Cuối cùng thì đêm 30 Nhạc Tư Trà cũng được cho phép xuống giường.

Mới sáng sớm đã có người tới gõ cửa. Vừa mới mở cửa ra thì Tôn Lệ Tú liền dắt Đào Đào vào.

Hai cô bé mặc bộ đồ mới thật đẹp, giữa trán Đào Đào lại được vẽ một nốt ruồi đỏ, nhìn cô bé dễ thương cực kỳ.

“Anh, anh Diệp, chúc mừng năm mới!!!” Hai cô bé vừa bước vào đã bái chúc, bởi vì Đào Đào được ông Tôn nhận làm cháu nên gọi Nhạc Tư Trà là anh giống Tôn Lệ Tú, mà Tôn Lệ Tú cũng rất thương Đào Đào, đi đâu cũng mang theo.

“Ha ha, chúc mừng năm mới! Hai đứa tới để nhận lì xì đúng không!” Nhạc Tư Trà lấy ra phong bao lì xì đã chuẩn bị tốt cho cả hai.

Diệp Kình cũng làm y hệt như cậu.

“Chúng em cảm ơn anh, cảm ơn anh Diệp.” Hai cô nhóc vui vẻ cầm tiền lì xì ra ngoài, tiếp tục công cuộc chúc Tết.

Mặc dù mới sáng sơm nhưng đã nghe thấy tiếng lao xao ở các nhà, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng pháo, giống như cả thế giới đều trở nên náo nhiệt..

Hôm nay cửa hàng nhà họ Nhạc không buôn bán, Tần Hương Nguyệt cho tất cả các nhân viên nghỉ phép, cô cùng bà Tôn lại tất bật ở dưới bếp.

“Các cháu dậy rồi? Mau lại ăn bánh trôi đi.”

Thấy hai người, Tần Hương Nguyệt bưng ra hai bát bánh trôi thơm ngào ngạt.

Nhạc Tư Trà rất ít khi ăn bánh trôi. Nhưng năm mới ăn bánh trôi, bánh chẻo là để đại biểu cho điềm lành, vậy nên cậu cũng ăn một bát.

Diệp Kình cũng không ghét món này, liền ăn thêm một bát nữa.

“Ông đâu ạ? Sao cháu không thấy?”

“Ông cùng dượng cháu đang ở sân sau ấy. Hai người cũng đã ăn rồi, còn mỗi hai đứa thôi đấy.” Tần Hương Nguyệt vừa nói vừa cầm 2 phong bao lì xì, đưa cho cả hai “Cho các cháu.”

“Cháu cám ơn dì.” Nhạc Tư Trà vui vẻ nhận lấy, dù bên trong có nhiều hay ít thì được nhận lì xì luôn là điều tốt.

Diệp Kình vô cùng ngạc nhiên khi thấy mình cũng có, liền nói tiếng cảm ơn.

“Chỉ còn nốt năm nay thôi đấy, sang năm không có phần hai đứa đâu, rốt cục thì Nhạc Tư Trà của chúng ta cũng thành người lớn rồi. ” Tần Hương Nguyệt có chút cảm khái.

“Cháu đã là người lớn từ lâu rồi.” Nhạc Tư Trà không đồng ý.

“Nói vậy mà không biết xấu hổ, tiền lì xì hàng năm cũng chưa thấy cháu không lấy bao giờ.” Quy củ ở nơi này là qua mười tám tuổi sẽ không được nhận lì xì nữa, trái lại phải lì xì cho người nhỏ tuổi hơn.

“Hì hì.” Nhạc Tư Trà cũng biết ngượng bèn lôi Diệp Kình chạy ra sân sau.

“Còn nói là thành người lớn rồi…..” Tần Hương Nguyệt lắc đầu, quay đi.

Phía sau, cha con nhà ông Tôn cũng đang bận rộn, hai cô nhóc đã ở đấy.

“Hai đứa dậy rồi? Mau qua giúp một tay.” Ông Tôn cất tiếng sang sảng.

Một đống các thứ như câu đối, chữ phúc, giấy dán cửa sổ, tranh tết, quải thiên đều phải treo trên cửa sổ hoặc dán trên tường.

Ông Tôn nhét một đống cho cậu và Diệp Kình, bảo hai người đi dán các phòng, tiện thể cũng lì xì cho cả hai luôn.

Nói một tiếng cám ơn, Nhạc Tư Trà cầm chìa khóa, dẫn theo 1 người lớn hai người nhỏ đi lên khách phòng ở tầng trên, quyết định dán từ tầng năm dán xuống.

Câu đối xuân phải dán ở cánh cửa, bởi vì vấn đề chiều cao nên việc này chỉ có thể hai người lớn làm, còn về hai cô bé, Tôn Lệ Tú có thể giúp dán những thứ khác, Đào Đào lại chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, đôi khi lấy giúp thứ gì đó.

“Chị, dán này đi.” Đào Đào lấy ra dấy dán hình con hổ trong mười hai con giáp đưa cho Tôn Lệ Tú, bởi vì cô bé thấy nó rất giống Miêu Miêu.

“Được. Em muốn dán gì chị dán đó.” Cô gái nhở càng ngày càng ra dáng đàn chị. Cô vốn mong mỏi có một đứa em gái từ lâu, giờ có được Đào Đào được nhiên là vui không diễn tả nổi.

“Vâng.” Đào Đào nghe vậy, cười hì hì tiếp tục chọn giấy dán.

Nhạc Tư Trà thấy hai cô bé hợp nhau như vậy cũng thấy vui.

Bận rộn tới tận trưa, cuối cùng thì tất cả các phòng đếu đã được dán xong.

Bữa trưa cũng chỉ qua loa, mọi người đều để bụng để buổi tối ăn cơm tất niên.

Tôn Lệ Tú khăng khăng đòi Nhạc Tư Trà cùng Diệp Kình phải cùng hai cô bé đi đốt pháo trúc. Nhạc Tư Trà đồng ý, liền tìm Tần Hương Nguyệt lấy pháo trúc, đốt ngay trước cửa nhà.

Diệp Kình chưa từng đốt pháo nhưng vẫn đi theo học tập Nhạc Tư Trà, sau đó xung phong châm lửa.

Nã pháo trúc loại sự tình này Diệp Kình chưa làm qua, nhưng vẫn là đi theo Nhạc Tư Trà học tập hạ, sau đó xung phong nhận việc đích đi đốt lửa.

Tiếng pháo “bùm bùm” vang lên không ngừng, mọi người bịt lấy lỗ tai, chạy ra chỗ khác để khỏi bị lan tới.

Bên này tiếng pháo không ngừng, bên kia Nhạc Tư Trà đã đưa cho cô bé mấy gói pháo sáng nhỏ để chơi.

“Mấy cây pháo đó nhìn buổi tối thật đẹp.”

“Loại lớn ấy? Có chuẩn bị sao?”

“Đã chuẩn bị hai cái 500 vòng rồi, để ăn cơm tất niên xong sẽ đốt.”

“Hai cái?” trí nhớ của Diệp Kình chỉ có hình ảnh bắn pháp hoa cả giờ không hết, cảm thấy hai cái đúng là quá ít.

“Có ý nghĩa là được rồi, pháo hoa trừ đẹp cũng chẳng có ích lợi gì, đừng lãng phí.”

“Ừ,” Diệp Kình có chút suy tư.

Mọi người vui đừa một trận liền hỉ ha chạy vào phòng bếp.

“Bà, mẹ, để tụi con hỗ trợ làm sủi cảo nhé.” Tôn Lệ Tú cười hì hì tới chỗ Tần Hương Nguyệt đang làm nhân sủi cảo.

“Được, trước rửa tay sạch đã.”

“Ngày xưa sủi cảo, lớp bọc đều là các gia đình tự tay làm, giờ thì ai cũng ngại phiền, đều đi mua đồ làm sẵn.” Nhạc Tư Trà cũng rửa tay, đứng bên thớt, thuần thục cầm da sủi cảo, nhồi nhân rồi bọc lại.

“Có gì khác nhau sao?” Diệp Kình nhìn các bước Nhạc Tư Trà làm, cũng bắt tay vào làm sủi cảo, tiếc là loay hoay một lúc mà chẳng ra thành phẩm.

“Không phải thế, chỉ là em thấy tự mình làm sẽ có cảm giác ngon hơn, ….anh đừng cho nhiều nhân quá.” Nhạc Tư Trà vừa chỉ đạo vừa đáp.

“Có lẽ là anh không có năng khiếu.” Nhìn trong tay méo mó không ra hình thù gì, Diệp Kình chợt ủ rũ.

“Cái này cần phải luyện tập, trước đây Tư Trà cũng làm không tốt, vậy mà giờ cháu xem thằng bé làm giỏi y như bà.” Bà Tôn thấy vậy liền qua làm mẫu cho anh.

Tần Hương Nguyệt lại phải bận bịu để ý hai cô bé, hai nhóc này chỉ biết phá, coi da sủi cảo như đất nặn, đùa quên cả trời đất.

Sau khi trải qua ‘khắc khổ’ huấn luyện, Diệp Kình cuối cùng cũng học được cách làm sủi cảo, giá đắt phải trả là quần áo anh cần phải giặt sạch một lần.

“Về phòng đổi quần áo đi, công đoạn sau không cần các cháu hỗ trợ, đợi đến tối ra ăn là được rồi.” Tàn Hương Nguyệt bắt đầu đuổi người, có mấy người này ở lại, dì càng bận thêm ấy chứ.

“Vậy chúng cháu đi, buổi tối gặp.” Diệp Kình dắt Nhạc Tư Trà về phòng.

“Phù phù….” Nhạc Tư Trà thở hổn hển, ghé vào lòng Diệp Kình.

“Kĩ thuật hôn môi của em giờ đã tốt lên nhiều nha!” Diệp Kình cọ xát một cách ái muội.

“Nây, tối nay còn cùng mọi người ăn tất niên, anh đừng quá đáng!” Nhạc Tư Trà không vui, tìm cách đẩy anh. Người này sao lại tự dưng phát tình!

“Đi tắm cùng anh, nhé?” Diệp Kình giữ lấy cậu không chịu bỏ ra.

“Không!!!!”

“Cho hai chọn một, cùng anh tắm, hoặc là……” Diệp Kình liếc nhìn giường, ý tứ đã quá rõ.

“…Cùng tắm thì cùng tắm….Nhưng mà không được làm!!!!”

“Được.” Diệp Kình trực tiếp khiêng cậu vào phòng tắm.

Sau cánh cửa đóng chặt thỉnh thoảng lại truyền tới vài câu nói đứt quãng.

“Không cần…sờ linh tinh….ô….anh đã đồng ý với em….buông tay…..”

“Ha ha….anh chỉ nói là không làm nha, lợi tức vẫn phải lấy.”

“Ô… Ha a… Ưm…”

(câu nói chết bầm!)

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương