Cuộc Sống Sâu Gạo Của Mọt Sách Ở Thanh Triều
-
Chương 90: Mỗi người mỗi phúc
Thái tử bị phế, có người thỉnh tấu phục lập, bị Khang Hi trách cứ, chuyện này sao có thể coi như ủ rượu mà lập rồi lại phế, phế xong lại lập. Lúc Bát a ca Dận Tự dâng lên Khang Hi một con chim ưng đang hấp hối (rất hiển nhiên là lão Bát bị người hãm hại, hơn nữa còn là một chiêu hãm hại rất thành công) cũng là lúc hi vọng lên làm Thái Tử của hắn tiêu tan không còn gì. Bên ngoài bàn luận huyên náo nghiêng trời lệch đất, diễn biến sự việc cứ càng ngày càng phấn khích. Trong khi đó Viên Minh viên lại yên bình, không chịu chút ảnh hưởng tựa như thế ngoại đào nguyên, Thục Lan cũng là một trong số những người im lặng nghe kể chuyện trong viên.
Được cái bên trong phủ đệ của Ung thân vương cũng xảy ra một sự việc không lớn không nhỏ, đủ để người ta nói chuyện huyên thuyên khi trà dư tửu hậu. Đó chính là chuyện trắc phúc tấn Niên thị hạ sinh tiểu a ca, đây vốn là một đại hỉ sự, thế nhưng điều kì lạ ở đây là tên của tiểu a ca lại không lấy chữ “Hoằng” theo hoàng thất mà lại đặt là “Phúc Nghi”. Chẳng lẽ đứa bé này không phải là huyết mạch hoàng gia? Ung Vương gia sủng ái trắc phúc tấn như vậy, khả năng Niên thị leo tường là vô cùng nhỏ. Với lại nếu đây là con tư sinh thì Vương gia đã không để nó được an ổn sinh ra, nói gì đến chuyện tấu lên tông nhân phủ để xác nhập hoàng tịch? Hay đây là cách khác để khẳng định rằng đứa trẻ này sẽ không có khả năng được thừa kế tước vị của Vương gia? Nhưng tại sao lại thế?
Mọi người ai nấy mang đầy bụng nghi ngờ, họ vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy Niên trắc phúc tấn đã lâu chưa lộ diện trên bàn tiệc mừng đầy tháng tiểu a ca, thế nhưng phúc tấn Ô Lạt Na Lạp Thị lại dùng một câu trắc phúc tấn hậu sản thể hư, lấy lý do cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi để lần nữa kéo dài vô hạn định khả năng Niên thị xuất hiện trước mặt mọi người.
Dĩ nhiên chuyện nữ quyến Niên gia cầu kiến thì không thể cự tuyệt, có điều phúc tấn cũng sẽ đi theo. Các nàng ngồi sát bên giường, thấy sắc mặt Niên thị vô cùng kém, căn bản không thể tán gẫu chuyện trò, nhiều lắm cũng chỉ nói được hai câu cho xong việc.
Nhóm người ngoài mặt không quan tâm tới triều đình chính sự đều đem sự chú ý chuyển hướng sang chuyện này, bao nhiêu suy đoán kéo nhau ra lò.
“Tiểu thư thử đoán xem chuyện Niên trắc phúc tấn là thế nào?” Tiểu Thúy cuối cùng cũng không dằn được lòng hiếu kì, sau khi đuổi hết người hầu khỏi phòng ngủ của tiểu thư liền nhỏ giọng len lén hỏi.
“Khả năng thứ nhất, sự thật đúng như lời phúc tấn nói. Khả năng thứ hai chính là trắc phúc tấn căn bản không hề mang thai.”
“Không hề mang thai?!” Tiểu Thúy suýt chút nữa thì thất thanh kêu lên, nàng vội vàng lấy tay che miệng.
“Sao thể có chuyện trùng hợp như vậy được, làm như đâm xong cái sọt liền mang thai. Ngươi xem khu viện ấy được trông giữ nghiêm ngặt, nha hoàn ma ma lại không thể tùy tiện ra vào, ngay cả lúc trước phúc tấn sinh Đại a ca cũng không làm ra vẻ như lâm đại địch thế này. Chuyện này giống như để giam lỏng người nào đó hơn là quan tâm cẩn trọng. Vấn đề ở đây là Vương gia đang rất cần binh quyền mà Niên Canh Nghiêu đang có trong tay, phao tin mang thai ra ngoài sẽ giúp ngài ấy kéo dài thời gian. Dù sao người chứng kiến chuyện lần trước rất nhiều nhưng người đi tra cứu ngọn nguồn như ta lại chưa có. Tất cả chỉ là trùng hợp ư? Rủi như có người trong lúc tán gẫu nhắc đến thì sao, chỉ cần một người đem chuyện “Di Xuân viên” cùng Lý Sư Sư liện hệ với nhau thôi là dư luận sẽ lại xôn xao. Kết quả chính là Vương gia không thể tiếp tục sủng ái trắc phúc tấn, cũng mất đi sự trợ giúp của Niên Canh Nghiêu.”
“Nhưng chuyện này có thể kéo dài đến bao giờ? Cho dù sức khỏe trắc phúc tấn không tốt nhưng rồi cũng có lúc phải khỏe lên, nói như tiểu thư, Vương gia nếu muốn binh quyền trong tay Niên đại nhân thì không thể để chuyện gì xảy ra với trắc phúc tấn, hơn nữa bề ngoài còn phải thể hiện là rất sủng ái nàng ấy?”
“Có gì chứng minh sự ân sủng của Vương gia tốt hơn một nữ nhân mang thai chứ?”
“Sinh tiếp?!” Tiểu Thúy không dám tin: “Nhưng tiểu thư, theo người nói thì tiểu a ca không phải là của trắc phúc tấn, đã vậy Vương gia sao còn cho vào hoàng tịch, nhập tổ phổ?”
“Chỉ là cái tên, cũng không phải tước vị, ngươi vẫn cho rằng đứa trẻ có thể mang cái danh này sống đến trưởng thành sao? Hiện bên ngoài đang rất loạn, Vương gia sẽ không dám mạo hiểm. Vậy nên tốt nhất ngươi hãy cố quên chuyện trắc phúc tấn giúp Thập Tam bối lặc đề tên viện đi.”
“Tiểu Thúy hiểu.”
“Cứ chờ mà xem, ‘ân sủng’ của trắc phúc tấn còn dài dài, nói không chừng nàng ấy còn sinh tiếp đứa thứ hai, thứ ba nữa, chỉ là tên đều không được dùng chữ hoàng gia thôi(*). Với bọn họ, những đứa trẻ không rõ lai lịch này có thể được đưa vào gia phổ hoàng tộc đã là phúc phận được tu luyện từ kiếp trước rồi.” Nói xong nàng có chút thương cảm, những đứa trẻ kia đâu có tội tình gì. “Có điều chưa chắc khả năng thứ nhất sẽ không xảy ra.” Chỉ là xác suất khá thấp thôi – điều này không cần phải nói ra miệng, trong lòng hai người đều hiểu rõ ràng.
(*) Theo lịch sử Niên thị sinh ba Hoàng tử là Phúc Nghi, Phúc Huệ, Phúc Phái, một Công chúa và một Hoàng tứ nữ, thế nhưng tất cả đều qua đời sớm, chắc vì thế nên Thục Lan mới suy đoán như trên.
Tiểu Thúy cũng khó chịu một hồi, nàng vội chuyển hướng đề tài: “Trắc phúc tấn Đông Giai Thị Mặc Lan của Thái…à…Nhị a ca đưa tới bái thiếp, tiểu thư vẫn quyết định như trước sao?”
“Như trước. Bây giờ ngay cả Vương gia cũng không muốn dây vào vũng bùn này, chúng ta phải tránh thật xa, nhất định không để bị liên lụy.”
“Dạ.”
Đáng tiếc, dù trốn thế nào đi nữa Thục Lan cũng không thể phủ nhận mình là người họ Đông Giai, có một số việc không thể cứ khước từ là xong. Tỷ như chuyện Đông gia Lão thái gia Đông Quốc Cương bệnh nặng, muốn gặp cháu gái nhỏ Đông Thục Lan của mình một lát. Hơn nữa a mã Khoa Đại của Đông Thục Lan cũng được đặc xá về kinh thăm hỏi, có thể thấy bệnh của Đông Quốc Cương lần này vô cùng nghiêm trọng.
Trùng hợp là Đông Mặc Lan và Đông Thục Lan lại đến cửa lớn Đông phủ cùng một lúc, dĩ nhiên không loại bỏ khả năng Đông Giai Thị Mặc Lan cố ý ở cửa Đông phủ chặn người. Ai bắt vị tỷ tỷ thân là thứ phúc tấn phủ Tứ a ca của nàng chỉ cùng nàng đối đáp vài câu lấy lệ trong những sự kiện công khai, còn đâu tất cả thiệp mời hay bái thiếp đều từ chối gửi lại.
Cũng vì vậy, khi chủ quản đương nhiệm của Đông gia là Ngạc Luân Đại xuất phủ chào đón liền nhìn thấy cảnh tượng hai bên dàn trận: một bên là đội ngũ xe kéo hoa lệ, đúng quy cách tiêu chuẩn của trắc phúc tấn; một bên là nhuyễn kiệu nóc xanh, đứng bên cạnh ngoài đại nha hoàn Tiểu Thúy mà mọi người nhận ra cũng chỉ có thêm một vài hạ nhân nữa, à không, còn có một nhân vật phẩm cấp không cao nhưng thân phận lại cực kỳ nhạy cảm, chính là một trong hai cận vệ của Ung Vương gia – Chu Lan Thái! Thế nên dù thế trận không hoa lệ nhưng lại đủ chất lượng.
Thật không ngờ nữ tử tưởng như bỏ đi ấy giờ này lại được Ung Vương gia coi trọng đến vậy! Nhóm chủ quản Đông gia vẻ mặt mừng rỡ.
“Tỷ tỷ có phúc khí thật đấy, được Ung Vương gia sủng ái, còn phái cả thị vệ của mình đến hộ tống tỷ. Trách sao muội muội muốn gặp tỷ tỷ một lát cũng khó như vậy.” Đông Giai Thị Mặc Lan khó nén ghen tỵ.
“Trắc phúc tấn hiểu lầm rồi. Hôm nay Chu Lan Thái tới phiên nghỉ, không có việc gì làm, vì thấy tình hình bên ngoài đang không thái bình nên tự tiến cử tới bảo vệ Tiểu Thúy.”
Bảo vệ Tiểu Thúy? Nhất thời Tiểu Thúy đang đứng yên bên kiệu nhỏ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Nhóm người hầu Đông phủ nhìn qua nhìn lại, căn cứ vào tinh thần bát quái cũng không nhịn được mà thấy hâm mộ Tiểu Thúy. Cùng là nha đầu Đông phủ đi ra ngoài với nhau, sao Tiểu Thúy lại tốt số như vậy chứ? Chu Lan Thái này cũng được xem là tuổi trẻ hứa hẹn, tinh anh tuấn tú, lại là một trong những tâm phúc của Ung Vương gia, tiền đồ không thể đo đếm được, nhưng quan trọng nhất là hắn chưa có hôn phối! Nếu Tiểu Thúy kia mà gả đi… chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho người ta phải đố kị phát điên. Mọi người lại nhìn sang Chu Lan Thái: bên ngoài da mặt đạt đến trình độ siêu dày, một chút sắc đỏ cũng không có, thậm chí nhìn qua còn có vẻ đắc ý. Ngược lại Tiểu Thúy cả mặt đỏ bừng, ngay cả cổ cũng dần chuyển màu.
“Thật sao? Vậy phải chúc mừng Tiểu Thúy rồi.” Đông Giai Thị Mặc Lan nhàn nhạt nói, một chữ nàng cũng không tin.
“Tạ…tạ ơn trắc phúc tấn.” Tiểu Thúy thật sự không biết phải đáp lại thế nào cho phải.
Mọi người vừa hàn huyên vừa đi vào chính sảnh.
“Còn không phải sao, cả kinh thành này ai mà không biết Vương gia yêu nhất trắc phúc tấn Niên thị, nàng mới sinh tiểu a ca chưa được bao lâu mà giờ đã tiếp tục mang thai.” Đông Thục Lan cúi đầu nghịch giáp bộ ở ngón tay.
“Vậy tỷ tỷ phải cố gắng lên mới được.” Đông Mặc Lan cố ý xát muối lên vết thương.
“Không có cách nào, Vương gia thích những nữ tử văn nhã yểu điệu lại có tài văn chương như trắc phúc tấn. Muốn học cũng không học được. Nếu ngay từ đầu người gả vào phủ Vương gia là trắc phúc tấn thì Niên thị sao có thể kiêu ngạo như bây giờ, sau đó lại sinh thêm một tiểu a ca, bằng vào gia thế họ Đông Giai, e rằng ngay cả phúc tấn cũng phải kiêng nể ba phần. Chỉ tiếc…tỷ tỷ không có bản lãnh…” Đừng trách nàng xấu tính, có câu oan có đầu, nợ có chủ, cục diện bây giờ không phải là do Đông Giai Thị Thục Lan nàng tạo thành, thỉnh trách đúng người đúng tội.
Quả nhiên, ngay lập tức Đông Giai Thị Mặc Lan đã bắn ánh mắt cực kì ai oán về phía a mã và ngạch nương của mình. Thái tử bạc tình, nàng cũng chỉ nở mày nở mặt được nhất thời, không giống như ân sủng Tứ a ca dành cho Niên thị, lâu dài đến mức ai trong kinh thành cũng phải công nhận. Hơn nữa trải qua sự việc náo loạn vừa rồi, địa vị Thái tử khó mà giữ được, có thể được làm quận vương đã là vạn hạnh. Tranh giành bao nhiêu rốt cuộc cũng thành công dã tràng. Đông Mặc Lan càng nghe được những lời đồn phóng đại Ung Vương gia sủng ái Niên thị bao nhiêu thì càng cảm thấy không cam tâm bấy nhiêu, tất cả đáng ra phải là nàng, của nàng! Tất cả đều do ngạch nương nàng làm hỏng. Nghĩ tới đây, ánh mắt ai oán bắt đầu có thêm một tia hận ý.
Tia hận ý này khiến cho Trầm Giai Thị không cách nào thừa nhận, lúc trước nàng làm bao nhiêu việc đều là toàn tâm toàn ý vì con, không ngờ kết quả chỉ đổi lấy một nữ nhi oán hận đầy mình!
Vì vậy mới nói mỗi người mỗi phúc, chớ nên cưỡng cầu.
Được cái bên trong phủ đệ của Ung thân vương cũng xảy ra một sự việc không lớn không nhỏ, đủ để người ta nói chuyện huyên thuyên khi trà dư tửu hậu. Đó chính là chuyện trắc phúc tấn Niên thị hạ sinh tiểu a ca, đây vốn là một đại hỉ sự, thế nhưng điều kì lạ ở đây là tên của tiểu a ca lại không lấy chữ “Hoằng” theo hoàng thất mà lại đặt là “Phúc Nghi”. Chẳng lẽ đứa bé này không phải là huyết mạch hoàng gia? Ung Vương gia sủng ái trắc phúc tấn như vậy, khả năng Niên thị leo tường là vô cùng nhỏ. Với lại nếu đây là con tư sinh thì Vương gia đã không để nó được an ổn sinh ra, nói gì đến chuyện tấu lên tông nhân phủ để xác nhập hoàng tịch? Hay đây là cách khác để khẳng định rằng đứa trẻ này sẽ không có khả năng được thừa kế tước vị của Vương gia? Nhưng tại sao lại thế?
Mọi người ai nấy mang đầy bụng nghi ngờ, họ vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy Niên trắc phúc tấn đã lâu chưa lộ diện trên bàn tiệc mừng đầy tháng tiểu a ca, thế nhưng phúc tấn Ô Lạt Na Lạp Thị lại dùng một câu trắc phúc tấn hậu sản thể hư, lấy lý do cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi để lần nữa kéo dài vô hạn định khả năng Niên thị xuất hiện trước mặt mọi người.
Dĩ nhiên chuyện nữ quyến Niên gia cầu kiến thì không thể cự tuyệt, có điều phúc tấn cũng sẽ đi theo. Các nàng ngồi sát bên giường, thấy sắc mặt Niên thị vô cùng kém, căn bản không thể tán gẫu chuyện trò, nhiều lắm cũng chỉ nói được hai câu cho xong việc.
Nhóm người ngoài mặt không quan tâm tới triều đình chính sự đều đem sự chú ý chuyển hướng sang chuyện này, bao nhiêu suy đoán kéo nhau ra lò.
“Tiểu thư thử đoán xem chuyện Niên trắc phúc tấn là thế nào?” Tiểu Thúy cuối cùng cũng không dằn được lòng hiếu kì, sau khi đuổi hết người hầu khỏi phòng ngủ của tiểu thư liền nhỏ giọng len lén hỏi.
“Khả năng thứ nhất, sự thật đúng như lời phúc tấn nói. Khả năng thứ hai chính là trắc phúc tấn căn bản không hề mang thai.”
“Không hề mang thai?!” Tiểu Thúy suýt chút nữa thì thất thanh kêu lên, nàng vội vàng lấy tay che miệng.
“Sao thể có chuyện trùng hợp như vậy được, làm như đâm xong cái sọt liền mang thai. Ngươi xem khu viện ấy được trông giữ nghiêm ngặt, nha hoàn ma ma lại không thể tùy tiện ra vào, ngay cả lúc trước phúc tấn sinh Đại a ca cũng không làm ra vẻ như lâm đại địch thế này. Chuyện này giống như để giam lỏng người nào đó hơn là quan tâm cẩn trọng. Vấn đề ở đây là Vương gia đang rất cần binh quyền mà Niên Canh Nghiêu đang có trong tay, phao tin mang thai ra ngoài sẽ giúp ngài ấy kéo dài thời gian. Dù sao người chứng kiến chuyện lần trước rất nhiều nhưng người đi tra cứu ngọn nguồn như ta lại chưa có. Tất cả chỉ là trùng hợp ư? Rủi như có người trong lúc tán gẫu nhắc đến thì sao, chỉ cần một người đem chuyện “Di Xuân viên” cùng Lý Sư Sư liện hệ với nhau thôi là dư luận sẽ lại xôn xao. Kết quả chính là Vương gia không thể tiếp tục sủng ái trắc phúc tấn, cũng mất đi sự trợ giúp của Niên Canh Nghiêu.”
“Nhưng chuyện này có thể kéo dài đến bao giờ? Cho dù sức khỏe trắc phúc tấn không tốt nhưng rồi cũng có lúc phải khỏe lên, nói như tiểu thư, Vương gia nếu muốn binh quyền trong tay Niên đại nhân thì không thể để chuyện gì xảy ra với trắc phúc tấn, hơn nữa bề ngoài còn phải thể hiện là rất sủng ái nàng ấy?”
“Có gì chứng minh sự ân sủng của Vương gia tốt hơn một nữ nhân mang thai chứ?”
“Sinh tiếp?!” Tiểu Thúy không dám tin: “Nhưng tiểu thư, theo người nói thì tiểu a ca không phải là của trắc phúc tấn, đã vậy Vương gia sao còn cho vào hoàng tịch, nhập tổ phổ?”
“Chỉ là cái tên, cũng không phải tước vị, ngươi vẫn cho rằng đứa trẻ có thể mang cái danh này sống đến trưởng thành sao? Hiện bên ngoài đang rất loạn, Vương gia sẽ không dám mạo hiểm. Vậy nên tốt nhất ngươi hãy cố quên chuyện trắc phúc tấn giúp Thập Tam bối lặc đề tên viện đi.”
“Tiểu Thúy hiểu.”
“Cứ chờ mà xem, ‘ân sủng’ của trắc phúc tấn còn dài dài, nói không chừng nàng ấy còn sinh tiếp đứa thứ hai, thứ ba nữa, chỉ là tên đều không được dùng chữ hoàng gia thôi(*). Với bọn họ, những đứa trẻ không rõ lai lịch này có thể được đưa vào gia phổ hoàng tộc đã là phúc phận được tu luyện từ kiếp trước rồi.” Nói xong nàng có chút thương cảm, những đứa trẻ kia đâu có tội tình gì. “Có điều chưa chắc khả năng thứ nhất sẽ không xảy ra.” Chỉ là xác suất khá thấp thôi – điều này không cần phải nói ra miệng, trong lòng hai người đều hiểu rõ ràng.
(*) Theo lịch sử Niên thị sinh ba Hoàng tử là Phúc Nghi, Phúc Huệ, Phúc Phái, một Công chúa và một Hoàng tứ nữ, thế nhưng tất cả đều qua đời sớm, chắc vì thế nên Thục Lan mới suy đoán như trên.
Tiểu Thúy cũng khó chịu một hồi, nàng vội chuyển hướng đề tài: “Trắc phúc tấn Đông Giai Thị Mặc Lan của Thái…à…Nhị a ca đưa tới bái thiếp, tiểu thư vẫn quyết định như trước sao?”
“Như trước. Bây giờ ngay cả Vương gia cũng không muốn dây vào vũng bùn này, chúng ta phải tránh thật xa, nhất định không để bị liên lụy.”
“Dạ.”
Đáng tiếc, dù trốn thế nào đi nữa Thục Lan cũng không thể phủ nhận mình là người họ Đông Giai, có một số việc không thể cứ khước từ là xong. Tỷ như chuyện Đông gia Lão thái gia Đông Quốc Cương bệnh nặng, muốn gặp cháu gái nhỏ Đông Thục Lan của mình một lát. Hơn nữa a mã Khoa Đại của Đông Thục Lan cũng được đặc xá về kinh thăm hỏi, có thể thấy bệnh của Đông Quốc Cương lần này vô cùng nghiêm trọng.
Trùng hợp là Đông Mặc Lan và Đông Thục Lan lại đến cửa lớn Đông phủ cùng một lúc, dĩ nhiên không loại bỏ khả năng Đông Giai Thị Mặc Lan cố ý ở cửa Đông phủ chặn người. Ai bắt vị tỷ tỷ thân là thứ phúc tấn phủ Tứ a ca của nàng chỉ cùng nàng đối đáp vài câu lấy lệ trong những sự kiện công khai, còn đâu tất cả thiệp mời hay bái thiếp đều từ chối gửi lại.
Cũng vì vậy, khi chủ quản đương nhiệm của Đông gia là Ngạc Luân Đại xuất phủ chào đón liền nhìn thấy cảnh tượng hai bên dàn trận: một bên là đội ngũ xe kéo hoa lệ, đúng quy cách tiêu chuẩn của trắc phúc tấn; một bên là nhuyễn kiệu nóc xanh, đứng bên cạnh ngoài đại nha hoàn Tiểu Thúy mà mọi người nhận ra cũng chỉ có thêm một vài hạ nhân nữa, à không, còn có một nhân vật phẩm cấp không cao nhưng thân phận lại cực kỳ nhạy cảm, chính là một trong hai cận vệ của Ung Vương gia – Chu Lan Thái! Thế nên dù thế trận không hoa lệ nhưng lại đủ chất lượng.
Thật không ngờ nữ tử tưởng như bỏ đi ấy giờ này lại được Ung Vương gia coi trọng đến vậy! Nhóm chủ quản Đông gia vẻ mặt mừng rỡ.
“Tỷ tỷ có phúc khí thật đấy, được Ung Vương gia sủng ái, còn phái cả thị vệ của mình đến hộ tống tỷ. Trách sao muội muội muốn gặp tỷ tỷ một lát cũng khó như vậy.” Đông Giai Thị Mặc Lan khó nén ghen tỵ.
“Trắc phúc tấn hiểu lầm rồi. Hôm nay Chu Lan Thái tới phiên nghỉ, không có việc gì làm, vì thấy tình hình bên ngoài đang không thái bình nên tự tiến cử tới bảo vệ Tiểu Thúy.”
Bảo vệ Tiểu Thúy? Nhất thời Tiểu Thúy đang đứng yên bên kiệu nhỏ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Nhóm người hầu Đông phủ nhìn qua nhìn lại, căn cứ vào tinh thần bát quái cũng không nhịn được mà thấy hâm mộ Tiểu Thúy. Cùng là nha đầu Đông phủ đi ra ngoài với nhau, sao Tiểu Thúy lại tốt số như vậy chứ? Chu Lan Thái này cũng được xem là tuổi trẻ hứa hẹn, tinh anh tuấn tú, lại là một trong những tâm phúc của Ung Vương gia, tiền đồ không thể đo đếm được, nhưng quan trọng nhất là hắn chưa có hôn phối! Nếu Tiểu Thúy kia mà gả đi… chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho người ta phải đố kị phát điên. Mọi người lại nhìn sang Chu Lan Thái: bên ngoài da mặt đạt đến trình độ siêu dày, một chút sắc đỏ cũng không có, thậm chí nhìn qua còn có vẻ đắc ý. Ngược lại Tiểu Thúy cả mặt đỏ bừng, ngay cả cổ cũng dần chuyển màu.
“Thật sao? Vậy phải chúc mừng Tiểu Thúy rồi.” Đông Giai Thị Mặc Lan nhàn nhạt nói, một chữ nàng cũng không tin.
“Tạ…tạ ơn trắc phúc tấn.” Tiểu Thúy thật sự không biết phải đáp lại thế nào cho phải.
Mọi người vừa hàn huyên vừa đi vào chính sảnh.
“Còn không phải sao, cả kinh thành này ai mà không biết Vương gia yêu nhất trắc phúc tấn Niên thị, nàng mới sinh tiểu a ca chưa được bao lâu mà giờ đã tiếp tục mang thai.” Đông Thục Lan cúi đầu nghịch giáp bộ ở ngón tay.
“Vậy tỷ tỷ phải cố gắng lên mới được.” Đông Mặc Lan cố ý xát muối lên vết thương.
“Không có cách nào, Vương gia thích những nữ tử văn nhã yểu điệu lại có tài văn chương như trắc phúc tấn. Muốn học cũng không học được. Nếu ngay từ đầu người gả vào phủ Vương gia là trắc phúc tấn thì Niên thị sao có thể kiêu ngạo như bây giờ, sau đó lại sinh thêm một tiểu a ca, bằng vào gia thế họ Đông Giai, e rằng ngay cả phúc tấn cũng phải kiêng nể ba phần. Chỉ tiếc…tỷ tỷ không có bản lãnh…” Đừng trách nàng xấu tính, có câu oan có đầu, nợ có chủ, cục diện bây giờ không phải là do Đông Giai Thị Thục Lan nàng tạo thành, thỉnh trách đúng người đúng tội.
Quả nhiên, ngay lập tức Đông Giai Thị Mặc Lan đã bắn ánh mắt cực kì ai oán về phía a mã và ngạch nương của mình. Thái tử bạc tình, nàng cũng chỉ nở mày nở mặt được nhất thời, không giống như ân sủng Tứ a ca dành cho Niên thị, lâu dài đến mức ai trong kinh thành cũng phải công nhận. Hơn nữa trải qua sự việc náo loạn vừa rồi, địa vị Thái tử khó mà giữ được, có thể được làm quận vương đã là vạn hạnh. Tranh giành bao nhiêu rốt cuộc cũng thành công dã tràng. Đông Mặc Lan càng nghe được những lời đồn phóng đại Ung Vương gia sủng ái Niên thị bao nhiêu thì càng cảm thấy không cam tâm bấy nhiêu, tất cả đáng ra phải là nàng, của nàng! Tất cả đều do ngạch nương nàng làm hỏng. Nghĩ tới đây, ánh mắt ai oán bắt đầu có thêm một tia hận ý.
Tia hận ý này khiến cho Trầm Giai Thị không cách nào thừa nhận, lúc trước nàng làm bao nhiêu việc đều là toàn tâm toàn ý vì con, không ngờ kết quả chỉ đổi lấy một nữ nhi oán hận đầy mình!
Vì vậy mới nói mỗi người mỗi phúc, chớ nên cưỡng cầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook