Đêm hôm đó Dận Chân nghỉ lại ở Hinh Thần uyển. Vào lúc người nào đó mới gặp Chu Công được nửa đường, đang cực kì mệt mỏi thì Tứ a ca lại mở lời hỏi chuyện. Rõ ràng hắn đã khám phá được lúc thần trí mỗ Lan mơ hồ thì mồm miệng cũng lơi lỏng, dễ dàng moi tin hơn.

“Thái tử giờ đã bị phế, nàng thử đoán xem người nào sẽ lên thay?” Dận Chân đem tiểu nữ nhân bên cạnh ôm vào lòng, kề sát tai nàng hỏi nhỏ.

Hơi thở khi hắn nói chuyện không chỉ thổi vào tai Thục Lan đến ngứa ngáy mà còn khiến cho nàng không sao ngủ yên được. Nàng giơ tay lên gãi gãi tai, “Phế rồi thì không lập(*) lại được chắc?” Giọng nói vô cùng mất kiên nhẫn, “Mặc dù đấy là chuyện có một không hai nhưng cũng là lần đầu tiên, không phải sao?!”

(*) Trong “lập Thái tử”.

“Ý của nàng là…”

“Xem ra ngài cũng không thích học lịch sử giống tiểu Thập Lục.” Thục Lan nhắm mắt lại, nói rất quả quyết, “Ngài tốt nhất nên đến thỉnh giáo phúc tấn đi, dù sao nàng ấy trước đây cũng từng làm nữ quan.”

Dận Chân vô cùng bất đắc dĩ lấy tay xoay mặt của nàng lại, dùng sức hôn một phát vào cái miệng đang lải nhải liên tục kia: “Lạc đề rồi.”

Nàng khẽ mở đôi mắt mờ mịt, ngáp lớn một cái rồi nhắm luôn mắt lại, bĩu môi: “Không lạc đề đâu. Trong lịch sử người nào chẳng giống người nào: lúc chưa lên làm Hoàng đế thì mưu toan chiếm đoạt ngôi vị, không cần biết bản thân có đủ năng lực hay không, đến lúc được làm Hoàng đế rồi thì lại lo sợ có người sẽ chiếm ngôi của mình.”

“Cho nên…Hoàng a mã mới làm vậy?”

“Đó là đương nhiên, Hoàng thượng còn đang lo không có chứng cứ ấy. Lúc trước vị trí Thái tử ổn định vững chắc, cho dù Hoàng thượng có đoán được ai là kẻ nuôi dã tâm, hành động âm thầm thì ngài cũng không có chứng cứ để trị tội, lần này làm loạn một hồi, xem kẻ nào thiếu kiên nhẫn, lộ ra sơ hở là ngài có thể bắt lấy, cái này gọi là ‘không bỏ được con thì không bẫy được sói(*)’. Nên nhớ Tùy Dạng Đế(**) phải giả làm một đứa con hiếu thảo trong suốt mười tám năm trời mới có được ngôi vị Hoàng đế. Đương kim hoàng thượng lại thông minh gấp trăm lần so với Tùy Văn Đế…” Thật đáng ghét, Tứ Tứ cũng là tên xấu xa, không cho người ta chợp mắt! Hắn chẳng khác gì mấy nữ nhân Đông gia tự cao tự đại, vừa liều mạng thôi miên nàng vừa cấm nàng không được ngủ. Đã thế Tứ Tứ còn đem người ta hành hạ đến mức không còn khí lực rồi mới hỏi đông hỏi tây, quá đáng ghét! Nghĩ xong, tiểu nữ nhân rất khí khái xoay người đi, lấy cái gáy đối diện với đại gia nhà nàng. Chỉ tiếc rằng mỗ nữ nhân thần trí mơ hồ quên mất bản thân đang ở chỗ nào, nàng bây giờ không chỉ nằm trên giường, mà còn đang dán tại lồng ngực trơn láng nhẵn nhụi của một vị đại gia nào đấy. Cũng bởi vậy mà lúc bạn học Thục Lan xoay người, một bộ phận nào đấy của nữ nhân không tránh khỏi sát vào một bộ phận nào đấy của nam nhân. Dục hỏa không nhịn được lần nữa dâng cao, Dận Chân lập tức từ phía sau thẳng tiến, bắt đầu vận động xxoo. Rốt cuộc nguyện vọng của mỗ Lan cũng thành hiện thực – nàng trực tiếp ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Khi nàng cảm giác được ánh nắng ấm áp của mặt trời, Tứ a ca bên cạnh đã thức dậy rời đi từ lúc nào không biết.

(*) Câu gốc của nó phải là “không bỏ được giày cỏ thì không bẫy được sói”, cơ mà do giày cỏ với hài tử (con) đọc hao hao nhau nên bị biến tấu luôn thành một câu có phần kinh dị thế này. Đại ý là: nếu muốn đạt được cái gì lớn lao thì phải biết hi sinh những thứ cũng lớn lao không kém.

(**) Tên thật Dương Quảng, là con thứ hai của Tùy Văn Đế Dương Kiên. Dương Quảng từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, tài hoa, được vua và hoàng hậu yêu thích. Thế nhưng Dương Quảng lại lăm le ngôi vị Hoàng đế nên đã đem lời gièm pha rằng Thái tử Dương Dũng muốn sát hại mình. Dương Dũng bị phế, Dương Quảng lên làm Thái tử. Còn có tài liệu nói rằng Dương Quảng giết vua cha, đoạt ngôi, chiếm vợ của cha…blah blah blah (tin cái nào mọi người tự chọn =)) cơ mà có vẻ sâu Lan theo giả thiết sau…)

Quả nhiên, ngay sau khi chuyện Khang Hi phế Thái tử được chiêu cáo thiên hạ, cha con Đông Quốc Cương lập tức tới tìm Đông Giai Thị Thục Lan. Đông Thục Lan vẫn đang ngồi trong phòng khách ở nhà trước chờ tiếp bọn họ.

“Thục Lan, chắc hẳn ngươi cũng đã biết chuyện Thái tử bị phế…ý kiến Tứ bối lặc thế nào?” Ngạc Luân Đại vội hỏi

“Thục Lan không biết.”

“Ngươi…đừng tưởng rằng được Tứ bối lặc sủng ái là có thể quên đi mình là người nhà họ Đông!”

Xem ra Ngạc Luân Đại là một kẻ thiếu kiên nhẫn, Đông Thục Lan rụt cổ: “Nhưng gia không bao giờ nói những chuyện này với Thục Lan, Thục Lan chỉ là một thứ phúc tấn mà thôi.”

“Ừ.” Đông Quốc Cương cảm thấy lời này cũng đáng tin, quả thực một người cẩn thận như Tứ bối lặc sẽ không thảo luận những vấn đề như thế này với một nữ nhân. Lúc trước lão chuyển Mặc Lan từ chỗ Tứ bối lặc đến chỗ Thái tử, để đền bù lão chẳng những tặng một cháu gái Thục Lan mà còn xin Hoàng Thượng ban hôn con gái của tứ phẩm Điển Nghi Lăng Trụ là Nữu Hỗ Lộc Thị cho Tứ a ca, lão đã phải làm biết bao nhiêu việc như vậy, thật không thể ngờ Thái tử lại là một kẻ không biết đấu tranh!

“Chẳng lẽ ngươi cũng không biết chủ động tìm hiểu thêm một chút tin tức sao? Nói thế nào chuyện này cũng liên quan đến tiền đồ sau này của muội muội ngươi.” Đối với cô cháu gái này, Ngạc Luân Đại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Làm sao Đông gia có thể dạy dỗ ra một đứa trẻ ngu ngốc như vậy chứ?

“Ồ, Qua Nhĩ Giai Thị thái thái (bà nội) đã nói…” vừa nói Đông Thục Lan vừa lôi một xấp giấy từ trong ngực ra.

Cha con Đông Quốc Cương đều trợn to mắt nhìn nàng.

Thục Lan lật hết tờ nọ đến tờ kia: “Tìm được rồi! Qua Nhĩ Giai Thị thái thái (bà nội) bảo Mặc Lan thông minh hơn Thục Lan, biết lo liệu, nhiều mánh khóe hơn Thục Lan. Hơn nữa muội ấy còn là trắc phúc tấn của Thái tử, để muội ấy tìm hiểu tình hình thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

“Con bé bây giờ đã không còn là trắc phúc tấn của Thái tử!” Ngạc Luân Đại nghiến răng.

“Vậy có gì khác sao?” Giọng hỏi nho nhỏ.

“Khác rất nhiều!” Người nào đó lần nữa nghiến răng.

“Thật xin lỗi.” Thục Lan vội cúi đầu nhận sai, “Nhưng mà Mã Giai Thị a mưu (bác gái) đã nói…” lại bắt đầu lật giấy: “…hiện tại muốn đưa một tỷ muội cơ trí vào phủ Tứ bối lặc rất dễ dàng.”

Thật tức cười! Đưa một đứa cháu gái khác vào phủ Tứ a ca?! Đợi đến lúc bọn họ nhận được tin tức mình muốn thì hoa cúc cũng lạnh rồi(*)! Ngạc Luân Đại tức giận đến mức mặt mũi tái mét.

(*) Nó phải là “dưa chuột cũng lạnh”, nhưng qua thời gian câu nói bị biến tấu. Dưa chuột vốn mát lạnh -> dưa chuột cũng cảm thấy lạnh  = một thời gian rất lâu. Hoa cúc (~*-*)~

Đông Quốc Cương nhìn đứa cháu gái của mình rồi lâm vào trầm tư, con bé này là ngốc thật hay giả vờ đây? Nếu con bé ngốc thật thì chắc rằng sự đơn thuần của nó đã lọt vào mắt xanh của Tứ bối lặc, nghe cũng tạm chấp nhận được, thế nhưng một kẻ ngu ngốc sao có thể gây náo loạn kinh thành, tranh tài với công chúa Triều Tiên chứ, trừ phi sau lưng có cao nhân chỉ điểm. Nhưng mà nếu con bé giả ngốc thì sao? Điều này chỉ rõ Thái tử đã lâm vào nguy hiểm rất khó trở mình, con bé phải nhanh chóng phủi sạch quan hệ! Chỉ có điều nhìn ngạch nương của nó cũng không giống người có thể dạy dỗ ra một đứa trẻ sâu sắc tâm cơ đến như vậy.

“Đúng rồi, lần trước cháu tỷ thí với công chúa Triều Tiên coi như cũng làm rạng danh Đông gia trước mặt Thánh thượng, mã pháp còn chưa chúc mừng cháu.”

“Hả?! Tạ ơn mã pháp, thật ra thì Thục Lan nào có thông minh như vậy, những kế sách ứng đối đó đều do Tứ bối lặc nghĩ ra cả.” Cái này không tính là nói dối, chỉ là không nói toàn bộ, cũng không nói rõ ràng mà thôi, nếu sinh ra hiểu lầm thì chỉ có thể trách mỗi người nhìn nhận vấn đề theo cách riêng của mình. Nếu đã không tính là nói dối thì đương nhiên Thục Lan nói xong cũng chẳng sinh ra chút chột dạ nào.

“Đúng đúng.” Đông Quốc Cương vừa nghe xong trong đầu liền ngàn suy vạn tính, xem ra Tứ bối lặc chính là cao nhân đứng sau tất cả: mượn tay Thục Lan lôi kéo tiểu a ca, mượn danh yêu sách của con bé để hấp dẫn sự chú ý của Thánh thượng, hơn nữa còn mượn thân phận của Đông Giai Thị  để phân tán sự chú ý của mọi người, khiến mọi người cho rằng Đông gia ở sau lưng bày mưu tính kế tranh thủ tình cảm, trên thực tế thì cái gì tốt cũng đều thuộc về Tứ bối lặc! Thủ đoạn thật lợi hại! Xem ra Tứ bối lặc đã nhìn trúng sự thành thực hiền lành của cháu gái lão, biến nàng thành con rối để lợi dụng điều khiển. Xem tình hình này, nếu như Thái tử thật sự không còn hi vọng, Tứ bối lặc lại giám quốc hàng năm, được Hoàng thượng nể trọng,  thì hắn rất có thể sẽ là một trong những đối tượng phù hợp cho vị trí Thái tử sau này, lão nhất định phải có chuẩn bị mới được. Nghe nói Tứ bối lặc ngầm có giao tình rất tốt với Long Khoa Đa, nói thế nào Tứ bối lặc cũng là do một tay Hiếu Ý Nhân hoàng hậu(*) nuôi dưỡng trưởng thành, trên danh nghĩa phải gọi Long Khoa Đa một tiếng cậu. Nghĩ tới đây Đông Quốc Cương liền không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, lão vội đứng dậy cáo từ.

(*) Là người tộc Đông Giai Thị, con gái Đông Quốc Duy, có bác là Đông Quốc Cương.

Đông Thục Lan cũng không ngờ mới vậy mà đã đem người dọa chạy mất. Nàng đã chuẩn bị đầy đủ từ trước: đem tất cả những vấn đề có thể bị hỏi viết hết lên giấy, sau đó còn chép lại lời nói của những nữ nhân lần trước để làm đáp án tương ứng, ai ngờ một chút tác dụng cũng chưa được phát huy…ủa…cũng không phải, thực ra là có hai câu có tác dụng. Nhưng quá là lãng phí mà! Hai canh giờ chuẩn bị của nàng đó!

Xong việc, Đại tổng quản Khoa Nhĩ Khắc hồi báo lại tình hình cho Dận Chân, Đại Nhi Cách đứng một bên mồm miệng há hốc: rõ ràng mấy tờ giấy mà thứ phúc tấn lật xem là bản chép tay lần trước của hắn. Dận Chân ngầm suy luận một hồi, hắn đương nhiên đoán được Đông Quốc Cương lúc ấy nghĩ cái gì, hắn chỉ không ngờ Đông Giai Thị Thục Lan lại có tâm tư đề phòng người nhà của mình đến như vậy. Buổi tối, đang lúc phẩm trà sau khi ăn thì Dận Chân hỏi vấn đề này.

Đông Thục Lan nhún vai: “Cũng không phải là thiếp thân đề phòng người ta, chẳng qua…”

“Chẳng qua?”

“Chẳng qua là thiếp thân đang đọc tới đoạn sử ký thời Hán Vũ Đế, cảm thấy khá thích Vệ Thanh mà thôi.”

“Đúng là Đông gia cũng có chút tương tự với Vệ gia lúc ấy.”

“Quang vinh của Đông gia bây giờ đều do cha ông giành được từ trên lưng ngựa. Cho dù Đông gia có hai hoàng hậu thật đấy, nhưng đó cũng chỉ là ân điển của Hoàng thượng mà thôi, nếu Đông gia muốn tiếp tục thịnh vượng thì không thể dựa vào nữ nhân, tranh thủ tình cảm của Hoàng thượng được, phải dựa vào bản lãnh của chính mình, giống như Vệ Thanh năm đó vậy: cho dù Vệ Tử Phu thất sủng thì y vẫn có thể làm cho Hán Vũ Đế trọng dụng mình như trước. Dựa vào nữ nhân…chỉ có thể nở mày nở mặt được nhất thời.”

“Suy nghĩ sáng suốt, rất tốt.” Đạo lý thật quang minh chính đại, có điều bên dưới lớp vỏ bọc đạo lý ấy chỉ là tâm lý sợ hai chữ “phiền toái” của tiểu nữ nhân này thôi. Theo Dận Chân thấy thì Đông Giai Thị Thục Lan ngoại trừ sách thì đối với cái gì cũng trơ lì không quan tâm.

“Đa tạ bối lặc gia đã khích lệ.” Đông Thục Lan thản nhiên nhận khen.[/size]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương