. Thái hậu nghe thấy con trai bà dùng cách nói của bà để nói chuyện với bà, nhất thời nghẹn họng, thôi kệ nó, con cháu có phúc của con cháu.
“Tùy con vậy, nhưng tiểu Trác nó có đồng ý hay không nữa”
“Nó sẽ” Chính Đức đế vẻ mặt đắc ý, cười gian xảo. Chỉ cần chờ ngày Nhan nhi lâm bồn thì kế hoạch liền có thể thực hiện.
Đêm ở Phong Lữ Cung yên tĩnh, Chính Đức đế ngồi cạnh giường Khuynh Nhan, chông đèn chăm chú xem tấu chương, lúc chiều này nàng đã tỉnh một lúc lâu, đã mỉm cười, thều thào nói chuyện cùng hắn, sau khi dùng chút canh sâm, uống thuốc an thai, sau đó y theo đồng hồ sinh học, giờ tuất liền ngủ.
Đang nhíu mày xem tấu chương, đột nhiên hắn dừng lại, đặt quyển tấu chương xuống, nhanh chóng bước ra gian ngoài. Thấy người một thân hắc y, đang chắp tay ra sau kiêu ngạo đứng đó, liền nhanh chóng đen mặt, tên này sao lại xuất hiện ở đây, đừng có nói đây cũng là tình địch của hắn nha. Có thể lắm chứ, lần trước còn giúp đỡ tìm tung tích của nàng nữa mà. Nghĩ đến đây mắt hồ ly híp lại, cười như không cười chào hỏi:
“Hàn huynh đêm hôm đến tẩm cung ái phi của trẫm là có chuyện gì sao?”
“Đón Niệm Niệm” Hàn Khanh tích chữ như vàng.
Thì ra là vì Niệm nhi, chả lẽ biểu tỷ đã thành công rồi sao? Hai mắt Chính Đức đế lóe lên một tia sáng tính toán, khiến Hàn Khanh phải nâng cao cảnh giác.
“Biểu tỷ phu đến đón Niệm nhi cũng được thôi, nhưng trẫm và Nhan nhi chăm sóc Niệm nhi vô cùng vất vả, lại thêm lâu ngày có tình cảm sâu sắc, nếu Nhan nhi tỉnh lại không nhìn thấy Niệm nhi, nàng sẽ rất buồn” Hoàng đế hồ ly bắt đầu kể lể, giọng điệu vô cùng chân thật.
Hàn Khanh mờ mịt không biết trong hồ lô của tên hồ ly này đựng thuốc gì, có chút khó chịu, tên này khiến hắn không nhìn ra suy nghĩ. Nhất thời quên luôn cách xưng hô ‘biểu tỷ phu’ của Chính Đức đế.
“Nguơi có ý gì?”
Chính Đức đế thấy cá đã mắc câu, liền không nhanh không chậm nói:
“Trẫm chỉ là muốn nhờ biểu tỷ phu….”
Nghe xong tất cả, Hàn Khanh cảm thấy tên hồ ly này vô cùng bất chấp. Song song đó lại thấy vô cùng đồng cảm với tam vương gia, bị ca ca ruột của mình thông đồng với người ngoài tính kế.
“Được, ta đồng ý giúp ngươi, Niệm Niệm đâu?”
“Viện phía tây, không tiễn” Nếu Niệm nhi biết bị nghĩa phụ của mình bán đi như vậy, bé sẽ như thế nào đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook