Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
-
Chương 259: Có con
EDIT: JULIA
Đau nhức
Triệu Tương Nghi mặt tái nhợt nằm trên giường, hai tay đặt lên bụng đã sớm vỡ nước ối.
Vừa nãy chỉ đau có một chút xíu, bây giờ có xu thế lan rộng ra, nàng đang muốn đứng dậy. Nói với Bích Văn là không sao, nhưng bụng đột nhiên truyền đến đau đớn mãnh liệt, cuối cùng đau đến nổi không đứng dậy được, cả lời cũng nói không được.
Lần này nhất định là sinh thật rồi
Triệu Tương Nghi đau đến mức không suy nghĩ được gì.
Bích Văn là nha hoàn chưa lấy chồng, thấy thế cũng hoảng loạn không biết làm sao.
Bà đỡ vừa đến, lập tức bảo mấy nha hoàn hoa cúc khuê nữ này rời đi, bắt đầu giúp Triệu Tương Nghi sinh con.
Bà đỡ xoa bụng Triệu Tương Nghi, nhìn Triệu Tương Nghi cười: “Phu nhân chớ hoảng sợ, hài tử tất cả bình thường, sẽ thuận lợi sinh ra, chỉ là trong suốt quá trình có chút đau nhức mà thôi, nhịn một chút sẽ qua.”
Có chút đau nhức?
Triệu Tương Nghi cắn môi ở trong lòng thầm mắng to, cái gì mà một chút đau nhức chứ, là rất đau nhức, phi thường đau nhức a
Mặc dù đã là cuối thu, trời lạnh, nhưng trán Triệu Tương Nghi liên tục đổ ra mồ hôi lớn bằng hạt đâu, cuối cùng, đau đến mức không thể chịu đựng được, lớn tiếng hét to, không còn giữ bình tĩnh nổi nữa.
Bên ngoài phòng sinh, Ông thị, Bùi Tử Quân chờ tin nghe thấy được, có chút bận tâm, Bùi Tử Quân yêu thương muốn xông vào nắm tay Triệu Tương Nghi, cho nàng dũng khí và động lực.
Nhưng đều bị Ông thị ngăn cản.
Không nói đến không hợp quy củ, Ông thị còn là tương đối mê tín, cho rằng Bùi Tử Quân làm như vậy, sẽ làm giảm mệnh cách của hắn.
Bùi Mẫn Nhu chưa kết hôn, Ông thị thấy vẻ mặt lo lắng, mơ hồ có chút tò mò của nàng, lập tức sai hai nha hoàn đưa nàng đi, cho rằng nơi đây không thích hợp để nàng ở lâu.
Trong phòng sinh, Triệu Tương Nghi đau đến chết lặng.
Thế nhưng bà đỡ trả lời, tử cung chưa mở, không thể sinh được.
Thể xác và tinh thần Triệu Tương Nghi vạn phần thống khổ, bởi vì … cảm gíac đau này không biết kéo dài đến khi nào, nếu là một ngày đêm chưa thể sinh được, như vậy mỗi lần ăn uống, vệ sinh phải chịu cơn đau thế này, Triệu Tương Nghi cảm thấy sợ hãi.
Giờ khắc này, nàng suy nghĩ muốn có người bồi bên cạnh, Bùi Tử Quân sợ không được rồi, Bích Văn cũng tốt, A Chu cũng có thể
Chỉ là, bên cạnh cũng chỉ có mấy khuôn mặt xa lạ.
Nàng chưa nghe được tiếng con khóc, đã không nhịn được cơn đau sinh đẻ.
Bắt đầu thét lên: “Đau quá a ta không chịu nổi, ta không muốn sinh, không muốn sinh đâu. “
Bùi Tử Quân ở bên ngoài nghe thấy, đau lòng không thôi.
Nữ nhân hắn yêu nhất, vì sinh con cho hắn mà chịu đủ thống khổ và dằn vặt, mà hắn, gì cũng không al2m được.
Như vậy sau khi sinh đứa đầu tiên, đến đứa thứ hai, thứ ba, nàng chịu được sao?
Cho dù là thế,hắn cũng không thể để nàng chịu khổ được.
“Rất nhanh làm mẹ người ta rồi, mà còn la hét như trẻ con, còn nói không muốn sinh nữa chứ... thực sự là...” Ông thị có chút dở khóc dở cười nhìn nhi tử, bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười.
“May mà bà đỡ đã sớm nói là thuận sinh, bằng không con thật không biết nên làm cái gì bây giờ, con khẳng định sẽ khống chế không được, vọt vào trong.” Bùi Tử Quân cắn răng nói.
“Ta thực sự không dùng nổi sức lực, ta đau đến không có khí lực...” Triệu Tương Nghi nước mắt tuôn xuống.
Sinh con thực sự rất đau.
Còn là đứa đầu tiên.
Như vậy đứa thứ hai, thứ ba, thứ tư làm sao đây... Làm sao bây giờ?
Mình có thể chịu nổi ư? Nói không chừng chỉ một lần đã đi đời nhà ma.. nghĩ lại, nội tâm một trận tuyệt vọng.
Cảm gíac mình như một cỗ máy sinh con.
Thế nhưng chỉ vừa nghĩ tới, nếu như không như vậy, Bùi Tử Quân sẽ phải nạp thêm nhiều thiếp thất để có con nối dòng, nàng lập tức nhịn đau kiên nghị và quyết tâm
“Dùng hết sức, đã thấy đầu đứa bé rồi, nhanh, nhanh.” Ước chừng qua hai canh giờ, bà đỡ đột nhiên hưng phấn nói
Triệu Tương Nghi sắp rơi vào trạng thái hôn mê bỗng nhiên cả kinh, thần thức cũng dần dần thanh minh, nghe lời bà đỡ, điều chỉnh hô hấp của mình, lấy hết sức toàn thân.
Mà Bùi Tử Quân và Ông thị chờ bên ngoài phòng sanh, bỏ qua bữa cơm tối, cơ hồ giọt nước cũng không uống, cũng không biết đói bụng.
Nghe được bên trong có tiếng nhắc nhở, mọi người đều vui vẻ, tinh thần chấn phấn
Triệu Tương Nghi tận lực thôi miên chình mình, để cho mình quên cái loại đau nhức này, xuất hết khí lực từ khi bú sữa mẹ ra, dùng hết ở phần thân dưới, mong đợi đứa bé chào đời.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ^^)
Ước chừng lại qua nửa canh giờ...
Trong phòng sinh rốt cục truyền tiếng khóc nỉ non của đứa nhỏ.
Tất cả mọi người hơi chấn động
Bùi Tử Quân càng không để ý khuyên bảo của Ông thị, xông vào phòng sinh.
Triệu Tương Nghi trên mặt chảy nước mắt, không phải vì đau, không phải vì nội tâm bất đắc dĩ, chỉ là cao hứng mà chảy nước mắt.
Đứa nhỏ của nàng, nàng mang thai mười tháng, kết tinh tình yêu của nàng av2 Bùi Tử Quân, rốt cuộc đã chào đời rồi.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân sinh cho ngài một tiểu thiếu gia” Bà đỡ vừa thấy Bùi Tử Quân xông vào, lập tức ôm đứa nhỏ mới sinh qua cho rằng Bùi Tử Quân sẽ bế, yêu thích không buông tay.
Nhưng Không nghĩ tới Bùi Tử Quân lướt qua bà đỡ, bước nhanh đến bên giường nhìn Triệu Tương Nghi, yêu thương mà kích động ôm lấy Triệu Tương Nghi: “Nàng cực khổ rồi.”
“Diễn Trạch...” Giọng Triệu Tương Nghi khàn khàn, hơi vô lực, “Đừng ôm thiếp, trên người thiếp nhiều uế vật…Hơn nữa rất bẩn.”
Triệu Tương Nghi sợ làm dơ quần áo Bùi Tử Quân, hắn xưa nay đều thích sạch sẻ.
Nhưng Bùi Tử Quân lại mắt điếc tai ngơ, ôm chặc lấy Triệu Tương Nghi, một câu nói đều không nói.
Triệu Tương Nghi chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, không khỏi kinh ngạc, Bùi Tử Quân cư nhiên khóc
“Rất đau sao?” Bùi Tử Quân nghẹn ngào, “Vi phu ở bên ngoài chịu không được, muốn vào cùng nàng, nàng không trách vi phu vì không ở bên cạnh nàng chứ?”
Nói thật, trong lúc sinh con, cực kỳ đau đớn, Triệu Tương Nghi mong muốn có một người có thể ở bên cạnh cổ vũ nàng.
Thế nhưng lúc này, tất cả đã kết thúc, Triệu Tương Nghi cười thật ôn nhu, lắc đầu nói: “Sẽ không, thiếp chưa từng vì vậy mà trách chàng.”
“Thiếp muốn nhìn con chúng ta một chút.” Triệu Tương Nghi nhìn Bùi Tử Quân nháy mắt.
“Hài tử ở chỗ này.” Ông thị cười đến, vẻ mặt hòa khí, ôm cháu trai đi đến cho Triệu Tương Nghi nhìn, “Nhìn xem, là một đứa nhỏ khả ái, mắt giống con, còn lại giống Tử Quân. Lớn lên rồi có thể giống như phụ thân và gia gia nó vậy, anh minh thần võ.”
“Thật nhỏ nga.” Triệu Tương Nghi mặt tái nhợt, nhìn con trai nằm trong tã lót, đây là đứa nhỏ từ trong bụng mình ra, cốt nhục của mình.
” Người đâu.” Ông thị bình tĩnh, ra lệnh, “Đưa thiếu phu nhân dời khỏi phòng sinh, hảo hảo hầu hạ, hơi có sơ xuất, ta tuyệt không tha “
Một đám hạ nhân tuân lệnh, rối rít làm việc
Rời khỏi phòng sinh, Triệu Tương Nghi thoải mái rất nhiều, xoang mũi không còn ngửi thấy mùi máu tanh nữa, mùi vị đó làm Triệu Tương Nghi nghĩ đến quá trình sinh con đầy thống khổ.
Lau người sạch sẽ, Triệu Tương Nghi ngồi bên giường đùa giỡn với con trai
Mà Bùi Tử Quân, ngồi bên mép giường bồi nàng, một khắc đều không ly khai.
Một nhà ba người nhìn thật ấm áp.
“Chúng ta có nó là được rồi, nghĩ đến việc nàng sinh con như chết đi sống lại, vi phu thấy không nên có thêm đứa nữa.” Bùi Tử Quân đột nhiên ôm lấy Triệu Tương Nghi nói.
Triệu Tương Nghi đang chơi cùng con, ngẩng đầu lên nhìn Bùi Tử Quân, không giải thích được.
Kỳ thực, Bùi Tử Quân là bị một câu kia của Triệu Tương Nghi: “Ta không chịu nổi, ta không muốn sinh” ảnh hưởng.
“Lúc đó đang sinh con, thiếp nói lung tung chàng cũng tin ư?” Triệu Tương Nghi bật cười, đoán trúng tâm tư của Bùi Tử Quân, “Bây giờ con đã sinh ra, thiếp thích còn không còn kịp, sao lại có y nghĩ đó chứ?”
“Có thật không?” Bùi Tử Quân cũng thích hài tử, nếu không phải là bởi vì Triệu Tương Nghi sinh con quá mức thống khổ, hắn ước gì Triệu Tương Nghi vì mình mà sinh thêm mấy đứa nữa.
Triệu Tương Nghi gật đầu.
Bùi Tử Quân ôm nàng thật chặc.
“Phu nhân, ta yêu nàng, nàng sinh cho ta đứa con đầu lòng, ta cảm ơn nàng.” Bùi Tử Quân thâm tình nói.
“Cũng bởi vì yêu chàng, cho nên thiếp nguyện vì chàng sinh con dưỡng cái.” Triệu Tương Nghi hạnh phúc dựa vào lòng Bùi Tử Quân, mắt không rời khỏi con trai, nhàn nhạt nở nụ cười.
Mấy ngày sau, tin tức truyền ra, không ít người đến thăm, chúc mừng.
Tốc độ Mạc Nhã Như nhanh nhất chạy đến Bùi phủ, còn mang theo con gái nhỏ.
Tận lực đặt con gái và con trai Bùi gia chung một chỗ, muốn Triệu Tương Nghi nhìn có bao nhiêu xứng.
Triệu Tương Nghi dở khóc dở cười, tâm nói mình đúng là có một đứa con trai như ý nguyện, như vậy, địa vị ở trong phủ ngày càng cao, Ông thị và mọi người có thể để tảng đá trong lòng xuống, vui vẻ vạn phần.
Chỉ là, Mạc Nhã Như bên này, lại không biết nên nói thế nào...
Đối mặt với Mạc Nhã Như đem con gái nàng không ngừng tuyên truyền thế tiến công, Triệu Tương Nghi và Bùi Tử Quân e ngại, chỉ n1oi sau khi đứa nhỏ lớn lên sẽ định đoạt.
Mạc Nhã Như hiện tại không còn là tiểu thư kiêu căng như lúc trước, không cưỡng cầu bọn họ, nhưng vẫn luôn tạo cơ hội cho hai đứa nhỏ vui đùa với nhau, mặc dù hai đứa nhỏ không hiểu gì hết, nhưng Mạc Nhã Như lại phi thường kiên trì.
Trần Vi mang con đến phủ thăm, thấy thế, cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Đau nhức
Triệu Tương Nghi mặt tái nhợt nằm trên giường, hai tay đặt lên bụng đã sớm vỡ nước ối.
Vừa nãy chỉ đau có một chút xíu, bây giờ có xu thế lan rộng ra, nàng đang muốn đứng dậy. Nói với Bích Văn là không sao, nhưng bụng đột nhiên truyền đến đau đớn mãnh liệt, cuối cùng đau đến nổi không đứng dậy được, cả lời cũng nói không được.
Lần này nhất định là sinh thật rồi
Triệu Tương Nghi đau đến mức không suy nghĩ được gì.
Bích Văn là nha hoàn chưa lấy chồng, thấy thế cũng hoảng loạn không biết làm sao.
Bà đỡ vừa đến, lập tức bảo mấy nha hoàn hoa cúc khuê nữ này rời đi, bắt đầu giúp Triệu Tương Nghi sinh con.
Bà đỡ xoa bụng Triệu Tương Nghi, nhìn Triệu Tương Nghi cười: “Phu nhân chớ hoảng sợ, hài tử tất cả bình thường, sẽ thuận lợi sinh ra, chỉ là trong suốt quá trình có chút đau nhức mà thôi, nhịn một chút sẽ qua.”
Có chút đau nhức?
Triệu Tương Nghi cắn môi ở trong lòng thầm mắng to, cái gì mà một chút đau nhức chứ, là rất đau nhức, phi thường đau nhức a
Mặc dù đã là cuối thu, trời lạnh, nhưng trán Triệu Tương Nghi liên tục đổ ra mồ hôi lớn bằng hạt đâu, cuối cùng, đau đến mức không thể chịu đựng được, lớn tiếng hét to, không còn giữ bình tĩnh nổi nữa.
Bên ngoài phòng sinh, Ông thị, Bùi Tử Quân chờ tin nghe thấy được, có chút bận tâm, Bùi Tử Quân yêu thương muốn xông vào nắm tay Triệu Tương Nghi, cho nàng dũng khí và động lực.
Nhưng đều bị Ông thị ngăn cản.
Không nói đến không hợp quy củ, Ông thị còn là tương đối mê tín, cho rằng Bùi Tử Quân làm như vậy, sẽ làm giảm mệnh cách của hắn.
Bùi Mẫn Nhu chưa kết hôn, Ông thị thấy vẻ mặt lo lắng, mơ hồ có chút tò mò của nàng, lập tức sai hai nha hoàn đưa nàng đi, cho rằng nơi đây không thích hợp để nàng ở lâu.
Trong phòng sinh, Triệu Tương Nghi đau đến chết lặng.
Thế nhưng bà đỡ trả lời, tử cung chưa mở, không thể sinh được.
Thể xác và tinh thần Triệu Tương Nghi vạn phần thống khổ, bởi vì … cảm gíac đau này không biết kéo dài đến khi nào, nếu là một ngày đêm chưa thể sinh được, như vậy mỗi lần ăn uống, vệ sinh phải chịu cơn đau thế này, Triệu Tương Nghi cảm thấy sợ hãi.
Giờ khắc này, nàng suy nghĩ muốn có người bồi bên cạnh, Bùi Tử Quân sợ không được rồi, Bích Văn cũng tốt, A Chu cũng có thể
Chỉ là, bên cạnh cũng chỉ có mấy khuôn mặt xa lạ.
Nàng chưa nghe được tiếng con khóc, đã không nhịn được cơn đau sinh đẻ.
Bắt đầu thét lên: “Đau quá a ta không chịu nổi, ta không muốn sinh, không muốn sinh đâu. “
Bùi Tử Quân ở bên ngoài nghe thấy, đau lòng không thôi.
Nữ nhân hắn yêu nhất, vì sinh con cho hắn mà chịu đủ thống khổ và dằn vặt, mà hắn, gì cũng không al2m được.
Như vậy sau khi sinh đứa đầu tiên, đến đứa thứ hai, thứ ba, nàng chịu được sao?
Cho dù là thế,hắn cũng không thể để nàng chịu khổ được.
“Rất nhanh làm mẹ người ta rồi, mà còn la hét như trẻ con, còn nói không muốn sinh nữa chứ... thực sự là...” Ông thị có chút dở khóc dở cười nhìn nhi tử, bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười.
“May mà bà đỡ đã sớm nói là thuận sinh, bằng không con thật không biết nên làm cái gì bây giờ, con khẳng định sẽ khống chế không được, vọt vào trong.” Bùi Tử Quân cắn răng nói.
“Ta thực sự không dùng nổi sức lực, ta đau đến không có khí lực...” Triệu Tương Nghi nước mắt tuôn xuống.
Sinh con thực sự rất đau.
Còn là đứa đầu tiên.
Như vậy đứa thứ hai, thứ ba, thứ tư làm sao đây... Làm sao bây giờ?
Mình có thể chịu nổi ư? Nói không chừng chỉ một lần đã đi đời nhà ma.. nghĩ lại, nội tâm một trận tuyệt vọng.
Cảm gíac mình như một cỗ máy sinh con.
Thế nhưng chỉ vừa nghĩ tới, nếu như không như vậy, Bùi Tử Quân sẽ phải nạp thêm nhiều thiếp thất để có con nối dòng, nàng lập tức nhịn đau kiên nghị và quyết tâm
“Dùng hết sức, đã thấy đầu đứa bé rồi, nhanh, nhanh.” Ước chừng qua hai canh giờ, bà đỡ đột nhiên hưng phấn nói
Triệu Tương Nghi sắp rơi vào trạng thái hôn mê bỗng nhiên cả kinh, thần thức cũng dần dần thanh minh, nghe lời bà đỡ, điều chỉnh hô hấp của mình, lấy hết sức toàn thân.
Mà Bùi Tử Quân và Ông thị chờ bên ngoài phòng sanh, bỏ qua bữa cơm tối, cơ hồ giọt nước cũng không uống, cũng không biết đói bụng.
Nghe được bên trong có tiếng nhắc nhở, mọi người đều vui vẻ, tinh thần chấn phấn
Triệu Tương Nghi tận lực thôi miên chình mình, để cho mình quên cái loại đau nhức này, xuất hết khí lực từ khi bú sữa mẹ ra, dùng hết ở phần thân dưới, mong đợi đứa bé chào đời.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ^^)
Ước chừng lại qua nửa canh giờ...
Trong phòng sinh rốt cục truyền tiếng khóc nỉ non của đứa nhỏ.
Tất cả mọi người hơi chấn động
Bùi Tử Quân càng không để ý khuyên bảo của Ông thị, xông vào phòng sinh.
Triệu Tương Nghi trên mặt chảy nước mắt, không phải vì đau, không phải vì nội tâm bất đắc dĩ, chỉ là cao hứng mà chảy nước mắt.
Đứa nhỏ của nàng, nàng mang thai mười tháng, kết tinh tình yêu của nàng av2 Bùi Tử Quân, rốt cuộc đã chào đời rồi.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân sinh cho ngài một tiểu thiếu gia” Bà đỡ vừa thấy Bùi Tử Quân xông vào, lập tức ôm đứa nhỏ mới sinh qua cho rằng Bùi Tử Quân sẽ bế, yêu thích không buông tay.
Nhưng Không nghĩ tới Bùi Tử Quân lướt qua bà đỡ, bước nhanh đến bên giường nhìn Triệu Tương Nghi, yêu thương mà kích động ôm lấy Triệu Tương Nghi: “Nàng cực khổ rồi.”
“Diễn Trạch...” Giọng Triệu Tương Nghi khàn khàn, hơi vô lực, “Đừng ôm thiếp, trên người thiếp nhiều uế vật…Hơn nữa rất bẩn.”
Triệu Tương Nghi sợ làm dơ quần áo Bùi Tử Quân, hắn xưa nay đều thích sạch sẻ.
Nhưng Bùi Tử Quân lại mắt điếc tai ngơ, ôm chặc lấy Triệu Tương Nghi, một câu nói đều không nói.
Triệu Tương Nghi chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, không khỏi kinh ngạc, Bùi Tử Quân cư nhiên khóc
“Rất đau sao?” Bùi Tử Quân nghẹn ngào, “Vi phu ở bên ngoài chịu không được, muốn vào cùng nàng, nàng không trách vi phu vì không ở bên cạnh nàng chứ?”
Nói thật, trong lúc sinh con, cực kỳ đau đớn, Triệu Tương Nghi mong muốn có một người có thể ở bên cạnh cổ vũ nàng.
Thế nhưng lúc này, tất cả đã kết thúc, Triệu Tương Nghi cười thật ôn nhu, lắc đầu nói: “Sẽ không, thiếp chưa từng vì vậy mà trách chàng.”
“Thiếp muốn nhìn con chúng ta một chút.” Triệu Tương Nghi nhìn Bùi Tử Quân nháy mắt.
“Hài tử ở chỗ này.” Ông thị cười đến, vẻ mặt hòa khí, ôm cháu trai đi đến cho Triệu Tương Nghi nhìn, “Nhìn xem, là một đứa nhỏ khả ái, mắt giống con, còn lại giống Tử Quân. Lớn lên rồi có thể giống như phụ thân và gia gia nó vậy, anh minh thần võ.”
“Thật nhỏ nga.” Triệu Tương Nghi mặt tái nhợt, nhìn con trai nằm trong tã lót, đây là đứa nhỏ từ trong bụng mình ra, cốt nhục của mình.
” Người đâu.” Ông thị bình tĩnh, ra lệnh, “Đưa thiếu phu nhân dời khỏi phòng sinh, hảo hảo hầu hạ, hơi có sơ xuất, ta tuyệt không tha “
Một đám hạ nhân tuân lệnh, rối rít làm việc
Rời khỏi phòng sinh, Triệu Tương Nghi thoải mái rất nhiều, xoang mũi không còn ngửi thấy mùi máu tanh nữa, mùi vị đó làm Triệu Tương Nghi nghĩ đến quá trình sinh con đầy thống khổ.
Lau người sạch sẽ, Triệu Tương Nghi ngồi bên giường đùa giỡn với con trai
Mà Bùi Tử Quân, ngồi bên mép giường bồi nàng, một khắc đều không ly khai.
Một nhà ba người nhìn thật ấm áp.
“Chúng ta có nó là được rồi, nghĩ đến việc nàng sinh con như chết đi sống lại, vi phu thấy không nên có thêm đứa nữa.” Bùi Tử Quân đột nhiên ôm lấy Triệu Tương Nghi nói.
Triệu Tương Nghi đang chơi cùng con, ngẩng đầu lên nhìn Bùi Tử Quân, không giải thích được.
Kỳ thực, Bùi Tử Quân là bị một câu kia của Triệu Tương Nghi: “Ta không chịu nổi, ta không muốn sinh” ảnh hưởng.
“Lúc đó đang sinh con, thiếp nói lung tung chàng cũng tin ư?” Triệu Tương Nghi bật cười, đoán trúng tâm tư của Bùi Tử Quân, “Bây giờ con đã sinh ra, thiếp thích còn không còn kịp, sao lại có y nghĩ đó chứ?”
“Có thật không?” Bùi Tử Quân cũng thích hài tử, nếu không phải là bởi vì Triệu Tương Nghi sinh con quá mức thống khổ, hắn ước gì Triệu Tương Nghi vì mình mà sinh thêm mấy đứa nữa.
Triệu Tương Nghi gật đầu.
Bùi Tử Quân ôm nàng thật chặc.
“Phu nhân, ta yêu nàng, nàng sinh cho ta đứa con đầu lòng, ta cảm ơn nàng.” Bùi Tử Quân thâm tình nói.
“Cũng bởi vì yêu chàng, cho nên thiếp nguyện vì chàng sinh con dưỡng cái.” Triệu Tương Nghi hạnh phúc dựa vào lòng Bùi Tử Quân, mắt không rời khỏi con trai, nhàn nhạt nở nụ cười.
Mấy ngày sau, tin tức truyền ra, không ít người đến thăm, chúc mừng.
Tốc độ Mạc Nhã Như nhanh nhất chạy đến Bùi phủ, còn mang theo con gái nhỏ.
Tận lực đặt con gái và con trai Bùi gia chung một chỗ, muốn Triệu Tương Nghi nhìn có bao nhiêu xứng.
Triệu Tương Nghi dở khóc dở cười, tâm nói mình đúng là có một đứa con trai như ý nguyện, như vậy, địa vị ở trong phủ ngày càng cao, Ông thị và mọi người có thể để tảng đá trong lòng xuống, vui vẻ vạn phần.
Chỉ là, Mạc Nhã Như bên này, lại không biết nên nói thế nào...
Đối mặt với Mạc Nhã Như đem con gái nàng không ngừng tuyên truyền thế tiến công, Triệu Tương Nghi và Bùi Tử Quân e ngại, chỉ n1oi sau khi đứa nhỏ lớn lên sẽ định đoạt.
Mạc Nhã Như hiện tại không còn là tiểu thư kiêu căng như lúc trước, không cưỡng cầu bọn họ, nhưng vẫn luôn tạo cơ hội cho hai đứa nhỏ vui đùa với nhau, mặc dù hai đứa nhỏ không hiểu gì hết, nhưng Mạc Nhã Như lại phi thường kiên trì.
Trần Vi mang con đến phủ thăm, thấy thế, cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook