Khi trở lại tầng một thì thấy tuyết ngao đang cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng khi thấy Art nó liền bình tĩnh lại, ngoan ngoãn lại gần, ngồi xuống bên cạnh.

Art cũng vui vẻ lại trước mặt nó.

Nhạc Tư Trà cũng không muốn ở lại nhìn hai đứa thân thiết, bèn để Art lại trong không gian làm bạn với tuyết ngao, chuẩn bị đồ ăn cho cả hai, dặn Du Nhiên chăm sóc chúng rồi mới rời đi.

“Em quay lại rồi? Vừa rồi sao vội vã hốt hoảng vậy?” Diệp Kình ngồi phòng khách xem sổ sách, ngẩng đầu hỏi.

“A, anh về từ lúc nào thế?”

“Sớm hơn em.” Anh đợi cả buổi, Nhạc Tư Trà vừa về lại mangtheo Art đâm đầu vào không gian, khiến ngay một câu chào anh cũng chưa kịp nói.

“Ha ha, vừa nãy vội quá em không để ý.” Nhạc Tư Trà cười gượng.

“Chẳng phải em mang Art tới tiệm thú cưng sao? Có chuyện gì thế?”

“Là chuyện của Art đấy, nó tìm được vợ rồi nha.” Nói đến đây, Nhạc Tư Trà thật phấn khởi.

“Vợ? Ở tầng thứ hai?” Diệp Kình nhếch mi.

“Vâng, là một con tuyết ngao rất đẹp nha, đây là lần đầu tiên em thấy tuyết ngao ngoài đời thực đấy.”

“Tuyết ngao? Đúng là quý, đã mang về sao?”

“Ừm, ở tầng một, em để Art ở cùng với nó.”

“Em lại định đặt tên gì cho nó?” Đối với sở thích của cậu, Diệp Kình hiểu rõ.

“Gọi Axue đi, hợp với Art.” Được rồi, là cậu không giỏi đặt tên. (Phiên âm tiếng trung là A tuyết và A đặc. A tuyết mình hiểu nhưng A đặc thì chịu, nên để thế đi :p )

“..Anh đói.” Đối với cái tên cậu đặt, anh không có nhận xét gì.

“Để em đi làm.” Nhạc Tư Trà vội vàng.

Thời gian cứ thể qua, cuối cùng đã tới 1 tháng 5.

Tất cả các trường học đều cho nghỉ, đại học A cũng thế. Nhưng dù thế vẫn có một phần sinh viên vẫn không rảnh rỗi chút nào.

Vì hoan nghênh đại sứ ngoại giao nước F, chính phủ đặt ra một cuộc tiếp đón long trọng tại sân bay, không may là đại học A cũng được xếp vào danh sách này.

Chính vì thế mà Diệp Kình – hội trưởng hội học sinh, phải nhận nhiệm vụ sắp xếp những người tham gia.

Lại vì thế, theo như lời vui lẻ không bằng vui chung, Nhạc Tư Trà cùng mấy người quen nữa đều phải tham gia.

Tuy rằng ai ai đều oán giận, nhưng khi nghe sẽ được thêm điểm thì cũng hài lòng – đây là nhờ Diệp Kình xin.

Nhạc Tư Trà được sắp xếp đứng cạnh Diệp Kình, đúng là lấy việc công làm việc tư. Trừ cậu ra còn có Lâm Thanh Nhã, Từ Tuyết cùng vài tuấn nam mỹ nữ nữa. Bọn họ phụ trách tặng hoa cho đoàn đại sứ.

Mấy người họ đứng sát vị trí đầu tiên, phía trước đều là những người có uy tín, danh dự. Nhạc Tư Trà thoáng nhận ra một cấp dưới của Diệp Kình mà cậu từng thấy.

Cũng không biết chính phủ an bài bao nhiêu người tới đón máy bay, sân bay đông nghìn nghịt những người, ồn ào náo nhiệt.

Nhạc Tư Trà nhỏ tiếng cùng Diệp Kình nói chuyện “Khi nào thì máy bay đến nha? Chúng ta đã đợi một tiếng rồi.”

“Theo dự đoán là hai giờ chiều, còn một chút nữa.” Diệp Kình nhìn đồng hồ, hiện tại còn chưa đến một rưỡi.

“2 giờ mới hạ cánh sao bắt đến sớm vậy làm gì, ngại nhiều thời gian quá sao.” Lâm Thanh Nhã đứng cách hai người không xa, nghe thấy câu trả lời của Diệp Kình.

Không ai đáp lại, mọi người âm thầm đồng ý.

Đợi thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng máy bay cũng tới.

Ngài đại sứ ngồi trên một chiếc phi cơ tư nhân nhỏ, dưới con mắt chờ mong của mọi người, cuối cùng cũng hạ cánh.

Cửa cabin mở ra, một vài vệ sĩ đứng thủ trước cửa, từ đó bước ra ngài đại sứ với mái tóc rám nắng, đẩy một chiếc xe lăn đi qua. Trên xe ngồi một thiếu nữ chừng 15 tuổi, vì cách quá xa, lại có bảo tiêu nên Nhạc Tư Trà không thấy rõ cô gái như thế nào. Bên cạnh họ là một vị phu nhân tóc đỏ, vận bộ trang phục đẹp đẽ, đắt tiền.

Khoang máy bay vừa mở ra, dàn nhạc cũng bắt đầu tấu nhạc.

Gia đình đại sứ được bảo tiêu vây quanh, vừa xuống máy bay thì quan viên chính phủ tới đón máy bay tiến lên, còn có phụ trách tặng hoa cùng phóng viên.

Nhân lúc nhốn nháo, Nhạc Tư Trà cẩn thận nhìn ngắm con gái ngài đại sứ.

Cô gái kế thừa mái tóc đỏ của mẹ cùng đôi mắt xanh biếc của cha, trên gương mặt còn có vài nốt tàn nhang nhưng khóe cười thật yên lặng, dịu dàng, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Khi cậu tiến lên tặng hoa, cô gái dừng thứ tiếng Trung với âm điệu lạ lùng nói lời cảm ơn, vui vẻ nhìn ngắm những bông hoa.

Là một cô gái tốt! Nhạc Tư Trà âm thầm khen.

Tặng hoa xong, mọi người lùi sang một bên, để các vị cao cấp đi ra.

Đoàn người vừa nói chuyện vui vẻ vừa bước dọc theo thảm đỏ trải sẵn. Dựa theo kịch bản, hai bên sẽ có người vẫy hoa, nói lời chào mừng.

Khi đoàn người ngồi lên xe rời đi, cũng là lúc họ được giải tán.

“Cần bọn mình đưa một đoạn không?” Nhạc Tư Trà hỏi mấy người bạn.

“Không cần, chị cùng Từ Tuyết đã hẹn nhau đi dạo phố rồi.” Lâm Thanh Nhã kéo Từ Tuyết hì hì rời đi, sinh nhật bạn trai chị sắp đến rồi, hôm nay chị cùng Từ Tuyết đi chọn quà.

“Hai người cứ về đi, mình muốn đưa Gia Gia về.” Cao Dương cười ngây ngô lôi bạn gái chạy mất, Gia Gia đã đồng ý cùng cậu về nhà gặp cha mẹ.

Những người khác cũng từ từ giải tán, cuối cùng chỉ còn lại Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình.

Nhạc Thư Trà theo Diệp Kình lên xe “Anh không phải đi cùng sao? Chẳng phải cần thuyết phục con gái ngài đại sứ tham gia trị liệu?”

“Việc này đương nhiên có người khác làm, anh không cần ra mặt.”

“Nhìn không đoán ra trước đây anh vì việc này bận rộn thế nào, giờ cứ như không có gì.” Nhạc Tư Trà trêu chọc.

“Đấy là vì sự an toàn của em, nếu không anh đã chẳng cần quan tâm.” Diệp Kình liếc nhìn cậu đầy ‘khinh thường’.

“Hì hì, em biết là anh vì em.” Nhạc Tư Trà thưởng cho anh một cái hôn – trên mặt.

“Chỉ thế thôi đã nghĩ cảm ơn anh sao?” Lần này tới lượt Diệp Kình trêu chọc cậu.

“Gì thế, nơi này là quốc lộ, cẩn thận tai nạn.” Nhạc Tư Trà quay đầu không nhìn anh.

“Vậy…..cuối tuần này đừng về thăm dì, ở nhà với anh, nha?” Diệp Kình giảm tốc độ, áp lại gần cậu, vẻ mặt rất chấm ba chấm.

“…Để em gọi điện cho dì đã.” Nhạc Tư Trà đỏ mặt, lấy điện thoại ra gọi.

Diệp Kình cười khẽ, biết cậu đã đồng ý, vui vẻ tăng tốc.

Kế hoạch của Diệp Kình rốt cục không thành. Khi về nhà, trong lúc anh đang miệt mài cố gắng thì tiếng điện thoại vang lên.

Điện thoại của Nhạc Tư Trà.

“Kình, đợi, đợi, đợi chút….ưm~ có điện, thoại ha~” Nhạc Tư Trà cố gắng với tay lấy điện thoại ở tủ đầu giường, nhưng là Diệp Kình không cho, cứ rút tay cậu về.

“Không sao, thấy không người nhấc nó sẽ ngừng.” Diệp Kình không thèm để tâm, giờ trong mắt anh chỉ còn Nhạc Tư Trà “Em cứ quan tâm tới bản thân mình trước đi.” Anh lại càng nhanh hơn.

“A~” Nhạc Tư Trà lại không thể để ý tới điện thoại nữa, ôm Diệp Kình, dán sát lại gần anh hơn, hùa theo đợi tiến công cuồng dã của anh.

Điện thoại vang rồi lại ngừng, nhưng không lâu sau, điện thoại lại vang.

Lần này, Nhạc Tư Trà không còn tâm trí mà để ý tới nó nữa. Cậu thét lên một tiếng rồi lịm trong lòng Diệp Kình. Chỗ đó của hai người vẫn còn nối vào nhau.

Diệp Kình ôm Nhạc Tư Trà tiếp tục, nhưng tiếng chuông đáng ghét khiến anh không thể không bố thí chút chú ý cho nó.

Cầm lấy điện thoại, vừa nhấn nhận cuộc gọi, chưa kịp nói gì phía bên kia đã hét lên.

“Nhạc Tư Trà, cậu đang làm gì! Sao gọi mãi không nghe máy!” là giọng Từ Tuyết, có chút vội vàng.

“Đoán xem?” Diệp Kình nhếch mi, giọng nói áp lực, còn áp cái gì, lửa giận, hay lửa tình, còn phải xem là người nào.

“Anh..anh Diệp?” Từ Tuyết ngây người, cô không ngờ là Diệp Kình đón máy.

“Đúng thế.” Diệp Kình một tay cầm điện thoại, một tay chạy trên người Nhạc Tư Trà, hài lòng khi nghe tiếng cậu thở dốc.

“Có thể cho em gặp Nhạc Tư Trà sao, em có chuyện quan trọng tìm cậu ấy.” Nghĩ tới chuyện vừa rồi, Từ Tuyết lại cuống lên.

“Được.” Diệp Kình đưa máy cho Nhạc Tư Trà “Tìm em, là Từ Tuyết.”

Nhạc Tư Trà nhận điện thoại, cố nén tiếng rên “Từ Tuyết, có chuyện gì?” giọng nói không chút lực.

“Nhạc Tư Trà, cậu không sao chứ?” Từ Tuyết nghi ngờ hỏi, sao giọng khàn thế?

“Không sao, a~” Nhạc Tư Trà không nhịn được. Ra là Diệp Kình vừa kéo cậu, đặt cậu trực tiếp ngồi lên chỗ đó của mình, suýt chút nữa thì cậu làm rớt điện thoại.

Nếu giờ Từ Tuyết còn không hiểu thì đúng là thẹn với danh hủ nữ, nhưng cô rất nhanh phun ra một tràng “Hôm nay mình cùng Lâm tỷ dạo phố, thấy bạn trai chị ấy ngoại tình. Giờ Lâm tỷ đang giận ngút trời, cậu mau tới khuyên chị ấy đi, mình còn có chuyện, cúp nhé.” Không đợi bên kia trả lời, cô đã vội vàng tắt liên lạc, nhanh chóng gọi một cú khác.

“Lâm tỷ? Em kể chuyện này cho nghe….”

Nói chuyện này cho Lâm tỷ, chắc chắn chị ấy sẽ vui lên một chút. (chết cái bệnh hủ nữ ^^)

Nghe thấy thế, mặt Nhạc Tư Trà tái xanh. Cậu trừng mắt Diệp Kình, nhưng người ta mặt dầy, không thèm quan tâm.

“Khốn, buông!” Bị Từ Tuyết nghe thấy chuyện mất mặt như vậy, cậu không muốn sống nữa. Nhạc Tư Trà cố gắng đẩy Diệp Kình.

“Không được, em đã đồng ý với anh rồi, không được nuốt lời.” Mấy động tác gãi ngứa ấy sao có thể chống lại Diệp Kình anh đây?

“Um~ anh còn, còn nói được…a…đều bị nghe.”

“Nghe thì nghe, chúng ta có làm chuyện phạm pháp gì đâu.”

“Ha~ bỏ ra, cô ấy nói…a~ Lâm tỷ gặp chuyện….em phải đi thăm.”

“Người kia mạnh mẽ lắm, sẽ không dễ dàng nhụt chí vì chút chuyện nhỏ ấy, mai đi gặp cũng được. Hôm nay để cô ta bình tĩnh lại đã.” Lời Từ Tuyết, Diệp Kình cũng nghe thấy “Không làm đủ, đừng hòng anh tha em!”

“Ha~ đáng giận, a~”

“Ha ha, em đâu phải mới biết anh ngày đầu chứ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương