Cả buổi sáng, Tạ Kỳ Thâm ở trong biệt thự đọc sách, Đàn Mạt cũng tự làm việc của mình.

Thời gian cuối tuần trôi qua một cách thoải mái, khiến cho tâm trạng của Đàn Mạt cũng hơi tốt hơn.

Buổi tối, Đàn Mạt kể chuyện ngày mai sẽ cùng Tạ Kỳ Thâm tham gia hôn lễ cho Kỷ Thư nghe.

Kỷ Thư nghe xong, cảm thấy rất tốt: “Đây không phải chứng tỏ Tạ Kỳ Thâm không định che giấu quan hệ với cậu trước mặt bạn học của anh ta sao? Nhất định phải đi! Cậu đi thì càng tốt, tuyên bố chủ quyền của mình, nói không chừng còn có thể ngăn chặn suy nghĩ lệch lạc của người nào đó thì sao.”

Đàn Mạt biết ý Kỷ Thư đang nói đến Tống Nhiên Hạ, cô xấu hổ: “Có thể người ta không hề có suy nghĩ gì khác, là do tớ tự nghĩ nhiều cũng nên.”

Dù sao trước giờ Đàn Mạt cũng chưa từng nghe thấy Tống Nhiên Hạ đáp lại một cách trực tiếp, có lẽ tất cả đều là do cô quá mức chìm vào cảm giác lo được lo mất, tự mình tạo ra một kẻ địch tưởng tượng mà thôi.

Hơn nữa điều cô để tâm nhất không phải là Tống Nhiên Hạ, mà là suy nghĩ của Tạ Kỳ Thâm đối với Tống Nhiên Hạ.

“Tớ hiểu, thích một người sao có thể không suy nghĩ lung tung chứ? Nếu người ta không thích thì càng tốt, để đỡ cho người nào đó ngày ngày giống như hũ giấm nhỏ vậy.”

Đàn Mạt đỏ mặt: “Cậu nói ai là hũ giấm nhỏ đó!”

Kỷ Thư cười: “Là ai trong lòng cậu tự rõ, tớ cách một màn hình cũng có thể ngửi thấy mùi chua rồi này.”

Suy nghĩ ấu trĩ như cô gái nhỏ của Đàn Mạt bị chọc thủng, cô vùi mặt vào trong chăn: “Tớ biểu hiện rõ ràng như vậy sao…”

Thực ra cô đã cố gắng khống chế cảm xúc của mình lắm rồi, cũng không dám biểu hiện ra trước mặt Tạ Kỳ Thâm, nhưng trong lòng vẫn rất để tâm.

“Không sao, đừng nghĩ nhiều, ngày mai đi rồi nói.”

Buổi tối ngủ một giấc, hôm sau thức dậy, Đàn Mạt ăn sáng xong thì trở về phòng ngủ, bắt đầu âm thầm chọn đồ hôm nay mặc.

Hơn mười một giờ sáng, cuối cùng cô cũng sửa soạn xong.

Hôm nay Đàn Mạt mặc chiếc váy dài phục cổ không đối xứng, dưới ánh mặt trời, gương mặt của cô như sứ trắng tinh xảo lưu ly, hiện ra sự nõn nà đẹp mắt, hõm cổ thon dài, cổ áo lá sen để lộ xương quai xanh trắng nõn như tuyết, máu tóc đen tuyền như lụa xõa trên vai, vẻ ngoài của Đàn Mạt thiên về sự trẻ con hơn, phối hợp với chiếc váy xinh đẹp, có thể kết hợp hai loại khí chất một cách hoàn mỹ.

Cô đang đứng trước gương quan sát, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông: “Cuối cùng cũng chọn xong rồi à?”

Đàn Mạt đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm đang đứng ngay trước cửa, đang quan sát cô.

Đầu ngón tay của cô gái nhỏ nắm chặt vạt váy, trên gương mặt trắng trẻo hiện ra chút hồng, chột dạ lẩm bẩm:

“Em vừa mới phát hiện bộ đồ kia không thoải mái lắm, nên mới đổi bộ khác…”

Tạ Kỳ Thâm đi đến trước mặt cô, cụp mắt nhìn cô, mày hơi nhướng lên:

“Đừng mặc đẹp quá.”

“Hả?”

Anh cúi người ngang tầm mắt với cô, đôi mắt chứa đựng ý cười phản chiếu bóng của cô: “Có biết là em rất đẹp không? Nếu còn chưng diện thêm nữa thì sẽ át luôn cả nhân vật chính mất.”

Đàn Mạt nghe thấy, tim đập nhanh hơn, rời mắt đi không nhìn anh: “Thôi đi, có nhiều cô gái còn đẹp hơn em nhiều…”

Tạ Kỳ Thâm cười cười: “Thật sao? Nhưng tôi lại chẳng thấy ai cả.”

Đàn Mạt xấu hổ không muốn để ý đến anh nữa, nhưng cổ tay lại bị nắm lại: “Đi thôi.”

Trong lòng cô nổi lên sự ngọt ngào, đi theo anh ra ngoài.

Sau khi xuống lầu, điện thoại của Tạ Kỳ Thâm rung lên một cái, anh lấy ra thì thấy là tin nhắn của Ôn Thành gửi đến: [Tổng giám đốc Ôn, nhà hàng xoay tối mai đã đặt chỗ rồi, cả hoa và quà đều đã chuẩn bị xong.]

Thời gian này, suy nghĩ muốn tỏ tình của Tạ Kỳ Thâm ngày càng mãnh liệt, vì vậy anh đã chuẩn bị xong tất cả chuyện lớn nhỏ, chuẩn bị tối mai sẽ nói rõ lòng mình với cô gái nhỏ.

Tạ Kỳ Thâm trả lời xong, cất điện thoại đi.


Ra khỏi cửa, nửa tiếng sau, xe đã đến một khách sạn năm sao ở trung thành phố Lệ.

Bước xuống xe đi vào cửa, Đàn Mạt theo Tạ Kỳ Thâm bước vào thang máy.

Đàn Mạt nhìn thấy số tầng không ngừng tăng lên, trái tim treo lên, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.

Nhưng mà trước kia cô đã từng gặp Lục Tử An và Tuân Hoắc, cảm thấy bọn họ khá là dễ nói chuyện.

Sau khi đến tầng đi ra khỏi thang máy, trước cửa sảnh tiệc rộng lớn bên ngoài được trang trí bằng bong bóng màu hồng phấn lãng mạn, vừa nhìn đã biết là nơi tổ chức hôn lễ.

Tạ Kỳ Thâm dẫn cô qua đó, cô dâu và chú rể nhìn thấy bọn họ, cười bước lên đón:

“A Thâm đến rồi, hoan nghênh hoan nghênh…”

Đi đến trước mặt họ, khoé môi Tạ Kỳ Thâm cong lên thành nụ cười nhạt: “Chúc mừng tình yêu của hai người đã chạy đường dài thành công, tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc.”

“Cảm ơn, cũng không dễ dàng ha ha ha…”

Chú rể Ngũ Nguyên quay đầu nhìn qua Đàn Mạt bên cạnh anh: “Tôi nhớ, đây là em gái Đàn Mạt, hai người cũng là mới cưới đúng không!”

Sắc mặt Đàn Mạt hơi đỏ, chào hỏi bọn họ.

Sau khi bỏ tiền mừng, Ngũ Nguyên nói rất nhiều bạn học đã vào trong rồi, bảo hai người vào trong ngồi trước.

Hai người đi vào, Tạ Kỳ Thâm hỏi Đàn Mạt: “Có ấn tượng gì với chú rể không? Trước kia cậu ta thường hay đánh bóng rổ với tôi đó.”

Đàn Mạt cười gật đầu: “Em nhớ, anh Ngũ Nguyên còn từng mua đồ ăn vặt cho em, con người rất tốt.”

Tạ Kỳ Thâm cười khẽ một tiếng, giọng nói trầm thấp lọt vào tai cô:

“Trước kia tôi đây cũng đối với em tốt như vậy, sao chẳng thấy em nhớ thế?”

Đàn Mạt đỏ mặt cãi: “Em quên hết rồi…”

Rất nhanh hai người đã được dẫn đến bàn dành cho bạn học đại học, những người có mặt gần như đều là những người tụ họp trong tối đó, bọn họ nhìn thấy Đàn Mạt bên cạnh Tạ Kỳ Thâm:

“Woa oh, xem A Thâm dẫn ai đến kìa! Chúng ta vỗ tay hoan nghênh cặp đôi mới cưới bước vào nào!”

“Hôm nay cuối cùng chúng tôi cũng nhìn thấy em dâu rồi…”

Ánh mắt của những chàng trai và cô gái có mặt đều đồng loạt vây quét về phía Đàn Mạt như ong vỡ tổ, tò mò đánh giá, hoặc nhiều chuyện thăm dò.

“Em dâu, có phải em nên tự giới thiệu một chút không?”

Trong tiếng vỗ tay như sấm, mặt Đàn Mạt hơi đỏ, mở miệng:

“Xin chào mọi người, em tên Đàn Mạt.”

Cảm nhận được sự căng thẳng của cô, Tạ Kỳ Thâm đặt tay lên vai cô, mở miệng một cách bất lực: “Các cậu đừng hù dọa cô ấy.”

“Ôi, che chở đến thế à!”

Mọi người cười vẫy gọi: “Nào nào nào, hai người mau ngồi đi.”

Hai người ngồi xuống, có nam sinh lấy đồ uống cho bọn họ, anh ta nhìn Đàn Mạt: “Trước đó tôi đã từng gặp em gái Đàn Mạt, trước kia A Thâm thường hay mang theo bên mình, con gái qua mười tám tuổi đúng là thay đổi rõ rệt, bây giờ em gái đã trở nên đẹp hơn rồi!”

“Đúng vậy, hôm nay chúng tôi còn đoán một anh chàng đẹp trai như Tạ Kỳ Thâm thì phải là cô gái như thế nào mới xứng đôi, bây giờ xem ra là A Thâm được lợi rồi nha.”

Người đàn ông nhìn vào mắt Đàn Mạt, cong môi: “Ừ, là tôi đã được lợi rồi.”

Tim Đàn Mạt hơi rung động, đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói:

“Ôi, nữ thần Tống đến rồi kìa!”


Đàn Mạt quay đầu, nhìn thấy bóng dáng cứ quanh quẩn dưới đáy lòng mình xuất hiện trong tầm mắt, đang đi về phía bọn họ.

Người phụ nữ có mái tóc dài màu đen, váy dài đung đưa, làn da trắng nõn, đường nét gương mặt lại rất mềm mại, mang dáng vẻ của một người đẹp cổ điển của Trung Quốc.

“Xin lỗi, vừa rồi trên đường kẹt xe, tôi đến trễ.”

Tống Nhiên Hạ cười chào hỏi mọi người, tầm mắt xoay chuyển, rơi lên người Tạ Kỳ Thâm, và Đàn Mạt ở bên cạnh anh.

“Nữ thần, đây là vợ của A Thâm, trước kia hai người có phải đã từng gặp nhau không?”

Đàn Mạt nâng mắt nhìn Tống Nhiên Hạ, đáy mắt lướt qua chút cảm xúc.

Đây là lần đầu tiên cô và Tống Nhiên Hạ chính thức chạm mặt nhau sau khi cô ta về nước.

Ánh mắt của Tống Nhiên Hạ rơi lên người Đàn Mạt, một giây sau, cô ta cong môi cười:

“Đàn Mạt, đã lâu không gặp, vẫn nhớ chị chứ?”

Đàn Mạt nghe thấy, dịu dàng gật đầu: “Em nhớ, chị Nhiên Hạ.”

“Chị vẫn nhớ lần đầu tiên chị gặp em thì em vẫn còn đang học cấp ba, trong chớp mắt mà đã kết hôn với Tạ Kỳ Thâm rồi, thật là bất ngờ.”

Tống Nhiên Hạ ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô, Lục Tử An ở đối diện nhìn hai người họ, thuận miệng nói:

“Aiz, tôi phát hiện em gái Đàn Mạt và nữ thần Tống trông hơi giống nhau nha, đều có gương mặt nhỏ như lòng bàn tay, cười lên đều rất xinh đẹp, đúng không?’

Người bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy, đôi mắt có vẻ hơi giống nhau?”

Đàn Mạt nghe vậy, trái tim lại gợn sóng, đầu ngón tay siết chặt, sau đó nghe thấy Tống Nhiên Hạ cười nói: “Không phải là trông giống nhau, quan trọng đều là người đẹp là được rồi.”

Bên cạnh có người trêu chọc: “Tôi nhớ em gái Đàn Mạt nhỏ hơn chúng ta khá nhiều tuổi, như vậy mà A Thâm cậu cũng xuống tay được?”

“Vì vậy tôi mới nói cậu ta là trâu già gặm cỏ non đó ha ha ha ha.” Lục Tử An cười.

“Em gái Đàn Mạt, em kể về chuyện tình yêu giữa em và Tạ Kỳ Thâm đi? Hai người là ai theo đuổi ai vậy, ở bên nhau bao lâu rồi? Chúng tôi muốn nghe!”

Đàn Mạt đột nhiên hơi hoảng: “Tụi em…”

Bên cạnh có người lập tức ra hiệu ra cho người hỏi, sau đó giọng nói thản nhiên của Tạ Kỳ Thâm vang lên:

“Tò mò cái gì? Là tôi theo đuổi đó.”

Người hỏi dường như đã đoán được gì đó, cười khan hai tiếng: “Nhìn ra được nhìn ra được.”

Rất nhiều người có mặt đều từng nghe nói qua về chuyện gì đó, ngầm hiểu mà không nhắc tới, bầu không khí đột nhiên trở nên hơi kỳ diệu, may mà có người đã chuyển chủ đề.

Đàn Mạt cúi đầu uống một ngụm đồ uống, một lúc sau ly lại được rót đầy.

Cô xoay đầu nhìn Tống Nhiên Hạ đang cầm đồ uống: “Cảm ơn…”

Người phụ nữ cười cười: “Không sao, đám bạn học này chỉ nhiều chuyện thôi, đừng để bụng.”

“Không sao.”

Vì vậy Tống Nhiên Hạ cũng biết bọn họ liên hôn sao…

“Bây giờ em đang học ở đại học nào?”


“Đại học F ạ.”

“Vậy chúng ta học cùng một trường đại học rồi, sau khi tốt nghiệp vài năm thì chị ra nước ngoài làm, một thân một mình ở nước ngoài phát triển, cũng chỉ giữ liên lạc với vài người ở bên ngoài.”

“Bao gồm… Tạ Kỳ Thâm sao?”

“Ừ, bởi vì nơi làm việc của bọn chị cách nhau khá gần, nhưng cũng chẳng mấy khi gặp nhau.

Hai năm trước chị tự mình lập nghiệp thất bại, nghèo đến suýt nữa không có nhà để về, vẫn là do cậu ấy đưa tay ra giúp đỡ, vì vậy chị thật sự rất cảm kích Tạ Kỳ Thâm.”

Đàn Mạt gật đầu: “Như vậy rất tốt ạ.”

“Nhưng mà trước đó lúc ở nước ngoài chưa từng nghe thấy cậu ấy nhắc đến em? Chị còn tưởng hai người không còn liên lạc với nhau nữa chứ.”

Đàn Mạt ngẩn ra, nhẹ giọng nói: “Mấy năm anh ấy ra nước ngoài, tụi em không có liên lạc gì mấy.”

Đối với Tạ Kỳ Thâm của lúc đó, có lẽ là anh cũng không nhớ đến cô lắm.

Thực ra là do cô chủ động kiềm chế không liên lạc với anh nữa, thử quên đi tất cả những gì liên quan đến anh.

Tống Nhiên Hạ trò chuyện với cô, một lúc sau, hôn lễ chính thức bắt đầu.

Theo tiếng hành khúc đám cưới, cô dâu và chú rể từ từ đi lên sân khấu.

Anh chàng chịu trách nhiệm làm MC hôm nay là bạn học đại học của bọn họ, biệt danh là “chàng gù”, là anh em thân thiết của Ngũ Nguyên, cũng là người đảm nhiệm trách nhiệm khuấy động bầu không khí trong lớp năm đó.

Quá trình của buổi lễ diễn ra một cách thuận lợi, hội trường bị chàng gù khuấy động đến rất sôi nổi.

Một lúc sau đến lúc khách mời gửi lời chúc phúc, anh ta cười nói:

“Bởi vì cô dâu và chú rể của chúng ta là bạn học cùng lớp đại học, vì vậy đám bạn đại học như chúng tôi cũng là nhân chứng cho tình yêu đã cập bến của bọn họ, bây giờ chúng tôi xin được mời vài bạn học lên sân khấu, gửi vài lời chúc phúc đến cô dâu chú rể nào!”

Chàng gù nhìn về phía bàn bọn họ: “Các bạn học, bên nam sinh chúng ta mời ai đại diện đây?”

“Chắc chắn phải là A Thâm rồi!”

“Đúng, đúng vậy, để Tạ Kỳ Thâm lên đi!”

Các nam sinh đều tiến cử Tạ Kỳ Thâm, bởi vì năm đó anh là nhân vật nổi tiếng trong trường, cũng là nam sinh có vận đào hoa nhất trong lớp bọn họ, đến bản thân chú rể cũng gọi tên Tạ Kỳ Thâm.

Người đàn ông mặc tây trang giày da cong khoé môi, bất lực nhíu nhíu mi tâm, chỉ có thể đứng dậy đi lên sân khấu.

Chàng gù cười hỏi: “Nam sinh đã có rồi, chúng ta cũng mời một nữ sinh làm người đại diện đi!”

Có người ồn ào: “Vậy chắc chắn phải là nữ thần Tống của chúng ta rồi!”

“Ôi hai người này là nam thần và nữ thần của lớp chúng ta đấy! Vừa hay!”

Mọi người cùng tiến cử Tống Nhiên Hạ, cô ta cười đi lên sân khấu, đứng bên cạnh Tạ Kỳ Thâm.

Chàng gù giới thiệu: “Các vị khách mời và các bạn, nói ra thì hai người này là hai người có nhan sắc đỉnh cao nhất trong trường đại học của chúng tôi đó! Một người là hoa khôi, một người là hot boy!”

Dưới sân khấu có người thân bạn bè không quen biết bọn họ hô: “Hai người rất xứng đôi!”

Chàng gù cười: “Đúng vậy, lúc đó trong đám bạn học chúng tôi truyền nhau tin đồn về hai người họ rất nhiều, vốn dĩ chúng tôi đều cho rằng sau này hai người họ chắc chắn sẽ là một đôi nữa đó!”

“Ồ woa!”

Dưới sân khấu vang lên tiếng cười đùa sâu xa.

Ánh mắt Tạ Kỳ Thâm lạnh đi, tầm mắt nhìn về phía nơi nào đó, kịp thời mở miệng:

“Đừng có đùa như vậy, vợ tôi đang ngồi ở đây đó.”

Tuân Hoắc ở phía dưới đứng dậy, cười oán trách: “Chàng gù cậu muốn chết à, vợ chính thức của người ta đang ngồi ở đây kìa.”

Chàng gù kinh ngạc, nhìn về phía Đàn Mạt, vội nhận lỗi: “Tôi sai rồi em dâu, tôi chỉ nói đùa thôi, em sẽ không để bụng đâu nhỉ ha ha ha ha!”

Rất nhiều người cười hi hi nhìn về phía Đàn Mạt.

cô hơi nhấc khoé môi, lắc lắc đầu.

“Tôi đã nói mà, em dâu không phải là người nhỏ nhen vậy đâu, chúng ta quay lại chủ đề về cô dâu và chú rể nào…”


Trên sân khấu tiếp tục, Đàn Mạt nhìn Tạ Kỳ Thâm và Tống Nhiên Hạ đứng bên cạnh nhau, tiếng động bên tai dần trở nên mơ hồ, lòng bàn tay cô hơi siết chặt, cảm thấy thời gian như đang quay ngược lại, trở về thời điểm năm đó

Đáy lòng cô nhạy cảm, cụp mắt xuống, đột nhiên rất muốn bỏ trốn khỏi nơi này.

Một lúc sau, Tạ Kỳ Thâm và Tống Nhiên Hạ gửi lời chúc phúc xong thì đi xuống dưới, người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Đàn Mạt, thấy cô nhìn mâm thức ăn không nói lời nào: “Sao vậy? Ngây người gì thế?”

Đàn Mạt thu lại cảm xúc, lắc đầu: “Không có gì, em đang nghĩ vừa rồi có món nào ngon.”

Có người đi qua kính rượu Tạ Kỳ Thâm, người đàn ông đáp lại, Đàn Mạt là vợ anh, chỉ có thể trưng ra nụ cười nhẹ.

Nhưng nụ cười đó cũng trở thành biểu hiện giả tạo mà cô ráng thể hiện ra.

Cô không quen những người đang ngồi đây, mà cô vốn đã không giỏi xã giao, tính cách khá hướng nội, nên không thể nào gia nhập vào đề tài bọn họ đang nói.

Nhìn thấy một đám bạn bè đang trò chuyện sôi nổi, ăn uống linh đình, Đàn Mạt im lặng không lên tiếng, cúi đầu yên lặng ăn đồ ăn.

Cô không hề hoà nhập với cảnh tượng sôi nổi, và mọi người đang ồn ào nơi này.

Dần dần, bữa tiệc cưới đã đến phần cuối.

Sau khi kết thúc, các bạn học lục tục chào tạm biệt rồi rời đi, Tạ Kỳ Thâm cũng chuẩn bị ra về.

Đàn Mạt nói với anh: “Em vào nhà vệ sinh một chuyến.”

Tạ Kỳ Thâm sờ sờ đầu cô: “Được, tôi ra ngoài cửa đợi em.”

Đàn Mạt đáp một tiếng, đi vào nhà vệ sinh.

Cô đi về phía trước, cuối cùng cũng cảm thấy hít thở được, cúi đầu nhìn điện thoại, thấy tin nhắn Kỷ Thư gửi đến:

[Thế nào rồi cưng, hôm nay có trưng diện xinh đẹp rồi tuyên bố chủ quyền không hi hi.]

Đàn Mạt cúi đầu trả lời tin nhắn, đầu cúi rất thấp, đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến tiếng nói:

“Hôm nay là lần đầu tiên tớ gặp vợ của Tạ Kỳ Thâm, thật là xinh đẹp.”

“Đúng vậy, cô gái đó thật sự rất đẹp.”

Đàn Mạt nâng mắt, nhìn thấy hai cô gái phía trước là bạn học cùng lớp ngồi ở bàn bên cạnh, lúc này có lẽ hai người họ đang nói chuyện quá hăng say nên không hề phát hiện người trong cuộc đang ở ngay phía sau.

“Aiz, tớ vừa nghe Trương Cường nói, cô gái đó và Tạ Kỳ Thâm là liên hôn thương mại?”

“Đoán một cái là biết ngay, nếu không sao Tạ Kỳ Thâm vừa về nước đã kết hôn ngay chứ.”

Đàn Mạt nghe thấy, bước chân hơi dừng lại, không đi theo bọn họ vào nhà vệ sinh.

Hai người đi vào, quay đầu không nhìn thấy người bên cạnh, đứng ở trước gương trang điểm để dặm phấn, tán gẫu:

“Có thể nhìn ra, tớ cứ luôn cảm thấy hai người không thân mật lắm, nhưng mà Tạ Kỳ Thâm trông có vẻ rất che chở cho cô ấy.”

“Coi cậu nói, dù sao cũng là vợ chồng, ở bên ngoài cũng không thể không cho nhau thể diện chứ?”

“Aiz, liên hôn thương mại không có nền tảng tình cảm cũng rất bình thường, bây giờ người ta kết hôn đều không yêu đương gì, thực ra lúc học đại học tớ còn rất mong đợi Tạ Kỳ Thâm và Tống Nhiên Hạ sẽ ở bên nhau đó, không ngờ hai người họ lại không thành đôi.”

Nói đến chuyện này, cô gái còn lại cũng tỏ ra tiếc nuối: “Đúng vậy, cậu nói xem hai người họ đều xuất sắc như vậy, sao lại không vừa mắt nhau thế? Hay là do lúc học đại học đã từng ở bên nhau, chỉ là sau này ra nước ngoài rồi thì chia tay?”

“Ai biết được, chuyện tình cảm không dễ nói, nếu không thì là không có duyên phận, nếu không thì là đi vòng quanh nhưng cuối cùng vẫn có thể tiếp tục duyên phận lần nữa.”

“Thôi đi, Tạ Kỳ Thâm người ta cũng đã kết hôn rồi, sao tiếp tục duyên phận được nữa?”

“Kết hôn rồi cũng có thể ly hôn mà, bây giờ nhiều người ly hôn như vậy.”

“Ha ha ha ha cũng phải, nhưng câu này cậu đừng có mà nói lung tung, bây giờ người ta vẫn đang ở bên nhau đó.”

“Ôi, tớ chỉ nói đùa thôi mà ha ha ha…”

Tiếng cười nói bên trong lọt vào trong tai Đàn Mạt đang đứng trước cửa một cách rõ ràng.

Như những cây kim không ngừng đâm vào trong tim cô.

Đàn Mạt cụp mắt, ánh sáng dưới đáy mắt đã hoàn toàn tối đi, sự khổ sở lan tràn trong lòng, khiến cho chóp mũi cô chua xót.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương