Phiên tòa xử vụ án bắt cóc đó được mở vào 9 giờ sáng thứ 7.

Nhạc Tư Trà và Lâm Thanh Nhã đương nhiên phải ra tòa, mà bạn bè và người thân họ cũng trình diện chờ nghe phán xử.

Trong tòa án chật những người, không ít mang theo camera, microphone, hẳn là phóng viên.

9 giờ đúng, mọi người tề tựu đông đủ, tòa chính thức khai thẩm.

Luật sư Diệp Kình mời tới thân sự rất giỏi. Không biết anh ta kiếm từ đâu bằng chứng đủ các loại tội của Lam Kiền và nhóm cướp – bắt người cướp của, tham ô nhận hối lộ, cưỡng bức, đánh chém, vv…vv… Bằng chứng vô cùng xác thực khiến mọi người tới dự đều phản bàn tán, ánh mắt nhìn những người kia cũng càng khinh bỉ, chán ghét.

Nhạc Tư Trà và Lâm Thanh Nhã lên làm chứng, trả lời mấy vấn đề là có thể xuống.

Có thể nói buổi xử án hôm nay rất thuận buồm xuôi gió, không xảy ra vấn đề gì.

Cuối cùng, tất cả các bị cáo đều bị tuyên án từ 10 năm tù trở lên. Lam Kiền là chủ mưu, bị phán tù chung thân, tịch thu tài sản cùng quyền lợi chính trị chung thân.

Nhìn gương mặt xám xịt của Lam Kiền và đồng bọn lúc bị dẫn đi, lại nhìn nụ cười trên gương mặt Diệp Kình, một số người trong cuộc chỉ cảm thấy rùng mình.

Người này tuyệt đối không được dây vào!!! Không thì sống không bằng chết nha!!!

Bởi vì nguyên nhân của phiên tòa này nên chuyện này được đăng báo, lên TV, rất nổi tiếng ở thành phố B.

Nhiều người ở trường sau khi nghe tin cũng chạy tới hỏi quá trình thế nào nhưng đều bị ngăn lại.

Vậy nên Nhạc Tư Trà cũng không bất ngờ khi vợ chồng Kiều Trăn tìm đến.

Lúc bọn họ đến Nhạc Tư Trà cũng Diệp Kình đang cùng Art và Miêu Miêu chơi đùa trên mặt cỏ của khu căn hộ – đương nhiên là Diệp Kình ngồi trên ghế đá nhìn Nhạc Tư Trà và hai con vật vui chơi – gần đây không gian đang bước vào giai đoaạn cuối cùng của tiến hóa nên tạm thời sẽ không cung cấp năng lượng cho chúng nữa, vậy nên thời gian Art và Miêu Miêu ở bên ngoài cũng nhiều hơn.

Dù là Miêu Miêu dễ thương hay Art uy mãnh đều được mọi người sống quanh đây yêu quý. Nhất là việc Miêu Miêu trèo lên đầu Art diễu võ dương oai đã thành biểu tượng của khu, rất nhiều người đi bộ chỉ để được gặp chúng.

Chỗ bọn họ đứng là đối diện cửa lớn của khu nhà nên khi vợ chồng Kiệu Trăn xuống xe đã thấy ngay.

“Diệp Kình, anh đoán bọn họ đến để làm gì nha?” Vì chuyện bắt cóc mà Nhã Tư Trà không còn có ấn tượng tốt với họ lắm, cậu khẽ nhíu mày.

“Giải thích chăng.” Diệp Kình thuận miệng nói.

Hai người kia vừa thấy Nhạc Tư Trà liền vội vàng đi tới.

“Chào buổi sáng, sao hai người lại có thời gian rảnh tới đây?” Vì lễ phép, Nhạc Tư Trà vẫn chào hỏi, nhưng đã xa cách rất nhiều.

Kiều Trăn nhìn Diệp Kình đứng bên cạnh Nhạc Tư Trà liền ngây người. Mục Hinh thấy chồng mình không phản ứng gì, nhéo một cái, cười đáp “Bọn chị lần này tới là vì cảm ơn chuyện của tiểu Niếp.”

Nghe thấy tiểu Niếp, Nhạc Tư Trà mới thoải mái ra chút, hỏi “Bệnh của tiểu Niếp đã khỏi rồi sao?”

Nghe thấy thế Kiều Trăn mới tình táo lại, nhưng lại gượng gạo liếc nhìn Diệp Kình – đầy tôn kính và sợ hãi – rồi mới trả lời Nhạc Tư Trà “Đã khỏi hẳn rồi. Bác sĩ nói tỉ lệ tái phát rất nhỏ, cám ơn cậu.”

“Nếu không nhờ cậu giúp đỡ, chúng tôi đã phải tuyệt vọng. Đây là chút lòng thành, mong cậu nhận cho.” Mục Hinh rút ra một phong bao, đưa cho cậu.

“Không cần, cứu tiểu Niếp là tự tôi quyết định, không cần hồi báo.” Nhạc Tư Trà lại nghiêm mặt.

“Vậy….” Mục Hinh vốn định nói gì lại bị chồng mình ngăn lại.

“Nếu tiểu Nhạc đã nói thế, bọn anh cũng không ép nữa. Thật ra lần này tới là để xin lỗi em vì sơ sót của bọn tôi. Tôi cũng không ngờ Lam Kiền lại làm chuyện như thế. Sớm biết vậy lần trước đã không dẫn ông ta tới. Thực sự xin lỗi!” Vẻ mặt Kiều Trăn rất chân thành khi nhận lỗi.

“Dù sao cũng đã qua, tôi cũng không có chuyện gì, coi như hết đi, bọn tôi còn có tiết, mong hai người về trước.” Không chờ hai người nói tiếp, Nhạc Tư Trà đã kéo Diệp Kình đi.

“Anh sao thế? Chẳng phải đã nói phải kéo quan hệ tốt với cậu ấy để nói chuyện hợp tác sao? Sao lại cứ để người ta đi thế?” Mục Hinh sốt sắng chất vấn.

“Em có biết bên cạnh cậu ta là ai không?” Kều Trăn hỏi lại.

“Ai? Chẳng phải chỉ là một sinh viên tên Diệp Kình sao?” Mục Hinh khó hiểu, chuyện này thì có liên quan gì?

“Đúng là đàn bà, em không thấy cậu ta rất quen mắt sao?” Kiều Trăn không vui trước câu trả lời của vợ.

“Có chút. Nhưng thế thì sao?” Mịc Hinh nhớ tới lần trước gặp người kia ở bệnh viện cũng đã mường tượng, nhưng lúc ấy còn tưởng vì đã gặp ở triển lãm Manga.

“Còn nhớ bữa tiệc tối chúng ta tham gia ba năm trước đây ở gia tộc Đông Phương ? Chúng ta đã gặp cậu ta ở đó.” Kiều Trăn nói.

Nghe chồng nhắc nhở, Mục Hinh mới nhớ lại hôm đó hai người đã gặp những nhân vật lớn nào.

Trừ những người tuổi không thích hợp cùng người quen, chỉ còn….Mục Hinh chợt thét lên “Là gia chủ đương nhiệm của gia tộc Đông Phương!!!”

“Nhớ sao.” Sắc mặt Kiều Trăn cũng không tốt lắm.

Dù chỉ gặp gia chủ đương nhiệm của gia tộc Đông Phương duy nhất lần đó, nhưng hiểu biết về người nọ cũng không thiếu.

Đông Phương Kình, hay giờ gọi là Diệp Kình, là thiên tài nổi tiễng trong giới kinh doanh, con trai độc nhất của gia chủ đời trước – Đông Phương Hà Uyển. Khi Đông Phương Hà Uyển mới qua đời, người nọ tiếp thu gia độc Đông Phương theo di chúc. Tới 16 tuổi thì chính thức tiếp quản hết thảy sự nghiệp. Giữa những lời đàm tiếu và cười nhạo cùa mọi người, dẫn dắt gia tộc Đông Phường thành gia tộc lớn kế sau tứ đại gia tộc. Khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

Nhưng người nọ luôn bận rộn, rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, trừ bỏ vài người có vị trí cao trong nhà Đông Phương, không ai biết tư liệu của cậu. Mà buổi tiệc ba năm trước kia là lần duy nhất cậu tham dự xã giao, để tuyên cáo với mọi người gia chủ nhà Đông Phương đã trưởng thành, có thể nghênh đón mọi khiêu chiến.

Vợ chồng Kiều Trăn cũng tham dự buổi hôm đó, nhưng là đi cùng cha. Vốn lấy tư lịch của cả hai vẫn chưa đủ để tham gia.

“Dù cậu ta có quan hệ thế nào với Nhạc Tư Trà, chúng ta cũng đừng mong lấy được cái gì từ cậu ta. Hơn nữa chuyện Lam Kiền đã khiến Nhạc Tư Trà có ấn tượng không tốt với chúng ta, tốt nhất đừng dây vào nữa. Lam Kiền là ví dụ tiêu biểu.” Theo Kiều Trăn, lý do Diệp Kình tiếp cận Nhạc Tư Trà cũng giống bọn họ – vì loại nước thuốc thần kỳ kia. Nếu không tranh được, tốt nhất là tránh đi, không lại tiền mất tật mang.

Mà không lâu sau, chuyện nhà Đông Phương chế tạp ra một loại thuốc thần kỳ càng khẳng định suy nghĩ của ông.

“Diệp Kình, cái ông Kiều Trăn kia sao mà nhìn anh lạ lạ?” Về đến nhà, Nhạc Tư Trà nhớ lại vẻ mặt của Kiều Trăn lúc ấy, là sao nhỉ?

“Ai biết chứ? Chắc ông ta nhận ra anh.” Diệp Kình cười nhạt đáp. Anh không có hứng thú gì với loại người này, nhưng những số liệu điều tra hôm trước giúp anh biết không ít.

“À.” Không biết thì thôi, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì.

“Đúng rồi, anh mới nhận được tin, nhà của em đã xây xong rồi, cuối tuần chúng ta qua đi.”

“Cuối cùng cũng xong rồi sao? Được thôi, lần trước gọi điện cho bá Tiền, bá còn bảo đất đen em đưa rất tốt, muốn nhờ em mua thêm, lần này tiện thể mang qua đi.”

“Dường như em rất thích những người ở thôn Phúc Khê đó.” Diệp Kình kéo Nhạc Tư Trà ngồi xuống.

“Ừm, mọi người đều rất tốt, cũng nhiệt tình, lại còn quan tâm em nữa.” Nhạc Tư Trà ngồi trong lòng Diệp Kình. Lấy ra từ không gian một cái bình sứ nhỏ, mở ra, mùi hoa thơm ngát lan tỏa khắp căn phòng. Hai thú cưng đang đùa nghịch bên cạnh thấy thế cũng chăm chú nhìn vào bình sứ cậu đang cầm.

“Gì thế?” Diệp Kình tò mò, lấy bình sứ đặt trước mũi ngửi ngửi, hương hoa ngào ngạt nhưng không gay mũi, trái lại còn cảm giác thanh nhã, đsung là mâu thuẫn.

“Mật.” Thấy anh đã ngửi đủ, Nhạc Tư Trà cầm lại bình sứ, rót chất lỏng bến trong vào tích đất nung trên bàn, đổ nước sôi vào, quấy đều rồ mói rót vào ly trà.

Thú vị là, Miêu Miêu cùng Art thấy động tác của cậu, tự động lấy chén cho mình để trước mặt cậu.

Nhạc Tư Trà bật cười, đổ đầy cho chúng.

“Là tổ ong trong không gian sản xuất ra?” Diệp Kình lấy một chén, nhấp một ngụm, ngọt mà không ngấy, rất ngon.

“Ừm, Du Nhiên giúp em làm. Vị thế nào?” Diệp Kình không thích đồ ngọt, bình thường anh sẽ không đụng đến mấy thứ ngọt như mật thế này.

Diệp Kình uống cạn nước trong chén, đặt môi lên môi Nhạc Tư Trà.

Dường như mật càng thêm ngọt ngào.

Một lúc lâu sau, Diệp Kình mới buông môi cậu ra, để cậu dựa vào vai mình, hưởng thụ bầu không khí an bình này.

“Tối nay làm chanh mật cá hồi nhé.”

“Được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương