Nhắc tới về sự tình Trình gia, Thẩm Lệnh Thiện là có thể cảm giác được không khí giữa hai người trở nên có chút trầm trọng. Giang Dữ cúi đầu hôn thái dương nàng một cái, sau đó để thân mình nàng tựa nhẹ vào lòng ngực hắn, nói: “Thiện Thiện, nàng cùng ta nói sự tình ở Trình gia đi.”

Hắn cảm giác được tay nàng nắm chặt hơn một ít, liền nhéo đôi tay nàng, trấn an nói, “Không có ý gì khác, chính là muốn nghe một chút.”

Thẩm Lệnh Thiện trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Chàng không có tra qua sao?” Hắn lợi hại như vậy, nếu muốn biết, khẳng định đều có thể tra được.

Tự nhiên là có tra qua…… Giang Dữ nghĩ phong thư bị đè ở trong ngăn kéo thư phòng kia, hắn đã mở ra, lại không có xem qua trên giấy viết cái gì.

Nơi đó là chuyện về 5 năm kia của nàng, có thể tra được đều đã tra. Chỉ là hắn không có xem. Hắn biết nàng là một người kiêu ngạo, sống không tốt, khẳng định không hy vọng hắn biết. Hắn nói: “Ta muốn nghe chính nàng nói. Nàng có thể kể cho ta không?”

Kỳ thật cũng không có gì để kể…… Bất quá là nàng kiêu ngạo, khi làm một chuyện sai không muốn thừa nhận. Chỉ là trả giá đại giới lớn hơn một ít. Huống chi sự tình phải chịu ủy khuất, nàng không muốn bị hắn biết đến, cảm thấy quá mức hổ hẹn —— nàng thất tín bội nghĩa cùng hắn hối hôn, cuối cùng được như nguyện, cư nhiên là được một cọc hôn nhân hữu danh vô thực như thế, mài hết đi kiêu ngạo của nàng. Thời điểm muốn khóc cũng không dám lớn tiếng khóc.

Nàng nâng lên đôi mắt nhìn nhìn hắn ở bên người, ở trong ánh mắt hắn, nàng không có nhìn thấy một tia trào phúng nào, nàng liền nhợt nhạt cười cười, tự giễu nói: “Kỳ thật ta rất nhiều lần đều mơ thấy về chàng…”



“Mơ thấy ta cái gì?” Thanh âm hắn thực nhu hòa, có chút tò mò cùng ngoài ý muốn.

Thẩm Lệnh Thiện nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Mơ thấy chàng cười nhạo ta, châm chọc ta……” Dừng một chút, liền tiếp tục nói, “Ta nhớ rõ còn có một lần, ta nghe được tin tức, nói là chàng muốn thành thân…… Chính là Gia Ninh huyện chúa, chàng còn nhớ rõ sao? Ta vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng là thật sự, thay chàng cao hứng. Chàng vẫn luôn không thành thân, ta vẫn thẹn trong lòng, chàng cưới Gia Ninh huyện chúa là cô nương tốt như vậy, lòng ta sẽ dễ chịu hơn một ít. Không nghĩ tới vào lúc ban đêm liền mơ một giấc mộng, mơ thấy chàng cùng Gia Ninh huyện chúa đứng chung một chỗ, mặc cát phục, cùng Gia Ninh huyện chúa cùng nhau cười nhạo ta.”

Gia Ninh huyện chúa…… Giang Dữ nghĩ nghĩ, nhưng thật ra nghĩ ra tới. Là biểu muội của tiên đế, gặp qua vài lần, là nữ hài nhi tự nhiên hào phóng.

Thẩm Lệnh Thiện cảm thấy có chút mất mặt, nhưng lúc này nói ra, còn khá buồn cười. Nàng nắm chặt ống tay áo hắn, nhìn hắn: “Chàng lúc ấy như thế nào không cưới nàng ấy?”

Lúc ấy, Giang Dữ hẳn là đã qua hiếu kỳ. Hơn nữa tuổi cũng không nhỏ, nên thành gia, cho nên tin tức này truyền đến, nàng cũng không có cảm thấy quá kinh ngạc. Rốt cuộc Giang Dữ không cưới nàng, luôn là phải cưới người khác.

Giang Dữ không nói gì.

Gia ninh huyện chúa đích xác thích hắn, trưởng bối cũng cố ý thay nàng làm mai, đến tổ mẫu cũng đều thực vừa lòng, muốn thuyết phục hắn thành thân. Hắn thậm chí cũng nghĩ tới, cứ như vậy dây dưa đi xuống không phải biện pháp, có thể hay không thành thân liền sẽ chặt đứt ý niệm? Nhưng chỉ là do dự một chút, vẫn là cảm thấy…… Chờ một chút đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương