Đàn Mạt không thể tin được, nhưng nhìn biểu cảm của Tạ Kỳ Thâm lại có chút nghiêm túc: "Thật sao?"

Người đàn ông cười nhẹ: "Em thực sự cảm thấy có khả năng này sao?"

"Do đá bóng thôi, bảo tôi lúc đến nhà cậu ấy tiện thể đón em luôn." Anh giải thích.

Tầm mắt Tạ Kỳ Thâm dừng trên vẻ ngốc nghếch trên người cô, xoay người lên xe, thấp giọng nói ra một câu: "Đi thôi, thỏ con."

Đàn Mạt sửng sốt một chút, hai giây sau mới nhận ra trên đầu mình còn đội một cái bờm tai thỏ, livestream xong cô lại quên cất đi?!

Hu hu hu vừa rồi trông cô nhất định là rất trẻ con...

Cô lúng túng nhanh chóng kéo cái bờm tai thỏ xuống nhét vào túi.

Đi theo anh lên chiếc Rolls-Royce, cô ngồi ở ghế sau, Tạ Kỳ Thâm đảo mắt nhìn cô: "Sao không đeo nữa? Rất đáng yêu.

"

"..."

Có mà anh đáng yêu, cả gia đình anh đều đáng yêu ấy.

Đàn Mạt vụng trộm trợn trắng mắt, giờ phút này không có tâm tư náo loạn với anh, càng là lo lắng Đàn Viễn Chu hơn: "Chú út bị thương nghiêm trọng không ạ?"

Tạ Kỳ Thâm mở laptop ra, đặt lên đùi: "Cậu ấy nói là gãy xương, không có chuyện gì to tát cả.

"

Đàn Viễn Chu lúc còn đi học đã thích đá bóng, thường xuyên va chạm, Đàn Mạt cũng thường xuyên nghe được tin chú bị thương từ Tạ Kỳ Thâm.

Nghĩ tới việc không lâu sau đã có thể gặp được chú, Đàn Mạt không sốt ruột gọi điện thoại tới nữa.

Ghế sau vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím của Tạ Kỳ Thâm.

Đàn Mạt không khỏi đảo mắt nhìn anh.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, vai rộng chân dài, tay áo xắn lên lộ ra cổ tay tinh xảo, con ngươi đen sau tròng kính gọng vàng lạnh nhạt nhìn về phía màn hình, tay đang nhanh chóng gõ phím thao tác gì đó.

Cô không dám quấy rầy anh, im lặng chơi điện thoại di động, một lúc lâu sau mới nghe được câu hỏi của người đàn ông: "Hai ngày nay không bận gì sao?"

Đàn Mạt phồng má trống, thuận miệng lẩm bẩm: "Cũng ổn, không giống như ai đó trăm công nghìn việc, đi trên đường mà vẫn còn phải xử lý công việc."

Vài giây sau, anh khép quyển sổ ghi chép lại đặt sang một bên, giọng nói ôn nhu mở miệng: "Không có, vừa nãy chỉ là xử lý một tin nhắn khẩn cấp thôi."

Đàn Mạt hơi sửng sốt, mơ hồ đoán ra ý trong lời nói của anh.

Chẳng lẽ anh cho rằng cô không vui nên giải thích với cô...?

"...!Ừm."

Cô nghĩ đến một chuyện: "Đúng rồi, chuyện hợp tác máy bay không người lái lúc trước cảm ơn anh đã giúp đỡ dẫn dắt, bên em đã ký xong hợp đồng với Cao Sáng rồi."

"Tôi biết rồi."

Mặc dù đối với anh chỉ là một câu nói, nhưng cô vẫn rất biết ơn: "Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi."


"Đàn Mạt."

"Dạ?"

Ngón tay người đàn ông vuốt nhẹ gan bàn tay, đảo mắt nhìn thẳng vào ánh mắt cô, giọng nói hơi lạnh lùng: "Trước kia sao tôi lại không phát hiện ra em là người hay khách sáo như vậy?"

Trước kia, Đàn Mạt ở trước mặt anh có thể nói là không kiêng nể gì mà ầm ĩ, bởi vì anh luôn cưng chiều, che chở cho cô.

Nhưng hiện tại, cô luôn cảm thấy cách anh rất xa, cũng không nhìn thấu anh.

Cô lẩm bẩm: "Trước kia không giống mà..."

"Chỗ nào không giống?"

Anh giống như đang bức cung cô.

"Chủ yếu là, chủ yếu là..."

Một lúc lâu sau cô mới nghẹn ra một câu: "Phải cung kính lễ phép với trưởng bối."

Người đàn ông hơi cau mày một chút, ngón tay khẽ gõ lên chân.

"Trưởng bối?"

Cô mím môi, nghiêm túc gật gật đầu: "Nghiêm túc mà nói, anh đúng là trưởng bối, lại còn là loại trưởng bối đức cao vọng trọng."

"..."

Con mẹ nó đức cao vọng trọng!

Chưa kịp trò chuyện gì nhiều, chiếc xe nhanh chóng đến đích.

Hai người xuống xe, đi thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Tài sản của Đàn Viễn Châu hơn trăm triệu, ngày thường kinh doanh rượu vang đỏ, tài sản trải rộng khắp thế giới.

Nhập mật mã đã biết trước ở cửa, hai người lần lượt tiến vào.

Đàn Mạt nhìn thấy Đàn Viễn Chu nằm liệt trên sô pha trong phòng khách thì bước đến chào hỏi: "Chú út."

Đối phương mặc chiếc áo T shirt rộng, mày rậm mắt đen, nghe tiếng quay đầu nhìn thấy bọn họ, lơ đãng nhếch môi: "Đến rồi hả?"

"Chú út, chân chú thế nào rồi? Xương gãy có nghiêm trọng lắm không?"

Đàn Mạt chạy đến bên cạnh anh ta, vẻ mặt lo lắng.

"Không việc gì, chỉ là gãy một cái xương nhỏ thôi.

Cháu có tin qua hai ngày nữa là chú có thể vui vẻ nhảy nhót rồi không?"

Ánh mắt Đàn Viễn Chu liếc tới chỗ Tạ Kỳ Thâm, cười cười: "Cậu chập tối mới vừa xuống máy bay, không phải nói còn phải đi đến tập đoàn một chuyến sao? Tôi còn tưởng cậu không có thời gian, không thể đón Mạt Mạt tới chứ."

Đàn Mạt sửng sốt.

Anh vừa mới xuống máy bay sao? Bận vậy sao?


Tạ Kỳ Thâm ngồi xuống bên sô pha, thản nhiên nói: "Chuyện của tập đoàn không cần gấp, tới thăm cậu trước."

Đàn Viễn Chu thầm xùy một tiếng.

Ôi, nhìn cậu ta kìa, người này có cần giả dối như vậy không!

Đàn Mạt nhìn chân thạch cao của chú út, nhíu mày: "Chú út, chú nói xem, chú đã già vậy rồi, sao lúc đá bóng còn không cẩn thận như vậy?"

Đàn Viễn Chu tức giận gõ đầu cô: "Ăn nói kiểu gì vậy, mới ba mươi tuổi mà đã là già rồi? Tạ Kỳ Thâm còn lớn hơn chú nửa năm kia kìa, thế thì gọi là gì?"

Tạ Kỳ Thâm nhìn thẳng vào mắt Đàn Mạt: "Không sao, trong mắt cô ấy tôi cũng gần đất xa trời đến nơi rồi."

"Ha ha ha ha ha?"

Đàn Mạt xấu hổ: "Em không nói vậy mà..."

Nói đùa vài câu, Đàn Mạt hỏi Đàn Viễn Chu định sinh hoạt hàng ngày thế nào.

Đàn Viễn Chu nói bên nhà lớn sẽ cho hộ lý cùng cô giúp việc tới chăm.

"Nếu chú cần cháu có thể tới nấu cơm cho chú, cũng tiện ạ." Đàn Mạt nói.

"Ôi!"

"Sao, không tin kỹ năng nấu nướng của cháu à?"

"Tin mà, vậy chú sẽ chờ đồ ăn cháu nấu."

Đàn Viễn Chu cười liếc Tạ Kỳ Thâm: "A Thâm, sau này cậu có muốn thường xuyên đến nhà tôi ăn cơm không? Cơ mà công việc của cậu bận rộn như vậy, hẳn là không có thời gian đâu nhỉ, đáng tiếc không có lộc ăn này rồi ha."

Tạ Kỳ Thâm liếc mắt nhìn Đàn Viễn Chu, không nói gì.

Đàn Viễn Chu nén cười: "Được rồi, tôi muốn về nằm nghỉ ngơi.

"

Anh đứng lên, Đàn Mạt muốn đỡ anh, chỉ thấy Tạ Kỳ Thâm đứng dậy đi tới dành trước: "Để tôi."

Đàn Viễn Chu vừa định ôm lấy bả vai Tạ Kỳ Thâm, người sau đột nhiên bước sang bên cạnh.

Đàn Viễn Chu sợ tới mức thiếu chút nữa muốn ngã, cuối cùng vẫn được Tạ Kỳ Thâm đỡ lấy.

"Tạ Kỳ Thâm, con mẹ cậu..."

Giọng điệu của người đàn ông nhẹ nhàng: "Không phải nói còn có thể nhảy nhót sao? Đứng cũng đứng không vững?"

"......"

Đàn Viễn Chu tức giận đến mức bị dìu đi về phía trước, cười cười với Đàn Mạt: "Đúng rồi, Mạt Mạt, lát nữa cháu ở chỗ chú chọn lấy một chai rượu vang đỏ mang về nhà đi."

Đàn Mạt: "Tại sao ạ?"

"Không phải cháu thích uống rượu sao, hôm nào đó mời lấy mấy đứa bạn cùng nhau đến nhà uống rượu ăn cơm xem phim, lãng mạn lại rất có không khí, chính là nên nhân lúc tuổi còn trẻ kết giao nhiều bạn bè, đúng không?"


Tiểu cô nương ngây dại: "À..."

Ánh mắt lạnh như băng của Tạ Kỳ Thâm quét về phía Đàn Viễn Chu, người sau ho nhẹ cười vài tiếng, rốt cuộc không dám châm lửa nữa: "Đùa chút thôi, buổi tối uống rượu cũng không thể ở cùng một chỗ với đàn ông nha, nguy hiểm biết bao, không cẩn thận còn đưa dê vào miệng hổ."

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Đàn Mạt nghe vậy ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen như biển sâu của Tạ Kỳ Thâm.

Cô nghĩ đến đêm đó, hơi mở mắt, vành tai chợt phiếm hồng, vội vàng cắt ngang: "...!Chú út, chú đừng nói nữa, mau đi nghỉ đi."

Sau đó Đàn Viễn Chu lắm chuyện bị hai người dìu nằm lên giường.

Đàn Mạt hỏi chú có đói không, có thể gọi đồ ăn đem về, bởi vì trong nhà không có gì để ăn.

"Được, vậy thêm hai phần, hai người tối nay chịu khó ăn đồ ăn ngoài nha, hôm khác lại mời hai người ăn cơm."

Đàn Mạt nói không sao, Đàn Viễn Chu duỗi thắt lưng: "Tôi nghỉ ngơi đây, Mạt Mạt, cháu hẳn là đã lâu không gặp anh Kỳ Sâm mà cháu ngày nhớ đêm mong đúng chứ? Bây giờ hai người có thể ra ngoài trò chuyện rồi đấy.

"

??!

Đàn Mạt nhanh chóng phủ nhận: "Cái gì ngày nhớ đêm mong chứ..."

"Làm sao, trước kia cháu không phải là người bám cậu ta nhất sao? Suốt ngày đi theo sau mông người ta mở miệng là 'anh ơi anh à' còn gì.

"

Đàn Mạt nhớ tới ngày đầu tiên gặp được Tạ Kỳ Thâm chính là ngày sinh nhật của cô.

Lúc ấy anh đến trường đón cô đến nhà hàng, sau khi đến nhà hàng, Tạ Kỳ Thâm lấy ra một hộp quà được đóng gói cẩn thận đưa cho Đàn Mạt, nói đây là quà sinh nhật chuẩn bị cho cô.

Đàn Mạt bất ngờ nhận lấy, nhu thuận nói: "Cám ơn anh ạ."

Chàng trai ôn nhu cười: "Không có gì đâu."

Lúc ấy Đàn Viễn Chu ở một bên uống nước, thiếu chút nữa bị sặc chết: "Tạ Kỳ Thâm cậu có biết xấu hổ không? Hai chúng ta là bạn cùng trang lứa, Mạt Mạt gọi tôi là chú, đáng lẽ con bé cũng nên gọi cậu một tiếng chú mới đúng chứ?"

Tạ Kỳ Thâm nhướng mày lên: "Cậu lớn hơn tôi một vai vế, để cậu chiếm tiện nghi còn không tốt sao?"

"......"

Đàn Viễn Chu tức giận: "Đàn Mạt, cháu nói trong hai bọn chú ai trẻ hơn?"

Đàn Mạt nhìn gương mặt cực kỳ đẹp trai của Tạ Kỳ Thâm, tim đập như trống, thành thật: "Theo cháu thấy thì trông người ta có vẻ trẻ hơn chú."

"......"

Tạ Kỳ Thâm trong cổ họng phát ra tiếng cười khẽ, sờ sờ đầu Đàn Mạt: "Gọi anh là không sai, không cần quan tâm đến chú em, tâm tính của cậu ta không được ổn."

Đàn Viễn Chu bị tức chết.

Về sau Đàn Mạt cũng vẫn gọi Tạ Kỳ Thâm như vậy.

Lúc này Đàn Mạt bị Đàn Viễn Chu trêu chọc như vậy, mặt đỏ như tôm chín, xấu hổ đến mức quay đầu bỏ đi: "Cháu đi gọi đồ ăn."

Một bên, Tạ Kỳ Thâm nghiêng người dựa vào tường nhìn Đàn Viễn Chu đang cười không ngừng, cầm lấy nạng bên cạnh, dùng sức gõ vào cái chân không băng thạch cao của cậu ta, giọng nói lãnh đạm: "Què một cái còn chưa đủ?"

"Á, đau đau đau..."

Người này có cần phải vậy không!

Đàn Mạt đi tới phòng khách, vội vàng giảm bớt nhiệt độ trên mặt, mở phần mềm đặt đồ ăn, một lúc lâu sau thoáng nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm từ trong phòng đi ra.

Cô vừa định mở miệng hỏi anh muốn ăn gì, điện thoại di động của người đàn ông bỗng vang lên, anh đi tới cửa sổ sát đất nghe điện thoại.


Giọng nói lại lạnh lùng như bình thường.

Dường như đang giải quyết công việc.

Đàn Mạt gọi cơm xong, đợi Tạ Kỳ Thâm cúp điện thoại, cô do dự một chút, đi tới trước mặt anh: "Anh xác định muốn ăn đồ ăn đặt mang về?"

Anh tắt điện thoại ngước mắt lên nhìn: "Ừ?"

"Chủ yếu là vì không biết một số người sống an nhàn sung sướng, lại vừa mới từ nước ngoài trở về có thể ăn quen mấy đồ ăn đặt mang về hay không."

Trông thấy biểu cảm bên ngoài ngang ngược bên trong thẹn thùng của cô, Tạ Kỳ Thâm nheo mắt bất lực, ôn nhu mở miệng: "Tùy em, cái gì tôi cũng đều có thể ăn."

Ôi, tổng tài bá đạo vậy mà lại không để ý.

"Vậy em gọi linh tinh nhé, anh đừng chê đó."

Một lúc lâu sau, Đàn Mạt gọi đồ ăn xong, tắt màn hình điện thoại ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn lại đụng vào tầm mắt của Tạ Kỳ Thâm, không biết anh đã nhìn cô được bao lâu rồi.

Dáng người cao cao của người đàn ông giam lấy cô, con ngươi đen láy sâu thẳm không thấy đáy, ánh mắt làm cho người ta có cảm giác cực kì xa cách.

Nhưng cuối cùng cái nhìn thâm thúy kia lại câu hồn người trở về, mang theo tính xâm lược cực mạnh, làm cho người ta không khỏi tim đập thình thịch.

Giấc mơ cô bị anh hôn ở cửa sổ sát đất chợt hiện lên trong đầu.

Bầu không khí mập mờ như thủy triều dâng lên.

Cô nhanh chóng né tránh tầm mắt anh, mặt nghiêm túc: "Anh nhìn em làm gì..."

Người này không biết khuôn mặt này của mình khiến bao người con gái không chịu nổi sao...

Đàn Mạt đang quay đầu muốn ngồi trên sô pha, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vươn tay về phía anh: "Đúng rồi, son môi, anh còn chưa trả lại cho em."

Tạ Kỳ Thâm không nói gì.

Cô cho rằng anh quên mất, chớp chớp mắt giải thích: "Tuần trước em ở biệt thự quên tìm anh đòi lại, chính là cái thỏi son mà lúc trước anh nói bị rơi trên giường anh..."

Cô cảm thấy hơi xấu hổ, thay đổi giọng nói của mình: "Rơi trong phòng anh ấy."

Mí mắt của người đàn ông hơi nhướng lên nhìn cô, khí chất anh tuấn kiệt xuất.

"Không tránh tôi nữa sao, giờ lại đòi lại?"

Giọng cô nghẹn lại: "Ai tránh anh, khoảng thời gian trước em hơi bận nên không rảnh.

Tạ Kỳ Thâm, anh mau trả lại son môi cho em."

"Em gọi tôi thế nào?"

Giọng anh trầm thấp bình thản: "Không phải nói tôi là trưởng bối sao? Có thể tôn trọng trưởng bối một chút hay không?"

"......"

Sao tên đàn ông này lại xấu xa như vậy!

Chú Tạ, bác Tạ, anh Tạ...

Cô nhìn thấy gương mặt vừa cực kỳ phúc hắc vừa bình thản của anh, sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng thành thật nghẹn ra hai chữ: "Anh ơi..."

Tiểu cô nương mắt hạnh mượt mà, giọng nói mở miệng ra là giọng điệu mềm mại dễ nghe của người phương Nam, giống như gạo nếp, mềm mại ngọt ngào.

Người đàn ông một tay đút túi, lười biếng dựa người vào cửa sổ sát đất, nghe vậy, nhìn thẳng cô, mặt mày trời sinh mang theo cảm giác lạnh lùng, giờ phút này có thêm vài phần ý cười: "Ừ."

"Sao anh đây trước kia không phát hiện ra em dễ dàng đỏ mặt như vậy nhỉ?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương